Khuông Ngữ Điềm ngây người

Ninh Lẫm nhanh chóng nói tiếp, “Anh cai nghiện được rồi.”

Khuông Ngữ Điềm lẳng lặng nhìn Ninh Lẫm, anh nuốt nước bọt, cẩn thận nói, “Anh thật sự đã cai được rồi, sau này không bao giờ động tới nữa. Thật đó, anh thề!”

Khuông Ngữ Điềm nhẹ nhàng gật đầu.

Cô cúi đầu sửa lại quần áo trên người, vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo rồi xoay người định xuống giường.

Ai ngờ Ninh Lẫm túm lấy cổ tay cô, làm cô ngã xuống giường, ngồi lên hai chân anh.

Hơi thở của anh như có như không vờn quanh vành tai Khuông Ngữ Điềm, anh ôm chầm eo cô, để cô ngồi sát vào mình rồi dùng chóp mũi cọ cọ đầu mũi cô.

“Em đừng đi mà.” Anh thấp giọng nỉ non, “Hôn anh nữa đi.”

Khuông Ngữ Điềm quay đầu, anh dựa thật sự gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nam tính nồng đậm thuộc về anh.

Hơi thở này giúp miêu tả cụ thể hơn bốn chữ “mất rồi tìm lại”, Khuông Ngữ Điềm chợt nhớ tới anh thời niên thiếu, khi đó cô thích anh, cảm thấy điểm nào của anh cũng tốt. Thậm chí anh còn được chiều sinh kiêu ngạo, rất thích bật nóc nhà, nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo cô luôn cưng chiều và làm theo ý anh.

Đôi khi anh sẽ giống như bây giờ, làm nũng mà không biết, rõ ràng ở trường học chạy việt dã mấy chục ki lô mét không vấn đề gì, vậy mà mỗi khi ở trước mặt cô, anh cái này không làm được, cái kia làm không xong, ngay đến tắm rửa cũng phải để cô giúp, đến khi người cô ướt sũng toàn nước thì lại dỗ dành, “Tiểu Bồ Đào, em mau hôn anh đi, em hôn anh là anh hết mệt.”

Tất nhiên khi anh muốn cô hôn, đa số thời điểm không phải là hôn môi.

Nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, bàn tay Ninh Lẫm di chuyển từ eo lên tới cổ Khuông Ngữ Điềm, tay anh rất lớn, mu bàn tay lộ rõ khớp xương và mạch máu, nhiệt độ lòng bàn tay rất cao, nhẹ nhàng dán lên da thịt cô.

Anh cẩn thận nhìn cô, càng nhìn càng không nhịn được, muốn nhỏm lên hôn cô.

Nhưng Khuông Ngữ Điềm lại đẩy anh ra, không những thế khi anh muốn ôm cô, cô năm lần bảy lượt gạt tay anh.

Cô chống tay lên ngực anh, tỏ vẻ kháng cự: “Ninh Lẫm, anh từ từ đã.”

Bầu không khí đông cứng, Ninh Lẫm ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm.

“Em sợ anh?” Anh rũ mắt xuống, khóe môi lại nhếch lên trên, “Hay là thấy anh giống rác rưởi?”


Trong lòng Khuông Ngữ Điềm chua xót, cô cố gắng giữ giọng điệu thoải mái nhất, “Không phải anh đã cai nghiện được rồi sao?”

Ninh Lẫm cố chấp hỏi: “Vậy anh phải đợi bao lâu?”

Còn muốn đợi bao lâu.

Đã tám năm rồi, anh không chờ nổi nữa.

Khuông Ngữ Điềm ngồi trên đùi Ninh Lẫm, tầm mắt dừng trên vết sẹo gồ ghề trên tay phải anh, cô đặt tay xuống và nói với anh, “Chúng ta cần nói chuyện.”

Ninh Lẫm trợn tròn mắt, anh không muốn nghe cô nói.

Trước đây anh chưa bao giờ nghe lời ai, nhất là cô.

Khuông Ngữ Điềm nắm tay anh, cô hắng giọng tiếp tục, “Anh biết đó, bây giờ chúng ta không giống như trước.”

“Không giống chỗ nào?” Ninh Lẫm nói, “Vừa nãy em còn hôn anh.”

“…Chuyện đó không giống nhau.”

“Có chỗ nào không giống?” Anh tránh khỏi tay Khuông Ngữ Điềm, thân thể dựa sát vào cô, ánh mắt thì sáng quắc, “Vì cái tên thầy giáo dạy toán kia phải không?”

Khuông Ngữ Điềm sửng sốt.

Trái tim Ninh Lẫm bắt đầu đau đớn, anh giơ tay mơn trớn cằm cô, trong đầu vụt lên câu “Không chịu hết hy vọng” kia của Hạ Dao.

Lúc chưa nhìn thấy cô, anh cho rằng mình có thể vĩ đại buông tay, thành toàn cho tự do và tình yêu của cô.

Nhưng sau này anh phát hiện ra, anh chỉ đang tự lừa gạt chính mình. Anh không làm được, ai muốn vĩ đại thì vĩ đại, riêng anh không làm được.

Ninh Lẫm vuốt ve đôi môi cô, anh nghèn nghẹn hỏi, “Em thích anh ta?”

“Ninh Lẫm, em và anh ấy đã chia…”


“Em thích anh ta mà còn hôn anh.”

Ninh Lẫm đã ba hai tuổi, từng trúng đạn từng đổ máu, nhưng trong tình cảm anh vẫn xử lý cảm xúc hệt thời niên thiếu.

Anh rất tủi thân, tủi thân đến nỗi buông lời tàn nhẫn, “Em đùa giỡn anh.”

Khuông Ngữ Điềm im lặng một lúc rồi xuống khỏi giường, cô nhặt túi giấy vừa bị ném trên đất, lấy áo đồng phục ra rồi đặt lên trên giường.

Ninh Lẫm nhìn áo đồng phục tuy đã cũ nhưng vẫn còn rất tốt, phải nói chất lượng đồng phục hồi đó khá tệ, nếu không phải cô có lòng giữ gìn cẩn thận, làm sao có thể giữ được chục năm.

Ninh Lẫm không cầm, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng khó che giấu, anh nắm cổ tay cô, lạnh giọng hỏi, “Em có ý gì?!”

“Trả lại di vật cho anh.”

Hai mắt Ninh Lẫm đỏ ngầu vì kích động, “Tại sao lại trả anh, anh không cần!”

Khuông Ngữ Điềm đứng bên mép giường nhìn anh, “Anh đã đi thăm anh Tiểu Ninh chưa? Em đã an táng anh ấy ngay cạnh phần mộ của mẹ em, khi nào anh cùng em đi thăm bọn họ nhé.”

Ninh Lẫm không nói lời nào.

“Ninh Lẫm.”

Khuông Ngữ Điềm ngồi xổm trước mặt anh, dịu dàng ủ tay anh trong tay mình, “Không chỉ riêng em, anh nợ nhiều người một lời xin lỗi.”

Mắt Ninh Lẫm lộ rõ vẻ buồn đau, anh hỏi: “Liệu xin lỗi còn tác dụng không?”

Khuông Ngữ Điềm nói: “Còn tác dụng.”

Sẽ mất rất nhiều thời gian để xây dựng lại từ đống hoang tàn, và việc họ cần làm đầu tiên chính là nói lời từ biệt với quá khứ đổ vỡ.




Ninh Lẫm cất đồng phục vào tủ quần áo, sau đó thay đồ đưa Khuông Ngữ Điềm xuống dưới.

Không biết Hạ Dao rời đi từ lúc nào, khi hai người ra ngoài phòng khách thì đã không thấy người đâu, chỉ còn sót lại trong không khí hương nước hoa nhàn nhạt.

Mũi Ninh Lẫm rất thính, “Em có nhớ mấy người lần trước gặp trong nhà hàng lẩu không? Một người là bạn của anh – Diêu Khởi Đông, một người khác là thầy giáo cũ của anh ở học viện – Giang Dụ. Mấy ngày nữa Khởi Đông phải về Tây Nam, còn lão Giang cũng chuẩn bị về Liêu Châu, Hạ Dao định rủ mọi người cùng ăn bữa cơm, hôm nay cô ấy tới đây để nói với anh việc này.”

Khuông Ngữ Điềm gật đầu.

Bọn họ xuống tới sảnh dưới tầng, Ninh Lẫm quay đầu hỏi: “Em đi cùng anh nhé?”

Khuông Ngữ Điềm suy nghĩ giây lát rồi từ chối.

Cô cảm thấy nếu mình tham gia trường hợp kiểu này sẽ làm mọi người không được thoải mái.

Với lại giữa cô và Ninh Lẫm còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng.

“Em định hai hôm nữa sẽ đi thăm mộ, anh đi được không?”

Ninh Lẫm ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa, “Anh lúc nào cũng được.”

Chỉ cần cô tới tìm anh là anh luôn sẵn sàng.

“Gần đây em phải cẩn thận, anh cảm giác có người theo dõi em.”

Không phải theo dõi bọn họ, mà là theo dõi cô.

Ngày đó anh chạm mặt Từ Cẩn Sơ ở nhà hàng dược thiện, mới đầu anh cho rằng anh ta theo dõi hai người bọn họ, khi bị anh phát hiện ra thì cảm giác kia sẽ biến mất, nhưng loại cảm giác này vẫn xuất hiện như hình với bóng, hơn nữa ánh mắt kia chỉ tập trung đánh giá Khuông Ngữ Điềm, chứ không phải anh.

Mấy ngày vừa qua anh luôn trong trạng thái hoảng sợ, anh không chỉ nhờ Diêu Khởi Đông hỗ trợ điều tra, mà còn dựa vào phần nhân tình nhờ Giang Dụ giúp đỡ tăng số lượng cảnh sát tuần tra trong khu vực này.

Sở cảnh sát nể mặt mũi Giang Dụ nên đồng ý, mọi thứ diễn ra tốt đẹp, Ninh Lẫm có thể thấy rất nhiều cảnh sát tuần tra ở phố cũ những ngày qua.

Nói cho cùng thì đây chỉ là trực giác của anh, tạm thời chưa có chứng cứ xác thực, cảnh sát đồng ý hỗ trợ đã tốt lắm rồi, anh không thể yêu cầu người ta bảo vệ Khuông Ngữ Điềm 24/24 được. Cho nên anh đành phải trong tối ngoài sáng để ý cô, ngoài miệng dặn dò cô phải cẩn thận.

Khuông Ngữ Điềm hiểu nghề nghiệp của Ninh Lẫm và nhớ rõ lời anh dặn dò. Tuy nhiên mấy ngày nữa trường học tổ chức tiệc tất niên, cô nhận nhiệm vụ hướng dẫn học sinh hát hợp xướng, bọn họ gần như đều tranh thủ luyện tập vào giờ tự học buổi tối, dù cẩn thận đến mấy vẫn phải ra ngoài vào ban đêm.

“Em về đây.”

Ninh Lẫm đứng yên tại chỗ nhìn cô.


Khuông Ngữ Điềm bị ánh mắt của anh đâm nhói lòng, cô không có cách nào, bèn tiến lên một bước, giơ tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh.

Ninh Lẫm nhân cơ hội này ôm cô vào lòng rồi đẩy cô dựa vào tường, hơi thở anh ướt nóng, anh không dám hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, chỉ cúi đầu hôn nhẹ trán cô.

Dáng vẻ cẩn thận này không hề giống nam nữ trưởng thành tuổi ba mươi, mà thuần khiết ngây thơ giống hệt mối tình đầu.

Không đúng, bọn họ đúng là mối tình đầu của nhau.

Khuông Ngữ Điềm nhìn ánh mắt sáng ngời của Ninh Lẫm, tám năm sống chết như cắt ngang trước mắt, bọn họ đều không còn giống như trước, cả hai đều thận trọng tiếp xúc, cẩn thận thăm dò, tìm ra điểm cân bằng giúp bản thân và đối phương thoải mái nhất.

Như vậy khá tốt, bởi vì muốn bắt đầu lại bất cứ điều gì luôn cần phải nỗ lực.

Khuông Ngữ Điềm buông anh ra và nói, “Sau khi chúng ta bái tế xong, em còn nhiều điều muốn hỏi anh.”

Ninh Lẫm gật đầu đồng ý, “Nghe em hết.”

Khuông Ngữ Điềm lại nói: “Nếu đã…nói rồi thì anh không được tùy tiện biến mất như trước nữa.”

Ninh Lẫm dùng sức gật đầu, “Được, anh hứa với em.”

Anh sẽ không biến mất, sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Ninh Lẫm đưa Khuông Ngữ Điềm tới trước sảnh chung cư, nhìn cô vào cửa, anh mới chậm rãi xoay người.

Tới trước cửa nhà, không biết nhớ tới chuyện gì, anh bỗng giơ tay trái lên, ngón tay khẽ xoa lên môi, đầu ngón tay thô ráp lướt qua cánh môi đã đóng vảy, sờ vào hơi gồ ghề.

Lúc này anh vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô.

Trong hành lang yên tĩnh, tiếng cười khẽ của anh vang lên rồi tan vào trong gió, trôi tới phương xa.



Có người sống trên lầu cao, có người sống dưới mương sâu.

Có người vừa lòng với hiện tại và cuộc sống bình phàm, trong khi có người lại vùi sâu dưới bùn lầy và đang vật lộn để bay cao.

Cũng có người không chùn bước đâm vào bóng tối, rồi lảo đảo quay lại với ánh sáng, không cầu trời xanh thương xót, không sợ ma quỷ ác độc, dùng lương thiện đạp lên tội ác, một mình lẻ loi đi hết quãng đường.

Ngả nghiêng đi qua từng bụi gai, cuối cùng linh hồn cô độc cũng được gặp lại hy vọng lần thứ hai của cuộc đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương