Kết quả là tối hôm đó, Ngụy Diệp ngủ không ngon giấc, tới gần sáng mới mơ màng đi vào giấc ngủ, trong cơn mơ còn tràn đầy những cảnh tượng kỳ quái.

Đầu tiên là cậu mơ thấy Cố Ân Sính là một cô gái chân dài, sống chết theo đuổi người ta, đáng tiếc người ta chê cậu lùn, sau đó vất vả lắm mới không ghét bỏ nữa, mẹ cậu lại lo lắng nhà gái quá cao, không đồng ý cho họ ở bên nhau. Cuối cùng, hai bên ba mẹ đều đồng ý, đến khi có thể đăng kí kết hôn, bà cô ở cục dân chính nói Cố Ân Sính là đàn ông, Ngụy Diệp cũng là đàn ông, không thể kết hôn.

Trong lòng Ngụy Diệp cuống lên, tôi là đàn ông, anh ấy cũng là đàn ông, vậy thì sao, sao lại không thể kết hôn? Việc cưới hỏi tôi đã chuẩn bị đủ rồi, mời hết bạn bè bà con rồi, phòng tân hôn cũng lo liệu xong rồi, chỉ chờ chủ rể rước cô dâu về. Trạch nam Lý Cảnh Lâm xuất hiện, nói rằng, Tiểu Diệp Tử, nha môn không đồng ý đâu, hay là thế này, cậu mặc đồ cưới của cô dâu vào, chùm khăn voan, khỏi sợ bộ khoái bắt cậu.

Sau đó Ngụy Diệp mặc đồ cưới, chùm khăn voan hồng thật, bị Cố Ân Sính cưới về nhà. Qua tấm khăn mỏng màu hồng, Ngụy Diệp còn chưa kịp nói gì đã bị Cố Ân Sính đẩy ngã xuống trong phòng tân hôn.

Sau đó? Sau đó, Ngụy Diệp mặt đỏ, tim đập, tỉnh lại trong ướt át.

A, A Hoa đáng ghét, Ngụy Diệp thầm nghĩ, nếu không phải bị A Hoa dụ lỗ đọc cái trang đồng nhân văn BL kia, cậu cũng không đến mức nằm mơ thấy rõ ràng như vậy! Quả thực không cho người ta sống mà! Được rồi, còn tại bài post hôm qua nữa…

A, phiền quá đi, Ngụy Diệp không thể nào tin tưởng, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu cậu lại hiện lên cơ ngực cực nóng của Cố Ân Sính! Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ mình là một gay ẩn, sao cậu lại có thể tưởng tượng ra cái kia của tên khốn, còn có cảm giác vật đó ma sát trên đùi…

Xong đời rồi, Ngụy Diệp đen mặt nghiêm khắc nhìn bé Ngụy Diệp đang rục rịch.

Rốt cuộc cũng đợi đến khi dục vọng được dẹp yên, Ngụy Diệp mới đứng dậy khỏi giường, đơn giản giặt sạch quần lót và áo ngủ, làm một ít bánh bao cho mẹ ăn sáng. Nuốt vài miếng xuống, cậu quyết định hôm nay không lên mạng. Nhưng không lên mạng lại chẳng biết phải làm gì, hơn nữa trốn tránh như vậy có được không? Ngụy Diệp nhàm chán đi xe trên đường, ánh nắng mùa hè dù cho xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây vẫn làm người ta nóng như thiêu đốt.

Khi chờ đèn giao thông, Ngụy Diệp bị nhét quảng cáo vào tay. Vô sinh, mang thai ngoài ý muốn, lái xe, lẩu… Lái xe?

Cuối cùng, Ngụy Diệp quyết định đăng kí một khóa học lái xe. Đáng tiếc là Ngụy Diệp có thiên phú dị bẩm, học khóa học cấp tốc còn học xong nhanh hơn, chẳng hề có tác dụng di dời sự chú ý như cậu tưởng, trái lại còn vì không được ở bên người ta mà sinh ra nhớ nhung Cố Ân Sính.

Ngụy Diệp nghĩ mình đúng là không có tự trọng, càng cố gắng kiềm nén không nhớ đến Cố Ân Sính lại càng nhớ anh ta. Cuối cùng cậu còn kẹp ảnh của tên khốn kia vào sách, càng nhắc nhở bản thân không được thích anh ta lại càng cảm thấy rất thích. Loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, khiến cậu không nhịn được tưởng tượng đến cuộc sống hai người ở bên nhau trong tương lai.

Thực ra đối phương chẳng có ý gì, được rồi, ngoại trừ mấy tiếng điện thoại an ủi kia, dù sao một tuần liền Ngụy Diệp không lên mạng, tuy rằng mấy đứa trong nhóm biết cậu đang học lái xe, nhưng Cố Ân Sính vẫn gọi điện thoại tới rất nhiều. Cậu cảm thấy rất vui vẻ, không kiềm chế được mà nói chuyện nhiều hơn, đối phương cũng rất kiên trì nghe cậu nói, đến khi nhìn lại thời gian, 1 tiếng 3 phút, lần đầu tiên Ngụy Diệp phát hiện ra mình là đồ lắm mồm. Được rồi, chỉ cần nghe được thanh âm của Cố Ân Sính, cậu đã thỏa mãn.

Kéo cái hành lí ít ỏi của mình về nhà, Ngụy Diệp phải cảm thán, cậu rất nhớ món mì của mẹ!

Ăn xong cơm, Ngụy Diệp mới kích động mở máy tính, hưng phấn vô cùng giống như cái người chạy trốn trước kia không phải là cậu vậy, rõ ràng mới chỉ hơn mười ngày không thấy anh ta thôi mà. Được rồi, Ngụy Diệp suy nghĩ, nhiệm vụ đêm Thất tịch chắc đã kết thúc rồi?

[Bang][Khí Trì Hoa]: Tiểu Diệp Tử, cuối cùng cậu cũng về rồi!!

[Bang][Khu Cước Tú]: Có cần phải tình cờ thế không? Trở về đúng ngày cuối cùng của nhiệm vụ Thất tịch, mau tới Thành Đô xem tôi bắn Thề non hẹn biển cho sư muội nè.

[Bang][Diệp Khanh]: Không phải chứ, các cậu yêu nhau thật à? Chúc các cậu hạnh phúc.

[Bang][Khu Cước Tú]: Ha ha.

[Bang][Cẩu Đản]: Các cậu nói xem tớ nên bắn cho Pháo ca ở chỗ nào?

[Bang][Diệp Khanh]: Không phải chứ, hai người các cậu cuối cùng cũng yêu nhau rồi!

[Bang][Cẩu Đản]: Cái gì mà yêu nhau, chỉ là đánh cược thua mà thôi. Đồ đáng ghét kia, mau nói xem anh thích bản đồ nào?

[Bang][Tiểu Xuyến Tử]: Trước mặt Đường lão thái ở Đường Môn thì sao? (Đường lão thái hình như là người đứng đầu Đường Gia Bảo)

[Bang][Cẩu Đản]: Đây là anh nói nhá.

[Bang][Khu Cước Tú]: Đệch, đây chính là tiết mục ra mắt nhà chồng sao, chúc mừng Cẩu Đản.

[Bang][Khí Trì Hoa]: Pháo ca, tớ rất hâm mộ cậu!

Ngụy Diệp mở [Bang hội] ra xem, Quân Dạ đang ở đâu? Ặc, sao anh ta lại chạy tới Thương Sơn Nhĩ Hải? Không biết rốt cuộc anh ta có làm nhiệm vụ Thất Tịch hay không? Nhưng mà hôm nay là ngày cuối cùng rồi, chắc chắn anh ta đã làm. Được rồi, hôm nay đi bắt ngựa. Vừa mới tự hỏi tự thay Quân gia trả lời, Ngụy Diệp vô thức nhìn thoáng qua, vị trí của cô em Hoa Lạc cũng là Thương Sơn Nhĩ Hải.

Chắc không phải vì tới suối Hồ Điệp bắn Thề non hẹn biển chứ? Nào ngờ Ngụy Diệp vừa cảm thán xong, trên kênh hiện lên: Giang hồ khoái mã phi báo! Nữ hiệp “Hoa Lạc Vô Thanh” sử dụng [Thề non hẹn biển] trong truyền thuyết với hiệp sĩ “Quân Dạ” ở Thương Sơn Nhĩ Hải! Tuyên cáo thiên hạ: “Hoa Lạc Vô Thanh” ái mộ “Quân Dạ”…

Ngụy Diệp: …

Khụ khụ, xem ra mình đúng là miệng quạ đen. Quên đi, Ngụy Diệp lười nhìn màn hình, mở acc Diệp tiểu thư login.

Trước cửa Thành Đô, Ngụy Diệp điều khiển Diệp tiểu thư sôi nổi đi lại, không ngờ thấy được người quen.

[Cận][Uông Đích Báo Ân]: Cầu một Nhị tiểu thư làm nhiệm vụ đêm Thất tịch.

A, Ngụy Diệp thấy cô ấy gọi nửa ngày rồi mà vẫn còn gọi, nhất thời không hiểu sao lại gia nhập đội.

[Đội][Diệp tiểu thư]: Không ghét acc này sao?

Không ngờ dường như Uông Đích Báo Ân mừng quá quên cả việc cô ấy rất ghét acc Nhị thiếu Tàng Kiếm của Ngụy Diệp, vô cùng sung sướng.

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Cậu không chê tôi là được rồi.

[Đội][Diệp tiểu thư]: Quân nương, sao tôi chê được.

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Quả nhiên là Quân nương thì đơn giản hơn nhiều.

[Đội][Diệp tiểu thư]: ??

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Không có gì, thần hành đến Thuần Dương.

Rất nhanh, hai người đã cày độ thiện cảm đến ba trái tim, bắt đầu làm nhiệm vụ. Ngụy Diệp thấy hai người cứ cùng một chỗ rồi lại thần hành đi khắp nơi rồi lại dùng khinh công chạy, sau đó khi chờ thần hành CD, hai người dừng lại nói chuyện.

(Mức độ thiện cảm giữa 2 nhân vật trong game tính bằng trái tym. Tặng quà cho nhau, bắn pháo cho nhau, đi đâu cũng có nhau thì tăng độ thiện cảm)

[Đội][Diệp tiểu thư]: Vì sao phải tìm một acc nữ để làm nhiệm vụ? Một acc nam không được sao?

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Cảm giác không giống.

[Đội][Diệp tiểu thư]: Có gì không giống, hơn nữa acc nữ đều đi tìm acc nam mà.

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Không có bạn gái, cũng không muốn có tình yêu chóng vánh, có lẽ còn đang chờ mong một tình yêu chân thành từ trên trời rơi xuống.

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Còn cậu, cậu thích ai hay sao mà cứ chờ người ta mãi thế?

[Đội][Diệp tiểu thư]: Đâu có! Tôi chỉ là bận…

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, cứ tùy tiện tìm một cô gái đi.

[Đội][Diệp tiểu thư]: Cảm giác không giống được chưa!!

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Đó chính là đang yêu ai rồi.

[Đội][Diệp tiểu thư]: Người tôi thích đã ôm bảo bối trong ngực rồi, chỉ vài phút là quên béng người ta. Được rồi, thực ra chúng tôi cũng không hứa hẹn gì với nhau, ngay cả câu thích cũng chưa từng nói.

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Hả?

[Đội][Diệp tiểu thư]: Chỉ là một câu chuyện đáng khinh bỉ về người cứ dây dưa rồi lại không dây dưa với tôi.

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Vậy cậu đúng là không xong rồi, có gì mà không dám, hỏi thẳng khó thế sao? Nói không chừng anh ta đang chờ cậu nói.

Quả nhiên đã bị nhìn thấu. Ngụy Diệp yên lặng nhìn chữ “anh ta” mà Uông Đích Báo Ân gửi trên màn hình, cậu vẫn muốn nói hết một lần, dù sao cậu cũng nhịn đến nghẹn lòng rồi, sợ rằng chỉ có trước mặt một người xa lạ, cậu mới có thể nói hết thành lời.

[Đội][Diệp tiểu thư]: Có thể sau này tôi cũng không gặp được người nào như vậy nữa, người tôi ngưỡng mộ trong lòng, khiến tôi rung động, nhưng còn có cách nào khác sao? Tuổi chúng tôi còn quá nhỏ, tương lai còn dài như vậy, nào ai biết chính xác được. Nói ra lời yêu thì sao? Hai người đều bị vạ lây, chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi, phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

[Đội][Diệp tiểu thư]: Tôi sợ đến cuối cùng, hai bên đều đau khổ, cũng sợ bị từ chối, sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được, sợ sau này anh ấy sẽ hận tôi.

[Đội][Uông Đích Báo Ân]: Hóa ra em cũng nghĩ như vậy, Diệp Tử.

[Quân Dạ] gia nhập đội.

[Uông Đích Báo Ân] rời khỏi đội.

Hảo hữu Uông Đích Báo Ân logout.

Trong lòng Ngụy Diệp nảy ra một ý tưởng kinh khủng, mẹ nó!!! Cậu mau chóng hồi tưởng lại quá trình quen biết Uông Đích Báo Ân và Quân Dạ một chút, có vẻ như ngày thứ hai cậu quấy rối Uông Đích Báo Ân, Quân Dạ hay chính là Cố Ân Sính đã tìm tới cửa rồi…

WTF, Ngụy Diệp vừa tức vừa buồn cười, thảo nào thời gian Uông Đích Báo Ân đều trùng khớp như vậy, đúng vào lúc tâm trạng của cậu không tốt. Tuy rằng hành động này của Cố Ân Sính khiến cậu thấy rất săn sóc, rất cảm động, nhưng rốt cuộc anh ta đã nhớ thương cậu bao lâu rồi!!! Cái cảm giác ôm cây đợi thỏ này thực sự khiến cậu khó chịu!!!!

Cảm giác không xoay mấy chục cái Phong lai thì không được!

Chẳng nói chẳng rằng, Ngụy Diệp điều khiển Diệp tiểu thư thần hành tới chỗ Quân Dạ đứng, vừa vặn vào Thương Sơn Nhĩ Hãi thì tự động mở đỏ, rời đội, mở Phong xa! Mục tiêu xoay chết con husky kia!

Đánh chét Quân Dạ đến 4, 5 lần, đánh đến mức em gái Hoa Lạc kêu gọi đầu hàng, chạy tới thêm máu cho Quân Dạ, nhưng mà con husky ngu kia biết đây là để Ngụy Diệp trút giận, một câu cũng không nói, cũng không hề phản kháng, dù sao Diệp Tử thích là được.

Giết đến thỏa mãn xong, Ngụy Diệp đổi thành acc Diệp Khanh, tin nhắn riêng của Quân Dạ cứ nhắn tới.

[Quân Dạ] nói thầm với bạn: Mặc kệ người khác nghĩ gì, tình cảm của anh với em đều nghiêm túc.

[Quân Dạ] nói thầm với bạn: Không phải anh cố ý muốn lừa em, anh chỉ không muốn dọa em sợ.

[Quân Dạ] nói thầm với bạn: Chúng ta thử một lần có được không, anh tin chúng ta sẽ làm được.

Trầm mặc hồi lâu, Ngụy Diệp kiềm chế tâm tình kích đồng, tay run rẩy gõ trả lời.

Bạn nói với [Quân Dạ]: Được.

Bạn nói với [Quân Dạ]: Anh phải đối xử tốt với em, nếu không em xoay chết anh!

Giang hồ khoái mã phi báo! Hiệp sĩ “Quân Dạ” sử dụng [Thề non hẹn biển] trong truyền thuyết với hiệp sĩ “Diệp Khanh” ở Thương Sơn Nhĩ Hải! Tuyên cáo thiên hạ: “Quân Dạ” ái mộ “Diệp Khanh”…, trời chẳng già thì yêu chẳng dứt, đất không nứt thì tình không tan, biển không cạn lòng mãi quấn quít, đá không nứt ý mãi trường tồn. Mặc đời lắm gian nguy, nguyện một lòng son sắt. Dệt mây làm lời thề, lấp ngân hà làm lời hẹn ước, nhờ sao trời bày tỏ, bắc cầu Ô Thước để gặp nhau.Hai ta chung một ý, cùng ngao du giang hồ! Các vị hiệp sĩ mau chóng đến Thương Sơn Nhĩ Hải để chứng kiến cho lời hẹn thề rung động đất trời, quỷ thần khiếp sợ này!

===========================

Tìm hoài không thấy tấm nào Sách Tàng bắn Thề non =)) Thím nào có quăng link cho tui làm minh họa với =))

2014-12-03_21-38-52-000



Thề non hẹn biển ở Thương Sơn Nhĩ Hải

Cái câu bên VN mình nó là như vầy =))

Untitled

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương