Editor: Tiu Ú

Bối Bối còn chưa mở mắt, đôi môi đỏ mọng đã bật ra tiếng rên rỉ trước.

Ông trời ạ, đau quá!

Sự đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm* lúc trước dường như không còn nữa, nhưng mà tứ chi của nàng vừa đau vừa nhức, giống như là bị một tảng đá lớn đè một đêm.

(*vạn mũi tên xuyên ngực)

Nàng mở mắt, phát ra tiếng rên rỉ nửa sống nửa chết, giống như một kẻ già nua, vừa run rẩy vừa chậm rãi bò dậy.

Cức Cách ở bên ngoài phòng ngủ vừa nghe thấy có động tĩnh, vội vàng chạy vào, ép nàng nằm lại trên giường.

“Tiền cô nương, người đừng động đậy!” Cức Cách la hét, cầm gối, đặt xuống phía sau lưng Bối Bối, làm cho nàng có thể nửa nằm nửa ngồi.

Bối Bối không tình nguyện phải nằm xuống, nhìn thấy Cức Cách loay hoay như con quay, vừa mới bước ra phòng ngủ, lại thấy bưng chén thuốc vào.

“Người tối hôm qua giằng co suốt cả đêm, khẳng định là mệt muốn chết rồi! Trước tiên uống chén thuốc này đã.” Cức Cách vừa nói vừa dâng chén thuốc lên miệng Bối Bối.

Nước thuốc đắng nghét vừa mới vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ đột nhiên nhăn lại, nhăn nhúm như thể cái bánh bao. Nàng mới uống được nửa bát, đã tuyên bố đầu hàng, vội vã đẩy chén thuốc ra.

Cức Cách bưng một đĩa mai đường*, giúp nàng giảm bớt vị đắng trong miệng, cái miệng nhỏ cũng nhai nhóp nhép không còn nhàn rỗi nữa.

(*mai đường: kẹo xí muội)

“Tiền cô nương, tối hôm qua người sao lại không lo ngủ cho thật tốt, nửa đêm canh ba, lại một mình mò mẫm tới kho thuốc làm gì?”

“Ưm, ta…” Cái đầu nhỏ cúi xuống, không dám đối mặt thực tế.

Cức Cách cũng không phát giác, lại tự mình vừa nói. “Tối hôm qua, bộ dạng của người thật sự làm bọn ta sợ hãi, khi Cổ Vương ôm người trở về, sắc mặt cũng dọa người hiếm thấy!”

Đó vốn là bộ mặt thối của hắn từ nhỏ đến lớn mà!

Bối Bối len lén nói thầm trong lòng, cũng không có gan nói ra.

Nàng chẳng những ăn nhờ ở đậu, lại còn vong ân phụ nghĩa chạy đi trộm thuốc, cuối cùng bị người ta bắt tận tay. Mà tình cảnh bết bát mất thể diện không may bị tất cả nhìn thấy, nhưng Kiền Qua vẫn tiếp tục chứa chấp nàng, không có một cước đạp nàng xuống núi, coi như là tổ tiên nàng tích đức quá rồi!

Nhưng mà, xem thái độ của Cức Cách như vậy, thật không biết Kiền Qua đã nói những gì với mọi người trên núi Thương Mang, bọn họ vẫn tôn sùng nàng là khách quý như cũ, không hề xem nàng như một kẻ trộm.

“Cổ Vương ở đây với người cả đêm, không cho người bên cạnh đụng đến người, tự mình đè ép tay chân của người, chỉ sợ người tự làm bản thân bị thương.” Cức Cách híp mắt, mỉm cười với Bối Bối. Cức Cách tuy chỉ là người ngoài cuộc, nhưng chuyện mà người trong cuộc còn mơ mơ màng màng, Cức Cách cũng đã sớm nhìn thấu.

Trên giường, Bối Bối nheo mắt lại.

A, tìm được hung thủ rồi!

Nhất định là Kiền Qua đè ép nàng, nên tay chân nàng bây giờ mới đau nhức như vậy! Đáng giận a! Hắn cường tráng như cây đại thụ, dám đè trên người nàng, chẳng lẽ sẽ không sợ đè nát nàng sao?

Trong đầu hiện lên cảnh Kiền Qua đè ép nàng, thân thể cao lớn treo trên người nàng. Bàn tay của hắn, chế trụ cổ tay của nàng, thân thể hắn, ra sức ấn trụ nàng…

Một luồng khí nóng, đột nhiên ập lên má,

khuôn mặt nhỏ của Bối Bối bỗng đỏ bừng.

Ách, có phải chén kia thuốc có vấn đề hay không vậy? Tại sao nàng đột nhiên cảm thấy thân thể có chút nóng lên?

“Tiền cô nương, người có khá hơn chút nào không? Cổ Vương căn dặn, cô nương người vừa tỉnh dậy, liền mời qua đại sảnh.” Cức Cách nói, mang tới áo choàng của nàng, đứng chờ một bên.

“Hắn muốn gặp ta?” Nàng cẩn trọng hoài nghi hỏi.

“Vâng, nói là có chuyện quan trọng, phải

nói chuyện với người một chút.”

Bối Bối gãi gãi đầu nhỏ, rất muốn chạy trốn, rồi lại đau khổ hiểu rằng, nàng căn bản không có chỗ nào có thể trốn được.

Kiền Qua muốn nói với nàng chuyện gì đây? Hắn có khi nào sẽ ném nàng vào trong lao không? Ưm, không đúng, hắn nếu như muốn trừng phạt nàng, cũng sẽ không ôm nàng trở về phòng Hán tộc, chứ đừng nói chi là hao tâm tốn sức bảo vệ nàng suốt cả đêm.

Mang tâm trạng thấp thỏm bất an, nàng mặc áo choàng, chậm rãi đi tới phòng hắn.

* * *

Thanh âm trầm thấp từ đằng sau cửa thỉnh thoảng truyền ra.

Bối Bối đi tới trước phòng, hai tay vịn khung cửa, lặng lẽ ló ra một cái đầu nhỏ, quan sát tình cảnh bên trong.

Tiếng thảo luận bên trong phòng dừng lại, sau đó, thanh âm trầm thấp lại vang lên.

“Vào đi.” Kiền Qua gọi, đã sớm nhìn thấy nàng lén lén lút lút trước cửa.

Bối Bối cắn môi, biết không thể tránh được, đành phải thở dài một hơi, đi vào bên trong phòng khách.

“Tiền cô nương, thân thể người đã khỏe chưa?” Một vị quản sự đứng ở vị trí đầu

tiên, bước một bước dài về phía nàng, cung kính hỏi thăm.

“Ta không sao.”

Vừa mới nói xong, lại có người khác vây

tới, bận rộn thăm hỏi quan tâm.

“Thân thể có còn đau không?”

“Tối hôm qua người thật là làm nhiều người sợ hãi nha.”

“Đúng vậy nha, người chịu khổ rồi!”

Bên này đang hào hứng nói, một thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên, lập tức làm đông cứng mọi người đang tràn đầy quan tâm.

“Đi ra ngoài.”

Không ai dám thốt ra một tiếng nào nữa, tất cả đều bôi dầu lên lòng bàn chân lập tức lao ra khỏi cửa lớn, thậm chí không dám quay đầu lại hay liếc mắt nhìn, chỉ còn lại Bối Bối vừa mệt mỏi lại trải qua một trận oanh tạc, còn đang ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Nàng cũng rất muốn chạy trốn theo, nhưng trực giác của nàng biết, nàng nếu như dám có can đảm bước một bước nhỏ về phía cửa, Kiền Qua nhất định sẽ lập tức xông tới.

Sau khi liên tục hít sâu mấy lần, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, dũng cảm nghênh đón gương mặt tuấn tú nghiêm khắc kia.

“Cức Cách nói, ngươi có chuyện tìm ta.”

Kiền Qua đầu tiên là lạnh lùng xem xét nàng một lúc lâu, sau đó mới không chút biểu tình mở miệng.

“Ta đã cảnh cáo nàng, không cho đến gần phòng dược.”

“Ách…”

“Ta cũng đã nói, bình thuốc kia ngoại trừ ta ra, người bên cạnh không đụng vào được.”

“Oa, bây giờ ta biết rồi mà.” Đầu nhỏ cúi đến sắp đụng ngực, dùng thanh lượng nhỏ nhất trả lời.

Ô ô, đừng mắng nữa nha, trong lòng nàng cũng rất hối hận mà!

Nhớ tới tình cảnh quỷ dị đêm qua, Bối Bối rùng mình một cái, chỉ cảm thấy lòng bàn chân ngưa ngứa, giống như là những con rắn đen kia vừa chạy tới chạy lui trong đó.

Con ngươi trong veo đảo đảo, trong lúc vô tình nhìn thấy trên cổ tay Kiền Qua, có một vòng vết thương xanh xanh tím tím, xem ra giống như là vừa bị động vật nào đó cắn. Nhìn vết thương kia, vừa sưng vừa tím, khẳng định là đau cực kỳ.

Quái lạ, thân thủ của hắn mạnh mẽ, bất kỳ mãnh thú nào cũng không phải là đối thủ của hắn, làm gì có loại động vật nào, có khả năng như vậy, có thể cắn được hắn?

Nàng ngó chừng cái vết cắn kia, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới, Cức Cách lúc nãy đã nói, đêm hôm qua, lúc nàng đau đớn vô cùng, Kiền Qua tự mình ấn giữ nàng, chỉ sợ nàng tự thương tổn bản thân.

A, chẳng lẽ, cái vết cắn kia…

Bối Bối vừa rối loạn, vừa có cảm giác một dòng nước ấm lặng lẽ chảy trong lòng.

Ý thức được tầm mắt Kiền Qua vừa quét tới, nàng vội vàng hắng hắng cổ họng, len lén ra lệnh cho bản thân không thể luống cuống nữa.

“Ách, đúng rồi, bên trong cái bình kia, rốt cuộc là chứa vật gì vậy?” Nàng cố ý nói sang chuyện khác, ngọ nguậy đôi giày nhỏ một chút, chỉ sợ là đã có thứ quái dị gì trượt vào.

“Cổ.”

“A?”

“Trong đó chứa Thất Nhật Cổ*.”

(*cổ bảy ngày)

A! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối trong nháy mắt chuyển thành trắng bệch.

Đáng chết! Đại tỷ nhất định là đã quên nhắc nhở nàng, ngoại trừ sở trường dùng thuốc, người Miêu còn có sở trường dùng cổ.

“Ngươi là đang nói, cái thứ chui vào trong thân thể ta, là cổ độc?” Nàng khô giọng hỏi, thanh âm cũng bắt đầu run run, thân thể lại càng run rẩy không ngừng.

Từ nhỏ đã đọc qua bao nhiêu là sách thuốc, nàng dĩ nhiên biết cái gì gọi là cổ độc.

Trên sách có ghi lại, Miêu Cương là khu vực nhiều cổ. Mồng năm tháng năm hàng năm là ngày mặt trời cực thịnh nhất, lấy trăm loại độc trùng thả vào bên trong đàn luyện cổ, để cho độc trùng tự giết nhau, cái cuối cùng còn lại, chính là cổ.

(*Mồng 5 tháng năm chính là tết đoan ngọ, ngày trừ sâu bọ)

Những ý nghĩ rối loạn không ngừng hiện lên trong đầu nàng, trên sách còn ghi, những người trúng độc luôn là gặp phải những căn bệnh quái lạ đáng sợ, cuối cùng chết thảm dưới những phương thức ly kỳ cổ quái nhất…

Oa, nàng không muốn đâu!

“Tại sao những người Miêu đều nói đó là thánh dược?” Nàng sắp phát khóc rồi.

“Tam sao thất bản, đương nhiên sẽ có lời truyền bậy.” Kiền Qua giọng điệu bình thản, tựa như đang thảo luận về thời tiết.

“Những người đó rõ ràng đã nói, loại thuốc kia có thể làm người ta bách độc bất xâm.” Nàng căm giận bất bình chất vấn, vừa tức vừa sợ, trong lòng quả thực không còn chủ ý nào.

“Người đều đã chết hết, dĩ nhiên bách độc bất xâm.”

Ô ô, xong đời, nàng đã bị lòng hiếu kỳ của bản thân hại chết!

“Nhưng mà ta hiện tại cũng không có chuyện gì mà!” Bối Bối vội vàng nói, từ trên ghế nhảy dựng lên, đứng tại chỗ nhảy nhảy, muốn chứng minh bản thân rất khỏe mạnh, thuận tiện muốn cũng thử xem có thể nhảy cho văng độc trùng trong cơ thể ra hay không.

“Bây giờ thì không có chuyện gì, nhưng mà bảy ngày sau…” Kiền Qua chỉ nói ra một nửa.

Trái tim Bối Bối cũng bị treo lên giữa không trung. “Bảy ngày sau sẽ như thế nào? Ngươi mau nói cho hết!”

“Loại cổ này, lúc đầu sẽ đau khoảng một canh giờ, cứ cách sáu canh giờ sau lại phát tác. Cứ như vậy, thời gian đau đớn càng tăng, đến ngày thứ bảy, người trúng độc sẽ đau đớn chết tươi.” Hắn chậm rãi nói, đáp ứng yêu cầu của nàng, cực kỳ cẩn thận nói rõ tình huống.

Trong truyền thuyết, người chết kiểu này, hồn phách đều tiêu tán, thậm chí không thể luân hồi chuyển kiếp.

Mọi người đối với loại cổ này tràn đầy sợ hãi, đối với Kiền Qua lại càng vừa kính vừa sợ, ngầm tôn xưng hắn là Tiêu Hồn Cổ Vương, chọc tới hắn chỉ sợ chẳng những đau đớn mà chết tươi, ngay cả linh hồn cũng tiêu tán mất.

Dõi mắt cả Miêu Cương, cũng chỉ có mỗi mình Bối Bối không biết sống chết, còn dám xông vào bên trong phòng dược.

Khó trách phòng dược không cần khóa lại, bất kỳ người nào có đầu óc một chút,

đều biết nên tránh thật xa chỗ này, làm gì có ai dám xông vào làm loạn?

Bối Bối muốn té xỉu!

Ngay trong lúc cấp bách, trong đầu nàng đột nhiên có linh quang lóe lên, nảy ra một biện pháp.

“Đúng rồi, cổ này là của ngươi, ngươi nhất định biết phương pháp giải cổ.” Nàng ngẩng đầu, vội vàng hỏi, cố gắng níu kéo hy vọng cuối cùng.

“Cổ độc trong người nàng. Không thể giải.” Kiền Qua lạnh lùng trả lời, tròng mắt đen sâu thẳm u ám.

“Ta không cần biết có giải được hay không, tốn bao nhiêu tiền cũng được, ngươi lập tức giúp ta giải đi!” Nàng hét lên, từ trong túi áo lôi ra mấy thỏi bạc, dùng sức đập vào hắn.

Hắn chẳng thèm ngó tới, trực tiếp đẩy ngân lượng ra, nâng ly trà miệng, ung dung uống trà đắng.

“Cổ đó là dùng máu ta nuôi, chỉ có ta có thể giải, phương thức giải cũng khác với những loại cổ trước giờ.”

Bối Bối xông lên phía trước, hai tay níu lấy áo bào hắn, dùng sức lay động nam nhân đáng ghét này. Nếu không phải cái mạng nhỏ còn nằm trong tay hắn, nàng thật muốn dùng sức đạp hắn mấy đạp.

“Phương pháp gì cũng được, mau ra tay đi!” Nàng gầm hét.

Hắn nhìn nàng, một hồi lâu sau mới tuyên bố.

“Nàng phải cùng ta hợp hoan.”

(*hợp hoan: nam nữ giao hoan…)

A?!

“Hợp…hoan?” Nàng mở to mắt, bàn tay nhỏ bé cứng đờ, đã quên ý nghĩ muốn đạp hắn.

Kiền Qua gật đầu.

“Ách, ý của ngươi là, ách, có thể giải thích rõ ràng một chút được không?” Có thể hai chữ đó, trong lời nói của tên man tử này, là ám chỉ ý tứ nào khác hay không?

Nàng khuôn mặt mong đợi nhìn hắn, kỳ vọng từ trong đôi môi mỏng, sẽ phun ra một ý khác.

“Cùng ta ngủ.” Lời của hắn phá vỡ mong đợi của nàng.

“Ách… Chỉ là ngủ sao?” Nàng vẫn còn chưa từ bỏ ý định.

Kiền Qua nhìn nàng, khẽ nhếch khóe miệng.

“Tất cả đều làm hết.”

Đều, đều làm hết?!

Vì giải trừ cổ độc, nàng phải cùng Kiền Qua… Ách…

Khuôn mặt non nớt, bởi vì đề nghị kinh thế hãi tục này, nhanh chóng chuyển thành đỏ bừng, nhưng mà nghĩ tới kia cơn đau đớn thấu xương kia, nàng không chần chờ, lập tức đã quyết định.

“Được, ta đồng ý, vậy ngươi tới đi! Chúng ta tốc chiến tốc thắng!” Nàng cởi áo choàng xuống, thân thể xinh xắn nhảy tới ngai vương mà hắn đang ngồi, tay chân mở ra như một loại tế phẩm, quyết tâm bằng bất cứ giá nào.

Được rồi! Cứ coi như là bị chó cắn đi. Dù sao đời này nàng cũng không có ý định lập gia đình, giao sự trong sạch cho man tử này, nói không chừng còn có thể bớt đi một chút phiền toái. Chờ sau khi Kiền Qua giải xong cổ độc, nàng sẽ phải lập tức chuồn đi, lập tức trở lại kinh thành, đời này cũng không gặp lại nam nhân lãnh khốc này nữa, phải hoàn toàn quên đi chuyện mất thể diện này!

Nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị “anh dũng hy sinh”, nhưng Kiền Qua chỉ liếc nàng một cái, cũng không hề động đậy.

“Không chỉ là tối nay.” Hắn lại mở miệng.

A?

“Vậy phải bao lâu?” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, nheo mắt lại.

Cặp mắt đen nhìn thẳng nàng, ánh lên sự bình tĩnh.

“Bảy ngày một lần, trong vòng ba năm.”

“Ba năm!” Nàng từ trên tấm da thú nhảy

dựng lên, cái đầu nhỏ lắc như thể cái trống bát lãng cổ*.

(*bát lãng cổ: cái trống lắc mà con nít

hay chơi)

“Không được không được.” Nói gì cũng không được! Nếu thường xuyên cùng hắn như vậy… Ách, nàng chẳng phải là trở thành…tình nhân của hắn sao?

Hai chữ này, làm cho mặt nàng đỏ bừng, trái tim mắc cỡ nhảy thình thịch.

Hắn không hề cưỡng cầu, chẳng qua là nhún vai, đứng dậy đi ra ngoài, nhàn nhạt bỏ lại một câu nói.

“Nàng có thể từ từ suy nghĩ.”

Suy nghĩ? Chuyện này có cái gì cần suy nghĩ? Thân thể trong sạch của nàng, vì giải cổ độc, cho hắn chiếm tiện nghi đã là hoang đường lắm rồi. Bết bát hơn chính là, để loại bỏ hẳn đau đớn, bọn họ nhất định phải cứ mỗi bảy ngày sẽ…

A, không được không được! Nàng thà rằng đau chết, cũng sẽ không đáp ứng chuyện này.

* * *

Hai canh giờ sau, thời gian vừa đến, cổ độc một lần nữa phát tác.

“A!”

Tiếng thét chói tai truyền khắp núi Thương Mang, khiến cho mọi người đều hơi cứng người lại.

Thanh âm kia càng lúc càng thống khổ, còn kèm theo thanh âm vỡ vụn của đồ vật bị ném ra ngoài. Sau đó không lâu, đã nhìn thấy Bối Bối từ trong phòng Hán tộc lao ra, lảo đảo băng qua quảng trường, đá văng cửa lớn phòng Cổ Vương.

“Kiền Qua!” Nàng thét chói tai, đã đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.

Thân hình cao lớn chậm rãi đứng lên, cặp mắt đen liếc về phía nàng.

“Tùy ngươi muốn vài năm cũng được, nhanh lên một chút, giúp ta… Giúp ta…” Bối Bối nhào vào trong lồng ngực của hắn, chủ động cởi xiêm y của hắn.

Cổ độc quá mức lợi hại, nàng đau đến độ khó có thể chịu được nữa, quyết tâm cao ngất trời lúc trước, đã sớm bị ném ra đến ngoài chín tầng mây rồi.

Đau, nàng đau quá! Hắn tại sao còn chưa chịu cứu nàng?

Bối Bối níu lấy cổ hắn, đôi môi đỏ mọng dâng lên, vụng về hôn lên mặt hắn, cổ hắn, lồng ngực hắn…

“Nàng quyết định?” Thanh âm trầm thấp

từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Nàng gật đầu lung tung, bàn tay nhỏ không còn nhàn rỗi, không ngừng sờ loạn trên người hắn, chỉ cầu hắn sớm từ

bi một chút, giúp nàng giải trừ đau đớn.

Trong cặp mắt đen sâu thẳm u tối, lóe lên một tia sáng. Kiền Qua ôm lấy nàng, đi vào bên trong phòng, cước bộ của hắn rất nhanh, động tác ôm lấy nàng vừa trầm ổn lại vừa có ôn nhu súc tích.

Bên phòng trong thiết kế đơn giản, góc phòng có một cái giường đá lớn, bên trên lót một lớp đệm da thú thật dày.

Trong lúc mông lung, Bối Bối đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy bản thân bị ôm lên giường, còn đôi môi và bàn tay nóng như lửa của Kiền Qua, bắt đầu chu du trên người nàng.

Nàng thật rất đau, nhưng mà hắn mang đến cảm giác kỳ diệu, từng chút từng chút đuổi cơn đau đớn kia đi. Nàng cắn môi, trên trán lấm tấm giọt mồ hôi nhỏ, cái đầu nhỏ bắt đầu lắc trái lắc phải trên tấm da thú.

Xiêm y chẳng biết từ lúc nào đều đã bị ném xuống dưới đất, thân thể Kiền Qua rất nóng rất nóng, nặng nề đè trên người nàng.

“Chịu đựng một chút.” Thanh âm trầm thấp của hắn, tựa vào bên tai nàng, kèm theo tiếng thở dốc như thiêu đốt.

Nàng căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ có thể buộc chặt hai cánh tay, càng ôm hắn chặt hơn. Mơ hồ cảm giác được hai tay của hắn, tách đôi chân trần của nàng ra, rồi sau đó một vật cực nóng cứng rắn nào đó, chậm rãi tiến vào bên trong nàng…

So với cổ độc đang tàn sát bừa bãi toàn thân, đau đớn mà Kiền Qua mang lại cho nàng, thậm chí có thể nói là ngọt ngào.

“Theo ta.” Hắn nói nhỏ, ôm chặt thiếu nữ trong lồng ngực, bắt đầu nhịp điệu có quy luật từ xưa, từng giọt mồ hôi nóng rơi trên da thịt mềm mại của nàng.

Dần dần, tiếng rên của Bối Bối trở nên uyển chuyển mượt mà, không còn là bởi

vì đau đớn, mà là vì dư âm hoan ái vô tận hắn đem đến cho nàng.

Bên trong căn nhà lớn, có tiếng nam nhân thở dốc, cùng với tiếng nữ nhân rên nhẹ, thật lâu không ngừng.

* * *

Mấy ngày sau, kỳ trân dị bảo đủ loại đủ kiểu dáng, từ trăm tộc của Miêu Cương lục tục vận chuyển đến núi Thương Mang.

Hôn sự của Cổ Vương, cũng là hỷ sự lớn của Miêu Cương, các tộc trưởng của trăm tộc trèo non lội suối đến đây chúc mừng, cũng tò mò muốn nhìn một chút xem Cổ Vương lãnh khốc cuối cùng là cưới một nữ tử như thế nào.

Tình cảnh chiêu cáo thiên hạ này, lại làm cho Bối Bối sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đáng ghét, rõ ràng là chuyện rất mất mặt mà, tại sao phải để cho mọi người đều biết hết vậy?

Đúng vậy, những người này toàn bộ đều đã biết, nàng là bởi vì dại dột trúng phải cổ độc, mới bò lên giường hắn, khẩn cầu hắn muốn nàng.

Thật ra thì Bối Bối cũng không phải là không nghĩ tới việc nói chuyện rõ ràng với Kiền Qua, nói rõ không cho hắn lộ chuyện ra ngoài. Nhưng mà ngày đó nàng băng qua quảng trường, xông vào trong phòng hắn, mọi người trên núi Thương Mang, toàn bộ đều có thể làm nhân chứng.

Nghe nói, hôm đó nàng còn chưa bước ra khỏi cửa phòng Kiền Qua, thì tin hôn sự của Cổ Vương cũng đã truyền khắp mấy bộ tộc lân cận.

Nàng nhìn thấy khách khứa nối đuôi nhau mà tới không dứt, trong lòng chính là không thoải mái, không nhịn được tiến tới bên cạnh Kiền Qua đặt câu hỏi.

“Tại sao bọn họ lại khẳng định ta nhất định sẽ gả cho ngươi vậy?” Nàng chạy đến đại sảnh chất vấn hắn, tầm mắt lại lạc lên trên lồng ngực rộng rãi, không dám nhìn tới ánh mắt của hắn.

Mặc dù hai người đã từng có tiếp xúc da

thịt, nhưng mà nàng vẫn là không có thói quen đối mặt với hắn. Nhất là ở ban ngày như thế này, nhìn lên ánh mắt hắn, nàng sẽ lại nhớ tới cảnh thân mật ban đêm…

Nghĩ đi nghĩ lại, gương mặt tròn trĩnh lại

biến thành trái táo đỏ.

Kiền Qua nhìn nàng, mặt không chút biểu tình.

“Trừ phi nàng muốn chết, nếu không nàng sẽ phải gả cho ta.”

Hừ, câu trả lời này thật quá ghê tởm!

“Nhưng mà, ta chỉ nói là cho… Ách, để giúp ta ngừng đau, chứ không có đáp ứng phải gả cho ngươi…” Nàng một mặt vừa nói, một mặt đỏ hồng, càng cúi càng thấp.

“Ta nguyện ý cưới nàng là được.” Hắn nói đơn giản, không để ý tới nàng.

(Tiu Ú: *mắt hình trái tim si mê nhìn ca ca*)

Bối Bối một bụng tức giận, cong đôi môi đỏ mọng trở về phòng mình. Trên đường trở về phòng, không ngừng có người tiến lên nói vài câu chúc mừng với nàng, hoặc là dâng lên lễ vật trân quý.

Đến khi trở lại phòng Hán tộc, tình hình lại càng ngoài tầm kiểm soát, lễ vật mà các tộc chuyển tới, đã sớm chất thành đống trong đình viện, nàng ngay cả việc muốn tìm một chỗ đứng cũng rất khó khăn.

Bối Bối khó khăn gạt mớ lễ vật sang một bên, chật vật đi vào phòng ngủ. Vừa mới bước vào phòng ngủ, hai mắt nàng không nhịn được sáng lên.

Trên giường đặt một cái váy cưới Miêu tộc hoa mỹ tinh xảo, trên băng váy hoa kia, thêu hoa văn tinh tế phi phàm, quả thực là xảo đoạt thiên công*. Ngoại trừ váy cưới, còn có mũ ngân quan đội đầu, cùng với một số lượng lớn đồ trang sức đeo tay bằng bạc trắng.

(*xảo đoạt thiên công: khéo hơn cả trời)

Nàng ngồi ở mép giường, ôm mũ ngân quan, trái tim lại bắt đầu rối loạn.

Chuyện đã lớn như vậy, nàng xem ra là không tránh khỏi. Chẳng qua là, nàng thật sự muốn gả cho Kiền Qua sao?

Bị trói ở bên cạnh hắn ba năm là một chuyện, trở thành thê tử của hắn, lại là một chuyện khác! Nàng thật sự muốn ở lại chỗ này, cùng hắn làm vợ chồng cả đời sao? Mà cũng nói, tin tức nàng lập gia đình nếu như truyền đến kinh thành, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Ách, cũng không đúng, nếu như đại tỷ biết nàng gả cho Cổ Vương, khẳng định sẽ cao hứng cực kỳ, nói không chừng liền ôm bàn tính, bắt đầu tính toán xem phải dựa vào mối quan hệ này mà giúp Tiền gia có được bao nhiêu lợi ích như thế nào.

Nghĩ tới như vậy, Bối Bối nặng nề thở dài một hơi.

Nàng bối rối cực kỳ, cảm thấy không tình nguyện, rồi lại nghĩ không ra bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.

Cức Cách cầm lễ vật đầy tay. Từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt đầy nụ cười.

“Hán phi, người nhìn những thứ xiêm y cùng ngân sức này, có hài lòng không?” Nàng cao hứng phấn chấn vừa nói, vừa cầm lấy mũ ngân quan, vui vẻ giúp Bối Bối đội lên.

A, tân nương mà Cổ Vương chọn, quả là cực kỳ xinh đẹp nha! Không ít tộc trưởng lên núi Thương Mang, nhìn thấy đương kim Hán phi, toàn bộ đều hoa mắt choáng váng, tất cả đều âm thầm thề, phải đi Hổ Môn, xem xem có thể gặp thêm một mỹ nữ Hán tộc nào nữa hay không.

Chẳng qua là, tâm tình vui sướng của mọi người, tựa hồ không hề lây sang tân nương.

“Những bộ váy cưới này, từ khi nào thì bắt đầu thêu?” Bàn tay Bối Bối lướt qua những hoa văn thêu thùa trên váy cưới, âm thầm nghĩ ngợi, thêu hoa tinh xảo như vậy, tuyệt đối là tốn không ít thời gian.

“Dạ, những cô nương trong tộc cùng nhau thêu, tốn khoảng nửa tháng.” Cức Cách trả lời.

Nửa tháng? Đó chính là lúc nàng vừa lên núi Thương Mang mà, mọi người đã bắt đầu âm thầm chuẩn bị hôn lễ rồi sao?

Mày liễu cong cong chau lên không vui.

“Các ngươi đã xác định, ta nhất định sẽ gả cho hắn sao?” Quái lạ, hôn nhân đại sự của bản thân nàng, tại sao người bên

cạnh nàng đều biết trước?

Cức Cách cười cười thần bí, đi ra cửa thăm dò một chút, sau khi xác định Cổ Vương vẫn còn ở đại sảnh, tạm thời không cách nào rời khỏi nơi đó, mới huỵch huỵch chạy về trước mặt Bối Bối, nhỏ giọng nói: “Từ khi Cổ Vương đưa tới vòng tay bạc kia, chúng ta liền có thể chắc chắn.”

Bối Bối chớp mắt.

“Vòng tay bạc kia, là của phụ thân Cổ Vương mua về từ tay một thợ kim hoàn khéo léo của Ba Tư, tặng cho mẫu thân Cổ Vương, thành một đôi vòng tay nam nữ. Một cái ở trong phòng Cổ Vương, cái còn lại hiện tại đang ở trên tay người.” Cức Cách vừa nói, vừa cầm ngân sức, bận rộn chuẩn bị trang phục tân nương.

Bối Bối ngồi ở mép giường, ngơ ngác tùy ý Cức Cách định đoạt. Bàn tay nhỏ của nàng, lần đến trên vòng tay bạc, nắm thật chặt không buông.

Hắn cho nàng ở trong phòng của mẫu thân hắn, lại đưa vòng tay bạc của mẫu thân cho nàng, còn dặn dò nàng nhất định phải đeo lên, tất cả mọi người đều biết ý đồ của hắn, cũng chỉ có nàng ngu ngốc, còn chẳng hay biết gì…

Người Miêu mang nữ nhân về nhà, không phải là để làm khách.

Kiền Qua nói những lời này, cũng đã ẩn dấu một ẩn ý khác.

Không biết tại sao, sau khi biết được bí mật này, trong lòng nàng có chút bối rối,

có chút tức giận, có chút không cam lòng, nhưng cũng trộn lẫn chút nhuận nhuận ngọt ngào ấm áp.

Trên quảng trường tiếng chiêng trống khua vang trời, các vị khách bàn cãi với nhau, Kiền Qua từ bên ngoài sải bước vào phòng ngủ của nàng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, trong lòng lại kích động. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đã luôn có một dòng nước ấm chảy trong lòng nàng.

Thì ra là, hắn đã sớm quyết định chủ ý muốn kết hôn với nàng.

Không biết tại sao, chuyện này làm cho nàng thật là cao hứng, thật là cao hứng…

Kiền Qua nhìn nàng, cặp mắt đen lóe lên.

“Tới đây.” Hắn bá đạo nói, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lần này, nàng không hề nhầm lẫn, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt hắn.

“Đi đâu?” Bối Bối cong môi, cười yếu ớt với hắn, bao nhiêu ảo não lúc trước, hiện tại tất cả đều bị quét sạch.

Kiền Qua nhíu chân mày một cái.

“Tới đây.” Hắn không trả lời, ngược lại ra lệnh lần nữa.

Nàng thầm thầm thở dài một hơi, giơ hai

tay đầu hàng với tính tình bá đạo của hắn.

“Được rồi được rồi, đừng thúc dục.” Bối Bối ngoài miệng oán trách, nhưng vẫn biết điều vươn bàn tay nhỏ, đặt vào lòng bàn tay rộng rãi của hắn.

Kiền Qua nắm lấy tay nàng, bước ra ngoài, trên đôi môi đỏ mọng của nàng, lặng lẽ lan ra một nụ cười.

Ưm, có lẽ, gả cho hắn, cũng là một chuyện không tệ đâu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương