Đứa trẻ nhỏ bé bắt lấy làn váy mẫu thân, súc ở phía sau mẫu thân, lộ ra nửa cái đầu, nhút nhát sợ sệt mà nhìn nam tử tóc nâu đứng ở đối diện.

Nam nhân thân hình cao lớn cường tráng đứng lặng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ dừng ở trên người nam nhân, bao phủ nam nhân bên trong ánh sáng huy hoàng.

Ở trong mắt đứa trẻ nhỏ bé kia, nam nhân cường đại đó giống như là Thần Mặt Trời đắm chìm bên trong quang huy.

Kể từ khi ra đời cho tới nay, cậu đều lớn lên bên trong những câu chuyện chiến tích huy hoàng của người nam nhân này, mà đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người nam nhân này.

Người thủ hộ Mia tinh.

Phụ thân cậu.

Nam nhân cường đại tôn quý như một vị thần ở trong lòng đứa trẻ.

Đôi mắt đứa nhỏ hơi hơi phát ra ánh sáng, trên mặt mang theo vài phần nhút nhát, lại không dấu được kích động, dùng ánh mắt khuynh mộ mà nhìn chăm chú vào nam nhân.

Nam nhân cao lớn đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời sáng ngời chiếu sáng nửa bên gương mặt đường cong ngạnh lãng của hắn, hắn nhìn chằm chằm cậu bé súc ở phía sau làn váy mẫu thân kia.

Lông mi thô dài của hắn gắt gao mà nhăn lại, hắn nhìn đứa nhỏ lần đầu tiên mình nhìn thấy sau tám năm xuất chiến trở về này, con của hắn, ánh mắt hắn sắc bén mà mang theo vài phần lạnh lẽo.

Ánh mắt sắc bén nhìn kỹ của nam tử khiến cho đứa nhỏ càng thêm khẩn trương mà mím chặt môi, nắm chặt làn váy mẫu thân, túm ra một nhăn nếp thật sâu trên váy mẫu thân mình.

Mà cậu hành động như vậy, lại làm mày nam nhân càng thêm nhăn chặt.

Nam nhân cau mày mở miệng, nói ra câu nói đầu tiên sau khi hắn nhìn thấy đứa nhỏ.

“Beat, con làm ta thất vọng.”

…………

…………………………

Trong căn phòng tràn ngập nồng đậm mùi hương xa hoa, nam tử nằm ngủ bên trên sô pha màu đỏ thẫm đột nhiên mở bừng mắt.

Vài sợi tóc quăn màu nâu đen rơi rụng ở khóe mắt đột nhiên trợn to của hắn, hiện ra vài phần dấu vết hỗn độn.

Nam tử ngồi dậy, hơi hơi gục đầu xuống, hắn nâng tay phải lên, ngón tay cắm thật sâu vào trong mái tóc cứng được chải vuốt đến chỉnh chỉnh tề tề, ngón tay trắng nõn được bảo dưỡng cực tốt và tóc nâu thẫm hình thành hai màu sắc đối lập nhau.

Lại có vài sợi tóc quăn rơi rụng xuống dưới, nam tử nhắm hai mắt, tóc quăn rủ xuống hình thành một hàng bóng tối tăm dưới hốc mắt hắn.

Đường cong gương mặt hắn có vẻ nhu hòa, tương đối giống mẫu thân hắn, mà đôi môi củ ấu giống phụ thân của hắn giờ phút này rõ ràng là đang mím rất chặt, như là đang áp lực cái gì đó, dùng sức mà nhấp chặt.

Một căn phòng xa hoa rộng rãi to lớn đến như vậy, lại trống rỗng, chỉ có một mình hắn ngồi ở trên sô pha màu đỏ thẫm.

Trong phòng thực yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của một mình hắn.

Hắn cứ như vậy mà ngồi an an tĩnh tĩnh, ấn đầu, nhắm hai mắt, nhấp chặt môi.

Một hồi lâu sau, nam nhân buông tay, mở mắt ra, thần sắc dưới đáy mắt ôn hoà hiền hậu mà bình tĩnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm tấm gương đối diện, kéo miệng ra, lộ ra một gương mặt tươi cười đầy vẻ quý tộc hoàn mỹ vô khuyết lễ phép mà lại ôn hòa.

“Người tới.”

Hắn nói.

Lập tức có một cô hầu gái mỹ mạo từ bên cửa hông đi vào phòng, đi đến phía sau sô pha, động tác mềm nhẹ mà chải tóc cho hắn, một lần nữa chải vuốt những sợi tóc quăn hỗn độn rơi rụng bên khóe mắt hắn lên biến thành bộ dáng chỉnh tề như lúc ban đầu.

Beat đứng dậy, giang rộng hai tay, tùy ý hầu gái thay hắn cởi bộ lễ phục vừa rồi có chút bị nhăn nát lúc nghỉ ngơi trên sô pha, thay bằng một bộ lễ phục quý tộc mới sạch sẽ chỉnh tề không có một chút vết nhăn nào.

Hắn liếc mắt nhìn người hầu đang cung kính đứng ở một bên một cái.

“Tình huống thế nào rồi?”

Hắn hỏi, thần sắc thực bình tĩnh.

“Nhiệm vụ thất bại, mục tiêu bị Troell thiếu tướng mang đi.”

“Người phái đi đâu?”

Beat tiếp tục hỏi, ngữ khí không nghe ra được cái gì, chỉ là ánh mắt lại trầm xuống.

“Tinh thần thất thường, nguyên nhân không rõ.”

Người có tinh thần lực cường đại đến mức có thể phản kích lại kẻ xâm lấn là cực kỳ hiếm thấy, trong vạn không có một, cơ hồ đều là kẻ xuất sắc tại nhiều lĩnh vực —— mà Munt thì có nhìn kiểu gì cũng chẳng thể có quan hệ với loại người xuất sắc đứng trên đỉnh đó được, cho nên tên người hầu này không có suy đoán theo phương diện kia.

Y phán đoán là, Troell thiếu tướng đưa cho thiếu niên kia một loại trang bị đặc thù nào đó để bảo vệ cậu, bởi vì thứ trang bị kia dẫn đến phản kích mà bọn họ không thể dự đoán được, cho nên mới khiến tinh thần của kẻ mà bọn họ phái đi trở nên thất thường.

“Có thử mạnh mẽ đọc lấy ký ức không?”

“Đã sử dụng thiết bị kiểm tra đo lường tinh thần để tiến hành điều tra, nhưng không có cách nào tra ra được bất cứ một tin tức hữu dụng nào cả, tinh thần của gã đã bị phá hủy hoàn toàn.”

“Bên kia có phản ứng gì?”

“Troell thiếu tướng vẫn luôn không có lộ diện, mà vị cấp dưới kia của hắn, thái độ của Robin thiếu tá thì phi thường cường ngạnh.”

Người hầu nói, “Gã tỏ vẻ, nếu Mia gia tộc không có cách nào bảo đảm được sự an toàn của khách, như vậy Troell thiếu tướng các hạ sẽ tức khắc rời khỏi Mia tinh, trở về chỗ an toàn.”

Lễ phục mới thay đã được sửa sang lại tốt, Beat rũ hai tay xuống, tiếp nhận đồng hồ quả quýt trang trí màu vàng kim do thị nữ đưa qua.

“Đưa đầu của gã qua đó, coi như nhận lỗi.”

Cách một tiếng đóng chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng kim lại, ném vào ngực, hắn dùng miệng lưỡi ôn hòa nói ra những lời tàn khốc.

“Vâng, thưa Beat đại nhân.”

Tên đặc công vô dụng làm nhiệm vụ thất bại lại không còn bất cứ một giá trị lợi dụng nào nữa kia, nhiệm vụ cuối cùng của gã, chính là dùng đầu của mình để làm quà xin lỗi, cho Troell thiếu tướng một câu trả lời.

“Beat đại nhân……”

Người hầu lại một lần nữa mở miệng, muốn nói lại thôi.

“Cái gì?”

“Mia hầu tước đại nhân bảo ngài đi qua một chuyến.”

“…………”

Trầm mặc sơ qua, thần sắc trên mặt nam nhân vẫn như cũ thật ôn hòa, chỉ là bóng tối dưới đáy mắt hắn lại càng thâm thúy thêm vài phần.

“Ta đã biết.”

Hắn nói, nghiêng đầu lại lần nữa liếc mắt nhìn về mặt gương bên cạnh một cái.

Nam nhân trong gương áo mũ chỉnh tề, tư thái ưu nhã, khuôn mặt ôn hoà hiền hậu, sau đó, cười cười, đó chính là tư thái quý tộc không thể bắt bẻ được.

…………

……………………

Mười mấy tên người hầu cúi đầu an tĩnh đứng ở phía sau, đứa bé kia đứng ở phía trên cát sỏi màu vàng kim, nhìn chiếc tàu đổ bộ thật lớn kia từ trên trời giáng xuống.

Cậu nhìn nam tử dáng người thẳng tắp cao lớn đi xuống từ cửa hầm, một hồi lâu sau vẫn không hề nhìn thấy thần thái chờ mong chớp động trong đôi mắt của phụ thân cậu.

Khi ánh mắt nam nhân kia rơi xuống trên người cậu, trên gương mặt non nớt của cậu lộ ra một nụ cười sáng ngời, cơ hồ là gấp không chờ nổi mà muốn cất bước đi đến bên người phụ thân.

Chỉ là trong nháy mắt khi đứa trẻ mang nụ cười sáng ngời đó chạm đến ánh mắt của nam nhân, nụ cười lập tức cứng lại trên mặt cậu.

Cậu mở to mắt, thấy phụ thân cậu nhìn cậu, nhăn mi lại.

Nhìn bóng dáng nam nhân kia xoay người rời đi, đứa trẻ ngơ ngác mà đứng tại chỗ, cái bóng từ dưới chân cậu kéo ra thật dài trên mặt đất.

Cậu nhìn bóng dáng to rộng kia từng chút một biến mất trong mắt mình, quang mang trong mắt cậu cũng từng chút một mà biến mất không còn dấu vết.

“Mẹ ơi, phụ thân đại nhân là đang giận con sao?”

“…… Beat, con là người thừa kế của Mia gia tộc, bất cứ lúc nào, cũng phải trầm ổn hữu lễ không lộ ra tâm tư, tại thời điểm nghênh đón phụ thân con, con không nên lộ ra biểu tình như vậy.”

“Nhưng là, mẹ, phụ thân đại nhân không thích con.”

“Cũng không phải là như thế, Beat, con phải nỗ lực, bởi vì phụ thân con hy vọng có thể nhìn thấy con trai của ông ấy ưu tú hơn bất cứ kẻ nào.”

“Chỉ cần con làm thật tốt, phụ thân đại nhân liền sẽ thích con sao?”

“Đúng vậy, Beat, chờ đến lúc ấy, phụ thân con sẽ vì con mà kiêu ngạo.”

Lúc ấy, đứa trẻ nhỏ bé kia đã liều mạng mà nỗ lực, cậu muốn trở nên mạnh hơn, cậu muốn trở thành một người thừa ưu tú kế, cậu muốn phụ thân cậu kiêu ngạo vì cậu.

Tất cả mọi thứ mà đứa nhỏ này chờ mong, chẳng qua cũng chỉ là ánh mắt tán thưởng từ người phụ thân cường đại như thần trong cảm nhận của cậu mà thôi.

…………

……………………

Giờ phút này không khí trong thư phòng mang sắc điệu tối màu dày nặng áp lực dị thường, trên bàn sách thật lớn, con lật đật vẻ mặt buồn cười kia đang lắc lư lắc lư trái phải.

Hầu tước tuổi đã già đứng ở trên thảm da lông đen nhánh, ánh mắt dừng ở trên con lật đật đang đong đưa kia, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn vàng.

Chẳng sợ tuổi đã niên hoa già cả, chẳng sợ nếp nhăn đã lấp đầy mặt, bóng dáng ông vẫn như cũ thật thẳng, không có chút cong nào.

Ông đứng ở nơi đó, không giận mà uy.

Mặc dù vị lão nhân giành phần lớn thời gian trong cuộc đời để chinh chiến bên trong vũ trụ sao trời này chỉ việc an tĩnh mà đứng một chỗ, nhưng trong không khí vẫn truyền tới một loại hơi thở áp bách mạc danh.

Beat rũ đầu theo thói quen, đứng ở một bên trong thư phòng.

Hắn rũ mắt, ánh mắt trước sau như một nhìn xuống một mảnh thảm lông đen nhánh bên dưới giày da của mình. Tóc quăn màu nâu đen rơi xuống, hạ một hàng bóng thật sâu trên hốc mắt hắn, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt dịu ngoan giờ phút này của hắn, lại nhìn không tới thần sắc trong cặp mắt rũ xuống của hắn.

“Beat, con đã làm chuyện không nên làm.”

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, lão nhân rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.

Thanh âm nói chuyện của ông cũng không lớn, nhưng ngữ khí lại dị thường nghiêm khắc.

Đầu nam tử ở trước mặt lão nhân rũ xuống càng thêm thấp, thấp đến độ ngay cả thần sắc hiện tại trên mặt hắn cũng không thể thấy rõ nữa.

Chỉ có động tác rủ đầu kia, là biểu đạt ra hắn thuận theo phụ thân hắn.

“Vâng, thưa phụ thân đại nhân, con rất xin lỗi.”

Beat nhẹ giọng nói.

“Nhưng là, chỉ là một thiếu tướng mà thôi, phụ thân đại nhân.”

“…… Đúng vậy, chỉ là một thiếu tướng mà thôi.”

Lão nhân phát ra một tiếng thở dài phảng phất.

Ông nhìn đứa con trai đang rũ đầu thật sâu, nghĩ, rốt cuộc là đã bắt đầu từ khi nào, đứa con của ông, người thừa kế tương lai của Mia gia tộc đã không còn ngẩng đầu lên ở trước mặt ông nữa.

Con ông, ông hiểu rất rõ.

Beat ghen ghét với người trẻ tuổi ưu tú kia.

Nó trước sau vẫn luôn không muốn thừa nhận người trẻ tuổi kia mạnh hơn mình.

Cho nên, nó tìm mọi cách gian trá khiến người trẻ tuổi kia phải nan kham, nó muốn đuổi người trẻ tuổi kia ra khỏi tinh cầu này, đuổi ra khỏi tầm mắt của mình.

Nó dùng những thủ đoạn nhỏ không thể thấy được ánh sáng kia, muốn nắm được uy hiếp của Troell vào tay, thông qua đứa bé nhỏ tuổi đó, chọc giận Troell.

Lòng dạ hẹp hòi.

Ghen ghét hiền lương.

Bắt nạt kẻ yếu.

…… Đây là con trai của ông.

………… Đây là người thừa kế tương lai của Mia gia tộc!

Hít một hơi thật sâu vào ngực, lão hầu tước giơ cao cánh tay ——

Ba một tiếng thật lớn.

Một cái tát hung hăng quăng lên trên mặt Beat, lực đạo to lớn đến mức khiến hắn lảo đảo một cái, trên gò má được bảo dưỡng đến cực kỳ non mịn kia trong nháy mắt hiện ra một dấu tay màu đỏ nhìn mà ghê người.

“Beat, con quá làm ta thất vọng rồi!”

Gương mặt đang nóng rát đau, Beat hơi hơi giương mắt, thấy trên mặt lão hầu tước đầy tức giận không có cách nào ức chế được, còn có vẻ thất vọng thật dễ để nhìn ra bên trong cặp mắt đang nhìn chằm chằm hắn kia.

Hắn rũ mắt xuống, trong mắt không chút gợn sóng.

Ngực lão hầu tước phập phồng kịch liệt, ông giơ tay, chỉ về hướng cửa.

“Cút đi!”

Ông giận mắng.

Beat không có hé răng, hắn dựa theo mệnh lệnh của phụ thân hắn, xoay người rời khỏi thư phòng.

Sau lưng hắn, trong ánh mắt lão nhân nhìn hắn tràn đầy đau lòng cùng thất vọng.

…………

……………………

Đứa trẻ vẫn luôn nỗ lực.

Cậu gần như hà khắc mà yêu cầu bản thân, đi học tập tất cả mọi thứ mà cậu hẳn phải học, cậu dùng hết toàn lực muốn làm đến tốt nhất.

Mỗi một ngày ngày đêm đêm, cậu đều đang nhắc nhở chính mình, không thể bại bởi bất cứ kẻ nào.

【 Con là người thừa kế của Mia gia tộc, Beat, phụ thân con hy vọng con ưu tú hơn so với bất cứ kẻ nào. 】

…………

“Phụ thân đại nhân! Con đã có thể độc lập điều khiển tàu bảo vệ được rồi!”

“Quá chậm, Beat, mất tận một năm mới có thể độc lập điều khiển, con quá làm ta thất vọng rồi.”

“………… Thực xin lỗi, phụ thân đại nhân.”

Không đủ.

Đứa trẻ nghĩ.

Khẳng định là do cậu làm chưa đủ, cậu còn phải càng nỗ lực hơn mới được.

“Phụ thân đại nhân, con đã hoàn thành toàn bộ việc học về lịch sử rồi, đạo sư nói năng lực học tập của con là ưu tú nhất hơn những người mà ông ấy đã chứng kiến ——”

“Chỉ như thế thôi mà con đã thỏa mãn rồi sao? Beat, con quá làm ta thất vọng rồi.”

……

“Phụ thân đại nhân, lần này trong học viện có bắt chước tinh chiến, con đánh vào trận chung kết…… Lần này trận chung kết sẽ công khai, ngài có thể tới xem không?”

“Beat, thứ gọi là bắt chước tinh chiến này ở trong mắt ta chẳng qua cũng chỉ là trò chơi đóng vai gia đình mà chỉ có trẻ con mới chơi mà thôi, nếu con chỉ bởi vì chút thành tích này mà cảm thấy kiêu ngạo, con sẽ chỉ làm ta thất vọng thôi.”

………………

Một lần lại một lần, ngọn lửa nóng cháy bị nước lạnh băng tưới diệt, chỉ còn lại tro tàn không chút nhiệt độ.

Tại sao?

Tại sao bất luận hắn có làm như thế nào, phụ thân đại nhân cũng đều không hài lòng?

…… Tại sao.

Đứa trẻ bé nhỏ chậm rãi lớn lên, chỉ là thứ hắn luôn chờ đợi, trước sau vẫn chưa từng nhận được.

Hắn nhìn thấy, vĩnh viễn là gương mặt nghiêm khắc của phụ thân hắn. Hắn nghe được, vĩnh viễn là trách cứ đối với hắn.

Hắn bắt đầu chậm rãi học được từ bỏ.

Bất kể nỗ lực như thế nào, hắn nhận được vĩnh viễn cũng chỉ là câu nói kia, cho nên hắn nghĩ, thôi bỏ đi.

Cái gọi là nản lòng thoái chí, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Là bắt đầu từ khi nào, không còn nguyện ý nhìn mặt phụ thân nữa, là bắt đầu từ khi nào, không còn muốn đối diện với ánh mắt của phụ thân nữa…… Hắn cũng không nhớ rõ.

Hắn chỉ biết theo thói quen mà cúi đầu ở trước mặt phụ thân, che dấu mặt mình, đáy lòng bình tĩnh như biển chết.

Hắn đã lớn lên, hắn không bao giờ là đứa nhỏ khát cầu một ánh mắt tán thưởng của phụ thân kia nữa, cảm xúc của hắn sẽ không bao giờ bởi vì bất cứ một hành động hay ngôn ngữ nào của phụ thân mà có một tia gợn sóng nữa.

Hắn đã quen ở chung với phụ thân của hắn như thế rồi.

Thẳng đến một ngày kia ……

“Tương lai của người trẻ tuổi kia là không thể hạn lượng.”

Đó là ánh mắt tán thưởng mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt phụ thân hắn cả.

Chỉ là, phương hướng ánh mắt này nhìn về, lại là một người trẻ tuổi khác.

“Troell…… Ta vẫn luôn cho rằng cậu ta chỉ là bởi vì có được Hoàng đế bệ hạ sủng tín nên mới có thể tấn chức lên thiếu tướng, hiện tại xem ra, người trẻ tuổi kia đạt được địa vị hiện tại hoàn toàn là bằng vào chính thực lực của cậu ta.”

“Cho dù là ta, vào cái tuổi này của cậu ta, cũng thua kém cậu ta nhiều lắm.”

Lão nhân từ trước đến nay vẫn luôn bủn xỉn cho hắn một lời tán dương nay lại dùng ánh mắt vô cùng nóng rực mà nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi kia, sau đó, để lại cho hắn một ánh mắt thất vọng.

“Beat, nếu con có thể có được một nửa cậu ta……”

Hắn nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Hắn đã từng cho rằng trái tim của hắn đã cứng rắn như sắt, hắn đã từng cho rằng hắn sẽ không bao giờ bởi vì bị người nam nhân này trách cứ mà có chút dao động nào nữa——

Nhưng người này, cái người mà hắn xưng là phụ thân này, lại luôn có thể dễ dàng dùng một ánh mắt, một câu nói, để đâm hắn đến vỡ nát.

Người nam nhân này, luôn có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà vứt đi tôn nghiêm của hắn xuống mặt đất rồi giẫm đạp đến thương tích đầy mình.

…………

…………………………

Trong căn phòng đầy áp lực vang lên tiếng cười trầm thấp, nam tử ngồi trên ghế sô pha màu đỏ thẫm cúi đầu, hai tay của hắn bụm mặt lại.

Tiếng cười trầm thấp đến quỷ dị từng chút một từng chút một, xuyên qua ngón tay hắn mà truyền ra ngoài.

【 con quá làm ta thất vọng rồi, Beat. 】

Phụ thân đại nhân, con đã quen rồi.

Con đã quen việc người cảm thấy thất vọng với con rồi.

Tóc quăn màu nâu đen hỗn độn mà rơi rụng trên mu bàn tay đang bụm mặt của nam nhân, ánh mắt nam nhân xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay.

Chiếc gương đối diện chiếu ra bộ dáng vào lúc này của nam nhân, còn có một dấu ấn đỏ lộ ra trên gò má.

Cảm giác đau đớn ẩn ẩn truyền đến từ trên má, nóng rát, cái loại đau đớn này như là dọc theo làn da, huyết nhục hắn thậm chí còn cả cốt tủy của hắn mà thẩm thấu đến chỗ sâu nhất trong thân thể hắn.

Nam nhân bụm mặt nhìn chằm chằm chiếc gương đối diện vẫn còn đang cười, từng chút từng chút, một tiếng rồi lại một tiếng.

Tiếng cười kia dần dần trở nên lớn hơn, một tiếng lại bén nhọn hơn một tiếng.

Tới cuối cùng, tiếng cười kia đã gần như cuồng loạn.

Toàn bộ căn phòng, đều quanh quẩn tiếng cười bén nhọn đó.

Phụ thân đại nhân, con biết, người muốn một đứa con trai ưu tú hơn so với bất cứ kẻ nào.

Bởi vì con trai của người là con, cho nên người vẫn luôn thất vọng.

Người vĩnh viễn sẽ không vì con mà thấy kiêu ngạo.

Con biết, người thật sự kỳ vọng tên thiếu tướng trẻ tuổi lại ưu tú hơn bất kỳ ai kia mới là con của người đến cỡ nào——

Nam nhân nhìn chằm chằm bóng dáng trong gương, cặp mắt vặn vẹo của hắn xuyên thấu qua kẽ ngón tay, có vẻ dị thường dữ tợn mà điên cuồng.

Vậy nếu như tên kia chết rồi thì sao?

Phụ thân.

Nếu như tên kia chết rồi, hắn còn có thể ưu tú hơn con được nữa không?!

Editor: Muộn quá muộn quá, sorry mọi người +_+

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương