Xuân Có Hẹn, Hoa Chẳng Lỗi Hẹn
-
Chương 17: Hết
Cuộc sống của ta vẫn yên bình, nhàn nhã, chẳng có gì khó khăn.
Chỉ là đôi lúc, trong lòng vẫn thoáng chút bâng khuâng mà thôi.
Ta vốn nghĩ, đời người ngắn ngủi vài chục năm, chỉ cần qua vài năm nữa, ta sẽ có thể quên đi.
Không ngờ, ý niệm đó vừa lóe lên trong đầu, ngay đêm hôm ấy, khung cửa sổ liền bị gõ vang.
Từ sau khi Tây Nhung công phá Sán Châu, Xích Vân thường xuyên gặp ác mộng giữa đêm.
Ta cứ ngỡ là nàng lại bị sợ hãi, không ngủ được.
Nhưng vừa mở cửa, người bước vào lại là Lâm Tiêu - người mà đã lâu ta không gặp.
Nhiều năm không gặp, dung mạo của hắn không thay đổi mấy, chỉ là trên trán có thêm một vết sẹo nhạt, đã lành từ lâu.
Có lẽ do đi đường vội vàng, hắn trông có vẻ hơi mệt mỏi, quần áo nhàu nát, cằm lún phún râu.
Dù vậy, đôi mắt của hắn vẫn sáng rực, chẳng hề mang theo vẻ xa lạ của những người lâu ngày mới gặp lại.
Hắn nở một nụ cười, nhẹ giọng gọi ta: "Phu nhân, ta về rồi!"
Ta hơi ngẩn ra, tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Điều ta định hỏi là tại sao hắn không báo trước, tại sao lại đột ngột trở về giữa đêm.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại thành: "Lâm Tiêu? Sao ngươi lại về đây?"
Nghe ta nói, hắn thoáng sững lại, rồi lập tức đổi sắc mặt: "Ta không về thì ai về? Nàng... nàng không phải thay lòng rồi chứ? Nàng không chờ ta sao? Là ai? Nàng gả cho tên khốn nào? Để ta xem, ta sẽ g.i.ế.c hắn!"
Nói rồi, hắn lao thẳng vào phòng.
Hắn nhìn quanh khắp gian phòng, xác nhận không có ai mới chịu dừng lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại đổi sang bộ dạng ấm ức, nói: "Trữ Thanh Nguyệt, ta vì muốn sớm được gặp lại nàng, đã phi ngựa đến c.h.ế.t hai con, thế mà nàng lại hỏi ta sao lại về đây? Nàng nói đi, có phải nàng thay lòng rồi không? Có phải nàng chẳng muốn gặp ta chút nào, đúng không?"
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt ta, thẳng thắn, nóng bỏng, khiến ta không dám đối diện.
Ta chỉ có thể dời mắt, giải thích: "Chỉ là... ta nghe nói, vài ngày nữa ngươi sẽ đăng cơ…"
Hắn nghe vậy, bỗng trợn tròn mắt.
"Ta điên rồi sao? Mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cú, còn phải làm việc mệt như chó, đây mà gọi là cuộc sống của con người ư?"
Hắn nói xong, như chợt nghĩ đến điều gì, híp mắt nhìn ta, hỏi: "Nàng không nghĩ ta là loại đàn ông bạc tình chứ, bỏ người thương chỉ để đi tìm thú vui mới sao?"
Những câu hắn nói nhiều khi ta không hiểu lắm.
Ta vội rót cho hắn chén trà lạnh, cố chuyển chủ đề: "Ngươi đã về đây, thế phía kinh thành thì phải làm sao?"
Hắn cũng không chê, nhận lấy chén trà uống cạn một hơi, đáp: "Giao cho Lục Sanh. Ta đồng ý cùng hắn đánh giang sơn, nhưng không đồng ý thay hắn giữ nó. Hắn chẳng biết liêm sỉ, muốn không làm Hoàng đế, còn định gài cho ta mấy người phụ nữ, xúi ta bỏ nàng. Hừ! Không biết xấu hổ, ta đã tuyệt giao với hắn rồi!"
Hắn vừa nói, ánh mắt vừa dừng lại trên người ta.
Đêm đã khuya, bên ngoài chỉ còn tiếng côn trùng rả rích vang lên từng hồi.
Ánh mắt Lâm Tiêu dần trở nên sâu thẳm, biểu cảm trên khuôn mặt cũng nghiêm túc theo cách mà ta chưa từng thấy.
Hắn hỏi ta: "Nàng từng nói sẽ chờ ta về rồi gả cho ta. Lời đó còn giữ không?"
Nhìn hắn cứng đờ cả người, dáng vẻ vừa cẩn thận vừa thăm dò, lòng ta bỗng chốc mềm mại lạ thường.
Không cần suy nghĩ, ta liền đáp ngay: "Vẫn giữ."
Hắn nghe vậy, ngẩn người trong giây lát.
Khoảnh khắc tiếp theo, ta đã bị hắn kéo vào lòng, ôm chặt lấy.
Không cần nhìn, ta cũng cảm nhận được niềm vui sướng ngập tràn trong hắn.
Niềm vui ấy như lan tỏa, khiến ta cũng bị cuốn vào, để mặc cảm giác ngọt ngào trong lòng lan ra từng chút một.
Vòng tay của Lâm Tiêu thật ấm áp.
Hơi thở nhè nhẹ của hắn, cũng đầy sự dịu dàng ấm áp.
Ngay cả những lời hắn lẩm bẩm bên tai, cũng khiến ta nghe mà lòng rung động.
Hắn hỏi: "Dù ta không làm Hoàng đế, có lẽ vẫn phải giúp Lục Sanh trấn thủ Tây Cương một thời gian. Nhưng nghe nói Tây Cương vào mùa xuân, hoa mơ nở rộ khắp nơi, cảnh sắc đẹp như tiên cảnh. Lần này, nàng có nguyện cùng ta đến đó không?"
Dường như bị mê hoặc, ta không tự chủ mà gật đầu. "Được."
Hắn ôm ta chặt hơn, hơi thở cũng càng thêm nóng bỏng.
"Vậy ngày mai chúng ta thành thân, tháng sau cùng đi. Không được đổi ý đấy."
Ta vùi đầu vào lòng hắn, khẽ thở dài: "Được, không hối hận."
Xuân có hẹn, hoa chẳng lỗi hẹn, chỉ mong năm dài tháng rộng, người và hoa chẳng phụ lòng nhau.
Hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook