Xuân Mang Lưu Luyến
-
Chương 39: Xuân mang lưu luyến (11)
"Ừ." Cầu Thế Trinh gật đầu, nói: "Để truy bắt bọn cướp, cho nên phong tỏa hết mọi tin tức của thành Năm châu (châu: 1 đơn bị hành chính), cũng không phải là việc khó khi đem tin ngân hàng tư nhân khánh Phong đã xảy ra sự cố phong tỏa lại, mà thật không ngờ lại có thể bắt được bọn cướp nhanh như vậy, trừ việc Diêu đại nhân trả lại số bạc mà khánh Phong lúc trước cho mượn, lại thưởng thêm rất nhiều bạc, thật là vui mừng quá đỗi. Nghe nói, bọn cướp mà Diêu đại nhân bắt được cũng không phải chỉ là nhóm cướp bình thường, mà là cứ điểm nơi An vương gia mưu phản !"
Thẩm Thanh Lạc nghe được cũng giật mình khiếp sợ, Cầu Thế Trinh sau khi nói xong, sắc mặt của nàng còn trắng bạch không có một chút hồng hào nào.
"Diêu đại nhân lấy bạc ở đâu ra? Dám giữ lại số tài sản tịch thu của bọn cướp, mà không nộp lại hết toàn bộ cho triều đình, vậy chúng ta có gặp phải phiền toái hay không?"
Cầu Thế Trinh cười lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chuyện như vậy, hắn không nói ta không nói thì ai mà biết? Bên trong triều đình chuyện như vậy không ít, chỉ cần số bạc chuyển về triều đình không nhỏ, thì Vạn tuế gia cũng lười truy cứu, Diêu đại nhân lần này phá được cứ điểm của An vương gia, Vạn tuế gia vui còn không kịp! Đem Vân Dương cùng Năm châu đều quy về địa phận của Diêu đại nhân, Diêu đại nhân hôm nay đã là quan Nhất Phẩm, chuyện nhỏ này chúng ta không cần phải nhờ hắn giúp, nhưng nếu gặp phải chuyện lớn gì, tìm tới cửa khẳng định hắn không thể ngồi yên mà nhìn."
Cùng Diêu Nãi có quan hệ đặc biệt như vậy, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, An vương thế lực rất lớn, khắp nơi cũng có cờ nổi dậy đòi lật đổ Hoàng đế, Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng nói: " Quan hệ giữa chúng ta cùng Diêu đại nhân, hiện tại không nên để cho người ngoài biết thì tốt hơn."
"Ừ, ta biết, nàng yên tâm, chốn quan trường câu kết là tối kỵ, Diêu đại nhân cũng sẽ không nói ra."
Hai người còn nói đến chuyện khác, nói đến cái chết của Cấm di nương, Thẩm Thanh Lạc liền sụt sùi, trầm tư một chút, nói: "Nàng khi đó xử lý như vậy rất đúng, Cầu phủ lúc đó sắp không chống đỡ được sóng to gió lớn, lại phải mau chóng áp chế những rối loạn bên ngân hàng tư nhân, hiện tại, ngân hàng tư nhân đã ổn định, ta không muốn nàng ta chết một cách vô ích như vậy, cần phải điều tra nguyên nhân thực sự của cái chết, bám lấy Tiêu Nhữ Xương không thả."
"Bám lấy Tiêu Nhữ Xương?" Thẩm Thanh Lạc không hiểu.
"Ừ." Cầu Thế Trinh gật đầu, nói: "Ngô Cẩm Lam bị chết nguyên nhân chính chắc chắn là do bị bệnh mà chết, mà nguyên nhân chính khiến nàng ta bị bệnh là do ở trong kỹ viện bị cái loại đó. . . . . . Mà bán nàng vào kỹ viện, cũng chính là Tiêu Nhữ Xương, ta cũng không cần phải bắt Tiêu Nhữ Xương vào trong tù lấy mạng đền mạng gì đó, chỉ cần làm cho người người đều biết là hắn bán Ngô Cẩm Lam vào kỹ viện, biết hắn miệng đầy Nhân Nghĩa Đạo Đức, làm việc lại bỉ ổi ác độc, đến nữ nhân của huynh đệ cũng không buông tha."
Nhan Tử Khải còn bị giam ở trong lao, đang đợi ngày đưa đi chém đầu, lúc này còn có thể từ trong miệng hắn hỏi ra được một số thông tin, Tiểu Đồng hôm đó bị vợ của Nhan Tử Khải đẩy ngã trên đất, khiến mặt bị thương không nhẹ, nàng ta lại không muốn bỏ bạc riêng của mình ra để chữa bệnh, liền đến cầu xin nàng lưu lại để chữa khỏi vết sẹo trên mặt, nàng đã đáp ứng, lúc này vẫn còn ở trong phủ, có thể gọi tới hỏi. Chỉ là.
"Để cho mọi người biết chuyện Cẩm di nương bị bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc do dự một hồi lâu hỏi, di nương ở trong kỹ viện để cho nhiều nam nhân làm nhục qua như vậy, là chuyện cực kỳ không có mặt mũi ( xấu hổ biết chừng nào).
"Không có việc gì, nàng cũng vốn xuất thân từ kỹ viện." Cầu Thế Trinh lơ đễnh nói, hắn đối với Ngô Cẩm Lam không có một chút quan tâm nào, căn bản không có coi nàng như nữ nhân của mình.
Hai người đang chuyện, thì chuông gió ở cửa viện nhẹ vang lên, Thẩm Thanh Lạc nhìn Cầu Thế Trinh một cái, ý bảo hắn tạm thời tránh đi.
Người tới là Lý thị, thấy Thẩm Thanh Lạc lại quay đầu nhìn vào trong phòng, đây là ý tứ muốn tìm Cầu Thế Trinh. Thẩm Thanh Lạc cười nói: "Gia ở trong phòng, Lý đại nương mời vào."
Lý thị cười nói: "Cũng không hắn là muốn tìm Gia, Thanh Lạc, cha cô tới."
"Cha ta?" Thẩm Thanh Lạc nhất thời có chút ngây người.
"Ừ, ta đã mời vào, đang ở trong trong thiên sảnh đợi dâng trà."
Bình thường người nhà người làm tới, cũng không cho tiến vào trong phủ, chỉ cho gọi người ra nói một hai câu, Lý thị đây là muốn lấy lòng Thẩm Thanh Lạc, cho nên mới phá lệ.
Thẩm Thanh Lạc cau mày, nhớ tới những việc ác mà cha nàng làm, cả người cũng rùng mình.
Cha ruột tới lại lộ ra sắc mặt không vui, Lý thị có chút không hiểu, Cầu Thế Trinh đã nói rõ Thẩm Thanh Lạc sẽ là chính thất phu nhân của hắn, mấy ngày nay Thẩm Thanh Lạc biểu hiện cũng có thể coi như chủ mẫu, nàng cùng Tần Minh Trí cũng vui khi việc thành, mới vừa rồi đối với Thẩm Hựu Đường cũng rất kính trọng.
"Cha nàng tới?" Cầu Thế Trinh từ trong nhà đi ra.
Thẩm Thanh Lạc gật đầu, nhăn mày nói: "Phải làm sao bây giờ? Cha ta làm sao biết ta ở trong phủ này?"
Lý thị cũng đã đưa người đi vào, cũng không thể nói dối rằng mình không có ở đây, Thẩm Thanh Lạc không biết, Thẩm Hựu Đường biết được nàng ở Cầu phủ là do Ứng Viễn Phi nói, muốn nghĩ cũng không thể nghĩ ra được.
Đem con gái ruột đưa cho mình sau còn muốn đưa qua tay cho những người khác, Cầu Thế Trinh đối với người nhạc phụ tương lai này cũng không có ấn tượng tốt, suy nghĩ một lúc đối với Lý thị nói: " Người cha này của Thanh Lạc này ngay cả hổ lang cũng không bằng, không cần phải khách khí đối với hắn, ngươi đuổi hắn ra ngoài đi, sau đó nói, Thanh Lạc đã bán mình vào Cầu phủ, không phải người tự do mà hắn muốn thấy liền thấy, để cho hắn đi. Nếu hắn muốn thay Thanh Lạc chuộc thân, liền. . . . . . Nói chuyện như vậy dọa hắn lui."
Lý thị có chút khó xử, nàng mới vừa rồi đối đãi với Thẩm Hựu Đường như lão gia, nếu không phải thân phận của nàng không đủ đem khách đưa đến phòng khách để tiếp đón, nàng đã muốn đưa Thẩm Hựu Đường thành khách quý đưa tới phòng khách để dâng trà rồi, bây giờ quay lại. . . . . .
Lý thị đi đuổi người, Thẩm Thanh Lạc cũng buồn bực ngồi xuống ghế quý phi, Cầu Thế Trinh dụ dỗ một hồi lâu, thấy Thẩm Thanh Lạc như cũ mặt ủ mày chau, đứng lên hai tay vỗ một cái, miệng nói: "Này người hầu gái kia, sao giám chọc cho tiểu thư không vui, còn không mau đến nhận tội. . . . . ."
Dứt lời, xoay người, khom người uất ức, đổi giọng nói nói: "Cô gia tha thứ cho nô tỳ. . . . . ." (bó tay. Com, anh này đang hát kịch đó các bạn)
Hắn vừa diễn người hầu gái cùng cô gia, giọng trầm bồng du dương, tình ái dào dạt, hết sức lưu loát, một hơi linh hoạt, trong không gian xinh đẹp, đem câu chuyện nha hoàn hầu hạ tiểu thư lại chuyển thành người hầu gái muốn leo lên giường cô gia diễn rất sống động.
Thẩm Thanh Lạc bắt đầu lẳng lặng nhìn, trên mặt không cười nổi, trong mắt lại lộ ra nụ cười như có như không, sau đó lại thấy hắn diễn rất vui, bất giác mọi nỗi buồn đều tiêu tan hết chỉ còn lại nụ cười, chân mày giãn ra vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Cầu Thế Trinh giả trang xong, Thẩm Thanh Lạc rót một ly trà đưa lên, cười nói: "Đa tạ Gia vì ta mà thủ thân như ngọc, Gia, uống một ngụm trà cho đỡ khát đi."
Cầu Thế Trinh trong tai nghe được giọng nũng nịu dịu ngọt của Thẩm Thanh Lạc, lại nhìn vào đôi mắt quyến rũ của nàng, thật giống như nước mùa thu, bất giác tâm tình dao động. Đem cái ly vừa cầm đặt lại trên bàn, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Lạc áp nàng xuống ghế, chụp ...một tiếng hôn vang dội, trơ mặt ra nói: "Tiểu thư, sao cám ơn ta?"
"Tránh ra!" Thẩm Thanh Lạc lườm hắn, đẩy hắn ra: "Đi tìm nha hoàn đa tình kia đi."
"Mà nó, lại không cần." Cầu Thế Trinh kéo tay Thẩm Thanh Lạc đặt tại lồng ngực mình, cười hắc hắc, nói: "Nơi này là của tiểu thư, cả người cũng là của tiểu thư, làm sao có thể tìm những người khác chứ?"
Cầu Thế Trinh vừa khóc lóc om sòm vừa thổ lộ xong, lại hôn vào gò má ửng đỏ của Thẩm Thanh Lạc, cười nói: "Tiểu thư, người hãy thương xót, thương xót cho tiểu sinh. . . . . ."
Thẩm Thanh Lạc bị hắn trêu chọc, làm thân thể nàng như muốn nhũn ra, đỏ mặt đẩy Cầu Thế Trinh một cái, xoay người từ trong ngực hắn lui ra một chút, nghiêng người lấy tay che đi mặt của mình mà không nhúc nhích, giả vờ như đang ngủ say.
Cầu Thế Trinh không đoán được Thẩm Thanh Lạc có phải tức giận hay không, không dám lỗ mãng cứ ngây ngô đứng một lúc, nhưng lại không muốn rời đi, liền lẩm bẩm: "Thanh Lạc, ta muốn được ngủ cùng nàng, giúp nàng đuổi ruồi."
Ghế quý phi chỉ chứa được một người, Cầu Thế Trinh nửa người chen lên, nhưng ghế quá chật, hắn liền nằm hết lên trên ghế, đem Thẩm Thanh Lạc ôm lên trên người mình, hai người dán chặt vào nhau.
Thẩm Thanh Lạc không giả bộ được rồi, cùi chỏ chống lên muốn từ trên người Cầu Thế Trinh bò dậy, Cầu Thế Trinh lại không muốn, một tay để sẵn trên lưng của nàng, ấn nàng lại vào trong ngực ôm chặt lấy, một tay đặt trên vật tròn xoa nắn, miệng dán sát vào bên tai nàng cợt nhã nói: "Tiểu thư, người đang cường chế tiểu sinh, vì vậy người không thể không trả món nợ này nhé!"
Thẩm Thanh Lạc bị hắn thổi khí nóng vào lỗ tai khiến tâm liền ngứa ngáy khó chiụ, cảm giác cơ thể dần nóng lên, Thẩm Thanh Lạc nén giọng, hừ ra một hơi nhỏ nói: "Ta còn chưa có làm gì, thì làm sao mà đi ức hiếp chàng được hả?"
Lời nói rất nũng nĩu không hề lộ chút tức giận nào, Cầu Thế Trinh mừng đến nỗi linh hồn nhỏ bé sắp bay ra ngoài, cánh tay duỗi vào trong quần lót của Thẩm Thanh Lạc, đem đôi mông tròn trịa của nàng xoa nắn một hồi, sau đó ngón tay tiến đến u mật của nàng, một ngón tay nhẹ nhàng chen vào không ngừng trêu chọc lấy nơi mẫn cảm của nàng-.
Thẩm Thanh Lạc bị hắn vuốt ve, cảm thấy rất nhột khi hắn cứ rút ra - đâm vào, giống như có vô số ấu trùng ở trong hoa tâm của nàng nhảy ra cắn lấy nàng, cả người như nhũn ra, đầu óc mơ màng làm cho tâm hoảng ý loạn, mắt cũng không mở ra được, lời cũng nói không ra chỉ biết đưa tay ôm lấy cổ Cầu Thế Trinh, cố gắng uốn éo chống đỡ, nhưng dần dần nàng không chịu được liền tự mình cử động để ngón tay của Cầu Thế Trinh có thể đâm sâu hơn.
Tiếng nước chảy tràn ra, khiến quần lót của nàng cùng váy ngoài ướt hết một mảng.
Cầu Thế Trinh thấy Thẩm Thanh Lạc chủ động như thế, lại còn thở dốc thật lâu, liền đem Thẩm Thanh Lạc kéo lên trên, ngón tay đưa qua khe mông không ngừng rút ra rồi lại chen vào .
Ấu trùng ở bên trong cứ chạy loạn mãi, dường như chúng sắp biến thành một con mãnh hổ, Cầu Thế Trinh là người luyện võ, nên ngón tay rất thô ráp, lại còn chen vào khiến Thẩm Thanh Lạc bị đau, nhưng cảm giác đau đớn này lại xen lẫn thêm chút tê ngứa, cảm giác kích thích mãnh liệt này khiến Thẩm Thanh Lạc không ngừng rên rỉ, nơi chứa ngón tay của Cầu Thế Trinh càng không ngừng co rút lại. Sau đó lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, không còn lên tiếng chỉ biết đầu gục xuống bả vai Cầu Thế Trinh, cắn một cái thật mạnh qua lớp quần áo của hắn, phía dưới mỗi một lần co rút thì hàm răng phía trên liền hung ác cắn lấy hắn một cái.
Dấu răng in thật sâu, Cầu Thế Trinh cũng không biết đau, ngược lại càng thêm kích động, tiểu đệ hắn càng thêm căng cứng như muốn vỡ ra, không ngừng cảm thấy khó chịu, chỉ biết cố gắng trêu ghẹo hai cánh hoa của Thẩm Thanh Lạc, càng chìm đắm vào tiếng ngâm nga của Thẩm Thanh Lạc .
"Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, thân thể như bị điện giật kịch liệt co rút giật giật, giọng thét khàn khàn chói tai như đột nhiên rơi xuống vực sâu vọng lại.
"Mất!" Cầu Thế Trinh điên cuồng hét lên, một thoáng cong lên hai chân, đem cái mông Thẩm Thanh Lạc kẹp chặt, ngón tay cắm thẳng vào trung tâm.
Tê dại không biết từ nơi nào nổi lên, dồn lại phình lên một chỗ, rồi lại từ nơi đó tản ra, Thẩm Thanh Lạc cứ như con tôm luộc gục xuống, hô khàn cả giọng gọi Thế Trinh, giống như một quả bóng bị người ta lấy hết hơi cả người quắt lại.
"Thích không?" Cầu Thế Trinh chỉ vào nơi chưa thõa mãn, liền ôm Thẩm Thanh Lạc đòi phần thưởng.
Thẩm Thanh Lạc nói không ra lời, phía dưới nàng vẫn còn co rút, mùi vị chưa biến mất hết hoàn toàn, loại hương vị này lại khiến cho người ta……..
"Thanh Lạc, nàng không muốn sao?" Cầu Thế Trinh không biết mệt mỏi, hắn không ngừng hỏi.
"Không muốn." Thẩm Thanh Lạc có thể trả lời câu này rồi, đập bả vai Cầu Thế Trinh một cái, mắng: "Ban ngày ban mặt sao chàng lại làm vậy, khiến cho ta ."
Nàng ở trước mặt Cầu Thế Trinh, chỉ cần hắn nghĩ tới là có thể. Cầu Thế Trinh ở trong lòng cười trộm, rất hưởng thụ khi thấy Thẩm Thanh Lạc bị chính mình làm cho thần trí ngây ngất liền chiếm được tiện nghi của nàng, mà Cầu Thế Trinh cũng không định làm tới, khéo léo nói: "Được, vậy để ta làm lại." Hắn xoay người lại, Thẩm Thanh Lạc bị hắn đè xuống dưới thân.
Bị sức nặng từ từ đè xuống ở trên người, một gậy nóng hổi tiến thẳng vào mình, làm Thẩm Thanh Lạc sợ tới mức lên tiếng cầu xin tha thứ: " Cầu Thế Trinh, đừng mà ta sắp chết rồi đó."
"Ta cũng sắp muốn chết rồi đây." Cầu Thế Trinh buồn bã nói. Vẫn không ngừng ma sát, một người vì thoải mái mà sắp chết, còn một người thì bị hành hạ sắp chết.
Thẩm Thanh Lạc nghe được cũng giật mình khiếp sợ, Cầu Thế Trinh sau khi nói xong, sắc mặt của nàng còn trắng bạch không có một chút hồng hào nào.
"Diêu đại nhân lấy bạc ở đâu ra? Dám giữ lại số tài sản tịch thu của bọn cướp, mà không nộp lại hết toàn bộ cho triều đình, vậy chúng ta có gặp phải phiền toái hay không?"
Cầu Thế Trinh cười lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chuyện như vậy, hắn không nói ta không nói thì ai mà biết? Bên trong triều đình chuyện như vậy không ít, chỉ cần số bạc chuyển về triều đình không nhỏ, thì Vạn tuế gia cũng lười truy cứu, Diêu đại nhân lần này phá được cứ điểm của An vương gia, Vạn tuế gia vui còn không kịp! Đem Vân Dương cùng Năm châu đều quy về địa phận của Diêu đại nhân, Diêu đại nhân hôm nay đã là quan Nhất Phẩm, chuyện nhỏ này chúng ta không cần phải nhờ hắn giúp, nhưng nếu gặp phải chuyện lớn gì, tìm tới cửa khẳng định hắn không thể ngồi yên mà nhìn."
Cùng Diêu Nãi có quan hệ đặc biệt như vậy, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, An vương thế lực rất lớn, khắp nơi cũng có cờ nổi dậy đòi lật đổ Hoàng đế, Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng nói: " Quan hệ giữa chúng ta cùng Diêu đại nhân, hiện tại không nên để cho người ngoài biết thì tốt hơn."
"Ừ, ta biết, nàng yên tâm, chốn quan trường câu kết là tối kỵ, Diêu đại nhân cũng sẽ không nói ra."
Hai người còn nói đến chuyện khác, nói đến cái chết của Cấm di nương, Thẩm Thanh Lạc liền sụt sùi, trầm tư một chút, nói: "Nàng khi đó xử lý như vậy rất đúng, Cầu phủ lúc đó sắp không chống đỡ được sóng to gió lớn, lại phải mau chóng áp chế những rối loạn bên ngân hàng tư nhân, hiện tại, ngân hàng tư nhân đã ổn định, ta không muốn nàng ta chết một cách vô ích như vậy, cần phải điều tra nguyên nhân thực sự của cái chết, bám lấy Tiêu Nhữ Xương không thả."
"Bám lấy Tiêu Nhữ Xương?" Thẩm Thanh Lạc không hiểu.
"Ừ." Cầu Thế Trinh gật đầu, nói: "Ngô Cẩm Lam bị chết nguyên nhân chính chắc chắn là do bị bệnh mà chết, mà nguyên nhân chính khiến nàng ta bị bệnh là do ở trong kỹ viện bị cái loại đó. . . . . . Mà bán nàng vào kỹ viện, cũng chính là Tiêu Nhữ Xương, ta cũng không cần phải bắt Tiêu Nhữ Xương vào trong tù lấy mạng đền mạng gì đó, chỉ cần làm cho người người đều biết là hắn bán Ngô Cẩm Lam vào kỹ viện, biết hắn miệng đầy Nhân Nghĩa Đạo Đức, làm việc lại bỉ ổi ác độc, đến nữ nhân của huynh đệ cũng không buông tha."
Nhan Tử Khải còn bị giam ở trong lao, đang đợi ngày đưa đi chém đầu, lúc này còn có thể từ trong miệng hắn hỏi ra được một số thông tin, Tiểu Đồng hôm đó bị vợ của Nhan Tử Khải đẩy ngã trên đất, khiến mặt bị thương không nhẹ, nàng ta lại không muốn bỏ bạc riêng của mình ra để chữa bệnh, liền đến cầu xin nàng lưu lại để chữa khỏi vết sẹo trên mặt, nàng đã đáp ứng, lúc này vẫn còn ở trong phủ, có thể gọi tới hỏi. Chỉ là.
"Để cho mọi người biết chuyện Cẩm di nương bị bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc do dự một hồi lâu hỏi, di nương ở trong kỹ viện để cho nhiều nam nhân làm nhục qua như vậy, là chuyện cực kỳ không có mặt mũi ( xấu hổ biết chừng nào).
"Không có việc gì, nàng cũng vốn xuất thân từ kỹ viện." Cầu Thế Trinh lơ đễnh nói, hắn đối với Ngô Cẩm Lam không có một chút quan tâm nào, căn bản không có coi nàng như nữ nhân của mình.
Hai người đang chuyện, thì chuông gió ở cửa viện nhẹ vang lên, Thẩm Thanh Lạc nhìn Cầu Thế Trinh một cái, ý bảo hắn tạm thời tránh đi.
Người tới là Lý thị, thấy Thẩm Thanh Lạc lại quay đầu nhìn vào trong phòng, đây là ý tứ muốn tìm Cầu Thế Trinh. Thẩm Thanh Lạc cười nói: "Gia ở trong phòng, Lý đại nương mời vào."
Lý thị cười nói: "Cũng không hắn là muốn tìm Gia, Thanh Lạc, cha cô tới."
"Cha ta?" Thẩm Thanh Lạc nhất thời có chút ngây người.
"Ừ, ta đã mời vào, đang ở trong trong thiên sảnh đợi dâng trà."
Bình thường người nhà người làm tới, cũng không cho tiến vào trong phủ, chỉ cho gọi người ra nói một hai câu, Lý thị đây là muốn lấy lòng Thẩm Thanh Lạc, cho nên mới phá lệ.
Thẩm Thanh Lạc cau mày, nhớ tới những việc ác mà cha nàng làm, cả người cũng rùng mình.
Cha ruột tới lại lộ ra sắc mặt không vui, Lý thị có chút không hiểu, Cầu Thế Trinh đã nói rõ Thẩm Thanh Lạc sẽ là chính thất phu nhân của hắn, mấy ngày nay Thẩm Thanh Lạc biểu hiện cũng có thể coi như chủ mẫu, nàng cùng Tần Minh Trí cũng vui khi việc thành, mới vừa rồi đối với Thẩm Hựu Đường cũng rất kính trọng.
"Cha nàng tới?" Cầu Thế Trinh từ trong nhà đi ra.
Thẩm Thanh Lạc gật đầu, nhăn mày nói: "Phải làm sao bây giờ? Cha ta làm sao biết ta ở trong phủ này?"
Lý thị cũng đã đưa người đi vào, cũng không thể nói dối rằng mình không có ở đây, Thẩm Thanh Lạc không biết, Thẩm Hựu Đường biết được nàng ở Cầu phủ là do Ứng Viễn Phi nói, muốn nghĩ cũng không thể nghĩ ra được.
Đem con gái ruột đưa cho mình sau còn muốn đưa qua tay cho những người khác, Cầu Thế Trinh đối với người nhạc phụ tương lai này cũng không có ấn tượng tốt, suy nghĩ một lúc đối với Lý thị nói: " Người cha này của Thanh Lạc này ngay cả hổ lang cũng không bằng, không cần phải khách khí đối với hắn, ngươi đuổi hắn ra ngoài đi, sau đó nói, Thanh Lạc đã bán mình vào Cầu phủ, không phải người tự do mà hắn muốn thấy liền thấy, để cho hắn đi. Nếu hắn muốn thay Thanh Lạc chuộc thân, liền. . . . . . Nói chuyện như vậy dọa hắn lui."
Lý thị có chút khó xử, nàng mới vừa rồi đối đãi với Thẩm Hựu Đường như lão gia, nếu không phải thân phận của nàng không đủ đem khách đưa đến phòng khách để tiếp đón, nàng đã muốn đưa Thẩm Hựu Đường thành khách quý đưa tới phòng khách để dâng trà rồi, bây giờ quay lại. . . . . .
Lý thị đi đuổi người, Thẩm Thanh Lạc cũng buồn bực ngồi xuống ghế quý phi, Cầu Thế Trinh dụ dỗ một hồi lâu, thấy Thẩm Thanh Lạc như cũ mặt ủ mày chau, đứng lên hai tay vỗ một cái, miệng nói: "Này người hầu gái kia, sao giám chọc cho tiểu thư không vui, còn không mau đến nhận tội. . . . . ."
Dứt lời, xoay người, khom người uất ức, đổi giọng nói nói: "Cô gia tha thứ cho nô tỳ. . . . . ." (bó tay. Com, anh này đang hát kịch đó các bạn)
Hắn vừa diễn người hầu gái cùng cô gia, giọng trầm bồng du dương, tình ái dào dạt, hết sức lưu loát, một hơi linh hoạt, trong không gian xinh đẹp, đem câu chuyện nha hoàn hầu hạ tiểu thư lại chuyển thành người hầu gái muốn leo lên giường cô gia diễn rất sống động.
Thẩm Thanh Lạc bắt đầu lẳng lặng nhìn, trên mặt không cười nổi, trong mắt lại lộ ra nụ cười như có như không, sau đó lại thấy hắn diễn rất vui, bất giác mọi nỗi buồn đều tiêu tan hết chỉ còn lại nụ cười, chân mày giãn ra vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Cầu Thế Trinh giả trang xong, Thẩm Thanh Lạc rót một ly trà đưa lên, cười nói: "Đa tạ Gia vì ta mà thủ thân như ngọc, Gia, uống một ngụm trà cho đỡ khát đi."
Cầu Thế Trinh trong tai nghe được giọng nũng nịu dịu ngọt của Thẩm Thanh Lạc, lại nhìn vào đôi mắt quyến rũ của nàng, thật giống như nước mùa thu, bất giác tâm tình dao động. Đem cái ly vừa cầm đặt lại trên bàn, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Lạc áp nàng xuống ghế, chụp ...một tiếng hôn vang dội, trơ mặt ra nói: "Tiểu thư, sao cám ơn ta?"
"Tránh ra!" Thẩm Thanh Lạc lườm hắn, đẩy hắn ra: "Đi tìm nha hoàn đa tình kia đi."
"Mà nó, lại không cần." Cầu Thế Trinh kéo tay Thẩm Thanh Lạc đặt tại lồng ngực mình, cười hắc hắc, nói: "Nơi này là của tiểu thư, cả người cũng là của tiểu thư, làm sao có thể tìm những người khác chứ?"
Cầu Thế Trinh vừa khóc lóc om sòm vừa thổ lộ xong, lại hôn vào gò má ửng đỏ của Thẩm Thanh Lạc, cười nói: "Tiểu thư, người hãy thương xót, thương xót cho tiểu sinh. . . . . ."
Thẩm Thanh Lạc bị hắn trêu chọc, làm thân thể nàng như muốn nhũn ra, đỏ mặt đẩy Cầu Thế Trinh một cái, xoay người từ trong ngực hắn lui ra một chút, nghiêng người lấy tay che đi mặt của mình mà không nhúc nhích, giả vờ như đang ngủ say.
Cầu Thế Trinh không đoán được Thẩm Thanh Lạc có phải tức giận hay không, không dám lỗ mãng cứ ngây ngô đứng một lúc, nhưng lại không muốn rời đi, liền lẩm bẩm: "Thanh Lạc, ta muốn được ngủ cùng nàng, giúp nàng đuổi ruồi."
Ghế quý phi chỉ chứa được một người, Cầu Thế Trinh nửa người chen lên, nhưng ghế quá chật, hắn liền nằm hết lên trên ghế, đem Thẩm Thanh Lạc ôm lên trên người mình, hai người dán chặt vào nhau.
Thẩm Thanh Lạc không giả bộ được rồi, cùi chỏ chống lên muốn từ trên người Cầu Thế Trinh bò dậy, Cầu Thế Trinh lại không muốn, một tay để sẵn trên lưng của nàng, ấn nàng lại vào trong ngực ôm chặt lấy, một tay đặt trên vật tròn xoa nắn, miệng dán sát vào bên tai nàng cợt nhã nói: "Tiểu thư, người đang cường chế tiểu sinh, vì vậy người không thể không trả món nợ này nhé!"
Thẩm Thanh Lạc bị hắn thổi khí nóng vào lỗ tai khiến tâm liền ngứa ngáy khó chiụ, cảm giác cơ thể dần nóng lên, Thẩm Thanh Lạc nén giọng, hừ ra một hơi nhỏ nói: "Ta còn chưa có làm gì, thì làm sao mà đi ức hiếp chàng được hả?"
Lời nói rất nũng nĩu không hề lộ chút tức giận nào, Cầu Thế Trinh mừng đến nỗi linh hồn nhỏ bé sắp bay ra ngoài, cánh tay duỗi vào trong quần lót của Thẩm Thanh Lạc, đem đôi mông tròn trịa của nàng xoa nắn một hồi, sau đó ngón tay tiến đến u mật của nàng, một ngón tay nhẹ nhàng chen vào không ngừng trêu chọc lấy nơi mẫn cảm của nàng-.
Thẩm Thanh Lạc bị hắn vuốt ve, cảm thấy rất nhột khi hắn cứ rút ra - đâm vào, giống như có vô số ấu trùng ở trong hoa tâm của nàng nhảy ra cắn lấy nàng, cả người như nhũn ra, đầu óc mơ màng làm cho tâm hoảng ý loạn, mắt cũng không mở ra được, lời cũng nói không ra chỉ biết đưa tay ôm lấy cổ Cầu Thế Trinh, cố gắng uốn éo chống đỡ, nhưng dần dần nàng không chịu được liền tự mình cử động để ngón tay của Cầu Thế Trinh có thể đâm sâu hơn.
Tiếng nước chảy tràn ra, khiến quần lót của nàng cùng váy ngoài ướt hết một mảng.
Cầu Thế Trinh thấy Thẩm Thanh Lạc chủ động như thế, lại còn thở dốc thật lâu, liền đem Thẩm Thanh Lạc kéo lên trên, ngón tay đưa qua khe mông không ngừng rút ra rồi lại chen vào .
Ấu trùng ở bên trong cứ chạy loạn mãi, dường như chúng sắp biến thành một con mãnh hổ, Cầu Thế Trinh là người luyện võ, nên ngón tay rất thô ráp, lại còn chen vào khiến Thẩm Thanh Lạc bị đau, nhưng cảm giác đau đớn này lại xen lẫn thêm chút tê ngứa, cảm giác kích thích mãnh liệt này khiến Thẩm Thanh Lạc không ngừng rên rỉ, nơi chứa ngón tay của Cầu Thế Trinh càng không ngừng co rút lại. Sau đó lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, không còn lên tiếng chỉ biết đầu gục xuống bả vai Cầu Thế Trinh, cắn một cái thật mạnh qua lớp quần áo của hắn, phía dưới mỗi một lần co rút thì hàm răng phía trên liền hung ác cắn lấy hắn một cái.
Dấu răng in thật sâu, Cầu Thế Trinh cũng không biết đau, ngược lại càng thêm kích động, tiểu đệ hắn càng thêm căng cứng như muốn vỡ ra, không ngừng cảm thấy khó chịu, chỉ biết cố gắng trêu ghẹo hai cánh hoa của Thẩm Thanh Lạc, càng chìm đắm vào tiếng ngâm nga của Thẩm Thanh Lạc .
"Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, thân thể như bị điện giật kịch liệt co rút giật giật, giọng thét khàn khàn chói tai như đột nhiên rơi xuống vực sâu vọng lại.
"Mất!" Cầu Thế Trinh điên cuồng hét lên, một thoáng cong lên hai chân, đem cái mông Thẩm Thanh Lạc kẹp chặt, ngón tay cắm thẳng vào trung tâm.
Tê dại không biết từ nơi nào nổi lên, dồn lại phình lên một chỗ, rồi lại từ nơi đó tản ra, Thẩm Thanh Lạc cứ như con tôm luộc gục xuống, hô khàn cả giọng gọi Thế Trinh, giống như một quả bóng bị người ta lấy hết hơi cả người quắt lại.
"Thích không?" Cầu Thế Trinh chỉ vào nơi chưa thõa mãn, liền ôm Thẩm Thanh Lạc đòi phần thưởng.
Thẩm Thanh Lạc nói không ra lời, phía dưới nàng vẫn còn co rút, mùi vị chưa biến mất hết hoàn toàn, loại hương vị này lại khiến cho người ta……..
"Thanh Lạc, nàng không muốn sao?" Cầu Thế Trinh không biết mệt mỏi, hắn không ngừng hỏi.
"Không muốn." Thẩm Thanh Lạc có thể trả lời câu này rồi, đập bả vai Cầu Thế Trinh một cái, mắng: "Ban ngày ban mặt sao chàng lại làm vậy, khiến cho ta ."
Nàng ở trước mặt Cầu Thế Trinh, chỉ cần hắn nghĩ tới là có thể. Cầu Thế Trinh ở trong lòng cười trộm, rất hưởng thụ khi thấy Thẩm Thanh Lạc bị chính mình làm cho thần trí ngây ngất liền chiếm được tiện nghi của nàng, mà Cầu Thế Trinh cũng không định làm tới, khéo léo nói: "Được, vậy để ta làm lại." Hắn xoay người lại, Thẩm Thanh Lạc bị hắn đè xuống dưới thân.
Bị sức nặng từ từ đè xuống ở trên người, một gậy nóng hổi tiến thẳng vào mình, làm Thẩm Thanh Lạc sợ tới mức lên tiếng cầu xin tha thứ: " Cầu Thế Trinh, đừng mà ta sắp chết rồi đó."
"Ta cũng sắp muốn chết rồi đây." Cầu Thế Trinh buồn bã nói. Vẫn không ngừng ma sát, một người vì thoải mái mà sắp chết, còn một người thì bị hành hạ sắp chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook