Xuân Giang Hoa Nguyệt
-
Chương 156
Chung quanh Nhạn Môn Quan dãy núi trập trùng, ngàn chướng vạn khe, Bắc cứ tái ngoại, Nam thông Quan Trung, phong hậu bao quanh, cửa ải liên kết, từ xa xưa đã là một yếu địa quan trọng tranh đoạt của binh gia.
Lưu Kiến Hung Nô từ sau khi xây dựng Tây Lương đã chiếm cứ Nhạn Môn, chính là dựa vào nơi này mà dã tâm bừng bừng, nhiều lần lên kế hoạch tiến về phía Nam tấn công Trường An và chiếm Quan Trung, nhưng kế hoạch thất bại nên y đã thay đổi mục tiêu đặt ở phía Đông, cầu hôn không thành đã cùng Mộ Dung Thế tranh giành địa bàn, hai bên xung đột đã đánh mấy trận chiến, có thắng cũng có bại.
Hai nước từng có chiến tranh với nhau giờ cuối cùng vì một kẻ thù chung dựa vào liên hôn đã liên hợp với nhau.
Làm hoàng đế Tây Lương mấy năm Lưu Kiến Hung Nô không những không ngốc mà là một kẻ rất khôn khéo. Địa phương mà y chiếm cứ không chỉ ở Nhạn Môn mà còn có bộ phận vùng Tịnh Châu, biết Lý Mục sớm hay muộn cũng chĩa đầu thương vào mình. Hiện giờ Mộ Dung Thế người định không bằng trời định đã bị ăn tổn thất lớn trong tay Lý Mục, mặt xám mày tro chắp tay nhường Trung Nguyên vùng Lạc Dương ra, chủ động bày tỏ thiện chí liên hôn. Mình có thể được ôm mỹ nhân, lại có thể phối hợp lực lượng của hai bên để tiêu diệt Lý Mục, phòng ngừa những rắc rối về sau, một cơ hội tốt như thế, sao y có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy?
Nhớ trước đây mình từng cầu hôn Mộ Dung Triết, lại bị nàng căm ghét từ chối, làm anh ta trở thành trò cười, hiện giờ Mộ Dung Thế cầu hòa, Mộ Dung Triết cũng rơi vào tay Lý Mục, muốn dựa vào mình mới có thể trở về được, khoản mua bán lời như thế, không từ nào miêu tả được sự đắc ý trong lòng y.
Thất bại trước đó của Lạc Dương, đối với Mộ Dung Thế giống như thua một canh bạc khổng lồ. Trận chiến đó không chỉ khiến gã mất nhân tâm ở Trung Nguyên, mà uy vọng ở Yến quốc cũng giảm đi, đồng thời thực lực cũng bị đả kích rất lớn.
Ngoại trừ một đội quân tiền tuyến chịu trách nhiệm đưa tới con tin, đại quân Yến quốc cùng lương thảo hậu cần tương ứng vẫn đang trên đường và chưa đến nơi.
Lúc này, Lưu Kiến nhận được tin Lý Mục đột nhiên phái quân tiến lên phía Bắc, nghi là đang tiến về Nhạn Môn, hiển nhiên là nhắm vào mình, bèn vội vàng triệu tập thủ hạ, thương nghị xong quyết định ra đối sách. Y một mặt phái người truyền tin cho Lý Mục, nói là muốn lấy mẹ con trưởng công chúa trao đổi Mộ Dung Triết, một mặt tập hợp quân đội, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ quân đội Bắc Yến đến là hai bên hội hợp, thề tiêu diệt Lý Mục ở Nhạn Môn.
……
Lý Mục suất quân đội xuất phát từ Trường An tiến lên phía Bắc đến Ung Châu, đi vào Tịnh Châu và thẳng tiến đến Nhạn Môn.
Cuối thu ở phương Bắc càng tới gần biên tái gió càng nhiều cát càng nhiều, cỏ cây mục nát.
Con đường lên phương Bắc nối Trường An, Ung Châu và Tịnh Châu được mở vào năm đầu Đại Ngu khai quốc, hàng chục quận lớn nhỏ được phân bổ trên đường đi. Thời trước, dân cư đông đúc, chợ búa nhiều, bây giờ sau nhiều lần bị móng sắt của người Hồ giẫm đạp, tàn sát và cướp bóc, cả chặng đường lên phương Bắc này, những gì mà đại quân chứng kiến là dân cư thưa thớt, thôn hoang vắng khắp nơi. Trên đường đi ngoài những người đi đường dắt díu cả nhà kết đội với người chạy nạn khác ra, ngay cả chó hoang cũng đói gầy trơ xương, nằm ở ven đường. Tử khí bao trùm, hoang vắng hoang tàn, khiến cho ai nấy nhìn cũng thấy ngỡ ngàng.
Tận đến nửa tháng sau, khi dần tới gần Nhạn Môn, trên đường càng có nhiều dân chạy nạn hơn.
Hai năm trước, Lưu Kiến vì củng cố địa bàn Tây Lương mà đã ép nhiều người chưa kịp trốn thoát phải chuyển gia đình đến quận Nhạn Môn nhằm gia tăng dân cư cho phong phú và làm nô dịch xây dựng các công trình cho mình. Khi đó nhân số trên vạn người. Ngoài người Hán thì cũng có người Đê, Yết, Tiên Bi. Trong mấy năm nay, chết đã chết, trốn đã trốn, hiện giờ chỉ còn có hơn ngàn người.
Tuy rằng chiến sự còn chưa tới nhưng từ việc kỵ binh Hung Nô tụ tập tại Nhạn Môn, hơn một ngàn dịch dân giống như chim sợ cành cong này đã ngửi thấy hơi thở chiến tranh từ sớm, dù không chạy trốn thì cũng sẽ bị chinh làm nô binh, chờ đợi họ chỉ là con đường chết. Bắt đầu từ nửa tháng trước, những người này đã trốn khỏi phương trấn nơi họ tạm trú, rất nhiều người dĩ nhiên là bị chết dưới đao của binh Hung Nô, nhưng cũng có những người may mắn chạy thoát, kết thành đội đi về phương hướng Trường An, gặp được đội quân tiến lên phía Bắc này biết đó là Ứng Thiên Quân của Lý Mục thì như thấy cứu tinh, quỳ gối bên đường cầu xin giúp đỡ.
Lý Mục ra lệnh cho quân y cứu chữa những người chạy nạn bị thương và bị ốm, số người còn lại thì chỉ đường đến Trường An, không phân biệt Hồ Hán, đối xử đều rất bình đẳng. Ngày hôm nay, đội quân đã hành quân đến một quan ải có tên là Thạch Khẩu.
Nơi này cách Nhạn Môn chỉ có mấy trăm dặm đường. Phương trấn mà Lưu Kiến chỉ định dùng để trao đổi con tin nằm ở giữa Thạch Khẩu và Nhạn Môn Quan.
Đi một chặng đường dài, binh lính đã rất mệt. Lý Mục cho quân đội tạm thời đóng quân tại đây, binh lính tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi, mình thì mang theo mấy người đi thay đổi quần áo đi phương trấn để điều tra địa hình trước.
Phương trấn từ xưa kia là một điểm giao thương nằm trên con đường cổ này, khách thương từ đông tây nam bắc tụ tập tại đây để giao dịch buôn bán và trao đổi hàng hoá, có thời người qua lại đông đúc, xe ngựa như nước. Nhưng về sau bởi vì chiến loạn mà nó trở nên hoang vắng, trong hai năm qua, nó trở thành nơi định cư tạm thời cho những người dân bị buộc phải chuyển đến đây làm nô dịch. Ngày qua ngày, gió cát xâm nhập, hiện giờ tường thành bị sụp xuống, khu vực xung quanh đã bị chôn vùi, những ngôi nhà bùn vàng duy nhất còn sót lại trong thành trì chưa bị cát vàng chôn vùi cũng thấp, đổ nát và vô cùng hoang tàn.
Ngày hôm đó ở địch doanh Cao Hoàn vô tình gặp được Cao Kiệu, trong lòng biết dù ông còn chưa cứu được mẹ con bá mẫu thì hiện giờ ông cũng nhất định đang ở gần họ, điều này làm cho cậu yên tâm rất nhiều. Nhưng lại nghĩ đến đối phương canh giữ nghiêm ngặt, bá phụ lại thế đơn lực mỏng, đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức tốt gửi về, trong lòng cậu lại thấp thỏm lo âu, cho nên khi biết Lý Mục muốn đi phương trấn để tra xét thì lập tức yêu cầu được đi theo.
Mấy người phi ngựa chạy nhanh nửa ngày là đến nơi. Lúc sắp đến thì xuống ngựa đổi sang đi bộ, từ xa đã nhìn thấy hướng cửa trấn có mấy thứ được treo cao lắc lư trong gió, làn gió thổi tới thoáng ngửi thấy được mùi thịt thối trong gió.
Khi đến gần hơn bấy giờ mới nhìn thấy rõ, phía trên cọc gỗ và tường đất đỏ nơi cửa trấn lại treo mấy cổ thi thể, dưới đất cũng đầy thi thể nằm la liệt, chừng mấy trăm thi thể, có nam có nữ, có già có trẻ, xác chết nhỏ nhất thoạt nhìn mới có mấy tuổi mà thôi.
Từ quần áo rách nát còn sót lại ở trên xác chết cho thấy đó hẳn là những người dân của trấn mấy ngày trước chạy trốn không thành đã bị binh Hung Nô bắt trở về.
Xác chết đã thối rữa, trương lên trông rất đáng sợ. Một đàn quạ dừng lại gần đó mổ xác chết, khi thấy một vài người sống đến, chúng kêu lên vài tiếng kỳ lạ vỗ cánh rồi bay lên không trung nhưng vẫn quanh quẩn trên xác chết không chịu rời đi.
Không khí tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc, mọi thứ nhìn thấy giống như địa ngục trần gian.
Mấy tuỳ tùng đi theo đều là những người vào sinh ra tử với Lý Mục, vượt qua núi thây biển máu, nhưng mà đối mặt với cảnh tượng như thế sắc mặt cũng biến đổi lớn.
Cao Hoàn cũng đã quen với sự giết chóc trên chiến trường, nhưng mà thân ở trong hoàn cảnh như thế lại không thể nào hít thở được, dạ dày cuồn cuộn nôn nao không chịu được nôn khan vài cái, lấy lại được bình tĩnh mới ngồi dậy, tức giận nói:
– Lũ người Hung Nô đúng là không bằng cầm thú. Chắc chắn là biết chúng ta sẽ đến đây cho nên cố tình để mặc những thi thể này nhằm tạo một đòn ra oai phủ đầu cho chúng ta đây mà. Chờ bắt được người Hung Nô, không bằm thây chúng ra vạn đoạn thì khó mà tiêu tan mối hận trong lòng được.
Lý Mục đưa mắt quan sát bốn phía, đi qua từng khối xác chết, đi vào thị trấn không có một bóng người dò xét một vòng, cuối cùng leo lên ngọn đồi cao nhất gần đó, đứng trên đỉnh, nhìn bốn phía trầm ngâm một lát, rồi lại ra khỏi trấn, không nói gì cả chỉ mang theo đoàn người Cao Hoàn trở về.
Lúc chạng vạng, khi mà sắp đến gần doanh địa đóng quân trên con đường phía trước có hơn mười người dân chạy nạn đang đi, nghe được tiếng vó ngựa ở phía sau, quay lại thì thấy mấy con ngựa phóng nhanh đang đến gần, liền vội vàng di chuyển sang lề đường.
Khi Lý Mục đi ngang qua đám người không thể tránh khỏi này, hắn quay đầu liếc nhìn hai người đang đi ở cuối đoàn, sau đó đột nhiên giảm tốc độ ngựa lại, dừng lại.
Cao Hoàn thấy hắn dừng lại thì cũng ghìm ngựa theo và nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy hai người kia đi chân không, gánh theo gia sản rách nát, cúi đầu đi theo nhóm người phía trước. Quần áo trên người họ rách rưới, làn da bị nắng mặt trời phơi đến rám nắng và thô ráp, nét mặt sầu khổ, thoạt nhìn cũng không khác gì người chạy nạn mấy ngày qua hay gặp trên đường.
Cao Hoàn có chút khó hiểu.
Lý Mục nhìn kia hai người càng ngày càng gần, chờ tới trước mặt rồi ra lệnh cho tuỳ tùng ngăn lại, lạnh lùng hỏi:
– Các ngươi là thủ hạ của Ô Can phải không?
Hắn nói bằng ngôn ngữ người Hung Nô.
Ô Can chính là Tả tướng quân Tây Lương được hoàng đế Tây Lương phái tới thống lĩnh và đóng giữ Nhạn Môn, thủ hạ có hai vạn kỵ trưởng, nhiều thiên kỵ trưởng và bách kỵ trưởng, là can tướng đắc lực của Lưu Kiến.
Trước đây lúc Tây Lương cùng Bắc Yến giao chiến, kỵ binh thiết giáp mà Mộ Dung Thế nuôi dưỡng được cho là bất khả chiến bại lại từng thua trước thủ hạ của Ô Can. Lần này Lưu Kiến phái anh ta đi làm giao dịch trao đổi con tin với Lý Mục, đủ để thấy rõ sự tin tưởng đối với anh ta như thế nào.
Hai người bị chặn lại, trên mặt lộ ra vẻ bối rối và sợ hãi, lập tức quỳ xuống quỳ lạy, một người trong đó đau khổ cầu xin:
– Chúng tôi đều là người Hán, trước kia bị người Hung Nô bắt ép tới đây làm nô dịch, người nhà đều đã chết hết, hiện giờ may mắn mới có thể chạy thoát, cũng không nghe hiểu tiếng Hung Nô, không biết trưởng quan đang nói cái gì.
Lý Mục nhìn sang Cao Hoàn, tiếp tục dùng ngôn ngữ Hung Nô nói với cậu:
– Giết bọn họ.
Ngoại hình của hầu hết người Hung Nô đều gần giống với người Hán, nếu họ buộc tóc cao, thay đổi trang phục và lại học được tiếng Hán, trà trộn vào trong người Hán thì rất khó phân biệt.
Cao Hoàn biết đạo lý này. Nhưng mà cậu thật sự không nhận ra hai người này có gì khác với những người dân chạy nạn khác, lại càng không biết Lý Mục dựa vào đâu mà nhận định họ là gian tế của người Hung Nô. Nhưng mà nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của hắn, giọng điệu quả quyết, tuy trong lòng cảm thấy lẫn lộn, nhưng vẫn phản ứng theo bản năng mà lập tức xoay người xuống ngựa tay nắm chuôi kiếm.
Trước khi rút kiếm ra, cậu vẫn có chút do dự mà nhìn Lý Mục lần nữa.
Lý Mục nhìn chằm chằm sắc mặt dần dần thay đổi của hai người đàn ông, quát:
– Còn chần chừ gì nữa. Giết!
Cao Hoàn rùng mình vâng một tiếng, không chút nghi ngờ gì nữa lập tức tiến lên.
Ngay vào lúc cậu rút kiếm ra, hai người kia nhìn nhau, đột nhiên bỏ đồ đạc xuống rồi bỏ chạy, thân pháp mạnh mẽ, nhanh như tia chớp, nhưng không thể nào thoát khỏi hai mũi tên sắc nhọn bắ n ra từ phía sau.
Mũi tên là Lý Mục bắ n ra.
Một người bị trúng tên vào lưng, mũi tên xuyên qua ngực, chết ngay tại chỗ.
Một người khác chính là người vừa kêu oan vừa rồi, Lý Mục cố tình giữ lại cái mạng của gã, mũi tên chỉ bắn trúng đầu gối. Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, người đã ngã xuống đất, lăn vài vòng rồi đứng dậy, lê chân bị thương tập tễnh quay lại chạy, nhưng con đường phía trước bị Cao Hoàn và mấy người đồng đội chặn lại.
Lý Mục lệnh cho tuỳ tùng thẩm vấn gã.
Theo từng đợt kêu la thảm thiết, chẳng mấy chốc, gã đàn ông không chịu nổi sự tra tấn đã cung khai ra. Gã nói mình là thủ hạ của Ô Can, là một thiên nhân kỵ, bởi vì tướng mạo tương tự với người Hán, thông thạo ngôn ngữ Hán nên bị phái tới đây trà trộn vào trong đội ngũ dân chạy nạn. Vốn dĩ là muốn dò la xem xét tình hình đội quân của Lý Mục, không ngờ còn chưa thành công thì lại bị bắt. Gã còn cung khai, nghe nói Lưu Kiến từng dặn dò Ô Can, lúc trao đổi con tin thì dùng người giả thay thế, để xem có thể lừa gạt được Lý Mục không. Bởi vì tác dụng của mẹ con người Hán kia rất lớn, Lưu Kiến không muốn thả người về. Bản thân mình là tâm phúc của Ô Can cho nên bí mật này.
Cao Hoàn nổi giận, thấy Lý Mục không hề ngăn cản lập tức đâm một kiếm giết người thám tử Hung Nô kia rồi nói:
– Tỷ phu ơi, đến lúc đó cần phải cẩn thận, đừng bị mắc mưu.
Lý Mục nhíu mày lại, quay đầu lại nhìn về phương hướng phương trấn kia, trầm ngâm một lát nói:
– Lục Lang, đệ từng nói nhạc phụ nói ông có thể cứu được nhạc mẫu ra, liệu có tin tưởng được không?
Cao Hoàn ngẩn ra, sau đó nói ngay:
– Tất nhiên rồi ạ.
Lý Mục gật đầu:
– Ta cũng tin nhạc phụ.
Cao Hoàn đi theo Lý Mục đã được mấy năm, ra ngoài hành quân đánh giặc, cùng ăn cùng ngủ, từ lúc bắt đầu chỉ là một thiếu niên sĩ tộc lỗ m ãng, dần dần đã trở thành một viên phó tướng dưới trướng Lý Mục như hôm nay, sự hiểu biết về hắn cũng càng ngày càng tăng, cậu hỏi ngay.
– Ý của tỷ phu là gì ạ?
Lý Mục không đáp, mà hỏi ngược lại cậu:
– Trận chiến này đệ có biết mục đích là gì không?
Cao Hoàn nói:
– Tiêu diệt Mộ Dung Thế và Lương quốc Hung Nô này. Cho dù bọn chúng mạng lớn không chết, tương lai bọn họ cũng sẽ không dám tiến một bước về phương Nam nữa.
Lý Mục nói:
– Đệ nói cũng rất đúng. Đại quân ta bôn ba đến nơi này mục đích trận chiến chính là tiêu diệt liên quân hai nước này, chứ không phải chỉ mỗi đánh bại họ. Nếu đệ là chủ soái, đệ sẽ dùng binh như thế nào?
Cao Hoàn chần chờ, trông thấy ánh mắt cổ vũ của Lý Mục, lấy hết can đảm nói:
– Kỵ binh người Hồ rất xuất sắc, nhất là ở vùng đất trống trải này thì càng phát huy uy lực rất mạnh, không thể khinh thường được. Nếu muốn tiêu diệt đối thủ, một là lúc đối đầu chính diện cần phải giành chiến thắng. Chỉ có thể thắng không thể thua, như thế mới có thể khiến cho sĩ khí của quân sĩ dâng cao, làm suy giảm lòng tin của đối phương. Hai là hậu lộ bọc đánh, trước sau cùng tấn công mới có thể đánh bất ngờ khắc địch mà chiến thắng.
– Tỷ phu ơi, đệ nói có được không ạ?
Cậu nói xong thì nhìn Lý Mục, hai mắt mang theo vẻ mong chờ và hồi hộp.
Lý Mục khẽ mỉm cười, gật đầu:
– Những gì đệ nói rất hợp với suy nghĩ của huynh.
Cao Hoàn vui vẻ ra mặt, vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm lại nghe hắn nói tiếp:
– Cho nên lúc này lúc trao đổi con tin, không cần phải vạch trần quỷ kế của đối phương.
Cao Hoàn lại sửng sốt. Lý Mục ra hiệu cho cậu đến gần, thì thầm với cậu một hồi. Hai mắt Cao Hoàn dần tỏa sáng.
– Ô Can để tạo khí thế mạnh mẽ đến lúc đó ắt sẽ mang đến kỵ binh tinh nhuệ để áp trận. Bên ta tương kế tựu kế nếu có thể hoàn toàn diệt gọn đội tinh nhuệ tiên phong này, phần thắng của trận chiến này sẽ càng lớn hơn nữa.
– Mạt tướng xin nhận nhiệm vụ này. Quyết tâm lập quân lệnh trạng, nếu không thàn công, mạt tướng nguyện lấy cái chết để tạ tội.
Cao Hoàn lập tức quỳ một gối xuống đất, trịnh trọng thỉnh mệnh.
Lý Mục kêu cậu đứng lên, nhìn vào khuôn mặt trẻ tuổi và đầy anh khí này hồi lâu, một lát sau gật đầu:
– Huynh đang có ý này. Đệ là con cháu của trưởng công chúa, phái đệ đi cũng là điều hợp tình hợp lý, có thể làm cho đối phương không nghi ngờ. Để phòng ngừa bất trắc, huynh sẽ phái người khác đi thăm dò tin tức của nhạc mẫu.
Đây là lần đầu tiên Cao Hoàn đơn độc đảm nhận vị trí chỉ huy quân sự quan trọng như thế. Cậu đè nén sự kích động đang hừng hực ở trong lòng xuống, gật đầu thật mạnh.
Tùy tùng đã xử lý xong hai thi thể kia, từ bên đường trở về. Cao Hoàn không nén được tò mò lại hỏi:
– Tỷ phu ơi, hai gã kia đệ thấy không khác gì dân chúng bình thường, huynh mới chỉ đi ngang qua mà thôi tại sao lại biết họ là gian tế ạ?
Lý Mục nói:
– Những dân chúng đang trốn chạy trên đường này tuy cũng có người trẻ khỏe nhưng mà lại không giống hai gã này. Hai gã này thoạt nhìn quần áo tả tơi, nhưng mà cơ bắp rắn chắc và đôi chân vững vàng hơn. Một điểm khác nữa để huynh tin tưởng thân phận của họ là cẳng chân của họ cong vào trong, đi hình chữ bát.
Cao Hoàn bừng tỉnh ngộ, bật thốt lên nói:
– Ồ đúng rồi nhỉ. Người Hung Nô bắt đầu cưỡi ngựa từ khi còn nhỏ, đặc biệt là kỵ binh, quanh năm ngựa cưỡi ngựa nhiều hơn đi bộ. Qua nhiều năm, cẳng chân của rất nhiều người sẽ trở nên như thế. Hai gã vừa rồi nếu chỉ có một người như vậy thì cho là trùng hợp, nhưng mà cả hai đều như thế, vậy thì nhất định là có gian trá rồi.
Lý Mục cười nói:
– Đúng rồi. Khi đó huynh mới chỉ nghi ngờ thôi, nên kêu đệ giết họ. Chỉ giả bộ một chút thôi, quả nhiên lộ ra dấu vết. Ngày hôm nay chúng ta cũng coi như may mắn, có chút thu hoạch. Đi thôi, chúng ta về doanh lập tức triệu tập mọi người bàn bạc kế hoạch tỉ mỉ. Sự việc khẩn cấp không nên trì hoãn, càng kéo dài càng thuận tiện cho hai quân của Mộ Dung Thế và người Hung Nô hội hợp nhau, mà hai gã kia không về, sợ là sẽ khiến cho Ô Can nghi ngờ.
Phải nói là Cao Hoàn bội phục tỷ phu mình sát đất, vội giật lấy ô truy trong tay tùy tùng cung kín mà mời Lý Mục lên ngựa, mình thì bám theo sau không rời cùng đi nhanh về hướng doanh địa.
Hết chương 156
Lưu Kiến Hung Nô từ sau khi xây dựng Tây Lương đã chiếm cứ Nhạn Môn, chính là dựa vào nơi này mà dã tâm bừng bừng, nhiều lần lên kế hoạch tiến về phía Nam tấn công Trường An và chiếm Quan Trung, nhưng kế hoạch thất bại nên y đã thay đổi mục tiêu đặt ở phía Đông, cầu hôn không thành đã cùng Mộ Dung Thế tranh giành địa bàn, hai bên xung đột đã đánh mấy trận chiến, có thắng cũng có bại.
Hai nước từng có chiến tranh với nhau giờ cuối cùng vì một kẻ thù chung dựa vào liên hôn đã liên hợp với nhau.
Làm hoàng đế Tây Lương mấy năm Lưu Kiến Hung Nô không những không ngốc mà là một kẻ rất khôn khéo. Địa phương mà y chiếm cứ không chỉ ở Nhạn Môn mà còn có bộ phận vùng Tịnh Châu, biết Lý Mục sớm hay muộn cũng chĩa đầu thương vào mình. Hiện giờ Mộ Dung Thế người định không bằng trời định đã bị ăn tổn thất lớn trong tay Lý Mục, mặt xám mày tro chắp tay nhường Trung Nguyên vùng Lạc Dương ra, chủ động bày tỏ thiện chí liên hôn. Mình có thể được ôm mỹ nhân, lại có thể phối hợp lực lượng của hai bên để tiêu diệt Lý Mục, phòng ngừa những rắc rối về sau, một cơ hội tốt như thế, sao y có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy?
Nhớ trước đây mình từng cầu hôn Mộ Dung Triết, lại bị nàng căm ghét từ chối, làm anh ta trở thành trò cười, hiện giờ Mộ Dung Thế cầu hòa, Mộ Dung Triết cũng rơi vào tay Lý Mục, muốn dựa vào mình mới có thể trở về được, khoản mua bán lời như thế, không từ nào miêu tả được sự đắc ý trong lòng y.
Thất bại trước đó của Lạc Dương, đối với Mộ Dung Thế giống như thua một canh bạc khổng lồ. Trận chiến đó không chỉ khiến gã mất nhân tâm ở Trung Nguyên, mà uy vọng ở Yến quốc cũng giảm đi, đồng thời thực lực cũng bị đả kích rất lớn.
Ngoại trừ một đội quân tiền tuyến chịu trách nhiệm đưa tới con tin, đại quân Yến quốc cùng lương thảo hậu cần tương ứng vẫn đang trên đường và chưa đến nơi.
Lúc này, Lưu Kiến nhận được tin Lý Mục đột nhiên phái quân tiến lên phía Bắc, nghi là đang tiến về Nhạn Môn, hiển nhiên là nhắm vào mình, bèn vội vàng triệu tập thủ hạ, thương nghị xong quyết định ra đối sách. Y một mặt phái người truyền tin cho Lý Mục, nói là muốn lấy mẹ con trưởng công chúa trao đổi Mộ Dung Triết, một mặt tập hợp quân đội, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ quân đội Bắc Yến đến là hai bên hội hợp, thề tiêu diệt Lý Mục ở Nhạn Môn.
……
Lý Mục suất quân đội xuất phát từ Trường An tiến lên phía Bắc đến Ung Châu, đi vào Tịnh Châu và thẳng tiến đến Nhạn Môn.
Cuối thu ở phương Bắc càng tới gần biên tái gió càng nhiều cát càng nhiều, cỏ cây mục nát.
Con đường lên phương Bắc nối Trường An, Ung Châu và Tịnh Châu được mở vào năm đầu Đại Ngu khai quốc, hàng chục quận lớn nhỏ được phân bổ trên đường đi. Thời trước, dân cư đông đúc, chợ búa nhiều, bây giờ sau nhiều lần bị móng sắt của người Hồ giẫm đạp, tàn sát và cướp bóc, cả chặng đường lên phương Bắc này, những gì mà đại quân chứng kiến là dân cư thưa thớt, thôn hoang vắng khắp nơi. Trên đường đi ngoài những người đi đường dắt díu cả nhà kết đội với người chạy nạn khác ra, ngay cả chó hoang cũng đói gầy trơ xương, nằm ở ven đường. Tử khí bao trùm, hoang vắng hoang tàn, khiến cho ai nấy nhìn cũng thấy ngỡ ngàng.
Tận đến nửa tháng sau, khi dần tới gần Nhạn Môn, trên đường càng có nhiều dân chạy nạn hơn.
Hai năm trước, Lưu Kiến vì củng cố địa bàn Tây Lương mà đã ép nhiều người chưa kịp trốn thoát phải chuyển gia đình đến quận Nhạn Môn nhằm gia tăng dân cư cho phong phú và làm nô dịch xây dựng các công trình cho mình. Khi đó nhân số trên vạn người. Ngoài người Hán thì cũng có người Đê, Yết, Tiên Bi. Trong mấy năm nay, chết đã chết, trốn đã trốn, hiện giờ chỉ còn có hơn ngàn người.
Tuy rằng chiến sự còn chưa tới nhưng từ việc kỵ binh Hung Nô tụ tập tại Nhạn Môn, hơn một ngàn dịch dân giống như chim sợ cành cong này đã ngửi thấy hơi thở chiến tranh từ sớm, dù không chạy trốn thì cũng sẽ bị chinh làm nô binh, chờ đợi họ chỉ là con đường chết. Bắt đầu từ nửa tháng trước, những người này đã trốn khỏi phương trấn nơi họ tạm trú, rất nhiều người dĩ nhiên là bị chết dưới đao của binh Hung Nô, nhưng cũng có những người may mắn chạy thoát, kết thành đội đi về phương hướng Trường An, gặp được đội quân tiến lên phía Bắc này biết đó là Ứng Thiên Quân của Lý Mục thì như thấy cứu tinh, quỳ gối bên đường cầu xin giúp đỡ.
Lý Mục ra lệnh cho quân y cứu chữa những người chạy nạn bị thương và bị ốm, số người còn lại thì chỉ đường đến Trường An, không phân biệt Hồ Hán, đối xử đều rất bình đẳng. Ngày hôm nay, đội quân đã hành quân đến một quan ải có tên là Thạch Khẩu.
Nơi này cách Nhạn Môn chỉ có mấy trăm dặm đường. Phương trấn mà Lưu Kiến chỉ định dùng để trao đổi con tin nằm ở giữa Thạch Khẩu và Nhạn Môn Quan.
Đi một chặng đường dài, binh lính đã rất mệt. Lý Mục cho quân đội tạm thời đóng quân tại đây, binh lính tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi, mình thì mang theo mấy người đi thay đổi quần áo đi phương trấn để điều tra địa hình trước.
Phương trấn từ xưa kia là một điểm giao thương nằm trên con đường cổ này, khách thương từ đông tây nam bắc tụ tập tại đây để giao dịch buôn bán và trao đổi hàng hoá, có thời người qua lại đông đúc, xe ngựa như nước. Nhưng về sau bởi vì chiến loạn mà nó trở nên hoang vắng, trong hai năm qua, nó trở thành nơi định cư tạm thời cho những người dân bị buộc phải chuyển đến đây làm nô dịch. Ngày qua ngày, gió cát xâm nhập, hiện giờ tường thành bị sụp xuống, khu vực xung quanh đã bị chôn vùi, những ngôi nhà bùn vàng duy nhất còn sót lại trong thành trì chưa bị cát vàng chôn vùi cũng thấp, đổ nát và vô cùng hoang tàn.
Ngày hôm đó ở địch doanh Cao Hoàn vô tình gặp được Cao Kiệu, trong lòng biết dù ông còn chưa cứu được mẹ con bá mẫu thì hiện giờ ông cũng nhất định đang ở gần họ, điều này làm cho cậu yên tâm rất nhiều. Nhưng lại nghĩ đến đối phương canh giữ nghiêm ngặt, bá phụ lại thế đơn lực mỏng, đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức tốt gửi về, trong lòng cậu lại thấp thỏm lo âu, cho nên khi biết Lý Mục muốn đi phương trấn để tra xét thì lập tức yêu cầu được đi theo.
Mấy người phi ngựa chạy nhanh nửa ngày là đến nơi. Lúc sắp đến thì xuống ngựa đổi sang đi bộ, từ xa đã nhìn thấy hướng cửa trấn có mấy thứ được treo cao lắc lư trong gió, làn gió thổi tới thoáng ngửi thấy được mùi thịt thối trong gió.
Khi đến gần hơn bấy giờ mới nhìn thấy rõ, phía trên cọc gỗ và tường đất đỏ nơi cửa trấn lại treo mấy cổ thi thể, dưới đất cũng đầy thi thể nằm la liệt, chừng mấy trăm thi thể, có nam có nữ, có già có trẻ, xác chết nhỏ nhất thoạt nhìn mới có mấy tuổi mà thôi.
Từ quần áo rách nát còn sót lại ở trên xác chết cho thấy đó hẳn là những người dân của trấn mấy ngày trước chạy trốn không thành đã bị binh Hung Nô bắt trở về.
Xác chết đã thối rữa, trương lên trông rất đáng sợ. Một đàn quạ dừng lại gần đó mổ xác chết, khi thấy một vài người sống đến, chúng kêu lên vài tiếng kỳ lạ vỗ cánh rồi bay lên không trung nhưng vẫn quanh quẩn trên xác chết không chịu rời đi.
Không khí tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc, mọi thứ nhìn thấy giống như địa ngục trần gian.
Mấy tuỳ tùng đi theo đều là những người vào sinh ra tử với Lý Mục, vượt qua núi thây biển máu, nhưng mà đối mặt với cảnh tượng như thế sắc mặt cũng biến đổi lớn.
Cao Hoàn cũng đã quen với sự giết chóc trên chiến trường, nhưng mà thân ở trong hoàn cảnh như thế lại không thể nào hít thở được, dạ dày cuồn cuộn nôn nao không chịu được nôn khan vài cái, lấy lại được bình tĩnh mới ngồi dậy, tức giận nói:
– Lũ người Hung Nô đúng là không bằng cầm thú. Chắc chắn là biết chúng ta sẽ đến đây cho nên cố tình để mặc những thi thể này nhằm tạo một đòn ra oai phủ đầu cho chúng ta đây mà. Chờ bắt được người Hung Nô, không bằm thây chúng ra vạn đoạn thì khó mà tiêu tan mối hận trong lòng được.
Lý Mục đưa mắt quan sát bốn phía, đi qua từng khối xác chết, đi vào thị trấn không có một bóng người dò xét một vòng, cuối cùng leo lên ngọn đồi cao nhất gần đó, đứng trên đỉnh, nhìn bốn phía trầm ngâm một lát, rồi lại ra khỏi trấn, không nói gì cả chỉ mang theo đoàn người Cao Hoàn trở về.
Lúc chạng vạng, khi mà sắp đến gần doanh địa đóng quân trên con đường phía trước có hơn mười người dân chạy nạn đang đi, nghe được tiếng vó ngựa ở phía sau, quay lại thì thấy mấy con ngựa phóng nhanh đang đến gần, liền vội vàng di chuyển sang lề đường.
Khi Lý Mục đi ngang qua đám người không thể tránh khỏi này, hắn quay đầu liếc nhìn hai người đang đi ở cuối đoàn, sau đó đột nhiên giảm tốc độ ngựa lại, dừng lại.
Cao Hoàn thấy hắn dừng lại thì cũng ghìm ngựa theo và nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy hai người kia đi chân không, gánh theo gia sản rách nát, cúi đầu đi theo nhóm người phía trước. Quần áo trên người họ rách rưới, làn da bị nắng mặt trời phơi đến rám nắng và thô ráp, nét mặt sầu khổ, thoạt nhìn cũng không khác gì người chạy nạn mấy ngày qua hay gặp trên đường.
Cao Hoàn có chút khó hiểu.
Lý Mục nhìn kia hai người càng ngày càng gần, chờ tới trước mặt rồi ra lệnh cho tuỳ tùng ngăn lại, lạnh lùng hỏi:
– Các ngươi là thủ hạ của Ô Can phải không?
Hắn nói bằng ngôn ngữ người Hung Nô.
Ô Can chính là Tả tướng quân Tây Lương được hoàng đế Tây Lương phái tới thống lĩnh và đóng giữ Nhạn Môn, thủ hạ có hai vạn kỵ trưởng, nhiều thiên kỵ trưởng và bách kỵ trưởng, là can tướng đắc lực của Lưu Kiến.
Trước đây lúc Tây Lương cùng Bắc Yến giao chiến, kỵ binh thiết giáp mà Mộ Dung Thế nuôi dưỡng được cho là bất khả chiến bại lại từng thua trước thủ hạ của Ô Can. Lần này Lưu Kiến phái anh ta đi làm giao dịch trao đổi con tin với Lý Mục, đủ để thấy rõ sự tin tưởng đối với anh ta như thế nào.
Hai người bị chặn lại, trên mặt lộ ra vẻ bối rối và sợ hãi, lập tức quỳ xuống quỳ lạy, một người trong đó đau khổ cầu xin:
– Chúng tôi đều là người Hán, trước kia bị người Hung Nô bắt ép tới đây làm nô dịch, người nhà đều đã chết hết, hiện giờ may mắn mới có thể chạy thoát, cũng không nghe hiểu tiếng Hung Nô, không biết trưởng quan đang nói cái gì.
Lý Mục nhìn sang Cao Hoàn, tiếp tục dùng ngôn ngữ Hung Nô nói với cậu:
– Giết bọn họ.
Ngoại hình của hầu hết người Hung Nô đều gần giống với người Hán, nếu họ buộc tóc cao, thay đổi trang phục và lại học được tiếng Hán, trà trộn vào trong người Hán thì rất khó phân biệt.
Cao Hoàn biết đạo lý này. Nhưng mà cậu thật sự không nhận ra hai người này có gì khác với những người dân chạy nạn khác, lại càng không biết Lý Mục dựa vào đâu mà nhận định họ là gian tế của người Hung Nô. Nhưng mà nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của hắn, giọng điệu quả quyết, tuy trong lòng cảm thấy lẫn lộn, nhưng vẫn phản ứng theo bản năng mà lập tức xoay người xuống ngựa tay nắm chuôi kiếm.
Trước khi rút kiếm ra, cậu vẫn có chút do dự mà nhìn Lý Mục lần nữa.
Lý Mục nhìn chằm chằm sắc mặt dần dần thay đổi của hai người đàn ông, quát:
– Còn chần chừ gì nữa. Giết!
Cao Hoàn rùng mình vâng một tiếng, không chút nghi ngờ gì nữa lập tức tiến lên.
Ngay vào lúc cậu rút kiếm ra, hai người kia nhìn nhau, đột nhiên bỏ đồ đạc xuống rồi bỏ chạy, thân pháp mạnh mẽ, nhanh như tia chớp, nhưng không thể nào thoát khỏi hai mũi tên sắc nhọn bắ n ra từ phía sau.
Mũi tên là Lý Mục bắ n ra.
Một người bị trúng tên vào lưng, mũi tên xuyên qua ngực, chết ngay tại chỗ.
Một người khác chính là người vừa kêu oan vừa rồi, Lý Mục cố tình giữ lại cái mạng của gã, mũi tên chỉ bắn trúng đầu gối. Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, người đã ngã xuống đất, lăn vài vòng rồi đứng dậy, lê chân bị thương tập tễnh quay lại chạy, nhưng con đường phía trước bị Cao Hoàn và mấy người đồng đội chặn lại.
Lý Mục lệnh cho tuỳ tùng thẩm vấn gã.
Theo từng đợt kêu la thảm thiết, chẳng mấy chốc, gã đàn ông không chịu nổi sự tra tấn đã cung khai ra. Gã nói mình là thủ hạ của Ô Can, là một thiên nhân kỵ, bởi vì tướng mạo tương tự với người Hán, thông thạo ngôn ngữ Hán nên bị phái tới đây trà trộn vào trong đội ngũ dân chạy nạn. Vốn dĩ là muốn dò la xem xét tình hình đội quân của Lý Mục, không ngờ còn chưa thành công thì lại bị bắt. Gã còn cung khai, nghe nói Lưu Kiến từng dặn dò Ô Can, lúc trao đổi con tin thì dùng người giả thay thế, để xem có thể lừa gạt được Lý Mục không. Bởi vì tác dụng của mẹ con người Hán kia rất lớn, Lưu Kiến không muốn thả người về. Bản thân mình là tâm phúc của Ô Can cho nên bí mật này.
Cao Hoàn nổi giận, thấy Lý Mục không hề ngăn cản lập tức đâm một kiếm giết người thám tử Hung Nô kia rồi nói:
– Tỷ phu ơi, đến lúc đó cần phải cẩn thận, đừng bị mắc mưu.
Lý Mục nhíu mày lại, quay đầu lại nhìn về phương hướng phương trấn kia, trầm ngâm một lát nói:
– Lục Lang, đệ từng nói nhạc phụ nói ông có thể cứu được nhạc mẫu ra, liệu có tin tưởng được không?
Cao Hoàn ngẩn ra, sau đó nói ngay:
– Tất nhiên rồi ạ.
Lý Mục gật đầu:
– Ta cũng tin nhạc phụ.
Cao Hoàn đi theo Lý Mục đã được mấy năm, ra ngoài hành quân đánh giặc, cùng ăn cùng ngủ, từ lúc bắt đầu chỉ là một thiếu niên sĩ tộc lỗ m ãng, dần dần đã trở thành một viên phó tướng dưới trướng Lý Mục như hôm nay, sự hiểu biết về hắn cũng càng ngày càng tăng, cậu hỏi ngay.
– Ý của tỷ phu là gì ạ?
Lý Mục không đáp, mà hỏi ngược lại cậu:
– Trận chiến này đệ có biết mục đích là gì không?
Cao Hoàn nói:
– Tiêu diệt Mộ Dung Thế và Lương quốc Hung Nô này. Cho dù bọn chúng mạng lớn không chết, tương lai bọn họ cũng sẽ không dám tiến một bước về phương Nam nữa.
Lý Mục nói:
– Đệ nói cũng rất đúng. Đại quân ta bôn ba đến nơi này mục đích trận chiến chính là tiêu diệt liên quân hai nước này, chứ không phải chỉ mỗi đánh bại họ. Nếu đệ là chủ soái, đệ sẽ dùng binh như thế nào?
Cao Hoàn chần chờ, trông thấy ánh mắt cổ vũ của Lý Mục, lấy hết can đảm nói:
– Kỵ binh người Hồ rất xuất sắc, nhất là ở vùng đất trống trải này thì càng phát huy uy lực rất mạnh, không thể khinh thường được. Nếu muốn tiêu diệt đối thủ, một là lúc đối đầu chính diện cần phải giành chiến thắng. Chỉ có thể thắng không thể thua, như thế mới có thể khiến cho sĩ khí của quân sĩ dâng cao, làm suy giảm lòng tin của đối phương. Hai là hậu lộ bọc đánh, trước sau cùng tấn công mới có thể đánh bất ngờ khắc địch mà chiến thắng.
– Tỷ phu ơi, đệ nói có được không ạ?
Cậu nói xong thì nhìn Lý Mục, hai mắt mang theo vẻ mong chờ và hồi hộp.
Lý Mục khẽ mỉm cười, gật đầu:
– Những gì đệ nói rất hợp với suy nghĩ của huynh.
Cao Hoàn vui vẻ ra mặt, vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm lại nghe hắn nói tiếp:
– Cho nên lúc này lúc trao đổi con tin, không cần phải vạch trần quỷ kế của đối phương.
Cao Hoàn lại sửng sốt. Lý Mục ra hiệu cho cậu đến gần, thì thầm với cậu một hồi. Hai mắt Cao Hoàn dần tỏa sáng.
– Ô Can để tạo khí thế mạnh mẽ đến lúc đó ắt sẽ mang đến kỵ binh tinh nhuệ để áp trận. Bên ta tương kế tựu kế nếu có thể hoàn toàn diệt gọn đội tinh nhuệ tiên phong này, phần thắng của trận chiến này sẽ càng lớn hơn nữa.
– Mạt tướng xin nhận nhiệm vụ này. Quyết tâm lập quân lệnh trạng, nếu không thàn công, mạt tướng nguyện lấy cái chết để tạ tội.
Cao Hoàn lập tức quỳ một gối xuống đất, trịnh trọng thỉnh mệnh.
Lý Mục kêu cậu đứng lên, nhìn vào khuôn mặt trẻ tuổi và đầy anh khí này hồi lâu, một lát sau gật đầu:
– Huynh đang có ý này. Đệ là con cháu của trưởng công chúa, phái đệ đi cũng là điều hợp tình hợp lý, có thể làm cho đối phương không nghi ngờ. Để phòng ngừa bất trắc, huynh sẽ phái người khác đi thăm dò tin tức của nhạc mẫu.
Đây là lần đầu tiên Cao Hoàn đơn độc đảm nhận vị trí chỉ huy quân sự quan trọng như thế. Cậu đè nén sự kích động đang hừng hực ở trong lòng xuống, gật đầu thật mạnh.
Tùy tùng đã xử lý xong hai thi thể kia, từ bên đường trở về. Cao Hoàn không nén được tò mò lại hỏi:
– Tỷ phu ơi, hai gã kia đệ thấy không khác gì dân chúng bình thường, huynh mới chỉ đi ngang qua mà thôi tại sao lại biết họ là gian tế ạ?
Lý Mục nói:
– Những dân chúng đang trốn chạy trên đường này tuy cũng có người trẻ khỏe nhưng mà lại không giống hai gã này. Hai gã này thoạt nhìn quần áo tả tơi, nhưng mà cơ bắp rắn chắc và đôi chân vững vàng hơn. Một điểm khác nữa để huynh tin tưởng thân phận của họ là cẳng chân của họ cong vào trong, đi hình chữ bát.
Cao Hoàn bừng tỉnh ngộ, bật thốt lên nói:
– Ồ đúng rồi nhỉ. Người Hung Nô bắt đầu cưỡi ngựa từ khi còn nhỏ, đặc biệt là kỵ binh, quanh năm ngựa cưỡi ngựa nhiều hơn đi bộ. Qua nhiều năm, cẳng chân của rất nhiều người sẽ trở nên như thế. Hai gã vừa rồi nếu chỉ có một người như vậy thì cho là trùng hợp, nhưng mà cả hai đều như thế, vậy thì nhất định là có gian trá rồi.
Lý Mục cười nói:
– Đúng rồi. Khi đó huynh mới chỉ nghi ngờ thôi, nên kêu đệ giết họ. Chỉ giả bộ một chút thôi, quả nhiên lộ ra dấu vết. Ngày hôm nay chúng ta cũng coi như may mắn, có chút thu hoạch. Đi thôi, chúng ta về doanh lập tức triệu tập mọi người bàn bạc kế hoạch tỉ mỉ. Sự việc khẩn cấp không nên trì hoãn, càng kéo dài càng thuận tiện cho hai quân của Mộ Dung Thế và người Hung Nô hội hợp nhau, mà hai gã kia không về, sợ là sẽ khiến cho Ô Can nghi ngờ.
Phải nói là Cao Hoàn bội phục tỷ phu mình sát đất, vội giật lấy ô truy trong tay tùy tùng cung kín mà mời Lý Mục lên ngựa, mình thì bám theo sau không rời cùng đi nhanh về hướng doanh địa.
Hết chương 156
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook