Đã lâu rồi không làm tình, thân thể có chút kháng cự xâm lấn của cự vật, Thẩm Thanh Lạc đau đớn than nhẹ, nhưng chỉ qua mấy trăm cái ra vào, Cầu Thế Trinh liền khiến nàng vui vẻ sung sướng như lạc vào Tiên cảnh.

Động tác của hắn như mãnh hổ hung ác mới thoát khỏi nhà giam, nhanh chóng cuồng dã. Thẩm Thanh Lạc cái gì cũng không nhớ nổi, theo Cầu Thế Trinh va chạm, trong miệng không ngừng rên rỉ.

Bị đè nén đã nhiều ngày, một lần nữa đi đến chỗ khiến cho mình tiêu hồn – thất phách, Cầu Thế Trinh tận tình thưởng thức chiếm đoạt.

Thẩm Thanh Lạc mặt phiếm đỏ, sóng mắt như nước, mặt mày bởi vì vui thích cực độ có chút vặn vẹo, thần sắc cùng tâm trí đình trệ như vậy, là mê người như vậy, thần trí Cầu Thế Trinh cùng hồn phách cũng đã bay đến chín tầng mây. . . . . .

"Thoải mái sao? Nghỉ chốc lát rồi làm một lần nữa được không?" Đem dịch giữa hai chân Thẩm Thanh Lạc lau đi, Cầu Thế Trinh vẫn chưa thỏa mãn, đem mặt tiến tới gương mặt Thẩm Thanh Lạc cọ xát, khàn giọng hỏi.

Nhìn hắn lỗ mãng cuồng bạo, kì thực mỗi một cái cũng khống chế, không để cho cây gậy nung đỏ bành trướng đó đánh tới chỗ sâu nhất, cả trái tim Thẩm Thanh Lạc bị tình yêu của hắn thấm vào đến mềm yếu, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn hắn chảy không ít mồ hôi, cái trán hiện đầy mồ hôi hột, liền nắm khăn tay giúp hắn lau mồ hôi.

"Thanh Lạc, nàng thật tốt." Cầu Thế Trinh cười khúc khích, Đại Cẩu bình thường thật biết điều không nhúc nhích để cho Thẩm Thanh Lạc lau.

Xiêm y của hắn đã rộng tản ra, lộ ra cơ ngực tinh tráng bền chắc, mồ hôi đọng trên da thịt màu cổ đồng càng thêm khỏe mạnh mê người, Thẩm Thanh Lạc lau lau, thân thể từng hồi một nóng lên, khăn tay không biết đã ném đi đâu, bàn tay nhỏ nhắn sờ vào cơ ngực khỏe mạnh rắn chắc, xoa nắn từ trên xuống dưới, khi đi tới điểm nho nhỏ cứng rắn màu hồng lồi lên, ngón trỏ cùng ngón giữa vân vê, ngón cái nhẹ nhàng cạo cạo. . . . . .

Cầu Thế Trinh nằm ngửa, dần dần thở dốc, mắt cũng híp lại, trong miệng thỉnh thoảng hừ: "Thanh Lạc. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ."

Chủ động khống chế khiến nàng cảm giác rất khác với mọi khi, Thẩm Thanh Lạc thấy hứng thú vô cùng, nghiêng người úp sấp trên người Cầu Thế Trinh, khẽ cắn cằm của hắn, từ từ đi đến yết hầu, đem yết hầu nhô ra bởi vì dồn dập thở dốc mà không ngừng trượt động mút chặt, không nhanh không chậm liếm mút.

Dục - vọng theo Thẩm Thanh Lạc trêu chọc dần đến giới hạn sôi trào, Thẩm Thanh Lạc miệng liếm mút ngón tay nhỏ nhắn đồng thời cầm nhéo khiến Cầu Thế Trinh sảng khoái đến không biết nguyên do, lại bị hành hạ đến rất khó chịu, muốn đem Thẩm Thanh Lạc áp đảo mạnh mẽ đâm tới, nhưng lại không bỏ được cảm giác hưởng thụ này, khó được nàng chủ động khiêu dẫn khiến hắn vui vẻ.

Thẩm Thanh Lạc càng không ngừng hôn liếm, tay nhỏ bé ở trên cơ ngực Cầu Thế Trinh thỉnh thoảng siết chặt, chà xát, ở hạt màu hồng lồi lên cạo kéo, Cầu Thế Trinh không chịu đựng được nữa, cây gậy kia đã gấp rút muốn phát - tiết rồi.

"Thanh Lạc, nàng chăm sóc cái đó một chút."

"Cái nào cơ?" Thẩm Thanh Lạc hừ nhẹ, đưa tay đến một cây gậy tráng kiện, "Là chăm sóc nó sao?"

"Ừ." Cầu Thế Trinh cúi đầu"A" một tiếng, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn tới trước Thẩm Thanh Lạc, trong con ngươi sáng ngời có hai đốm lửa đang thiêu đốt.

Vật kia còn lưu lại nhiệt dịch mới vừa rồi, ẩm ướt dinh dính, vuốt cái mũ to thô – cường tráng, xung quanh mạch máu nổi lên rõ ràng, Thẩm Thanh Lạc trên người càng nóng ran, vô cùng muốn nghiêng người nằm vật xuống để vật kia tiến vào mình khiến hai địa phương đó không ngừng va chạm. Nhưng nhìn biểu tình Cầu Thế Trinh say mê, nhìn hắn đang dưới sự thao túng của mình, gương mặt kiên cường lúc này như lá phong mùa thu, nghe hắn đè nén vui sướng thở gấp, cái loại thỏa mãn tâm hốn đó khó nói hết lên lời lòng, cảm giác thoải mái như nó đang ở trong thân thể mình vậy.

Ngón tay linh xảo thỉnh thoảng bóp lấy, thỉnh thoảng cạo lau, khiến Cầu Thế Trinh vui vẻ đưa lên mây, cây gậy ở trong tay Thẩm Thanh lạc trong lúc bất chợt bành chướng dữ dội, đập thình thịch đứng thẳng, Thẩm Thanh Lạc động tác tăng nhanh, khiến thân thể Cầu Thế Trinh căng cứng lại, bên trên yết hầu trượt động, chỗ sâu cổ họng phát ra tiếng rên, sau đó tiếng rên biến thành tiếng hét một dòng nước xiết phun thẳng lên. . . . . .

Tinh hoa nóng bỏng phun ra giống như là tiến vào trong thân thể của chính mình vậy, Thẩm Thanh Lạc sau khi giúp Cầu Thế Trinh xuất ra, thân thể giống như bị rút xương, mềm mại ngã vào trong ngực Cầu Thế Trinh không thể nhúc nhích.

"Như vậy nàng cũng có thể thoải mái sao?" Cầu Thế Trinh có chút nghi ngờ hỏi.

Thẩm Thanh Lạc thở hổn hển không cách nào trả lời, thật lâu mới hừ nói: "Chàng lúc dùng ngón tay chọc ghẹo ta, cũng thoải mái sao?"

"Đúng vậy!" Cầu Thế Trinh bừng tỉnh hiểu ra, vui sướng hài lòng nói: "Thanh Lạc, nàng đang mang thai, vật kia ta chỉ sợ nó vào quá sâu khiến đứa bé bị thương, không thể tận hứng, về sau cái đó tới một lần, còn trêu chọc lẫn nhau như vậy sẽ thu được mấy lần rồi."

Thẩm Thanh Lạc dở khóc dở cười, lườm Cầu Thế Trinh một cái, thầm nói chàng thật đúng là không sợ tinh - tận người - mất! Cầu Thế Trinh bị ánh mắt mông lung yêu kều chiếu vào, liền khiến linh hồn nhỏ bé phiêu đãng, đâu để ý được thâm ý trong đó, kéo Thẩm Thanh Lạc qua, bàn tay đi xuống dưới tìm kiếm. . . . . .

**

Không có chướng ngại Tiêu Nhữ Xương, hôn sự Cầu Thế Trinh chuẩn bị lo nhiều làm nhiều, tất cả đều yêu cầu phải tốt nhất.

Không cần lo lắng Tiêu Nhữ xương quấy phá, Thẩm Thanh Lạc muốn từ bên Yến Ninh xuất giá, Cầu Thế Trinh ngại nơi đó hơi nhỏ, muốn mua một trạch viện khác lớn hơn.

Thẩm Thanh Lạc đối với hôn sự làm nhỏ hay to cũng không để ý nhiều, chỉ là suy nghĩ Lạc Ninh thương hào buôn bán kiếm được không ít, bạc không thiếu, Yến Ninh hai mươi hai tuổi, cũng nên thành thân rồi, cho hắn mua một trạch viện khác chuẩn bị cũng tốt.

Mua nhà là chuyện tốt, chỉ là tìm được nhà, mua được rồi còn phải sửa chữa trang trí, phải hao tổn mất ngày này, Cầu Thế Trinh lại gấp đến độ không chờ được nữa.

"Thanh Lạc, nếu không chúng ta thành hôn hai lần, trước làm nhỏ thôi, ta cưới nàng về. Lại làm đại tiệc mời khách một lần nữa."

"Đứa ngốc, nói càn gì vậy." Thẩm Thanh Lạc gõ vào đầu Cầu Thế Trinh một cái, vuốt bụng nói: "Nếu không, cũng không cần làm lớn, làm tiệc đơn giản mời khách là được."

Đứa bé đã năm tháng rồi, bụng đã lồi rất rõ ràng, còn tiếp tục kéo dài, lễ phục dù rộng cũng không giấu được.

Cầu Thế Trinh mâu thuẫn, hắn là hận không thể chiếu cáo khắp thiên hạ Thẩm Thanh Lạc thành nương tử của hắn, làm nhỏ hắn thật sự không muốn, thật ra thì cũng không cách nào làm nhỏ được, quản sự tiền trang Khánh Phong ở các nơi, người trong giới thương nhân, khách ít nhất phải hai trăm người, sau đó, Cầu Thế Trinh còn muốn sắm đồ cưới, cho Thẩm Thanh Lạc, sẽ đem nàng từ đầu đến chân y phục, đồ dùng, trang sức… toàn bộ phải mua những đồ đẹp nhất giá trị nhất.

Thẩm Thanh Lạc nhìn danh sách mua đồ dài mấy trang giấy, vỗ trán thở dài:

"Chàng tính toán những thứ đồ này cho ta dùng đến khi nào?"

"Trước kia để nàng phải chịu thiệt, lúc này thuận tiện mua, dùng được thì dùng, không dùng được thì bỏ chứ sao. Còn có. . . . . ." Cầu Thế Trinh nghiêm mặt cười hắc hắc, rút ra mấy trang giấy trong đó, chỉ vào mấy dòng phía trên giải thích.

"Chàng. . . . . . Chàng học ở đâu ra những thứ tâm địa gian giảo này?" Thẩm Thanh Lạc mắc cỡ bịt lỗ tai: "Ta không nghe."

Cầu Thế Trinh liệt ra những đồ phía trên muốn mua, tất cả đều là chút vật phẩm không bình thường.

"Gia tăng đa dạng chứ sao."

"Gia tăng cái đầu chàng, chàng dám lấy những thứ này, không cho chàng vào phòng."

"Được, không lấy không lấy." Cầu Thế Trinh gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, mua về giấu đi, lúc muốn dùng có thể lấy ra, chỉ cần nó thú vị, Thẩm Thanh Lạc sẽ không tức giận nữa.

Cầu phủ phát ra thiệp hỉ, bốn phía xắp xếp hôn sự, tất cả thương hào lui tới không dứt, quà tặng cũng cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong phủ.

Cầu Thế Trinh mỗi ngày đến tiền trang xử lý sự vụ một lát, thời gian còn lại đều ở Lạc Ninh thương hào, nha hoàn hầu hạ bị hắn đuổi trở về Cầu phủ, bản thân hắn rất vui sướng khi phục dịch Thẩm Thanh Lạc, nị nị oai oai không ngừng nghỉ, Thẩm Thanh Lạc bị hắn chọc ghẹo đến linh hồn nhỏ bé cũng tìm không thấy rồi, nhất thời làm cho nàng quên chuyện tìm mẹ kế nàng tính sổ.

Nàng quên người cha thất đức cùng mẹ kế, nhưng Thẩm Hựu Đường cùng Tiêu thị lại không quên, Cầu phủ tổ chức hôn sự linh đình, bạc như nước chảy rải ra, người ở kinh thành đỏ mắt than thở không dứt, Thẩm Hựu Đường cùng Tiêu thị cũng tham.

"Nữ nhi nuôi lớn không nhận cha mẹ, thật là buồn cười. Nghe nói muốn xuất giá từ nhà nghĩa huynh gì đó, Cầu Thế Trinh vì cho nàng thể diện, còn tốn tiền mua trạch viện cho nghĩa huynh nàng, lão gia, người đường đường là cha ruột, phải tìm nàng phân xử đi." Tiêu thị giựt giây Thẩm Hựu Đường đi tìm Thẩm Thanh Lạc.

Phân xử? Không có lợi ích gì , Thẩm Hựu Đường co rúm lại một chút, nói: " Khi Tiêu Nhữ Xương tới hỏi chúng ta muốn biết kí hiệu trên người nha đầu đó, đáng nhẽ không nên nói cho hắn biết, cho có một vạn lượng bạc, quá ít. Hiện tại đi tìm nha đầu kia, chỉ sợ. . . . . ."

"Có cái gì phải sợ, có cha ruột lại không hiếu kính, điều này đến chỗ nào cũng nói không thông(không hợp đạo lí), lão gia, nếu như người còn muốn uống rượu ngon, nên thừa cơ hội này, tính toán thật tốt."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương