Xuân Noãn Hương Nùng
-
Chương 41
“Đại phu nhân, nhị phu nhân.” Sở Hành tiến lên vài bước, hướng hai vị phu nhân Lục gia chào nói,“Hôm nay trời nắng nóng, Tổ mẫu đang ở nhà thuỷ tạ phía trước đãi khách, trà nước đều đã chuẩn bị tốt, phiền phu nhân và các vị tiểu thư quá bộ.”
Nam nhân mặc một bộ trường bào bằng gấm thêu đường vân mây, dáng người cao lớn oai hùng, mặc dù vẫn lạnh lùng như ngọc, ít cười ít nói cũng khiến cho người khác tâm sinh kính sợ, nhưng vì hôm nay chiêu đãi các khách nhân đến, từ lời nói đến cử chỉ đều tỏ vẻ khiêm cung hữu lễ, lãnh mà không ngạo như phát ra từ trong xương. Phong thái như vậy chỉ có ở các thế gia công tử.
trên mặt Đại phu nhân lộ vẻ khen ngợi, tính theo quan hệ thân thích thì nàng cùng Sở Hành là ngang hàng, nhưng Sở Hành lại chỉ mới mười chín tuổi đã làm đến chức quan chính tam phẩm, hơn nữa nam nữ hữu biệt, nàng chỉ đơn giản hàn huyên hai câu, liền bảo bọn nhỏ cùng hắn hành lễ.
“Biểu cữu cữu.” Lục Cẩm Ngọc, Lục Hoài Ngọc trăm miệng một lời nói, Lục Yên kỳ thật cũng kêu, nhưng thanh âm quá nhỏ, không thể nghe thấy. Lục Minh Ngọc vừa né tránh Tiêu Hoán vụng trộm muốn cầm tay nàng, phản ứng chậm một bước, liếc mắt trừng Tiêu Hoán một cái, quay đầu nhìn sang Sở Hành thìđã thay vẻ mặt tươi cười hô,“Biểu cữu cữu.”
Sở Hành gật gật đầu, thần sắc nhạt nhẽo, cùng đáp lại đám người Lục Cẩm Ngọc giống nhau, khôngmấy thân thiện.
Trong lòng có cảm giác quái dị, có thể bởi vì biết Lục Minh Ngọc sớm muộn gì là người của Sở gia, các tiểu cô nương cùng đứng chung một chỗ, Sở Hành không hiểu tại sao lại cảm thấy Lục Minh Ngọc cười càng đẹp mắt hơn, thanh âm nghe cũng to hơn, một tiếng “Biểu cữu cữu” Giống như tiếng thét trong lòng hắn, làm cho người ta nghĩ rằng nàng thật sự là ngoại sinh nữ của hắn.
Trong lúc các tiểu cô nương hành lễ với Sở Hành, Đại phu nhân lại âm thầm quan sát Trần Liên Song, ngoài ý muốn phát hiện Trần Liên Song long lanh đưa mắt nhìn Sở Hành vài lần, cô nương 14 tuổi, khuôn mặt không cần son phấn vẫn yêu kiều mềm mại như nước, lại lộ ra vài phần ngượng ngùng, nào có mấy nam nhân có thể không động tâm đây?
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Sở Hành một cái liếc mắt nhìn Trần Liên Song cũng khôngcó, chào hỏi xong, xoay người trở về bên nam khách. Phát hiện Trần Liên Song muốn nhìn lại, Đại phu nhân đúng lúc thu hồi tầm mắt, bước lên phía trước, vừa đi vừa nghĩ. Từ khi biết được Trần Liên Song định câu dẫn Nhị thúc, đối với Đại phu nhân đứa con gái của thuộc hạ mà trượng phu cưu mang này thật là một củ khoai lang nóng phỏng tay. Tùy tiện gả đi, người ngoài hơn phân nữa sẽ nói nàng đối với Trần Liên Song không đủ tận tâm, nói nàng làm việc không phúc hậu. còn chọn nơi tốt để gả, nàng lại sợ với cái tính thủy tính dương hoa (1) của Trần Liên Song, Đại phu nhân lại cảm thấy thực xin lỗi nhà trai, hơn nữa tự đáy lòng cũng không muốn Trần Liên Song được gả tốt.
Vì đây là chuyện liên quan đến thể diện, nếu không nàng đã nhốt Trần Liên Song ở trong nhà, cần gì phải tốn công tìm người thích hợp? Hơn nữa hôm nay Đại phu nhân mang theo Trần Liên Song ra ngoài cũng là có lòng riêng, Trần Liên Song rốt cuộc cũng xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, không được giáo dưỡng tốt, ra ngoài sẽ lộ ra sơ hở, ví dụ như vừa mới đối mặt Sở Hành đã hành sự lỗ mãng. Hôm nay đến Quốc Công phủ làm khách, nhóm phu nhân thái thái đều là nhân tinh, đối mặt vài lần là có thể nhìn ra một đống tật xấu trên người Trần Liên Song, như thế tương lai nàng giúp Trần Liên Song an bài mộthôn sự không quá thập toàn thập mỹ, người bên ngoài nghĩ đến điều kiện của Trần Liên Song cũng sẽkhông ba điều bốn chuyện bàn luận.
“Thái phu nhân, ngài cũng thật khéo dạy tôn tử, Thế tử tuổi còn trẻ đã thành người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, nay Nhị công tử lại đỗ đầu tú tài, một văn một võ, bên ngoài đều nói hai huynh đệ là văn võ khúc tinh chuyển thế đầu thai đấy.” Bước vào nhà thuỷ tạ, Đại phu nhân vừa cười khanh khách, vừa chúc mừng Thái phu nhân.
Người có việc vui, tinh thần cũng sảng khoái, hôm nay Thái phu nhân mặc một bộ áo màu xanh thẫm thêu bức văn (2) càng lộ rõ tinh thần quắc thước, cười khiêm tốn hai câu, ánh mắt từ ái đảo qua Lục Minh Ngọc và vài vị cô nương, chỉ vào Trần Liên Song hỏi,“không đúng a, nhà các ngươi khi nào thì lại có thêm một vị cô nương xinh xắn thế này?”
Trần Liên Song đỏ bừng mặt.
Đại phu nhân thân mật giải thích.
Thái phu nhân tuổi đã cao, mỗi ngày ở nhà đều nghe các nha hoàn bên người kể chuyện mới mẻ của các nhà trong kinh thành cho nàng nghe, sao có thể không đoán được thân phận Trần Liên Song, chính là khách khí một chút mà thôi. Chỉ là một bé gái mồ côi đến từ một trấn nhỏ xa xôi, Thái phu nhân căn bản không để ở trong lòng, tiếp tục khen Lục Cẩm Ngọc vài cái. Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa mẫu đơn của Lục Minh Ngọc, Thái phu nhân thích tự đáy lòng, từ ái hướng Lục Minh Ngọc vẫy tay,“A Noãn lại đây.”
Lục Minh Ngọc thoải mái đi tới.
Thái phu nhân đối với tiểu cô nương được chọn làm cháu dâu tương lai này tất nhiên là quan tâm nhiều hơn một chút. Hơn nữa thân cữu cữu của Lục Minh Ngọc cùng Sở gia là quan hệ thông gia, các nữ quyến khác cũng cảm thấy Thái phu nhân thiên vị Lục Tứ cô nương hơn cũng là chuyện đương nhiên.
“A Noãn, Tổ mẫu và nương của con tại sao không thấy tới a?” Thái phu nhân ôn nhu hỏi.
Lục Minh Ngọc nhu thuận nói: “Tổ mẫu của con nói Tổ mẫu và nương thân thể nặng nề, đến đây sợ làm cho ngài bận tâm, còn nói rõ sang năm lại đến thăm ngài, cô cô lại sợ Tổ mẫu ở nhà buồn nên cũng ở nhà cùng nương làm bạn với bà.” cô cô Lục Quân thích xuất môn du ngoạn, nhưng không thích đến làm khách nhà người ta, có thể đã nghe được tin đồn lúc trước, giống như Tổ mẫu hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, cũng là sợ bị người chê cười.
Tiểu cô nương 7 tuổi thanh âm nói chuyện dễ nghe, Thái phu nhân càng yêu thích ra mặt, xoa đầu Lục Minh Ngọc còn muốn trò chuyện them vài câu, bên kia Sở Tương sốt ruột, chạy tới nắm tay Lục Minh Ngọc, hướng trưởng bối làm nũng,“Tổ mẫu, bọn con còn muốn ra ngoài chơi một lúc, Ngài cùng các bá mẫu nói chuyện đi, con đã chờ các tỷ tỷ Lục gia đến nửa ngày rồi!”
Đồng ngôn vô kỵ, Thái phu nhân bị cháu gái chọc cười, chỉ căn dặn bọn nhỏ chơi đùa cẩn thận, khôngđược cãi nhau.
“Chúng ta sẽ không cãi nhau đâu.” Sở Tương ngưỡng cái cổ nhỏ nói, nói xong một tay nắm Lục Minh Ngọc, một tay dắt đường tỷ Sở Doanh, lại kêu các tiểu cô nương khác, cùng nhau hướng về phía bên kia bờ hồ đi đến vườn ngô đồng. Sở gia từng có vị Quốc Công phu nhân đặc biệt thích cây ngô đồng, sai người trồng một rừng cây ngô đồng ở khoảng sân rộng lớn đối diện hồ nước. Năm tháng qua đi, ngày nay cây ngô đồng đã trở thành đại thụ thân to đến hai người ôm không hết, cành lá sum xuê, che bóng mát như một cái lộng khổng lồ, thích hợp trong những ngày hè nóng bức ngồi nghỉ dưới gốc cây.
Sau khi Lục Minh Ngọc gả vào Sở gia thì đây cũng là nơi nàng thích nhất. Hôm nay trở lại chốn cũ, trừ việc nàng trở thành tiểu cô nương, người đi cùng không phải là trượng phu Sở Tùy mà là một đám tiểu cô nương, thì những cái khác trong trí nhớ nàng vẫn giống nhau như đúc.
“Tương Tương, hài của ngươi thật là đẹp mắt, mới làm sao?”
Trong lúc nàng đang ngơ ngác ngắm phong cảnh, không lưu ý Sở Tương không biết khi nào đã bị Lục Hoài Ngọc lôi kéo. Lục Minh Ngọc nhìn sang, chỉ thấy Sở Tương 4 tuổi đắc ý kéo váy lên, lộ ra một đôi hài gấm màu hồng phấn bên trên thêu hình bươm bướm cho mọi người xem, Nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc của nàng nhìn xem vô cùng chăm chú, cúi thấp đầu, trong mắt dần hiện vẻ hâm mộ và khát vọng.
Lục Minh Ngọc đến gần, mới phát hiện trên đầu mũi hài của Sở Tương có gắn một viên nam châu to cỡ trái nhãn, trong suốt sáng óng ánh, quả thật đẹp mắt.
“Đúng vậy, Khánh vương tỷ phu tặng một hòm nam châu cho đại tỷ tỷ ta, đại tỷ tỷ lệnh cho tú nương của vương phủ làm cho ta cùng Nhị tỷ tỷ mỗi người một đôi.” Sở Tương kiêu ngạo nói, nói xong cũng vén váy của Sở Doanh lên, lộ ra một đôi hài khéo léo tinh xảo giống như của Sở Tương chỉ khác nhau về màu sắc và kiểu thêu.
Lục Hoài Ngọc cực kỳ hâm mộ, nam châu vô cùng quý báu, bất quá các nàng tuổi còn nhỏ, vẫn là hâm mộ đôi hài thêu khảm nam châu đặc biệt kia hơn, nhất thời tất cả cùng vây quanh tỷ muội Sở gia líu ríu hàn huyên. Đừng nghĩ chỉ là chuyện con nít ham đồ mới, cũng đừng nhìn nữ nhân lớn hay nhỏ, nữ nhân thích chưng diện vốn là tính trời sinh.
“Tứ cô nương sao còn đứng đây?” Trần Liên Song đi đến bên cạnh Lục Minh Ngọc, tò mò hỏi. Hôm nay đến Quốc Công phủ cũng có rất nhiều quý nữ trạc tuổi Trần Liên Song, nhưng không ai muốn làm quen với nàng, cũng không có người chủ động mời nàng cùng chơi, Trần Liên Song cũng chỉ có thể luẩn quẩn theo nhóm tiểu hài tử Lục gia cô nương.
Lục Minh Ngọc vốn định một mình lặng lẽ nhớ lại thời gian vợ chồng ân ái, vừa thấy Trần Liên Song tiến đến gần nàng, Lục Minh Ngọc vội vàng nga một tiếng, hứng thú bừng bừng chen vào giữa nhóm tiểu cônương, còn khen Sở Tương, Sở Doanh, lại chăm chú nhìn đôi hài thêu khảm nam châu chói lọi, khônghổ là đồ từ trong Vương phủ của đại hoàng tử Khánh vương.
“Tương Tương, ca ca ngươi trúng tú tài, sang năm có phải sẽ tiếp tục thi cử nhân không?” một tiểu cônương trong nhà cũng có huynh trưởng tham gia thi viện hỏi Sở Tương, trong lời nói có vài phần đắc ý, “Ca ca ta cũng trúng tú tài, cùng khóa với ca ca ngươi.”
Sở Tương 5 tuổi, được nuông chiều từ bé, trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó, “Ca ca ngươi cùng khóa với ca ca ta nhưng ca ca ta là người đỗ đầu bảng, đứng nhất đó, còn nhỏ hơn 5 tuổi so với ca ca ngươi. Lại so ca ca ngươi với đại ca của ta, ca ca ngươi chỉ là cùng tuổi, đại ca của ta đã là Chỉ huy sứ!”
một khắc trước vẫn là hảo tỷ muội, cùng nhau tán gẫu trang sức, lúc này liền so sánh hơn thua.
Lục Minh Ngọc cảm thấy sứt đầu mẻ trán, nàng múôn làm bé ngoan cũng muốn những người bên cạnh như vậy, đang muốn khuyên bảo, phía sau chợt có thanh âm còn lớn tiếng hơn cả Sở Tương, khinh thường nói:“Dù có lợi hại thế nào bọn họ cũng kém ta, chờ ta trưởng thành làm Vương gia, bọn họ nhìn thấy ta đều phải hành lễ!”
Nhóm tiểu cô nương nghe xong, cùng nhau nhìn về phía Tiêu Hoán, Tiêu Hoán giương cổ ưỡn ngực, rất có dáng vẻ, thành công hù đám người Sở Tương im lặng. Chỉ có Lục Minh Ngọc cảm thấy bị chọc tức, một tay kéo Tiêu Hoán ra xa vài bước, thấp giọng giáo huấn hắn, “Ngoại công, đại cữu cữu đều đangsống khỏe mạnh, ngươi lại muốn làm Vương gia, là muốn trù ngoại công bọn họ sao...... Biểu ca, ta nóicho ngươi biết, ngươi còn dám nói loạn, ta sẽ mách với ngoại công, xem ngoại công đánh ngươi thế nào.”
Lục Minh Ngọc tuy rằng muốn cách xa Tiêu Hoán một chút nhưng để những lời này truyền ra ngoài sẽkhiến người ta chê cười. Nàng không muốn cùng Tiêu Hoán vờ ngớ ngẩn mà để mất mặt xấu hổ.
Tiêu Hoán không phải sợ Tổ phụ đánh hắn, nhưng hắn cảm thấy biểu muội nói cái gì cũng đúng, nhìn biểu muội thở phì phò, vội vàng cam đoan nói: “Ta không nói , A Noãn ngươi đừng tức giận.”
Lục Minh Ngọc liền nổi nóng, chỉ vào chỗ các nam khách ở bên kia đuổi hắn đi, “Ngươi đi qua chỗ của nam nhân bên kia đi, nơi này đều là tiểu cô nương, ngươi cả ngày theo chúng ta chơi thì ra thể thống gì? Cẩn thận bị người ta nói ngươi cũng là nữ nhi a.”
Đánh trúng điểm yếu của Tiêu Hoán, hắn nắm chặt tay, nhìn qua một đám tiểu cô nương đang nhìn hắn, vẫn không cam lòng từ bỏ, cúi đầu cùng Lục Minh Ngọc cò kè mặc cả,“Vậy muội đến nhà ta chơi đi, ta chờ muội lâu như vậy muội cũng không đến.” Mẫu thân không cho hắn đi Lục gia, trông chừng hắn rất nghiêm, nếu không hắn mỗi ngày đều chạy đến nhà Lục gia.
Lục Minh Ngọc lung tung gật gật đầu.
Tiêu Hoán thỏa mãn chạy đi.
Lục Minh Ngọc vừa cảm thấy bớt đau đầu, đã nghe Sở Tương hắc hắc cười,“A Noãn tỷ tỷ, có phải hắnthích tỷ không?”
Lục Minh Ngọc vừa nghe, đầu lại đau, dở khóc dở cười quở trách nàng,“Tiểu nha đầu đừng nói lung tung, ngươi biết cái gì kêu là thích sao?”
Sở Tương không phục, Lục Minh Ngọc lại không để cho nàng có cơ hội hồ ngôn loạn ngữ, khuyến khích mọi người chạy nhanh chơi. Sở Tương ham chơi, lập tức quên ngay việc vừa rồi, trong chốc lát đã trở lại dáng vẻ đại nhân, mắt to nhìn xem mọi người, trực tiếp chỉ vào Trần Liên Song nói:“Ngươi lớn nhất, ngươi đóng vai người mù trước đi!”
Ngữ khí kia, quả thực như sai sử nha hoàn trong nhà.
Lục Minh Ngọc cảm thấy không thoải mái, phẩm hạnh Trần Liên Song mặc dù không tốt nhưng cũng không đáng để bị người hô to gọi nhỏ như vậy, nhưng mà Trần Liên Song lại vui vẻ đáp ứng, còn chủ động ngồi xổm xuống, để cho Sở Tương giúp nàng buộc vải che mắt. Lục Minh Ngọc trông thấy, đáy lòng không thoải mái lập tức tiêu tán, Trần Liên Song người ta vì lấy lòng Sở Tương không tiếc chịu nhục, nàng chỉ là người ngoài còn để ý cái gì?
Chơi được một lúc, Lục Minh Ngọc đã muốn rời đi, cố ý đem khăn rơi xuống đất lại đạp lên một cước, lấy lý do đi giặt khăn, dẫn theo đại nha hoàn Quế Viên rời đi. Lục Cẩm Ngọc muốn đi cùng muội muội, Lục Minh Ngọc liền nói không cần, Lục Hoài Ngọc đang chơi vui, nắm chặt tay đại tỷ tỷ không cho đi, vô tình giúp Lục Minh Ngọc một phen.
“Tứ cô nương, phòng giặt đồ ở bên kia.” đi đến chỗ rẽ, phát hiện Lục Minh Ngọc hướng về phía nam khách bên kia đi tới, nha hoàn phụ trách dẫn đường của Sở gia cười nhắc nhở.
Lục Minh Ngọc nháy nháy mắt, đột nhiên đem khăn đưa cho nàng ta, cười khẽ nói: “Quốc Công phủ lớn quá, ta không đi nữa, ngươi giúp ta giặt khăn đi, ta đi tìm biểu ca của ta chơi, nhớ rõ giúp ta rửa sạch, vì đây là của Tổ mẫu cho ta!” nói còn chưa dứt lời liền lôi kéo Quế Viên rẽ sang hướng khác chạy thẳng tới con đường đá nhỏ, vừa chạy vừa cười, tiếng cười vui vẻ giống như chim sơn ca sổ lồng.
===Chú thích ===
(1) Thủy tính dương hoa: chỉ người phụ nữ lẳng lơ, không chuyên chính, hay thay lòng đổi dạ
(2) bức văn
Nam nhân mặc một bộ trường bào bằng gấm thêu đường vân mây, dáng người cao lớn oai hùng, mặc dù vẫn lạnh lùng như ngọc, ít cười ít nói cũng khiến cho người khác tâm sinh kính sợ, nhưng vì hôm nay chiêu đãi các khách nhân đến, từ lời nói đến cử chỉ đều tỏ vẻ khiêm cung hữu lễ, lãnh mà không ngạo như phát ra từ trong xương. Phong thái như vậy chỉ có ở các thế gia công tử.
trên mặt Đại phu nhân lộ vẻ khen ngợi, tính theo quan hệ thân thích thì nàng cùng Sở Hành là ngang hàng, nhưng Sở Hành lại chỉ mới mười chín tuổi đã làm đến chức quan chính tam phẩm, hơn nữa nam nữ hữu biệt, nàng chỉ đơn giản hàn huyên hai câu, liền bảo bọn nhỏ cùng hắn hành lễ.
“Biểu cữu cữu.” Lục Cẩm Ngọc, Lục Hoài Ngọc trăm miệng một lời nói, Lục Yên kỳ thật cũng kêu, nhưng thanh âm quá nhỏ, không thể nghe thấy. Lục Minh Ngọc vừa né tránh Tiêu Hoán vụng trộm muốn cầm tay nàng, phản ứng chậm một bước, liếc mắt trừng Tiêu Hoán một cái, quay đầu nhìn sang Sở Hành thìđã thay vẻ mặt tươi cười hô,“Biểu cữu cữu.”
Sở Hành gật gật đầu, thần sắc nhạt nhẽo, cùng đáp lại đám người Lục Cẩm Ngọc giống nhau, khôngmấy thân thiện.
Trong lòng có cảm giác quái dị, có thể bởi vì biết Lục Minh Ngọc sớm muộn gì là người của Sở gia, các tiểu cô nương cùng đứng chung một chỗ, Sở Hành không hiểu tại sao lại cảm thấy Lục Minh Ngọc cười càng đẹp mắt hơn, thanh âm nghe cũng to hơn, một tiếng “Biểu cữu cữu” Giống như tiếng thét trong lòng hắn, làm cho người ta nghĩ rằng nàng thật sự là ngoại sinh nữ của hắn.
Trong lúc các tiểu cô nương hành lễ với Sở Hành, Đại phu nhân lại âm thầm quan sát Trần Liên Song, ngoài ý muốn phát hiện Trần Liên Song long lanh đưa mắt nhìn Sở Hành vài lần, cô nương 14 tuổi, khuôn mặt không cần son phấn vẫn yêu kiều mềm mại như nước, lại lộ ra vài phần ngượng ngùng, nào có mấy nam nhân có thể không động tâm đây?
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Sở Hành một cái liếc mắt nhìn Trần Liên Song cũng khôngcó, chào hỏi xong, xoay người trở về bên nam khách. Phát hiện Trần Liên Song muốn nhìn lại, Đại phu nhân đúng lúc thu hồi tầm mắt, bước lên phía trước, vừa đi vừa nghĩ. Từ khi biết được Trần Liên Song định câu dẫn Nhị thúc, đối với Đại phu nhân đứa con gái của thuộc hạ mà trượng phu cưu mang này thật là một củ khoai lang nóng phỏng tay. Tùy tiện gả đi, người ngoài hơn phân nữa sẽ nói nàng đối với Trần Liên Song không đủ tận tâm, nói nàng làm việc không phúc hậu. còn chọn nơi tốt để gả, nàng lại sợ với cái tính thủy tính dương hoa (1) của Trần Liên Song, Đại phu nhân lại cảm thấy thực xin lỗi nhà trai, hơn nữa tự đáy lòng cũng không muốn Trần Liên Song được gả tốt.
Vì đây là chuyện liên quan đến thể diện, nếu không nàng đã nhốt Trần Liên Song ở trong nhà, cần gì phải tốn công tìm người thích hợp? Hơn nữa hôm nay Đại phu nhân mang theo Trần Liên Song ra ngoài cũng là có lòng riêng, Trần Liên Song rốt cuộc cũng xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, không được giáo dưỡng tốt, ra ngoài sẽ lộ ra sơ hở, ví dụ như vừa mới đối mặt Sở Hành đã hành sự lỗ mãng. Hôm nay đến Quốc Công phủ làm khách, nhóm phu nhân thái thái đều là nhân tinh, đối mặt vài lần là có thể nhìn ra một đống tật xấu trên người Trần Liên Song, như thế tương lai nàng giúp Trần Liên Song an bài mộthôn sự không quá thập toàn thập mỹ, người bên ngoài nghĩ đến điều kiện của Trần Liên Song cũng sẽkhông ba điều bốn chuyện bàn luận.
“Thái phu nhân, ngài cũng thật khéo dạy tôn tử, Thế tử tuổi còn trẻ đã thành người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, nay Nhị công tử lại đỗ đầu tú tài, một văn một võ, bên ngoài đều nói hai huynh đệ là văn võ khúc tinh chuyển thế đầu thai đấy.” Bước vào nhà thuỷ tạ, Đại phu nhân vừa cười khanh khách, vừa chúc mừng Thái phu nhân.
Người có việc vui, tinh thần cũng sảng khoái, hôm nay Thái phu nhân mặc một bộ áo màu xanh thẫm thêu bức văn (2) càng lộ rõ tinh thần quắc thước, cười khiêm tốn hai câu, ánh mắt từ ái đảo qua Lục Minh Ngọc và vài vị cô nương, chỉ vào Trần Liên Song hỏi,“không đúng a, nhà các ngươi khi nào thì lại có thêm một vị cô nương xinh xắn thế này?”
Trần Liên Song đỏ bừng mặt.
Đại phu nhân thân mật giải thích.
Thái phu nhân tuổi đã cao, mỗi ngày ở nhà đều nghe các nha hoàn bên người kể chuyện mới mẻ của các nhà trong kinh thành cho nàng nghe, sao có thể không đoán được thân phận Trần Liên Song, chính là khách khí một chút mà thôi. Chỉ là một bé gái mồ côi đến từ một trấn nhỏ xa xôi, Thái phu nhân căn bản không để ở trong lòng, tiếp tục khen Lục Cẩm Ngọc vài cái. Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa mẫu đơn của Lục Minh Ngọc, Thái phu nhân thích tự đáy lòng, từ ái hướng Lục Minh Ngọc vẫy tay,“A Noãn lại đây.”
Lục Minh Ngọc thoải mái đi tới.
Thái phu nhân đối với tiểu cô nương được chọn làm cháu dâu tương lai này tất nhiên là quan tâm nhiều hơn một chút. Hơn nữa thân cữu cữu của Lục Minh Ngọc cùng Sở gia là quan hệ thông gia, các nữ quyến khác cũng cảm thấy Thái phu nhân thiên vị Lục Tứ cô nương hơn cũng là chuyện đương nhiên.
“A Noãn, Tổ mẫu và nương của con tại sao không thấy tới a?” Thái phu nhân ôn nhu hỏi.
Lục Minh Ngọc nhu thuận nói: “Tổ mẫu của con nói Tổ mẫu và nương thân thể nặng nề, đến đây sợ làm cho ngài bận tâm, còn nói rõ sang năm lại đến thăm ngài, cô cô lại sợ Tổ mẫu ở nhà buồn nên cũng ở nhà cùng nương làm bạn với bà.” cô cô Lục Quân thích xuất môn du ngoạn, nhưng không thích đến làm khách nhà người ta, có thể đã nghe được tin đồn lúc trước, giống như Tổ mẫu hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, cũng là sợ bị người chê cười.
Tiểu cô nương 7 tuổi thanh âm nói chuyện dễ nghe, Thái phu nhân càng yêu thích ra mặt, xoa đầu Lục Minh Ngọc còn muốn trò chuyện them vài câu, bên kia Sở Tương sốt ruột, chạy tới nắm tay Lục Minh Ngọc, hướng trưởng bối làm nũng,“Tổ mẫu, bọn con còn muốn ra ngoài chơi một lúc, Ngài cùng các bá mẫu nói chuyện đi, con đã chờ các tỷ tỷ Lục gia đến nửa ngày rồi!”
Đồng ngôn vô kỵ, Thái phu nhân bị cháu gái chọc cười, chỉ căn dặn bọn nhỏ chơi đùa cẩn thận, khôngđược cãi nhau.
“Chúng ta sẽ không cãi nhau đâu.” Sở Tương ngưỡng cái cổ nhỏ nói, nói xong một tay nắm Lục Minh Ngọc, một tay dắt đường tỷ Sở Doanh, lại kêu các tiểu cô nương khác, cùng nhau hướng về phía bên kia bờ hồ đi đến vườn ngô đồng. Sở gia từng có vị Quốc Công phu nhân đặc biệt thích cây ngô đồng, sai người trồng một rừng cây ngô đồng ở khoảng sân rộng lớn đối diện hồ nước. Năm tháng qua đi, ngày nay cây ngô đồng đã trở thành đại thụ thân to đến hai người ôm không hết, cành lá sum xuê, che bóng mát như một cái lộng khổng lồ, thích hợp trong những ngày hè nóng bức ngồi nghỉ dưới gốc cây.
Sau khi Lục Minh Ngọc gả vào Sở gia thì đây cũng là nơi nàng thích nhất. Hôm nay trở lại chốn cũ, trừ việc nàng trở thành tiểu cô nương, người đi cùng không phải là trượng phu Sở Tùy mà là một đám tiểu cô nương, thì những cái khác trong trí nhớ nàng vẫn giống nhau như đúc.
“Tương Tương, hài của ngươi thật là đẹp mắt, mới làm sao?”
Trong lúc nàng đang ngơ ngác ngắm phong cảnh, không lưu ý Sở Tương không biết khi nào đã bị Lục Hoài Ngọc lôi kéo. Lục Minh Ngọc nhìn sang, chỉ thấy Sở Tương 4 tuổi đắc ý kéo váy lên, lộ ra một đôi hài gấm màu hồng phấn bên trên thêu hình bươm bướm cho mọi người xem, Nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc của nàng nhìn xem vô cùng chăm chú, cúi thấp đầu, trong mắt dần hiện vẻ hâm mộ và khát vọng.
Lục Minh Ngọc đến gần, mới phát hiện trên đầu mũi hài của Sở Tương có gắn một viên nam châu to cỡ trái nhãn, trong suốt sáng óng ánh, quả thật đẹp mắt.
“Đúng vậy, Khánh vương tỷ phu tặng một hòm nam châu cho đại tỷ tỷ ta, đại tỷ tỷ lệnh cho tú nương của vương phủ làm cho ta cùng Nhị tỷ tỷ mỗi người một đôi.” Sở Tương kiêu ngạo nói, nói xong cũng vén váy của Sở Doanh lên, lộ ra một đôi hài khéo léo tinh xảo giống như của Sở Tương chỉ khác nhau về màu sắc và kiểu thêu.
Lục Hoài Ngọc cực kỳ hâm mộ, nam châu vô cùng quý báu, bất quá các nàng tuổi còn nhỏ, vẫn là hâm mộ đôi hài thêu khảm nam châu đặc biệt kia hơn, nhất thời tất cả cùng vây quanh tỷ muội Sở gia líu ríu hàn huyên. Đừng nghĩ chỉ là chuyện con nít ham đồ mới, cũng đừng nhìn nữ nhân lớn hay nhỏ, nữ nhân thích chưng diện vốn là tính trời sinh.
“Tứ cô nương sao còn đứng đây?” Trần Liên Song đi đến bên cạnh Lục Minh Ngọc, tò mò hỏi. Hôm nay đến Quốc Công phủ cũng có rất nhiều quý nữ trạc tuổi Trần Liên Song, nhưng không ai muốn làm quen với nàng, cũng không có người chủ động mời nàng cùng chơi, Trần Liên Song cũng chỉ có thể luẩn quẩn theo nhóm tiểu hài tử Lục gia cô nương.
Lục Minh Ngọc vốn định một mình lặng lẽ nhớ lại thời gian vợ chồng ân ái, vừa thấy Trần Liên Song tiến đến gần nàng, Lục Minh Ngọc vội vàng nga một tiếng, hứng thú bừng bừng chen vào giữa nhóm tiểu cônương, còn khen Sở Tương, Sở Doanh, lại chăm chú nhìn đôi hài thêu khảm nam châu chói lọi, khônghổ là đồ từ trong Vương phủ của đại hoàng tử Khánh vương.
“Tương Tương, ca ca ngươi trúng tú tài, sang năm có phải sẽ tiếp tục thi cử nhân không?” một tiểu cônương trong nhà cũng có huynh trưởng tham gia thi viện hỏi Sở Tương, trong lời nói có vài phần đắc ý, “Ca ca ta cũng trúng tú tài, cùng khóa với ca ca ngươi.”
Sở Tương 5 tuổi, được nuông chiều từ bé, trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó, “Ca ca ngươi cùng khóa với ca ca ta nhưng ca ca ta là người đỗ đầu bảng, đứng nhất đó, còn nhỏ hơn 5 tuổi so với ca ca ngươi. Lại so ca ca ngươi với đại ca của ta, ca ca ngươi chỉ là cùng tuổi, đại ca của ta đã là Chỉ huy sứ!”
một khắc trước vẫn là hảo tỷ muội, cùng nhau tán gẫu trang sức, lúc này liền so sánh hơn thua.
Lục Minh Ngọc cảm thấy sứt đầu mẻ trán, nàng múôn làm bé ngoan cũng muốn những người bên cạnh như vậy, đang muốn khuyên bảo, phía sau chợt có thanh âm còn lớn tiếng hơn cả Sở Tương, khinh thường nói:“Dù có lợi hại thế nào bọn họ cũng kém ta, chờ ta trưởng thành làm Vương gia, bọn họ nhìn thấy ta đều phải hành lễ!”
Nhóm tiểu cô nương nghe xong, cùng nhau nhìn về phía Tiêu Hoán, Tiêu Hoán giương cổ ưỡn ngực, rất có dáng vẻ, thành công hù đám người Sở Tương im lặng. Chỉ có Lục Minh Ngọc cảm thấy bị chọc tức, một tay kéo Tiêu Hoán ra xa vài bước, thấp giọng giáo huấn hắn, “Ngoại công, đại cữu cữu đều đangsống khỏe mạnh, ngươi lại muốn làm Vương gia, là muốn trù ngoại công bọn họ sao...... Biểu ca, ta nóicho ngươi biết, ngươi còn dám nói loạn, ta sẽ mách với ngoại công, xem ngoại công đánh ngươi thế nào.”
Lục Minh Ngọc tuy rằng muốn cách xa Tiêu Hoán một chút nhưng để những lời này truyền ra ngoài sẽkhiến người ta chê cười. Nàng không muốn cùng Tiêu Hoán vờ ngớ ngẩn mà để mất mặt xấu hổ.
Tiêu Hoán không phải sợ Tổ phụ đánh hắn, nhưng hắn cảm thấy biểu muội nói cái gì cũng đúng, nhìn biểu muội thở phì phò, vội vàng cam đoan nói: “Ta không nói , A Noãn ngươi đừng tức giận.”
Lục Minh Ngọc liền nổi nóng, chỉ vào chỗ các nam khách ở bên kia đuổi hắn đi, “Ngươi đi qua chỗ của nam nhân bên kia đi, nơi này đều là tiểu cô nương, ngươi cả ngày theo chúng ta chơi thì ra thể thống gì? Cẩn thận bị người ta nói ngươi cũng là nữ nhi a.”
Đánh trúng điểm yếu của Tiêu Hoán, hắn nắm chặt tay, nhìn qua một đám tiểu cô nương đang nhìn hắn, vẫn không cam lòng từ bỏ, cúi đầu cùng Lục Minh Ngọc cò kè mặc cả,“Vậy muội đến nhà ta chơi đi, ta chờ muội lâu như vậy muội cũng không đến.” Mẫu thân không cho hắn đi Lục gia, trông chừng hắn rất nghiêm, nếu không hắn mỗi ngày đều chạy đến nhà Lục gia.
Lục Minh Ngọc lung tung gật gật đầu.
Tiêu Hoán thỏa mãn chạy đi.
Lục Minh Ngọc vừa cảm thấy bớt đau đầu, đã nghe Sở Tương hắc hắc cười,“A Noãn tỷ tỷ, có phải hắnthích tỷ không?”
Lục Minh Ngọc vừa nghe, đầu lại đau, dở khóc dở cười quở trách nàng,“Tiểu nha đầu đừng nói lung tung, ngươi biết cái gì kêu là thích sao?”
Sở Tương không phục, Lục Minh Ngọc lại không để cho nàng có cơ hội hồ ngôn loạn ngữ, khuyến khích mọi người chạy nhanh chơi. Sở Tương ham chơi, lập tức quên ngay việc vừa rồi, trong chốc lát đã trở lại dáng vẻ đại nhân, mắt to nhìn xem mọi người, trực tiếp chỉ vào Trần Liên Song nói:“Ngươi lớn nhất, ngươi đóng vai người mù trước đi!”
Ngữ khí kia, quả thực như sai sử nha hoàn trong nhà.
Lục Minh Ngọc cảm thấy không thoải mái, phẩm hạnh Trần Liên Song mặc dù không tốt nhưng cũng không đáng để bị người hô to gọi nhỏ như vậy, nhưng mà Trần Liên Song lại vui vẻ đáp ứng, còn chủ động ngồi xổm xuống, để cho Sở Tương giúp nàng buộc vải che mắt. Lục Minh Ngọc trông thấy, đáy lòng không thoải mái lập tức tiêu tán, Trần Liên Song người ta vì lấy lòng Sở Tương không tiếc chịu nhục, nàng chỉ là người ngoài còn để ý cái gì?
Chơi được một lúc, Lục Minh Ngọc đã muốn rời đi, cố ý đem khăn rơi xuống đất lại đạp lên một cước, lấy lý do đi giặt khăn, dẫn theo đại nha hoàn Quế Viên rời đi. Lục Cẩm Ngọc muốn đi cùng muội muội, Lục Minh Ngọc liền nói không cần, Lục Hoài Ngọc đang chơi vui, nắm chặt tay đại tỷ tỷ không cho đi, vô tình giúp Lục Minh Ngọc một phen.
“Tứ cô nương, phòng giặt đồ ở bên kia.” đi đến chỗ rẽ, phát hiện Lục Minh Ngọc hướng về phía nam khách bên kia đi tới, nha hoàn phụ trách dẫn đường của Sở gia cười nhắc nhở.
Lục Minh Ngọc nháy nháy mắt, đột nhiên đem khăn đưa cho nàng ta, cười khẽ nói: “Quốc Công phủ lớn quá, ta không đi nữa, ngươi giúp ta giặt khăn đi, ta đi tìm biểu ca của ta chơi, nhớ rõ giúp ta rửa sạch, vì đây là của Tổ mẫu cho ta!” nói còn chưa dứt lời liền lôi kéo Quế Viên rẽ sang hướng khác chạy thẳng tới con đường đá nhỏ, vừa chạy vừa cười, tiếng cười vui vẻ giống như chim sơn ca sổ lồng.
===Chú thích ===
(1) Thủy tính dương hoa: chỉ người phụ nữ lẳng lơ, không chuyên chính, hay thay lòng đổi dạ
(2) bức văn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook