Xin Ngươi Đừng Theo Đuổi Ta
-
C21: Dấu hôn
Dịch: Gạo
***
Áo của Lâm Vũ Chi vẫn còn trên người, cậu đập một cái gối lên mặt Đường Hành Thiên: "Em có mặc không thì liên quan gì tới anh?"
"Cút lẹ đi!"
Đường Hành Thiên ngoan ngoãn chịu đập một cái, cũng không giận. Hắn đặt cằm lên bên thành giường của Lâm Vũ Chi, trả quần lót lại cho cậu. Nhân lúc em bé đang luống cuống tay chân giấu vào trong chân thì Đường Hành Thiên đưa tay ra lật chăn của Lâm Vũ Chi lên.
Lâm Vũ Chi hoảng hốt, lấy tay đè chăn lại: "Đm, mẹ nó Đường Hành Thiên, anh biết xấu hổ một chút thì anh chết hả?"
Chân của Đường Hành Thiên rất dài, hắn trèo lên giường của Lâm Vũ Chi một cách dễ dàng. Giường trong trường học thì cũng chỉ lớn bấy nhiêu đây thôi, chứa một lượt hai nam sinh cao lớn thế này thì rất chật. Lâm Vũ Chi rúc vào bên vách tường, ôm chặt chăn nổi điên lên.
"Không biết xấu hổ!"
"Cha già dê!"
"Cút xuống mau!"
Cái tay đang giấu trong chăn của Lâm Vũ Chi vẫn còn đang nắm chặt cái quần lót, hai chân đè chặt lại, chăn không đủ dày nên bây giờ Lâm Vũ Chi không hề có một chút cảm giác an toàn nào. Cậu cứ cảm thấy Đường Hành Thiên sẽ lật chăn của mình lên bất cứ lúc nào.
Lâm Vũ Chi bịt kín chăn lại, duỗi một chân ra đạp Đường Hành Thiên: "Anh có tin em đá anh xuống dưới luôn không?"
Cậu thật sự không ngờ tốc độ vứt giày ra rồi bò lên giường của Đường Hành Thiên lại nhanh như vậy. Đối phương nắm lấy thành giường, không hề bị Lâm Vũ Chi đá xuống mà ngược lại còn nắm chân của Lâm Vũ Chi kéo về phía mình.
"Cho anh xem thử nào." Tay của Đường Hành Thiên luồng vào trong chăn.
Lâm Vũ Chi vừa tức, vừa sốt ruột, vừa xấu hổ, bịt kín hết cả cái thân một mét tám vào trong chăn chỉ thò một cái đầu ra ngoài, đầu tóc rối bù nhưng vẫn không quên chửi Đường Hành Thiên: "Anh dám hả! Anh thử coi!"
"Anh có tin em làm chết anh luôn không hả Đường Hành Thiên!" Cậu nói tới tên của Đường Hành Thiên thì đã hét tới lạc giọng, nhiệt độ trên tay của Đường Hành Thiên thấp hơn nhiệt độ cơ thể của Lâm Vũ Chi. Lúc hắn vừa chạm vào đầu gối cậu thì hơi lạnh xộc thẳng vào xương tuỷ nhưng lại nóng bừng lên trong nháy mắt, Lâm Vũ Chi không còn tâm trạng gì để chửi nổi nữa. Cậu ra sức giãy dụa, bởi vì tay của Đường Hành Thiên đang trượt theo bắp đùi lên trên.
"Làm làm làm, làm chết anh luôn." Bây giờ Lâm Vũ Chi có nói gì thì Đường Hành Thiên cũng nghe theo hết. Lâm Vũ Chi rất gầy, Đường Hành Thiên chỉ dùng một tay thôi đã vòng qua hết được bắp chân của đối phương.
Trong lúc giãy dụa thì cả hai chân đều cọ lung tung lên trên cánh tay, Đường Hành Thiên ôm hết cả chân lẫn người vào trong lòng: "Chi Chi ơi, Chi Chi của anh ơi."
Lâm Vũ Chi bị giam cứng trong lòng Đường Hành Thiên không động đậy gì được. Lúc Đường Hành Thiên gọi cậu là Chi Chi thì Lâm Vũ Chi ngửa đầu lên cạp mặt của Đường Hành Thiên một cái.
"Đcm ai là Chi Chi của anh chứ, cút lẹ lên!"
Cực kì là hung dữ.
Đường Hành Thiên rũ mắt xuống nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, trong lúc đối phương vẫn còn đang ầm ĩ la mắng thì vén luôn chăn lên rồi bọc mình vào trong.
Lâm Vũ Chi trợn trừng mắt, không thể tin nổi: "Đm, anh làm thật đấy à!"
Đường Hành Thiên đè Lâm Vũ Chi lại, hôn lên tai cậu rồi lại hôn lên mắt cậu: "Chi Chi ơi, nào, để anh hôn em đi, nghe nói lúc sốt thì miệng sẽ nóng hơn bình thường đó."
Lâm Vũ Chi trốn trong chăn, quần áo nhăn nhúm hết. Cả người cậu bị hôn tới mức sắp chảy hết ra như bơ, nhưng miệng thì không hề chịu thua chút nào: "Em là người đàn ông của anh đó, người đàn ông của anh bảo anh cút lẹ lên."
Đường Hành Thiên sửng sốt một lúc rồi vùi đầu vào bên hõm cổ của Lâm Vũ Chi cười khúc khích: "Chi Chi ơi, sao em lại ngoan thế này."
Lâm Vũ Chi đã không còn bận tâm được tới chuyện gì khác nữa rồi, khoé mắt cậu rưng rưng, không biết là vì đau hay là sướng. Đường Hành Thiên quỳ trên giường của cậu, trên người hai người đang trùm chăn, nhìn từ bên ngoài thì nhô cao lên một cục.
Gương mặt cậu ửng đỏ, không biết là do xấu hổ hay là nóng quá, nhờ có ánh nắng chiếu vào mà có thể nhìn thấy hết không sót thứ gì.
Lâm Vũ Chi đạp không nổi Đường Hành Thiên ra, cũng đẩy không được, nói nhiều thì lại bị đè xuống hôn tới không thở nổi. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hành Thiên từ từ cúi xuống, hôn lên trên eo mình.
"Đm anh, Đường Hành Thiên..." Trong cổ họng Lâm Vũ Chi khẽ phát ra tiếng rên rỉ, sau khi cậu nhận ra thì lập tức cắn chặt răng lại, hai mắt vừa không cam lòng vừa tức điên nhìn chằm chằm Đường Hành Thiên.
Đường Hành Thiên ngước mắt lên, hai mắt tối sầm. Khi hắn chạm phải ánh mắt của Lâm Vũ Chi thì cười khẽ một tiếng.
Giọng của hắn còn khàn hơn của Lâm Vũ Chi, khàn như kiểu cuống họng đã bị rách nát bươm luôn rồi vậy: "Bé cưng ơi, giúp người đàn ông của em đi."
Lâm Vũ Chi vẫn cứng đầu không lên tiếng.
Đường Hành Thiên chồm lên trên hôn môi Lâm Vũ Chi, chậm rãi nói: "Một là dùng miệng, hai là dùng tay, còn ba là bị anh làm luôn, em chọn một kiểu đi."
"Em mà không nói gì thì anh sẽ coi như em chọn cái cuối cùng..."
Lâm Vũ Chi lập tức sống dậy lại: "Chọn chọn chọn, em chọn, dùng tay, em dùng tay."
Đường Hành Thiên hôn chụt cậu một cái: "Bé con ngoan ghê."
May mà chăn của Lâm Vũ Chi đủ lớn nên mới che đủ cho hai người, Lâm Vũ Chi bị kéo vào trong lòng của Đường Hành Thiên. Cậu đang sốt nhưng nhiệt độ cũng không cao lắm, vậy mà cả người lại ướt sũng hết.
Đường Hành Thiên hôn cậu, liếm liếm răng lưỡi của cậu. Vốn dĩ Lâm Vũ Chi đã nóng rồi mà còn bị hôn tới nín thở nên lại càng nổi nóng hơn, cậu xoay đầu đi mấy lần vẫn không né thoát được.
Đường Hành Thiên vẫn cứ dựa sát rạt vào Lâm Vũ Chi như một con chó lớn vậy.
.....
Lâm Vũ Chi vẫn sốt nhẹ từ sáng tới giờ, mãi sau thì bắt đầu toát đầy mồ hôi. Đường Hành Thiên dỗ dành cậu: "Ra mồ hôi rồi thì sẽ hạ sốt thôi."
Lâm Vũ Chi nhấc chân lên đá hắn một cái mà không có chút lực nào: "Nếu như là sinh viên chuyên ngành khác, nhìn thấy người yêu mình bị sốt thế này thì chắc chắn không thể chó được như anh."
Đường Hành Thiên vén tóc mái ướt nhẹp của cậu ra sau, để lộ ra cái trán trơn bóng. Lâm Vũ Chi lười biếng cụp mắt xuống, bực bội hất tay của đối phương ra nhưng lại bị nắm hết cả cổ tay lại, xong thì lại bị cho vào trong miệng cắn mạnh một cái.
Cho dù là như thế thì Lâm Vũ Chi cũng không còn chút sức lực nào để đấm người nữa.
Lúc cậu mơ mơ màng màng thiếp đi thì cảm nhận được cánh tay đang ôm mình của người sau lưng từ từ siết chặt lại. Lâm Vũ Chi khó chịu kêu hừ hừ hai tiếng thì đối phương mới buông lỏng ra.
Ngay sau đó, Lâm Vũ Chi cảm nhận được đối phương vùi đầu vào bên hõm cổ của mình, những cái hôn vụn vặt không ngừng rơi xuống. Tiếng nỉ non cực nhỏ nhưng Lâm Vũ Chi vẫn nghe thấy được.
"Chi Chi của anh, cục cưng Chi Chi của anh."
-
Lúc Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên về tới kí túc xá thì đã hơn tám giờ tối rồi, lúc trưa vì có tiết tự học nên họ không về lại kí túc xá. Vừa mới bước vào phòng kí túc xá thì cả hai đều ngây người.
Sao Lâm Vũ Chi của bọn họ lại bị sốt tới nỗi biến thành đàn anh Đường luôn thế này?
Ngẩng đầu lên nhìn thử thì, à, Lâm Vũ Chi của bọn họ vẫn còn ở đây.
Đường Hành Thiên cứ tự nhiên như ở nhà, tuy là hắn đang mặc hoodie và quần jean nhưng lại tạo cho người ta cảm giác như đang ở nhà vậy. Trong phòng kí túc xá cũng không mở đèn, chỉ có một ngọn đèn vàng trên bàn của Lâm Vũ Chi rọi lên. Lâm Vũ Chi ngồi trên giường nhai khoai tây rôm rốp, Đường Hành Thiên đang ngồi bên dưới highlight trọng tâm cho Lâm Vũ Chi.
Triệu Lương gọi đàn anh Đường một tiếng, Lưu Tiểu Thiên cũng gọi theo cùng.
Đường Hành Thiên gật gật đầu chào họ rồi thò tay lên đập đập ván giường trên đầu: "Chi Chi, bạn cùng phòng của em về rồi kìa."
Lâm Vũ Chi mờ mịt quay đầu qua, lúc này Triệu Lương mới phát hiện ra đối phương đang đeo tai nghe, chẳng trách không nghe thấy tiếng họ mở cửa.
Lâm Vũ Chi kéo kéo cổ áo, lười biếng chào một tiếng: "Chào buổi tối."
Triệu Lương đặt cháo mình mua cho Lâm Vũ Chi lên bàn: "Tớ và Lưu Tiểu Thiên có mang cháo về cho cậu, cậu đã ăn cơm chưa, có muốn ăn một chút không?"
Lâm Vũ Chi: "Tớ ăn rồi, cậu cứ để đó trước đi, bao nhiêu tiền để tớ chuyển lại cho cậu."
"Haiz, quan hệ của hai tụi mình là gì mà còn nhắc tiền với chả không tiền nữa." Triệu Lương hào phóng khoát khoát tay, cậu ta nhìn hộp cháo vẫn còn nóng bốc khói trên bàn, khựng lại một chút: "Thế cậu không ăn thì tớ ăn nhé."
"..." Lâm Vũ Chi: "Ừ."
Đường Hành Thiên thấy bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi về rồi nên cũng chuẩn bị đi. Thực ra nếu bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi không về thì Đường Hành Thiên còn đang định ở đây với Lâm Vũ Chi cả đêm luôn.
Có thể ở được bao lâu thì ở lại bấy lâu.
"Vậy anh đi trước đây, nếu ngày mai em vẫn khó chịu thì cứ xin nghỉ đi." Đường Hành Thiên đứng dậy, đưa tay thò vào chăn bóp bóp bàn chân của Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi trợn trừng mắt: "Có thôi đi không!"
Lâm Vũ Chi ngủ là vì mệt quá nên mới ngủ, tỉnh cũng là bị chơi tới tỉnh. Nếu không phải tới cuối cùng cậu thật sự không chịu nổi nữa, phải năn nỉ Đường Hành Thiên dừng lại một chút thì Lâm Vũ Chi cảm thấy chắc mình đã phải chết luôn trên giường rồi.
Cậu nói xong thì đèn trong phòng kí túc xá cũng sáng lên, Đường Hành Thiên chào tạm biệt bọn Triệu Lương một tiếng rồi mới đi. Triệu Lương cầm hộp cháo nóng cười hì hì ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Vũ Chi: "Lâm Vũ Chi, đàn anh Đường tốt với cậu thật..."
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì nụ cười trên mặt đã tắt ngúm, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.
Trước đó vì trong phòng tối không thấy rõ, bây giờ dưới ánh đèn trắng chói mắt, dấu vết trên cổ của Lâm Vũ Chi hoàn toàn bày rõ ràng ra trước mắt của Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên. Không chỉ có trên cổ thôi mà trên mặt, trên cổ tay để bên ngoài, một đoạn bắp chân do Lâm Vũ Chi đạp chăn nên lộ ra.
Không biết được là dấu hôn hay là vết bóp, vết sâu vết cạn rải đầy hết trên làn da trắng nõn của Lâm Vũ Chi, trông cực kì chói mắt.
Triệu Lương lắp bắp nói: "Đàn anh Đường cũng đỉnh thật đấy."
Vậy mà lại có thể làm cho Lâm Vũ Chi thành thế này.
Lâm Vũ Chi hơi khó hiểu: "Sao vậy?"
Lưu Tiểu Thiên tốt bụng đưa một cái gương qua cho Lâm Vũ Chi: "Cậu xem thử đi."
Lâm Vũ Chi nhận lấy cái gương, cậu vừa nhìn lướt qua mình trong gương thì ngây người.
Đcm nó chứ, trên mặt toàn là dấu răng của Đường Hành Thiên, anh ta là chó hả?!
- -------
Anh Thiên: Chi Chi ơi hôn cái đi.
***
Áo của Lâm Vũ Chi vẫn còn trên người, cậu đập một cái gối lên mặt Đường Hành Thiên: "Em có mặc không thì liên quan gì tới anh?"
"Cút lẹ đi!"
Đường Hành Thiên ngoan ngoãn chịu đập một cái, cũng không giận. Hắn đặt cằm lên bên thành giường của Lâm Vũ Chi, trả quần lót lại cho cậu. Nhân lúc em bé đang luống cuống tay chân giấu vào trong chân thì Đường Hành Thiên đưa tay ra lật chăn của Lâm Vũ Chi lên.
Lâm Vũ Chi hoảng hốt, lấy tay đè chăn lại: "Đm, mẹ nó Đường Hành Thiên, anh biết xấu hổ một chút thì anh chết hả?"
Chân của Đường Hành Thiên rất dài, hắn trèo lên giường của Lâm Vũ Chi một cách dễ dàng. Giường trong trường học thì cũng chỉ lớn bấy nhiêu đây thôi, chứa một lượt hai nam sinh cao lớn thế này thì rất chật. Lâm Vũ Chi rúc vào bên vách tường, ôm chặt chăn nổi điên lên.
"Không biết xấu hổ!"
"Cha già dê!"
"Cút xuống mau!"
Cái tay đang giấu trong chăn của Lâm Vũ Chi vẫn còn đang nắm chặt cái quần lót, hai chân đè chặt lại, chăn không đủ dày nên bây giờ Lâm Vũ Chi không hề có một chút cảm giác an toàn nào. Cậu cứ cảm thấy Đường Hành Thiên sẽ lật chăn của mình lên bất cứ lúc nào.
Lâm Vũ Chi bịt kín chăn lại, duỗi một chân ra đạp Đường Hành Thiên: "Anh có tin em đá anh xuống dưới luôn không?"
Cậu thật sự không ngờ tốc độ vứt giày ra rồi bò lên giường của Đường Hành Thiên lại nhanh như vậy. Đối phương nắm lấy thành giường, không hề bị Lâm Vũ Chi đá xuống mà ngược lại còn nắm chân của Lâm Vũ Chi kéo về phía mình.
"Cho anh xem thử nào." Tay của Đường Hành Thiên luồng vào trong chăn.
Lâm Vũ Chi vừa tức, vừa sốt ruột, vừa xấu hổ, bịt kín hết cả cái thân một mét tám vào trong chăn chỉ thò một cái đầu ra ngoài, đầu tóc rối bù nhưng vẫn không quên chửi Đường Hành Thiên: "Anh dám hả! Anh thử coi!"
"Anh có tin em làm chết anh luôn không hả Đường Hành Thiên!" Cậu nói tới tên của Đường Hành Thiên thì đã hét tới lạc giọng, nhiệt độ trên tay của Đường Hành Thiên thấp hơn nhiệt độ cơ thể của Lâm Vũ Chi. Lúc hắn vừa chạm vào đầu gối cậu thì hơi lạnh xộc thẳng vào xương tuỷ nhưng lại nóng bừng lên trong nháy mắt, Lâm Vũ Chi không còn tâm trạng gì để chửi nổi nữa. Cậu ra sức giãy dụa, bởi vì tay của Đường Hành Thiên đang trượt theo bắp đùi lên trên.
"Làm làm làm, làm chết anh luôn." Bây giờ Lâm Vũ Chi có nói gì thì Đường Hành Thiên cũng nghe theo hết. Lâm Vũ Chi rất gầy, Đường Hành Thiên chỉ dùng một tay thôi đã vòng qua hết được bắp chân của đối phương.
Trong lúc giãy dụa thì cả hai chân đều cọ lung tung lên trên cánh tay, Đường Hành Thiên ôm hết cả chân lẫn người vào trong lòng: "Chi Chi ơi, Chi Chi của anh ơi."
Lâm Vũ Chi bị giam cứng trong lòng Đường Hành Thiên không động đậy gì được. Lúc Đường Hành Thiên gọi cậu là Chi Chi thì Lâm Vũ Chi ngửa đầu lên cạp mặt của Đường Hành Thiên một cái.
"Đcm ai là Chi Chi của anh chứ, cút lẹ lên!"
Cực kì là hung dữ.
Đường Hành Thiên rũ mắt xuống nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, trong lúc đối phương vẫn còn đang ầm ĩ la mắng thì vén luôn chăn lên rồi bọc mình vào trong.
Lâm Vũ Chi trợn trừng mắt, không thể tin nổi: "Đm, anh làm thật đấy à!"
Đường Hành Thiên đè Lâm Vũ Chi lại, hôn lên tai cậu rồi lại hôn lên mắt cậu: "Chi Chi ơi, nào, để anh hôn em đi, nghe nói lúc sốt thì miệng sẽ nóng hơn bình thường đó."
Lâm Vũ Chi trốn trong chăn, quần áo nhăn nhúm hết. Cả người cậu bị hôn tới mức sắp chảy hết ra như bơ, nhưng miệng thì không hề chịu thua chút nào: "Em là người đàn ông của anh đó, người đàn ông của anh bảo anh cút lẹ lên."
Đường Hành Thiên sửng sốt một lúc rồi vùi đầu vào bên hõm cổ của Lâm Vũ Chi cười khúc khích: "Chi Chi ơi, sao em lại ngoan thế này."
Lâm Vũ Chi đã không còn bận tâm được tới chuyện gì khác nữa rồi, khoé mắt cậu rưng rưng, không biết là vì đau hay là sướng. Đường Hành Thiên quỳ trên giường của cậu, trên người hai người đang trùm chăn, nhìn từ bên ngoài thì nhô cao lên một cục.
Gương mặt cậu ửng đỏ, không biết là do xấu hổ hay là nóng quá, nhờ có ánh nắng chiếu vào mà có thể nhìn thấy hết không sót thứ gì.
Lâm Vũ Chi đạp không nổi Đường Hành Thiên ra, cũng đẩy không được, nói nhiều thì lại bị đè xuống hôn tới không thở nổi. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hành Thiên từ từ cúi xuống, hôn lên trên eo mình.
"Đm anh, Đường Hành Thiên..." Trong cổ họng Lâm Vũ Chi khẽ phát ra tiếng rên rỉ, sau khi cậu nhận ra thì lập tức cắn chặt răng lại, hai mắt vừa không cam lòng vừa tức điên nhìn chằm chằm Đường Hành Thiên.
Đường Hành Thiên ngước mắt lên, hai mắt tối sầm. Khi hắn chạm phải ánh mắt của Lâm Vũ Chi thì cười khẽ một tiếng.
Giọng của hắn còn khàn hơn của Lâm Vũ Chi, khàn như kiểu cuống họng đã bị rách nát bươm luôn rồi vậy: "Bé cưng ơi, giúp người đàn ông của em đi."
Lâm Vũ Chi vẫn cứng đầu không lên tiếng.
Đường Hành Thiên chồm lên trên hôn môi Lâm Vũ Chi, chậm rãi nói: "Một là dùng miệng, hai là dùng tay, còn ba là bị anh làm luôn, em chọn một kiểu đi."
"Em mà không nói gì thì anh sẽ coi như em chọn cái cuối cùng..."
Lâm Vũ Chi lập tức sống dậy lại: "Chọn chọn chọn, em chọn, dùng tay, em dùng tay."
Đường Hành Thiên hôn chụt cậu một cái: "Bé con ngoan ghê."
May mà chăn của Lâm Vũ Chi đủ lớn nên mới che đủ cho hai người, Lâm Vũ Chi bị kéo vào trong lòng của Đường Hành Thiên. Cậu đang sốt nhưng nhiệt độ cũng không cao lắm, vậy mà cả người lại ướt sũng hết.
Đường Hành Thiên hôn cậu, liếm liếm răng lưỡi của cậu. Vốn dĩ Lâm Vũ Chi đã nóng rồi mà còn bị hôn tới nín thở nên lại càng nổi nóng hơn, cậu xoay đầu đi mấy lần vẫn không né thoát được.
Đường Hành Thiên vẫn cứ dựa sát rạt vào Lâm Vũ Chi như một con chó lớn vậy.
.....
Lâm Vũ Chi vẫn sốt nhẹ từ sáng tới giờ, mãi sau thì bắt đầu toát đầy mồ hôi. Đường Hành Thiên dỗ dành cậu: "Ra mồ hôi rồi thì sẽ hạ sốt thôi."
Lâm Vũ Chi nhấc chân lên đá hắn một cái mà không có chút lực nào: "Nếu như là sinh viên chuyên ngành khác, nhìn thấy người yêu mình bị sốt thế này thì chắc chắn không thể chó được như anh."
Đường Hành Thiên vén tóc mái ướt nhẹp của cậu ra sau, để lộ ra cái trán trơn bóng. Lâm Vũ Chi lười biếng cụp mắt xuống, bực bội hất tay của đối phương ra nhưng lại bị nắm hết cả cổ tay lại, xong thì lại bị cho vào trong miệng cắn mạnh một cái.
Cho dù là như thế thì Lâm Vũ Chi cũng không còn chút sức lực nào để đấm người nữa.
Lúc cậu mơ mơ màng màng thiếp đi thì cảm nhận được cánh tay đang ôm mình của người sau lưng từ từ siết chặt lại. Lâm Vũ Chi khó chịu kêu hừ hừ hai tiếng thì đối phương mới buông lỏng ra.
Ngay sau đó, Lâm Vũ Chi cảm nhận được đối phương vùi đầu vào bên hõm cổ của mình, những cái hôn vụn vặt không ngừng rơi xuống. Tiếng nỉ non cực nhỏ nhưng Lâm Vũ Chi vẫn nghe thấy được.
"Chi Chi của anh, cục cưng Chi Chi của anh."
-
Lúc Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên về tới kí túc xá thì đã hơn tám giờ tối rồi, lúc trưa vì có tiết tự học nên họ không về lại kí túc xá. Vừa mới bước vào phòng kí túc xá thì cả hai đều ngây người.
Sao Lâm Vũ Chi của bọn họ lại bị sốt tới nỗi biến thành đàn anh Đường luôn thế này?
Ngẩng đầu lên nhìn thử thì, à, Lâm Vũ Chi của bọn họ vẫn còn ở đây.
Đường Hành Thiên cứ tự nhiên như ở nhà, tuy là hắn đang mặc hoodie và quần jean nhưng lại tạo cho người ta cảm giác như đang ở nhà vậy. Trong phòng kí túc xá cũng không mở đèn, chỉ có một ngọn đèn vàng trên bàn của Lâm Vũ Chi rọi lên. Lâm Vũ Chi ngồi trên giường nhai khoai tây rôm rốp, Đường Hành Thiên đang ngồi bên dưới highlight trọng tâm cho Lâm Vũ Chi.
Triệu Lương gọi đàn anh Đường một tiếng, Lưu Tiểu Thiên cũng gọi theo cùng.
Đường Hành Thiên gật gật đầu chào họ rồi thò tay lên đập đập ván giường trên đầu: "Chi Chi, bạn cùng phòng của em về rồi kìa."
Lâm Vũ Chi mờ mịt quay đầu qua, lúc này Triệu Lương mới phát hiện ra đối phương đang đeo tai nghe, chẳng trách không nghe thấy tiếng họ mở cửa.
Lâm Vũ Chi kéo kéo cổ áo, lười biếng chào một tiếng: "Chào buổi tối."
Triệu Lương đặt cháo mình mua cho Lâm Vũ Chi lên bàn: "Tớ và Lưu Tiểu Thiên có mang cháo về cho cậu, cậu đã ăn cơm chưa, có muốn ăn một chút không?"
Lâm Vũ Chi: "Tớ ăn rồi, cậu cứ để đó trước đi, bao nhiêu tiền để tớ chuyển lại cho cậu."
"Haiz, quan hệ của hai tụi mình là gì mà còn nhắc tiền với chả không tiền nữa." Triệu Lương hào phóng khoát khoát tay, cậu ta nhìn hộp cháo vẫn còn nóng bốc khói trên bàn, khựng lại một chút: "Thế cậu không ăn thì tớ ăn nhé."
"..." Lâm Vũ Chi: "Ừ."
Đường Hành Thiên thấy bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi về rồi nên cũng chuẩn bị đi. Thực ra nếu bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi không về thì Đường Hành Thiên còn đang định ở đây với Lâm Vũ Chi cả đêm luôn.
Có thể ở được bao lâu thì ở lại bấy lâu.
"Vậy anh đi trước đây, nếu ngày mai em vẫn khó chịu thì cứ xin nghỉ đi." Đường Hành Thiên đứng dậy, đưa tay thò vào chăn bóp bóp bàn chân của Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi trợn trừng mắt: "Có thôi đi không!"
Lâm Vũ Chi ngủ là vì mệt quá nên mới ngủ, tỉnh cũng là bị chơi tới tỉnh. Nếu không phải tới cuối cùng cậu thật sự không chịu nổi nữa, phải năn nỉ Đường Hành Thiên dừng lại một chút thì Lâm Vũ Chi cảm thấy chắc mình đã phải chết luôn trên giường rồi.
Cậu nói xong thì đèn trong phòng kí túc xá cũng sáng lên, Đường Hành Thiên chào tạm biệt bọn Triệu Lương một tiếng rồi mới đi. Triệu Lương cầm hộp cháo nóng cười hì hì ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Vũ Chi: "Lâm Vũ Chi, đàn anh Đường tốt với cậu thật..."
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì nụ cười trên mặt đã tắt ngúm, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.
Trước đó vì trong phòng tối không thấy rõ, bây giờ dưới ánh đèn trắng chói mắt, dấu vết trên cổ của Lâm Vũ Chi hoàn toàn bày rõ ràng ra trước mắt của Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên. Không chỉ có trên cổ thôi mà trên mặt, trên cổ tay để bên ngoài, một đoạn bắp chân do Lâm Vũ Chi đạp chăn nên lộ ra.
Không biết được là dấu hôn hay là vết bóp, vết sâu vết cạn rải đầy hết trên làn da trắng nõn của Lâm Vũ Chi, trông cực kì chói mắt.
Triệu Lương lắp bắp nói: "Đàn anh Đường cũng đỉnh thật đấy."
Vậy mà lại có thể làm cho Lâm Vũ Chi thành thế này.
Lâm Vũ Chi hơi khó hiểu: "Sao vậy?"
Lưu Tiểu Thiên tốt bụng đưa một cái gương qua cho Lâm Vũ Chi: "Cậu xem thử đi."
Lâm Vũ Chi nhận lấy cái gương, cậu vừa nhìn lướt qua mình trong gương thì ngây người.
Đcm nó chứ, trên mặt toàn là dấu răng của Đường Hành Thiên, anh ta là chó hả?!
- -------
Anh Thiên: Chi Chi ơi hôn cái đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook