Xuân Phong Độ Kiếm
-
Chương 110: Gió xuân
Trong tiểu viện phía Nam thành, mười mấy tiền bối thiếu hiệp cao to chen chúc tụ tập ở phòng chính, người nhiều đến mức không có chỗ đặt chân. Văn Hành và Tiết Thanh Lan mỗi người bị một đám người vây quanh, dù gần nhau nhưng cũng không có cơ hội nói chuyện, đành phải chừa lại khóe mắt trong tầm mắt, từ đầu đến cuối yên lặng dõi theo đối phương.
Liêu Trường Tinh, Ôn Trường Khanh, Dư Quân Trần của Thuần Quân phái đứng chung với Long Cảnh và Nhiếp Ảnh, mỗi người kể lại chuyện khi xa cách, Văn Hành lại liên tục cảm ơn đám người giúp đỡ. Nhiếp Ảnh cười nói: “Chúng ta từ lâu đã là giao tình có thể chết vì nhau, trải qua trận này, chỉ có đạo lý thân thiết hơn, huynh đệ khỏi cần nói những lời khách sáo này nữa? Lại nói tối nay mọi người tới đây, cũng không chỉ vì đệ, càng vì đại nghĩa của võ lâm Trung Nguyên.”
Liêu Trường Tinh cũng nói: “Nhiếp huynh nói có lý, tổ chim bị phá thì trứng có thể nguyên vẹn không, chúng ta nói là giúp đệ, sao lại không phải tự cứu? Nếu không chưởng môn cũng sẽ không đích thân ra tay, nhận chuyện xấu bảo vệ thái tử này.”
Lúc trước Văn Hành suy đoán Phùng Bão Nhất dự định giương đông kích tây, dùng Văn Cửu để dẫn hắn vào tròng, cho nên ngoài mặt giả vờ trúng kế, thật ra âm thần liên lạc với Phạm Dương, bảo hắn ta dẫn người đến tiếp viện, lại mời Liêu Trường Tinh và Long Cảnh đối phó ở trong, thuyết phục chưởng môn của Thuần Quân phái và Chiêu Dao sơn trang, dẫn người dọc theo đường đi âm thầm bảo vệ thái tử tiến về hoàng lăng. Hai tay chuẩn bị đầy đủ như thế, cho dù hắn thật sự trách lầm Văn Cửu, Phùng Bão Nhất muốn hại thái tử cũng sẽ không dễ dàng đạt được.
Long Cảnh hỏi: “Nghe đối đáp vừa rồi của các đệ, ba thanh kiếm cổ kia rốt cuộc là gì, dẫn đến Chử Tùng Chính, Phương Thuần, Phùng Bão Nhất ai cũng tẩu hỏa nhập ma?”
Văn Hành nhìn Túc Du Phong một cái, thở dài nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
Theo cái chết của Phùng Bão Nhất và Phương Thuần, rất nhiều vấn đề đều thành câu đố không manh mối. Tại sao Phùng Bão Nhất phải phát điên quét sạch tất cả môn phái võ lâm, đến chết ông ta cũng không nói ra một câu nói thật, nhưng ba thanh kiếm cổ bây giờ vẫn còn tồn tại nhân gian. Nếu ngày sau tập hợp do vận may rui rủi, người có duyên nói không chừng có thể tìm ra đáp án ở trong đó.
Túc Du Phong rất có mắt nhìn mà chủ động kể chuyện xưa, hấp dẫn sự chú ý của đám người Liêu Trường Tinh, lúc này Văn Hành mới có thể thoát thân, lặng lẽ chạy ra sân đợi Tiết Thanh Lan. Bây giờ trời đã gần tối, trăng non rơi về phía tây, sao Kim xa xa tô điểm giữa màn trời xanh đậm. Một trận ác chiến chấn động lòng người đã kết thúc nợ máu ẩn sâu mấy năm của hắn, nhưng cảm giác trút đi gánh nặng trong tưởng tượng cũng không đến. Vẫn có một tâm sự nặng nề trong lòng hắn, như là dây thép treo trên vực sâu vạn trượng, hắn đứng ở một đầu, mà đầu kia là Tiết Thanh Lan.
“Hành ca.”
Tiết Thanh Lan chắp tay đứng sau lưng cách hắn một bước, dường như có lời muốn nói, nhưng chậm chạp không mở miệng. Y nhìn chăm chú vào gương mặt Văn Hành, khí thế sát phạt quyết đoán trước kia đã phai đi, bỗng nhiên bắt đầu do dự. Theo lý thuyết y cũng không làm sai chuyện gì, không cần chột dạ, nhưng trong lòng Tiết Thanh Lan cũng hiểu, y năm lần bảy lượt giấu giếm Văn Hành, để một người quan tâm mình nghe được chân tướng từ miệng người khác. Về lý lẽ nói rất trôi chảy, nhưng thực sự phụ một tấm chân tình của Văn Hành dành cho y.
Văn Hành thấy y im lặng không nói, ánh mắt lơ lửng, chỉ thiếu viết hết tâm sự lên mặt, không cần đoán cũng biết trong đầu Tiết Thanh Lan đang nghĩ gì. Một chút tức giận mỏng manh của hắn chống cự chưa được chốc lát, đã nhanh chóng tan thành mây khói, duỗi một tay về phía Tiết Thanh Lan, thở dài nói: “Lại đây đi.”
Tiết Thanh Lan ngẩn ngơ tiến lên hai bước, được ôm lấy vùi trong lồng ngực ấm áp. Văn Hành như đang ôm bảo bối mất mà được lại, một tay ôm eo, một tay đặt trên cổ y khẽ vuốt ve, không giống như trong lòng có khúc mắc, ngược lại tràn đầy vuốt ve an ủi thương tiếc.
Trong lòng Tiết Thanh Lan có vạn ngữ thiên ngôn, nhưng lời đến bên khóe miệng, cuối cùng nói ra vẫn chỉ có một tiếng “Hành ca.”
“Ừ, ta biết.” Văn Hành quay đầu sang, hôn một cái trên vành tai lạnh lẽo của y, trầm thấp nói: “A Tước của ta chịu khổ rồi.”
Lồng ngực hai người dán vào nhau, nhịp tim của Văn Hành rõ ràng có lực, giống như con người của hắn, mãi mãi vững vàng kiên định, khiến người ta không tự giác sinh ra ỷ lại, thậm chí si mê hy vọng có thể ỷ lại bên cạnh hắn lâu thật lâu, tốt nhất là cả đời cũng không rời xa nhau.
“Đây không tính là khổ.” Tiết Thanh Lan cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình, hai tay y vòng qua cổ Văn Hành, nhỏ giọng đáp: “Đây là cái giá cao nhất định phải trả để ta trở lại bên cạnh huynh.”
Năm đó Phương Vô Cữu bị Phương Thuần âm mưu hãm hại, bị trúng kịch độc, nhưng lại chưa chết. Lúc ấy Thùy Tinh tông có người đàn ông trẻ mến mộ bà đã lâu, lúc biến động xảy ra, hắn ta cũng không chạy trốn theo đám người, mà khăng khăng trở về tìm kiếm Phương Vô Cữu, may mà trời không tuyệt đường của con người. Lúc Phương Vô Cữu được phát hiện chỉ cách cái chết một hơi thở, người đàn ông kia dẫn bà chạy khỏi núi Lục Nguy, trở về Vô Sắc cốc hồ Khoáng Tuyết núi Thành Không, tìm cách có thể cứu bà.
Văn Hành nghe đến đây đã hiểu, hắn hỏi: “Người đàn không kia là Tiết Từ?”
Như vậy thì nói xuôi được rồi, đêm bốn năm trước Thuần Quân kiếm núi Việt Ảnh bị trộm, Văn Hành đánh nhau với người áo đen sau núi, đối phương dùng võ công của Thùy Tinh tông, quả nhiên là Tiết Từ.
Tiết Thanh Lan nói: “Tiết Từ mặc dù phát rồ, nhưng có thể nói là dành tình sâu nhất cho Phương Vô Cữu. ‘Vạn Chu Huyết’ là loại kịch độc hiếm thấy trên thiên hạ, Tiết Từ lật khắp sách thuốc gia truyền cũng không tìm được đơn thuốc giải độc, cuối cùng chỉ có thể vò mẻ đã không sợ rơi, dùng một cách lấy độc trị độc.”
“Dưới đáy hồ Ánh Tuyết sinh ra một loại sâu cánh lạnh hiếm thấy, có thể săn nhện to hơn nó gấp mấy lần, nọc độc của nó có hiệu quả kiềm chế độc nhện. Có điều Vạn Chu Huyết không giống nhện độc bình thường, trực tiếp dùng sâu cánh lạnh làm thuốc ngược lại độc càng độc hơn, cho nên Tiết Từ nghĩ cách khiến sâu cánh lạnh ký sinh trong mạch máu của mình, dùng máu thịt của bản thân để nuôi ấm nó, đợi tháng bảy hằng năm sâu cánh lạnh hoàn toàn tỉnh lại, lại dùng một loại đỉa dây vàng hút máu tươi trong cơ thể ra, đưa vào trong cơ thể Phương Vô Cữu. Như vậy có thể kìm chế Vạn Chu Huyết, khiến nó một năm tròn cũng không phát tác lại.”
“Ông ta dựa vào cách này cứu được Phương Vô Cữu, nhưng sâu cánh lạnh dùng máu tươi của người làm chất dinh dưỡng, người bị hút máu nhiều nhất cũng chỉ có mười năm tuổi thọ, cho nên Tiết Từ đanh phải tìm kiếm người thích hợp ở khắp nơi để làm ký chủ đời tiếp theo của sâu cánh lạnh. Mấy ‘tiền bối’ trước ta không một ai kéo dài nổi năm năm, cho nên Tiết Từ mới tìm được ta.”
Lần đầu tiên Tiết Từ tiếp xúc với Tiết Thanh Lan, đã cảm thấy căn cốt đứa trẻ này cực tốt, là hạt giống tốt để luyện võ, ông ta đã đi hơn nửa Trung Nguyên, vẫn chưa từng thấy ai có thiên phú hơn y. Mà ngọc đẹp này đang giấu trong phôi đá, vẫn chưa ai phát hiện ra, đương nhiên ông ta phải dùng hết tất cả thủ đoạn bắt y về làm dược liệu.
Nhưng Tiết Từ không đoán được, ông ta ưng ý cũng không phải bảo kiếm, mà là một yêu đao cắn lại chủ.
“Khi đó ta nghĩ, trước sau gì cũng chết, vậy sao không khiến Tiết Từ cùng chết với ta cho xong, tránh cho ông ta lại đi hại người khác, cho nên đã chém lão già kia.”
Văn Hành lặng lẽ nghe y nói, ngón tay thuận theo phần gáy sờ đến bên gáy, khẽ vuốt ve lên hai vết sẹo nhỏ gần như không thấy. Tiết Thanh Lan bị hắn sờ hơi ngứa, không nhịn được rụt cổ một cái, giống như trốn sâu hơn vào ngực Văn Hành: “Đợi ta xách đao tìm được thạch thất dưới mặt đất, muốn thuận tiện dẫn theo Phương Vô Cữu đồng thời thoát ra, bà ấy lại nói với ta, chỉ cần ta giúp bà ấy tìm Phương Thuần báo thù, bà ấy bằng lòng dùng máu của mình giúp ta dẫn sâu cánh lạnh trong cơ thể ra.”
Lúc ấy Tiết Thanh Lan đã ôm lòng muốn chết, lời nói của Phương Vô Cữu không khác gì một chút hy vọng sống trong bước đường cùng. Bởi vì trong lòng y còn có một người không bỏ xuống được, dù chỉ có thể nhìn hắn một cái nữa, Tiết Thanh Lan cũng bằng lòng dùng mạng vồ một cái nhìn này.
“Bây giờ suy nghĩ, giết Tiết Từ thật sự rất đúng.” Tiết Thanh Lan lại bị Văn Hành siết hơi đau, nhưng không dám giãy ra, ra vẻ thoải mái nói: “Giết ông ta sau đó khổ tận cam lại, ta đứng vững ở Thùy Tinh tông, còn tìm lại được huynh, cho tới bây giờ Phùng Bão Nhất và Phương Thuần đều chết sạch, kế hoạch lớn báo thù của Phương Vô Cữu đã thành, chỉ còn lại một bước cuối cùng…”
“Hai người có bao nhiêu phần chắc chắn có thể thành công?” Văn Hành quả thực không dám nghĩ lại mỗi một câu y đã nói, chỉ nghe sơ sơ rồi trầm giọng hỏi: “Nơi này thì sao? Nơi này lại là chuyện gì?”
Tiết Thanh Lan cố ý bỏ bớt đi một vấn đề trước, chỉ trả lời vấn đề sau, hời hợt nói: “Không phải vết thương lớn, trước kia cũng đã nói, Tiết Từ chế biến một loại linh được có thể tăng cường nội lực cho Tần Lăng đúng chứ? Máu của ta cũng là một vị thuốc trong đó.”
Văn Hành chững chạc nhiều năm như vậy, lần đầu sinh ra ý nghĩ đào mộ người khác, nghiền xương người chết thành tro, hắn siết chặt cánh tay, một câu nói như được nặn ra từ cổ họng: “Nếu thất bại… sẽ thế nào?”
So với sốt ruột của Văn Hành, lúc này đây Tiết Thanh Lan ngược lại có sự tiêu tan mọi chuyện kết thúc cả rồi. Y từng oán hận, từng đấu tranh, từng cam chịu, cuối cùng lựa chọn ẩn núp chịu đựng, cắn răng dùng hết toàn lực. Đến một bước này, không ai dám cam đoan nhất định sẽ thành công, ý trời khó dò, đối với ai cũng vậy thôi, Tiết Thanh Lan cũng chỉ có thể buông tay, giao số phận cho số phận cân nhắc quyết định.
Nhưng y không thể nói như vậy với Văn Hành.
“Sẽ không thế nào,” Tiết Thanh Lan tránh khỏi ngực Văn Hành, hai tay hơi dùng lực giữ đầu vai Văn Hành lại, không cần suy nghĩ nói: “Hành ca, Phương Vô Cữu cách cái chết chỉ thiếu một bước, cũng được Tiết Từ cứu về, độc này của ta dù bất trị, cũng vẫn có thể sống ba năm, khi đó huynh đã hứa hẹn sẽ dẫn ta đi khắp nơi tìm danh y thiên hạ, vận may của chúng ta kém đến đâu, chẳng lẽ còn có thể kém hơn Tiết Từ à?”
Văn Hành bình sinh chưa từng sinh ra sợ hãi bức thiết như thế, ước gì có thể ôm Tiết Thanh Lan giấu kỹ ngay lập tức, cả đời không có người khác nhìn. Nhưng lời nói của Tiết Thanh Lan lại khiến hắn đóng đinh tại chỗ, giống như bảy năm trước trong lúc vô tình y kéo lại suy nghĩ muốn chết của Văn Hành. Bất kể là A Tước trẻ con ngốc nghếch hay là Tiết Thanh Lan kiên quyết, sự tin tưởng này từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi, giống như xương cốt, luôn có thể chống lên lý trí lung lay sắp đổ của hắn vào thời khắc quan trọng nhất.
“Ta…”
Đúng vào lúc này, Tư Mã Thu đẩy cửa đi ra ngoài, như thể nhìn thấy cảnh tượng gì không nên nhìn mà rũ mắt xuống, khách sáo nói: “Tiết hộ pháp, tông… đại tiểu thư có lời mời.”
Văn Hành đột nhiên giật mình, nắm lấy tay Tiết Thanh Lan, cau mày nói: “Ta đi cùng em.”
Tư Mã Thu vẫn là gương mặt buồn lo, nói một cách có vẻ rất khó khăn: “Văn thiếu hiệp thứ lỗi, đây là chuyện nhà của Thùy Tinh tông, mong người ngoài tránh đi.”
“Không sao,” Tiết Thanh Lan ra hiệu cho Văn Hành cùng đi rồi nói, “Huynh ấy không phải người ngoài.”
Vào phòng, Phương Vô Cữu không khách sáo chút nào chiếm cứ nửa bên phòng, làm chỗ nghị sự tạm thời của Thùy Tinh tông. Có lẽ ngăn cách với đời quá lâu, ánh mắt bà vô cùng lạnh lùng, lưỡng lự một lát trên người hai người Văn, Tiết, nhưng không định gạt bỏ Văn Hành ra ngoài. Đợi người đến đủ cả, bà thản nhiên mở miệng nói: “Hôm nay phản đồ Phương Thuần đền tội, các vị bình định lập lại trật tự, có công với bản tông, đợi sau khi trở lại núi Lục Nguy, tông chủ sẽ luận công ban thưởng.”
Bà là con gái của tông chủ tiền nhiệm, lại tự tay giết Phương Thuần, do bà nhận chức tông chủ Thùy Tinh tông, về tình về lý đều nói nghe được, các hộ pháp chấp nhận bà tự lập tông chủ, đều cúi người cùng nói: “Cảm ơn tông chủ.”
Ai ngờ Phương Vô Cữu lại nói: “Ta người yếu nhiều bệnh, chỉ sợ tuổi thọ không dài, không chịu nổi trách nhiệm này. Tiết Thanh Lan được ta truyền võ nghệ, lại tiêu diệt phản nghịch vì bản tông, chiếm công đầu trong trận này, sau khi về núi sẽ do y tiếp nhận vị trí tông chủ, các ngươi phải tận tâm phụ tá, không được làm trái.”
Trong lòng đám người Tư Mã Thu đều trĩu nặng, không đợi họ tỏ thái độ, Tiết Thanh Lan tiến lên trước một bước, từ chối nói: “Thuộc hạ đã quyết theo Văn công tử lưu lạc giang hồ, không còn nhúng tay vào tranh chấp võ lâm Trung Nguyên, ưu ái của tông chủ, thứ lỗi khó tuân theo, xin tông chủ nghĩ lại.”
Phương Vô Cữu ngước mắt nhìn thoáng qua Văn Hành, dường như đang tìm chứng cứ với hắn. Văn Hành gật đầu một cái, Phương Vô Cữu ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thôi, hai hộ pháp Tư Mã Thu và Mai Tự Hàn tạm thời xử lý sự vụ trong tông thay tông chủ, trong một năm phải chọn ra một nhân tài tâm tính võ công đều tốt trong bản tông, lập tông chủ mới. Tiết hộ pháp thay ta ở bên giám sát, nếu có người dám không đi đường ngay, giở âm mưu, ngươi tự tay tiễn hắn xuống gặp Phương Thuần.”
Xem như bà đã nhượng bộ một bước dài, Tiết Thanh Lan không tiện từ chối nữa, chỉ đành nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Phương Vô Cữu lại dặn dò mấy chuyện khác, sau đó giải tán đám người Thùy Tinh tông, chỉ giữ Tiết Thanh Lan và Văn Hành trong phòng. Bà ngồi một bên giường, khoanh chân ngồi vững, giơ tay vẫy Tiết Thanh Lan tới: “Lúc trước ta đã hứa với ngươi, chỉ cần thù lớn được báo, sẽ giúp ngươi dẫm sâu cánh lạnh trong cơ thể ra, hôm nay Phương Thuần đã loại trừ, ta không còn tiếc nuối, món nợ thiếu ngươi những năm nay, cũng đến lúc nên trả rồi.”
Bà lại nói với Văn Hành: “Nếu y tin tưởng ngươi, vậy mời ngươi ở lại đây hộ pháp, đừng cho người ngoài xông vào.”
Dứt lời bà dùng móng tay dài lạ thường rạch một đường trên cổ tay mình, máu tươi nhanh chóng chảy ra từ miệng vết thương, chảy xuống lòng bàn tay hơi chụm lại. Màu máu của bà không giống người khác, có màu tím đen bất thường, Tiết Thanh Lan cũng bắt chước làm theo, cắt một vết thương ở cổ tay rồi duỗi qua, để cao hơn lòng bàn tay Phương Vô Cữu một tấc.
Động tác hai người rất nhanh, Văn Hành vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, máu đã trào ra. Chẳng mấy chốc, thái dương Tiết Thanh Lan bắt đầu chảy mồ hôi mịn, sắc mặt sần dần chuyển sang tái nhợt, sâu cánh lạnh bị Vạn Huyết Chu cưỡng ép tỉnh lại, bắt đầu dọc theo mạch máu bơi về phía vết thương ở cổ tay.
Nó sống nhờ trong tâm mạch của Tiết Thanh Lan, tùy ý hơi cử động đối với Tiết Thanh Lan mà nói đều là cơn đau khoét xương toàn thân. Nhưng vì để không quấy rầy con sâu xui xẻo kia, Tiết Thanh Lan nhất định phải giữ vững bất động, Văn Hành lại không dám duỗi tay đỡ, chỉ có thể sốt ruột đứng bên cạnh nhìn mồ hôi lạnh trên đầu y và máu tươi trên cổ tay gần như chảy xuống bằng tốc độ giống nhau. Nơi cổ tay hai người dán vào nhau, một vũng máu lớn đang lan rộng ra.
Khi sâu cánh lạnh nhỏ bé trong suốt, xen lẫn trong máu rơi xuống Văn Hành hoàn toàn không chú ý. Hắn chỉ nhìn thấy Tiết Thanh Lan như thể sắp bị rút cạn sức lực, hai mắt nhắm nghiền, ngã ngửa ra sau. Văn Hành bước xa lao lên đỡ người vào lòng, nhanh chóng xé vạt áo quấn quanh vết thương, trong lúc quấn không khỏi đụng vào tay Tiết Thanh Lan, nhiệt độ kia lạnh đến mức thậm chí không giống người sống.
Văn Hành thử gọi tên y một tiếng, không trả lời.
Có lẽ nhìn ra sự thất thố của hắn, Phương Vô Cữu ở bên cạnh sâu kín nói: “Trong cơ thể y còn dư độc chưa sạch, nhưng không sao, đứa trẻ này căn cốt cơ sở tốt, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tự tỉnh lại.”
Lúc này Văn Hành mới có thời gian ngẩng đầu nhìn bà một cái, Phương Vô Cữu lại tập trung nhìn chằm chằm sâu cánh lạnh trong lòng bàn tay. Nó hút no máu độc rồi, từ óng ánh trong suốt biến thành màu bạc tỏa ra ánh sáng lung linh. Phương Vô Cữu bỗng nhiên nắm mạnh một cái, một tiếng nổ cực nhỏ truyền ra từ trong lòng bàn tay, bà xòe năm ngón tay ra, con sâu kia đã vỡ thành một đống bột màu bạc không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Trước khi bà dặn dò đám người Thùy Tinh tông, Văn Hành đã có dự cảm, lúc này thấy bà tự tay bóp nát sâu cánh lạnh, phỏng đoán này cuối cùng được nghiệm chứng. Thoạt đầu hắn cũng không có thiện cảm với Phương Vô Cữu, dù sao cũng vì cứu bà Tiết Từ mới bắt Tiết Thanh Lan đi làm thuốc người. Nhưng đầu tiên là Phương Vô Cữu dẫn máu cứu người, lại tự tay hủy đi linh dược có thể cứu mạng bà, cũng khiến cho Văn Hành thay đổi cái nhìn về bà, nhỏ giọng gửi lời cảm ơn: “Cảm ơn tiền bối cao thượng.”
“Không cần cảm ơn ta. Cái mạng này của ta vốn là Tiết Từ trộm được từ trên cơ thể người khác,” Phương Vô Cữu khẽ nói, “Khi còn bé ngươi có đọc thoại bản không? Cô hồn dã quỷ kết thúc chấp niệm nhưng vẫn lưu luyến nhân gian, mưu toan cải mệnh sống lại, cuối cùng đều phải gặp khiển trách của ông trời.”
Bà làm du hồn vô tri vô giác hơn hai mươi năm, cuối cùng có thể giải thoát rồi.
Dù sao cuộc đời của bà, đã nên kết thúc trước tuổi thanh xuân xem thoại bản ăn điểm tâm, gọi bạn bè thỉnh thoảng làm nũng với cha mẹ rồi.
Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua.
Khánh Vương phủ một lần nữa tu sửa quét dọn sạch sẽ, khôi phục mấy phần hào quang của ngày xưa. Trước đó vài ngày, mỗi ngày đều có người ra ra vào vào, phần lớn là vài hiệp sĩ giang hồ trẻ tuổi, thỉnh thoảng còn có kỵ binh nhẹ. Cũng không lâu lắm, tin tức sửa lại án oan của Khánh Vương truyền khắp kinh thành, người đến nhà thăm hỏi bỗng nhiên tăng nhiều, chắn trước cửa vương phủ chật như nêm cối, nhưng hình như Khánh Vương phủ cũng không có dự định một lần nữa đặt chân ở kinh thành. Cuối cùng đủ loại hòa thân không ai có thể bước vào cửa lớn vương phủ, thậm chí ngay cả người gác cổng cũng không thể gặp.
Sau đó nữa, lại nửa tháng trôi qua, năm mới sắp tới, trước cửa vương phủ dần dần vắng vẻ, hình như lại trở về dáng vẻ không người hỏi thăm trước đó.
Nhưng trong phủ lại có khác biệt lớn — mặc dù chỉ có hai chủ nhân ở đây, một người trong đó vẫn chưa biết khi nào sẽ tỉnh lại. Nhưng một chủ nhân khác đã mua khống vải đỏ cả một con phố, trang trí vương phủ có phần giống như ngày cưới, trong yên tĩnh cũng lộ ra không khí vui mừng.
Văn Hành vẫn đang chờ Tiết Thanh Lan tỉnh lại.
Tiết Thanh Lan giống như muốn bù lại thiếu ngủ cả đời của y, Phương Vô Cữu nói y nghỉ mấy ngày sẽ tốt, nhưng một tháng trôi qua, Văn Hành mời danh y khắp cả kinh thành, đến xem bệnh đều nói ngoại trừ cơ thể yếu ớt không có bệnh gì, nhưng Tiết Thanh Lan cho dù gọi thế nào cũng không tỉnh.
Mới đầu Văn Hành khủng hoảng lo lắng, càng về sau bị ép tập mãi thành thói quen, kiên nhẫn cả đời dùng hết ở đây. Hắn trông coi cả căn phòng đỏ, có khi sẽ cảm giác mình như dệt một cái kén khổng lồ, trong cái kén này, thời gian mãi mãi dừng lại không tiến, chỉ có khi người ngủ say mở hai mắt ra, thế giới này mới có thể sống lại một lần nữa.
Tháng chạp đi qua, năm mới đi qua, đợi đến Nguyên Tịch, lụa đỏ quấn trên ngọn cây trong sân đã bị từng trận tuyết lớn tẩy hơi phai màu, không còn mới nữa. Văn Hành cẩn thận treo một chiếc đèn hoa ở cửa sổ, vừa sắp xếp tua rua bốn góc, vừa nói dông dài với Tiết Thanh Lan trên giường: “Vốn định chờ em tỉnh lại, sẽ dẫn em đi xem hoa đăng kinh thành, bỏ lỡ tối nay, xem ra chỉ có thể đợi sang năm rồi.”
Gió đêm đưa tới tiếng hát và cười nói mơ hồ, tua rua đỏ tươi tung bay trong gió, Văn Hành lắng tai nghe chốc lát, trong lòng có phần buồn rầu không nói ra được, tiếp tục tự nhủ: “Nể tình ngày lễ, cho em nghe náo nhiệt một lúc, nhưng chỉ một lúc, cẩn thận hóng gió cảm lạnh, đợi em tỉnh rồi, lại…”
“Hành ca…”
Một âm thanh còn yếu ớt hơn tiếng gió vang lên sau lưng hắn, lại vang hơn tiếng pháo đinh tai nhức óc, nổ đến mức tay Văn Hành mất đi chừng mực, “rắc” một tiếng bẻ gãy một song cửa sổ.
Hắn ngạc nhiên xoay người lại, đối mặt với đôi mắt cười cong lên.
“Hành ca,” Tiết Thanh Lan nhìn gương mặt hốc hác của hắn, khẽ nói, “Ta trả A Tước lại cho huynh rồi.”
Văn Hành bị y nói thật lâu không thốt ra một chữ hoàn chỉnh, tập trung nhìn y một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: “Vậy Thanh Lan của ta thì sao?”
Tiết Thanh Lan nghĩ một lát giật mình hiểu ra: “Cũng là ta.”
Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua, y lại giống như mới đi ra từ trận gió tuyết kia, trong ánh mắt có phần ngần ngại cận hương tình khiếp: “Ta trở về rồi.”
(*) cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
Đối với Văn Hành mà nói, đây vốn là đáp án hắn tưởng rằng mãi mãi cũng không đợi được, nhưng số phận vô thường và viên mãn thường thường đến bất ngờ, trừ ôm chặt không thả, hắn cũng không có cách ứng đối tốt hơn.
“Trở về là tốt.”
Lụa đỏ bay bay, hoa đăng sáng tắt, tuyết đọng trên ngọn cây rơi xuống lả tả, ngọn gió xuân đầu tiên của năm mới, thổi ra bóng đêm im ắng lại ôn tồn này.
Bưởi: tui đã giữ lời hứa hoàn truyện trước Tết, các bạn giữ gìn sức khỏe phòng dịch nhé
=== HOÀN CHÍNH VĂN ===
Liêu Trường Tinh, Ôn Trường Khanh, Dư Quân Trần của Thuần Quân phái đứng chung với Long Cảnh và Nhiếp Ảnh, mỗi người kể lại chuyện khi xa cách, Văn Hành lại liên tục cảm ơn đám người giúp đỡ. Nhiếp Ảnh cười nói: “Chúng ta từ lâu đã là giao tình có thể chết vì nhau, trải qua trận này, chỉ có đạo lý thân thiết hơn, huynh đệ khỏi cần nói những lời khách sáo này nữa? Lại nói tối nay mọi người tới đây, cũng không chỉ vì đệ, càng vì đại nghĩa của võ lâm Trung Nguyên.”
Liêu Trường Tinh cũng nói: “Nhiếp huynh nói có lý, tổ chim bị phá thì trứng có thể nguyên vẹn không, chúng ta nói là giúp đệ, sao lại không phải tự cứu? Nếu không chưởng môn cũng sẽ không đích thân ra tay, nhận chuyện xấu bảo vệ thái tử này.”
Lúc trước Văn Hành suy đoán Phùng Bão Nhất dự định giương đông kích tây, dùng Văn Cửu để dẫn hắn vào tròng, cho nên ngoài mặt giả vờ trúng kế, thật ra âm thần liên lạc với Phạm Dương, bảo hắn ta dẫn người đến tiếp viện, lại mời Liêu Trường Tinh và Long Cảnh đối phó ở trong, thuyết phục chưởng môn của Thuần Quân phái và Chiêu Dao sơn trang, dẫn người dọc theo đường đi âm thầm bảo vệ thái tử tiến về hoàng lăng. Hai tay chuẩn bị đầy đủ như thế, cho dù hắn thật sự trách lầm Văn Cửu, Phùng Bão Nhất muốn hại thái tử cũng sẽ không dễ dàng đạt được.
Long Cảnh hỏi: “Nghe đối đáp vừa rồi của các đệ, ba thanh kiếm cổ kia rốt cuộc là gì, dẫn đến Chử Tùng Chính, Phương Thuần, Phùng Bão Nhất ai cũng tẩu hỏa nhập ma?”
Văn Hành nhìn Túc Du Phong một cái, thở dài nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
Theo cái chết của Phùng Bão Nhất và Phương Thuần, rất nhiều vấn đề đều thành câu đố không manh mối. Tại sao Phùng Bão Nhất phải phát điên quét sạch tất cả môn phái võ lâm, đến chết ông ta cũng không nói ra một câu nói thật, nhưng ba thanh kiếm cổ bây giờ vẫn còn tồn tại nhân gian. Nếu ngày sau tập hợp do vận may rui rủi, người có duyên nói không chừng có thể tìm ra đáp án ở trong đó.
Túc Du Phong rất có mắt nhìn mà chủ động kể chuyện xưa, hấp dẫn sự chú ý của đám người Liêu Trường Tinh, lúc này Văn Hành mới có thể thoát thân, lặng lẽ chạy ra sân đợi Tiết Thanh Lan. Bây giờ trời đã gần tối, trăng non rơi về phía tây, sao Kim xa xa tô điểm giữa màn trời xanh đậm. Một trận ác chiến chấn động lòng người đã kết thúc nợ máu ẩn sâu mấy năm của hắn, nhưng cảm giác trút đi gánh nặng trong tưởng tượng cũng không đến. Vẫn có một tâm sự nặng nề trong lòng hắn, như là dây thép treo trên vực sâu vạn trượng, hắn đứng ở một đầu, mà đầu kia là Tiết Thanh Lan.
“Hành ca.”
Tiết Thanh Lan chắp tay đứng sau lưng cách hắn một bước, dường như có lời muốn nói, nhưng chậm chạp không mở miệng. Y nhìn chăm chú vào gương mặt Văn Hành, khí thế sát phạt quyết đoán trước kia đã phai đi, bỗng nhiên bắt đầu do dự. Theo lý thuyết y cũng không làm sai chuyện gì, không cần chột dạ, nhưng trong lòng Tiết Thanh Lan cũng hiểu, y năm lần bảy lượt giấu giếm Văn Hành, để một người quan tâm mình nghe được chân tướng từ miệng người khác. Về lý lẽ nói rất trôi chảy, nhưng thực sự phụ một tấm chân tình của Văn Hành dành cho y.
Văn Hành thấy y im lặng không nói, ánh mắt lơ lửng, chỉ thiếu viết hết tâm sự lên mặt, không cần đoán cũng biết trong đầu Tiết Thanh Lan đang nghĩ gì. Một chút tức giận mỏng manh của hắn chống cự chưa được chốc lát, đã nhanh chóng tan thành mây khói, duỗi một tay về phía Tiết Thanh Lan, thở dài nói: “Lại đây đi.”
Tiết Thanh Lan ngẩn ngơ tiến lên hai bước, được ôm lấy vùi trong lồng ngực ấm áp. Văn Hành như đang ôm bảo bối mất mà được lại, một tay ôm eo, một tay đặt trên cổ y khẽ vuốt ve, không giống như trong lòng có khúc mắc, ngược lại tràn đầy vuốt ve an ủi thương tiếc.
Trong lòng Tiết Thanh Lan có vạn ngữ thiên ngôn, nhưng lời đến bên khóe miệng, cuối cùng nói ra vẫn chỉ có một tiếng “Hành ca.”
“Ừ, ta biết.” Văn Hành quay đầu sang, hôn một cái trên vành tai lạnh lẽo của y, trầm thấp nói: “A Tước của ta chịu khổ rồi.”
Lồng ngực hai người dán vào nhau, nhịp tim của Văn Hành rõ ràng có lực, giống như con người của hắn, mãi mãi vững vàng kiên định, khiến người ta không tự giác sinh ra ỷ lại, thậm chí si mê hy vọng có thể ỷ lại bên cạnh hắn lâu thật lâu, tốt nhất là cả đời cũng không rời xa nhau.
“Đây không tính là khổ.” Tiết Thanh Lan cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình, hai tay y vòng qua cổ Văn Hành, nhỏ giọng đáp: “Đây là cái giá cao nhất định phải trả để ta trở lại bên cạnh huynh.”
Năm đó Phương Vô Cữu bị Phương Thuần âm mưu hãm hại, bị trúng kịch độc, nhưng lại chưa chết. Lúc ấy Thùy Tinh tông có người đàn ông trẻ mến mộ bà đã lâu, lúc biến động xảy ra, hắn ta cũng không chạy trốn theo đám người, mà khăng khăng trở về tìm kiếm Phương Vô Cữu, may mà trời không tuyệt đường của con người. Lúc Phương Vô Cữu được phát hiện chỉ cách cái chết một hơi thở, người đàn ông kia dẫn bà chạy khỏi núi Lục Nguy, trở về Vô Sắc cốc hồ Khoáng Tuyết núi Thành Không, tìm cách có thể cứu bà.
Văn Hành nghe đến đây đã hiểu, hắn hỏi: “Người đàn không kia là Tiết Từ?”
Như vậy thì nói xuôi được rồi, đêm bốn năm trước Thuần Quân kiếm núi Việt Ảnh bị trộm, Văn Hành đánh nhau với người áo đen sau núi, đối phương dùng võ công của Thùy Tinh tông, quả nhiên là Tiết Từ.
Tiết Thanh Lan nói: “Tiết Từ mặc dù phát rồ, nhưng có thể nói là dành tình sâu nhất cho Phương Vô Cữu. ‘Vạn Chu Huyết’ là loại kịch độc hiếm thấy trên thiên hạ, Tiết Từ lật khắp sách thuốc gia truyền cũng không tìm được đơn thuốc giải độc, cuối cùng chỉ có thể vò mẻ đã không sợ rơi, dùng một cách lấy độc trị độc.”
“Dưới đáy hồ Ánh Tuyết sinh ra một loại sâu cánh lạnh hiếm thấy, có thể săn nhện to hơn nó gấp mấy lần, nọc độc của nó có hiệu quả kiềm chế độc nhện. Có điều Vạn Chu Huyết không giống nhện độc bình thường, trực tiếp dùng sâu cánh lạnh làm thuốc ngược lại độc càng độc hơn, cho nên Tiết Từ nghĩ cách khiến sâu cánh lạnh ký sinh trong mạch máu của mình, dùng máu thịt của bản thân để nuôi ấm nó, đợi tháng bảy hằng năm sâu cánh lạnh hoàn toàn tỉnh lại, lại dùng một loại đỉa dây vàng hút máu tươi trong cơ thể ra, đưa vào trong cơ thể Phương Vô Cữu. Như vậy có thể kìm chế Vạn Chu Huyết, khiến nó một năm tròn cũng không phát tác lại.”
“Ông ta dựa vào cách này cứu được Phương Vô Cữu, nhưng sâu cánh lạnh dùng máu tươi của người làm chất dinh dưỡng, người bị hút máu nhiều nhất cũng chỉ có mười năm tuổi thọ, cho nên Tiết Từ đanh phải tìm kiếm người thích hợp ở khắp nơi để làm ký chủ đời tiếp theo của sâu cánh lạnh. Mấy ‘tiền bối’ trước ta không một ai kéo dài nổi năm năm, cho nên Tiết Từ mới tìm được ta.”
Lần đầu tiên Tiết Từ tiếp xúc với Tiết Thanh Lan, đã cảm thấy căn cốt đứa trẻ này cực tốt, là hạt giống tốt để luyện võ, ông ta đã đi hơn nửa Trung Nguyên, vẫn chưa từng thấy ai có thiên phú hơn y. Mà ngọc đẹp này đang giấu trong phôi đá, vẫn chưa ai phát hiện ra, đương nhiên ông ta phải dùng hết tất cả thủ đoạn bắt y về làm dược liệu.
Nhưng Tiết Từ không đoán được, ông ta ưng ý cũng không phải bảo kiếm, mà là một yêu đao cắn lại chủ.
“Khi đó ta nghĩ, trước sau gì cũng chết, vậy sao không khiến Tiết Từ cùng chết với ta cho xong, tránh cho ông ta lại đi hại người khác, cho nên đã chém lão già kia.”
Văn Hành lặng lẽ nghe y nói, ngón tay thuận theo phần gáy sờ đến bên gáy, khẽ vuốt ve lên hai vết sẹo nhỏ gần như không thấy. Tiết Thanh Lan bị hắn sờ hơi ngứa, không nhịn được rụt cổ một cái, giống như trốn sâu hơn vào ngực Văn Hành: “Đợi ta xách đao tìm được thạch thất dưới mặt đất, muốn thuận tiện dẫn theo Phương Vô Cữu đồng thời thoát ra, bà ấy lại nói với ta, chỉ cần ta giúp bà ấy tìm Phương Thuần báo thù, bà ấy bằng lòng dùng máu của mình giúp ta dẫn sâu cánh lạnh trong cơ thể ra.”
Lúc ấy Tiết Thanh Lan đã ôm lòng muốn chết, lời nói của Phương Vô Cữu không khác gì một chút hy vọng sống trong bước đường cùng. Bởi vì trong lòng y còn có một người không bỏ xuống được, dù chỉ có thể nhìn hắn một cái nữa, Tiết Thanh Lan cũng bằng lòng dùng mạng vồ một cái nhìn này.
“Bây giờ suy nghĩ, giết Tiết Từ thật sự rất đúng.” Tiết Thanh Lan lại bị Văn Hành siết hơi đau, nhưng không dám giãy ra, ra vẻ thoải mái nói: “Giết ông ta sau đó khổ tận cam lại, ta đứng vững ở Thùy Tinh tông, còn tìm lại được huynh, cho tới bây giờ Phùng Bão Nhất và Phương Thuần đều chết sạch, kế hoạch lớn báo thù của Phương Vô Cữu đã thành, chỉ còn lại một bước cuối cùng…”
“Hai người có bao nhiêu phần chắc chắn có thể thành công?” Văn Hành quả thực không dám nghĩ lại mỗi một câu y đã nói, chỉ nghe sơ sơ rồi trầm giọng hỏi: “Nơi này thì sao? Nơi này lại là chuyện gì?”
Tiết Thanh Lan cố ý bỏ bớt đi một vấn đề trước, chỉ trả lời vấn đề sau, hời hợt nói: “Không phải vết thương lớn, trước kia cũng đã nói, Tiết Từ chế biến một loại linh được có thể tăng cường nội lực cho Tần Lăng đúng chứ? Máu của ta cũng là một vị thuốc trong đó.”
Văn Hành chững chạc nhiều năm như vậy, lần đầu sinh ra ý nghĩ đào mộ người khác, nghiền xương người chết thành tro, hắn siết chặt cánh tay, một câu nói như được nặn ra từ cổ họng: “Nếu thất bại… sẽ thế nào?”
So với sốt ruột của Văn Hành, lúc này đây Tiết Thanh Lan ngược lại có sự tiêu tan mọi chuyện kết thúc cả rồi. Y từng oán hận, từng đấu tranh, từng cam chịu, cuối cùng lựa chọn ẩn núp chịu đựng, cắn răng dùng hết toàn lực. Đến một bước này, không ai dám cam đoan nhất định sẽ thành công, ý trời khó dò, đối với ai cũng vậy thôi, Tiết Thanh Lan cũng chỉ có thể buông tay, giao số phận cho số phận cân nhắc quyết định.
Nhưng y không thể nói như vậy với Văn Hành.
“Sẽ không thế nào,” Tiết Thanh Lan tránh khỏi ngực Văn Hành, hai tay hơi dùng lực giữ đầu vai Văn Hành lại, không cần suy nghĩ nói: “Hành ca, Phương Vô Cữu cách cái chết chỉ thiếu một bước, cũng được Tiết Từ cứu về, độc này của ta dù bất trị, cũng vẫn có thể sống ba năm, khi đó huynh đã hứa hẹn sẽ dẫn ta đi khắp nơi tìm danh y thiên hạ, vận may của chúng ta kém đến đâu, chẳng lẽ còn có thể kém hơn Tiết Từ à?”
Văn Hành bình sinh chưa từng sinh ra sợ hãi bức thiết như thế, ước gì có thể ôm Tiết Thanh Lan giấu kỹ ngay lập tức, cả đời không có người khác nhìn. Nhưng lời nói của Tiết Thanh Lan lại khiến hắn đóng đinh tại chỗ, giống như bảy năm trước trong lúc vô tình y kéo lại suy nghĩ muốn chết của Văn Hành. Bất kể là A Tước trẻ con ngốc nghếch hay là Tiết Thanh Lan kiên quyết, sự tin tưởng này từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi, giống như xương cốt, luôn có thể chống lên lý trí lung lay sắp đổ của hắn vào thời khắc quan trọng nhất.
“Ta…”
Đúng vào lúc này, Tư Mã Thu đẩy cửa đi ra ngoài, như thể nhìn thấy cảnh tượng gì không nên nhìn mà rũ mắt xuống, khách sáo nói: “Tiết hộ pháp, tông… đại tiểu thư có lời mời.”
Văn Hành đột nhiên giật mình, nắm lấy tay Tiết Thanh Lan, cau mày nói: “Ta đi cùng em.”
Tư Mã Thu vẫn là gương mặt buồn lo, nói một cách có vẻ rất khó khăn: “Văn thiếu hiệp thứ lỗi, đây là chuyện nhà của Thùy Tinh tông, mong người ngoài tránh đi.”
“Không sao,” Tiết Thanh Lan ra hiệu cho Văn Hành cùng đi rồi nói, “Huynh ấy không phải người ngoài.”
Vào phòng, Phương Vô Cữu không khách sáo chút nào chiếm cứ nửa bên phòng, làm chỗ nghị sự tạm thời của Thùy Tinh tông. Có lẽ ngăn cách với đời quá lâu, ánh mắt bà vô cùng lạnh lùng, lưỡng lự một lát trên người hai người Văn, Tiết, nhưng không định gạt bỏ Văn Hành ra ngoài. Đợi người đến đủ cả, bà thản nhiên mở miệng nói: “Hôm nay phản đồ Phương Thuần đền tội, các vị bình định lập lại trật tự, có công với bản tông, đợi sau khi trở lại núi Lục Nguy, tông chủ sẽ luận công ban thưởng.”
Bà là con gái của tông chủ tiền nhiệm, lại tự tay giết Phương Thuần, do bà nhận chức tông chủ Thùy Tinh tông, về tình về lý đều nói nghe được, các hộ pháp chấp nhận bà tự lập tông chủ, đều cúi người cùng nói: “Cảm ơn tông chủ.”
Ai ngờ Phương Vô Cữu lại nói: “Ta người yếu nhiều bệnh, chỉ sợ tuổi thọ không dài, không chịu nổi trách nhiệm này. Tiết Thanh Lan được ta truyền võ nghệ, lại tiêu diệt phản nghịch vì bản tông, chiếm công đầu trong trận này, sau khi về núi sẽ do y tiếp nhận vị trí tông chủ, các ngươi phải tận tâm phụ tá, không được làm trái.”
Trong lòng đám người Tư Mã Thu đều trĩu nặng, không đợi họ tỏ thái độ, Tiết Thanh Lan tiến lên trước một bước, từ chối nói: “Thuộc hạ đã quyết theo Văn công tử lưu lạc giang hồ, không còn nhúng tay vào tranh chấp võ lâm Trung Nguyên, ưu ái của tông chủ, thứ lỗi khó tuân theo, xin tông chủ nghĩ lại.”
Phương Vô Cữu ngước mắt nhìn thoáng qua Văn Hành, dường như đang tìm chứng cứ với hắn. Văn Hành gật đầu một cái, Phương Vô Cữu ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thôi, hai hộ pháp Tư Mã Thu và Mai Tự Hàn tạm thời xử lý sự vụ trong tông thay tông chủ, trong một năm phải chọn ra một nhân tài tâm tính võ công đều tốt trong bản tông, lập tông chủ mới. Tiết hộ pháp thay ta ở bên giám sát, nếu có người dám không đi đường ngay, giở âm mưu, ngươi tự tay tiễn hắn xuống gặp Phương Thuần.”
Xem như bà đã nhượng bộ một bước dài, Tiết Thanh Lan không tiện từ chối nữa, chỉ đành nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Phương Vô Cữu lại dặn dò mấy chuyện khác, sau đó giải tán đám người Thùy Tinh tông, chỉ giữ Tiết Thanh Lan và Văn Hành trong phòng. Bà ngồi một bên giường, khoanh chân ngồi vững, giơ tay vẫy Tiết Thanh Lan tới: “Lúc trước ta đã hứa với ngươi, chỉ cần thù lớn được báo, sẽ giúp ngươi dẫm sâu cánh lạnh trong cơ thể ra, hôm nay Phương Thuần đã loại trừ, ta không còn tiếc nuối, món nợ thiếu ngươi những năm nay, cũng đến lúc nên trả rồi.”
Bà lại nói với Văn Hành: “Nếu y tin tưởng ngươi, vậy mời ngươi ở lại đây hộ pháp, đừng cho người ngoài xông vào.”
Dứt lời bà dùng móng tay dài lạ thường rạch một đường trên cổ tay mình, máu tươi nhanh chóng chảy ra từ miệng vết thương, chảy xuống lòng bàn tay hơi chụm lại. Màu máu của bà không giống người khác, có màu tím đen bất thường, Tiết Thanh Lan cũng bắt chước làm theo, cắt một vết thương ở cổ tay rồi duỗi qua, để cao hơn lòng bàn tay Phương Vô Cữu một tấc.
Động tác hai người rất nhanh, Văn Hành vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, máu đã trào ra. Chẳng mấy chốc, thái dương Tiết Thanh Lan bắt đầu chảy mồ hôi mịn, sắc mặt sần dần chuyển sang tái nhợt, sâu cánh lạnh bị Vạn Huyết Chu cưỡng ép tỉnh lại, bắt đầu dọc theo mạch máu bơi về phía vết thương ở cổ tay.
Nó sống nhờ trong tâm mạch của Tiết Thanh Lan, tùy ý hơi cử động đối với Tiết Thanh Lan mà nói đều là cơn đau khoét xương toàn thân. Nhưng vì để không quấy rầy con sâu xui xẻo kia, Tiết Thanh Lan nhất định phải giữ vững bất động, Văn Hành lại không dám duỗi tay đỡ, chỉ có thể sốt ruột đứng bên cạnh nhìn mồ hôi lạnh trên đầu y và máu tươi trên cổ tay gần như chảy xuống bằng tốc độ giống nhau. Nơi cổ tay hai người dán vào nhau, một vũng máu lớn đang lan rộng ra.
Khi sâu cánh lạnh nhỏ bé trong suốt, xen lẫn trong máu rơi xuống Văn Hành hoàn toàn không chú ý. Hắn chỉ nhìn thấy Tiết Thanh Lan như thể sắp bị rút cạn sức lực, hai mắt nhắm nghiền, ngã ngửa ra sau. Văn Hành bước xa lao lên đỡ người vào lòng, nhanh chóng xé vạt áo quấn quanh vết thương, trong lúc quấn không khỏi đụng vào tay Tiết Thanh Lan, nhiệt độ kia lạnh đến mức thậm chí không giống người sống.
Văn Hành thử gọi tên y một tiếng, không trả lời.
Có lẽ nhìn ra sự thất thố của hắn, Phương Vô Cữu ở bên cạnh sâu kín nói: “Trong cơ thể y còn dư độc chưa sạch, nhưng không sao, đứa trẻ này căn cốt cơ sở tốt, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tự tỉnh lại.”
Lúc này Văn Hành mới có thời gian ngẩng đầu nhìn bà một cái, Phương Vô Cữu lại tập trung nhìn chằm chằm sâu cánh lạnh trong lòng bàn tay. Nó hút no máu độc rồi, từ óng ánh trong suốt biến thành màu bạc tỏa ra ánh sáng lung linh. Phương Vô Cữu bỗng nhiên nắm mạnh một cái, một tiếng nổ cực nhỏ truyền ra từ trong lòng bàn tay, bà xòe năm ngón tay ra, con sâu kia đã vỡ thành một đống bột màu bạc không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Trước khi bà dặn dò đám người Thùy Tinh tông, Văn Hành đã có dự cảm, lúc này thấy bà tự tay bóp nát sâu cánh lạnh, phỏng đoán này cuối cùng được nghiệm chứng. Thoạt đầu hắn cũng không có thiện cảm với Phương Vô Cữu, dù sao cũng vì cứu bà Tiết Từ mới bắt Tiết Thanh Lan đi làm thuốc người. Nhưng đầu tiên là Phương Vô Cữu dẫn máu cứu người, lại tự tay hủy đi linh dược có thể cứu mạng bà, cũng khiến cho Văn Hành thay đổi cái nhìn về bà, nhỏ giọng gửi lời cảm ơn: “Cảm ơn tiền bối cao thượng.”
“Không cần cảm ơn ta. Cái mạng này của ta vốn là Tiết Từ trộm được từ trên cơ thể người khác,” Phương Vô Cữu khẽ nói, “Khi còn bé ngươi có đọc thoại bản không? Cô hồn dã quỷ kết thúc chấp niệm nhưng vẫn lưu luyến nhân gian, mưu toan cải mệnh sống lại, cuối cùng đều phải gặp khiển trách của ông trời.”
Bà làm du hồn vô tri vô giác hơn hai mươi năm, cuối cùng có thể giải thoát rồi.
Dù sao cuộc đời của bà, đã nên kết thúc trước tuổi thanh xuân xem thoại bản ăn điểm tâm, gọi bạn bè thỉnh thoảng làm nũng với cha mẹ rồi.
Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua.
Khánh Vương phủ một lần nữa tu sửa quét dọn sạch sẽ, khôi phục mấy phần hào quang của ngày xưa. Trước đó vài ngày, mỗi ngày đều có người ra ra vào vào, phần lớn là vài hiệp sĩ giang hồ trẻ tuổi, thỉnh thoảng còn có kỵ binh nhẹ. Cũng không lâu lắm, tin tức sửa lại án oan của Khánh Vương truyền khắp kinh thành, người đến nhà thăm hỏi bỗng nhiên tăng nhiều, chắn trước cửa vương phủ chật như nêm cối, nhưng hình như Khánh Vương phủ cũng không có dự định một lần nữa đặt chân ở kinh thành. Cuối cùng đủ loại hòa thân không ai có thể bước vào cửa lớn vương phủ, thậm chí ngay cả người gác cổng cũng không thể gặp.
Sau đó nữa, lại nửa tháng trôi qua, năm mới sắp tới, trước cửa vương phủ dần dần vắng vẻ, hình như lại trở về dáng vẻ không người hỏi thăm trước đó.
Nhưng trong phủ lại có khác biệt lớn — mặc dù chỉ có hai chủ nhân ở đây, một người trong đó vẫn chưa biết khi nào sẽ tỉnh lại. Nhưng một chủ nhân khác đã mua khống vải đỏ cả một con phố, trang trí vương phủ có phần giống như ngày cưới, trong yên tĩnh cũng lộ ra không khí vui mừng.
Văn Hành vẫn đang chờ Tiết Thanh Lan tỉnh lại.
Tiết Thanh Lan giống như muốn bù lại thiếu ngủ cả đời của y, Phương Vô Cữu nói y nghỉ mấy ngày sẽ tốt, nhưng một tháng trôi qua, Văn Hành mời danh y khắp cả kinh thành, đến xem bệnh đều nói ngoại trừ cơ thể yếu ớt không có bệnh gì, nhưng Tiết Thanh Lan cho dù gọi thế nào cũng không tỉnh.
Mới đầu Văn Hành khủng hoảng lo lắng, càng về sau bị ép tập mãi thành thói quen, kiên nhẫn cả đời dùng hết ở đây. Hắn trông coi cả căn phòng đỏ, có khi sẽ cảm giác mình như dệt một cái kén khổng lồ, trong cái kén này, thời gian mãi mãi dừng lại không tiến, chỉ có khi người ngủ say mở hai mắt ra, thế giới này mới có thể sống lại một lần nữa.
Tháng chạp đi qua, năm mới đi qua, đợi đến Nguyên Tịch, lụa đỏ quấn trên ngọn cây trong sân đã bị từng trận tuyết lớn tẩy hơi phai màu, không còn mới nữa. Văn Hành cẩn thận treo một chiếc đèn hoa ở cửa sổ, vừa sắp xếp tua rua bốn góc, vừa nói dông dài với Tiết Thanh Lan trên giường: “Vốn định chờ em tỉnh lại, sẽ dẫn em đi xem hoa đăng kinh thành, bỏ lỡ tối nay, xem ra chỉ có thể đợi sang năm rồi.”
Gió đêm đưa tới tiếng hát và cười nói mơ hồ, tua rua đỏ tươi tung bay trong gió, Văn Hành lắng tai nghe chốc lát, trong lòng có phần buồn rầu không nói ra được, tiếp tục tự nhủ: “Nể tình ngày lễ, cho em nghe náo nhiệt một lúc, nhưng chỉ một lúc, cẩn thận hóng gió cảm lạnh, đợi em tỉnh rồi, lại…”
“Hành ca…”
Một âm thanh còn yếu ớt hơn tiếng gió vang lên sau lưng hắn, lại vang hơn tiếng pháo đinh tai nhức óc, nổ đến mức tay Văn Hành mất đi chừng mực, “rắc” một tiếng bẻ gãy một song cửa sổ.
Hắn ngạc nhiên xoay người lại, đối mặt với đôi mắt cười cong lên.
“Hành ca,” Tiết Thanh Lan nhìn gương mặt hốc hác của hắn, khẽ nói, “Ta trả A Tước lại cho huynh rồi.”
Văn Hành bị y nói thật lâu không thốt ra một chữ hoàn chỉnh, tập trung nhìn y một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: “Vậy Thanh Lan của ta thì sao?”
Tiết Thanh Lan nghĩ một lát giật mình hiểu ra: “Cũng là ta.”
Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua, y lại giống như mới đi ra từ trận gió tuyết kia, trong ánh mắt có phần ngần ngại cận hương tình khiếp: “Ta trở về rồi.”
(*) cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
Đối với Văn Hành mà nói, đây vốn là đáp án hắn tưởng rằng mãi mãi cũng không đợi được, nhưng số phận vô thường và viên mãn thường thường đến bất ngờ, trừ ôm chặt không thả, hắn cũng không có cách ứng đối tốt hơn.
“Trở về là tốt.”
Lụa đỏ bay bay, hoa đăng sáng tắt, tuyết đọng trên ngọn cây rơi xuống lả tả, ngọn gió xuân đầu tiên của năm mới, thổi ra bóng đêm im ắng lại ôn tồn này.
Bưởi: tui đã giữ lời hứa hoàn truyện trước Tết, các bạn giữ gìn sức khỏe phòng dịch nhé
=== HOÀN CHÍNH VĂN ===
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook