Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ
1: Bị Hố Rồi!!!


Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng từ những ô cửa sổ trên cao, hắt những mảng sáng vàng khác nhau lên bức tường bê tông thô ráp, chiếc giường cạnh cửa sổ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ranh giới giữa sáng và tối rõ ràng, người cuộn tròn ở trên giường có thể khỏi bị ánh mặt trời làm phiền mà tiếp tục yên giấc, có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt đều đều giữa tiếng chim hót.

Cốc cốc cốc.

Không ai trả lời, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Có tiếng sột soạt từ cửa truyền đến, sau đó là tiếng bước chân đi xa dần.

Chờ đến khi mặt trời lên cao, người trên giường mới có động tĩnh, đầu tiên là nhúc nhích hai cái, một bàn chân trắng nõn nhô ra khỏi chăn, không đến một giây đã bị khí lạnh dọa sợ mà rụt về, đợi đến khi chuẩn bị đủ dũng khí đối mặt với nhân sinh đã là 10 phút sau, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, nhanh chóng kéo quần áo rơi vương vãi vào trong chăn, chăn bông cong lên xuống, bận rộn một lúc, người bên trong lần thứ hai không có động tĩnh.

Lúc này đã gần trưa, mặt trời lên cao, trên giường có một tia nắng, mái tóc đen rối bời chui vào trong chăn, nhuộm vàng rực rỡ, dường như cảm nhận được hơi nóng, chiếc chăn bông thêu hoa mẫu đơn hơi cong lên, sau đó đột nhiên được xốc lên.

Người trên giường ngồi dậy, chưa kịp thấy rõ mặt, trong ánh sáng và bụi bay, đã thấy hai dòng chất lỏng tự nhiên từ trong mắt chảy ra, trong phòng tràn ngập mùi hương hoa quả thơm lừng, giống như là dâu tây.

Hách Điềm vươn tay lau đi nước mắt, vừa lau xong, quanh mắt đã đỏ bừng, cậu tập mãi thành quen lấy giấy lau khô vệt nước trên tay, sở dĩ không cần lau mắt vì lo mắt sẽ càng hồng hơn, dù là giấy mềm mại cũng không được.


Mới vừa lau xong, cậu khẽ nhúc nhích, một luồng khí lạnh theo đó phả vào mặt, nước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi ào ào.

Lạnh ghê.

Bây giờ ngay cả chóp mũi cũng đỏ.

Hách Điềm lau xong không dám nhúc nhích, kéo chăn bông bọc lại, quyết tâm chờ nhiệt độ trong phòng tăng lên một chút.

Không còn cách nào, cậu rất dễ rơi nước mắt, dưới sự kích thích của nhiệt độ thấp, cậu sẽ khóc dù có muốn hay không, mà không chỉ là nhiệt độ thấp.

Lúc này là cuối tháng 12, ngay cả ở một nơi phía Nam như thôn Trương gia cũng hơi lạnh, nhiệt độ trung bình luôn luôn gần 0 độ, thân là một quả dâu tây có hàm lượng nước cực cao, Hách Điềm sẽ phải liều chết vật lộn với mùa đông còn lại.

Bạn nói điều hòa á?
Nhìn quanh cái nhà đơn sơ này, trừ cái giường gỗ Hách Điềm ngủ và cái bàn chân dài tróc sơn bên cạnh, chỉ có một chiếc ghế đẩu tròn trong góc cùng những cái nồi muôi bát được xếp chồng lên nhau với một góc độ khó tin, nhìn như lung lay sắp đổ, thật ra bất động như núi, làm cho người ta cảm nhận được sự vi diệu của cân bằng cơ học.


Nếu nhìn lên còn có thể thấy xà nhà lộ thiên có treo cái bóng đèn hình quả bầu, hoàn cảnh này thấy thế nào cũng không mua nổi điều hòa, và đúng là như vậy.

Điều hòa mà Hách Điềm thấy, hầu hết những ngôi nhà mới xây trong làng đều được lắp, lần đầu tiên Hách Điềm trải nghiệm điều hòa ở nhà ai đó mà tròn cả mắt, có thể làm cho nhiệt độ trong nhà lạnh còn có thể làm cho nóng, không giống với nhiệt độ bên ngoài, điều này cũng quá thần kỳ rồi.

Lão thần tiên nói đúng, đồ vật con người tạo ra còn lợi hại hơn tiên thuật yêu thuật gì đó, chỉ tiếc Hách Điềm mua không nổi, không có cách nào trải nghiệm Thần Khí có thể khống chế nhiệt độ này.

Đến khi Hách Điềm nghĩ về điều hòa xong, trên người cảm nhận được một luồng hơi ấm, cậu thận trọng nghiêng người về phía trước.

Tốt lắm, nước mắt chảy hết rồi, Hách Điểm yên tâm đi xuống giường, nhớ tới trong lúc ngủ mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu đi đến cửa, chân không bước hai bước lại vòng trở về, kéo một chiếc khăn quàng cổ dày dặn màu xanh đậm từ giường, Hách Điềm rất thích cái này, mặc dù cậu cũng không còn cái khăn nào khác.

Quấn chiếc khăn quanh cổ hai lần thật tinh tế, vén vạt áo lên*, đội mũ và đeo bao tay trên bàn, xác nhận toàn thân kín mít chỉ lộ đôi mắt, Hách Điềm lấy hết can đảm mở cánh cửa gỗ tróc sơn.

*nguyên văn là 撩起下摆往脸上一甩 mình không rõ lắm, mời mọi người góp ý.

Truyện Việt Nam

Cái lạnh đột ngột làm đôi mắt cậu hơi khó chịu, đập vào mắt là màu sắc đơn điệu lặp lại, đen vàng xanh trắng đều có, thôn Trương gia thuộc khu vực rừng thường xanh rộng lớn cận nhiệt đới, vào mùa đông không đến mức một chút xanh cũng không có, nhưng cây bị khô héo cũng không ít, còn lại màu trắng là mảng lớn nhà kính hình vòm bằng nhựa xung quanh thôn, tóm lại là không đẹp cho lắm.

Ánh mắt Hách Điềm dời xuống, trước cửa có một rổ củ cải, vừa trắng vừa lớn, theo bản năng nhìn về ruộng rau phía đông nhà mình, quả nhiên là thiếu hai cây.

Đúng là vị hàng xóm nào có ý thức đổi đồ, từ lúc bắt đầu mùa đông đến nay cậu vẫn luôn "tham ngủ", người trong thôn cũng biết điều này, biết Hách Điềm sẽ không so đo, may mà tự mình làm.

*ý là mấy người này lấy mà không xin phép ẻm.

Không được, phải trồng nhiều hơn nữa mới được.

Cố gắng không nhìn đến rổ củ cải, cậu đem nó vào nhà, đặt ở góc không để ý tới, Hách Điềm không cần ăn những thứ này để sống, hơn nữa những bộ phận không trọn vẹn của thực vật thật sự rất khiêu chiến phòng tuyến tâm lý của cậu, giống như con người nhìn thấy phần còn lại của chân tay đã bị cụt của động vật.

Phải mất hơn một năm rèn luyện thì cậu mới bình tĩnh mà cư xử, lúc ban đầu, lão thần tiên chỉ cho cách ăn là nhai nát rồi nuốt xuống, làm cho Hách Điềm chảy một chén nước dâu ngay tại chỗ.

Đột nhiên nhớ lại cơn ác mộng, cả người Hách Điềm hoảng sợ, vội vàng che mặt cố gắng kìm lại, nghẹn một hồi lâu mới tính là vượt qua an toàn, nhưng vừa mở mắt ra thì phát hiện đầu ngón tay đỏ lên, nhìn vào gương, làn da trên mặt bằng mắt thường cũng có thể thấy được trở nên phiếm hồng, quanh mắt lại càng quá mức.

Bắt chước chị Quế Hoa đã từng nói, so với phấn má hồng chị mua thì em còn hồng hơn nhiều, lại còn tự nhiên.


Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh.

Mất một lúc lâu Hách Điềm mới thành công dịu đi, khi gieo hạt xuống đất đã là hai ba giờ chiều, đó là thời điểm ấm áp nhất trong ngày, Hách Điềm lắc lư đứng lên ngồi xuống không bị gò bó.

Lấy một cái túi nilon lớn từ trong phòng, đổ nước đã pha sẵn vào một cái xô khác, rồi lặng lẽ sờ xung quanh, chắc chắn quanh đây không có ai mới mở túi ra, bên trong đầy giấy đã sử dụng, cậu đổ toàn bộ giấy vào trong nước, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra, như thể có gì đó tan ra trong nước, thậm chí giấy cũng tan thành từng sợi, khi mọi thứ kết thúc, dường như nước không có gì thay đổi, Hách Điềm lại biết nó đã thay đổi, □□ cậu nồng đậm linh khí, từ máu đến nước bọt, từ nước mắt đến mồ hôi, nồng độ theo thứ tự giảm dần, lão thần tiên đã từng dạy cậu phải biết tiết kiệm linh khí, cho nên cậu đều giữ lại giấy lau nước mắt, vào mùa hè thì nước tắm cũng có thể dùng, rất thích hợp tưới rau.

Rau Hách Điềm trồng có mùi vị tuyệt vời, ăn thường xuyên sẽ mang lại lợi ích không tưởng được, các loại rau do dân làng trồng được thường mang đi bán, chỉ có rau của Hách Điềm dân làng dùng nông sản đổi lấy cũng tuyệt đối không bán ra, đều là tự mình trồng tự mình ăn, bởi vì sản lượng không nhiều lắm mà thường xuyên cãi nhau, cho nên mọi người đều tranh nhau xây dựng quan hệ tốt đẹp với Hách Điềm, đồ dùng trong phòng Hách Điềm đều do dân làng tài trợ, rau của cậu cũng là một trong những nguyên nhân người từ bên ngoài đến như cậu được thừa nhận.

Đến khi tưới nước mấy loại rau mới trồng xong thì Hách Điềm đã có hơi nóng, thu dọn đồ đạc về phòng, mặt trời mau chóng xuống núi, nhiệt độ xuống thấp lại bắt đầu hành hạ cậu.

Thu dọn xong ngồi trên giường, Hách Điềm mở lòng bàn tay ra xem, nơi ban đầu trắng nõn tinh xảo xuất hiện những vết đỏ, còn có chất lỏng nhàn nhạt chảy ra, lại có mùi dâu thơm ngọt tràn ngập trong phòng.

Đúng là do lúc xới đất và tưới nước, đây là công việc có nguy cơ cao đối với cậu.

Hách Điềm nhìn chằm chằm bàn tay mình, bẹp miệng, làm người khó quá đi.

Editor: mong mng góp ý về bản edit của mình nha, mình cảm ơn nhiều..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương