Wp: D301203
Chương 234: Xử lý Alpha (15) (đã beta)
Sau đó, người đến thăm hỏi lại hàn thuyên với Thân Giác một hồi, tất nhiên trọng điểm của bọn họ đều đặt trên người Thương Già Dư. Thời điểm nói chuyện, họ cũng không tránh mặt Thương Già Dư, cho nên Thương Già Dư cũng ỷ vào việc có người đến thăm hỏi mà ngồi dựa gắt gao vào người Thân Giác, thậm chí còn ôm lấy cánh tay Thân Giác.
Một màn này khiến người đến thăm hỏi có chút sửng sốt, bọn họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, một người trong đó nói: "Quan hệ của hai cậu có vẻ tốt hơn trước rất nhiều. Tiểu Dư, con thích anh Thân lắm à?"
"Dạ, con rất thích." Thương Già Dư gật đầu.
Người kia cười nhẹ, "Xem ra anh Thân quả thực đối xử rất tốt với con. Tiểu Dư, vậy con có muốn ở cùng với anh Thân của con từ đây về sau luôn không?"
Lời này chính là muốn thử xem, dù sao thì Thân Giác và Thương Già Dư cũng không có quan hệ huyết thống. Hai người cùng chung một nhà, lỡ đâu Thân Giác không kiểm soát được bản thân, làm ra chuyện xấu nào đó với Thương Già Dư thì phải làm sao đây?
Trong mắt bọn họ, Thương Già Dư vẫn chỉ là một Omega chưa thành niên, rất dễ bị người khác dạy hư. Nhưng trên thực tế, đứa trẻ Thương Già Dư trong mắt bọn họ còn đang muốn Thân Giác làm nhiều chuyện xấu hơn với mình nữa ấy chứ.
Nếu có, thì y đã nắm được nhược điểm của Thân Giác rồi, dù sao thì người có dục vọng mới là người dễ khống chế.
"Đương nhiên là không rồi, về sau con còn phải gả cho người khác, làm sao có thể mãi mãi ở bên cạnh anh trai được đây?" Thương Già Dư cười, quay đầu nhìn về phía thanh niên bên cạnh. Bởi vì phải tiếp khách cho nên Thân Giác không mặc quần áo ở nhà như thường ngày, nhưng cậu cũng không cần phải ăn mặc không chút cẩu thả như lúc đi làm. Thân Giác chỉ mặc một chiếc áo lông cổ cao, khiến cho gương mặt y càng thêm trắng nõn như ngọc.
Gương mặt này của Thân Giác tuyệt đối không thể nói là tầm thường, có thể nói chính là vừa đủ không tục, chỉ là tướng mạo thiên về nhu hòa, cho nên khi đứng bên cạnh Diêu Triển liền bị bỏ qua dễ dàng. Hiện tại, Thân Giác có được ký ức, ánh mắt liền khác hoàn toàn so với trước kia. Ngũ quan cậu nhu hòa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lãnh đạm. Loại cảm giác này đan xen nhau, một khi đã chú ý liền rất khó có thể làm lơ.
Thương Già Dư nhìn chằm chằm vào sườn mặt Thân Giác một hồi, đột nhiên thò lại gần hôn một phát, "Nhưng mà, con sẽ thường xuyên về thăm anh trai, để anh không phải mong nhớ em đâu."
Hôn xong, Thương Già Dư lập tức cảm thấy cánh tay mình bị nhéo mạnh một cái, y đau đến mức méo cả miệng, nhưng y cũng không kêu lên đau đớn, chỉ có thể nỗ lực duy trì nụ cười của mình.
Thân Giác quét mắt liếc qua Thương Già Dư một cái, cảnh cáo trong mắt không cần nói cũng biết. Chờ đến khi người thăm hỏi đã rời đi, Thân Giác trực tiếp đi rửa mặt, Thương Già Dư thấy vậy thì đi theo sát đằng sau, có chút không vui nói, "Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, anh tức giận đến vậy à? Cùng lắm thì anh hôn em lại là được nha."
Y hướng sườn mặt trái của mình về phía Thân Giác.
Y đã sớm nghiên cứu qua, mặt trái của y đẹp hơn mặt phải của y rất nhiều.
Sau đó, y liền bị tạt cho một mặt nước.
Thân Giác dùng khăn lau đi bọt nước còn đọng lại trên tay, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, "Hiện tại tất cả đồ của cậu đều đang để ở nhà Diêu Triển, muốn đi lấy không? Nếu muốn thì tự mình đi lấy, tôi sẽ không đi theo cậu." Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua bộ quần áo trên người Thương Già Dư. Mỗi lần Thương Già Dư đến đều sẽ lấy đồ ngủ của cậu mặc, khiến cậu không thể không vứt đi vài bộ, "Sau khi lấy đồ về rồi thì không được mặc đồ của tôi nữa, tôi không thích. Thương Già Dư, chuyện người khác không thích thì không cần phải làm, cậu hiểu chưa?"
Thương Già Dư lấy chiếc khăn lông trên giá xuống lau mặt, tóc y cũng ướt cả một mảng lớn.
Y có chút không vui mà nhìn về phía Thân Giác, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
......
Thân Giác cũng không tiếp tục quản đối phương, mà hình như Thương Già Dư cũng nghe vào lời cậu, trong một đoạn thời gian dài y rất an phận. Hành lý của y được trợ lý của Diêu Triển đem qua, khi đó Thân Giác không có ở nhà, sau này là Thương Già Dư nói cho cậu biết.
Đảo mắt đã qua được một tháng, lại đến thời gian Thân Giác đi đến công ty con ở nước M, lần này cậu sẽ qua đó nghỉ ngơi khoảng mười ngày. Thương Già Dư biết Thân Giác muốn đi nước M liền đòi đi theo bằng được. Thân Giác không cho y liền khóc lóc náo loạn cả lên, sống chết ôm lấy chân Thân Giác không buông. Giả khóc, làm nũng, bất cứ thủ đoạn nào cũng có thể sử dụng, da mặt dày đến mức khiến người khác phải líu lưỡi.
"Anh ơi, anh có thể đem em theo được không, em ở nhà lâu muốn chán luôn rồi. Thời gian qua em vẫn luôn rất nghe lời anh mà, anh nói không hôn em sẽ không hôn, anh nói không ôm em liền không ôm nữa. Hiện tại, đêm khuya em cũng không lén trèo lên giường anh nữa, lại càng không lén lút mặc quần áo của anh nữa." Thương Già Dư đột nhiên duỗi tay, chỉ vào những khóm hoa cỏ trên ban công, "Những cái cây xấu xí bên kia cũng là do em chiếu cố, mỗi ngày đều tưới đến tận bốn năm lần, em còn chưa từng tự chăm sóc bản thân mình nghiêm túc đến mức đó đâu."
Khó trách tại sao thủy tiên của cậu đều bị úng nước chết, hóa ra là cho tên nhãi Thương Già Dư ban tặng.
Thân Giác cúi đầu nhìn về phía Thương Già Dư, Thương Già Dư ngẩng đầu, đem chiếc cằm nhỏ tinh xảo đặt trên đùi cậu. Y thấy cậu nhìn qua còn chớp chớp đôi mắt, một bộ dạng ngoan ngoãn đến cực điểm.
"Được rồi, buông ra đi, tôi sẽ mang cậu đi cùng." Thân Giác vừa dứt lời thì Thương Già Dư liền lập tức buông tay, vui vẻ chạy về phòng, "Em muốn đi mua quần áo mới để mặc, mua nhiều một chút, lúc đó anh phải chụp ảnh giúp em nha."
Thân Giác nhìn Thương Già Dư chạy vào phòng, cậu lấy di động gọi cho trợ lý, bảo đối phương mua thêm một vé máy bay cho Thương Già Dư. Nguyên nhân cậu đồng ý đem theo Thương Già Dư đến nước M là bởi vì cậu nghĩ rằng, có lẽ cậu có thể gặp được Thương Diễn Vũ. Có thể cậu không quen biết Thương Diễn Vũ, nhưng Thương Già Dư hẳn sẽ biết. Một người có thể khiến cho Thương Già Dư trở nên kích động mỗi khi nhắc đến, khẳng định y đã khắc sâu đối phương vào tâm trí.
........
Ở nước M, nơi Thân Giác ở là khách sạn, bình thường trợ lý đều sẽ thuê một phòng riêng cho Thân Giác, nhưng hiện tại lại nhiều ra một Thương Già Dư. Trợ lý biết mối quan hệ giữa Thân Giác và Thương Già Dư, cho nên có chút dò hỏi, "Tổng giám đốc, ngài muốn thuê hai phòng riêng ạ?"
"Hai phòng." Thân Giác trả lời.
Nhưng cho đến khi dừng chân tại khách sạn lại xảy ra chút vấn đề. Có lỗi trong hệ thống máy tính của khách sạn, cho nên đã cho hai vị khách khác nhau thuê trùng một phòng. Mà vị khách bị trùng phòng với Thân Giác đã nhận phòng từ sớm, cho nên hiện tại Thân Giác chỉ còn một phòng mà thôi.
Giám đốc khách sạn vẫn luôn không ngừng xin lỗi, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có phòng trống, bởi vì khoảng thời gian này chính là mùa du lịch của thủ đô nước M. Khách sạn này cách công ty con Thân Giác rất gần, chỉ cần đi bộ vài phút đã có thể đến được, còn những khách sạn còn phòng khác đều có khoảng cách đến vài km, thật sự không thích hợp để ở xa đến vậy. Huống hồ, ở nước M cậu không thể lái xe, cậu vẫn chưa lấy bằng lái xe ở đây.
Thân Giác nhấp môi, lúc này cậu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn qua vị giám đốc vẫn luôn xin lỗi nọ mà nói: "Không sao, lấy phòng hai gian cho tôi đi."
Người bạn đồng hành Thương Già Dư chỉ vội vàng ngắm cá trong đại sảnh, đối với chuyện bên này không chút hứng thú nào. Chờ đến khi Thân Giác đã xử lý xong hết y mới đi qua, "Kết quả thế nào? Chúng ta phải ở chung một phòng sao?"
"Ừ." Thân Giác đi về phía thang máy, "Phòng có hai gian, ở đến lúc về."
Thương Già Dư nga một tiếng, hứng thú trong mắt vơi hơn nửa.
Này thì có gì khác với ở nhà đâu? Lúc ở nhà cũng là mỗi người ngủ một phòng, sau đó, Thương Già Dư lại phát hiện, Thân Giác giờ đây cũng không khác mấy lúc cậu ở nhà, thậm chí còn bận hơn cả lúc ở nhà. Y đến nơi này cũng đã được bốn ngày, nhưng gần như là chưa từng chạm mặt Thân Giác lần nào.
Thời điểm y ngủ dậy Thân Giác đã đi đến công ty rồi, lúc y đi ngủ Thân Giác vẫn chưa trở về. Điều này khiến y chỉ có thể tự mình đi vào thành phố chơi trong bốn ngày này.
Cho đến ngày thứ năm, cuối cùng thì y cũng gặp được Thân Giác.
Y nhìn về phía người thanh niên đang bước vào nhà, đầu y tựa trên tay vịn sô pha, "Anh ơi, hôm nay anh không cần phải tăng ca ạ?"
"Ừ." Thân Giác đổi dép, cậu nhìn xuống người đang nằm trên sô pha. "Hôm nay cậu muốn ra ngoài với tôi không?"
Lời vừa dứt, Thương Già Dư lập tức bò lên, "Được chứ, được chứ, đi đâu vậy? Em nghe nói nơi này có một quán bar rất nổi tiếng, rượu trong đó uống ngon lắm, chúng ta đi thôi."
Y nói xong liền đi xuống sô pha, chuẩn bị đi vào phòng thay quần áo.
"Không đi bar, Thương Già Dư, chúng ta sẽ đi đến nhà hát xem kịch." Thân Giác gọi Thương Già Dư lại.
Bước chân đang trở về phòng của Thương Già Dư bất chợt khựng lại, y quay đầu nhìn về phía Thân Giác, ánh mắt có chút ghét bỏ, "Không phải chứ? Buổi tối không đi bar chơi mà lại đi nhà hát? Em không đi."
Nửa tiếng sau, Thương Già Dư ngoan ngoãn ra khỏi cửa cùng Thân Giác, chỉ là y vẫn luôn bĩu môi. Y cảm thấy Thân Giác thật sự rất quá đáng, y không muốn đi nhà hát, Thân Giác liền không muốn mang y ra ngoài chơi cùng nữa, vậy nên y cũng chỉ có thể đi đến nhà hát mà thôi.
Bất quá, chút buồn bực này của y đã lập tức tiêu tán sau khi Thân Giác mua cho y một ly trà sữa kem lớn. Nếu không phải lúc này đang ở bên ngoài, y chắc chắn sẽ hôn Thân Giác một cái mới được, nhưng khẳng định là sẽ bị đánh sau khi hôn.
"Không thể mang trà sữa vào uống được, uống xong ngoài này đi."
Khi bọn họ đến nhà hát, Thương Già Dư vẫn chưa uống xong ly trà sữa, Thân Giác không thể không cùng đối phương đứng lại ngoài cửa. Cậu đã đặt vé trên mạng trước, còn một lúc nữa mới bắt đầu, cũng không vội.
Mỗi lần Thương Già Dư ăn đều sẽ rất chậm chạp, lúc ăn y phải coi gì đó mới được, cho nên, lúc y uống trà sữa cũng đi qua đi lại khắp nơi, đi một hồi, y đã đi một mạch đến tường ảnh phía trước đại sảnh nhà hát.
Y nhìn lên tấm ảnh trên tường, đồng tử đột nhiên co rút, động tác hút trà sữa không khỏi khựng lại.
Thân Giác chú ý đến điểm này, dọc theo tầm mắt của Thương Già Dư mà nhìn lên trên, phát hiện tấm ảnh mà đối phương đang nhìn chính là khung ảnh lớn kia của Tư Vũ.
"Sao lại nhìn hắn mà thất thần rồi? Thương Già Dư, cậu quen biết hắn sao?" Thân Giác nhẹ giọng hỏi.
Thương Già Dư thu hồi tầm mắt, bàn tay cầm ly trà sữa nắm chặt, "Không quen biết, làm sao em có thể quen biết được diễn viên của nơi này được."
Tuy nói thì nói vậy, nhưng Thân Giác vẫn có thể phát hiện được, y rõ ràng không giống ban đầu. Ngữ khí của y lúc phủ nhận tuy trấn định, nhưng ánh mắt lại hoảng loạn hơn rất nhiều. Theo sau đó, trên trán y thậm chí còn toát cả mồ hôi lạnh, rõ ràng thời tiết không hề nóng, nhưng mồ hôi trên trán y lại càng lúc càng nhiều.
"Thương Già Dư?" Thân Giác gọi một tiếng, đánh thức Thương Già Dư vẫn đang còn thất thần, "Cậu ổn không?"
Thương Già Dư đột nhiên lắc đầu, sau đó, y bất chấp việc bên cạnh còn có những người khác, trực tiếp ôm lấy cánh tay của Thân Giác, cầu xin mà nói: "Anh ơi, em không thoải mái, chúng ta đi được không, không xem nữa."
Thân Giác nhìn Thương Già Dư một lúc mới nói: "Được rồi, nhưng mà cậu chờ tôi một lát, tôi đến trả vé đã, nhường lại vé này cho người khác xem."
Đã sắp biểu diễn rồi, muốn trả vé chỉ có thể đi đến quầy vé mà thôi.
Thương Già Dư nghe vậy lập tức gật đầu, "Vậy anh đi đi, em ra ngoài đợi anh."
Y nói xong liền đi ra ngoài ngay, phảng phất như đằng sau có hồng thủy mãnh thú vậy.
Thân Giác như có chút suy tư mà liếc mắt nhìn qua bóng dáng của Thương Già Dư một cái, sau mới xoay người đi về phía quầy vé. Chỉ là, cậu còn chưa đi đến quầy đã thiếu chút nữa đụng phải người khác.
"Xin lỗi." Đối phương cất lời trước tiên.
Thân Giác nghe được giọng nói này thì có chút sửng sốt, sau đó mới nhìn về phía khuôn mặt người kia.
Gương mặt trước mắt cực kỳ giống với Thương Già Dư, nếu không phải chiều cao của hai người không giống nhau, khí chất bất đồng nhau, thì lúc này cậu đã cho rằng người trước mắt chình là Thương Già Dư vừa mới đi ra ngoài.
Mà người trước mắt, thời điểm nhìn thấy Thân Giác thì hàng mi dài thoáng híp lại, trong mắt hiện ra ý cười tựa tinh linh, "Tôi vẫn nhỡ rõ cậu, quý ngài chocolate."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương