Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi
-
Chương 2
Đầu gối Tần Gia Niên bị đụng vào xe đạp, nhờ có bạn học tốt bụng dìu cô, lảo đảo đi đến ký túc xá.
Bạn cùng phòng Dư Băng Di thấy cô, há hốc mồm sửng sốt nửa giây, ngay sau đó kéo ghế qua đỡ cô ngồi xuống, rồi nhanh chóng vòng qua trước mặt Tần Gia Niên, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Dư Băng Di có vóc người cao gầy, ngũ quan xinh đẹp động lòng người, hơn nữa còn có mái tóc dài đen nhánh đúng tiêu chuẩn nữ thần. Nhưng cô gái này lại đến từ vùng Đông Bắc, có tính cách nóng vội, cuống cuồng lên liền không khống chế được văng ra mấy câu vùng Đông Bắc.
Tần Gia Niên nhìn vào đôi mắt ân cần của Dư Băng Di, vội khoát khoát tay giải thích: “Tớ không sao, không sao cả, vì tớ không nhìn đường nên ngã vào xe đạp thôi.”
Dư Băng Di vén tóc dài ra sau tai, ngồi xổm xuống, bóp đầu gối cô một cái.
Tần Gia Niên bị đau rên lên một tiếng.
Dư Băng Di vội rụt tay về không dám chạm vào nữa, mặt cô ấy đầy lo lắng nói: “Cậu mau vén quần lên kiểm tra vết thương lại đi, lỡ bị thương ảnh hưởng đến xương thì sao.”
Tần Gia Niên do dự một chút, đỏ mặt vén ống quần lên. Trên đầu gối là một mảnh bầm tím nhìn vào mà giật mình.
Dư Băng Di: “Ôi má ơi…”
Sư Duẫn đang dựa vào một bên cửa sổ, nghe thế thì thò đầu ra từ trên giường.
Dư Băng Di quay đầu lại nói: “Đàn chị, em đánh thức chị sao?”
Sư Duẫn lắc đầu một cái, dời ánh mắt nhìn Tần Gia Niên rồi xoay người xuống giường.
Sư Duẫn là sinh viên năm ba, ban đầu nhà trường phân phòng ký túc xá thêm một người nữa do vậy cô ấy tách ra, vừa vặn sinh viên năm nhất thừa ra ba người nên ghép cô ấy vào chung phòng.
Dư Băng Di nhìn Sư Duẫn đầy kinh ngạc: “Đàn chị, chị rốt cuộc cũng rời giường.”
Sư Duẫn dường như vẫn còn buồn ngủ, chỉ nghe Dư Băng Di nói thêm: “Ôi, đàn chị cao thật đó!”
Nói bóng gió chính là đã nhập học mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy rõ dáng người cao ráo của cô.
Lại trêu chọc cô ngủ nhiều, Sư Duẫn làm bộ muốn đánh cô ấy, Dư Băng Di cười chạy đi, Tần Gia Niên cũng hé môi cười.
Sư Duẫn kiểm tra vết thương trên chân Tần Gia Niên một chút rồi dẫn cô đi đến phòng y tế, Dư Băng Di đang rãnh rổi cũng đi theo hai người.
Bác sĩ xoa bóp kiểm tra, nói không ảnh hưởng đến gân cốt, rồi cho Tần Gia Niên một ít thuốc, băng băng vải lên, bảo cô về nghỉ ngơi là được.
Từ phòng y tế đi ra đã gần chạng vạng tối.
Sư Duẫn suy nghĩ một chút hỏi Dư Băng Di: “Đình Đình khi nào trở lại? Chị mời mấy đứa ăn một bữa. Phòng 410 của chúng ta phải mở một bữa tiệc lớn.”
Trong mắt Dư Băng Di lóe lên tia phấn khích, “Đình Đình nói là đến hội sinh viên để đăng ký, đoán chừng sẽ nhanh về thôi. Nếu không chúng ta chọn chỗ rồi nhắn cho cậu ấy.”
Sư Duẫn gật đầu, dẫn hai người đến một quán ăn. Tầng hai của quán ăn có một quán nhỏ, giá cả rất vừa túi tiền nên sinh viên trong trường thường đến nơi này ăn.
Lúc ba người đi đến, trước cửa quán ăn đã bắt đầu xếp hàng.
Sư Duẫn lấy số từ phục vụ rồi ba người ngồi chờ ở cửa.
Lát sau, Dư Băng Di nhận được điện thoại của Cung Đình Đình, hai người nói lải nhải một hồi mới tắt máy.
Dư Băng Di hùng hổ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Sư Duẫn: “Đình Đình không tìm được nơi này nên em xuống đón cậu ấy.”
Nghe vậy, Sư Duẫn đứng dậy kéo cô ấy lại: “Thôi em ở lại đi, em đi rồi lạc đến lúc đó chị phải đi tìm người nữa.”
Cô ấy nhét số vào tay Dư Băng Di còn mình thì đi xuống lầu.
Dư Băng Di le lưỡi một cái, kéo Tần Gia Niên ngồi xuống.
Khí trời nóng bức, phục vụ mang trà đá ra cho mọi người uống giải khát, Tần Gia Niên đang khát khô nên uống liền mấy ly, chỉ lát sau phải vội đi vào nhà vệ sinh.
Dư Băng Di vốn định đi với cô nhưng nhìn lên dòng chữ “Qua số không chờ” to đùng trên tường, chỉ có thể dặn dò cô cẩn thân một chút.
Tần Gia Niên gật đầu đã hiểu, khập khiễng đi đến nhà vệ sinh, giải quyết xong đi ra chuẩn bị rửa tay.
Cô mở vòi nước, nhưng vòi nước lâu năm không được sửa nên nước trong vòi phun ra tứ tung.
Mặt Tần Gia Niên bị phun đầy nước, cô theo bản năng lui về phía sau, đầu gối đột nhiên đau nhói lên khiến cô ngã khụy xuống.
Ngay tại thời điểm cô cam chịu số phận để bị ngã thì có một cánh tay khác kéo cô lên. Động tác tay không tính là dịu dàng, nhưng đỡ cô rất vững vàng.
Tần Gia Niên quay đầu thì thấy ánh mắt lạnh như băng và khuôn mặt đẹp trai chết người của Quý Khoan.
Tay anh còn đang nắm cánh tay cô, cảm xúc ấm áp xuyên qua lớp vải truyền vào người cô, mặt Tần Gia Niên lập tức đỏ lên.
Mặt cô đỏ quá khoa trương, Quý Khoan thu tay về, không kìm được quan sát cô gái trước mặt một chút. Đôi mắt to trong veo như nước, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, gò má đỏ ửng như trái đào, áo dài quần dài, ống quần bên phải vén lên để lộ ra bắp chân trắng nõn, trên đầu gối còn quấn một lớp băng.
Bỗng nhiên anh như chợt nhớ ra điều gì liền bật cười, bả vai cũng hơi run theo, anh có một đôi mắt hoa đào, lúc cười đuôi mắt hơi xếch lên, rất câu người.
Anh cong môi cười, cúi đầu xuống thoáng kéo gần khoảng cách với Tần Gia Niên, không nhịn được hỏi: “Em vẫn luôn dễ dàng đỏ mặt như vậy sao?”
Giọng nói anh trầm thấp, sạch sẽ, còn lộ ra ý cười, giống như biển khơi ở đảo Lư, từng cơn từng cơn vỗ vào bờ biển.
Tần Gia Niên ngừng thở, nghe anh nói như vậy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Quý Khoan thấy cô ngẩn người, bất giác lại bật cười. Anh nhìn lướt qua ngoài cửa, lui ra hai bước, hỏi cô: “Người bên ngoài đang gọi em à?”
Tần Gia Niên cẩn thận lắng nghe, là Dư Băng Di đang gọi cô, nên vội vàng đáp lại, cắn môi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
An Bằng đi ra từ nhà vệ sinh nam thì thấy Quý Khoan dựa vào bồn rửa tay mặt tươi cười phơi phới. Cậu ta vừa rửa tay vừa thuận miệng hỏi: “Cười gì vậy Quý Khoan?”
Quý Khoan chậm rãi thu hồi tầm mắt nói: “Gặp phải một cô gái rất thú vị.”
Nghe vậy, ánh mắt An Bằng sáng lên, trêu chọc hỏi Quý Khoan: “Ôi?! Rất thú vị?”
Quý Khoan liếc cậu ta rồi đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: “Thú vị nhưng không muốn chia sẽ với cậu.”
An Bằng: “…” What?!
Nhưng An Bằng nơi nào chịu buông tha, cậu ta chạy nhanh ra đuổi kịp Quý Khoan, truy hỏi: “Sao sao, dáng dấp đẹp không?”
Quý Khoan dừng bước, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Thật sự không có ấn tượng nhiều lắm…” Rồi chợt nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng kia.
Khí thế bát quái của An Bằng cũng biến mất, cậu ta thất vọng nhìn Quý Khoan, lầm bầm một câu: “Cậu không có trái tim à!”
Quý Khoan cười: “Sao hả, sợ tôi không yêu cậu?”
An Bằng nổi giận nhưng lại ăn nói vụng về, càu nhàu cả nữa ngày, kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng, chỉ nặn ra đươc một câu: “Cút, chết đi đồ biến thái!”
Quý Khoan cười càng vui vẻ hơn.
An Bằng cứ nghĩ hòa nhau một ván: “Tôi còn cho rằng cây vạn tuế già như cậu muốn nở hoa rồi chứ.”
Quý Khoan liếc cậu ta một cái: “Cậu nở hoa rồi?”
Chó độc thân vạn năm An Bằng: Được rồi, không muốn tranh cãi với anh em nữa…
…
Tần Gia Niên đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Sư Duẫn và Cung Đình Đình đã trở lại, mấy người nhanh chóng xếp hàng chờ đến số, sau đó phục vụ dẫn các cô đến một bàn vuông nhỏ ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, Tần Gia Niên luôn thất thần, cô vô cùng ão não, vừa rồi ở nhà vệ sinh, nói thế nào thì người ta cũng giúp cô, nhưng cô ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.
Không nên không nên mà!
Cô suy nghĩ hồi lâu, âm thầm quyết định, nếu tương lai có cơ hội gặp lại sẽ phải cảm ơn đàn anh tốt bụng.
Sau khi ăn xong, mọi người đều quan tâm đến Tần Gia Niên đang bị thương nên không đi lang thang khắp nơi.
Tần Gia Niên rất thích bạn cùng phòng, cuộc sống đại học cũng tràn đầy mong đợi. Trừ đầu gối có chút đau ra thì nỗi sợ hãi ban ngày đã bị cô ném ra sau đầu.
Trở về ký túc xá, cô bày giấy ra chuẩn bị luyện chữ một chút.
Một bên chuẩn bị một bên lẩm bẩm lời dặn dò của thầy: “Một ngày rèn luyện một ngày công, một ngày không luyện mười ngày cũng vô ích.”
Tần Gia Niên chấm mực, di chuyển bút lông, một hàng chữ thanh tú xuất hiện trên giấy.
Cung Đình Đình ở sau lưng chuẩn bị đi rửa mặt mà nhìn đến thất thần, lát sau cô ấy thở dài nói: “Oa, Gia Niên, chữ cậu nhìn như in ra vậy!”
Tần Gia Niên có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Không khoa trương như vậy đâu.” Dứt lời, cô lại không nhịn được có chút đắc ý: “Nhưng mà tớ luyện cũng nhiều năm rồi.”
Cung Đình Đình cười cười với cô rồi chạy về chỗ của mình, lát sau mới quay lại.
Cô ấy cầm một tờ đơn đưa cho Tần Gia Niên nói: “Gia Niên cậu báo danh vào hội sinh viên với tớ đi.” Cô ấy chỉ chỉ tờ đơn, còn nói thêm: “Ở đây, cậu ghi là …ban tuyên truyền! Chữ cậu đẹp như vậy nhất định sẽ trúng tuyển.”
Hội sinh viên?
Tần Gia Niên nhìn chằm chằm vào tờ báo danh, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ sẽ tham vào bất kỳ hội nhóm nào của sinh viên. Thứ nhất là cô không biết, thứ hai là cô có tính cách hướng nội, không thích hợp tham gia.
Cung Đình Đình hắng giọng một cái, bắt đầu nghiêm túc thuyết phục: “Tham gia hội sinh viên cậu sẽ có cơ hội quen biết nhiều người hơn, có thể phát triển mảng giao tiếp xã hội, mở rộng xã giao bạn bè, rèn luyện được khả năng giao tiếp và khả năng làm việc nhóm…”
Tần Gia Niên nghe mà sửng sốt, Cung Đình Đình thấy cô có chút dao động, bắt đầu tìm người giúp: “Đàn chị, chị nói có đúng không?”
Sư Duẫn thò đầu ra từ trên giường, mặt xoắn xuýt nói: “Cái đó…khó mà nói được…”
Cung Đình Đình: “…”
Cô ấy tại sao lại tìm một đàn chị cả ngày chỉ biết làm ổ trên giường để hỗ trợ khuyên Gia Niên tham gia hội học sinh chứ!!!
Cung Đình Đình nghiêng đầu nhìn về phía Dư Băng Di.
Dư Băng Di nhìn vào ánh mắt cô ấy giống như đang nhìn một thiếu niên bước vào con đường tà giáo, nhanh miệng nói: “Tớ tham gia vào câu lạc bộ tán thủ*.”
(*Tán thủ: hay tiếng anh gọi là Sanshou (Sanda), là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là Kungfu). Bản thân môn tán thủ chia ra làm ba dạng: Tán thủ thể thao, tán thủ dân sự và tán thủ quân sự. – Nguồn: Wikipedia).
Nói xong, Dư Băng Di lại sờ cằm quay đầu quan sát Tần Gia Niên, ánh mắt đó càng nhìn càng thấy giống như hồ ly thấy thịt ngon.
Tần Gia Niên bị dọa sợ giật mình một cái, tán thủ, nghe đã biết rất bạo lực rồi.
Cô kéo kéo tay áo Cung Đình Đình nói: “Vây tớ đi báo danh với cậu.”
Nếu đã đi ra khỏi đảo Lư thì nên tiếp xúc nhiều người hơn.
Cung Đình Đình vui vẻ vô cùng, rất sợ Tần Gia Niên đổi ý nên ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận hướng dẫn cô điền vào tớ đơn đăng ký.
Mấy người cười cười nói nói rất nhanh đã đến buổi tối.
Ngày hôm sau, ba cô gái năm nhất dậy sớm, tám giờ sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên.
Khoa Trung văn tập trung nhiều nữ nhất, lúc ba người đẩy cửa phòng học ra, bên trong đã ngồi không ít sinh viên. Cung Đình Đình rất tích cực kéo hai cô ngồi ở hàng thứ nhất.
Đúng tám giờ, một giảng viên đẩy cửa đi vào, trên sống mũi cô ấy là một cái kính gọng đen, trên người mặc váy, không ngăn được cái bụng nhô lên.
Cô ấy vỗ vỗ tay, trong phòng học dần yên tĩnh lại, “Xin chào các bạn, cô tên Nghê Tuyết, là giáo viên hướng dẫn lớp tiếng Trung này.” Cô ấy nhẹ nhàng sờ bụng mình, cười nói: “Tình trạng của cô tương đối đặc thù, hy vọng mọi người sau này sẽ phối hợp nhiều hơn với cô, cũng chúc mọi người có cuộc sống đại học tốt đẹp.”
Cô Nghê nói đơn giản mấy câu sau đó trong lớp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tần Gia Niên cũng như những sinh viên ngồi đó, lưng thẳng tắp, trong ánh mắt lóe lên tia nhiệt huyết, tràn đầy hy vọng, trong lòng dâng trào cảm giác muốn trải nghiệm cuộc sống mới.
Tiếng vỗ tay dần dần ngưng lại, cửa phòng học chợt bị đẩy ra.
Bốn nam sinh áy náy đứng ngoài cửa.
Hai mươi mấy cặp mắt trong phòng học đồng loạt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy vẻ mặt bọn họ vô cùng ngượng ngùng, người này đẩy người kia, né tránh không dám nói. Dáng vẻ nghiêm túc xin lỗi vì đến trễ.
Nghê Tuyết nhìn qua bọn họ một lượt, hắng giọng nói: “Sao vậy? Muốn làm gì hả?”
Một nam sinh bị đẩy về phía trước, nghe Nghê Tuyết nói vậy thì ngượng ngùng nắm tóc, mỉm cười nũng nịu, lộ ra hàm trăng trắng bóng.
Dáng người cậu ta rất cao, da màu lúa mạch, mắt một mí, cười lên như ánh mặt trời ban mai.
Nghê Tuyết cười nhìn bọn họ rồi thúc giục: “Còn không mau vào tìm chỗ ngồi.”
Mấy nam sinh vội vàng vào lớp nhưng bị Nghê Tuyết gọi giật lại: “Ngồi ở hàng đầu đi.”
Tần Gia Niên và mọi người trong lớp thôi không nhìn nữa, mấy nam sinh đó trật tự ngồi xuống bàn trên cùng,
Liêu Kim Hoa mới vừa ngồi xuống đã không chờ được xoay người lẩm bẩm với nam sinh bên cạnh: “Trời ơi, mới mở của lớp đã thấy giảng viên đứng bên trong, tớ biết bị trễ rồi mà, không thể bình tĩnh được nữa.”
Cậu ta nhìn bốn phía một vòng, lại nói tiếp: “Lúc đó tớ đã vô cùng tín nhiệm lão tam mới đẩy cậu ấy lên trước, nhìn vào nụ cười vô hại của cậu ấy thì người phụ nữ nào dám nói nặng lời chứ.”
Liêu Kim Hoa càng nói càng hăng say, nam sinh gầy còm bên cạnh cười run rẩy, cậu ta dường như còn chưa thấy đủ, nói thêm: “Là nhất rồi, mẹ nó không nhịn cười được, ai da, cười chết mất, bụng đau quá…”
Cậu ta vừa nói vừa cười hề hề nhìn La Vũ Xuyên ngồi bên tai trái mình.
La Vũ Xuyên rất cao, nghe cậu ta trêu chọc mình liền nhấc chân đá cậu ta một cái, cười mắng: “Cút, đồ lưu manh!”
Nghê Tuyết đứng trên bục giảng thấy mấy nam sinh ngồi xuống còn không chịu nghiêm chỉnh, lập tức chỉ La Vũ Xuyên nói: “Đứng lên tự giới thiệu mình.”
Mặt La Vũ Xuyên ngơ ngác, chỉ vào mình hỏi: “Em?”
Nghê Tuyết gật đầu: “Đúng, bắt đầu từ em, tự giới thiệu bản thân một chút, ưu điểm là gì, khuyết điểm là gì.”
La Vũ Xuyên lại đá Liêu Kim Hoa một cái, rồi mới bất đắc dĩ đi lên bục giảng.
Hồi lâu sau, câu ta nở một nụ cười, nói: “Tớ tên là La Vũ Xuyên, ưu điểm của tớ là không có khuyết điểm gì cả, khuyết điểm của tớ là không có ưu điểm gì hết…”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Khoan: “Nam phụ ra sân sớm vậy sao?!
La Vũ Xuyên: “Liên quan gì đến cậu?”
Tần Gia Niên: “Chuyện gì vậy?”
La Vũ Xuyên: “À…Không có gì..Chỉ muốn hỏi là đi ngang qua tiểu tiên nữ có thể thu nhận luôn được không?”
Bạn cùng phòng Dư Băng Di thấy cô, há hốc mồm sửng sốt nửa giây, ngay sau đó kéo ghế qua đỡ cô ngồi xuống, rồi nhanh chóng vòng qua trước mặt Tần Gia Niên, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Dư Băng Di có vóc người cao gầy, ngũ quan xinh đẹp động lòng người, hơn nữa còn có mái tóc dài đen nhánh đúng tiêu chuẩn nữ thần. Nhưng cô gái này lại đến từ vùng Đông Bắc, có tính cách nóng vội, cuống cuồng lên liền không khống chế được văng ra mấy câu vùng Đông Bắc.
Tần Gia Niên nhìn vào đôi mắt ân cần của Dư Băng Di, vội khoát khoát tay giải thích: “Tớ không sao, không sao cả, vì tớ không nhìn đường nên ngã vào xe đạp thôi.”
Dư Băng Di vén tóc dài ra sau tai, ngồi xổm xuống, bóp đầu gối cô một cái.
Tần Gia Niên bị đau rên lên một tiếng.
Dư Băng Di vội rụt tay về không dám chạm vào nữa, mặt cô ấy đầy lo lắng nói: “Cậu mau vén quần lên kiểm tra vết thương lại đi, lỡ bị thương ảnh hưởng đến xương thì sao.”
Tần Gia Niên do dự một chút, đỏ mặt vén ống quần lên. Trên đầu gối là một mảnh bầm tím nhìn vào mà giật mình.
Dư Băng Di: “Ôi má ơi…”
Sư Duẫn đang dựa vào một bên cửa sổ, nghe thế thì thò đầu ra từ trên giường.
Dư Băng Di quay đầu lại nói: “Đàn chị, em đánh thức chị sao?”
Sư Duẫn lắc đầu một cái, dời ánh mắt nhìn Tần Gia Niên rồi xoay người xuống giường.
Sư Duẫn là sinh viên năm ba, ban đầu nhà trường phân phòng ký túc xá thêm một người nữa do vậy cô ấy tách ra, vừa vặn sinh viên năm nhất thừa ra ba người nên ghép cô ấy vào chung phòng.
Dư Băng Di nhìn Sư Duẫn đầy kinh ngạc: “Đàn chị, chị rốt cuộc cũng rời giường.”
Sư Duẫn dường như vẫn còn buồn ngủ, chỉ nghe Dư Băng Di nói thêm: “Ôi, đàn chị cao thật đó!”
Nói bóng gió chính là đã nhập học mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy rõ dáng người cao ráo của cô.
Lại trêu chọc cô ngủ nhiều, Sư Duẫn làm bộ muốn đánh cô ấy, Dư Băng Di cười chạy đi, Tần Gia Niên cũng hé môi cười.
Sư Duẫn kiểm tra vết thương trên chân Tần Gia Niên một chút rồi dẫn cô đi đến phòng y tế, Dư Băng Di đang rãnh rổi cũng đi theo hai người.
Bác sĩ xoa bóp kiểm tra, nói không ảnh hưởng đến gân cốt, rồi cho Tần Gia Niên một ít thuốc, băng băng vải lên, bảo cô về nghỉ ngơi là được.
Từ phòng y tế đi ra đã gần chạng vạng tối.
Sư Duẫn suy nghĩ một chút hỏi Dư Băng Di: “Đình Đình khi nào trở lại? Chị mời mấy đứa ăn một bữa. Phòng 410 của chúng ta phải mở một bữa tiệc lớn.”
Trong mắt Dư Băng Di lóe lên tia phấn khích, “Đình Đình nói là đến hội sinh viên để đăng ký, đoán chừng sẽ nhanh về thôi. Nếu không chúng ta chọn chỗ rồi nhắn cho cậu ấy.”
Sư Duẫn gật đầu, dẫn hai người đến một quán ăn. Tầng hai của quán ăn có một quán nhỏ, giá cả rất vừa túi tiền nên sinh viên trong trường thường đến nơi này ăn.
Lúc ba người đi đến, trước cửa quán ăn đã bắt đầu xếp hàng.
Sư Duẫn lấy số từ phục vụ rồi ba người ngồi chờ ở cửa.
Lát sau, Dư Băng Di nhận được điện thoại của Cung Đình Đình, hai người nói lải nhải một hồi mới tắt máy.
Dư Băng Di hùng hổ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Sư Duẫn: “Đình Đình không tìm được nơi này nên em xuống đón cậu ấy.”
Nghe vậy, Sư Duẫn đứng dậy kéo cô ấy lại: “Thôi em ở lại đi, em đi rồi lạc đến lúc đó chị phải đi tìm người nữa.”
Cô ấy nhét số vào tay Dư Băng Di còn mình thì đi xuống lầu.
Dư Băng Di le lưỡi một cái, kéo Tần Gia Niên ngồi xuống.
Khí trời nóng bức, phục vụ mang trà đá ra cho mọi người uống giải khát, Tần Gia Niên đang khát khô nên uống liền mấy ly, chỉ lát sau phải vội đi vào nhà vệ sinh.
Dư Băng Di vốn định đi với cô nhưng nhìn lên dòng chữ “Qua số không chờ” to đùng trên tường, chỉ có thể dặn dò cô cẩn thân một chút.
Tần Gia Niên gật đầu đã hiểu, khập khiễng đi đến nhà vệ sinh, giải quyết xong đi ra chuẩn bị rửa tay.
Cô mở vòi nước, nhưng vòi nước lâu năm không được sửa nên nước trong vòi phun ra tứ tung.
Mặt Tần Gia Niên bị phun đầy nước, cô theo bản năng lui về phía sau, đầu gối đột nhiên đau nhói lên khiến cô ngã khụy xuống.
Ngay tại thời điểm cô cam chịu số phận để bị ngã thì có một cánh tay khác kéo cô lên. Động tác tay không tính là dịu dàng, nhưng đỡ cô rất vững vàng.
Tần Gia Niên quay đầu thì thấy ánh mắt lạnh như băng và khuôn mặt đẹp trai chết người của Quý Khoan.
Tay anh còn đang nắm cánh tay cô, cảm xúc ấm áp xuyên qua lớp vải truyền vào người cô, mặt Tần Gia Niên lập tức đỏ lên.
Mặt cô đỏ quá khoa trương, Quý Khoan thu tay về, không kìm được quan sát cô gái trước mặt một chút. Đôi mắt to trong veo như nước, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, gò má đỏ ửng như trái đào, áo dài quần dài, ống quần bên phải vén lên để lộ ra bắp chân trắng nõn, trên đầu gối còn quấn một lớp băng.
Bỗng nhiên anh như chợt nhớ ra điều gì liền bật cười, bả vai cũng hơi run theo, anh có một đôi mắt hoa đào, lúc cười đuôi mắt hơi xếch lên, rất câu người.
Anh cong môi cười, cúi đầu xuống thoáng kéo gần khoảng cách với Tần Gia Niên, không nhịn được hỏi: “Em vẫn luôn dễ dàng đỏ mặt như vậy sao?”
Giọng nói anh trầm thấp, sạch sẽ, còn lộ ra ý cười, giống như biển khơi ở đảo Lư, từng cơn từng cơn vỗ vào bờ biển.
Tần Gia Niên ngừng thở, nghe anh nói như vậy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Quý Khoan thấy cô ngẩn người, bất giác lại bật cười. Anh nhìn lướt qua ngoài cửa, lui ra hai bước, hỏi cô: “Người bên ngoài đang gọi em à?”
Tần Gia Niên cẩn thận lắng nghe, là Dư Băng Di đang gọi cô, nên vội vàng đáp lại, cắn môi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
An Bằng đi ra từ nhà vệ sinh nam thì thấy Quý Khoan dựa vào bồn rửa tay mặt tươi cười phơi phới. Cậu ta vừa rửa tay vừa thuận miệng hỏi: “Cười gì vậy Quý Khoan?”
Quý Khoan chậm rãi thu hồi tầm mắt nói: “Gặp phải một cô gái rất thú vị.”
Nghe vậy, ánh mắt An Bằng sáng lên, trêu chọc hỏi Quý Khoan: “Ôi?! Rất thú vị?”
Quý Khoan liếc cậu ta rồi đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: “Thú vị nhưng không muốn chia sẽ với cậu.”
An Bằng: “…” What?!
Nhưng An Bằng nơi nào chịu buông tha, cậu ta chạy nhanh ra đuổi kịp Quý Khoan, truy hỏi: “Sao sao, dáng dấp đẹp không?”
Quý Khoan dừng bước, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Thật sự không có ấn tượng nhiều lắm…” Rồi chợt nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng kia.
Khí thế bát quái của An Bằng cũng biến mất, cậu ta thất vọng nhìn Quý Khoan, lầm bầm một câu: “Cậu không có trái tim à!”
Quý Khoan cười: “Sao hả, sợ tôi không yêu cậu?”
An Bằng nổi giận nhưng lại ăn nói vụng về, càu nhàu cả nữa ngày, kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng, chỉ nặn ra đươc một câu: “Cút, chết đi đồ biến thái!”
Quý Khoan cười càng vui vẻ hơn.
An Bằng cứ nghĩ hòa nhau một ván: “Tôi còn cho rằng cây vạn tuế già như cậu muốn nở hoa rồi chứ.”
Quý Khoan liếc cậu ta một cái: “Cậu nở hoa rồi?”
Chó độc thân vạn năm An Bằng: Được rồi, không muốn tranh cãi với anh em nữa…
…
Tần Gia Niên đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Sư Duẫn và Cung Đình Đình đã trở lại, mấy người nhanh chóng xếp hàng chờ đến số, sau đó phục vụ dẫn các cô đến một bàn vuông nhỏ ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, Tần Gia Niên luôn thất thần, cô vô cùng ão não, vừa rồi ở nhà vệ sinh, nói thế nào thì người ta cũng giúp cô, nhưng cô ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.
Không nên không nên mà!
Cô suy nghĩ hồi lâu, âm thầm quyết định, nếu tương lai có cơ hội gặp lại sẽ phải cảm ơn đàn anh tốt bụng.
Sau khi ăn xong, mọi người đều quan tâm đến Tần Gia Niên đang bị thương nên không đi lang thang khắp nơi.
Tần Gia Niên rất thích bạn cùng phòng, cuộc sống đại học cũng tràn đầy mong đợi. Trừ đầu gối có chút đau ra thì nỗi sợ hãi ban ngày đã bị cô ném ra sau đầu.
Trở về ký túc xá, cô bày giấy ra chuẩn bị luyện chữ một chút.
Một bên chuẩn bị một bên lẩm bẩm lời dặn dò của thầy: “Một ngày rèn luyện một ngày công, một ngày không luyện mười ngày cũng vô ích.”
Tần Gia Niên chấm mực, di chuyển bút lông, một hàng chữ thanh tú xuất hiện trên giấy.
Cung Đình Đình ở sau lưng chuẩn bị đi rửa mặt mà nhìn đến thất thần, lát sau cô ấy thở dài nói: “Oa, Gia Niên, chữ cậu nhìn như in ra vậy!”
Tần Gia Niên có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Không khoa trương như vậy đâu.” Dứt lời, cô lại không nhịn được có chút đắc ý: “Nhưng mà tớ luyện cũng nhiều năm rồi.”
Cung Đình Đình cười cười với cô rồi chạy về chỗ của mình, lát sau mới quay lại.
Cô ấy cầm một tờ đơn đưa cho Tần Gia Niên nói: “Gia Niên cậu báo danh vào hội sinh viên với tớ đi.” Cô ấy chỉ chỉ tờ đơn, còn nói thêm: “Ở đây, cậu ghi là …ban tuyên truyền! Chữ cậu đẹp như vậy nhất định sẽ trúng tuyển.”
Hội sinh viên?
Tần Gia Niên nhìn chằm chằm vào tờ báo danh, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ sẽ tham vào bất kỳ hội nhóm nào của sinh viên. Thứ nhất là cô không biết, thứ hai là cô có tính cách hướng nội, không thích hợp tham gia.
Cung Đình Đình hắng giọng một cái, bắt đầu nghiêm túc thuyết phục: “Tham gia hội sinh viên cậu sẽ có cơ hội quen biết nhiều người hơn, có thể phát triển mảng giao tiếp xã hội, mở rộng xã giao bạn bè, rèn luyện được khả năng giao tiếp và khả năng làm việc nhóm…”
Tần Gia Niên nghe mà sửng sốt, Cung Đình Đình thấy cô có chút dao động, bắt đầu tìm người giúp: “Đàn chị, chị nói có đúng không?”
Sư Duẫn thò đầu ra từ trên giường, mặt xoắn xuýt nói: “Cái đó…khó mà nói được…”
Cung Đình Đình: “…”
Cô ấy tại sao lại tìm một đàn chị cả ngày chỉ biết làm ổ trên giường để hỗ trợ khuyên Gia Niên tham gia hội học sinh chứ!!!
Cung Đình Đình nghiêng đầu nhìn về phía Dư Băng Di.
Dư Băng Di nhìn vào ánh mắt cô ấy giống như đang nhìn một thiếu niên bước vào con đường tà giáo, nhanh miệng nói: “Tớ tham gia vào câu lạc bộ tán thủ*.”
(*Tán thủ: hay tiếng anh gọi là Sanshou (Sanda), là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là Kungfu). Bản thân môn tán thủ chia ra làm ba dạng: Tán thủ thể thao, tán thủ dân sự và tán thủ quân sự. – Nguồn: Wikipedia).
Nói xong, Dư Băng Di lại sờ cằm quay đầu quan sát Tần Gia Niên, ánh mắt đó càng nhìn càng thấy giống như hồ ly thấy thịt ngon.
Tần Gia Niên bị dọa sợ giật mình một cái, tán thủ, nghe đã biết rất bạo lực rồi.
Cô kéo kéo tay áo Cung Đình Đình nói: “Vây tớ đi báo danh với cậu.”
Nếu đã đi ra khỏi đảo Lư thì nên tiếp xúc nhiều người hơn.
Cung Đình Đình vui vẻ vô cùng, rất sợ Tần Gia Niên đổi ý nên ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận hướng dẫn cô điền vào tớ đơn đăng ký.
Mấy người cười cười nói nói rất nhanh đã đến buổi tối.
Ngày hôm sau, ba cô gái năm nhất dậy sớm, tám giờ sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên.
Khoa Trung văn tập trung nhiều nữ nhất, lúc ba người đẩy cửa phòng học ra, bên trong đã ngồi không ít sinh viên. Cung Đình Đình rất tích cực kéo hai cô ngồi ở hàng thứ nhất.
Đúng tám giờ, một giảng viên đẩy cửa đi vào, trên sống mũi cô ấy là một cái kính gọng đen, trên người mặc váy, không ngăn được cái bụng nhô lên.
Cô ấy vỗ vỗ tay, trong phòng học dần yên tĩnh lại, “Xin chào các bạn, cô tên Nghê Tuyết, là giáo viên hướng dẫn lớp tiếng Trung này.” Cô ấy nhẹ nhàng sờ bụng mình, cười nói: “Tình trạng của cô tương đối đặc thù, hy vọng mọi người sau này sẽ phối hợp nhiều hơn với cô, cũng chúc mọi người có cuộc sống đại học tốt đẹp.”
Cô Nghê nói đơn giản mấy câu sau đó trong lớp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tần Gia Niên cũng như những sinh viên ngồi đó, lưng thẳng tắp, trong ánh mắt lóe lên tia nhiệt huyết, tràn đầy hy vọng, trong lòng dâng trào cảm giác muốn trải nghiệm cuộc sống mới.
Tiếng vỗ tay dần dần ngưng lại, cửa phòng học chợt bị đẩy ra.
Bốn nam sinh áy náy đứng ngoài cửa.
Hai mươi mấy cặp mắt trong phòng học đồng loạt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy vẻ mặt bọn họ vô cùng ngượng ngùng, người này đẩy người kia, né tránh không dám nói. Dáng vẻ nghiêm túc xin lỗi vì đến trễ.
Nghê Tuyết nhìn qua bọn họ một lượt, hắng giọng nói: “Sao vậy? Muốn làm gì hả?”
Một nam sinh bị đẩy về phía trước, nghe Nghê Tuyết nói vậy thì ngượng ngùng nắm tóc, mỉm cười nũng nịu, lộ ra hàm trăng trắng bóng.
Dáng người cậu ta rất cao, da màu lúa mạch, mắt một mí, cười lên như ánh mặt trời ban mai.
Nghê Tuyết cười nhìn bọn họ rồi thúc giục: “Còn không mau vào tìm chỗ ngồi.”
Mấy nam sinh vội vàng vào lớp nhưng bị Nghê Tuyết gọi giật lại: “Ngồi ở hàng đầu đi.”
Tần Gia Niên và mọi người trong lớp thôi không nhìn nữa, mấy nam sinh đó trật tự ngồi xuống bàn trên cùng,
Liêu Kim Hoa mới vừa ngồi xuống đã không chờ được xoay người lẩm bẩm với nam sinh bên cạnh: “Trời ơi, mới mở của lớp đã thấy giảng viên đứng bên trong, tớ biết bị trễ rồi mà, không thể bình tĩnh được nữa.”
Cậu ta nhìn bốn phía một vòng, lại nói tiếp: “Lúc đó tớ đã vô cùng tín nhiệm lão tam mới đẩy cậu ấy lên trước, nhìn vào nụ cười vô hại của cậu ấy thì người phụ nữ nào dám nói nặng lời chứ.”
Liêu Kim Hoa càng nói càng hăng say, nam sinh gầy còm bên cạnh cười run rẩy, cậu ta dường như còn chưa thấy đủ, nói thêm: “Là nhất rồi, mẹ nó không nhịn cười được, ai da, cười chết mất, bụng đau quá…”
Cậu ta vừa nói vừa cười hề hề nhìn La Vũ Xuyên ngồi bên tai trái mình.
La Vũ Xuyên rất cao, nghe cậu ta trêu chọc mình liền nhấc chân đá cậu ta một cái, cười mắng: “Cút, đồ lưu manh!”
Nghê Tuyết đứng trên bục giảng thấy mấy nam sinh ngồi xuống còn không chịu nghiêm chỉnh, lập tức chỉ La Vũ Xuyên nói: “Đứng lên tự giới thiệu mình.”
Mặt La Vũ Xuyên ngơ ngác, chỉ vào mình hỏi: “Em?”
Nghê Tuyết gật đầu: “Đúng, bắt đầu từ em, tự giới thiệu bản thân một chút, ưu điểm là gì, khuyết điểm là gì.”
La Vũ Xuyên lại đá Liêu Kim Hoa một cái, rồi mới bất đắc dĩ đi lên bục giảng.
Hồi lâu sau, câu ta nở một nụ cười, nói: “Tớ tên là La Vũ Xuyên, ưu điểm của tớ là không có khuyết điểm gì cả, khuyết điểm của tớ là không có ưu điểm gì hết…”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Khoan: “Nam phụ ra sân sớm vậy sao?!
La Vũ Xuyên: “Liên quan gì đến cậu?”
Tần Gia Niên: “Chuyện gì vậy?”
La Vũ Xuyên: “À…Không có gì..Chỉ muốn hỏi là đi ngang qua tiểu tiên nữ có thể thu nhận luôn được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook