Xuân Dã
-
Chương 58: Về nhà
Cuối cùng Hòa Quân cũng thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Bác sĩ còn chẳng dám tin vào chuyện phương án phẫu thuật anh ta hao tâm tổn trí nghĩ ra lại thất bại như vậy, anh ta còn muốn thuyết phục Đường Uyển cho Hòa Quân ở lại trị liệu.
Đáng tiếc, Đường Uyển đã quyết định, anh sẽ không tin tưởng bác sĩ thêm một lần nào nữa.
Anh cũng là bác sĩ, mặc dù chỉ là bác sĩ của một mình Hòa Quân, nhưng anh biết Hòa Quân như đèn đã cạn dầu, anh cũng không đồng ý với quyết định được ăn cả ngã về không của bác sĩ nữa, không những không được mà còn giảm tỉ lệ sống sót của Hòa Quân
Mỗi lần nghĩ về chuyện này, lòng anh đau như dao cắt. Vì thế, anh tự hỏi bản thân sau khi tỉnh lại Hòa Quân sẽ nghĩ gì, hai người phải đi con đường nào.
Anh suy nghĩ rất lâu rất lâu, trong đầu chỉ có một đáp án.
Về nhà đi.
Hai người nên về nhà. Thành phố này bọn họ không quen, nếu như là anh, chết ở một nơi xa lạ như vậy cũng sẽ không yên lòng, giống như Hòa Ngôn Chi, cuối cùng sẽ được chôn cất ở quê hương.
Hòa Quân cũng suy nghĩ giống như Đường Uyển, sau khi tỉnh lại, cậu nói. "Chúng ta về nhà đi."
Cậu đã rất yếu ớt rồi. Tóc tai khô vàng, mỗi ngày đều có thể lấy được một nắm tóc ở trên gối. Mặt mũi Hòa Quân tiều tụy, thân thể suy yếu, nhưng mắt cậu vẫn sáng rực còn mang theo cả mong đợi.
"Anh, chúng ta chữa xong bệnh rồi, về nhà thôi."
Cậu nói.
Đường Uyển muốn rơi nước mắt, anh nhớ tới lúc hai người rời nhà đi, Hòa Quân không muốn xa Hòa gia, cậu cũng mong chờ mà nói với anh.
Chữa xong bệnh chúng ta về nhà.
"Được." Giọng nói của Đường Uyển khàn đặc. "Em chờ một chút, anh sắp xếp xong vài thứ rồi chúng ta trở về."
Có rất nhiều chuyện anh phải thu xếp, tiền thuê nhà, tiền thuốc, nhưng vị thái tử gia kia không tính toán gì.
Hai người phải về nhà.
"Không sao đâu." Hòa Quân nghiêng đầu cười cười, nói: "Em có thể chờ anh, nhưng anh phải nhanh lên."
Hòa Quân cũng muốn rơi nước mắt nhưng cậu không thể khóc. Hai người nhìn nhau cười chứ không muốn nhìn nhau rồi rơi nước mắt. Nếu như cứ khóc lóc như vậy sẽ chỉ càng tăng thêm gánh nặng cho đối phương.
Hai người đã biết kết quả cuối cùng, không hẹn mà cùng quyết định về nhà.
"Được rồi. Em ở đây nghỉ ngơi đi, chờ anh tới gọi thì chúng ta về nhà."
Đường Uyển vừa nói vừa quay đầu rời đi khiến cho Hòa Quân không nhìn thấy nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt anh.
Hòa Quân ở sau lưng Đường Uyển vẫn cười, cười tới nỗi cảm giác được cả vị mặn.
Đường Uyển từ chối lời đề nghị làm bác sĩ tức giận liên lạc với thái tử gia, anh cũng từ chối thái tử gia làm thái tử gia có chút tức giận. Nhưng cuối cùng thái tử gia vẫn chịu tiền thuốc thang cho Hòa Quân.
Đường Uyển cười nói cảm ơn sau đó không chút do dự cúp điện thoại. Sau khi anh cúp điện thoại xong, nụ cười tắt đi, lạnh lùng nhìn bác sĩ, không nói một lời đã quay người rời đi.
Anh và những người này đã không liên quan gì tới nhau nữa.
Cho dù Hòa Quân có chết ở đây cũng coi như bọn họ đã "Hết lòng giúp đỡ."
Anh về phòng trọ của mình, bởi vì anh muốn đi nên cũng chẳng lấy lại tiền đặt cọc. Nếu như là trước đây, Đường Uyển sẽ đau lòng vì số tiền kia, nhưng bây giờ anh chẳng còn cảm giác gì nữa.
Phòng của anh cũng chẳng có gì để thu dọn, không gian nơi đây rất nhỏ, đồ vật cũng chẳng có nhiều. Lúc anh dọn dẹp, thật ra có thể bỏ vào trong hai cái túi lớn là xong nhưng Đường Uyển không muốn mang hết đi. Trên đường đi anh còn muốn chăm sóc Hòa Quân, hành lý càng ít càng tốt. Cuối cùng, anh chẳng mang gì đi ngoại trừ đồ đạc của Hòa Quân, ví dụ như nhật ký và tranh, rồi quần áo mới của cậu.
Anh đi đón Hòa Quân, cậu cũng giống như thế. Cuối cùng hai người lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, không giống như trước đây khi hai người tới bệnh viện, có một vị tài xế ồn ào.
Chuyện này rất hiếm thấy, cho dù là bệnh nhân nằm viện ngắn ngày nhưng khi xuất viện vẫn có y tá và bác sĩ tới chúc mừng. Nhưng trong viện này hai người chưa quen ai. Hòa Quân chỉ quen mỗi cụ già, nhưng cụ già đã đi trước cậu một bước rồi. Cụ già đi rồi, Hòa Quân chưa từng nói chuyện với ai nữa.
Cậu xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người muốn bắt chuyện với cậu nhưng cậu không muốn nói chuyện cùng người ta.
Chuyện ai người nấy lo.
Đây chính là thái độ của Hòa Quân.
Vì vậy, không có người quen thì cũng không có người tới chúc mừng.
Đường Uyển cũng như thế, hai người tới đây, sống ở thành phố này nhưng cuối cùng lại không hòa nhập được với nơi đây, cuối cùng rồi cũng phải đi. Từ đầu tới cuối, bọn họ không thuộc về nơi này.
Sau khi Hòa Quân rời khỏi bệnh viện, trong bệnh viện vó người âm thầm than tiếc.
"Thật sự là đáng tiếc... Một đứa trẻ xinh đẹp như thế."
Chưa từng thấy một người xinh như vậy.
Sau này cũng không thể thấy nữa.
Nhà ga vẫn đông nghịt người nhưng không làm chậm trễ thời gian của hai người. Tháng này cũng chẳng có ngày lễ gì quan trọng, sao lại đông người đến vậy.
Bọn họ cùng nhau ngồi một hàng ghế, Đường Uyển mua một chai nước và cháo. Trong lúc chờ tàu, Hòa Quân dựa vào trong ngực anh, hai người đã sớm không quan tâm ánh mắt của người khác rồi.
Chuyến xe của hai người không có nhiều khách, Hòa Quân hài lòng đi theo Đường Uyển, hai người dựa vào cửa sổ xe, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người Hòa Quân. Nếu như yêu thích mặt trời, thích phong cảnh, Hòa Quân có thể ngắm nhìn toàn bộ thế gian này. Nhưng nếu như không thích, cậu có thể quay đầu chôn mặt vào trong lòng người mình yêu. Đường Uyển sẽ ôm cậu thật chặt.
Cậu đang được anh ôm vào trong lòng.
Cậu đang cùng người yêu mình về nhà.
Thật sự hạnh phúc.
Hòa Quân cười, nghĩ.
Như vậy cũng rất tốt.
Đường Uyển sờ sờ gò má cậu, vén tóc bay bay của cậu ra sau tai.
Anh nhẹ giọng nói. "Đợi một chút nữa, sắp tới rồi."
Hoàng hôn buông xuống, hai người tới trấn nhỏ.
Đường Uyển kéo tay cậu, hai người ăn một chút cháo rồi đeo túi đi tìm xe ba bánh. Anh để cho Hòa Quân lên xe, sau đó vòng tới ghế lái thảo luận chỗ đi và giá tiền rồi mới ngồi lên xe.
Anh để balo xuống, đưa tay cho Hòa Quân.
Hòa Quân đỏ mặt.
Đường Uyển không chớp mắt nói. "Cái xe này rất xóc."
Hòa Quân lục lọi ký ức của mình, sau đó ngoan ngoãn nắm tay Đường Uyển,rồi bị anh ôm chặt. Cậu nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào lòng Đường Uyển, mặt đỏ tới mang tai.
Chuyến xe này chỉ có hai người đi, thật sự rất xóc nảy, hận không thể bay luôn lên trời.
Chỉ có Hòa Quân cảm thấy rất tốt.
Cậu nằm trong lòng Đường Uyển, ấm áp an toàn, gió thổi tới cũng chẳng cảm giác được.
Đáng tiếc, Đường Uyển đã quyết định, anh sẽ không tin tưởng bác sĩ thêm một lần nào nữa.
Anh cũng là bác sĩ, mặc dù chỉ là bác sĩ của một mình Hòa Quân, nhưng anh biết Hòa Quân như đèn đã cạn dầu, anh cũng không đồng ý với quyết định được ăn cả ngã về không của bác sĩ nữa, không những không được mà còn giảm tỉ lệ sống sót của Hòa Quân
Mỗi lần nghĩ về chuyện này, lòng anh đau như dao cắt. Vì thế, anh tự hỏi bản thân sau khi tỉnh lại Hòa Quân sẽ nghĩ gì, hai người phải đi con đường nào.
Anh suy nghĩ rất lâu rất lâu, trong đầu chỉ có một đáp án.
Về nhà đi.
Hai người nên về nhà. Thành phố này bọn họ không quen, nếu như là anh, chết ở một nơi xa lạ như vậy cũng sẽ không yên lòng, giống như Hòa Ngôn Chi, cuối cùng sẽ được chôn cất ở quê hương.
Hòa Quân cũng suy nghĩ giống như Đường Uyển, sau khi tỉnh lại, cậu nói. "Chúng ta về nhà đi."
Cậu đã rất yếu ớt rồi. Tóc tai khô vàng, mỗi ngày đều có thể lấy được một nắm tóc ở trên gối. Mặt mũi Hòa Quân tiều tụy, thân thể suy yếu, nhưng mắt cậu vẫn sáng rực còn mang theo cả mong đợi.
"Anh, chúng ta chữa xong bệnh rồi, về nhà thôi."
Cậu nói.
Đường Uyển muốn rơi nước mắt, anh nhớ tới lúc hai người rời nhà đi, Hòa Quân không muốn xa Hòa gia, cậu cũng mong chờ mà nói với anh.
Chữa xong bệnh chúng ta về nhà.
"Được." Giọng nói của Đường Uyển khàn đặc. "Em chờ một chút, anh sắp xếp xong vài thứ rồi chúng ta trở về."
Có rất nhiều chuyện anh phải thu xếp, tiền thuê nhà, tiền thuốc, nhưng vị thái tử gia kia không tính toán gì.
Hai người phải về nhà.
"Không sao đâu." Hòa Quân nghiêng đầu cười cười, nói: "Em có thể chờ anh, nhưng anh phải nhanh lên."
Hòa Quân cũng muốn rơi nước mắt nhưng cậu không thể khóc. Hai người nhìn nhau cười chứ không muốn nhìn nhau rồi rơi nước mắt. Nếu như cứ khóc lóc như vậy sẽ chỉ càng tăng thêm gánh nặng cho đối phương.
Hai người đã biết kết quả cuối cùng, không hẹn mà cùng quyết định về nhà.
"Được rồi. Em ở đây nghỉ ngơi đi, chờ anh tới gọi thì chúng ta về nhà."
Đường Uyển vừa nói vừa quay đầu rời đi khiến cho Hòa Quân không nhìn thấy nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt anh.
Hòa Quân ở sau lưng Đường Uyển vẫn cười, cười tới nỗi cảm giác được cả vị mặn.
Đường Uyển từ chối lời đề nghị làm bác sĩ tức giận liên lạc với thái tử gia, anh cũng từ chối thái tử gia làm thái tử gia có chút tức giận. Nhưng cuối cùng thái tử gia vẫn chịu tiền thuốc thang cho Hòa Quân.
Đường Uyển cười nói cảm ơn sau đó không chút do dự cúp điện thoại. Sau khi anh cúp điện thoại xong, nụ cười tắt đi, lạnh lùng nhìn bác sĩ, không nói một lời đã quay người rời đi.
Anh và những người này đã không liên quan gì tới nhau nữa.
Cho dù Hòa Quân có chết ở đây cũng coi như bọn họ đã "Hết lòng giúp đỡ."
Anh về phòng trọ của mình, bởi vì anh muốn đi nên cũng chẳng lấy lại tiền đặt cọc. Nếu như là trước đây, Đường Uyển sẽ đau lòng vì số tiền kia, nhưng bây giờ anh chẳng còn cảm giác gì nữa.
Phòng của anh cũng chẳng có gì để thu dọn, không gian nơi đây rất nhỏ, đồ vật cũng chẳng có nhiều. Lúc anh dọn dẹp, thật ra có thể bỏ vào trong hai cái túi lớn là xong nhưng Đường Uyển không muốn mang hết đi. Trên đường đi anh còn muốn chăm sóc Hòa Quân, hành lý càng ít càng tốt. Cuối cùng, anh chẳng mang gì đi ngoại trừ đồ đạc của Hòa Quân, ví dụ như nhật ký và tranh, rồi quần áo mới của cậu.
Anh đi đón Hòa Quân, cậu cũng giống như thế. Cuối cùng hai người lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, không giống như trước đây khi hai người tới bệnh viện, có một vị tài xế ồn ào.
Chuyện này rất hiếm thấy, cho dù là bệnh nhân nằm viện ngắn ngày nhưng khi xuất viện vẫn có y tá và bác sĩ tới chúc mừng. Nhưng trong viện này hai người chưa quen ai. Hòa Quân chỉ quen mỗi cụ già, nhưng cụ già đã đi trước cậu một bước rồi. Cụ già đi rồi, Hòa Quân chưa từng nói chuyện với ai nữa.
Cậu xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người muốn bắt chuyện với cậu nhưng cậu không muốn nói chuyện cùng người ta.
Chuyện ai người nấy lo.
Đây chính là thái độ của Hòa Quân.
Vì vậy, không có người quen thì cũng không có người tới chúc mừng.
Đường Uyển cũng như thế, hai người tới đây, sống ở thành phố này nhưng cuối cùng lại không hòa nhập được với nơi đây, cuối cùng rồi cũng phải đi. Từ đầu tới cuối, bọn họ không thuộc về nơi này.
Sau khi Hòa Quân rời khỏi bệnh viện, trong bệnh viện vó người âm thầm than tiếc.
"Thật sự là đáng tiếc... Một đứa trẻ xinh đẹp như thế."
Chưa từng thấy một người xinh như vậy.
Sau này cũng không thể thấy nữa.
Nhà ga vẫn đông nghịt người nhưng không làm chậm trễ thời gian của hai người. Tháng này cũng chẳng có ngày lễ gì quan trọng, sao lại đông người đến vậy.
Bọn họ cùng nhau ngồi một hàng ghế, Đường Uyển mua một chai nước và cháo. Trong lúc chờ tàu, Hòa Quân dựa vào trong ngực anh, hai người đã sớm không quan tâm ánh mắt của người khác rồi.
Chuyến xe của hai người không có nhiều khách, Hòa Quân hài lòng đi theo Đường Uyển, hai người dựa vào cửa sổ xe, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người Hòa Quân. Nếu như yêu thích mặt trời, thích phong cảnh, Hòa Quân có thể ngắm nhìn toàn bộ thế gian này. Nhưng nếu như không thích, cậu có thể quay đầu chôn mặt vào trong lòng người mình yêu. Đường Uyển sẽ ôm cậu thật chặt.
Cậu đang được anh ôm vào trong lòng.
Cậu đang cùng người yêu mình về nhà.
Thật sự hạnh phúc.
Hòa Quân cười, nghĩ.
Như vậy cũng rất tốt.
Đường Uyển sờ sờ gò má cậu, vén tóc bay bay của cậu ra sau tai.
Anh nhẹ giọng nói. "Đợi một chút nữa, sắp tới rồi."
Hoàng hôn buông xuống, hai người tới trấn nhỏ.
Đường Uyển kéo tay cậu, hai người ăn một chút cháo rồi đeo túi đi tìm xe ba bánh. Anh để cho Hòa Quân lên xe, sau đó vòng tới ghế lái thảo luận chỗ đi và giá tiền rồi mới ngồi lên xe.
Anh để balo xuống, đưa tay cho Hòa Quân.
Hòa Quân đỏ mặt.
Đường Uyển không chớp mắt nói. "Cái xe này rất xóc."
Hòa Quân lục lọi ký ức của mình, sau đó ngoan ngoãn nắm tay Đường Uyển,rồi bị anh ôm chặt. Cậu nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào lòng Đường Uyển, mặt đỏ tới mang tai.
Chuyến xe này chỉ có hai người đi, thật sự rất xóc nảy, hận không thể bay luôn lên trời.
Chỉ có Hòa Quân cảm thấy rất tốt.
Cậu nằm trong lòng Đường Uyển, ấm áp an toàn, gió thổi tới cũng chẳng cảm giác được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook