Xuân Noãn Hương Nùng
-
Chương 51
Đối với Minh Huệ đế, nếu không đề cập đến chuyện muội muội kiếp trước, thì Lục Vanh thật lòng kính nểngài.
Minh Huệ đế là hoàng tử duy nhất của tiên hoàng, hơn nữa đến khi tiên hoàng đã già mới có được người con trai này, nên vừa đầy tháng đã được phong làm Thái tử. Vì muốn bảo đảm cho huyết mạch hoàng gia có thể kéo dài, 12 tuổi Minh Huệ đế đã được tiên đế chọn mối hôn nhân, cử hành đại hôn, nhưng chỉ cho phép Minh Huệ đế chạm vào Hoàng hậu khi ấy còn là Thái tử phi một chút, hơn nữa nghiêm khắc khống chế số lần, để tránh Minh Huệ đế tuổi nhỏ miệt mài, thương tổn đến nguyên khí.
Đến khi Minh Huệ đế 13 tuổi, Thái tử phi lớn hơn hắn 3 tuổi sinh được một đứa con trai, tiên đế được ôm tôn tử, mỹ mãn băng hà, bỏ lại Minh Huệ đế còn nhỏ tuổi đăng cơ. Mẹ ruột của Minh Huệ đế là mộtcung nữ, tiên đế say rượu mơ màng sủng hạnh một lần, sau đó ứng nghiệm với câu, một lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, khi ấy chợt thành công có được một nhi tử. Cung nữ kia vinh hiển nhờ con, một bước lên trời, nhưng Minh Huệ đế thì lại thiếu trợ lực từ bên nhà mẹ. Lúc Minh Huệ đế đăng cơ, nhà vợ chính là Vạn gia, là Nội các Thủ phụ lúc bấy giờ, thế lực lớn mạnh, có thể làm chỗ dựa cho Minh Huệ đế, nhưng ngược lại cũng đã nhiều lần uyển chuyển tạo áp lực cho Minh Huệ đế trẻ tuổi, hy vọng ấu chủ làm việc dựa theo ý nguyện của Vạn gia.
Minh Huệ đế nhìn như nhỏ tuổi dễ lừa, lại âm thầm phát lực, chỉ mất hai năm đã bồi dưỡng ra một đám tâm phúc, trong đó bao gồm cả Lục Trảm và ba vị Thượng thư đại nhâncòn lại. Tuy nói bốn người Lục Trảm cam tâm phụ tá ấu chủ, nhưng ngoại trừ bản thân thật lòng thật dạ, thì ít nhiều gì cũng có dã tâm, đi theo hoàng đế, một khi thành công có thể dễ dàng thay thế mấy vị Thượng thư khi ấy. Nhưng có thể mượn được sức của bốn người này đã đủ thấy, thủ đoạn chế ngự của Minh Huệ đế không phải dạng vừa.
Hai năm sau,Vạn thủ phụ bị mất quyền lực cáo lão từ quan, không lâu sau thì chết bệnh, huynh trưởng ruột của Vạn hoàng hậu kế thừa tước vị của Thừa Ân hầu phủ, nhận một chức vụ nhàn tản, không còn đủ sức đến trước mặt Minh Huệ đế bày ra tư thế kiêu ngạo của nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nữa. Vạn gia thành thật chấp nhận, Minh Huệ đế niệm tình trưởng tử, tiếp tục bảo trì hòa thuận ngoài mặt với Vạn gia.
Triều đình yên ổn, Minh Huệ đế khéo léo dùng người, lần lượt bình định ngoại xâm phản loạn ở các nước phụ quốc ngoài biên cương. Nếu xét về tổng thể, dưới sự thống trị của Minh Huệ đế, Đại Tề có thể xem là bốn bề thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Trong lòng Lục Vanh, Minh Huệ đế năm nay ba mươi mốt tuổi là một minh quân, nhưng không phải là một em rể tốt.
“Ánh mắt của Văn Viễn khôi phục thế nào rồi?”
Những người khác đều lui xuống, Minh Huệ đế nhìn Trạng Nguyên lang đứng bên dưới, tươi cười bình thản hỏi. Thân là hoàng tử duy nhất của tiên đế, Minh Huệ đế chẳng những vừa có tài vừa có đức, mà ngay cả dung mạo dường như cũng tập hợp hết tất cả linh khí trong hoàng tộc, đôi mắt hẹp dài nhìn khắp thiên hạ, phong thái cao ngạo hào hùng, khí vũ hiên ngang, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ sang quý vốn có của đế vương.
“Mắt của thảo dân đã khỏi hẳn, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Lục Vanh bình tĩnh trả lời. Tuy hắn có xuất thân hiển quý, lại được khâm điểm làm Trạng Nguyên, nhưng một ngày còn chưa chính thức nhận chức quan, thì vẫn phải tự xưng là thảo dân trước mặt Minh Huệ đế.
Minh Huệ đế gật gật đầu, thật ra hắn chỉ lớn hơn Lục Vanh4 tuổi, nhưng Minh Huệ đế với Lục Trảm đãlà quân thần gần 20 năm, lúc này không tự giác liền xem Lục Vanh là tiểu bối, cảm khái nói: “Trời ghen tỵ anh tài, khiến ngươi bị mù nhiều năm như vậy, nếu không với tài cán của Văn Viễn thì đã thành phụ tá đắc lực của trẫm từ lâu rồi.”
Lời này của Minh Huệ đế cũng không phải chỉ là khách sáo, đám người Lục Trảm dần dần già đi, hắn lại còn trẻ, nên Minh Huệ đế luôn luôn lưu ý đến những người tài mới nổi. Trong võ quan hắn xem trọng Sở Hành nhất, còn trong số các quan văn, vốn dĩ hồi trước có một sự lựa chọn khác, nhưng thiếu niên thần đồng Lục Vanh nay đã hồi phục thị lực, lại trúng Tam nguyên, lập tức hấp dẫn lòng muốn bồi dưỡng nhân tài của Minh Huệ đế.
Bởi vậy Minh Huệ đế thật sự thưởng thức tài năng của Lục Vanh.
“Hoàng thượng quá khen, thảo dân tài sơ học thiển, thật sự không gánh nổi niềm hy vọng lớn lao của Hoàng thượng, nhưng thảo dân nguyện dâng hết tất cả khả năng của mình ra để chia sẻ ưu phiền giúp Hoàng thượng, tạo phúc cho dân chúng.” Lục Vanh không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, những câu này cũng là khát vọng trong lòng hắn. Nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu lập chí làm quan, thì nên tận trung với phận sự của mình, đền đáp triều đình.
Chỗ nào nên khiêm tốn thì khiêm tốn, nơi nào nên biểu hiện thì biểu hiện, Minh Huệ đế càng lúc càng hài lòng với Lục Vanh, rốt cuộc nói ra nguyên do giữ Lục Vanh lại nói chuyện, “Văn Viễn, dựa theo quy củ trước kia, Trạng Nguyên lang như ngươi hẳn là nên vào Hàn Lâm viện trước, kiếm về chút kinh nghiệm, sau đó mới từ từ đề bạt lên. Nhưng trẫm cảm thấy, ngươi tài trí hơn người, ở lại Hàn Lâm viện thật uổng phí, một Hàn Lâm viện nho nhỏ cũng không thể nào phát huy hết tài năng của ngươi, hoàn thành được khát vọng của ngươi. Hai năm gần đây, hai bờ sông Trường Giang thường bị vỡ đê, dẫn đến ngập lụt, triều đình vẫn cứ đều đều phát ngân lượng cứu tế xuống, nhưng hiệu quả đạt được thật khôngđáng kể, tham quan ô lại diệt trừ một đám lại mọc lên một đám. Nay đã gần đến mùa hạ, lượng mưa tăng từng ngày, trẫm vẫn luôn lo lắng, muốn phái một tâm phúc đến các địa phương ở Trường Giang khảo sát tình hình xây dựng đê điều, đồng thời âm thầm trừng trị đám quan lại tham ô bất tài. Nếu trẫm giao việc này cho ngươi, ngươi có tự tin rằng sẽ hoàn thành tốt hay không?”
Công việc này cực kỳ dễ đắc tội với người khác, nếu chỉ phái một tiểu quan bình thường đi qua, sợ là không đè ép nổi đám rắn rết chó cậy gần nhà kia. Lục Vanh có tài, lại thêm Lục Trảm chống lưng cho, là người thích hợp nhất.
Còn Lục Vanh, sau khi nghe xong những lời của Minh Huệ đế, trong lòng cảm thấy xấu hổ cực kỳ.
Hoàng thượng một lòng lo nghĩ việc quốc gia đại sự, hắn lại hiểu lầm Hoàng thượng giữ hắn lại là vì tư tình nhi nữ......
“Thảo dân nguyện san sẻ giúp đỡ Hoàng thượng, vượt lửa băng sông cũng không chối từ.” Đối diện với Minh Huệ đế đang thưởng thức mình, Lục Vanh vén vạt áo lên quỳ xuống, trịnh trọng hứa hẹn. Xây dựng đê điều phòng chống lũ lụt hai bên bờ sông liên quan đến sự bình yên của vô số dân chúng. Xét về khát vọng hoài bão, Lục Vanh nguyện dùng hết sức mình để bảo vệ dân chúng, xét về tiền đồ tương lai, nếu việc này hoàn thành tốt thì chức quan của hắn có thể lập tức thăng lên vài phẩm.
Minh Huệ đế cười bảo hắn đứng dậy, săn sóc nói: “Trường Giang uốn lượn từ phía tây đến phía đông, sửa chữa đê điều cũng không thể nào hoàn tất trong ngày một ngày hai, Văn Viễn có thể dẫn theo vợ con đi cùng. Ánh mắt ngươi vừa mới khôi phục, con trai lại còn nhỏ, trẫm không nỡ để ngươi phải xa nhà nhiều năm, cách biệt người nhà, chỉ có thể ký gửi nỗi nhớ vào thư từ.”
Lục Vanh vui mừng, cụp mắt bái tạ: “Tạ Hoàng thượng quan tâm.”
Minh Huệ đế còn có chuyện khác phải xử lý, nói lời cuối cùng: “Việc này không nên chậm trễ, cuối tháng này ngươi có thể lên đường. Bản đồ địa thế hai bên bờ sông Trường Giang, trẫm đã sai người vẽ xong, trong nửa tháng này ngươi suy ngẫm hành trình cho cẩn thận, trước khi đi nộp lên một quyển tấu trình bày cho trẫm biết là được, trẫm sẽ theo đó sắp xếp nhân lực, phối hợp với kế hoạch của ngươi.”
nói xong, đại thái giám bên người lấy ra cuốn bản đồ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, hai tay đưa đến trước mặt Lục Vanh.
một tấm bản đồ đơn giản nhưng liên lụy đến cuộc sống của ngàn vạn dân chúng, Lục Vanh nghiêm túc nhận lấy, dập đầu cáo từ.
Suốt cả một đường về Lục gia, Lục Vanh đều nghiên cứu phần bản đồ này. Về đến nhà, nhìn thấy thê tử, Lục Vanh rốt cuộc cũng thu lại tâm trạng của mình, kể lại chuyện này cho thê tử nghe. Nghĩ đến Minh Huệ đế, Lục Vanh nhịn không được thở dài: “Ngài quả là minh quân, theo như những lời của A Noãn, kiếp trước sau khi A Quân gặp chuyện không may, Hoàng thượng cũng không đặt chân vào hậu cung nữa, có thể thấy được cái chết của A Quân ắt hẳn không liên quan gì đến ngài. Tiêm Tiêm, chờ ta định mối hôn nhân cho muội muội rồi, chặt đứt khả năng tiến cung của muội muội, chúng ta hãy quên việc này đi, chỉ đơn thuần xem ngài là Hoàng thượng thôi.”
Rốt cuộc muội muội chết thế nào, vì sao chết, Lục Vanh không thể biết được. Nếu em rể trước là mộtngười bình thường, Lục Vanh có khi còn âm thầm trả thù một chút, nhưngem rể trước lại là Hoàng thượng, còn là một minh quân, thứ nhất là Lục Vanh không có bản lĩnh trả thù, thứ hai là cảm thấy Hoàng thượng chưa từng hại muội muội mình. Nếu đã như vậy, không bằng làm đến nơi đến chốn, sau đó mối quan hệ chỉ còn là quân thần.
Tiêu thị quen thuộc Minh Huệ đế hơn trượng phu mình, nói như thế nào thì hắn cũng là đường huynh của nàng, bình thường gặp nhau vẫn luôn rất tốt với nàng. Ngẫm lại tính cách nhân phẩm của Minh Huệ đế, Tiêu thị lần đầu tiên nói ra suy đoán của mình cho trượng phu nghe, “Thiếp vẫn cảm thấy Hoàng thượng thật lòng thích A Quân. Chàng nghĩ xem, với sự yêu thương mà phụ thân dành cho A Quân, lẽ nào ông ấy không biết cuộc sống trong cung không thích hợp với A Quân? Phụ thân lại là đại thần được Hoàng thượng coi trọng, Hoàng thượng sáng suốt, không thể nào vì A Quân mà cưỡng bức phụ thân đáp ứng, khẳng định là trước đó ngài đã làm gì để phụ thân có thể tin tưởng rằng A Quân tiến cung sẽbình an vô sự, như vậy phụ thân mới bằng lòng giao A Quân cho ngài.”
Lục Vanh im lặng ngầm thừa nhận, trầm mặc một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Nhưng A Quân vẫn xảy ra chuyện.”
thật tình thì sao mà giả ý thì sao, hắn chỉ quan tâm đến kết quả, chỉ quan tâm đến sự bình an của muội muội.
Tiêu thị nói những lời này chỉ vì hy vọng hóa giải thành kiến giữa quân thần nếu có của trượng phu đối với Hoàng thượng, chứ không định thuyết phục gì cả. Thấy trượng phu mất hứng, Tiêu thị ôn nhu cầm tay trượng phu, dịu dàng nói: “Đúng vậy, cho nên chàng phải nhân cơ hội trước khi chúng ta xuất phát, trong mấy ngày này định ra hôn sự của A Quân với Diêu Ký Đình, miễn cho chúng ta đi rồi, chỗ đó lại không gần kinh thành, ở đây có xảy ra chuyện gì cũng vượt ngoài tầm tay chúng ta.”
Chỉ cần cô em chồng của mình đã đính hôn, không cần xuất giá, thì Minh Huệ đế vẫn không thể làm ra chuyện đoạt vợ của thần tử của mình.
Nghe thê tử nói vậy, mặt Lục Vanh giãn ra, thỏa mãn kéo thê tử đồng lòng với hắn vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn nhẹ.
Đến chạng vạng, Lục Trảm trở về, Lục Vanh chạy qua trước.
Con trai thi đỗ Trạng Nguyên, tâm trạng Lục Trảm rất tốt, đang định tìm con trai lại đây nói chuyện, nghe quản sự nói con trai đã tự mình đến đây, cảm giác như cha con hai người thần giao cách cảm, khóe mắt Lục Trảm liền lộ vẻ vui sướng, ngồi trên ghế hỏi con trai vừa bước vào phòng, “Nghe nóiHoàng thượng giữ con lại nói chuyện riêng, có việc gì thế?”
“Hoàng thượng muốn phái con đi kiểm tra đê đập ven bờ Trường Giang.” Lục Vanh giải thíchngắn gọn súc tích.
Lục Trảm nhíu nhíu mày,tuy việc này khá là vất vả, nhưng lại là một chuyện tốt, chỉ là đây là lần đầu tiên con trai đi xa nhà, Lục Trảm thật lo lắng, kèm theo đó là một chút luyến tiếc. Con trai mà đi thì nhất định cũng sẽ mang theo cháu gái nhỏ cháu trai nhỏ của ông đi. Nhưng Lục Trảm không phải là con nít, lý trí áp chế tình cảm, đầu tiên ông ngồi phân tích một chút lợi hại trong việc này, sau đó dặn dò con trai mình phải cẩn thận làm việc, “......Cha sẽ chuẩn bị cho con một đội tinh vệ, bảo vệ chu toàn cho các con.”
“Đa tạ phụ thân.” Tình cha nặng như núi, Lục Vanh ấm áp trong lòng.
nói xong việc công, hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt của phụ thân, chậm rãi nói: “Phụ thân, ngài cảm thấy thám hoa Diêu Ký Đình thế nào?”
Lục Trảm không ngờ tới con trai sẽ hỏi việc này, nhướng nhướng mày, nhìn thẳng vào hắn, nói: “Mạnh hơn những kẻ khác, nhưng vẫn kém xa con. Con hỏi cái này làm gì?”
Đánh giá này làm Lục Vanh chợt cảm thấy vai mình như có gánh nặng ngàn cân, trong lúc hốt hoảng như quay về quãng thời gian trước, khi mà hắn cũng giống như nữ nhi, sợ uy nghiêm của phụ thân, “Phụ thân, con, con từng nói chuyện với Diêu Ký Đình, cảm thấy hắn dáng vẻ đường đường, ăn nói bất phàm, liền có lòng muốn gả muội muội cho hắn......”
“không cần phải nói nữa, cha không đồng ý.”
Lục Trảm trầm mặt đứng lên, đôi mắt hổ sắc bén lạnh lùng liếc con trai mình, “Lão Tam, cha biết con quan tâm muội muội, nhưng A Quân đã có cha trông nom chăm sóc, nếu con đã rảnh rỗi như vậy thì đichăm lo cho ba mẹ con A Noãn đi.” Ánh mắt của con trai khôi phục, muốn làm nhiều việc để biểu hiện, Lục Trảm hiểu được, nhưng hắn chỉ cần sống thật tốt là được, nay lại còn muốn nhúng tay vào hôn sựcủa muội muội, hơn nữa lại chỉ coi trọng một thám hoa nho nhỏ, Lục Trảmthật không vui.
Nếu đã không vui, thì Lục Trảm cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với con trai nữa, bèn đi nhanh ra ngoài.
Ngeh tiếng bước chân càng lúc càng xa của người cha nghiêm khắc, Lục Vanhbất đắc dĩ đau đầu, cuối cùng cảm nhận được tâm trạng của nữ nhi khi không thích bị hắn quản lý quá chặt.
Có một phụ thân lúc nào cũng thích nắm giữ mọi chuyện trong tay, thân làm con cái quả thật là... khôngthoải mái tẹo nào.
Minh Huệ đế là hoàng tử duy nhất của tiên hoàng, hơn nữa đến khi tiên hoàng đã già mới có được người con trai này, nên vừa đầy tháng đã được phong làm Thái tử. Vì muốn bảo đảm cho huyết mạch hoàng gia có thể kéo dài, 12 tuổi Minh Huệ đế đã được tiên đế chọn mối hôn nhân, cử hành đại hôn, nhưng chỉ cho phép Minh Huệ đế chạm vào Hoàng hậu khi ấy còn là Thái tử phi một chút, hơn nữa nghiêm khắc khống chế số lần, để tránh Minh Huệ đế tuổi nhỏ miệt mài, thương tổn đến nguyên khí.
Đến khi Minh Huệ đế 13 tuổi, Thái tử phi lớn hơn hắn 3 tuổi sinh được một đứa con trai, tiên đế được ôm tôn tử, mỹ mãn băng hà, bỏ lại Minh Huệ đế còn nhỏ tuổi đăng cơ. Mẹ ruột của Minh Huệ đế là mộtcung nữ, tiên đế say rượu mơ màng sủng hạnh một lần, sau đó ứng nghiệm với câu, một lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, khi ấy chợt thành công có được một nhi tử. Cung nữ kia vinh hiển nhờ con, một bước lên trời, nhưng Minh Huệ đế thì lại thiếu trợ lực từ bên nhà mẹ. Lúc Minh Huệ đế đăng cơ, nhà vợ chính là Vạn gia, là Nội các Thủ phụ lúc bấy giờ, thế lực lớn mạnh, có thể làm chỗ dựa cho Minh Huệ đế, nhưng ngược lại cũng đã nhiều lần uyển chuyển tạo áp lực cho Minh Huệ đế trẻ tuổi, hy vọng ấu chủ làm việc dựa theo ý nguyện của Vạn gia.
Minh Huệ đế nhìn như nhỏ tuổi dễ lừa, lại âm thầm phát lực, chỉ mất hai năm đã bồi dưỡng ra một đám tâm phúc, trong đó bao gồm cả Lục Trảm và ba vị Thượng thư đại nhâncòn lại. Tuy nói bốn người Lục Trảm cam tâm phụ tá ấu chủ, nhưng ngoại trừ bản thân thật lòng thật dạ, thì ít nhiều gì cũng có dã tâm, đi theo hoàng đế, một khi thành công có thể dễ dàng thay thế mấy vị Thượng thư khi ấy. Nhưng có thể mượn được sức của bốn người này đã đủ thấy, thủ đoạn chế ngự của Minh Huệ đế không phải dạng vừa.
Hai năm sau,Vạn thủ phụ bị mất quyền lực cáo lão từ quan, không lâu sau thì chết bệnh, huynh trưởng ruột của Vạn hoàng hậu kế thừa tước vị của Thừa Ân hầu phủ, nhận một chức vụ nhàn tản, không còn đủ sức đến trước mặt Minh Huệ đế bày ra tư thế kiêu ngạo của nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nữa. Vạn gia thành thật chấp nhận, Minh Huệ đế niệm tình trưởng tử, tiếp tục bảo trì hòa thuận ngoài mặt với Vạn gia.
Triều đình yên ổn, Minh Huệ đế khéo léo dùng người, lần lượt bình định ngoại xâm phản loạn ở các nước phụ quốc ngoài biên cương. Nếu xét về tổng thể, dưới sự thống trị của Minh Huệ đế, Đại Tề có thể xem là bốn bề thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Trong lòng Lục Vanh, Minh Huệ đế năm nay ba mươi mốt tuổi là một minh quân, nhưng không phải là một em rể tốt.
“Ánh mắt của Văn Viễn khôi phục thế nào rồi?”
Những người khác đều lui xuống, Minh Huệ đế nhìn Trạng Nguyên lang đứng bên dưới, tươi cười bình thản hỏi. Thân là hoàng tử duy nhất của tiên đế, Minh Huệ đế chẳng những vừa có tài vừa có đức, mà ngay cả dung mạo dường như cũng tập hợp hết tất cả linh khí trong hoàng tộc, đôi mắt hẹp dài nhìn khắp thiên hạ, phong thái cao ngạo hào hùng, khí vũ hiên ngang, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ sang quý vốn có của đế vương.
“Mắt của thảo dân đã khỏi hẳn, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Lục Vanh bình tĩnh trả lời. Tuy hắn có xuất thân hiển quý, lại được khâm điểm làm Trạng Nguyên, nhưng một ngày còn chưa chính thức nhận chức quan, thì vẫn phải tự xưng là thảo dân trước mặt Minh Huệ đế.
Minh Huệ đế gật gật đầu, thật ra hắn chỉ lớn hơn Lục Vanh4 tuổi, nhưng Minh Huệ đế với Lục Trảm đãlà quân thần gần 20 năm, lúc này không tự giác liền xem Lục Vanh là tiểu bối, cảm khái nói: “Trời ghen tỵ anh tài, khiến ngươi bị mù nhiều năm như vậy, nếu không với tài cán của Văn Viễn thì đã thành phụ tá đắc lực của trẫm từ lâu rồi.”
Lời này của Minh Huệ đế cũng không phải chỉ là khách sáo, đám người Lục Trảm dần dần già đi, hắn lại còn trẻ, nên Minh Huệ đế luôn luôn lưu ý đến những người tài mới nổi. Trong võ quan hắn xem trọng Sở Hành nhất, còn trong số các quan văn, vốn dĩ hồi trước có một sự lựa chọn khác, nhưng thiếu niên thần đồng Lục Vanh nay đã hồi phục thị lực, lại trúng Tam nguyên, lập tức hấp dẫn lòng muốn bồi dưỡng nhân tài của Minh Huệ đế.
Bởi vậy Minh Huệ đế thật sự thưởng thức tài năng của Lục Vanh.
“Hoàng thượng quá khen, thảo dân tài sơ học thiển, thật sự không gánh nổi niềm hy vọng lớn lao của Hoàng thượng, nhưng thảo dân nguyện dâng hết tất cả khả năng của mình ra để chia sẻ ưu phiền giúp Hoàng thượng, tạo phúc cho dân chúng.” Lục Vanh không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, những câu này cũng là khát vọng trong lòng hắn. Nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu lập chí làm quan, thì nên tận trung với phận sự của mình, đền đáp triều đình.
Chỗ nào nên khiêm tốn thì khiêm tốn, nơi nào nên biểu hiện thì biểu hiện, Minh Huệ đế càng lúc càng hài lòng với Lục Vanh, rốt cuộc nói ra nguyên do giữ Lục Vanh lại nói chuyện, “Văn Viễn, dựa theo quy củ trước kia, Trạng Nguyên lang như ngươi hẳn là nên vào Hàn Lâm viện trước, kiếm về chút kinh nghiệm, sau đó mới từ từ đề bạt lên. Nhưng trẫm cảm thấy, ngươi tài trí hơn người, ở lại Hàn Lâm viện thật uổng phí, một Hàn Lâm viện nho nhỏ cũng không thể nào phát huy hết tài năng của ngươi, hoàn thành được khát vọng của ngươi. Hai năm gần đây, hai bờ sông Trường Giang thường bị vỡ đê, dẫn đến ngập lụt, triều đình vẫn cứ đều đều phát ngân lượng cứu tế xuống, nhưng hiệu quả đạt được thật khôngđáng kể, tham quan ô lại diệt trừ một đám lại mọc lên một đám. Nay đã gần đến mùa hạ, lượng mưa tăng từng ngày, trẫm vẫn luôn lo lắng, muốn phái một tâm phúc đến các địa phương ở Trường Giang khảo sát tình hình xây dựng đê điều, đồng thời âm thầm trừng trị đám quan lại tham ô bất tài. Nếu trẫm giao việc này cho ngươi, ngươi có tự tin rằng sẽ hoàn thành tốt hay không?”
Công việc này cực kỳ dễ đắc tội với người khác, nếu chỉ phái một tiểu quan bình thường đi qua, sợ là không đè ép nổi đám rắn rết chó cậy gần nhà kia. Lục Vanh có tài, lại thêm Lục Trảm chống lưng cho, là người thích hợp nhất.
Còn Lục Vanh, sau khi nghe xong những lời của Minh Huệ đế, trong lòng cảm thấy xấu hổ cực kỳ.
Hoàng thượng một lòng lo nghĩ việc quốc gia đại sự, hắn lại hiểu lầm Hoàng thượng giữ hắn lại là vì tư tình nhi nữ......
“Thảo dân nguyện san sẻ giúp đỡ Hoàng thượng, vượt lửa băng sông cũng không chối từ.” Đối diện với Minh Huệ đế đang thưởng thức mình, Lục Vanh vén vạt áo lên quỳ xuống, trịnh trọng hứa hẹn. Xây dựng đê điều phòng chống lũ lụt hai bên bờ sông liên quan đến sự bình yên của vô số dân chúng. Xét về khát vọng hoài bão, Lục Vanh nguyện dùng hết sức mình để bảo vệ dân chúng, xét về tiền đồ tương lai, nếu việc này hoàn thành tốt thì chức quan của hắn có thể lập tức thăng lên vài phẩm.
Minh Huệ đế cười bảo hắn đứng dậy, săn sóc nói: “Trường Giang uốn lượn từ phía tây đến phía đông, sửa chữa đê điều cũng không thể nào hoàn tất trong ngày một ngày hai, Văn Viễn có thể dẫn theo vợ con đi cùng. Ánh mắt ngươi vừa mới khôi phục, con trai lại còn nhỏ, trẫm không nỡ để ngươi phải xa nhà nhiều năm, cách biệt người nhà, chỉ có thể ký gửi nỗi nhớ vào thư từ.”
Lục Vanh vui mừng, cụp mắt bái tạ: “Tạ Hoàng thượng quan tâm.”
Minh Huệ đế còn có chuyện khác phải xử lý, nói lời cuối cùng: “Việc này không nên chậm trễ, cuối tháng này ngươi có thể lên đường. Bản đồ địa thế hai bên bờ sông Trường Giang, trẫm đã sai người vẽ xong, trong nửa tháng này ngươi suy ngẫm hành trình cho cẩn thận, trước khi đi nộp lên một quyển tấu trình bày cho trẫm biết là được, trẫm sẽ theo đó sắp xếp nhân lực, phối hợp với kế hoạch của ngươi.”
nói xong, đại thái giám bên người lấy ra cuốn bản đồ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, hai tay đưa đến trước mặt Lục Vanh.
một tấm bản đồ đơn giản nhưng liên lụy đến cuộc sống của ngàn vạn dân chúng, Lục Vanh nghiêm túc nhận lấy, dập đầu cáo từ.
Suốt cả một đường về Lục gia, Lục Vanh đều nghiên cứu phần bản đồ này. Về đến nhà, nhìn thấy thê tử, Lục Vanh rốt cuộc cũng thu lại tâm trạng của mình, kể lại chuyện này cho thê tử nghe. Nghĩ đến Minh Huệ đế, Lục Vanh nhịn không được thở dài: “Ngài quả là minh quân, theo như những lời của A Noãn, kiếp trước sau khi A Quân gặp chuyện không may, Hoàng thượng cũng không đặt chân vào hậu cung nữa, có thể thấy được cái chết của A Quân ắt hẳn không liên quan gì đến ngài. Tiêm Tiêm, chờ ta định mối hôn nhân cho muội muội rồi, chặt đứt khả năng tiến cung của muội muội, chúng ta hãy quên việc này đi, chỉ đơn thuần xem ngài là Hoàng thượng thôi.”
Rốt cuộc muội muội chết thế nào, vì sao chết, Lục Vanh không thể biết được. Nếu em rể trước là mộtngười bình thường, Lục Vanh có khi còn âm thầm trả thù một chút, nhưngem rể trước lại là Hoàng thượng, còn là một minh quân, thứ nhất là Lục Vanh không có bản lĩnh trả thù, thứ hai là cảm thấy Hoàng thượng chưa từng hại muội muội mình. Nếu đã như vậy, không bằng làm đến nơi đến chốn, sau đó mối quan hệ chỉ còn là quân thần.
Tiêu thị quen thuộc Minh Huệ đế hơn trượng phu mình, nói như thế nào thì hắn cũng là đường huynh của nàng, bình thường gặp nhau vẫn luôn rất tốt với nàng. Ngẫm lại tính cách nhân phẩm của Minh Huệ đế, Tiêu thị lần đầu tiên nói ra suy đoán của mình cho trượng phu nghe, “Thiếp vẫn cảm thấy Hoàng thượng thật lòng thích A Quân. Chàng nghĩ xem, với sự yêu thương mà phụ thân dành cho A Quân, lẽ nào ông ấy không biết cuộc sống trong cung không thích hợp với A Quân? Phụ thân lại là đại thần được Hoàng thượng coi trọng, Hoàng thượng sáng suốt, không thể nào vì A Quân mà cưỡng bức phụ thân đáp ứng, khẳng định là trước đó ngài đã làm gì để phụ thân có thể tin tưởng rằng A Quân tiến cung sẽbình an vô sự, như vậy phụ thân mới bằng lòng giao A Quân cho ngài.”
Lục Vanh im lặng ngầm thừa nhận, trầm mặc một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Nhưng A Quân vẫn xảy ra chuyện.”
thật tình thì sao mà giả ý thì sao, hắn chỉ quan tâm đến kết quả, chỉ quan tâm đến sự bình an của muội muội.
Tiêu thị nói những lời này chỉ vì hy vọng hóa giải thành kiến giữa quân thần nếu có của trượng phu đối với Hoàng thượng, chứ không định thuyết phục gì cả. Thấy trượng phu mất hứng, Tiêu thị ôn nhu cầm tay trượng phu, dịu dàng nói: “Đúng vậy, cho nên chàng phải nhân cơ hội trước khi chúng ta xuất phát, trong mấy ngày này định ra hôn sự của A Quân với Diêu Ký Đình, miễn cho chúng ta đi rồi, chỗ đó lại không gần kinh thành, ở đây có xảy ra chuyện gì cũng vượt ngoài tầm tay chúng ta.”
Chỉ cần cô em chồng của mình đã đính hôn, không cần xuất giá, thì Minh Huệ đế vẫn không thể làm ra chuyện đoạt vợ của thần tử của mình.
Nghe thê tử nói vậy, mặt Lục Vanh giãn ra, thỏa mãn kéo thê tử đồng lòng với hắn vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn nhẹ.
Đến chạng vạng, Lục Trảm trở về, Lục Vanh chạy qua trước.
Con trai thi đỗ Trạng Nguyên, tâm trạng Lục Trảm rất tốt, đang định tìm con trai lại đây nói chuyện, nghe quản sự nói con trai đã tự mình đến đây, cảm giác như cha con hai người thần giao cách cảm, khóe mắt Lục Trảm liền lộ vẻ vui sướng, ngồi trên ghế hỏi con trai vừa bước vào phòng, “Nghe nóiHoàng thượng giữ con lại nói chuyện riêng, có việc gì thế?”
“Hoàng thượng muốn phái con đi kiểm tra đê đập ven bờ Trường Giang.” Lục Vanh giải thíchngắn gọn súc tích.
Lục Trảm nhíu nhíu mày,tuy việc này khá là vất vả, nhưng lại là một chuyện tốt, chỉ là đây là lần đầu tiên con trai đi xa nhà, Lục Trảm thật lo lắng, kèm theo đó là một chút luyến tiếc. Con trai mà đi thì nhất định cũng sẽ mang theo cháu gái nhỏ cháu trai nhỏ của ông đi. Nhưng Lục Trảm không phải là con nít, lý trí áp chế tình cảm, đầu tiên ông ngồi phân tích một chút lợi hại trong việc này, sau đó dặn dò con trai mình phải cẩn thận làm việc, “......Cha sẽ chuẩn bị cho con một đội tinh vệ, bảo vệ chu toàn cho các con.”
“Đa tạ phụ thân.” Tình cha nặng như núi, Lục Vanh ấm áp trong lòng.
nói xong việc công, hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt của phụ thân, chậm rãi nói: “Phụ thân, ngài cảm thấy thám hoa Diêu Ký Đình thế nào?”
Lục Trảm không ngờ tới con trai sẽ hỏi việc này, nhướng nhướng mày, nhìn thẳng vào hắn, nói: “Mạnh hơn những kẻ khác, nhưng vẫn kém xa con. Con hỏi cái này làm gì?”
Đánh giá này làm Lục Vanh chợt cảm thấy vai mình như có gánh nặng ngàn cân, trong lúc hốt hoảng như quay về quãng thời gian trước, khi mà hắn cũng giống như nữ nhi, sợ uy nghiêm của phụ thân, “Phụ thân, con, con từng nói chuyện với Diêu Ký Đình, cảm thấy hắn dáng vẻ đường đường, ăn nói bất phàm, liền có lòng muốn gả muội muội cho hắn......”
“không cần phải nói nữa, cha không đồng ý.”
Lục Trảm trầm mặt đứng lên, đôi mắt hổ sắc bén lạnh lùng liếc con trai mình, “Lão Tam, cha biết con quan tâm muội muội, nhưng A Quân đã có cha trông nom chăm sóc, nếu con đã rảnh rỗi như vậy thì đichăm lo cho ba mẹ con A Noãn đi.” Ánh mắt của con trai khôi phục, muốn làm nhiều việc để biểu hiện, Lục Trảm hiểu được, nhưng hắn chỉ cần sống thật tốt là được, nay lại còn muốn nhúng tay vào hôn sựcủa muội muội, hơn nữa lại chỉ coi trọng một thám hoa nho nhỏ, Lục Trảmthật không vui.
Nếu đã không vui, thì Lục Trảm cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với con trai nữa, bèn đi nhanh ra ngoài.
Ngeh tiếng bước chân càng lúc càng xa của người cha nghiêm khắc, Lục Vanhbất đắc dĩ đau đầu, cuối cùng cảm nhận được tâm trạng của nữ nhi khi không thích bị hắn quản lý quá chặt.
Có một phụ thân lúc nào cũng thích nắm giữ mọi chuyện trong tay, thân làm con cái quả thật là... khôngthoải mái tẹo nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook