Xuân Mang Lưu Luyến
Chương 29: Xuân nghi ngờ lưu luyến

Ứng Viễn Phi thở dài hồi lâu, nói: "Không cho người ngoài biết, nhưng ta cảm thấy nên nói cho Ngụy Long biết. Thế Trinh, Ngụy Long thích Tiêu Nguyệt Mị, để cho hắn hiểu hiểu nội tình, đối với quyết định của hắn mới có lợi."

"Ngụy Long thích Tiêu Nguyệt Mị?" Cầu Thế Trinh há to mồm, kinh ngạc nhìn Ứng Viễn Phi.

"Ngươi không phát hiện?" Đến phiên Ứng Viễn Phi ngạc nhiên.

Cầu Thế Trinh lắc đầu, hắn là không biết thật.

"Ngươi!" Ứng Viễn Phi cười khổ, Ngụy Long đã thích Tiêu Nguyệt Mị từ nhiều năm trước, hắn là người ngoài cũng biết được, vậy mà Cầu Thế Trinh cũng không có cảm giác, chỉ có thể nói hắn đối với Tiêu Nguyệt Mị thật không để bụng, vị hôn phu như vậy! Hắn không biết huynh muội Tiêu gia nhất quyết không chịu từ hôn, kiên trì là vì cái gì.

Trong tay có bạc, trong nha môn có người, đối với phòng ốc lại không bắt bẻ, Hạ Xuân vốn tưởng rằng một ngày là có thể đem phòng ốc bán được, nhìn phòng, hỏi thăm, lập khế, tất cả đều thuận lợi, vậy mà hôn nay lại không xin được dấu cho khế ước bán nhà.

"Tế Châu bị bão tuyết to hiếm thấy như vậy, con đường cũng phủ kín rồi, Hoàng Thượng triệu tập triều thần vào cung thương nghị, hiện tại khắp nơi vì Tuyết Tai một chuyện run rẩy, khuyên ba vị còn là chờ năm sau trở lại làm thôi." Sư gia Phủ nha lặng lẽ nói với Ứng Viễn Phi.

Hạ Xuân người bán biết viện khó gặp phải người mua như Cầu Thế Trinh vậy sảng khoái không trả giá mặc cả, cũng vội vã muốn bán bán căn nhà này, sau khi ra khỏi nha môn, vội hỏi thăm thân phận địa chỉ của Cầu Thế Trinh, cũng là một thương nhân, biết được Cầu Thế Trinh là chủ của ngân hàng tư nhân khánh phong, Ứng Viễn Phi là Thế tử hầu phủ, Hạ Xuân cười nói: "Ứng Thế tử là người làm chứng, Cầu Gia trước xin giao cho tại hạ tổng giá trị một nửa năm ngàn lượng bạc, qua năm lúc xin được ấn khế thì trả lại năm ngàn lượng còn dư lại, tại hạ lúc này liền đem phòng ốc giao phó cho Cầu Gia, hai vị thấy như thế nào?"

Ứng Viễn Phi có cảm giác không ổn, lắc đầu phản đối. Nhưng Cầu Thế Trinh nóng lòng mua biệt viện để đem Cấm di nương đưa đi, vả lại trong lòng đang có chuyện khốn nhiễu, chỉ có một vạn lượng bạc, cũng không phải là hắn không chi được, thích thú gật đầu đáp ứng.

Muốn lập khế ước cần phải nhờ quan phủ đóng dấu lập hồ sơ, Cầu Thế Trinh cùng Hạ Xuân vì vậy phác thảo một tờ khế ước tạm thời, ghi rõ biệt viện tọa lạc ở nơi nào, giá phòng là một vạn lượng bạc, trước giao năm ngàn lượng, đến lúc lấy được ấn khế sẽ trả tiếp ngân lượng còn thiếu, biệt viện giao trước cho bên mua sử dụng, mua bán hai bên đồng ý ký tên, người làm chứng Ứng Viễn Phi cũng ở phía trên ký tên lên.

Sau khi cùng Hạ Xuân nói lời từ biệt, Ứng Viễn Phi kéo Cầu Thế Trinh muốn đi quán rượu ăn cơm.

Hôm nay Ứng Viễn Phi đã giúp hắn cả ngày, người mời khách phải là Cầu Thế Trinh, chỉ là trong lòng hắn có chuyện, vả lại Ứng Viễn Phi cũng không cần phải khách sáo, lắc đầu từ chối nói: "Trong phủ còn có việc, ngày khác ta mời."

Ứng Viễn Phi cũng không buông tay, nói: " Đi với ta ăn một bữa cơm thôi được không? Cha ta mới nạp thêm một thị thiếp, ta nếu ở nhà dùng bữa, mẹ ta luôn muốn có ta giúp đỡ nàng, mỗi lần đều dùng miệng lưỡi bêu xấu di nương mới này, ta thật sự không muốn ở nhà dùng bữa."

Cầu Thế Trinh thở dài nói: "Bốn người chúng ta, chỉ có cha mẹ ngươi là còn khỏe mạnh, thật không ngờ cha mẹ song toàn cũng có phiền não."

"Đúng Vậy." Ứng Viễn Phi đi theo than thở, kéo Cầu Thế Trinh liền đi, áo Cầu Thế Trinh cũng không từ chối nữa.

Hai người gọi vài món ăn, một bầu rượu, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Thế Trinh, ngươi thật lòng thích vị di nương kia?" Ứng Viễn Phi một miếng măng bỏ vào trong miệng gắp, từ từ nhai, lẳng lặng nhìn Cầu Thế Trinh.

"Hỏi ta, ngươi nói một chút đi, ngươi vì sao không thành thân?" Cầu Thế Trinh không muốn lừa gạt Ứng Viễn Phi, nhưng cũng không thể nói thực, cười cười liền chuyển đề tài đến trên người Ứng Viễn Phi.

Bốn người bọn họ đều là hai mươi hai tuổi, cùng lứa đã sớm thành thân rồi, hắn là có hôn sự Tiêu gia trong người, Tiêu Nhữ Xương bởi vì hôn sự của Tiêu Nguyệt Mị ưu sầu cũng không có tâm tư thành thân, Ngụy Long không thành thân hôm nay xem ra là ái mộ Tiêu Nguyệt Mị, Ứng Viễn Phi thì sao đây?

"Vì sao không thành thân?" Ứng Viễn Phi xoay xoay ly rượu trong tay, giơ lên bên môi khẽ nhấp một hớp, giương mắt lên, nhỏ giọng nói: "Cha mẹ ta đang tìm cho ta một cô nương có thể trợ giúp ta, nhưng ta lại đang đợi cô gái mà ta thích."

Phụ thân của Ứng Viễn Phi nên vì Ứng Viễn Phi mà chọn thật kỹ, dĩ nhiên là phải là nhà cao cửa rộng thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc. Vậy mà ba năm một lần tuyển tú vẫn chưa tìm được, cha hắn chức cao nhưng không có trọng quyền, phải đợi tuyển tú không có bị trùng với với phủ hoàng tộc khác, lại phải để ý đến độ tuổi của các cô nương ấy, thật không dễ.

Là người của Hầu gia, thân bất do dĩ. Cầu Thế Trinh cũng không khuyên giải, rót đầy rượu cho Ứng Viễn Phi, nâng cốc lên, Ứng Viễn Phi hiểu ý cười một tiếng, nụ cười của hắn nhàn nhạt dung nhan trong sáng, tư thái thanh thản tự nhiên, nhưng lại có một phen nguyệt bạch phong lưu.

Chạm cốc, ngửa cổ uống cạn, Cầu Thế Trinh cười hỏi: "Viễn Phi, ngươi thích cô nương như thế nào?"

"Thích một cô nương thế nào?" Ứng Viễn Phi lặp lại, lặng lẽ hỏi mình, trong đầu thoáng qua gương mặt trong sáng thanh tịnh, trên gương mặt đó có một đôi mắt lành lạnh u sầu, yếu tựa như kiều hoa, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy kiên cường tựa như thép.

Trước kia không biết mình thích cô nương như thế nào, hiện tại biết, lại cái gì cũng không thể làm. Chuyện cả đời của hắn, không thể nào tự mình làm chủ, huống chi, cô nương kia, là nữ nhân trong lòng bằng hữu của hắn Tiêu Nhữ Xương.

Tiêu Nhữ Xương hôm đó bị bêu xấu, trong sân khách trừ Ngụy Long, mọi người đều khinh thường hắn bịa đặt hãm hại một cô nương nhu nhược, nhưng sau khi Ứng Viễn Phi thu lại vẻ mất hồn, lại thấy vì Tiêu Nhữ Xương thích Thẩm Thanh Lạc, cầu xin lại không được, trong lúc quẫn bách mới ra hạ sách này.

"Thích một người mệt chết đi." Ứng Viễn Phi thở dài, nói: "Ngươi xem Nhữ Xương hiện nay bị người ta chê cười như vậy, chỉ vì cô nương trong phủ của ngươi, lại làm cho hắn chật vật như vậy."

Cầu Thế Trinh biết Ứng Viễn Phi hiểu lầm, Tiêu Nhữ Xương như vậy là làm nhục Thẩm Thanh Lạc, cũng không phải là bởi vì thích Thẩm Thanh Lạc muốn ép nàng cùng hắn đến Tiêu gia. Vài ba lời giải thích không rõ, vả lại trước mắt cũng không phải thời cơ công khai mình yêu Thẩm Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh chỉ nhàn nhạt lắc đầu một cái, không có trực tiếp bác bỏ lời nói của Ứng Viễn Phi.

"Xuất thân của nàng xem ra cũng không phải bình thường, tại sao lại vào phủ của ngươi làm vậy?" Ứng Viễn Phi rốt cuộc khống chế không được, nói bóng nói gió hỏi thăm Thẩm Thanh Lạc.

Thân thế Thẩm Thanh Lạc, Tiêu Nhữ Xương đã biết đến, đối với Ứng Viễn Phi không có gì không thể nói, Cầu Thế Trinh liền nói thật. Trước khi Thẩm Hựu Đường buôn bán thất bại, ở Phượng thành cũng không phải hạng người vô danh, bằng hữu của Ứng Viễn Phi đều là thương nhân, đối với người trong giới thương nhân cũng rất quen thuộc, đương nhiên cũng đã nghe qua Thẩm Hựu Đường, lập tức kinh ngạc nói: "Nhà của Thẩm gia như vậy, nữ nhi lại ở trong phủ ngươi làm người làm, như thế nào ngồi yên không lý đến?"

"Hắn không phải là người cha tốt." Cầu Thế Trinh lãnh đạm nói, không muốn nói rõ chuyện này với Ứng Viễn Phi, vì vậy cười nâng chén, nói đến chuyện khác. Ứng Viễn Phi cũng không còn dây dưa nữa, theo lời nói Cầu Thế Trinh nói đến chuyện khác.

Hai người một người lòng mang dị niệm không dám hỏi kỹ, một người bởi vì có ẩn tình không cách nào nói chuyện, lại vì vậy vì sau này xảy ra những tai họa nghiêm trọng.

Thẩm Hựu Đường nếu là biết Thẩm Thanh Lạc ở Cầu phủ làm người làm, đương nhiên sẽ không ngồi yên mà nhìn, cũng không phải quan tâm nữ nhi, mà là muốn dùng nữ nhi để Đông Sơn tái khởi đổi lại cuộc sống xa hoa cho hắn.

Cầu Thế Trinh nghe Thẩm Thanh Lạc nói Thẩm Hựu Đường còn muốn đem nàng đưa cho những người khác, bởi vì mình tạm thời không có cách nào cho Thẩm Thanh Lạc danh phận, sợ Thẩm Hựu Đường biết Thẩm Thanh Lạc ở trong phủ của hắn sẽ hỏng việc, liền đi tìm Thẩm Hựu Đường, hắn liền mua Thẩm trạch gấp đôi giá trị của nó, điều kiện trao đổi là Thẩm Hựu Đường phải rời khỏi Phượng thành, Thẩm Hựu Đường không có mượn đến bạc Đông Sơn tái khởi, còn cả một đoàn người đang chờ hắn, thật cao hứng mà đáp ứng, mang theo Tiêu thị cùng Thẩm Tử Du trở về nguyên quán Tế Châu.

Năm sau, Hoàng đế muốn phái người tiến về phía Tế Châu giúp nạn thiên tai. Tuyết Tai hiếm có, trước nay chưa từng xuất hiện qua, rất nhiều triều thần sợ phí sức lại chẳng có kết quả tốt, có thể không than thượng tốt hơn, không dám chờ lệnh, phụ thân Ứng Viễn Phi lại cảm thấy đây là cơ hội khó được, chủ động thay các quan lại xin nhận lệnh đi trợ giúp ở Tế Châu. Ững Viễn Phi ở Tế Châu cứu trợ thì vô tình gặp Thẩm Hựu Đường, không rõ chân tướng hắn trách cứ Thẩm Hựu Đường mắt thấy nữ nhi ruột thịt phải đi làm nô trong phủ người ta mà chẳng quan tâm, vốn là ý tốt, nhưng không ngờ lại khiến cho Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh gặp phải bao nhiêu phiền toái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương