Xoay Chết Chú Husky
-
Chương 25
Ngụy Diệp khẩn trương đứng ở cửa nhà ga ngóng trông, lần đầu tiên cảm thấy chiều cao của tên khốn thật tuyệt vời, nếu như anh ta xuất hiện, cậu liếc mắt cũng có thể nhìn thấy! Nhưng mà sao mãi vẫn chưa ra? Ngụy Diệp nhìn đoàn người dần thưa thớt, tên khốn chết tiệt này, lẽ nào bị kẹt lại khi xuống tàu?
Chờ mong một hồi, cuối cùng Ngụy Diệp cũng thấy được bóng dáng mà cậu tâm niệm đã lâu, nhịn không được vẫy tay một cách ngớ ngẩn.
Hậu quả của việc làm động tác ngu si như thế chính là phản ứng đầu tiên của Cố Ân Sính không phải một cái ôm nhiệt tình lâu ngày gặp lại mà là ôm miệng nén cười ra tiếng, để tránh cho lòng tự trọng của cái tên kỳ quái đáng yêu nhưng không tự biết nào đó bị sỉ nhục.
“Anh đến rồi.” Thấy khuôn mặt vẫn luôn đẹp trai như ngày nào của Cố Ân Sính, Ngụy Diệp đột nhiên thấy thẹn thùng, con mẹ nó, cậu không biết phải ở chung với “bạn trai” như thế nào!
“Ừ, Diệp Tử.” Dường như Cố Ân Sính cũng không biết phải làm gì, tuy rằng anh rất rất muốn làm gì đó.
“À mà…” Ngụy Diệp cúi đầu, hai tai dần dần ửng đỏ làm lộ rõ sự khẩn trương, “Anh không định ở khách sạn đúng không?”
“Ừ, không ngại nhận nuôi anh chứ?” Cố Ân Sính đáp, ánh mắt xấu xa nhìn thẳng vào đôi tai đỏ bừng của Ngụy Diệp.
“Đệch mợ anh!” Ngụy Diệp xù lông, dựa vào gần như thế làm gì, đừng có ỷ vào cao hơn gia 20cm thì có thể bắt nạt người ta. “Còn nghịch nữa thì ngủ ở ngoài đường nhé!” Nói xong, Ngụy Diệp dẫn Cố Ân Sính ra khỏi nhà ga, lấy điện thoại ra báo cho mẹ biết, thuận tiện xin chỉ thị có thể mang một con “husky” về nhà hay không.
Không ngờ vừa đi được vài bước, quảng trường trước nhà ga đột nhiên trở nên đông người, mẹ cậu còn cứ lải nhải liên tục trong điện thoại, nào là “Yên tâm, cứ đưa bạn con về nhà ở đi, mẹ không chê đâu!”, “Đừng có đưa người ta đi ăn lung tung đấy!”, “Buổi chiều đi chơi cũng phải về sớm nhé”. Ngụy Diệp trả lời mẹ từng câu, còn phải để ý đề phòng tên khốn bị lạc vì đông người, trong đầu còn phải nhớ xem mình đỗ xe ở chỗ nào…
Lúc này, chợt có một đoàn khách du lịch đi qua trước mặt. Ngụy Diệp và Cố Ân Sính bị một bác gái mải mua quà lưu niệm chặn đường, đoàn khách phía sau cũng ào tới. Trong lòng Ngụy Diệp cuống lên, đi tới nắm kéo tay Cố Ân Sính, tay trái nắm tay anh, tay phải cầm điện thoại, tiếp tục vừa đi vừa đối phó với mẹ.
Mà trong nhất thời, bạn học Cố cảm nhận được nhiệt độ truyền đến trong lòng bàn tay, tiếp tục đi theo đối phương lôi mình về phía trước, chỉ là nụ cười trên mặt trông ngu ngu. Cho dù chuyện tốt của hai người bị đám con gái chụp hình cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, một chút cũng không, đúng là một tên đàn ông dở hơi.
Hai người cứ vừa ngốc vừa nghếch đi tiếp như vậy, trái tim trong ngực đập thình thịch, nhưng mọi sự chú ý đều dồn vào đôi bàn tay rồi, thậm chí không ai có tinh lực dư thừa để tự hỏi mình đang ở đâu. Hóa ra được nắm tay người mình thích là cảm giác như thế này, tuyệt vời đến mức trái tim không ngừng run rẩy, cứ như vậy đi tới cuối cùng, Ngụy Diệp chỉ muốn con đường dưới chân không có điểm cuối.
Đáng tiếc việc đó là bất khả thi, Ngụy Diệp lấy chìa khóa xe ra, giả vờ như không nhìn thấy nụ cười trộm của Cố Ân Sính. Con mẹ anh, mặt Ngụy Diệp đỏ hết cả lên, chẳng qua chỉ là chiếc xe bọ rùa mẹ cậu từng dùng mà thôi, tuy rằng xe này hơi nhỏ, hơi đáng yêu, nhưng dùng rất tốt, dù Ngụy Diệp biết mình đi xe này trông rất dễ thương…
xe bọ rùa =))
Được rồi, vô cùng dễ thương…
Cố nén cáu mở cửa lên xe, không thèm nhìn tên Cố Ân Sính đang nhịn cười tới mức nội thương, mặt Ngụy Diệp đỏ bừng, một phát đạp chân ga, nhanh như chớp tới nơi tụ tập đồ ăn ngon mà bình thường cậu hay tới. May mà Cố Ân Sính chỉ cười chút rồi thôi, còn nhắc cậu chú ý tốc độ, nếu không Diệp Tử nhà anh sẽ phải nhận hóa đơn phạt đi quá tốc độ đầu tiên trong cuộc đời.
Dừng xe lại, hai người ngọt ngào cùng châu đầu ăn một phần mì đôi, chủ quán chỉ cho mỗi người một cái bát con khiến độ thiện cảm của Cố Ân Sính với quán này tăng lên rất nhiều, hận không thể ngày nào cũng tới đây ăn một lần. Dù sao Diệp Tử nhà anh luôn thẹn thùng quá mức, ngoại trừ lúc tập trung ăn uống, bình thường chỉ tới gần cậu một chút là đã đỏ mặt, hoảng loạn kêu đừng mà, đừng mà rồi. Nhưng Cố Ân Sính nghĩ đi nghĩ lại, đứng trên một góc độ khác mà nói, có phải ăn hấp dẫn hơn anh rất nhiều không?
Đành chịu, vợ mình là một tên tham ăn, hơn nữa ăn nhiều mà không thấy béo, nhưng may mà cũng chẳng cao lên. Ôm lấy Diệp Tử nho nhỏ, nhìn biểu tình e thẹn của cậu, Cố Ân Sính si mê nghĩ, 20cm cách biệt này thật đáng được cho nghìn like. Cho dù anh không thích cha mẹ ruột của mình, nhưng cũng phải cảm ơn họ đã sinh ra anh cao lớn như vậy…
Thế này mới có thể nâng niu em trong lòng bàn tay…
Khụ, Cố Ân Sính từ Sao Hỏa quay về Trái Đất dưới ánh mắt nghi hoặc của Ngụy Diệp. Không được, không thể khiến vợ bị mất mặt ở bên ngoài, Cố Ân Sính nghiêm túc nghĩ. Vì vậy anh mau chóng quay lại chế độ mặt than. Nhưng mà anh nghĩ hình như vợ anh nhìn thấu anh rồi… Cố Ân Sính không thay đổi sắc mặt rủa thầm, dù sao anh với Diệp Tử lúc nào cũng ăn ý vô cùng, Diệp Tử cũng rất biết cách quan sát biểu tình của người khác…
Quên đi, Cố Ân Sính nghĩ dù sao cũng là vợ mình, không sợ mất mặt trước mặt vợ. Vì thế anh liếc mắt nhìn Ngụy diệp, ăn từng miếng mì, hút một ngụm nước dùng thật lớn, như kiểu vẻ đẹp tuyệt trần của Ngụy Diệp khiến anh muốn ăn nhiều thêm, làm cho Ngụy Diệp mới ăn được vài miếng đỏ mặt tía tai.
Thật là một tên cầm thú càng ngày càng không biết xấu hổ động đực lung tung giữa đường giữa chợ. Ngụy Diệp mau chóng ăn tối xong, quyết định hủy bỏ kế hoạch đi chơi tối hôm nay, phải giấu ngay cái tên cao to mặt dày này vào nhà. Thực ra cậu quyết định như vậy vì mấy cô nhóc trên đường cứ lén nhìn Cố Ân Sính, hơn nữa cậu cũng muốn đưa tên khốn về nhà ra mắt “mẹ chồng” trước.
Tuy rằng trong lòng Cố Ân Sính nghĩ là ra mắt “mẹ vợ”…
Lại thêm một lần nhanh như chớp, Ngụy Diệp đỗ xe dưới lầu, hai người đều ngại ngùng lên lầu… Cái tâm trạng kích thích như come out với phụ huynh là sao chứ? Cuối cùng, hai người đều khẩn trương muốn mua quà biếu mẹ Ngụy, nhưng Cố Ân Sính vẫn bình tĩnh hơn, chỉ thấy anh hừng hực khí thế như muốn tới cửa cướp cô dâu. Tiếng chuông leng keng của nhà họ Ngụy vang lên, đáng tiếc chưa đi được mấy bước, Ngụy Diệp đã sợ tới mức muốn dán luôn người lên tường.
Sau đó… Hai người nghe thấy tiếng mẹ Ngụy gọi con trai lên lầu.
“Mẹ, con về rồi~ Đây là Cố Ân Sính, Cố trong chiếu cố, Ân trong ân ái, Sính trong rong ruổi, lần trước con bị thương cũng là anh ấy chăm sóc con.” Ngụy Diệp nhất thời kích động, thiếu chút nữa mở miệng gọi tên khốn chết tiệt…
“Bạn Tiểu Cố à~ Hoan nghênh, hoan nghênh, thằng nhóc nhà cô thật làm phiền con quá nhiều rồi.” Mẹ cậu rất nhiệt tình, nhìn chiều cao thân thương của mẹ Ngụy, vẻ ngoài thanh tú gần giống Ngụy Diệp, Cố Ân Sính cởi mở hẳn lên. Đây chính là mẹ vợ mà, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, nhất định phải nịnh bợ.
“Cháu chào cô, đều là bạn bè, cậu ấy xảy ra chuyện ở trường, giúp đỡ nhau là bình thường, đâu có phiền phức gì đâu. Đó là điều tất nhiên.” Vì vợ mình, Cố Ân Sính nhìn Ngụy Diệp vội vàng vào phòng trong bưng trà ra, đột nhiên cảm thấy tình cảm trong mình đã đột phá tới một cực điểm mới. “Mẹ Ngụy đúng là tuổi còn trẻ, thảo nào mỗi ngày tinh thần Diệp Tử đều phấn chấn, cực kỳ giống với cô.”
“Thật sao? Cô cũng nghĩ vậy, may mà thằng nhóc này giống cô…”
Trợn mắt há mồm nhìn Cố Ân Sính cứ trò chuyện thân thiết với mẹ như vậy, Ngụy Diệp quả thật sợ tới mức tè ra quần. Đây là lần đầu tiên cậu biết Cố Ân Sính có “kỹ năng trời ban”, lấy lòng phụ nữ trung niên rất giỏi. Thấy mẹ mình ngày càng hưng phấn kể lể từng vụ ngu xuẩn hồi bé cậu đã trải qua, Ngụy Diệp phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Ân Sính đang nhịn cười, đừng tưởng che mặt thì em không biết là anh đang cười trộm.
Sau đó, hai người tiếp tục thảo luận tới gần mười giờ, được rồi, thực ra toàn là mẹ Ngụy hưng phấn nói liên tục, Cố Ân Sính thường thường gật đầu đáp lại, Ngụy Diệp đã đánh xong ba vòng chiến trường, mẹ cậu vẫn còn luyến tiếc mà dừng diễn thuyết, bắt đầu nói về vấn đề chỗ ở với bạn học Cố “thấu hiểu lòng người”.
“Ai nha,…” Mẹ Ngụy thốt lên, “Đều tại cô nói nhiều, cứ mở miệng là không dừng được, quên không rút chăn chuẩn bị cho Tiểu Cố về, xong đời rồi, như thế thì mấy ngày nữa gra giường với vỏ chăn ẩm ướt không thể dùng được.”
Gì cơ? Ngụy Diệp kinh ngạc, mẹ, mẹ đùa con à? Người con đã dẫn về nhà rồi, mẹ mới nói cho con biết là không có chỗ cho con rể ngủ?
Mà bạn học Cố Ân Sính vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh nói, thực ra việc anh tới đây gây thêm phiền phức cho Diệp Tử và cô, anh ngủ trên sô pha cũng được. Thái độ khiêm tốn, thật thà này khiến mẹ Ngụy rất hài lòng, trong lòng len lén bỏ thêm một điểm.
Kết quả là mẹ Diệp vung tay lên, chẳng phải là không có chỗ ngủ sao, trong phòng khách không có chăn ga gối đệm cũng không sao, giường trong phòng Diệp Tử đủ lớn, dù sao cũng là đàn ông con trai với nhau, ngủ chung một chút chắc không thành vấn đề.
Những lời này vừa nói ra, đầu tiên là Cố Ân Sính sững sờ kinh ngạc, sau đó khi Ngụy Diệp còn bắt kịp, anh kiên định nói: Không hề có vấn đề gì. Cô à, toàn bộ đều nghe theo sắp xếp của cô. Vẻ mặt anh trông ngay thẳng cực kỳ.
Mà ý kiến của bạn học Ngụy Diệp cứ bị bơ như vậy, đến khi cậu nhận ra, Cố Ân Sính đã mang theo đồ đi tắm rồi.
Mẹ nó, Ngụy Diệp mơ màng nghĩ, bà mẹ đáng yêu của con ơi, mẹ đang bán con trai à? Sao lại muốn đẩy con lên giường của người khác nhanh thế? Tên Cố Ân Sính kia đâu phải kẻ thích làm bạn với chị em phụ nữ, cũng không phải con “husky” trông có vẻ trong sáng, anh ta rõ ràng là “sói bắc cực” muốn ăn thịt con trai mẹ!
Cho đến khi hai người nằm lên giường, Ngụy Diệp vẫn còn băn khoăn không biết có nên phê phán hành vi thả hổ về rừng của mẹ hay không, đương nhiên, đợi đến khi Cố Ân Sính mang theo nhiệt khí tản ra sau khi tắm rửa cùng hơi nước nằm lên giường, Ngụy Diệp đã quên béng luôn những lời trách móc muốn nói về hành động của mẹ, trái lại, toàn bộ đầu óc đều nghĩ, quả nhiên mình quá yếu… Mẹ nó, vóc người tên khốn đẹp quá đi! Cùng với…
Lúc trước, sau khi trạch nam giúp cậu giải mã giấc mơ đã kêu lên: Trời muốn hủy Đại Ngụy ta!
============================
Người mẹ của năm =)))))))))))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook