Thiếu niên che ngực lại cảm thấy tâm có chút nghẹn nhỏ.

Tuy rằng thích nam nhân gì đó là chính cậu tự thừa nhận, cậu nhận.

Nhưng không cẩn thận nói sai một câu đã bị mọi người ngộ nhận là chính mình đang tiếp cận đùa giỡn thiếu tướng đại nhân nhà bọn họ cái tội danh này cậu thật sự không muốn thừa nhận đâu a!

Bởi vậy gây ra hậu quả thảm thiết chính là, toàn bộ người trên chiến hạm đều cảm thấy cậu là đang muốn đi ngâm thiếu tướng đại nhân của bọn họ.

Không ít người vừa nhìn thấy cậu liền khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt nhìn qua kia, khinh thường, thương hại, trào phúng, cười trộm linh tinh cái gì cũng có, đặc biệt là cái vị phó quan đầu xanh kia, ánh mắt trừng lại đây quả thực như là muốn chọc chết cậu vậy.

Tui thiệt sự không có ý tứ khinh nhờn thiếu tướng đại nhân của anh đâu mà!

Trời mới biết Munt thật sự rất hận không thể rống lên như vậy về phía cái vị phó quan thường thường cứ luôn dùng loại ánh mắt ‘mi là cái tên ranh con vô lễ tội đồ đáng chết vạn lần dám khinh nhờn thiếu tướng đại nhân tôn quý của ta’ mà nhìn chính cậu.

…… Phải trách thì nên trách cái gương mặt mỹ mạo tuyết da tinh mắt kia của thiếu tướng đại nhân thật sự quá có lực rung động ấy.

Dù sao thì khi nhìn thấy thứ xinh đẹp đều sẽ khiến người ta thả lỏng tâm cảnh giác không phải sao?

Tuy rằng cậu thích chính là em gái đáng yêu, nhưng cậu cũng thích cả những thứ xinh đẹp nữa nha.

Đương nhiên, cần nhấn mạnh đấy là cái loại thích thuần khiết.

Thiếu niên tuyệt đối sẽ không thừa nhận đó là chứng nhan khống của mình lại đang mắc dại.

Nói thật, đôi mắt của vị thiếu tướng đại nhân kia thật sự là rất đẹp, giống như sao trời thâm thúy thần bí vậy, nhìn nhìn lại giống như sẽ bị hút vào trong đó……

Từ từ, lại nói tiếp, cái người này vừa mới bảo mình còn nhỏ……

Nói cách khác chỉ sợ ngay cả chính bản thân thiếu tướng đại nhân kia cũng hiểu lầm rồi.

Nha toi đời, khó trách lúc trước người nọ sẽ dùng ánh mắt cổ quái như vậy mà nhìn chằm chằm mình.

Người nọ ném cho mình một câu ‘cậu còn nhỏ’, ý tứ đại khái chính là đang uyển chuyển cự tuyệt đây.

A a.

Thiếu niên che lại chút may mắn nho nhỏ trong lòng mình.

Trước mặt mọi người đùa giỡn thiếu tướng đại nhân gì đó, không bị đối phương cười lạnh một chân đá xuống từ trên đài cao quả thật là vạn hạnh đó.

Cũng không biết lúc ấy vị thiếu tướng các hạ cao lãnh kia là bởi vì cái gì mà đại phát từ bi thả cho cậu một con ngựa.

Có lẽ là bởi vì ‘ cậu còn nhỏ ’ trong miệng người nọ?

Dù sao thì vị binh lính nữ tính tóc vàng kia cũng đã nói qua, hiện tại đế quốc bởi vì tỉ lệ phần trăm trẻ vị thành niên quá thấp mà đã gia tăng bảo hộ đối với trẻ vị thành niên.

Vì thế, vốn dĩ là người trưởng thành trong niên đại trước của mình Munt nháy mắt đã vứt đi một chút bất mãn vì sau khi đi vào thời đại này rồi bị coi ‘ là ’ vị thành niên lên tận chín tầng mây.

Thiếu niên tóc đen ngồi trên một cái ghế kim loại, trong đầu còn đang suy nghĩ lung tung rối loạn, một thứ đồ vật đã đột nhiên đưa tới trước mặt cậu.

Cậu tập trung nhìn vào, là một cái tai nghe màu trắng.

Cho tui tai nghe làm gì? Nghe hát sao?

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua binh lính trẻ tuổi đưa tai nghe cho cậu, Munt một bên nghĩ như vậy, một bên không hiểu ra sao mà duỗi tay tiếp nhận cái tai nghe kia.

Đó là một cái tai nghe thuần màu trắng, hai cái bao tai cong theo hình nửa vòng tròn thực mềm mại, sờ lên như là đồ da, vòm kim loại màu trắng kết nối hai cái bao tai lại với nhau.

Đều đã mấy vạn năm đi qua, sao cái tai nghe này vẫn cứ giống như trước đây vậy, chưa tiến hóa hết hử?

Cái ý niệm ở trên này trong nháy mắt liền lập tức biến mất ngay khi Munt đeo tai nghe lên.

Sau khi đeo cái tai nghe màu trắng nhìn như bình bình thường thường kia xong, cái bao tai thoạt nhìn tựa hồ là bằng chất da kia liền hòa tan giống như là nước chảy vậy, tự động điều chỉnh hình dạng, bao trùm kín mít toàn bộ tai cậu.

Bộ phận bao tai dán lên làn da cậu, có cùng đường cong giống gương mặt cậu không sai chút nào, chặt chẽ mà dán sát lên đường cong vành tai, cảm giác giống như đang có một đoàn nước ấm bao phủ lấy lỗ tai cậu vậy.

Tiếng âm nhạc nhẹ nhàng từ bên trong bao tai truyền đến, mềm mại, êm đềm, làm cậu không biết vì sao mà có chút mơ màng muốn ngủ.

Trong lúc bất tri bất giác, đôi mắt cậu rốt cuộc không mở ra được nữa, chậm rãi khép lại.

Cậu nằm trên chiếc ghế hợp kim kia, nhắm hai mắt, lâm vào ngủ say.

“Sóng điện não đã rơi vào tần suất tk300, xác nhận người sử dụng đã tiến vào trạng thái thôi miên.”

Binh lính ở bên một bên gõ bàn phím, một bên báo cáo.

Một quầng sáng thật lớn hiện ra giữa không trung, phiếm sáng, bên trong là một mảnh thuần màu trắng.

Thiếu tướng trẻ tuổi ngồi ở trên chủ tọa khẽ gật đầu, ngọn tóc nhọn nhung tơ màu đen nhánh theo động tác gật đầu của hắn mà rơi rụng trên khóe mắt phượng nhãn đơn thon dài.

“Bắt đầu thí nghiệm.”

Hắn nói.

Vì phòng ngừa gian tế lẩn vào, bất cứ một binh lính mới nhập ngũ nào cũng đều phải tiến hành thí nghiệm thôi miên.

Thông qua thôi miên, rà quét ra tiềm thức của người bị thí nghiệm, lấy phương thức từng bước dẫn đường vấn đề, thông qua hình ảnh bày ra những suy nghĩ trong đầu người bị thí nghiệm.

Tuy rằng biết rất rõ về người của gia tộc Ulliel, lai lịch của thiếu niên này cũng rất rõ ràng, nhưng Troll cũng không có ý định sử dụng đặc quyền để vượt qua một bước cần phải thực hiện này.

Nhưng là, hắn cũng chẳng có mấy để ý đến cái thí nghiệm thôi miên đơn giản này, cho nên chỉ tùy ý hạ mệnh lệnh, rồi liền chuyển hướng lực chú ý của mình về phía trên quầng sáng loại nhỏ đang lơ lửng trước người mình.

Trên quầng sáng đang biểu hiện chính là cuộc chiến tranh đang phát sinh bên trong một tinh hệ khác.

…………

Munt không biết bản thân hiện tại lâm vào trạng thái gì.

Nếu nói là tỉnh, nhưng cậu lại cảm thấy thân thể của mình đã ngủ rồi.

Nếu nói là đã ngủ rồi, ý thức của cậu lại vẫn phi thường rõ ràng.

Đang lúc cậu còn mờ mịt, một thanh âm truyền tới.

“Nói cho tôi tên của cậu?”

Cái thanh âm kia vừa nghe liền cho người ta một loại cảm giác thực thân thiết, ôn nhu mà hướng dẫn từng bước, làm người vừa nghe được liền nhịn không nổi mà muốn tín nhiệm thân cận chủ nhân của thanh âm này.

Cho nên cậu theo bản năng trả lời.

“Munt.”

“Hiện tại cậu đang ở đâu?”

“…… Trên chiến hạm…… của một vị thiếu tướng đặc biệt trang B.”

……

Khi thiếu niên trả lời trong tiềm thức làm hàng chữ hiện ra bên trong quầng sáng đặc biệt lớn ở giữa không trung kia, phó quan đầu xanh ở một bên phụ trách giám thị nháy mắt liền đen mặt.

Y đen mặt không nhanh không chậm mà liếc nhìn tên nhóc đã mấy lần nói ra lời vô lễ làm càn với thủ trưởng của y một cái, chỉ là đối phương còn đang bị thôi miên, căn bản là không nhìn thấy được biểu tình khó coi của y.

Thiếu tá tóc đỏ thì lại là cúi đầu rũ mặt, nhìn không ra biểu tình, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai tay gã đang chống trên bàn điều khiển, bả vai run run lên, hiển nhiên là đang nghẹn cười nghẹn đến mức không nhịn được.

Mà binh lính phụ trách tiến hành thí nghiệm tiềm thức lại theo bản năng cứng đờ mặt ra rồi trộm liếc mắt nhìn thiếu tướng các hạ một cái, cảm thấy trái tim mình đều sắp bị dọa đến ngừng đập rồi.

Đáng ăn mừng chính là, giờ phút này cặp đồng tử màu lam của thiếu tướng đại nhân vẫn đang chuyên chú mà nhìn tình huống chiến tranh đang phát sinh tại một tinh hệ khác, cho nên không có nhìn thấy tình huống bên này.

Binh lính trẻ tuổi nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng cắt qua hình ảnh.

………………

Ở trong tiềm thức của Munt, dò hỏi vẫn đang tiếp tục.

“Người thân của cậu ở nơi nào?”

“…… Người thân…… Tổ phụ…… Ông ấy đã qua đời.”

“Vậy trước kia cậu vẫn luôn ở cùng một chỗ với ông ta?”

“…… Phải.”

“Cậu còn nhớ rõ cha mẹ cậu không?”

“…………”

Munt chần chờ một chút.

Cậu cũng không biết bản thân đang bị thôi miên, chỉ là ý thức của cậu vẫn rất rõ ràng.

Cậu nhớ rõ, cậu đến từ địa cầu mấy vạn năm trước, đây chính là bí mật không thể để bất cứ kẻ nào biết được.

Mà vị lão nhân kia cho rằng cậu mất đi ký ức, với cậu mà nói đó chính là cái ô dù bảo vệ tốt nhất.

“…… Không nhớ rõ.”

“Một tháng trước, đã xảy ra chuyện gì?”

“…… Nghĩ không ra.”

“Nửa năm trước, cậu và tổ phụ của cậu đang làm cái gì?”

“Không nhớ rõ……”

………………

Bên ngoài trong hiện thực, trên quầng sáng thật lớn kia, theo câu trả lời trong tư tưởng của người bị thí nghiệm hiện ra mà không ngừng xuất hiện những thứ trong đầu thiếu niên đang suy nghĩ.

Khi Munt nghĩ đến tổ phụ, trên quầng sáng hiện ra khuôn mặt của lão nhân gia tộc Ulliel.

Mà khi nói đến cha mẹ, cùng với tất cả mọi chuyện đã phát sinh trong hơn một tháng trước, trên quầng sáng đều là trống rỗng, đó đại biểu cho người bị thí nghiệm không có bất cứ một ký ức nào, bởi vậy trong đầu chẳng có gì hết.

Phó quan đầu xanh gật gật đầu.

Nhất trí với tư liệu mà y có được.

Thành viên cuối cùng của gia tộc Ulliel này vào hơn một tháng trước bởi vì một sự việc ngoài ý muốn, đã đánh mất ký ức.

Thậm chí ngay cả ngôn ngữ cùng với năng lực sinh hoạt cũng đánh mất luôn, sau đó được tổ phụ của cậu ta kiên nhẫn dạy dỗ mới chậm rãi khôi phục.

Y nghĩ như vậy, tiếp tục nhìn chằm chằm quầng sáng.

Thí nghiệm vẫn đang tiếp tục.

…………

“Tinh tịch của cậu là?”

“…… Tinh…… Tịch?”

“Nói cách khác, mẫu tinh của cậu là hành tinh nào?”

“Mẫu tinh…… Của tôi……”

Cơ hồ là theo bản năng, trong đầu Munt hiện ra hình dáng của tinh cầu kia.

Chẳng sợ trong chuyến du lịch vũ trụ mấy ngày nay, cậu đã gặp qua không ít thịnh cảnh vũ trụ mỹ lệ.

Nhưng đối với cậu mà nói, mỹ lệ nhất, vĩnh viễn làm cho cậu không có cách nào quên được, vẫn như cũ là tinh cầu kia.

【 địa cầu 】.

Mẫu tinh của ta, địa cầu.

…………

Ở bên ngoài trong hiện thực, trên quầng sáng vòng tròn thật lớn kia, chậm rãi hiện ra cảnh tượng giờ phút này trong đầu thiếu niên đang suy nghĩ.

Đó là vũ trụ sao trời mênh mông vô bờ, vô số tinh quang đang chớp động.

Một viên tinh cầu màu xanh thẳm nằm giữa phiến sao trời đen nhánh kia, chậm rãi chuyển động.

Bên trong vũ trụ sao trời thâm thúy mà lạnh băng, mạt xanh thẳm kia phiếm lên ánh sáng ôn nhuận mà mềm mại.

Cũng không thể nói là nó mỹ lệ đến cực đoan.

Chỉ là khi nó ở nơi đó, an an tĩnh tĩnh mà ở nơi đó, một mạt ý xanh mềm ấm kia giống như là dòng nước bao dung lấy người nhìn chăm chú vào nó vào bên trong mạt mềm mại kia vậy.

Rầm một tiếng vang lên.

Đó là thanh âm tạo thành khi cái ly trong tay nam tử tóc đỏ nện xuống trên mặt đất kim loại vỡ vụn ra.

Bị âm thanh giòn vang này ảnh hưởng đến thiếu tướng trẻ tuổi nhíu nhíu mày, chuyển ánh mắt từ tinh đồ trước người sang đến trên người cấp dưới của mình.

Troll nhìn thấy cái tên cấp dưới vẫn luôn một mực cà lơ phất phơ không đứng đắn kia giờ phút này lại đang một bộ cả người đều dại ra, đứng tại chỗ đó, khẽ nhếch miệng, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm phía trước, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại tại một khắc này ——

Hắn chưa bao giờ gặp qua vị cấp dưới này của mình lộ ra thần sắc khiếp sợ đến cả người đều thất thố như thế khi nào.

Cho nên, vì tìm tòi nguyên do, hắn hơi hơi quay đầu lại, nhìn qua phương hướng theo ánh mắt của bộ hạ.

Trên quầng sáng thật lớn, trong vũ trụ sao trời đen nhánh, viên tinh cầu xanh thẳm kia đang chậm rãi chuyển động.

Nó không mấy bắt mắt, bề ngoài của nó cũng không khiến người cảm thấy chấn động.

Nó chỉ là an tĩnh mà nằm bên trong sao trời đen nhánh, ngàn vạn năm yên lặng.

Đồng tử màu mặc lam của thiếu tướng trẻ tuổi ngưng tụ trên mình nó, hô hấp của hắn tại một khắc này cũng có sai lầm trong nháy mắt.

Đó phảng phất như là tiếng kêu gọi đến từ ngàn vạn năm trước.

Đó phảng phất như là sự lay động đến từ dấu vết ở chỗ sâu nhất trong linh hồn nhân loại.

Mỗi một nơi máu thịt, mỗi một tế bào thậm chí là cả linh hồn cũng đều đang kêu gọi, đều đang khát vọng, trở lại viên tinh cầu màu xanh thẳm kia, cùng viên tinh cầu kia hòa hợp thành một thể.

Đó phảng phất như là một loại bản năng.

Bản năng chẳng sợ đã biến mất ngàn vạn năm cũng vĩnh viễn để lại dấu vết ở trong linh hồn.

Trở về.

Nhất định phải trở về.

Trở lại phía trên khỏa tinh cầu đã dựng dục bọn họ này.

……

Điều chỉnh lại hô hấp bị hỗn loạn trong một cái chớp mắt kia, Troll đứng dậy, tại thời điểm tất cả mọi người còn chưa có tỉnh lại từ trong chấn động khi nhìn thấy viên tinh cầu màu xanh thẳm kia, hắn vài bước đi đến trước mặt thiếu niên nhắm hai mắt còn đang an tĩnh mà ngủ say.

Hắn cúi người xuống, duỗi tay ra liền tháo đi tai nghe máy thôi miên mà thiếu niên đang mang ở trên đầu.

Tai nghe thôi miên bị đột nhiên tháo xuống, thiếu niên lập tức bừng tỉnh lại.

Cậu trợn to mắt, kinh ngạc mà nhìn cái người đột nhiên cúi người tới, khuôn mặt tuấn mỹ gần như áp bách mà nhìn xuống cậu.

“Đó là cái gì?”

Đồng tử màu mặc lam sắc bén nhìn thiếu niên gần dưới thân, thiếu tướng trẻ tuổi cũng không có nhận ra được ngữ khí của mình đang mang theo một chút dồn dập.

Đột nhiên tỉnh lại từ trong thôi miên Munt vẫn còn có chút hoảng hốt, cậu ngửa đầu, trên mặt mang theo thần sắc mê mang, mắt mở rất lớn nhìn gương mặt tuấn mỹ nhưng áp bách mười phần kia.

Cậu vẫn không rõ câu hỏi của Troll là có ý tứ gì.

“Đó là tinh cầu nào?”

Thiếu tướng trẻ tuổi lại một lần lặp lại nói.

Munt trong mờ mịt theo bản năng chuyển ánh mắt về phía trước, tự nhiên, cậu cũng thấy được tinh cầu màu xanh thẳm vẫn đang chậm rãi chuyển động trên quầng sáng.

Cái đó?

“Đó là địa cầu nha.”

Cơ hồ là theo bản năng, cậu đưa ra đáp án.

Munt chỉ cảm thấy không sao hiểu nổi.

Cái này mà cần phải hỏi nữa à? Vừa nhìn liền biết ngay là địa cầu rồi mà, cái này ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết đó.

Chỉ là câu trả lời mà thiếu niên cảm thấy đương nhiên lại làm cho hô hấp của tất cả người trong đại sảnh đều nháy mắt cứng lại.

Trên mặt mọi người đều hiện ra thần sắc khiếp sợ, đại sảnh yên tĩnh đến đáng sợ, giờ khắc này lại không có một ai phát ra một chút thanh âm nào.

Thiếu tướng trẻ tuổi đứng thẳng nửa người dậy, hắn nhìn chăm chú viên tinh cầu màu xanh thẳm kia.

Dưới đáy mắt một mực lãnh đạm kia của hắn ánh lên một mạt ý lam mềm mại, vào giờ phút này lại đang chớp động ánh sáng chưa bao giờ từng có.

“…… Địa cầu.”

Hắn nói.

Thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo, trong chớp mắt như là sông băng vỡ vụn.

Chỉ là cặp đồng tử phiếm ánh sáng mặc lam nhạt tựa như sao trời kia tại một khắc này lại đang ẩn chứa dung nham nóng rực bùng nổ.

……

Mấy vạn năm trước, nhân loại rời khỏi địa cầu, nhảy tới bên trong tinh hệ khác.

Bởi vì lo lắng nào đó, tất cả tư liệu về địa cầu đều được thiết lập bảo tồn cơ mật tối cao trên một con thuyền chiến hạm được trang bị an toàn cao cấp nhất, bao gồm cả hướng đi đường mốc.

Nhưng mà, sau khi thành công nhảy đến tinh hệ mới, bởi vì phần tử khủng bố tập kích theo phương thức tự sát, chiến hạm đã bị hủy.

Hết thảy tư liệu về địa cầu đều theo chiến hạm nổ mạnh mà mất hết.

Nhân loại bởi vậy mà vĩnh viễn mất đi con đường trở lại địa cầu.

Tác giả có lời muốn nói: Cảnh tượng trong đầu Munt suy nghĩ về địa cầu mời nhìn mặt bìa đằng trước văn án.

————

Không sai.

Hiện tại giá trị lớn nhất của Munt, chính là khảo cổ lịch sử.

Khảo cái niên đại cổ của ẻm ╮(╯▽╰)╭

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương