Xuân Noãn Hương Nùng
-
Chương 64
Editor: Trang Thái
Mặc dù muốn cùng người dân vui đùa nhưng dù sao người Lục gia đều mặc quần áo quý giá, dân chúng lại thấy tri huyện đại nhân đối với Lục Vanh ân cần, bởi vậy khi đoàn người Lục Vanh vừa đến gần, những người dân này liền nhường đường, để cho bọn họ thuận lợi đi vào bên trong đám đông, đối diện chính là sân chơi xúc cúc được ngăn cách bởi một cái hàng rào.
Hàng rào được làm từ gỗ bình thường, cũng không ghim hoàn toàn vào lớp băng mà cách mỗi mười bước sẽ ghim một cây, chỉ đủ để cố định. Dân chúng cũng biết hàng rào không rắn chắc cho nên tự giác đứng cách hàng rào một khoảng, dù sao hàng rào này cùng lắm cũng chỉ cao tới thắt lưng, không ảnh hưởng mọi người xem thi đấu.
Tiếng trống vang lên, hai đội xúc cúc mặc trang phục đỏ đen bắt đầu trượt trên băng, trong tay cầm gậy dài, tiến lên rồi xoay tròn, động tác quẹo cua lưu loát tự nhiên, lúc đuổi theo bóng nhanh và nhẹnhàng như chim nhạn nghiêng mình lướt qua mặt băng, khi thì xoay người vung gậy, vừa muốn giành lấy bóng vừa phải giữ vững thăng bằng để không bị ngã, so với xúc cúc trên đất còn kích thích hơn.
"Phụ thân, con cũng muốn chơi!" Hằng nhi kích động cầm lấy tay phụ thân, mắt to theo sát tay đội trưởng đội đỏ.
Lục Vanh là văn nhân, còn là một văn nhân mù mười mấy năm, tuy hắn xem trận đấu cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả người ngứa ngáy, nhưng lại không đồng ý cho con trai nhỏ tuổi chơi loại trò chơi nguy hiểm này. hắn giữ chặt bả vai con trai nói: "Hằng nhi còn nhỏ, nên học xúc cúc trước. Đại ca và nhị ca con đều đã học qua, phụ thân sẽ bảo bọn họ dạy con."
Hằng nhi ngửa đầu, nghi hoặc hỏi: "Phụ thân không dạy sao?"
Đứng bên phải Lục Vanh, Tiêu thị cúi đầu cười trộm. Trượng phu này của nàng hình như chỉ biết làm duy nhất một việc tốn thể lực đó chính là khi dễ nàng?
Lục Vanh thấy thê tử nở nụ cười, âm thầm quyết định trở về sẽ để cho thê tử biết sự lợi hại của hắn. Nhưng văn nhân cũng có sự giảo hoạt của văn nhân, đối mặt với ánh mắt sáng rực lửa của hai đứa trẻ, Lục Vanh trợn mắt nói khoác lừa bịp: "Phụ thân sẽ dạy, nhưng phụ thân còn có công sự bận rộn, khi nào rãnh rỗi sẽ dạy các con."
"Vậy phụ thân cũng lợi hại như bọn họ sao?" Hằng nhi chỉ vào sân xúc cúc, hâm mộ hỏi.
Lục Vanh mặt không đổi sắc, nửa thật nửa giả nói: "không có, lúc phụ thân còn nhỏ, tổ phụ của các con không cho phụ thân học."
Lục Minh Ngọc cười nhẹ.
Vẻ mặt Hằng nhi thất vọng, tiếp tục nhìn xúc cúc, bỗng nhiên nhìn sang bên trái Lục Vanh, hỏi Sở Hành: "Biểu cữu, người biết chơi không?"
Sở Hành nhìn tiểu nam hài, gật gật đầu.
"Vậy biểu cữu dạy con được không?" Hằng nhi lập tức chạy đến trước mặt biểu cữu, hưng phấn nói, Niên nhi cũng bắt chước chạy tới theo.
"Đợi đến khi Hằng nhi và Niên nhi mười tuổi, ta sẽ dạy các ngươi." Dựa theo lời nói của Lục Vanh, Sở Hành nghiêm túc nói.
Hai cái tiểu tử kia tin là thật, cực kỳ cao hứng.
Lục Minh Ngọc không nghĩ tới Sở Hành sẽ dỗ trẻ con, ngoài ý muốn nhìn về phía hắn. Giác quan của Sở Hành rất nhạy bén, gần như Lục Minh Ngọc vừa mới nghiêng đầu, mắt phượng liền quét tới. Bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt sắc bén của nam nhân, Lục Minh Ngọc hoảng sợ, cuống quít dời tầm mắt, trong lòng khẩn trương đến mức tim đập bình bịch, cũng không dám lại nhìn sang bên kia.
Tầm mắt Sở Hành dừng trên sườn mặt ửng đỏ của "Thiếu niên lang" thật lâu, sau đó chớp mắt một cái mới tự nhiên thu hồi.
Cuộc tranh tài xúc cúc đã kết thúc, nhưng sự náo nhiệt trên mặt băng vẫn còn tiếp tục.
Lại thêm một mặt băng lớn có thể tự do chơi đùa, dân chúng càng vui vẻ, Hằng nhi thích sân chơi xúc cúc, nhảy tung tăng ở đó không chịu đi. Khó có dịp ra ngoài chơi một chuyến, Lục Vanh sai Mạnh Toàn đi mua ba đôi giày trượt băng kích cỡ khác nhau, hai đôi dành cho hai tiểu tử, đôi còn lại cho nữ nhi, "Ngọc nhi cũng thử xem."
Ngọc nhi?
Sở Hành nghe thấy xưng hô này, lại nhìn về phía Lục Minh Ngọc, tiểu cô nương mặc áo choàng màu quả hạnh, khuôn mặt trắng hồng tự nhiên, rạng rỡ như một bong hoa bằng ngọc nở rộ trên băng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Cho đến giờ phút này, Sở Hành mới phát hiện hai vợ chồng Lục Vanh thật sựrất biết đặt tên. Minh Ngọc rực rỡ, ngọc ấm thơm ngát, rất xứng với tiểu nữ nhi được chiều chuộng của bọn họ.
"Con không mang đâu." Lục Minh Ngọc vẫn chưa phát hiện Sở Hành đang nhìn trộm, nàng đỏ mặt trốn bên cạnh mẫu thân, không chịu nhận lấy giày trượt băng trên tay phụ thân. Nếu như không có người ngoài là Sở Hành, nàng quả thật là muốn thử cảm giác mang giày trượt trên băng, nhưng Sở Hành vẫn còn đang ở đây, nàng cũng không thực sự là một tiểu cô nương mười hai tuổi, nghĩ tới Sở Hành đứng đó nhìn, cả người nàng đều thấy không tự nhiên.
"đi thôi, ta sẽ dạy Hằng nhi."
Ý niệm vừa dứt, chợt nghe tiếng Sở Hành nói chuyện, Lục Minh Ngọc lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy Sở Hành xoay người ôm lấy Hằng nhi, trên tay cầm theo giày trượt băng, đi một đoạn mới dừng lại, xoay người ngồi xổm xuống, tự tay giúp Hằng nhi mang giày. Lục Minh Ngọc ngẩn người, sau khi hoàn hồn liền chạy nhanh tới giật nhẹ ống tay áo của mẫu thân, "Nương, người mau sai người đến giúp Hằng nhi đi."
Đệ đệ mình có tài đức gì mà để cho một đại tướng dũng mãnh thiện chiến của Đại Tề, còn đường đường là Sở quốc công giúp mang giày.
Tiêu thị cũng nhìn thấy, nhưng Sở Hành đã giúp con trai của nàng thay giày xong, nàng còn có thể làm gì?
"Được rồi, con cũng thử đi, bỏ qua lần này, về sau cũng sẽ không cơ hội tốt như vậy." Tiêu thị cười cổ vũ nữ nhi.
Lục Minh Ngọc vẫn nhăn nhó mặt mày, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được cám dỗ của tính trẻ con nên đành nhờ mẫu thân đỡ một tay để cho Quế Viên giúp nàng thay giày. Thay xong, Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy hai cái chân giống như không còn là của mình, nắm thật chặt cánh tay mẫu thân, một chút cử động cũng không dám. Tiêu thị nhìn trượng phu bên kia đang đỡ tay Niên nhi vui đùa, cùng Quế Viên một trái một phải giúp nữ nhi di chuyển.
Lục Minh Ngọc học hỏi rất nhanh, dần dần nắm bắt được kỹ xảo, cảm thấy đã ổn rồi liền để cho mẫu thân buông tay. Thả lỏng người, Lục Minh Ngọc tập trung, mắt nhìn phía trước, không nhanh khôngchậm trượt trên mặt băng, xung quanh đều là những đứa trẻ khoảng mười tuổi đang trượt băng chơi đùa. Lục Minh Ngọc càng trượt càng thấy vui sướng, vững vàng xoay người, chỉ thấy hai người em trai còn chưa thuần thục.
"Tỷ tỷ!"
Hằng nhi là người đầu tiên thấy tỷ tỷ, vừa hâm mộ vừa sùng bái hét lớn.
Được em trai ngưỡng mộ, Lục Minh Ngọc càng đắc ý, quên mất cái gì Sở Hành với không Sở Hành, cố ý xoay người một cách linh hoạt, sau đó bỏ lại bọn đệ đệ, trượt ra phía xa. Nữ nhi vẫn còn ở bên trong phạm vi tầm mắt, nếu chạy ra xa sẽ tự chạy trở về, huống chi bên cạnh còn có nha hoàn đi theo, vợ chồng Lục Vanh cũng không lo lắng.
"Tiểu thư, người chậm một chút." Đây là lần đầu tiên Quế Viên đi trên băng, cũng không dám đi quá nhanh, mắt thấy tiểu thư chơi đùa quên cả trời đất, Quế Viên bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Lục Minh Ngọc quay đầu cười, "Có muốn ta mua cho ngươi một đôi hay không?" Nàng cố ý lướt lại gần, rồi lại lướt đi.
"Tiểu thư lại cười nhạo nô tỳ!" Quế Viên oán giận dậm chân.
Vừa giậm một cái, dưới chân bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lạ. Quế Viên giật mình, chưa đợi nàng ta kịp phản ứng lại, ken két một tiếng, lấy nàng ta làm trung tâm, mặt băng đột nhiên vỡ tan, Quế Viên là người đầu tiên rơi xuống, Lục Minh Ngọc mới trượt đi chưa được mấy bước là người tiếp theo, thậm chí ngay cả một tiếng hô cũng không kịp cất lên.
"A Noãn!" Trơ mắt nhìn nữ nhi rơi xuống nước, Tiêu thị tê tâm liệt phế hô.
"Nàng đưa Hằng nhi và Ngũ nhi lên bờ trước đi!" Nữ nhi gặp nạn, gương mặt tuấn tú của Lục Vanh trắng bệch, vừa chạy đến chỗ nữ nhi vừa cao giọng dặn dò thê tử. Tiếng nói vừa dứt, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói tỉnh táo của Sở Hành, "Mặt sông bên này cũng không an toàn, tam gia hộ tống đám người phu nhân lên bờ, ta đi cứu A Noãn."
Lục Vanh kinh ngạc nhìn sang.
Sở Hành chạy nhanh như gió, đã vượt qua hắn chạy thật xa. Nhưng Lục Vanh cũng không yên tâm đem tính mạng nữ nhi giao cho ngoại nhân, mặc dù hắn biết thân thủ Sở Hành tốt hơn so với hắn, nhưng Lục Vanh vẫn cố gắng chạy phía sau. Sở Hành nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa chạy vừa cau mày nói: "Tam gia, nước sông này lạnh thấu xương, ngài hãy ở lại trên bờ, ta sẽ toàn lực cứu A Noãn, nếu ngài cũng đi theo xuống chỉ càng thêm liên lụy!"
Mặc dù có chút khó nghe nhưng đó cũng là sự thật.
Lục Vanh chậm rãi dừng lại, nhìn lớp băng trên mặt sông đã vỡ tan tành, đôi tay gắt gao nắm thành quyền.
Sở Hành nói xong cũng không quan tâm đến hắn, chạy đến gần chỗ Lục Minh Ngọc rơi xuống, trực tiếp nhảy xuống.
Nước sông lạnh như băng giống như một con cự thú mãnh liệt làm người ta sợ hãi, còn có những vụn băng đối diện đánh tới, Sở Hành tiếp tục lặn xuống, cố gắng né tránh mấy khối băng, mở to mắt tìm kiếm. Người rơi xuống nước không chỉ có chủ tớ Lục Minh Ngọc, trong nước thấp thoáng bóng người, Sở Hành tĩnh táo nhìn quanh cuối cùng cũng phát hiện một chút sắc hạnh!
Sở Hành lập tức bơi tới, thân thủ mạnh mẽ tựa như người cá.
Nam nhân thân cường thể kiện, trong thời gian ngắn có thể chịu được cái lạnh này, nhưng Lục Minh Ngọc là tiểu thư được nuông chiều từ bé, vừa rơi xuống nước cả người liền đông lạnh, vừa chống đỡ cái lạnh thấu xương vừa tìm cách ngoi lên, nhưng hai lần liên tiếp đỉnh đầu đều đụng phải tảng băng. Nàng quá lạnh, lạnh đến mức ngay cả khí lực giãy giụa cũng không còn, ngay lúc nàng tuyệt vọng, cho là mình phải chết ở chỗ này thì trên cánh tay bỗng nhiên truyền đến một chút ấm áp.
Ở đó có thêm một bàn tay to.
Lục Minh Ngọc khó tin quay đầu.
Sở Hành thuận thế kéo nàng vào lòng, không có thời gian để trao đổi, một tay hắn ôm chặt thắt lưng nàng, tay còn lại đẩy khối băng phía trên, rầm một tiếng, vạch nước bơi ra. Sau khi ra ngoài, lúc này đãcó thể nói chuyện, Sở Hành mới nhìn về phía tiểu cô nương trong ngực. Lục Minh Ngọc cả thấy rất lạnh, lạnh đến mức cả người phát run. Nàng biết người cứu nàng là Sở Hành, là anh chồng kiếp trước, là mộtđại nam nhân hai mươi bốn tuổi, nhưng Lục Minh Ngọc cũng chỉ dừng lại ở biết thôi, đầu nàng giống như cũng bị đông cứng cùng cơ thể, không thể suy tư.
hiện tại nàng chỉ còn lại bản năng.
Hai tay ôm chặt thắt lưng Sở Hành, Lục Minh Ngọc nhắm mắt lại, mặt cố gắng dụi dụi trên cổ hắn, nàng lạnh, cong người này thì ấm.
Lục Minh Ngọc tham luyến phần ấp áp này.
"Biểu cữu, con lạnh..." Nàng không leo lên người hắn được, vừa mở miệng, răng nanh liền va chạm phát ra tiếng lạch cạch.
Sở Hành rất tỉnh táo, hắn biết Lục Minh Ngọc ôm hắn là vì tình thế bất đắc dĩ, cái này hắn có thể dung túng. Nhưng Lục Minh Ngọc muốn dựa vào cổ hắn, Sở Hành phải né tránh. hắn né, nàng theo sát khôngrời, Sở Hành đang muốn tiếp tục né, liền nghe tiếng tiểu cô nương run rẩy cầu xin, cầu biểu cữu để cho nàng dụi vào cổ hắn.
Tiểu cô nương trong ngực vừa gầy vừa nhỏ bé, tiếng nói kia rất đáng thương, động tác Sở Hành hơi dừng một chút, ngay sau đó, nàng liền leo lên.
Gương mặt mỹ ngọc, quả nhiên lạnh như băng.
Sở Hành đột nhiên không đành lòng lại đẩy nàng ra.
"không có việc gì, A Noãn đừng sợ, biểu cữu lập tức mang ngươi lên bờ." Sở Hành thấp giọng nói bên tai nàng.
Lục Minh Ngọc gật gật đầu, ôm hắn càng chặt hơn.
Sở Hành bước đi thật nhanh, đi vào bờ, thấy một tên hộ vệ Lục gia đang chạy tới, muốn đón Lục Minh Ngọc lên. Mắt nhìn tiểu cô nương trong lòng như dây bèo quấn chặt lấy cổ hắn, Sở Hành cau mày mộtcái, một tay ôm Lục Minh Ngọc dùng sức nhảy thẳng lên bờ. Còn chưa có đứng vững, Sở Hành liền như tên cường đạo kéo áo ngoài của tên hộ vệ xuống, đem Lục Minh Ngọc bao lại thật chặt.
"Lạnh..." Lục Minh Ngọc đững cũng không vững, đầu dựa vào bả vai nam nhân, còn muốn đưa tay ôm hắn.
"A Noãn!" Lục Vanh chạy như điên tới, kéo nữ nhi vào trong lòng mình.
Lục Minh Ngọc đã không nhận ra ai với ai, chỉ nhận thức độ ấm, nằm ở trong lòng phụ thân cũng ỷ lại như vậy, run run rẩy rẩy, "Lạnh..."
Sở Hành thấy vậy, chẳng biết tại sao vừa rồi không cảm thấy lạnh, lúc này lên bờ, lại cảm nhận được hàn ngàn tia lạnh lẽo.
Mặc dù muốn cùng người dân vui đùa nhưng dù sao người Lục gia đều mặc quần áo quý giá, dân chúng lại thấy tri huyện đại nhân đối với Lục Vanh ân cần, bởi vậy khi đoàn người Lục Vanh vừa đến gần, những người dân này liền nhường đường, để cho bọn họ thuận lợi đi vào bên trong đám đông, đối diện chính là sân chơi xúc cúc được ngăn cách bởi một cái hàng rào.
Hàng rào được làm từ gỗ bình thường, cũng không ghim hoàn toàn vào lớp băng mà cách mỗi mười bước sẽ ghim một cây, chỉ đủ để cố định. Dân chúng cũng biết hàng rào không rắn chắc cho nên tự giác đứng cách hàng rào một khoảng, dù sao hàng rào này cùng lắm cũng chỉ cao tới thắt lưng, không ảnh hưởng mọi người xem thi đấu.
Tiếng trống vang lên, hai đội xúc cúc mặc trang phục đỏ đen bắt đầu trượt trên băng, trong tay cầm gậy dài, tiến lên rồi xoay tròn, động tác quẹo cua lưu loát tự nhiên, lúc đuổi theo bóng nhanh và nhẹnhàng như chim nhạn nghiêng mình lướt qua mặt băng, khi thì xoay người vung gậy, vừa muốn giành lấy bóng vừa phải giữ vững thăng bằng để không bị ngã, so với xúc cúc trên đất còn kích thích hơn.
"Phụ thân, con cũng muốn chơi!" Hằng nhi kích động cầm lấy tay phụ thân, mắt to theo sát tay đội trưởng đội đỏ.
Lục Vanh là văn nhân, còn là một văn nhân mù mười mấy năm, tuy hắn xem trận đấu cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả người ngứa ngáy, nhưng lại không đồng ý cho con trai nhỏ tuổi chơi loại trò chơi nguy hiểm này. hắn giữ chặt bả vai con trai nói: "Hằng nhi còn nhỏ, nên học xúc cúc trước. Đại ca và nhị ca con đều đã học qua, phụ thân sẽ bảo bọn họ dạy con."
Hằng nhi ngửa đầu, nghi hoặc hỏi: "Phụ thân không dạy sao?"
Đứng bên phải Lục Vanh, Tiêu thị cúi đầu cười trộm. Trượng phu này của nàng hình như chỉ biết làm duy nhất một việc tốn thể lực đó chính là khi dễ nàng?
Lục Vanh thấy thê tử nở nụ cười, âm thầm quyết định trở về sẽ để cho thê tử biết sự lợi hại của hắn. Nhưng văn nhân cũng có sự giảo hoạt của văn nhân, đối mặt với ánh mắt sáng rực lửa của hai đứa trẻ, Lục Vanh trợn mắt nói khoác lừa bịp: "Phụ thân sẽ dạy, nhưng phụ thân còn có công sự bận rộn, khi nào rãnh rỗi sẽ dạy các con."
"Vậy phụ thân cũng lợi hại như bọn họ sao?" Hằng nhi chỉ vào sân xúc cúc, hâm mộ hỏi.
Lục Vanh mặt không đổi sắc, nửa thật nửa giả nói: "không có, lúc phụ thân còn nhỏ, tổ phụ của các con không cho phụ thân học."
Lục Minh Ngọc cười nhẹ.
Vẻ mặt Hằng nhi thất vọng, tiếp tục nhìn xúc cúc, bỗng nhiên nhìn sang bên trái Lục Vanh, hỏi Sở Hành: "Biểu cữu, người biết chơi không?"
Sở Hành nhìn tiểu nam hài, gật gật đầu.
"Vậy biểu cữu dạy con được không?" Hằng nhi lập tức chạy đến trước mặt biểu cữu, hưng phấn nói, Niên nhi cũng bắt chước chạy tới theo.
"Đợi đến khi Hằng nhi và Niên nhi mười tuổi, ta sẽ dạy các ngươi." Dựa theo lời nói của Lục Vanh, Sở Hành nghiêm túc nói.
Hai cái tiểu tử kia tin là thật, cực kỳ cao hứng.
Lục Minh Ngọc không nghĩ tới Sở Hành sẽ dỗ trẻ con, ngoài ý muốn nhìn về phía hắn. Giác quan của Sở Hành rất nhạy bén, gần như Lục Minh Ngọc vừa mới nghiêng đầu, mắt phượng liền quét tới. Bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt sắc bén của nam nhân, Lục Minh Ngọc hoảng sợ, cuống quít dời tầm mắt, trong lòng khẩn trương đến mức tim đập bình bịch, cũng không dám lại nhìn sang bên kia.
Tầm mắt Sở Hành dừng trên sườn mặt ửng đỏ của "Thiếu niên lang" thật lâu, sau đó chớp mắt một cái mới tự nhiên thu hồi.
Cuộc tranh tài xúc cúc đã kết thúc, nhưng sự náo nhiệt trên mặt băng vẫn còn tiếp tục.
Lại thêm một mặt băng lớn có thể tự do chơi đùa, dân chúng càng vui vẻ, Hằng nhi thích sân chơi xúc cúc, nhảy tung tăng ở đó không chịu đi. Khó có dịp ra ngoài chơi một chuyến, Lục Vanh sai Mạnh Toàn đi mua ba đôi giày trượt băng kích cỡ khác nhau, hai đôi dành cho hai tiểu tử, đôi còn lại cho nữ nhi, "Ngọc nhi cũng thử xem."
Ngọc nhi?
Sở Hành nghe thấy xưng hô này, lại nhìn về phía Lục Minh Ngọc, tiểu cô nương mặc áo choàng màu quả hạnh, khuôn mặt trắng hồng tự nhiên, rạng rỡ như một bong hoa bằng ngọc nở rộ trên băng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Cho đến giờ phút này, Sở Hành mới phát hiện hai vợ chồng Lục Vanh thật sựrất biết đặt tên. Minh Ngọc rực rỡ, ngọc ấm thơm ngát, rất xứng với tiểu nữ nhi được chiều chuộng của bọn họ.
"Con không mang đâu." Lục Minh Ngọc vẫn chưa phát hiện Sở Hành đang nhìn trộm, nàng đỏ mặt trốn bên cạnh mẫu thân, không chịu nhận lấy giày trượt băng trên tay phụ thân. Nếu như không có người ngoài là Sở Hành, nàng quả thật là muốn thử cảm giác mang giày trượt trên băng, nhưng Sở Hành vẫn còn đang ở đây, nàng cũng không thực sự là một tiểu cô nương mười hai tuổi, nghĩ tới Sở Hành đứng đó nhìn, cả người nàng đều thấy không tự nhiên.
"đi thôi, ta sẽ dạy Hằng nhi."
Ý niệm vừa dứt, chợt nghe tiếng Sở Hành nói chuyện, Lục Minh Ngọc lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy Sở Hành xoay người ôm lấy Hằng nhi, trên tay cầm theo giày trượt băng, đi một đoạn mới dừng lại, xoay người ngồi xổm xuống, tự tay giúp Hằng nhi mang giày. Lục Minh Ngọc ngẩn người, sau khi hoàn hồn liền chạy nhanh tới giật nhẹ ống tay áo của mẫu thân, "Nương, người mau sai người đến giúp Hằng nhi đi."
Đệ đệ mình có tài đức gì mà để cho một đại tướng dũng mãnh thiện chiến của Đại Tề, còn đường đường là Sở quốc công giúp mang giày.
Tiêu thị cũng nhìn thấy, nhưng Sở Hành đã giúp con trai của nàng thay giày xong, nàng còn có thể làm gì?
"Được rồi, con cũng thử đi, bỏ qua lần này, về sau cũng sẽ không cơ hội tốt như vậy." Tiêu thị cười cổ vũ nữ nhi.
Lục Minh Ngọc vẫn nhăn nhó mặt mày, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được cám dỗ của tính trẻ con nên đành nhờ mẫu thân đỡ một tay để cho Quế Viên giúp nàng thay giày. Thay xong, Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy hai cái chân giống như không còn là của mình, nắm thật chặt cánh tay mẫu thân, một chút cử động cũng không dám. Tiêu thị nhìn trượng phu bên kia đang đỡ tay Niên nhi vui đùa, cùng Quế Viên một trái một phải giúp nữ nhi di chuyển.
Lục Minh Ngọc học hỏi rất nhanh, dần dần nắm bắt được kỹ xảo, cảm thấy đã ổn rồi liền để cho mẫu thân buông tay. Thả lỏng người, Lục Minh Ngọc tập trung, mắt nhìn phía trước, không nhanh khôngchậm trượt trên mặt băng, xung quanh đều là những đứa trẻ khoảng mười tuổi đang trượt băng chơi đùa. Lục Minh Ngọc càng trượt càng thấy vui sướng, vững vàng xoay người, chỉ thấy hai người em trai còn chưa thuần thục.
"Tỷ tỷ!"
Hằng nhi là người đầu tiên thấy tỷ tỷ, vừa hâm mộ vừa sùng bái hét lớn.
Được em trai ngưỡng mộ, Lục Minh Ngọc càng đắc ý, quên mất cái gì Sở Hành với không Sở Hành, cố ý xoay người một cách linh hoạt, sau đó bỏ lại bọn đệ đệ, trượt ra phía xa. Nữ nhi vẫn còn ở bên trong phạm vi tầm mắt, nếu chạy ra xa sẽ tự chạy trở về, huống chi bên cạnh còn có nha hoàn đi theo, vợ chồng Lục Vanh cũng không lo lắng.
"Tiểu thư, người chậm một chút." Đây là lần đầu tiên Quế Viên đi trên băng, cũng không dám đi quá nhanh, mắt thấy tiểu thư chơi đùa quên cả trời đất, Quế Viên bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Lục Minh Ngọc quay đầu cười, "Có muốn ta mua cho ngươi một đôi hay không?" Nàng cố ý lướt lại gần, rồi lại lướt đi.
"Tiểu thư lại cười nhạo nô tỳ!" Quế Viên oán giận dậm chân.
Vừa giậm một cái, dưới chân bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lạ. Quế Viên giật mình, chưa đợi nàng ta kịp phản ứng lại, ken két một tiếng, lấy nàng ta làm trung tâm, mặt băng đột nhiên vỡ tan, Quế Viên là người đầu tiên rơi xuống, Lục Minh Ngọc mới trượt đi chưa được mấy bước là người tiếp theo, thậm chí ngay cả một tiếng hô cũng không kịp cất lên.
"A Noãn!" Trơ mắt nhìn nữ nhi rơi xuống nước, Tiêu thị tê tâm liệt phế hô.
"Nàng đưa Hằng nhi và Ngũ nhi lên bờ trước đi!" Nữ nhi gặp nạn, gương mặt tuấn tú của Lục Vanh trắng bệch, vừa chạy đến chỗ nữ nhi vừa cao giọng dặn dò thê tử. Tiếng nói vừa dứt, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói tỉnh táo của Sở Hành, "Mặt sông bên này cũng không an toàn, tam gia hộ tống đám người phu nhân lên bờ, ta đi cứu A Noãn."
Lục Vanh kinh ngạc nhìn sang.
Sở Hành chạy nhanh như gió, đã vượt qua hắn chạy thật xa. Nhưng Lục Vanh cũng không yên tâm đem tính mạng nữ nhi giao cho ngoại nhân, mặc dù hắn biết thân thủ Sở Hành tốt hơn so với hắn, nhưng Lục Vanh vẫn cố gắng chạy phía sau. Sở Hành nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa chạy vừa cau mày nói: "Tam gia, nước sông này lạnh thấu xương, ngài hãy ở lại trên bờ, ta sẽ toàn lực cứu A Noãn, nếu ngài cũng đi theo xuống chỉ càng thêm liên lụy!"
Mặc dù có chút khó nghe nhưng đó cũng là sự thật.
Lục Vanh chậm rãi dừng lại, nhìn lớp băng trên mặt sông đã vỡ tan tành, đôi tay gắt gao nắm thành quyền.
Sở Hành nói xong cũng không quan tâm đến hắn, chạy đến gần chỗ Lục Minh Ngọc rơi xuống, trực tiếp nhảy xuống.
Nước sông lạnh như băng giống như một con cự thú mãnh liệt làm người ta sợ hãi, còn có những vụn băng đối diện đánh tới, Sở Hành tiếp tục lặn xuống, cố gắng né tránh mấy khối băng, mở to mắt tìm kiếm. Người rơi xuống nước không chỉ có chủ tớ Lục Minh Ngọc, trong nước thấp thoáng bóng người, Sở Hành tĩnh táo nhìn quanh cuối cùng cũng phát hiện một chút sắc hạnh!
Sở Hành lập tức bơi tới, thân thủ mạnh mẽ tựa như người cá.
Nam nhân thân cường thể kiện, trong thời gian ngắn có thể chịu được cái lạnh này, nhưng Lục Minh Ngọc là tiểu thư được nuông chiều từ bé, vừa rơi xuống nước cả người liền đông lạnh, vừa chống đỡ cái lạnh thấu xương vừa tìm cách ngoi lên, nhưng hai lần liên tiếp đỉnh đầu đều đụng phải tảng băng. Nàng quá lạnh, lạnh đến mức ngay cả khí lực giãy giụa cũng không còn, ngay lúc nàng tuyệt vọng, cho là mình phải chết ở chỗ này thì trên cánh tay bỗng nhiên truyền đến một chút ấm áp.
Ở đó có thêm một bàn tay to.
Lục Minh Ngọc khó tin quay đầu.
Sở Hành thuận thế kéo nàng vào lòng, không có thời gian để trao đổi, một tay hắn ôm chặt thắt lưng nàng, tay còn lại đẩy khối băng phía trên, rầm một tiếng, vạch nước bơi ra. Sau khi ra ngoài, lúc này đãcó thể nói chuyện, Sở Hành mới nhìn về phía tiểu cô nương trong ngực. Lục Minh Ngọc cả thấy rất lạnh, lạnh đến mức cả người phát run. Nàng biết người cứu nàng là Sở Hành, là anh chồng kiếp trước, là mộtđại nam nhân hai mươi bốn tuổi, nhưng Lục Minh Ngọc cũng chỉ dừng lại ở biết thôi, đầu nàng giống như cũng bị đông cứng cùng cơ thể, không thể suy tư.
hiện tại nàng chỉ còn lại bản năng.
Hai tay ôm chặt thắt lưng Sở Hành, Lục Minh Ngọc nhắm mắt lại, mặt cố gắng dụi dụi trên cổ hắn, nàng lạnh, cong người này thì ấm.
Lục Minh Ngọc tham luyến phần ấp áp này.
"Biểu cữu, con lạnh..." Nàng không leo lên người hắn được, vừa mở miệng, răng nanh liền va chạm phát ra tiếng lạch cạch.
Sở Hành rất tỉnh táo, hắn biết Lục Minh Ngọc ôm hắn là vì tình thế bất đắc dĩ, cái này hắn có thể dung túng. Nhưng Lục Minh Ngọc muốn dựa vào cổ hắn, Sở Hành phải né tránh. hắn né, nàng theo sát khôngrời, Sở Hành đang muốn tiếp tục né, liền nghe tiếng tiểu cô nương run rẩy cầu xin, cầu biểu cữu để cho nàng dụi vào cổ hắn.
Tiểu cô nương trong ngực vừa gầy vừa nhỏ bé, tiếng nói kia rất đáng thương, động tác Sở Hành hơi dừng một chút, ngay sau đó, nàng liền leo lên.
Gương mặt mỹ ngọc, quả nhiên lạnh như băng.
Sở Hành đột nhiên không đành lòng lại đẩy nàng ra.
"không có việc gì, A Noãn đừng sợ, biểu cữu lập tức mang ngươi lên bờ." Sở Hành thấp giọng nói bên tai nàng.
Lục Minh Ngọc gật gật đầu, ôm hắn càng chặt hơn.
Sở Hành bước đi thật nhanh, đi vào bờ, thấy một tên hộ vệ Lục gia đang chạy tới, muốn đón Lục Minh Ngọc lên. Mắt nhìn tiểu cô nương trong lòng như dây bèo quấn chặt lấy cổ hắn, Sở Hành cau mày mộtcái, một tay ôm Lục Minh Ngọc dùng sức nhảy thẳng lên bờ. Còn chưa có đứng vững, Sở Hành liền như tên cường đạo kéo áo ngoài của tên hộ vệ xuống, đem Lục Minh Ngọc bao lại thật chặt.
"Lạnh..." Lục Minh Ngọc đững cũng không vững, đầu dựa vào bả vai nam nhân, còn muốn đưa tay ôm hắn.
"A Noãn!" Lục Vanh chạy như điên tới, kéo nữ nhi vào trong lòng mình.
Lục Minh Ngọc đã không nhận ra ai với ai, chỉ nhận thức độ ấm, nằm ở trong lòng phụ thân cũng ỷ lại như vậy, run run rẩy rẩy, "Lạnh..."
Sở Hành thấy vậy, chẳng biết tại sao vừa rồi không cảm thấy lạnh, lúc này lên bờ, lại cảm nhận được hàn ngàn tia lạnh lẽo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook