Xuân Giang Hoa Nguyệt
-
Chương 168
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thần đến Kiến Khang.
Vẫn còn sớm, ánh sáng ban mai còn mờ mịt, kèm theo một tiếng cọt kẹt nặng nề, hai cánh cổng thành đóng chặt từ từ mở ra trước mặt nàng. Chiếc xe nỉ màu xanh lá cây kín đáo này đi qua cổng thành, đi trên những con phố vắng vẻ tiến về phía hoàng cung.
Việc nàng đến cũng giống như khi nàng rời đi rất lặng lẽ, không làm kinh động đến bất kỳ người không liên quan nào, ngoại trừ nhóm người đứng trên đường hoàng gia dẫn đến cổng chính của cung điện.
Nhóm người đó đương nhiên không liên quan.
Chưa đến canh năm, sắc trời còn tối, họ đã lần lượt chạy tới nơi này chờ đợi chiếc xe nhỏ kia đến.
Trong số những người này có Lưu Huệ.
Xưa đâu bằng nay. Cục diện giang sơn đổi chủ ván đã đóng thuyền, thậm chí ngay cả Cao Dận mà triều đại vốn đã hỗn loạn này đã mất đi sự ủng hộ cuối cùng cũng đã chấp nhận hành động của Ứng Thiên Quân.
Phùng Vệ đêm qua trở về, tuy không nói một lời nhưng từ biểu cảm mặt xám như tro tàn kia đã đủ truyền đạt lại hết thảy.
Sự việc đã định rồi.
Ôm tâm tình thấp thỏm và sợ hãi, họ sốt sắng không chờ nổi muốn tỏ rõ lập trường của mình sớm nhất, đây là cơ hội tốt nhất.
Trời đã sáng lên nhưng chiếc xe mà họ chờ kia lại trước sau không thấy đến.
Nhóm người này dần dần mất đi kiên nhẫn, phái người đi hỏi thăm liên tục thì mới biết được ngay trước bình minh, chiếc xe mà họ đang đợi đã đổi lộ trình, từ Tây Minh Môn đi vào cung Kiến Khang.
Lạc Thần đi bộ trên đường hoàng cung. Cung nhân chấp dịch dậy sớm nhận ra bóng dáng của nàng đang đi trong tia nắng ban mai, ánh mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng và cung kính, sau đó cùng quỳ xuống bên đường dập đầu hành lễ với nàng.
Nàng đi tới cung Thái Sơ.
Nạn binh hoả bình ổn, Cao Ung Dung từ sau khi về cung thì vẫn luôn ở nơi này.
Thiếu đế sau khi chết thì được án táng vội vàng, khoảng thời gian trước triều đình có bổ sung làm một lễ mai táng phù hợp với lễ chế, nơi khác không còn dấu vết, chỉ có tòa cung điện này dường như vẫn chìm trong đau buồn tột cùng, cờ trắng vẫn còn đó, đang lay động nhè nhẹ bên trong gió sớm.
Ánh sáng trong điện rất tối, dưới ánh sáng lờ mờ, Lạc Thần nhìn thấy Cao Ung Dung được hai cung nhân đỡ hai bên, ngồi ở bên linh vị, cái bóng còng xuống, giống như một pho tượng.
Một cung nhân tiến lên cúi thấp người xuống thấp giọng thông báo nàng đã đến.
Cao Ung Dung khó khăn quay mặt snag, hai mắt sưng vù, sắc mặt đen tối, cả người nhìn già đi rất nhiều.
Chị ta yên lặng nhìn Lạc Thần, dần dần, nước mắt trào ra hốc mắt.
– A Di ơi…cuối cùng muội cũng tới…
Chị ta giọng run rẩy, lập cập muốn từ đệm hương bồ đứng lên, cơ thể loạng choạng ngã xuống đất.
Lạc Thần vội bước tới cùng với cung nhân đỡ Cao Ung Dung đã ngất đi vào hậu điện nằm xuống. Lạc Thần đang muốn cho người đi gọi thái y, mi mắt Cao Ung Dung khẽ nhúc nhích rồi tỉnh lại, đưa tay ra bắt lấy cánh tay Lạc Thần.
Lòng bàn tay chị ta đầy mồ hôi, nơi nàng chạm vào đều lạnh và trơn trượt.
– A tỷ biết, xảy ra chuyện lớn như vậy muội nhất định sẽ trở về. Muội sẽ không bỏ mặc nơi này…
Chị ta lẩm bẩm, nước mắt lại trào ra.
Lạc Thần lấy khăn lau nước mắt cho chị ta, nhỏ nhẹ nói:
– A tỷ, muội nghe nói tỷ đổ bệnh nặng không đỡ, đêm không ngủ được, cứ tiếp tục như thế sức khỏe chỉ sợ sẽ không chống đỡ được.
– Tỷ đang niệm chú cho Đăng nhi…Đêm nào tỷ cũng mơ thấy Đăng nhi…Tỷ hận, tại sao lúc ấy không phải tỷ…
- …Tỷ thà người chết là tỷ…nó còn nhỏ như thế nhưng lại bị hạ độc thủ…
Chị ta buông Lạc Thần ra lấy hai tay che mặt lại, nước mắt tràn ra kẽ tay.
Lạc Thần yên lặng.
Về cái chết của Đăng nhi, nàng cũng nghe nói đến. Nghe nói lúc đó Thái hậu không chịu nổi sự áp bức của Vinh Khang đã cùng với mấy đại thần cũng có lòng phản kháng lại mà thiết lập một cái bẫy muốn hạ độc giế t chết Vinh Khang, không ngờ không những không thành công mà ngược lại bị Vinh Khang cắn ngược lại. Để trả thù, Vinh Khang đã giết thiếu đế ngay tại chỗ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
– A Di, lúc đó tỷ cũng thân bất do kỷ…
Chị ta khóc lóc, nghẹn ngào nói.
– Hành vi tàn ác của Vinh Khang khiến ai nấy cũng căm phẫn, thần hạ toàn là những kẻ yếu nhược vô năng, không có ai có thể dùng được. Tỷ một lòng chỉ muốn loại trừ gian nịnh, không ngờ lại xảy ra chuyện…
– Gã ác tặc kia lấy rượu độc ép Đăng nhi uống, tỷ đau khổ cầu xin hắn buông tha cho Đăng nhi, tỷ tình nguyện dùng tính mạng của mình để đổi nhưng gã ác tặc đó không nghe. Để trả thù tỷ mà hãm hại Đăng nhi ở ngay trước mặt tỷ…
Chị ta lại khóc thất thanh, đau đớn quá độ mà không thở được, ngã xuống gối.
Một làn gió mát lặng yên từ đâu đó sâu trong góc cung điện thổi tới, lay động những ngọn nến, trong cung điện chập choạng le lói.
Lạc Thần khuyên chị ta nén bi thương.
Chị ta khóc thảm thiết hồi lâu mới dừng lại, lại đưa tay ra cầm lấy tay Lạc Thần.
Chị ta ngước đôi mắt sưng húp đỏ ngầu lên nhìn Lạc Thần, nói giọng khàn khàn:
– A Di, giờ tỷ đã biết ai trung ai gian. A tỷ vô cùng hối hận. Lúc trước không nên tin vào lời gièm pha của đám người Lưu Huệ, mà nghi ngờ muội phu, cho nên đã ép bức muội phu, còn làm hại muội phải rời khỏi Kiến Khang, có nhà mà không thể về. Tất cả đều là lỗi của a tỷ…
Chị ta lại nghẹn ngào, nhìn chăm chú vào Lạc Thần.
– A Di ơi, tỷ xin nhận lỗi với muội. Muội có bằng lòng tha thứ cho a tỷ không?
Lạc Thần nhìn chị ta, một lát sau khẽ mỉm cười, chậm rãi gật đầu.
Trên mặt Cao Ung Dung lộ vẻ vui mừng, rưng rưng cười lên.
– Tỷ biết mà, người một nhà mãi là người một nhà, muội cho thể thông cảm cho a tỷ, a tỷ vui lắm. A Di muội yên tâm, a tỷ sẽ không tin người ngoài nữa. Từ nay về sau muội phu vẫn là đầu thần của Đại Ngu ta, là trọng khí của đất nước, việc triều đình còn phải trông cậy vào muội phu nhiều…
Lạc Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chị ta nói không ngừng nghỉ.
Cao Ung Dung dừng lại, nhìn Lạc Thần, dường như sực nhớ tới gì đó quay đầu lại, ánh mắt nhìn về hướng linh đường kia, mắt lại đỏ lên.
Chị ta lau nước mắt trên khóe mắt, lấy lại bình tĩnh, như là cuối cùng đã hạ quyết tâm, quay đầu trở lại nói:
– A Di, trải qua kiếp nạn này, a tỷ vốn đã không còn lòng dạ vào với triều đình, nghĩ nếu có thể bứt ra, nửa đời sau tĩnh tâm chết già, đó là tạo hóa lớn nhất. Nhưng mà hiện nay nhân tâm dao động, a tỷ thân ở vị trí này thật sự không thể nào thoát thân được. Mấy hôm trước quần thần lên tiếng nói rằng nước một ngày không thể không có vua, khuyên a tỷ chọn người hiền trong tông thất, nhận làm con riêng. A tỷ nghĩ đi nghĩ về, vì xã tắc này, cũng chỉ đành phải như thế. Quảng An Vương có một đứa con trai, độ tuổi thích hợp, thông tuệ hơn người, a tỷ muốn nhận làm con nuôi. Muội thấy sao?
Ánh mắt Lạc Thần nhìn nửa bàn tay trong lúc vô ý lộ ra ngoài cổ tay áo của chị ta siết chặt lại, ngón tay tái nhợt, nhìn chăm chú nàng, bèn gật đầu.
– Nếu a tỷ có người thích hợp nhận làm con nuôi thì đó là chuyện tốt.
Trong mắt Cao Ung Dung như hiện lên tia sáng như trút được gánh nặng, lập tức nắm chặt tay Lạc Thần, nói:
– Có câu này của a muội, còn chuyện gì mà không thành đây? A tỷ yên tâm rồi. A tỷ lập tức triệu tập quần thần tuyên ý chỉ, mau chóng công bố thiên hạ, Đại Ngu ta ít ngày nữa sẽ có tân đế đăng cơ, để trấn an lòng dân thiên hạ.
Chị ta nói xong quay đầu lại cao giọng gọi người đi vào, gọi mấy câu nhưng lại không thấy có người nào, nhíu mày đang muốn gọi tiếp, lại nghe Lạc Thần nói:
– A tỷ, tỷ chưa nghe hiểu ý của muội rồi. Vừa rồi muội nói là, a tỷ đang mang nỗi đau mất con, rất đau khổ, nếu như muốn có một đứa con nuôi, sau này thay Đăng nhi hầu hạ bên gối để an ủi nửa đời còn lại, tất nhiên là chuyện tốt. Mà chuyện khác…
Nàng từ mép giường đứng lên.
– Mà chuyện khác, a tỷ cũng vừa mới nói đó, không còn lòng dạ với triều chính, sau này tỷ không cần khó xử nữa, cứ an tâm dưỡng bệnh đi ạ. Việc triều chính a tỷ không cần phải lo đến nữa.
Cao Ung Dung khựng lại, ngẩng lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Lạc Thần.
– A Di, muội nói thế ý là gì?
Chị ta lẩm bẩm, mí mắt hơi nảy lên, trên mặt treo một nụ cười gượng gạo.
– Ý muội là, việc triều đình từ nay không cần tỷ nhúng tay nữa.
– Hơn nữa, chỉ sợ cũng không cho phép a tỷ nhúng tay vào.
Lạc Thần nhìn chị ta, nói từng câu từng chữ rõ ràng.
Ý cười trên mặt Cao Ung Dung đông cứng lại. Chị ta nhìn chòng chọc Lạc Thần, môi run run nói:
– Muội nói cái gì? Muội lặp lại lần nữa đi? Muội dám nói với ta như thế à? Ta là hoàng hậu đương triều đấy.
– A tỷ, tỷ muội ta hơn hai mươi năm, tỷ muốn gặp muội, muội liền từ Trường An tới đây gặp tỷ. Ý tứ của tỷ, muội hiểu. Nhưng mà đã muộn rồi. Cho đến hôm nay, không nói đến gia sự, chỉ riêng quốc biến tới mức nông nỗi này, tỷ để tay lên ngực tự hỏi xem, điều tỷ mong muốn còn khả năng hay không?
– Muội khuyên a tỷ, so với việc chấp nhất không bằng buông tay cho tâm an bình. Lý Mục không phải là người đuổi cùng giệt tận, huống chi tỷ là a tỷ của muội. Chỉ cần tỷ bằng lòng, muội đảm bảo sau này phong hào, địa vị, thực lộc của tỷ so với trước kia chỉ nhiều chứ không ít.
Cao Ung Dung ngẩng đầu thẳng tắp, nhìn Lạc Thần, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Đột nhiên, chị ta hét lên một tiếng thét phẫn nộ, toàn thân giống như một con chim lớn dang rộng đôi cánh nhào về phía Lạc Thần, khi nghiêng người ra ngoài mất đi trọng tâm, cả người từ mép giường ngã xuống đất.
Chị ta ngước lên, trên mặt không còn vẻ dịu dàng như vừa rồi nữa, hai mắt trợn ngược, chỉ tay vào Lạc Thần lạnh lùng quát lên:
– Lương tâm ngươi ở đâu? Khi còn nhỏ ngươi bị ong độc đốt, nếu không phải ta xả thân cứu ngươi, thì ngươi đã chết từ lâu rồi. Tất cả hôm nay là báo đáp của ngươi với ta đó hả?
Lạc Thần nhìn dáng vẻ phẫn nộ ngồi dưới đất không thể tự kiềm chế được của chị ta, vô cùng xa lạ, trước đây chưa từng gặp bao giờ.
Nàng kìm nén cảm giác buồn bã dâng trào trong lòng, quay người bỏ đi không nói một lời.
– Ngươi đứng lại đó cho ta! Con tiện nhân kia!
– A tỷ!
Cao Hoàn đưa Lạc Thần tới vừa rồi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài điện, nghe tiếng quát liền chạy vào, lập tức bảo vệ Lạc Thần ở phía sau, dùng ánh mắt đề phòng nhìn vào Cao Ung Dung.
Cao Ung Dung vẻ mặt vẻ mặt phẫn nộ, mắt trợn trừng nhìn Cao Hoàn đột nhiên xông vào.
– Lục Lang, nó là a tỷ của đệ, lẽ nào tỷ không phải? Tỷ là thái hậu đương triều. Nó có thể cho đệ cái gì, tỷ cho đệ gập bội. Đệ lại đây!
Cao Hoàn không lên tiếng, cũng không cử động.
Cao Ung Dung phá lên cười:
– Lại một kẻ ăn cây táo rào cây sung. Tất cả đều là học theo nó đúng không?
Ánh mắt chị ta quay sang Lạc Thần, nhìn nàng rất lâu. Đó là ánh mắt tràn ngập hận thù và không cam lòng.
– A Di, em gái tốt của ta, ta đã cứu mạng ngươi, che chở cho ngươi, dù là ngày đó ngươi phản bội ta, ta cũng chỉ muốn giữ ngươi mà không đành lòng làm tổn hại đến ngươi. Giờ ngươi lại vong ân phụ nghĩa đối xử với ta như thế. Ngươi vì một gã đàn ông phản bội lại dòng họ phản bội Đại Ngu, còn hại chết Đăng Nhi…
– … Đăng Nhi! Đăng Nhi đáng thương của mẹ…
Chị ta đột nhiên kích động lên nhào tới Lạc Thần, vươi hai tay ra làm động tác như muốn bóp cổ nàng.
– Đúng rồi, Đăng nhi của ta. Nó cũng bị các ngươi hợp nhau giế t chết. Nếu như không phải Lý Mục dẫn họa, Đại Ngu ta làm sao lại gặp kiếp nạn này. Nó làm sao mà bị chết thảm được.
– Thái hậu, xin tự trọng.
Cao Hoàn kéo Lạc Thần ra sau lưng mình.
Cao Ung Dung nhào vào khoảng không, không kìm được đà ngã xuống đất, trán đập vào góc cột. Một dòng máu đỏ tươi từ thái dương chảy xuống. Tóc tai chị ta rối bù, mặt dính đầy máu, quỳ rạp dưới đất, thở hổn hển từng ngụm, dáng vẻ thảm hại nhếch nhác, nhưng ánh mắt vẫn hung tợn mà nhìn chằm chằm vào Lạc Thần.
Lạc Thần chậm rãi đẩy a đệ đang ngăn trước mình ra, nhìn Cao Ung Dung nằm dưới đất.
– A tỷ, muội biết tỷ hận muội. Bất kể tỷ có thừa nhận hay không, bất kể là năm đó phụ thân muội hay là Lý Mục, đều đã từng cho tỷ cơ hội. Là đức hạnh của tỷ không thể so vị, đã phụ giang sơn này.
– Tỷ luôn miệng nói muốn bảo vệ Đại Ngu. Đại Ngu lại chẳng phải cái nội khố để tỷ mặc hay không mặc, cũng không phải là quyền thế và địa vị riêng của tỷ.
– Họa Vinh Khang tất nhiên là do sự suy yếu tích lũy của tiền triều, nhưng tỷ thân là nhiếp chính Thái Hậu không khoan dung với người khác, lợi dục huân tâm, cho nên mới bị người ta lừa gạt, rồi dẫn sói vào nhà. Mà nguyên nhân chính cũng bởi vì tỷ ham quyền cao chức trọng, hại họa lớn đến mức không chỉ ảnh hưởng đến một gia đình mà còn ảnh hưởng đến bá tánh vạn hộ thiên hạ!
– A tỷ, tỷ nói ngày đó lúc mà Vinh Khang độc giết Đăng Nhi, tỷ từng xin chết thay. Nhưng sao muội lại nghe nói, tỷ vì bảo toàn tính mạng của mình mới khiến cho Đăng nhi bị rót độc mà chết.
Nàng lắc lắc đầu.
– Tiếc mệnh vốn cũng vô tội. Nực cười ở chỗ, là tỷ vì muốn nhận được sự đồng tình từ muội mà đã lợi dụng cái chết đáng thương của Đăng nhi mà làm bộ làm tịch trước mặt muội. Là một người mẹ, là một quốc mẫu, tỷ hoàn toàn không xứng. Cho đến hôm nay, muội thật sự không biết, tỷ lấy đâu ra can đảm mà vẫn dám có ý đồ đưa con cháu tông thất nhận làm con nuôi thượng vị nhằm cố gắng duy trì quyền lực của mình?
– Đừng nói muội không làm chủ được giang sơn này, mà dù muội có thể làm chủ, dù tỷ có cứu muội mười lần, muội cũng sẽ không giao vận mệnh quốc gia cho một người như tỷ đâu.
Cao Ung Dung nghe đến nàng đề cập tới con trai thì như bị đâm một nhát, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
– Ngươi nói bậy… Ngươi câm miệng cho ta…Ngươi cút đi…
Rõ ràng chị ta trông rất yếu ớt không còn sức lực, nhưng âm thanh phát ra lại cực kỳ sắc bén, vang vọng trong tai Lạc Thần khiến màng nhĩ nàng đau nhức.
Nàng nhìn người mà mình đã gọi là a tỷ hơn hai mươi năm, không nói gì nữa, quay người bỏ đi.
– A Di —— A Di —— a tỷ sai rồi! Muội đừng trách tỷ. Cầu xin muội nể tình tỷ đã cứu muội bảo Lý Mục đừng giết tỷ…
Lúc nàng đi đến cửa điện thì lại nghe được tiếng cầu xin của Cao Ung Dung.
Nàng cảm thấy lồ ng ngực thắt lại, dừng lại một lát, không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, bước ra khỏi cửa cung điện, hít thở không khí trong lành bên ngoài, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
– Phu nhân, ngài có chỗ nào khó chịu không ạ…
Thị nữ Quỳnh Thụ vẫn luôn chờ bên ngoài, thấy nàng cuối cùng cũng đi ra thì tiến lên đón, nhận ra sắc mặt nàng tái nhợt, không yên tâm bèn hỏi.
– Ta không sao, chúng ta ra cung thôi.
Lạc Thần cười với cô ấy, vừa bước đi được hai bước lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người lảo đảo, được Quỳnh Thụ đỡ lấy, cuống quít gọi người.
Nàng lấy lại bình tĩnh, chờ cơn choáng váng kia qua đi, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, chỉ là chờ lâu quá rồi cho nên không dám tin tưởng, trái tim đập lên kịch liệt, trong mắt hiện lên tia sáng khác thường.
– A tỷ ơi, tỷ đừng tức giận làm gì, kẻo ảnh hưởng sức khoe. Lẽ ra chúng ta không nên tới đây. Đệ thấy chị ta điên rồi…
Cao Hoàn vẻ mặt lo lắng, không ngừng an ủi nàng.
– Đưa tỷ đi Bạch Lộ Châu đi, tỷ muốn ở lại đó chờ tỷ phu của đệ về. Tiện thể đệ đi mời thái y đến bắt mạch cho tỷ luôn đi.
Lạc Thần hồi hồn lại, đè nén trái tim đang đập nhanh, mỉm cười nói.
Hết chương 168
Vẫn còn sớm, ánh sáng ban mai còn mờ mịt, kèm theo một tiếng cọt kẹt nặng nề, hai cánh cổng thành đóng chặt từ từ mở ra trước mặt nàng. Chiếc xe nỉ màu xanh lá cây kín đáo này đi qua cổng thành, đi trên những con phố vắng vẻ tiến về phía hoàng cung.
Việc nàng đến cũng giống như khi nàng rời đi rất lặng lẽ, không làm kinh động đến bất kỳ người không liên quan nào, ngoại trừ nhóm người đứng trên đường hoàng gia dẫn đến cổng chính của cung điện.
Nhóm người đó đương nhiên không liên quan.
Chưa đến canh năm, sắc trời còn tối, họ đã lần lượt chạy tới nơi này chờ đợi chiếc xe nhỏ kia đến.
Trong số những người này có Lưu Huệ.
Xưa đâu bằng nay. Cục diện giang sơn đổi chủ ván đã đóng thuyền, thậm chí ngay cả Cao Dận mà triều đại vốn đã hỗn loạn này đã mất đi sự ủng hộ cuối cùng cũng đã chấp nhận hành động của Ứng Thiên Quân.
Phùng Vệ đêm qua trở về, tuy không nói một lời nhưng từ biểu cảm mặt xám như tro tàn kia đã đủ truyền đạt lại hết thảy.
Sự việc đã định rồi.
Ôm tâm tình thấp thỏm và sợ hãi, họ sốt sắng không chờ nổi muốn tỏ rõ lập trường của mình sớm nhất, đây là cơ hội tốt nhất.
Trời đã sáng lên nhưng chiếc xe mà họ chờ kia lại trước sau không thấy đến.
Nhóm người này dần dần mất đi kiên nhẫn, phái người đi hỏi thăm liên tục thì mới biết được ngay trước bình minh, chiếc xe mà họ đang đợi đã đổi lộ trình, từ Tây Minh Môn đi vào cung Kiến Khang.
Lạc Thần đi bộ trên đường hoàng cung. Cung nhân chấp dịch dậy sớm nhận ra bóng dáng của nàng đang đi trong tia nắng ban mai, ánh mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng và cung kính, sau đó cùng quỳ xuống bên đường dập đầu hành lễ với nàng.
Nàng đi tới cung Thái Sơ.
Nạn binh hoả bình ổn, Cao Ung Dung từ sau khi về cung thì vẫn luôn ở nơi này.
Thiếu đế sau khi chết thì được án táng vội vàng, khoảng thời gian trước triều đình có bổ sung làm một lễ mai táng phù hợp với lễ chế, nơi khác không còn dấu vết, chỉ có tòa cung điện này dường như vẫn chìm trong đau buồn tột cùng, cờ trắng vẫn còn đó, đang lay động nhè nhẹ bên trong gió sớm.
Ánh sáng trong điện rất tối, dưới ánh sáng lờ mờ, Lạc Thần nhìn thấy Cao Ung Dung được hai cung nhân đỡ hai bên, ngồi ở bên linh vị, cái bóng còng xuống, giống như một pho tượng.
Một cung nhân tiến lên cúi thấp người xuống thấp giọng thông báo nàng đã đến.
Cao Ung Dung khó khăn quay mặt snag, hai mắt sưng vù, sắc mặt đen tối, cả người nhìn già đi rất nhiều.
Chị ta yên lặng nhìn Lạc Thần, dần dần, nước mắt trào ra hốc mắt.
– A Di ơi…cuối cùng muội cũng tới…
Chị ta giọng run rẩy, lập cập muốn từ đệm hương bồ đứng lên, cơ thể loạng choạng ngã xuống đất.
Lạc Thần vội bước tới cùng với cung nhân đỡ Cao Ung Dung đã ngất đi vào hậu điện nằm xuống. Lạc Thần đang muốn cho người đi gọi thái y, mi mắt Cao Ung Dung khẽ nhúc nhích rồi tỉnh lại, đưa tay ra bắt lấy cánh tay Lạc Thần.
Lòng bàn tay chị ta đầy mồ hôi, nơi nàng chạm vào đều lạnh và trơn trượt.
– A tỷ biết, xảy ra chuyện lớn như vậy muội nhất định sẽ trở về. Muội sẽ không bỏ mặc nơi này…
Chị ta lẩm bẩm, nước mắt lại trào ra.
Lạc Thần lấy khăn lau nước mắt cho chị ta, nhỏ nhẹ nói:
– A tỷ, muội nghe nói tỷ đổ bệnh nặng không đỡ, đêm không ngủ được, cứ tiếp tục như thế sức khỏe chỉ sợ sẽ không chống đỡ được.
– Tỷ đang niệm chú cho Đăng nhi…Đêm nào tỷ cũng mơ thấy Đăng nhi…Tỷ hận, tại sao lúc ấy không phải tỷ…
- …Tỷ thà người chết là tỷ…nó còn nhỏ như thế nhưng lại bị hạ độc thủ…
Chị ta buông Lạc Thần ra lấy hai tay che mặt lại, nước mắt tràn ra kẽ tay.
Lạc Thần yên lặng.
Về cái chết của Đăng nhi, nàng cũng nghe nói đến. Nghe nói lúc đó Thái hậu không chịu nổi sự áp bức của Vinh Khang đã cùng với mấy đại thần cũng có lòng phản kháng lại mà thiết lập một cái bẫy muốn hạ độc giế t chết Vinh Khang, không ngờ không những không thành công mà ngược lại bị Vinh Khang cắn ngược lại. Để trả thù, Vinh Khang đã giết thiếu đế ngay tại chỗ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
– A Di, lúc đó tỷ cũng thân bất do kỷ…
Chị ta khóc lóc, nghẹn ngào nói.
– Hành vi tàn ác của Vinh Khang khiến ai nấy cũng căm phẫn, thần hạ toàn là những kẻ yếu nhược vô năng, không có ai có thể dùng được. Tỷ một lòng chỉ muốn loại trừ gian nịnh, không ngờ lại xảy ra chuyện…
– Gã ác tặc kia lấy rượu độc ép Đăng nhi uống, tỷ đau khổ cầu xin hắn buông tha cho Đăng nhi, tỷ tình nguyện dùng tính mạng của mình để đổi nhưng gã ác tặc đó không nghe. Để trả thù tỷ mà hãm hại Đăng nhi ở ngay trước mặt tỷ…
Chị ta lại khóc thất thanh, đau đớn quá độ mà không thở được, ngã xuống gối.
Một làn gió mát lặng yên từ đâu đó sâu trong góc cung điện thổi tới, lay động những ngọn nến, trong cung điện chập choạng le lói.
Lạc Thần khuyên chị ta nén bi thương.
Chị ta khóc thảm thiết hồi lâu mới dừng lại, lại đưa tay ra cầm lấy tay Lạc Thần.
Chị ta ngước đôi mắt sưng húp đỏ ngầu lên nhìn Lạc Thần, nói giọng khàn khàn:
– A Di, giờ tỷ đã biết ai trung ai gian. A tỷ vô cùng hối hận. Lúc trước không nên tin vào lời gièm pha của đám người Lưu Huệ, mà nghi ngờ muội phu, cho nên đã ép bức muội phu, còn làm hại muội phải rời khỏi Kiến Khang, có nhà mà không thể về. Tất cả đều là lỗi của a tỷ…
Chị ta lại nghẹn ngào, nhìn chăm chú vào Lạc Thần.
– A Di ơi, tỷ xin nhận lỗi với muội. Muội có bằng lòng tha thứ cho a tỷ không?
Lạc Thần nhìn chị ta, một lát sau khẽ mỉm cười, chậm rãi gật đầu.
Trên mặt Cao Ung Dung lộ vẻ vui mừng, rưng rưng cười lên.
– Tỷ biết mà, người một nhà mãi là người một nhà, muội cho thể thông cảm cho a tỷ, a tỷ vui lắm. A Di muội yên tâm, a tỷ sẽ không tin người ngoài nữa. Từ nay về sau muội phu vẫn là đầu thần của Đại Ngu ta, là trọng khí của đất nước, việc triều đình còn phải trông cậy vào muội phu nhiều…
Lạc Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chị ta nói không ngừng nghỉ.
Cao Ung Dung dừng lại, nhìn Lạc Thần, dường như sực nhớ tới gì đó quay đầu lại, ánh mắt nhìn về hướng linh đường kia, mắt lại đỏ lên.
Chị ta lau nước mắt trên khóe mắt, lấy lại bình tĩnh, như là cuối cùng đã hạ quyết tâm, quay đầu trở lại nói:
– A Di, trải qua kiếp nạn này, a tỷ vốn đã không còn lòng dạ vào với triều đình, nghĩ nếu có thể bứt ra, nửa đời sau tĩnh tâm chết già, đó là tạo hóa lớn nhất. Nhưng mà hiện nay nhân tâm dao động, a tỷ thân ở vị trí này thật sự không thể nào thoát thân được. Mấy hôm trước quần thần lên tiếng nói rằng nước một ngày không thể không có vua, khuyên a tỷ chọn người hiền trong tông thất, nhận làm con riêng. A tỷ nghĩ đi nghĩ về, vì xã tắc này, cũng chỉ đành phải như thế. Quảng An Vương có một đứa con trai, độ tuổi thích hợp, thông tuệ hơn người, a tỷ muốn nhận làm con nuôi. Muội thấy sao?
Ánh mắt Lạc Thần nhìn nửa bàn tay trong lúc vô ý lộ ra ngoài cổ tay áo của chị ta siết chặt lại, ngón tay tái nhợt, nhìn chăm chú nàng, bèn gật đầu.
– Nếu a tỷ có người thích hợp nhận làm con nuôi thì đó là chuyện tốt.
Trong mắt Cao Ung Dung như hiện lên tia sáng như trút được gánh nặng, lập tức nắm chặt tay Lạc Thần, nói:
– Có câu này của a muội, còn chuyện gì mà không thành đây? A tỷ yên tâm rồi. A tỷ lập tức triệu tập quần thần tuyên ý chỉ, mau chóng công bố thiên hạ, Đại Ngu ta ít ngày nữa sẽ có tân đế đăng cơ, để trấn an lòng dân thiên hạ.
Chị ta nói xong quay đầu lại cao giọng gọi người đi vào, gọi mấy câu nhưng lại không thấy có người nào, nhíu mày đang muốn gọi tiếp, lại nghe Lạc Thần nói:
– A tỷ, tỷ chưa nghe hiểu ý của muội rồi. Vừa rồi muội nói là, a tỷ đang mang nỗi đau mất con, rất đau khổ, nếu như muốn có một đứa con nuôi, sau này thay Đăng nhi hầu hạ bên gối để an ủi nửa đời còn lại, tất nhiên là chuyện tốt. Mà chuyện khác…
Nàng từ mép giường đứng lên.
– Mà chuyện khác, a tỷ cũng vừa mới nói đó, không còn lòng dạ với triều chính, sau này tỷ không cần khó xử nữa, cứ an tâm dưỡng bệnh đi ạ. Việc triều chính a tỷ không cần phải lo đến nữa.
Cao Ung Dung khựng lại, ngẩng lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Lạc Thần.
– A Di, muội nói thế ý là gì?
Chị ta lẩm bẩm, mí mắt hơi nảy lên, trên mặt treo một nụ cười gượng gạo.
– Ý muội là, việc triều đình từ nay không cần tỷ nhúng tay nữa.
– Hơn nữa, chỉ sợ cũng không cho phép a tỷ nhúng tay vào.
Lạc Thần nhìn chị ta, nói từng câu từng chữ rõ ràng.
Ý cười trên mặt Cao Ung Dung đông cứng lại. Chị ta nhìn chòng chọc Lạc Thần, môi run run nói:
– Muội nói cái gì? Muội lặp lại lần nữa đi? Muội dám nói với ta như thế à? Ta là hoàng hậu đương triều đấy.
– A tỷ, tỷ muội ta hơn hai mươi năm, tỷ muốn gặp muội, muội liền từ Trường An tới đây gặp tỷ. Ý tứ của tỷ, muội hiểu. Nhưng mà đã muộn rồi. Cho đến hôm nay, không nói đến gia sự, chỉ riêng quốc biến tới mức nông nỗi này, tỷ để tay lên ngực tự hỏi xem, điều tỷ mong muốn còn khả năng hay không?
– Muội khuyên a tỷ, so với việc chấp nhất không bằng buông tay cho tâm an bình. Lý Mục không phải là người đuổi cùng giệt tận, huống chi tỷ là a tỷ của muội. Chỉ cần tỷ bằng lòng, muội đảm bảo sau này phong hào, địa vị, thực lộc của tỷ so với trước kia chỉ nhiều chứ không ít.
Cao Ung Dung ngẩng đầu thẳng tắp, nhìn Lạc Thần, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Đột nhiên, chị ta hét lên một tiếng thét phẫn nộ, toàn thân giống như một con chim lớn dang rộng đôi cánh nhào về phía Lạc Thần, khi nghiêng người ra ngoài mất đi trọng tâm, cả người từ mép giường ngã xuống đất.
Chị ta ngước lên, trên mặt không còn vẻ dịu dàng như vừa rồi nữa, hai mắt trợn ngược, chỉ tay vào Lạc Thần lạnh lùng quát lên:
– Lương tâm ngươi ở đâu? Khi còn nhỏ ngươi bị ong độc đốt, nếu không phải ta xả thân cứu ngươi, thì ngươi đã chết từ lâu rồi. Tất cả hôm nay là báo đáp của ngươi với ta đó hả?
Lạc Thần nhìn dáng vẻ phẫn nộ ngồi dưới đất không thể tự kiềm chế được của chị ta, vô cùng xa lạ, trước đây chưa từng gặp bao giờ.
Nàng kìm nén cảm giác buồn bã dâng trào trong lòng, quay người bỏ đi không nói một lời.
– Ngươi đứng lại đó cho ta! Con tiện nhân kia!
– A tỷ!
Cao Hoàn đưa Lạc Thần tới vừa rồi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài điện, nghe tiếng quát liền chạy vào, lập tức bảo vệ Lạc Thần ở phía sau, dùng ánh mắt đề phòng nhìn vào Cao Ung Dung.
Cao Ung Dung vẻ mặt vẻ mặt phẫn nộ, mắt trợn trừng nhìn Cao Hoàn đột nhiên xông vào.
– Lục Lang, nó là a tỷ của đệ, lẽ nào tỷ không phải? Tỷ là thái hậu đương triều. Nó có thể cho đệ cái gì, tỷ cho đệ gập bội. Đệ lại đây!
Cao Hoàn không lên tiếng, cũng không cử động.
Cao Ung Dung phá lên cười:
– Lại một kẻ ăn cây táo rào cây sung. Tất cả đều là học theo nó đúng không?
Ánh mắt chị ta quay sang Lạc Thần, nhìn nàng rất lâu. Đó là ánh mắt tràn ngập hận thù và không cam lòng.
– A Di, em gái tốt của ta, ta đã cứu mạng ngươi, che chở cho ngươi, dù là ngày đó ngươi phản bội ta, ta cũng chỉ muốn giữ ngươi mà không đành lòng làm tổn hại đến ngươi. Giờ ngươi lại vong ân phụ nghĩa đối xử với ta như thế. Ngươi vì một gã đàn ông phản bội lại dòng họ phản bội Đại Ngu, còn hại chết Đăng Nhi…
– … Đăng Nhi! Đăng Nhi đáng thương của mẹ…
Chị ta đột nhiên kích động lên nhào tới Lạc Thần, vươi hai tay ra làm động tác như muốn bóp cổ nàng.
– Đúng rồi, Đăng nhi của ta. Nó cũng bị các ngươi hợp nhau giế t chết. Nếu như không phải Lý Mục dẫn họa, Đại Ngu ta làm sao lại gặp kiếp nạn này. Nó làm sao mà bị chết thảm được.
– Thái hậu, xin tự trọng.
Cao Hoàn kéo Lạc Thần ra sau lưng mình.
Cao Ung Dung nhào vào khoảng không, không kìm được đà ngã xuống đất, trán đập vào góc cột. Một dòng máu đỏ tươi từ thái dương chảy xuống. Tóc tai chị ta rối bù, mặt dính đầy máu, quỳ rạp dưới đất, thở hổn hển từng ngụm, dáng vẻ thảm hại nhếch nhác, nhưng ánh mắt vẫn hung tợn mà nhìn chằm chằm vào Lạc Thần.
Lạc Thần chậm rãi đẩy a đệ đang ngăn trước mình ra, nhìn Cao Ung Dung nằm dưới đất.
– A tỷ, muội biết tỷ hận muội. Bất kể tỷ có thừa nhận hay không, bất kể là năm đó phụ thân muội hay là Lý Mục, đều đã từng cho tỷ cơ hội. Là đức hạnh của tỷ không thể so vị, đã phụ giang sơn này.
– Tỷ luôn miệng nói muốn bảo vệ Đại Ngu. Đại Ngu lại chẳng phải cái nội khố để tỷ mặc hay không mặc, cũng không phải là quyền thế và địa vị riêng của tỷ.
– Họa Vinh Khang tất nhiên là do sự suy yếu tích lũy của tiền triều, nhưng tỷ thân là nhiếp chính Thái Hậu không khoan dung với người khác, lợi dục huân tâm, cho nên mới bị người ta lừa gạt, rồi dẫn sói vào nhà. Mà nguyên nhân chính cũng bởi vì tỷ ham quyền cao chức trọng, hại họa lớn đến mức không chỉ ảnh hưởng đến một gia đình mà còn ảnh hưởng đến bá tánh vạn hộ thiên hạ!
– A tỷ, tỷ nói ngày đó lúc mà Vinh Khang độc giết Đăng Nhi, tỷ từng xin chết thay. Nhưng sao muội lại nghe nói, tỷ vì bảo toàn tính mạng của mình mới khiến cho Đăng nhi bị rót độc mà chết.
Nàng lắc lắc đầu.
– Tiếc mệnh vốn cũng vô tội. Nực cười ở chỗ, là tỷ vì muốn nhận được sự đồng tình từ muội mà đã lợi dụng cái chết đáng thương của Đăng nhi mà làm bộ làm tịch trước mặt muội. Là một người mẹ, là một quốc mẫu, tỷ hoàn toàn không xứng. Cho đến hôm nay, muội thật sự không biết, tỷ lấy đâu ra can đảm mà vẫn dám có ý đồ đưa con cháu tông thất nhận làm con nuôi thượng vị nhằm cố gắng duy trì quyền lực của mình?
– Đừng nói muội không làm chủ được giang sơn này, mà dù muội có thể làm chủ, dù tỷ có cứu muội mười lần, muội cũng sẽ không giao vận mệnh quốc gia cho một người như tỷ đâu.
Cao Ung Dung nghe đến nàng đề cập tới con trai thì như bị đâm một nhát, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
– Ngươi nói bậy… Ngươi câm miệng cho ta…Ngươi cút đi…
Rõ ràng chị ta trông rất yếu ớt không còn sức lực, nhưng âm thanh phát ra lại cực kỳ sắc bén, vang vọng trong tai Lạc Thần khiến màng nhĩ nàng đau nhức.
Nàng nhìn người mà mình đã gọi là a tỷ hơn hai mươi năm, không nói gì nữa, quay người bỏ đi.
– A Di —— A Di —— a tỷ sai rồi! Muội đừng trách tỷ. Cầu xin muội nể tình tỷ đã cứu muội bảo Lý Mục đừng giết tỷ…
Lúc nàng đi đến cửa điện thì lại nghe được tiếng cầu xin của Cao Ung Dung.
Nàng cảm thấy lồ ng ngực thắt lại, dừng lại một lát, không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, bước ra khỏi cửa cung điện, hít thở không khí trong lành bên ngoài, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
– Phu nhân, ngài có chỗ nào khó chịu không ạ…
Thị nữ Quỳnh Thụ vẫn luôn chờ bên ngoài, thấy nàng cuối cùng cũng đi ra thì tiến lên đón, nhận ra sắc mặt nàng tái nhợt, không yên tâm bèn hỏi.
– Ta không sao, chúng ta ra cung thôi.
Lạc Thần cười với cô ấy, vừa bước đi được hai bước lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người lảo đảo, được Quỳnh Thụ đỡ lấy, cuống quít gọi người.
Nàng lấy lại bình tĩnh, chờ cơn choáng váng kia qua đi, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, chỉ là chờ lâu quá rồi cho nên không dám tin tưởng, trái tim đập lên kịch liệt, trong mắt hiện lên tia sáng khác thường.
– A tỷ ơi, tỷ đừng tức giận làm gì, kẻo ảnh hưởng sức khoe. Lẽ ra chúng ta không nên tới đây. Đệ thấy chị ta điên rồi…
Cao Hoàn vẻ mặt lo lắng, không ngừng an ủi nàng.
– Đưa tỷ đi Bạch Lộ Châu đi, tỷ muốn ở lại đó chờ tỷ phu của đệ về. Tiện thể đệ đi mời thái y đến bắt mạch cho tỷ luôn đi.
Lạc Thần hồi hồn lại, đè nén trái tim đang đập nhanh, mỉm cười nói.
Hết chương 168
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook