Xoay Chết Chú Husky
-
Chương 9
Map Thuần Dương & gió tuyết =))
Bên danh kiếm (DK) chia ra 2 cách đánh: đội 2 người (22) là 1800 điểm và đội 33 & 55 là 2200 điểm. Điểm DK dùng để mua đồ DK, tên set đồ là Tiêu Dao rồi gì gì quên rồi =))
Xong nhiệm vụ DK trong tuần có thể nhận Đá Du Việt và điểm chiến giới phe.
Điểm chiến giới thì tích trữ để mua đồ pvp, như là Long Ngâm, Liên Thành,… Ở bản cũ, Đá Du Việt dùng để up đồ từ set Long Ngâm lên Nguyệt Chiếu (đối với HKM) và từ Liên Thành lên Xích Vũ (đối với ANC).
Nói chung thấy đồ pvp dễ kiếm hơn pve =))
À mấy cái số 475 hay 435 đều là điểm trang bị nhá, lười chú thích từng chỗ quá =))
Chương 9:
Từ sau này vui vẻ vượt qua được tên khốn, tuy rằng thấy ánh mắt tên kia nhìn mình có chút sâu xa, nhưng mà Ngụy Diệp quá sung sướng nên bỏ qua, chỉ nghĩ bình thường Cố Ân Sính thấy cậu lười biếng, đột nhiên cậu nghiêm túc lên khiến anh ta giật mình. Được rồi, đâu phải ngày nào hai người cũng chơi bóng cùng nhau, ngẫm lại thấy thật sảng khoái.
Ngâm nga một khúc ca không rõ lời, Ngụy Diệp thoải mái login đến Mã Ngụy Diệp chém đấu người ~ Một lần lại một lần xoay chết cả đống người, Ngụy Diệp bị đám Ác Nhân phẫn nộ canh ở điểm hồi sinh Hạo Khí. Rơi vào đường cùng, cậu nhìn bảng liệt kê nhiệm vụ, trời đất, vẫn còn danh kiếm chưa đánh. Từ khi tới server này, cậu chưa từng đấu danh kiếm, không biết có nên tùy tiện tìm một đội đánh 1800 không, có thể đổi được đá Du Việt 475! Nếu có thể tìm được một nãi Tú, thêm một Thiên Sách hoặc kiếm thuần (Thuần Dương Thái Hư), chậc chậc.
Hảo hữu [Quân Dạ] login.
Bạn nói thầm với [Quân Dạ]: Anh có đội 33 không?
[Quân Dạ] nói thầm với bạn: Không có, tổ đội tôi.
Gõ chữ xong, Cố Ân Sính nhấn lui đội 33 được 2200 của mình, may mà tuần này chưa đánh, vẫn còn CD, nếu không chắc anh phải đi 22 đánh 1800 với Ngụy Diệp?
Bang hội [Diệp Khanh]: Tìm một buff thần đánh 33, 1800 ngoắc ngoắc bạn~~
Bang hội [Khu Cước Tú]: Đại diện cho buff thần trả lời bạn, chỉ luyện PVE.
Bang hội [Diệp Khanh]: … A Hoa thì sao?
Bang hội [Khu Cước Tú]: Cô ấy là Hoa Gian. (Vạn Hoa damage)
Bang hội [Diệp Khanh]: …
Bạn nói thầm với [Quân Dạ]: Quân gia, anh có quen biết vú em nào không?
[Quân Dạ] nói thầm với bạn: … Không.
Bạn nói thầm với [Quân Dạ]: Hay là tôi tìm người trên kênh Thế giới nhé?
[Quân Dạ] nói thầm với bạn: Được.
Một lát sau, một Ngũ Độc vào đội. Ngụy Diệp nhìn trang bị, Độc tỷ 7600, rất ham học hỏi, đối với mấy kẻ bạo lực thì cằn nhằn rất lâu, có cảm giác đối phương là người chơi lâu ngày, rất am hiểu kỹ năng trốn nấp sau lưng Ngụy Diệp, hơn nữa kỹ thuật sắc bén hơn đám con gái. Ngụy Diệp càng nhìn càng thấy thỏa mãn, một buff tốt khó cầu, hận không thể nhanh chóng kéo con nhà người ta vào sàn đấu.
Đoàn đội [Diệp Khanh]: Các bạn trẻ, chúng ta vào đánh 1800 phân chia thế nào?
Đoàn đội [Hồ Nhan Lưu Nguyệt]: Được, các cậu có kênh YY không?
Đoàn đội [Diệp Khanh]: 233333 cậu thường login lúc nào?
Đoàn đội [Hồ Nhan Lưu Nguyệt]: Gần đây ban ngày hay buổi tối tôi đều rảnh.
Đoàn đội [Diệp Khanh]: Nhanh nào go go.
Chạy ào ào tới kênh YY bang hội, Ngụy Diệp đột nhiên nhận ra, cậu chưa từng nghe thấy tên khốn kia lên mic, chậc chậc, rõ ràng là một nam thần, rụt rè làm cái mịe gì, khiến người ta nhìn chẳng thấy quen. Chờ chút, tên khốn kia hẳn là không thấy giọng mình trên mạng giống ngoài đời đâu nhỉ…
Đoàn đội [Hồ Nhan Lưu Nguyệt]: Sao hai người đều không nói gì?
Đoàn đội [Quân Dạ]: Không có thói quen lên mic.
Đoàn đội [Hồ Nhan Lưu Nguyệt]: Đánh JJC còn không mở mic, cậu đùa tôi à? Có muốn đánh hay không vậy?
(Đánh JJC là đánh Danh Kiếm)
“Cái kia, có thể là trong nhà anh ấy có người lớn. Quân gia, anh cố gắng nói chút gì đó được không.” Ngụy Diệp cũng không rõ vì sao người này không dùng mic, nhưng mà đối phương là người cậu quen biết ngoài đời, vẫn nhịn không được bao che chút.
“Cậu là học sinh sao, còn là trẻ em được bố mẹ DEBUFF sao? Ai ui, Nhị thiếu đáng yêu quá.” Ngụy Diệp nghe thanh âm của Độc tỷ, sao có cảm giác giống tiếng bác gái già? Cậu ghét nhất người khác nói giọng mình đáng yêu…
(Debuff: hiệu ứng bất lợi. Ngược với buff: hiệu ứng có lợi, trị liệu.)
“Ặc, xưng hô thế nào?” Ngụy Diệp nghĩ gọi là Hồ Nhan (mặt cáo) quá ký quái, hay gọi là Lưu Nguyệt?
“Ai ui, gọi là A Nguyệt đi.” A Nguyệt gì đó hình như quá gần gũi rồi.
“Tôi biết rồi.” A? Thanh âm này, Ngụy Diệp liếc nhìn kênh YY, quả nhiên trước nick Quân Dạ hiện đèn xanh.
“Vừa rồi là Thiên Sách nói chuyện sao?” Nè, bác gái kia kích động gì chứ?
“Đúng, Quân Dạ, chính là anh ấy.” Rõ là… Ngụy Diệp yên lặng mắng trong lòng, sao nghe con gái nói thì anh ta mới mở mic chứ? Ý chí quá không kiên định rồi! Rõ ràng bình thường thanh âm của A Hoa, A Tú cũng rất đáng yêu, anh thuộc loại thích bác gái sao?
Ngụy Diệp chẳng hiểu sao cảm thấy khó chịu, mang theo sự tức giận rõ ràng vọt lên xếp dành tham gia đại hội danh kiếm, lát sau, đội Thuần Dương, Vạn Hoa, Thất Tú bị chém vô cùng thê thảm. Đó là 1V3 đấy! Mang theo BUFF kiểu này, mấy ván tiếp theo, ba người sẽ đánh tới 1500, đừng siêu như vậy chứ.
Không ngờ, từ 1500 lên 1600, chỉ 100 điểm mà ba người liền gặp chuyện.
“Quân Dạ, Thương Nguyệt* của anh đâu? Uyên* của anh đâu? Để tôi thấy kỹ năng của anh là được rồi, không cần lúc nào cũng bám theo tôi. Có người đánh Lưu Nguyệt kia, Lưu Nguyệt chạy trốn, anh cũng phải ra giúp một chút chứ.” Ngụy Diệp quở trách Quân Dạ, trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó là lạ không nói nên lời.
(Tên skill của TS)
Sau khi Quân Dạ bắt đầu chăm sóc vú em, điểm mạnh của đội được phát huy rõ rệt, kỹ thuật sắc bén cùng kinh nghiệm phong phú được bộc lộ, có một buff Độc biết trốn Cái Bang trong đội, 1800 quả thực quá dễ. Đánh tới đánh lui 30 ván, buổi tối hôm sau, đội họ đã đạt điểm 1800.
“Nè A Khanh.” Lưu Nguyệt mở miệng, Ngụy Diệp vô thức run rẩy chút, “Cậu thấy chúng ta đánh thẳng tới 2200 được không?”
“Trang bị của tôi còn thiếu một chút, cảm giác 2200 còn hơi xa vời.” Dù Ngụy Diệp hiện tại đã tốt nghiệp PVP, nhưng cậu bỏ lỡ giai đoạn nâng cấp trang bị, giờ rất nhiều người đã 475, cậu vẫn còn là thằng nhóc 435.
“Hay là chúng ta đợi tới cuối tuần đi. Cuối tuần cậu có thể đổi hai món 475 chứ?”
“Vậy cuối tuần chúng ta liên lạc.” Ngụy Diệp không muốn ngay lập tức quyết định, trực giác của cậu cho thấy Lưu Nguyệt này có ý đồ khác. A, mới đánh hai buổi danh kiếm đã muốn này muốn nọ, thật không may, mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối rồi.
Không ngờ sau này Lưu Nguyệt vẫn thản nhiên tới kênh YY bang hội của Ngụy Diệp, hơn nữa còn trò chuyện cùng A Hoa, A Tú, trở nên quen thuộc với tất cả mọi người, ngay cả khi chính bạn bè cô ta tìm cô có việc cũng tới kênh của 【Phép thuật tập sự Vương Di Phong】 kiếm người.
Công bằng mà nói, Ngụy Diệp phải thừa nhận đối phương là một bác gái rất mạnh mẽ… Ngũ, Thất, Vạn, mỗi phái đều có một acc, mỗi tuần đều mở từng acc đi chỉ huy Đại Minh Cung, quá sắc bén luôn. Mọi người đùa giỡn lẫn nhau, thẳng thắn mở một nhóm QQ, mỗi ngày cả đám chém gió trong nhóm “Liếc mắt đưa tình”, náo nhiệt vô cùng. “Bác gái” Lưu Nguyệt thêm bạn Ngụy Diệp, ngày nào buổi tối trước khi đi ngủ cũng tới tìm cậu giao lưu một chút, chia sẻ những điều thú vị trong ngày. Cậu mơ hồ nghĩ Lưu Nguyệt chắc đang bị xì trét, bình thường vẫn tâm sự cùng cô một chút.
Trước ngày đội bóng rổ của khoa tuyển người, Ngụy Diệp cùng tên khốn chém giết nhau trên sân bóng một hồi, khi quay về nhà trọ, mới chuẩn bị đi tắm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Lại nói tới bởi vì tiếng chuông điện thoại mà Ngụy Diệp cùng trạch nam Lý Cảnh Lâm từng cười nhạo lẫn nhau mấy lần. Tiếng chuông của Lý Cảnh Lâm có phân nam nữ, con gái gọi tới sẽ phát tiếng đồng chí Psy (Gangnam style =))), con trai gọi sẽ là bài “Tiểu oan gia”. Mà toàn bộ nhạc chuông của Ngụy Diệp từ chuông báo giờ đến chuông báo thức hay chuông tin nhắn, đều là nhạc nền Kiếm Tam…
(Bài tiểu oan gia: http://www.kuwo.cn/yinyue/6176881/)
Mỗi lần sáng sớm 7 giờ, trạch nam đều bị tiếng gió mơ hồ mang theo không khí “lạnh lẽo” của Thuần Dương Cung đánh thức. Hắn nói mình chắc chắn sẽ sớm bị suy nhược thần kinh, cứ nhắm mắt lại là nghe được tiếng gió của Thuần Dương gào thét thổi vù vù. Nhưng mà Ngụy Diệp đoán được nguyên nhân khiến hắn suy nhược thần kinh, nghĩ tới Thuần Dương liền nhớ tới bộ Phá Quân, lại nghĩ tới đạo cô nở nang, hẳn là hắn nghẹn quá lâu rồi.
Đạo cô là đại nữ Thuần Dương, tương tự đạo trưởng là đại nam :3
“Anh, có việc gì?” Đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới. Ngụy Diệp nhìn trên màn hình điện thoại, trạch nam tìm cậu?
“Tiểu Ngụy Tử, anh lọt vào vòng chung kết rồi, mời chú ăn.”
Ngụy Diệp vừa nghe, mừng kinh khủng. Gần đây cậu phải chăm sóc cho thân thể cường tránh của Phiền Phức, sắp chết đến nơi rồi, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, không vét sạch túi của trạch nam thì cậu chết không nhắm mắt. Nhưng mà, Ngụy Diệp vừa nghĩ tới trạch nam, lẽ nào có chuyện muốn nhờ mình?
Không ngờ Ngụy Diệp đoán không sai.
Sau trường học có một quán đồ cay Tứ Xuyên rất nổi tiếng, nồi lẩu cá vừa được đưa lên, từng lát cá vừa được tráng qua mỡ sôi còn nóng hôi hổi, hơi nóng bốc lên xung quanh, Lý Cảnh Lâm mở miệng nói ra yêu cầu quá đáng của mình.
“Tiểu Ngụy Tử thân yêu, anh muốn lên kinh (lên Bắc Kinh) thi đấu, Phiền Phức…”
“Tạm biệt.” Ngụy Diệp vừa nghe xong liền muốn ném đũa bỏ đi. Cậu đã chịu trách nhiệm cho nó ăn rồi, bây giờ còn bắt cậu chăm sóc cả thể xác lẫn tinh thần cho nó sao? Quá đáng sợ. Đó không chỉ là một cục phiền phức lớn hình chó mà chỉ cần nghĩ tới bình thường Phiền Phức làm phòng của trạch nam thê thảm thế nào cũng đủ hiểu. Cào rách nệm giường, phanh thây gấu bông, gặm dép trong miệng, giấu giấy vệ sinh dưới sô pha,…
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy mình chết chắc luôn.
“Không phải có chỗ chuyên cho gửi thú cưng sao, anh đem nó tới đó gửi nuôi vài ngày đi.”
“Anh phải đi những bốn ngày lận, hơn nữa mấy chỗ nhận nuôi đối xử với chó rất tệ, dễ gây cảm giác bị vứt bỏ. Phiền Phức vì không thấy anh đã từng bỏ chạy một lần rồi, anh không muốn nó chịu khổ lần nữa. Ở cùng chú em, anh cũng thấy yên tâm.”
“Không được!” Nghe thật đáng thương, nhưng đó là đại gia Phiền Phức đấy!
“Anh sẽ mang vịt quay Bắc Kinh về cho chú.”
Ánh mắt Ngụy Diệp bắt đầu thiếu kiên định, thực ra cũng chỉ có bốn ngày…
“Anh sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho bốn ngày, lại thêm bánh quai chèo Thiên Tân thì sao?” Trạch nam rõ ràng đang tấn công bản chất tham ăn của Ngụy Diệp.
Nuốt nước bọt liên tục, Ngụy Diệp liếm môi, “Em còn muốn ăn hoa quả khô!”
“Đồng ý, mau ăn đi, cá sắp nguội rồi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Diệp cùng Phiền Phức vui vẻ đứng ở cửa tiễn trạch nam Lý Cảnh Lâm. Kỳ quái, Ngụy Diệp cúi đầu nhìn Phiền Phức, cái cảnh tiễn chồng đi công tác này là sao vậy? Đừng đụng vào tao, người mày toàn mỡ, không có xương, không có thịt!
Thật vất vả mới chờ được đại gia Phiền Phức no bụng, lừa nó vào phòng trạch nam, Ngụy Diệp cũng đi tới cuộc tuyển chọn vào đội bóng rổ.
Không ngờ chỉ tuyển người vào đội bóng nho nhỏ của khoa mà cũng đông người như thế. Đám con gái chất lượng không tệ, trang điểm khiến người ta không nhận ra mà cũng dám vác mặt ra đường. Yên lặng mắng trong lòng, Ngụy Diệp chạy vào trong đám đông.
Chắc là khoa không muốn thua, chỉ muốn thắng nên việc tuyển chọn cũng khá quy củ, sau khi nhận được số báo danh sẽ chiếu theo vị trí thi đấu để tiến hành tuyển người. Được phân vào tổ hậu vệ, Ngụy Diệp đứng một bên nhìn đội trung phong được tuyển, tên khốn kia chắc được vào đội tiên phong? Thực ra tên khốn kia chưa hẳn là người cao nhất. Ngụy Diệp ngước đầu nhìn, có tên sinh viên cao tới 198 cm, nặng khoảng 200 cân. Với vóc người này, hắn dư sức đứng vươn tay chạm vào rổ.
“Tập hợp bên này.” Ngụy Diệp vừa thấy tổ của tên khốn bắt đầu chọn, không ngờ bên này cũng bắt đầu rồi.
Hoạt động tuyển hậu vệ đơn giản hơn trong tưởng tuọng, sau khi mỗi người khởi động sẽ tùy tiện gọi lên ném bóng vào rổ, vào càng nhiều, tốc độ ra tay càng nhanh sẽ được lưu lại. May mà gần đây Ngụy Diệp chơi bóng với tên khốn, xúc cảm rất tốt, được hai quả 3 điểm, hiển nhiên qua vòng.
Trải qua hai bài kiểm tra đơn giản khác, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến 30 người.
Chắc là sẽ phân đội để đấu đối kháng, Ngụy Diệp nghĩ trong lòng, quả nhiên đội trưởng đội bóng rổ năm ba bắt đầu chia đội.
Thật tình cờ và thật bất ngờ, Ngụy diệp nghe xong danh sách một đội, không có tên khốn? Dựa theo thể chất của anh ta mà nói, thật quá khó tin. Chạy tới tập hợp dưới rổ, nhìn qua nhìn lại bạn cùng đội vài lần, trong lòng Ngụy Diệp âm thầm cảm thấy không ổn. Có một tên Labrador nhu nhược, một tên Hiromi kiêu ngạo, một tên Bichon khó hiểu, một tên Shih Tzu* táo bạo… Người cuối cùng này sao trông quen quen?
(Đều là tên mấy loài chó.)
Kỳ quái, khi tên tự kiêu kia còn tuyên bố chiến thuật, đội bóng rổ trường thông báo bắt đầu thi đấu, nhìn tên khốn đứng dưới rổ của đối phương, Ngụy Diệp vẫn không thể nghĩ ra đã gặp người này ở đâu.
==================================
Má, thì ra anh trạch nam chơi TD vì cái sự nở nang, thặc thất vọng =)))))))))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook