015.

Trong tiếng tim đập mạnh, mặt tôi bỗng nhiên bị thiếu niên nâng lên.

Tôi sững sờ không kịp phản ứng, chỉ đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, chớp chớp mắt.

Mà cậu ấy nghiêm túc quan sát tôi, lại lẩm bẩm: "Là tại có quá nhiều người sao? Đậu Thì Là Nhỏ, mặt cậu rất đỏ."

"...."

Tôi nhìn cậu ấy một hồi, ngay lúc Thôi Trí còn chưa giải thích được hiện tượng này, tôi "bộp" một tiếng đập tay người kia xuống.

Thiếu niên ủy khuất nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh, trên trán không biết vì sao có rất nhiều mồ hôi.

Mặc dù có nhiều người, những cũng không đến nổi nóng đến vậy. Chỉ là tôi cũng không nghĩ nhiều, đưa sợi dây đỏ cho Thôi Trí: "A Trí, giúp tôi ném nó lên đi."

Cậu ấy lại không nhận: "Nếu tôi ném lên, lỡ ước nguyện của cậu không linh nghiệm thì sao?"

Tôi lắc đầu, lòng nghĩ nguyện vọng của tôi là dành cho cậu, đương nhiên cậu là người thích hợp ném đi. Nhưng tôi chỉ hơi ngửa đầu, bất đắc dĩ nói: "Nếu tôi ném không lên, có phải ước nguyện sẽ càng không linh?"

Vì thế Thôi Trí nhận lấy sợi dây đỏ.

Tôi nhìn sợi dây bị ném lên không trung, rơi xuống giữa dây thừng màu đỏ đan xen lá xanh, đúng lúc này thiếu niên lại chấp hai tay tôi lại, nhẹ giọng thúc giục: "Đậu Thì Là Nhỏ, mau ước đi."

Phút chốc hai tay chấp lại, tôi cũng nhắm mắt.

Chỉ là tay Thôi Trí cũng không rời đi, tôi có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của người kia, đang bao bọc lên mu bàn tay tôi.

Có chút run rẩy.

Lông mi của tôi cũng theo đó mà run rẩy, ngay khi tôi sắp mở mắt ra, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của thiếu niên: "Đậu Thì Là Nhỏ, ở trong lòng cậu, tôi giống như anh trai cậu sao?"

Nghe thấy câu này, tôi đột nhiên không dám mở mắt.

Tôi sợ nếu tôi mở mắt nhìn, trong ánh mắt Thôi Trí không phải vẻ "chờ mong."

Tôi làm sao có thể chỉ xem thiếu niên xinh đẹp dịu dàng này như anh trai?

Rõ ràng là... Cậu ấy chỉ luôn xem tôi như em gái.

Cho nên tôi chỉ coi như không biết, chỉ coi như không hiểu.

Trong lòng bàn tay run rẩy ấm áp của thiếu niên, tôi khẽ giật giật ngón tay, nhắm mắt lại, trả lời ra đáp án có lẽ người kia muốn nghe——

"Ừm."

Nếu tôi mở mắt ra, nếu tôi có thể dũng cảm hơn một chút, có thể tôi sẽ nhìn thấy, thiếu niên đang nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào tôi, có một biểu cảm bi thương đến thế nào.

Chỉ là, tất cả đều là không có.

Khi tôi mở mắt ra, tôi chỉ thấy đóa lê xinh đẹp kia, cùng với giọng nói như trút được gánh nặng của cậu ấy: "Nếu cậu nghĩ như vậy..."

"Cái gì?" Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ấy.

Người kia chỉ mỉm cười, trên mặt có chút mệt mỏi cùng vô lực, như sợi dây đỏ giữa những chiếc lá xanh lay động theo gió, nhưng cũng bởi vì ám khói bụi mà trở nên ảm đạm.

Ở nơi tôi không nghe được, ở trong lòng cậu ấy, có một đạo âm thanh khác chậm rãi vang lên.

[Thôi Trí, cậu đã nghĩ kỹ chưa.]

[Kết quả đấu đá lẫn nhau thế này không phải vẫn khiến Nhan Hồi lo lắng cho chúng ta sao?]

[Trạnh thái hiện tại của cậu thật sự cũng sẽ có ngày bị cô ấy phát hiện ra thôi... Cậu thật sự chỉ coi cô ấy là em gái sao?]

Âm thanh này rất quen thuộc, trong khoảng thời gian qua, bọn họ đấu tranh trong cùng một thân thể "Thôi Trí"

Nhiều đêm tối như vậy, Thôi Trí làm thế nào tình lại trong đau đớn, là bởi vì cậu ấy biết, có một người tên là "Nhan Hồi."

Người đó vẫn luôn chờ cậu.

Chỉ là cậu vẫn còn có thể đối mặt với cô như cũ sao?

Cuối cùng không ai được lợi, vẫn sẽ liên lụy....

Vì thế thiếu niên này nhìn thật sâu, thật sâu vào bóng lưng của cô gái kia, đóa lê cạn cũng chậm rãi biến mất.

[Cậu không thể làm tổn thương trái tim cô ấy.]

[Không thể làm cô ấy giận.]

[Nếu cậu có thể làm được...]

Cậu ấy ở trong lòng, mệt mỏi nhắm mắt lại: [Vậy giao cho cậu.]

[Nếu cậu không thể, vậy tôi cũng tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.]

016.

Sau khi trở về từ lễ chùa, tôi và Thôi Trí bắt đầu chuẩn bị đồ ăn Tết.

Cũng không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, nhưng từ sau lễ chùa, Thôi Trí dường như có chút thay đổi.

Cậu ấy vẫn như cũ thích mặc quần áo màu sắc tươi sáng, vẫn như xưa không thích ăn cà rốt, chỉ là...

Dường như cậu ấy không còn gọi tôi là "Đậu Thì Là Nhỏ" nữa.

Nhưng cái này có lẽ cũng không tính là gì, lúc tôi hỏi, thiếu niên chỉ giống như xưa, hơi cong mắt, biểu tình tự nhiên: "Nhan Hồi nhà chúng ta đã lớn như vậy, là một cô gái xinh đẹp, ai lại gọi con gái nhà người ta là "hạt đậu thì là" chứ?"

Tôi thầm nghĩ, có lẽ đây không phải lý do, nhưng trừ chuyện này ra, Thôi Trí vẫn là Thôi Trí như cũ.

Chúng tôi vừa thăm chú Thôi ở bệnh viện về, mẹ Nhan cũng gọi điện, nói bệnh tình của bố có chút không tốt, bây giờ đang ở bệnh viện chậm rãi điều dưỡng, có lẽ Tết Nguyên đán này sẽ không kịp trở về.

Tôi trấn an bà: "Không sao đâu mẹ, con và A Trí ở nhà là được, mấy ngày nay tinh thần của cậu ấy rất tốt. Thân thể cũng tốt hơn rất nhiều, đến học kỳ sau chắc là đi học lại được rồi ạ."

"Mọi thứ đều sẽ tốt lên."

Đầu dây bên kia giọng mẹ Nhan rất nhẹ: "Tiểu Hồi, chúc con năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Mọi thứ thật sự sẽ từ từ tốt hơn?

Nhưng tôi không thể quên lần gặp thoáng qua tại lễ chùa, cũng không quên... Cốt truyện của quyển tiểu thuyết này sắp tới sẽ dần bắt đầu.

Chỉ là sự vui vẻ của năm mới, dần làm mờ đi suy nghĩ của tôi, lúc cùng A Trí đi chọn quần áo mới, tôi đặc biệt chọn cho cậu ấy một chiếc áo khoác lông màu đỏ thẫm.

Thôi Trí lười biếng đứng bên cạnh cười tôi: "Nhan Hồi, từ khi nào cậu cũng thích màu sáng giống tôi vậy?"

Tôi chỉ chỉ cái áo len cách đó không xa, không trả lời câu hỏi của cậu ấy: "Cậu nói xem, cái áo lông đỏ đó có đẹp không?"

Thôi Trí nghe vậy cúi đầu, lông mi thật dài giống như tầng tầng mây, che lấp đôi mắt như ánh trăng lưỡi liềm: "Nhan Hồi, cậu coi tôi là cái đèn lồng đỏ sao?"

Kế hoạch mua áo len đỏ đã bị dỡ bỏ.

Tuy rằng tôi không mê tính dị đoan, chỉ là cảm thấy Tết Nguyên đán phải có không khí vui vẻ, liền thật sự treo đèn lồng đỏ trước cửa hai nhà. Đêm giao thừa, khi bóng đêm buông xuống, đèn lồng đung đưa theo gió tỏa ra ánh sáng trong suốt, tựa như ánh lửa trong đêm đen, thắp sáng thế nhân.

Hai nhà Nhan Thôi sát vách, mà phía bên kia nhà họ Thôi vốn cũng là một căn nhà trống, mấy ngày nay lại có người ra vào, có lẽ rốt cuộc đã có hàng xóm mới chuyển đến.

Mấy ngày nay tuyết vẫn còn rơi, nhưng Thôi Trí vẫn hứng khởi đi mua mấy hộp pháo hoa, còn mua rất nhiều túi pháo nhỏ, nói muốn ra ngoài đốt pháo.

"Nhan Hồi, mấy cái này có màu mè quá không?" Thôi Trí nâng cằm, quan sát mấy túi pháo hoa.

Tôi nhìn tên trên túi pháo, nghiêm túc nói: "Tên của nó là "chúc mừng năm mới"."

"Ồ——"

Thôi Trí ôm pháo hoa ra ngoài, tôi đi theo phía sau che ô cho cậu ấy.

Người kia xoay bật lửa, hơi quay đầu nói với tôi: "Cậu lui về sau một chút."

Tôi cầm ô lui về phía sau vài bước, vừa lúc đứng dưới mái hiên, nhìn những bông tuyết chậm rãi rơi xuống, rơi vào áo lông đỏ của Thôi Trí, rất nhanh đã hòa tan không thấy đâu.

Một ngọn lửa bùng lên, đốt cháy những chùm pháo hoa bay lên không trung.

Màu sắc lấp lánh thắp sáng bầu trời đêm, hòa chung với những đóm pháo nhấp nhô của những nhà bên cạnh.

Sau khi châm lửa, Thôi Trí bịt tai muốn lui về phía sau.

Tôi cầm ô đi xuống bậc thang, muốn đi về phía Thôi Trí.

"..."

Mà giọng nói của tôi không biết là đắm chìm trong tiếng pháo hoa, hay là căn bản tôi không gọi ra tên cậu ấy, giữa đêm đen bừng sáng rơi đầy bông tuyết này, trong ánh nhìn của tôi, đèn lồng ngoài cửa đung đưa, có một chiếc xe đột nhiên dừng lại.

Một thiếu nữ chậm rãi bước xuống xe.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác màu nhạt, gương mặt xa cách, dường như vô tình, thiếu nữ nhìn về phía nhà họ Thôi.

Trong khoảnh khắc này, chùm pháo hoa cuối cùng cũng bắn lên không trung.

Mà thiếu nữ và thiếu niên áo đỏ rực rỡ nhất giữa bóng đêm này lẳng lặng nhìn nhau một lát.

Bên kia xe vang lên một âm thanh khác, như đang gọi tên cô ta:

"Vân Nghê."

Tiếng pháo hoa vừa dứt, bên ngoài trở về im lặng, chiếc ô trong tay tôi cũng đột nhiên rơi xuống nền tuyết.

[Thôi Trí, thanh mai trúc mã của Nhan Bình, hảo cảm hiện tại với kí chủ Vân Nghê là 0%]

017.

Đó là Vân Nghê.

Trong ngày lễ chùa, người Thôi Trí sừng sờ nhìn là cô ta.

Mà hiện tại, dưới khung cảnh pháo hoa chớp động, người đối diện với Thôi Trí cũng là cô ta.

Vân Nghê tới rồi.

Trong quyển tiểu thuyết hệ thống này, Vân Nghê mang theo mục tiêu phải công lược nam chính Thôi Trí - nữ chính có hệ thống hỗ trợ xuất hiện, cũng có nghĩa là cốt truyện của quyển tiểu thuyết đã bắt đầu.

"Vân Nghê."

Trong sự yên tĩnh bất chợt này, hình như bởi vì thiếu nữ không đáp lại, phía bên kia xe một nam sinh cũng chậm rãi bước xuống, anh ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, sắc mặt thờ ơ gọi tên Vân Nghê.

Vân Nghê nghe thế quay đầu đi, thản nhiên đáp một tiếng, hai người liền đi về phía nhà bên cạnh.

Tiếng bước chân trên nền tuyết xa dần, cũng nhỏ dần.

Tôi lẳng lặng nhìn, thì ra họ chính là hàng xóm mới của nhà họ Thôi.

Người mặc áo khoác nâu vừa rồi... Tôi cau mày, cẩn thận suy nghĩ chút kí ức còn sót lại, hẳn là nam phụ trong quyển tiểu thuyết này, người mang danh nghĩa "anh trai" của nữ chính Vân Nghê, tên là Vân Ỷ Thư.

Trong cốt truyện, lúc Vân Nghê học lớp 11 nhà họ Vân đã tìm đến, nói cô ta là con gái riêng của nhà họ Vân. Sau đó Vân Nghê trở về nhà lớn sống hơn một năm, về sau nhà họ Vân đột nhiên xảy ra chút chuyện, mà vừa vặn quê nhà cũng ở trấn Ô Thủy, nên nhà họ Vân mới tạm thời để Vân Ỷ Thư và Vân Nghê đến trấn Ô Thủy tránh nơi đầu sóng ngọn gió.

Cũng là trong lúc đến trấn Ô Thủy, Vân Nghê có hệ thống hướng dẫn... Có điều, sao cô ta lại đồng ý với sự ràng buộc của hệ thống?

Lúc này tôi không phát hiện lông mày của tôi đang nhíu chặt, mà Thôi Trí cũng cảm giác được khác thường: "Nhan Hồi, sao vậy, cậu có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tôi phản ứng lại, hơi giãn đầu mày ra, lắc đầu nói: "Không có gì."

Thôi Trí mỉm cười với tôi, tầm mắt lại chuyển sang nhà bên cạnh.

Dưới ánh sáng màu đỏ của đèn lồng, thiếu niên này trong suốt như ngọc, gương mặt cũng vì thế mà càng đa tình hơn.

"Hình như là hàng xóm mới tới." Cậu ấy không chút để ý nói ra câu này, như thể mới phát hiện ra món đồ chơi gì đó rất thú vị.

Tôi nhìn sườn mặt thiếu niên, nhất thời hoảng hốt.

Thôi Trí lại quay đầu lại nhìn tôi, cười nói: "Sau này chắc phải để ý một chút phải không?"

Tôi khom lưng xuống, nhặt chiếc ô không biết rơi xuống đất từ lúc nào, đối diện là ánh mắt của Thôi Trí, có quen thuộc và xa lạ đan xen lẫn nhau, nhưng tôi cuối cùng chỉ nhàn nhạt hơi rung rung khóe miệng, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừ."

Mùng hai tết, tôi và Thôi Trí mỗi người đều đến nhà nhà tổ(nhà thờ tổ của cả họ hàng) chúc tết, bởi vì hai nhà Thôi Nhan có nhiều thế hệ thân thiết, nên các nhà tổ cũng sát vách nhau, cậu ấy đeo khăn quàng cổ chậm rãi ra ngoài, đứng dưới tàng cây đầy tuyết chờ tôi.

Có cục tuyết trên cây rơi xuống, người kia liền ngồi xổm dưới tàn cây, duỗi ngón tay chọc chọc vào cục tuyết mềm nhũn trên mặt đất.

Từ xa nhìn lại, đỏ trắng đan xen, thật đẹp.

"A Trí."

"Mới nãy ông nội còn hỏi tôi cậu về sớm như vậy muốn đi đâu." Thôi Trí nghe thấy âm thanh, không ngẩng đầu, vừa lên tiếng vừa chọc vào cục tuyết kia.

Tôi bất đắc dĩ trả lời: "Đương nhiên là đến nhà kế bên chúc tết."

Thôi Trí thu tay lại, đứng lên thản nhiên nhìn tôi nói: "Đám người nhà họ Nhan kia, chỉ ước gì chú Nhan có chuyện, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ."

Tôi mỉm cười: "Tôi cũng không muốn, được rồi, chúng ta về thôi."

Trên đường trở về, lúc sắp về đến nhà, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng ở cách đó không xa đang quét tuyết.

Thôi Trí tinh mắt, cười một tiếng: "Hình như là hàng xóm hôm qua chuyển tới."

Tôi đến gần hơn nhìn một hồi, quả nhiên là đúng.

Chỉ là người này không phải Vân Nghê, mà là Vân Ỷ Thư.

018.

Vân Ỷ Thư hôm nay chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, như thể không sợ lạnh, so với thiếu niên đứng bên cạnh tôi như hai người đối lập rõ ràng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vân Ỷ Thư liền hơi quay mặt lại.

Thôi Trí bên cạnh không mở miệng, tôi đành phải chào hỏi trước: "Xin chào."

Vân Ỷ Thư nhìn tôi và Thôi Trí, thản nhiên gật đầu: "Xin chào hai cậu, tôi là hàng xóm mới chuyển tới."

Nói xong, Vân Ỷ Thư liền cầm chổi lên, xoay người trở về sân.

Nói về Vân Ỷ Thư, thật ra miêu tả của nguyên tác tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Vân Ỷ Thư vốn không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, mà Vân Nghê đối với Vân Ỷ Thư mà nói, giống như một món đồ trang trí trong cuộc sống nhàm chán, cũng không biết từ khi nào Vân Ỷ Thư đã bắt đầu để ý đến cô "em gái" này.

Tôi nhìn bóng lưng Vân Ỷ Thư, nghĩ cốt truyện đến có chút thất thần.

Thôi Trí bên cạnh nhìn về phía tôi, không khỏi khẽ nhíu mày, giống như trong phút chốc có một loại cảm giác choáng váng xông vào não.

Cậu ấy đè huyệt thái dương lại, trong lòng lạnh lùng nói: [Làm sao, chỉ nhìn nam sinh khác lâu một chút, câu lại quấn quýt rồi?]

Một Thôi Trí vốn nên ngủ say không nói gì.

Người bên ngoài tiếp tục thản nhiên nói: [Mặc dù là chúng ta đánh một trận, người cuối cùng bị thương vẫn sẽ là Nhan Hồi.] Nói đến đây, cậu ấy cười cười: [Hay là cậu cảm thấy, ngoại trừ Nhan Hồi không còn có người nào khác để ý đến cậu?]

[....Câm miệng đi.] Người trong lòng rốt cuộc cũng mở miệng, cậu ấy nhắm mắt lại, không nói tiếp mà tiếp tục rơi vào ngủ say.

Thôi Trí mở mắt ra, lại trở về dáng vẻ thường ngày.

"Bên ngoài lạnh quá, vào trong thôi."

Mấy ngày nay tôi đều ở lại nhà họ Thôi, Thôi Trí ở lầu hai, tôi ở lầu một, vừa vào nhà Thôi Trí liền lên lầu, tôi ở dưới lầu nhìn ngó đống nguyên liệu nấu ăn, nghĩ xem bữa trưa nên nấu món gì.

Sau đó chuông cửa vang lên.

Giờ này là ai đến thăm?

Tôi mở cửa ra nhìn, là Vân Ỷ Thư và Vân Nghê.

Lần nữa nhìn thấy nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, tâm trạng của tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ là đối diện với nữ chính có hệ thống hỗ trợ mà nói, một nhân vật xuyên không như tôi liệu có bị hệ thống bên kia nhìn thấu không?

Vân Ỷ Thư và Vân Nghê đứng cạnh nhau, thấy tôi mở cửa, ánh mắt Vân Nghê có một tia biến hóa, hôm nay cô ta vẫn mặc áo khoát, thân hình có vẻ gầy gò, mặt mày thanh tú.

[Hệ thống, cậu xác định độ hảo cảm của Nhan Hồi đối với tôi chỉ có 0?]

[Đúng vậy, kí chủ.]

[Vậy độ hảo cảm của Thôi Trí đối với Nhan Hồi thì sao?]

[Chỉ số hảo cảm của Thôi Trí đối với Nhan Hồi là 50,80,90,50... Xin lỗi kí chủ, xuất hiện dị thường nào đó, tạm thời không cách nào đo được độ hảo cảm chính xác.]

Vân Nghê sắc mặt thờ ơ.

Vân Ỷ Thư đưa quà năm mới trên tay cho tôi, tuy rằng trên mặt vẫn còn vẻ lạnh lùng, nhưng lúc này lại giống người thừa kế của nhà họ Vân bồi dưỡng hơn mười năm qua, nhã nhặn rụt rè, nho nhã lễ độ.

"Thật xin lỗi giờ này mới tới chào hỏi, tôi là Vân Ỷ Thư, đây là em gái của tôi, Vân Nghê." Vân Ỷ Thư thản nhiên nói: "Ngày sau nhà cửa gần nhau, xin chiếu cố nhiều hơn."

Tôi nhận quà, gật đầu một cái: "Xin chào hai cậu, tôi là Nhan Hồi."

Đang nói chuyện, Thôi Trí từ lầu hai đi xuống, cậu ấy thay bộ quần áo nhẹ hơn, là một chiếc áo len màu lam nhạt, nhìn qua có chút lông xù xì.

"Nhan Hồi, ai đến vậy?" Thôi Trí lười biếng hỏi

Tôi nghiêng người, để lộ hai người ngoài cửa là Vân Ỷ Thư và Vân Nghê.

"À..." Thôi Trí thấy hai người ngoài cửa, vẻ mặt không có thay đổi gì, chỉ chậm rãi kéo dài giọng. Đợi lúc đi tới bên cạnh tôi, cậu ấy nhìn đồ trên tay tôi, một bên nhận lấy, một bên nói: "Nặng thật."

Vân Ỷ Thư và Thôi Trí liếc nhau, trên khuôn mặt thờ ơ của Vân Ỷ Thư khó có được nhếch khóe môi: "Xin lỗi, cậu hẳn là Thôi Trí của nhà họ Thôi phải không?" anh ta dừng một chút, lại nói ra bốn chữ: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Thôi Trí không chút để ý liếc anh ta một cái: "Xin chào, tôi là Thôi Trí."

"Tôi là Vân Ỷ Thư của nhà họ Vân, con bé là em gái tôi, Vân Nghê." Vân Ỷ Thư cũng không thèm để ý thái độ của Thôi Trí, mà chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lại giới thiệu lần nữa: "Chúng tôi tạm chuyển nhà đến trấn Ô Thủy, sau này đi học chắc là cũng cùng trường với các cậu, bởi vì có việc riêng làm trì hoãn một năm, tuy đã trưởng thành nhưng tôi và Vân Nghê đều học lớp 12, sau này... Xin chỉ giáo nhiều hơn."

019.

Sáng sớm ngày mùng 10 Tết, tôi về nhà mình, bởi vì nhiều lúc không có ai ở nhà, tôi quét dọn hồi lâu, chờ đến lúc muốn tìm Thôi Trí, mở cửa lại không thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Mấy ngày nay Thôi Trí hình như rất thích đùa bỡn nhắc đến Vân Nghê cách vách, trong mắt tôi Vân Nghê là một người bình thường có chút "bất thường". Nhưng qua miệng Thôi Trí, cô ta lại biến thành "một người có chút thú vị coi như giết thời gian."

Tôi không biết trong chuyện này có hệ thống của Vân Nghê giúp đỡ hay không, nhưng không thể nghi ngờ, là tôi dường như đã không còn cách nào ngăn cản kịch bản này đang phát triển.

Bởi tôi vô số lần cảm giác thiếu niên ở cạnh tôi hơn mười năm này quá xa lạ, nhưng rõ ràng cậu ấy vẫn như cũ, quen thuộc đến vậy, khiến tôi không thể phân biệt nổi, rốt cuộc là tôi thay đổi, hay là cậu ấy đã thay đổi.

Cậu ấy vẫn thích đem thang ra trèo tường, chẳng qua người kia không còn là cậu bé thích ngồi trên vách tường có dây hổ leo tường bò dày đặc nữa.

Ở phía bên kia, bên vách tường không có dây leo, thiếu niên mặc áo len tươi sáng, mặt mày vẫn xinh đẹp lấp lánh, chỉ là người cậu ấy nhìn về không còn là "Đậu Thì Là Nhỏ" kia nữa, mà là nữ chính "định mệnh" của cậu ấy trong nguyên tác - Vân Nghê.

"Nhan Hồi, tôi phát hiện cậu ấy rất thú vị." Lúc Thôi Trí nói đến Vân Nghê, lông mày nhướng lên: "Hình như cậu ấy có rất nhiều bí mật, tuy nhìn qua dáng vẻ có hơi yếu ớt, nhưng hóa ra lại rất dũng cảm."

Nói rất hay, là bên ngoài rất dũng cảm.

Thôi Trí cười cười: "Không giống như cậu, Nhan Hồi, tôi biết cậu nhiều năm như vậy, bất luận là bên trong hay bên ngoài, cậu luôn dũng cảm, mạnh mẽ hơn cậu ấy nhiều."

Thôi Trí hiểu tôi.

Tôi cũng hiểu Thôi Trí.

Nhưng tôi có thực sự dũng cảm và mạnh mẽ không?

Có lẽ vậy.

Quan hệ giữa tôi và Thôi Trí vẫn rất tốt, chỉ là tôi biết, mặc dù tôi sẽ không đi theo tiến độ của nữ phụ độc ác trong nguyên tác, nhưng tôi và Thôi Trí cũng sẽ dần xa cách.

Bởi vì nam chính chỉ biết yêu một người, là nữ chính.

Mà tất cả các mối quan hệ khác của cậu ấy, đơn giản đều là công cụ để cốt truyện được mượt mà hơn mà thôi.

Nhưng... Đây không chỉ là một quyển tiểu thuyết hệ thống, mà còn là nơi tôi đã xuyên đến, sống hơn một thập kỉ, là chân thật cảm nhận mọi thứ hơn mười năm trời.

Thiếu niên vốn làm bạn bên cạnh tôi, chỉ còn lại bóng lưng chậm rãi xa dần, tôi lại chỉ có thể đau lòng đứng nhìn từ xa, chẳng biết bản thân đã làm gì sai. Là cảm giác trái tim đau đớn, từng chút từng chút một, chầm chậm co giật, hơn nữa kiếp trước rõ ràng tôi đã sống rất nhiều năm, thậm chí còn lớn hơn tuổi Thôi Trí rất nhiều, chỉ là kiếp trước tôi chưa từng trải qua yêu đương, nên mặc dù kiếp này tôi có nhìn thấu mọi thứ, cũng sẽ bởi vì những năm tháng thầm mến người kia mà đau lòng, mà chua xót không thôi.

Có điều, Thôi Trí coi tôi là em gái, lúc cậu ấy thích một người khác, tôi có tư cách gì để ngăn cản đây.

Bởi vì mối quan hệ quá quý giá, nên tôi càng không muốn phá vỡ.

Có thể làm người thân, thật ra cũng rất tốt.

Cho nên hôm nay không nhìn thấy Thôi Trí, tôi cũng chỉ cho rằng cậu ấy đi trêu chọc Vân Nghê. Mãi đến chạng vạng, lúc tôi từ bên ngoài quay về, đã thấy Thôi Trí từ nhà họ Nhan đi ra, không biết đã làm gì, thiếu niên vốn trắng nõn, trên gò má lại bám đầy bụi đất, trên tay và áo bông màu vàng tươi sáng cũng lấm lem bẩn thỉu.

"...A Trí, cậu mới đi bê gạch về à?" Tôi có chút khiếp sợ đứng tại chỗ, nhìn thiếu niên chậm rãi đi về phía tôi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Cậu ấy lẩm bẩm một câu: "Sao cậu lại về sớm vậy?"

Tôi đưa cái túi trên tay lên: "Tôi đi mua mì thôi."

Thiếu niên một bên vội vàng chạy về nhà cách vách, một bên gọi tôi: "Đậu Thì Là Nhỏ, cậu đừng tự mình nấu mì, để tôi, đợi tôi một lát."

Nghe được xưng hô này của người kia, tôi có chút sững sờ đứng ngoài cửa.

"Đậu Thì Là Nhỏ"

Nhưng Thôi Trí đã gọi tôi là Nhan Hồi rất lâu rồi.

Tôi dường như cảm nhận được gì đó, nhưng cảm giác quen thuộc này chỉ lóe lên rồi biến mất, không cho tôi cơ hội nắm bắt.

Chỉ là... Cậu ấy vừa làm gì trong sân?

Tôi xách mì đi vào, nhìn xung quanh sân nhà cũng không thấy thay đổi gì.

Đợi đến khi Thôi Trí quay lại, cậu ấy đã thay quần áo, là màu đỏ tươi, còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lưới đỏ, một bên than thở: "Mùa đông năm nay hình như lạnh hơn nhiều, Đậu Thì Là Nhỏ, cậu ăn mặc ít quá."

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, chỉ cảm thấy cả người cậu ấy từ trên nhìn xuống chói mắt không chịu nổi: "A Trí, tối nay cậu ra ngoài cũng không cần bật đèn."

Thôi Trí theo tầm mắt của tôi tự cúi đầu nhìn chính mình: "Thế không phải chuyện tốt sao? Hôm nay là sinh nhật cậu, phải rực rỡ chúc mừng một chút."

Vậy nên tôi nghiêm túc đánh giá: "Một chút của cậu giống như người ta kết hôn, là quần áo của mẹ cô dâu mặc."

Thôi Trí chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi tôi: "Tại sao không phải cô dâu mà là mẹ cô dâu?"

Tôi: "...."

Đột nhiên nhớ tới chuyện khác, tôi ngước mắt lên hỏi: "Đúng rồi, tại sao....." Lại gọi tôi là Đậu Thì Là Nhỏ?

Nhưng tôi không hỏi.

Bởi vì tôi nhìn thấy ánh mắt của Thôi Trí.

Chút bi thương trong nháy mắt kia, trong đôi mắt màu hổ phách tựa như có sương mù, ẩn sau bên dưới là bí mật mà tôi không biết đến.

Lỗ tai cậu ấy bị lạnh đến đỏ bừng, bọng mắt không biết vì sao cũng có chút đỏ, bởi vậy sắc mặt lúc này càng trở nên trắng bệch. Mà giờ phút này Thôi Trí đang nghiêm túc nhìn tôi, thật giống như...

Đã lâu lắm rồi không gặp tôi.

020.

Nhưng ngay một giây sau, mặt mày Thôi Trí lại giãn ra, khẽ cười nói: "Đậu Thì Là Nhỏ, cậu muốn hỏi tôi cái gì?"

Cậu ấy vừa hỏi vừa đeo một chiếc tạp dề màu hồng vào.

"Không có gì." tôi nhìn cậu ấy, lại nhìn đống mì trên bàn: "A Trí, không phải là cậu muốn nấu mì đó chứ?"

"Đúng vậy." Thôi Trí chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía tôi, chỉ chỉ dây lưng màu hồng phấn rơi xuống bên cạnh: "Đậu Thì Là Nhỏ, thắt dây tạp dề lại cho tôi đi."

Tôi bất đắc dĩ vươn tay thắt dây tạp dề cho cậu ấy, trên tạp dề còn có một con Doraemon đeo chuông vàng cười tủm tỉm nhìn tôi.

"Nhưng mà cậu chưa từng nấu mì." Tôi vừa thắt dây vừa lắc đầu.

Thôi Trí liền đột nhiên xoay người lại, tôi nhất thời không chú ý tới, bất ngờ lui về phía sau một bước, cậu ấy vội vàng giữ chặt cánh tay tôi, mà tay còn lại cũng chống lên mặt bàn sau lưng tôi.

Bởi vì chỉ bật đèn phòng bếp, cho nên chỗ này thật ra cũng không sáng sủa lắm, mà Thôi Trí lại che đi ánh sáng, tôi càng không thấy rõ khuôn mặt cậu ấy, chỉ biết đôi mắt màu hổ phách kia có lẽ đang nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi tựa vào cạnh bàn, một tay bị Thôi Trí lôi kéo, tay còn lại cũng miễn cưỡng buông xuống cạnh góc bàn.

Mà tay kia của Thôi Trí cũng đặt ở bên cạnh tay tôi.

Lúc này cậu ấy đang nắm chặt tay tôi, ngón tay lạnh lẽo đan xen lòng bàn tay ấm áp, tôi không khỏi cử động một chút, Thôi Trí lại vì vậy mà nắm chặt hơn.

Khoảng cách giữa thiếu niên và tôi nếu đến gần hơn một chút, sẽ giống như cậu ấy đang ôm tôi vào lòng, hơi thở vị quýt chua ngọt thanh mát kia, khiến gò má tôi không tự chủ được đỏ lên.

Đây thật sự là...

Thật không công bằng.

Vì Thôi Trí che đi ánh sáng, nên tôi không thể nhìn rõ mặt cậu ấy, nhưng tôi lại đối diện với ánh sáng, gương mặt bắt đầu đỏ lên nhất định bị thiếu niên trước mặt nhìn không sót chút gì.

Tôi vội vàng nghiên mặt đi không nhìn cậu ấy nữa.

"A Trí. Tôi đứng không vững." Không biết qua bao lâu, tôi khẽ thở dài, lắc lắc tay.

Tay Thôi Trí rốt cuộc cũng buông lỏng.

Nhưng ngay khi tôi cho rằng cậu ấy muốn buông tay, Thôi Trí lại đột nhiên kề sát mặt lại gần, tôi nhất thời cứng ngắc tại chỗ, ở khoảng cách gần như vậy, khiến tôi nhìn thấy rất rõ ràng đôi mắt to màu hổ phách của Thôi Trí.

Hai hàng mi trên dưới nhẹ nhàng, một đôi mắt xinh đẹp, đúng là đang nghiêm túc nhìn tôi.

"Đậu Thì Là Nhỏ, cậu năm nay đã mười tám rồi." Cậu ấy cứ như vậy nhìn tôi một lát, sau đó nhẹ giọng nói.

Hai đời cộng lại, tôi có thể lớn hơn tuổi mười tám rất nhiều.

Có điều dựa theo tính toán của trấn Ô Thủy, bắt đầu từ rạng sáng mùng 10 năm nay, tôi đúng là đã mười tám tuổi.

Lúc tôi đang suy nghĩ đến chuyện này, Thôi Trí lại đột nhiên nói: "Mười tám tuổi, đã trưởng thành, cũng sẽ có người mình thích."

Nghe vậy, tôi không khỏi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lúc đối diện với đôi mắt chứa đựng cả bầu trời sao kia, trong lòng tôi lại nghĩ, không, Thôi Trí, tôi đã sớm thích một người rồi.

Tôi biết cậu ấy từ lúc cậu ấy còn chưa biết tôi.

Dù cậu ấy không thích tôi, nhưng tôi đã thích cậu ấy.

Tôi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừ."

Trong sự trầm mặt đến im lặng, Thôi Trí rốt cuộc cũng buông tay ra.

-

Thật ra Thôi Trí cũng giống như tôi trước kia, không biết nấu cơm, nhưng hôm nay, không biết vì sao cậu ấy thật sự nấu ra hai bát mì.

Ngay lúc tôi còn đang nhìn bát mì trước mắt, Thôi Trí lại không biết từ đâu đưa ra một cái bánh ngọt, là kiểu dáng rất đơn giản, chỉ là gần mấy bông hoa trang trí có rất nhiều lời chúc phúc, nhìn chữ viết kia, hẳn là Thôi Trí.

"A Trí, cái này... Cũng là cậu làm sao?"

Thôi Trí không cởi bỏ tạp dề màu hồng nhạt, mà mặc luôn ngồi vào bàn, nâng má nhìn tôi: "Đúng vậy, cậu nhìn chữ phía trên đi."

[Đậu Thì Là Nhỏ phải mỗi ngày đều vui vẻ, mỗi một ngày đều thú vị]

[Có thể thi đậu vào trường đại học yêu thích.]

[A Trí...]

Bởi vì chiếc bánh không quá to, nên mấy lời chúc phúc cũng viết đầy lên, câu "A Trí..." đã bị chen vào góc nhỏ nhất, làm thế nào cũng không nhìn ra ý nghĩa.

Tôi chỉ vào câu này hỏi Thôi Trí: "A Trí, câu này viết gì vậy?"

Thôi Trí cũng thấy được, cậu ấy nâng má, mắt cong cong: "Không nói cho cậu biết, Đậu Thì Là Nhỏ mau ước nguyện đi."

Cậu ấy nghiêm túc đặt một ngọt nến vào.

"Sao lại chỉ cắm một cây?"

Thôi Trí vươn một ngón tay đặt ở bên môi, khẽ mỉm cười nhìn tôi: "Ở trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn là Đậu Thì Là Nhỏ kia."

Tôi hiểu được mấy lời này của Thôi Trí, cậu ấy đi đến bên cạnh tôi, thúc giục tôi mau ước nguyện, mà ngay lúc tôi vừa mới chấp tay lại, một đôi tay khác cũng bao trùm lên.

Cảm giác ấm áp.

Lông mi tôi run rẩy, nhưng không mở mắt ra.

Đêm nay, Thôi A Trí ngồi trước người thiếu nữ, dùng một đôi bàn tay gắt gao che chở cho cô ấy, trong lòng nghĩ, tôi nguyện cho Nhan Hồi——

Mong mọi thứ sẽ thành sự thật.

021.

Sau Tết Nguyên đán, bởi vì sức khỏe của Thôi Trí chuyển biết tốt, nên họ hàng liền sắp xếp cho cậu ấy trở lại trường học.

Vài ngày sau khai giảng, tôi nghe được bên lớp 12A có học sinh mới chuyển trường.

"Nam sinh kia thật đẹp trai nha."

"Hai người họ đều họ Vân, không phải là anh em chứ?"

"Nhưng tôi cảm thấy nữ sinh kia nhìn không giống nam sinh này lắm..."

"Nói không chừng là trùng hợp thôi."

Hai học sinh chuyển trường, đương nhiên chính là Vân Nghê và Vân Ỷ Thư.

Chẳng qua ngoài dự liệu, Vân Nghê không phân cùng lớp với Thôi Trí mà là Vân Ỷ Thư.

Cốt truyện tiếp theo của nguyên tác là gì?

Tôi thở dài, chẳng biết tại sao, đối với tình tiết tiếp theo của cốt truyện, tôi quên càng ngày càng nhiều. Thật ra cũng không thể nói là quên càng ngày càng nhiều, chỉ là ở một số tình tiết, đến lúc sắp xảy ra tôi mới có thể đột nhiên nhớ tới.

Đây có lẽ là cái giá phải trả cho một người xuyên không như tôi để hòa nhập vào cốt truyện của tiểu thuyết.

Chỉ là cốt truyện quan trọng nhất trong quyển tiểu thuyết này, đơn giản là nam chính Thôi Trí hiện tại đang trong quá trình xem kịch, sẽ dần dà thích sự bướng bỉnh của nữ chính Vân Nghê.

Mà tôi, trong nguyên tác là nữ phụ độc ác nhúng tay vào chuyện tình yêu của hai người họ, nhưng ở hiện tại nhiều lắm cũng chỉ là một người ngoài cuộc bất lực.

Cũng may qua mấy lần gặp mặt, hệ thống của Vân Nghê hẳn là còn chưa phát hiện "nữ phụ độc ác" như tôi có điểm khác thường.

Đến trưa Thôi Trí sẽ luôn tìm tôi đến căng tin ăn cơm.

May mắn đồ ăn ở trường coi như không tệ, Thôi Trí kén chọn cũng chọn ra mấy món thích ăn.

Lúc Thôi Trí đi mua cơm, tôi sẽ vào căng tin tìm một vị trí tốt trước, đợi Thôi Trí đem mấy món cậu ấy thích đến ngồi cùng.

Tôi tìm thấy vị trí chúng tôi hay ngồi, lại phát hiện phía đối diện, có một người quen thuộc đang ngồi.

Là Vân Nghê

Vân Nghê là học sinh mới, nên ở trường không quen biết nhiều bạn bè, khó trách sẽ ngồi một mình.

Chỉ có điều... Vân Ỷ Thư đâu

Tôi lơ đãng thu hồi tầm mắt, không nhìn về phía Vân Nghê nữa.

Đến lúc Thôi Trí đi tới, chỉ thấy cậu ấy cầm một hộp sữa, lại mang cho tôi một phần cơm.

"Sao chỉ uống sữa." Tôi nhìn hộp sữa trên tay cậu ấy, là vị sô cô la mà Thôi Trí thích.

Thôi Trí ngồi xuống cạnh tôi, chọc ống hút vào hộp sữa, chậm rãi hút một ngụm rồi nói: "Không quá đói."

"Đợi gần chiều sẽ đói cho xem." Tôi lắc đầu, chuẩn bị động đũa.

"Tối nay nên ăn gì đây..." Thôi Trí dựa vào ghế uống sữa, cậu ấy vừa lẩm bẩm vừa nâng mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Vân Nghê ngồi ở góc đối diện.

Lúc tôi đang cúi đầu ăn cơm, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của Thôi Trí: "Yo, đó không phải là hàng xóm mới của chúng ta sao?"

Âm thanh rất nhẹ, rất nhạt, nhìn qua căn bản cũng không thèm để ý.

Nhưng chỉ có tôi mới biết, khi Thôi Trí đã bắt đầu nhắc tới một người, chắc chắn cậu ấy đã sinh ra hứng thú với người nọ.

Tôi theo giọng nói của cậu ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía đối diện.

"Cậu ấy nhìn có vẻ rất đáng thương." Thôi Trí ngồi thẳng người, không đợi tôi trả lời, lại đột nhiên hưng phấn quay đầu hỏi tôi: "Nhan Hồi, bằng không... Chúng ta gọi cậu ấy cùng đến ăn cơm đi."

Bàn tay đang cầm đũa của tôi run lên.

Dưới ánh mắt chăm chú của Thôi Trí, tầm mắt của tôi từ trên người Vân Nghê ngồi đối diện, lại trở về bên người Thôi Trí, tôi nhẹ giọng nói: "Tôi có thể nói không được không?"

Thôi Trí có lẽ cũng không ngờ tôi lại nói vậy, thiếu niên mặc đồng phục học sinh này vẫn chói mắt như cũ, lúc này lại hơi trầm mặt, sau đó nhướng mày, trên khuôn mặt xinh đẹp như ánh nắng mùa xuân, như mặt trăng mùa thu kia lộ ra nụ cười yếu ớt thờ ơ: "Cậu không phải là người tốt sao?"

"Đương nhiên có thể."

022.

Tôi thật sự sẽ không hối tiếc sự "ích kỷ" của mình vào lúc đó.

Tôi không thích Vân Nghê.

Theo bất kỳ ý nghĩa nào, tôi đều không thích cô ta.

Buổi chiều lúc tan học, Thôi Trí lại bởi vì còn bài tập nên muốn ở lại trường thêm một lúc, bảo tôi về nhà trước.

"Tối nay cậu muốn ăn gì?" Tôi xách cặp đứng ở cửa lớp Thôi Trí.

Thôi Trí tựa vào khung cửa, cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Không biết nữa."

"Vậy tôi gọi món chỗ quán cơm cậu hay ăn nhé, khi nào về nhớ nhắn tin nói với tôi một tiếng."

Thôi Trí gật đầu: "Biết rồi, tôi sẽ về sớm."

Chỉ là đến khi tôi về được nửa đường, lại đột nhiên nhớ tới một đoạn kịch tính trong nguyên tác, lúc nam nữ chính xác định tình cảm.——

Một ngày nọ, nam chính Thôi Trí trên đường đi học về, bị một đám học sinh khác trường vây kín. Nam sinh này là người theo đuổi một nữ sinh từng bị Thôi Trí từ chối, nam sinh ỷ vào gia thế không tệ, dưới tay có không ít đàn em côn đồ, mấy người này lại vì là người ngoài trấn, nên không rõ bối cảnh nhà họ Thôi, nên tụ tập chặn đường nam chính sau giờ học.

Mà đương nhiên chuyện này hệ thống cũng sẽ thông báo cho nữ chính Vân Nghê.

Bởi vậy, sau khi nữ chính Vân Nghê dũng cảm chắn trước người Thôi Trí, Thôi Trí càng có cái nhìn khác về cô ta.

Nhưng thực tế, phân đoạn này cũng vì hệ thống giở trò nên mới xuất hiện. Trong truyện từng nói, dưới sự can thiệp của hệ thống, nam sinh kia nhất thời tức giận mới tập hợp mấy tên côn đồ kia muốn cho Thôi Trí một bài học.

Những đoạn này trong nguyên tác có thể là một trong những điểm thúc đẩy cho một quyển tiểu thuyết hệ thống hoàn chỉnh, nhưng khi nó xảy ra bên cạnh tôi, tôi chỉ cảm thấy một loại cảm giác bất lực đến căm ghét.

Đối với hệ thống và Vân Nghê mà nói, Thôi Trí có bị thương hay không không quan trọng, họ chỉ cần gia tăng độ hảo cảm mà thôi.

Nhưng đối với tôi, Thôi Trí chỉ là Thôi Trí.

Mà thời điểm chuyện này xảy ra, chính là lúc nữ chính vừa mới chuyển trường đến đây mấy ngày, khi đó nam chính vì một số chuyện nên mới ở lại trường một mình...

Tôi lập tức xoay người, nhanh chóng ấn 110.

Kể cả khi không phải hôm nay, nhưng tôi không muốn...không muốn Thôi Trí sẽ phải chịu bất cứ tai nạn không đáng nào.

-

"Mới nãy không phải mày còn rất đắc ý sao?"

Trong ngõ nhỏ, thanh niên mặc áo da màu đen nhìn người trên mặt đất chậm rãi đứng lên, cười cười.

Bên cạnh cũng vang lên tiếng cười của đồng bọn.

Người trên mặt đất đang muốn đứng lên, khẽ nhướng mày, một tay nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, thản nhiên nói: "Ừm, tôi bây giờ cũng đang rất đắc ý."

Cậu ấy chống nửa cánh tay, bởi vì chân cũng bị thương nên không tự chủ được có chút chật vật.

Dưới mái tóc đen như mực lộn xộn, gương mặt trắng nõn đan xen màu đỏ của vệt máu, tạo nên vẻ đẹp có chút rực rỡ của thiếu niên.

"Làm sao, tới giờ vẫn không nhớ ra tên của cô ấy à?" Áo da đen lạnh lùng cười.

Thôi Trí vẫn lười biếng như cũ, cậu ấy giật giật khóe miệng, đánh giá người trước mặt một hồi: "Xin lỗi, nữ sinh tỏ tình với tôi thật sự quá nhiều."

"...." Nghe câu này, vẻ mặt áo da đen chợt lạnh xuống: "Tao thấy mày đúng là không biết tốt xấu."

"Không biết tốt xấu?" Thôi Trí chậm rãi đứng dậy, từ từ cài lại cúc áo đồng phục, cậu ấy giống như phát hiện gì đó, dừng động tác trên tay: "Ây da, tiêu rồi."

"Sao vậy, rốt cuộc cũng biết mày đã chọc đến người không nên chọc rồi sao?"

Thôi Trí không thèm ngẩng đầu, chỉ từ từ buông bàn tay đang nắm cúc áo ra: "Này, áo da đen, cậu làm hỏng cúc áo đồng phục của tôi." Cậu ấy đối diện với gương mặt căng thẳng của áo da đen, nhẹ giọng cười: "Nếu Nhan Hồi biết, nhất định sẽ tức giận."

"Mày-- lên!" Áo da đen hét về phía bên cạnh.

Thôi Trí đứng thẳng, xoay cổ tay, lạnh lùng nhìn đám người đang vây quanh trước mặt.

Nhưng đúng lúc này, đầu hẻm lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.

023.

"Mấy người làm gì đó!"

Nương theo tiếng bước chân truyền đến, là âm thanh của một cô gái.

Thôi Trí hơi quay đầu lại, nhìn thấy Vân Nghê mặc đồng phục học sinh giống mình chạy tới.

Thấy là một nữ sinh, áo da đen trước mặt Thôi Trí cũng yên tâm hơn, hắn có chút khinh bỉ nhìn Thôi Trí nói: "Tiểu tử mày số đào hoa không tệ ha... Có điều, mày cho rằng dẫn tới một nữ sinh là bọn tao có thể buông tha cho mày sao?"

Không đợi Thôi Trí mở miệng, Vân Nghê đã chạy đến bên cạnh cậy ấy, nhìn Thôi Trí một lượt từ đầu đến chân, lo lắng nói: "Thôi Trí, cậu không sao chứ?"

Nụ cười nhạt nhẽo của Thôi Trí ban nãy lúc này đã chẳng thấy đâu, cậu ấy chỉ thờ ơ nhìn Vân Nghê trước mặt, không nói gì.

Thấy vậy, trong lòng Vân Nghê khó tránh có chút thấp thỏm, cô ta vội vàng hỏi hệ thống: [Hệ thống, hệ thống, hảo cảm hiện tại của Thôi Trí là bao nhiêu?]

[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí đối với kí chủ là 60.]

Nghe được lời này, Vân Nghê mới yên tâm nói: [Độ hảo cảm rất cao, nhưng sao cậu ấy không cười với tôi?]

[Xin lỗi, nguyên nhân này hệ thống không biết]

Vân Nghê quay đầu nhìn về tên phía áo da đen cầm đầu: "Sao cậu có thể làm vậy với Thôi Trí?"

Áo da đen nhìn cô ta với ánh mắt thú vị, như thể đang nghe Vân Nghê nói một chuyện gì đó rất buồn cười: "Cô là gì của thằng đó?"

"Tôi..." Vân Nghê vẻ mặt mạnh mẽ, cắn cắn môi: "Tóm lại mấy không được làm bậy!."

Áo da đen và đồng bọn bên cạnh đều bật cười.

Không đợi Vân Nghê kịp phản ứng, áo da đen đã hung hăng đẩy cô ta: "Có phải cô em cho rằng tôi không đánh phụ nữ không?"

Chân Vân Nghê loạng choạng, trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.

Thôi Trí nhìn về phía Vân Nghê trên mặt đất ——

Lòng bàn tay bị nền đất cà đến trầy xước, đồng phục học sinh cũng bám đầy bụi bặm.

Vẻ mặt Thôi Trí lạnh lùng, thản nhiên nhìn về phía đám người cười đến không thẳng được lưng.

Áo da đen khom lưng, nhìn về phía Vân Nghê bị đẩy ngã xuống đất: "Thế nào, cô bạn học, em còn muốn ra mặt vì nó không?"

Vân Nghê "shhhh" một tiếng chống tay, cô ta chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn áo da đen, đưa tay ngăn giữa áo da đen và Thôi Trí: "Tôi nói rồi, cậu không được động đến cậu ấy."

"Cô.... Đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!"

Áo da đen mắng một tiếng, lại muốn vươn tay ra.

Cùng lúc đó, Thôi Trí đứng phía sau Vân Nghê bước ra một bước, giơ cánh tay lên bắt lấy tay áo da đen.

Áo da đen nhìn về phía Thôi Trí.

Thôi Trí ngước mắt lên, nắm lấy cánh tay áo da đen, đối diện với ánh mắt hắn, khinh bỉ mỉm cười.

-

Tôi tìm rất nhiều con hẻm ở cạnh cổng trường, cuối cùng cũng tìm thấy Thôi Trí trong một con hẻm nhỏ.

Xe cảnh sát huýt còi, trên xe lao xuống mấy người cảnh sát, bọn họ hét về phía con hẻm: "Dừng tay —— mấy cậu học sinh bên kia, không được đánh nữa."

Mặc dù thời tiết vẫn còn một chút lạnh, nhưng bởi vì phải chạy đi tìm khá lâu, trán của tôi đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Tôi thở hồng hộc đứng thẳng người, lau mồ hôi nhìn về phía con hẻm nhỏ, nhưng nháy mắt thấy được cảnh tượng kia, bàn tay lau mồ hôi của tôi hơi dừng lại.

Thiếu niên quen thuộc kia, thiếu niên chưa bao giờ đánh đấm, đang vung nắm đấm nện về phía người trước mặt, khóe môi bị thương đang chảy máu kia, bởi vì có chút máu nên màu môi càng trở nên đỏ thẫm, hai mắt người kia đỏ bừng, vẻ mặt lạnh lùng, làm tôi không khỏi run rẩy cánh môi.

Cậu ấy một tay ôm thiếu nữ mặc đồng phục vào ngực, một tay đập về phía tên áo da đen.

Những tên côn đồ khác vì cảnh sát đến mà bỏ chạy tán loạn.

"Đều dừng lại——"

Là tiếng cảnh sát la hét.

Xung quanh cũng dần tụ tập không ít người vây xem, trong đó không thiếu bạn học cùng một trường, cùng lớp.

"Nam sinh kia không phải Thôi Trí sao?"

"Thôi trí nhà họ Thôi? Trời ạ, cậu ấy vậy mà còn có thể đánh nhau."

"Nữ sinh trong ngực cậu ấy quen lắm nha."

"Hình như là học sinh mới chuyển trường đó."

"Thôi Trí không phải vì nữ sinh kia mà đánh nhau chứ?"

"Hai nam sinh đang tranh giành một nữ sinh?"

Tôi đứng ở góc hẻm, lặng lẽ nhìn.

Trong tiểu thuyết, nữ chính luôn có thể là người đầu tiên tìm được nam chính.

Mà nữ phụ độc ác, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm đến mỏi mệt.+

(Còn tiếp)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương