Xin Ngươi Đừng Theo Đuổi Ta
-
C14: Chương 14
Xin anh đừng theo đuổi tôi - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 16
"Lâm Vũ Chi, em vì thích tôi, nên mới đáp ứng, đúng không?" Đường Hành Thiên nhìn xem Lâm Vũ Chi, chậm rãi mở miệng hỏi.
Lâm Vũ Chi không biết trả lời thế nào, có người này ở bên cạnh, y thấy vô cùng an tâm, ngay từ đầu, sự tồn tại của Đường Hành Thiên không khiến y cảm thấy phiền chán, cho tới hôm nay đã thành một thói quen thói quen, y tưởng tượng nếu Đường Hành Thiên rời đi, y không muốn nghĩ tiếp nữa...
Đối với Thẩm Chiếu, cảm giác đó không giống.
Nếu như Đường Hành Thiên hiện tại nói với y rằng hắn không thích bản thân y nữa, hắn thích một người khác, Lâm Vũ Chi nghĩ phản ứng đầu tiên của mình không phải đi đầu bát quái, mà là đi túm đầu tên Đường Hành Thiên này lôi đi.
Muốn chết hay gì?
Có lòng chiếm hữu, đó hẳn là thích.
Lâm Vũ Chi đang muốn gật đầu, còn chưa kịp, liền nghe thấy Đường Hành Thiên tự trả lời mình, "Chẳng qua cũng không quan trọng, hiện tại không thích, kiểu gì cũng sẽ thích."
"Dưa xanh hái sớm không ngọt."
"Nhưng mà ngọt hay không, cắn một cái thì biết."
Lâm Vũ Chi, "..."
Nhìn Lâm Vũ Chi không quay đầu lại nữa mà hướng ký túc xá đi tới, Đường Hành Thiên đứng lên, hướng về phía bóng lưng Lâm Vũ Chi hô, "Chiều chủ nhật viện y học cùng viện thể thao thi đấu bóng rổ, em muốn tới hay không?"
Mỗi lần thành viên đội bóng rổ được người đưa nước mát khăn lạnh, nói thật ra, Đường Hành Thiên vẫn luôn thấy thật hâm mộ.
Người của hắn đẹp như vậy, xuất hiện ở đội bóng, đảm bảo lũ kia hâm mộ chết.
Nhưng rất nhanh, hắn lại không muốn mang Lâm Vũ Chi ra ngoài, rất dễ dàng bị người nhớ thương, Lâm Vũ Chi của hắn...
Không sợ bị trộm đồ, chỉ sợ bị người trộm nhớ thương, Đường Hành Thiên hiện tại cảm thấy trường học khắp nơi đều là tình địch.
Chuyện của Miêu Bân gây nên rất lớn, oanh động cả trường học, lúc đầu trường học muốn đem chuyện này đè xuống, lại cùng gia đình học sinh thương lượng tạm nghỉ học cùng tiếp nhận điều trị chuyên nghiệp, gia đình có tiền sử tinh thần phân liệt, bởi yếu tố khách quan từ bên ngoài rất nhiều, tác động lớn tới bệnh tình, khả năng không còn thích hợp tiếp tục học y.
Nhưng việc Miêu Bân nhảy xuống hồ lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, trên thực tế, trường học đã rất nhân đạo, tổng hợp nhiều phương diện nhân tố mà suy xét, cũng cho học sinh cơ hội tự do lựa chọn, Miêu Bân vẫn là có thể theo học một chuyên ngành khác, không nhất thiết đâm đầu liều chết vào học lâm sàng.
May mắn gia đình học sinh cũng không phải người không nói đạo lý, bọn họ thậm chí cảm thấy bản thân đã cho trường học thêm phiền phức.
Lâm Vũ Chi tại trở lại ký túc xá liền nhận được điện thoại của Miêu Bân, trạng thái hắn có vẻ rất tốt, đang nằm trong phòng bệnh đơn của bệnh viện thành phố S, trước nói lời xin lỗi, sau đó là tạ ơn.
"Không có việc gì." Lâm Vũ Chi nói.
Triệu Lương chờ Lâm Vũ Chi cúp điện thoại, di chuyển cái ghế trượt đến bên cạnh Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi cho là cậu muốn hỏi Miêu Bân, kết quả cậu chỉ hỏi "Ngươi cùng Đường học trưởng cùng một chỗ rồi?"
"..." Lâm Vũ Chi lật ra quyển sách giải phẫu, "Cậu sao biết vậy?"
Triệu Lương khoát khoát tay, "Vừa rồi tôi ở trên ban công trông thấy anh ấy đưa cậu trở về."
"Ta đoán mò." Triệu Lương nói.
Lâm Vũ Chi nghiêng đầu sâu kín nhìn Triệu Lương, Triệu Lương trong lòng nảy lên một cái, hiện tại cậu đã biết khi nào Lâm Vũ Chi sẽ nổi bạo, cậu vội vàng nói, "Tôi đoán mò thôi."
Cậu nghĩ Lâm Vũ Chi sẽ kêu biến, ai ngờ đối phương chỉ nhìn mình, sau đó ánh mắt một lần nữa đặt trở lại trang sách, sau đó, Triệu Lương nghe thấy Lâm Vũ Chi hững hờ nói nói, " Bingo, chúc mừng cậu."
Triệu Lương phản ứng cực kỳ chậm.
Mắt chớp chớp mấy hồi.
Xác định mình không nghe lầm về sau, cậu điên cuồng đẩy cái ghế đến, "Chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi..."
Lâm Vũ Chi, "..."
Cậu gào thét xong, lại quay về bên cạnh Lâm Vũ Chi, kích động hỏi, "Mau nói, làm sao hai người lại ở cùng nhau rồi?"
"Có hoa tươi không? Đốt nến?? Ôm guitar hát tình ca???" Đại học khai giảng chưa được bao lâu, Triệu Lương đã tiếp thu được đủ các kiến thức tỏ tình, gần như cách hai tuần một lần, sẽ có người ở dưới lầu ký túc xá thổ lộ, đại đa số thời điểm đạt được thành công.
Lâm Vũ Chi lắc đầu, "Đều không có."
"Tôi không thích những cái kia." Lâm Vũ Chi nói.
Đường Hành Thiên việc nghĩa chẳng từ nan (việc tốt thì không ngại khó) đứng bên cạnh mình, tại thời điểm ấy, không buông tay, không hoảng loạn, bản thân cũng cực kỳ an tâm, Lâm Vũ Chi cảm thấy vậy là đủ.
Triệu Lương cũng không phải người rất xem trọng nghi thức, y dán lên người Lâm Vũ Chi muốn được mời uống trà sữa, Lâm Vũ Chi gỡ cậu xuống, cho cậu gọi hai cốc trà sữa, "Cho Tiểu Thiên một cốc nữa."
"Yeah!" Triệu Lương vui mừng hớn hở ra cửa đi xuống lầu.
Lưu Tiểu Thiên đang làm bài tập, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Lâm Vũ Chi ban đêm nhã nhặn từ chối lời mời ra thao trường chơi, mặc dù viện y học lượng kiến thức rất lớn nhưng đều là thanh niên hai mươi tuổi, muốn bọn hắn cả ngày ngâm mình trong sách vở là không có khả năng, ban đêm thao trường đặc biệt náo nhiệt, Mạnh Khiêm trước là muốn mang Lâm Vũ Chi cùng nhau chơi đùa, sau là đòi trà sữa của Thiên ca, chủ yếu là muốn cùng học đệ liên lạc, làm sâu sắc tình cảm đôi bên.
Lâm Vũ Chi cự tuyệt, Đường Hành Thiên vừa vặn từ phòng tắm đi ra, Mạnh Khiêm quay đầu, "Thiên Ca, nhiệm vụ thất bại có trà sữa không?"
Đường Hành Thiên rất vô tình, lời ít ý nhiều, "Không."
Mạnh Khiêm cũng không phải chỉ vì cốc trà sữa, hắn cầm áo khoác đứng lên, "Học đệ không đi, Thiên Ca anh còn đi nữa không?"
Đường Hành Thiên trên đầu trùm khăn mặt, tóc cũng không sấy tùy tiện lau liền đem khăn mặt vứt qua một bên, bò lên giường, "Không đi, đi ngủ."
"Cùng một đám cẩu độc thân các ngươi chơi thì có gì hay." Đường Hành Thiên vừa nói, vừa với lấy điện thoại mở ra tìm phương thức liên lạc của Lâm Vũ CHi.
Mạnh Khiêm giẫm lên thành giường, mặt mũi tràn đầy không phục, "Thiên Ca, ngươi cái này… ngươi không thể trọng sắc khinh bạn, tình nghĩa anh em có chắc bền lâu, ngươi làm sao ghét bỏ người ta như vậy hả?"
Mạnh Khiêm nghĩ rằng Đường Hành Thiên có thể sẽ thấy có chút ngượng ngùng. kết quả đối phương nghiêng đầu, cười cười, "Ta muốn cùng đối tượng video call, ngươi có xuống hay không đây?"
Mạnh Khiêm, "..."Anh em **, tình nghĩa **!
Lâm Vũ Chi vừa mới tắm rửa xong, ngồi ở trên giường bật máy tính lên chuẩn bị xem phim, điện thoại liền vang, y cầm điện thoại lên xem, đầu tiên là gương mặt của mình, sau đó là cuộc gọi video tới của Đường Hành Thiên, trên mặt nóng lên, lập tức nhấn từ chối.
"...."
Một bên khác, Đường Hành Thiên, "..."
Lâm Vũ Chi chột dạ gọi điện thoại qua, còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy Đường Hành Thiên nói, "Bảo bảo, ngoan, gọi video."
"A" Lâm Vũ Chi cúp điện thoại.
Đường Hành Thiên, "..."
Hắn đang nghĩ tiểu hài nhi lại làm sao vậy, cầm điện thoại đang muốn nhắn tin qua, liền thấy Lâm Vũ Chi call video sang, nguyên lai tắt điện thoại là vì call video.
Trong nháy mắt đó, Đường Hành Thiên quả thực muốn nhảy dựng lên hô, đệch cơm mị, bảo bảo nhà hắn đáng yêu vãi chưởng!
Sát vách là giường Từ Dục, hắn không có ra ngoài, vì hắn bị cảm mạo, nghe thấy Đường Hành Thiên không đè nén được tiếng cười, từ trong chăn thò đầu ra, "Thiên Ca, ngươi thương xót cho ta đi."
"Ngươi cóphải hay không ngày mai liền muốn cùng học đệ kết hôn?"
Đường Hành Thiên nhận cuộc gọi video, thuận tiện trả lời Từ Dục, "Có thể suy xét, ta về hỏi một chút ý kiến của em ấy đã."
Từ Dục, "..." Tại sao hắn lại hỏi câu ngớ ngẩn này cơ chứ?
Trên thực tế, Lâm Vũ Chi vẫn là rất để ý hình tượng chính mình, thời cấp ba, đồng phục đều muốn mặc đẹp hơn người khác mới được.
Xác định mình tắm rửa xong tùy tiện mặc quần áo thôi cũng rất soái, không sợ hãi mở camera, đem di dộng dựng ở trên bàn bên cạnh đầu giường.
Đường Hành Thiên lần đầu tiên nhìn thấy, chính là Lâm Vũ Chi đang đẹp tới chói mắt.
Ngọn đèn ký túc trên đỉnh đầu chiếu xuống, làn da Lâm Vũ Chi trắng nõn như bạch ngọc. Được cop𝓎 tại ~ 𝗧Ru𝙈𝗧R UY𝗲𝘕﹒vn ~
Đường Hành Thiên ánh mắt dời đi chỗ khác, hỏi Lâm Vũ Chi, "Chuẩn bị ngủ rồi?"
Lâm Vũ Chi lôi kéo cổ áo ngủ cổ áo, "Đợi lát nữa, xem phim xong mới ngủ."
Động tác của y, chính là càng che càng lộ.
Đường Hành Thiên ánh mắt thuận tiện dời xuống, trong video, nam sinh nếukhông có động tác kéo áo đó, hắn còn không có chú ý tới, Lâm Vũ Chi chỉ mặc áo dài tay bằng bông đường vân xanh trắng đơn giản, nút thắt đầu tiên cũng ở dưới xương quai xanh, lỏng lỏng lẻo lẻo, lúc y cùng Đường Hành Thiên nói chuyện sẽ hơi cúi người, cổ áo ngủ liền trượt xuống, Đường Hành Thiên cảm thấy đối phương nếu như lại cúi thấp thêm một chút, hắn còn có thể trông thấy nhiều hơn.
Lâm Vũ Chi nhíu mày, "Anh đang nhìn cái gì?"
"Em đẹp nên nhìn." Đường Hành Thiên chậm rãi mà nói, ngón tay của hắn ở một bên giường gõ nhẹ nhịp nhịp như có như không, trong đầu đều là hình ảnh vừa nãy trông thấy.
Tiểu hài nhi thật là hấp dẫn tới đòi mạng mà.
Năm ngoái một tên bạn cùng phòng của hắn thoát ế, một ngày hai mươi bốn giờ đều hận không thể cùng đối tượng dính vào nhau, ôm ôm hôn hôn cũng không đủ, Đường Hành Thiên khi đó căn bản không nghĩ tới Lâm Vũ Chi sẽ thi vào đây, con người đó sẽ xuất hiện gần hắn đến vậy, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ đi tới thành phố A.
Nhưng có đôi khi hắn cũng sẽ tưởng tượng nếu Lâm Vũ Chi tới thì hắn làm sao bây giờ, nhưng hắn nghĩ hắn cũng sẽ không có giống tên bạn cùng phòng kia, cả ngày đều nghĩ tới trên người đối phương, cả ngày trong đầu chỉ có hình ảnh Lâm Vũ Chi.
Nhưng hôm nay, hắn sâu sắc cảm nhận được… Mình nhầm:)
Cũng không phải hôm nay, trước hôm nay, hắn đã cảm nhận được, chỉ là hôm nay, chỉ hắn đã có được cái danh phận quang minh chính đại.
Muốn hôn.
Muốn làm.
Màn hình bên kia Lâm Vũ Chi vẫn hoàn toàn không biết gì, nói chuyện yêu đương với y vẫn chỉ dừng ở sự ngây ngô của thời cấp ba, nắm tay, cùng đi học cùng tan trường, chỉ hôn một cái liền ngượng tới chín mặt.
Y nào biết được trong đầu Đường Hành Thiên đã đầy tư liệu màu vàng (là mấy cảnh dễ ăn gậy của facebook ý).
"Xem phim gì đây? " Lâm Vũ Chi một chân giẫm vào Đường Hành Thiên đào xuống hố, "Nhìn cái gì? Gần đây có phim chiếu rạp nào hay không?" Lâm Vũ Chi nằm sấp trên bàn, không quan tâm với lấy con chuột, cổ áo lệch ra cũng không có chú ý đến.
Đường Hành Thiên chậm rãi mà nói, "Lâm Vũ Chi, em bây giờ có thể ra ngoài hay không?"
Lâm Vũ Chi ngồi dậy, không hiểu, "Ra ngoài làm gì?"
"Anh mua đồ ăn cho em, em xuống lầu nhận đồ." Đường Hành Thiên mặt không đổi sắc lừa gạt.
"Không muốn ăn, bạn cùng phòng tôi sẽ mua về." Lâm Vũ Chi không nói mình nhưng thật ra là bởi vì khẩn trương, cùng đối tượng gọi video y đã khẩn trương lắm rồi, mối quan hệ không giống, gặp mặt nên lấy ngữ khí cùng biểu cảm như thế nào, lấy phương thức ở chung như thế nào, y đều không rõ ràng, trước tiên cứ chậm rãi đi.
Đường Hành Thiên quả thực bị Lâm Vũ Chi đầu óc chậm chạp làm cho buồn cười, hắn gõ gõ màn hình điện thoại di động, "Ai, Lâm Vũ Chi, em có hiểu ý anh hay không vậy?"
Lâm Vũ Chi lần này thật sự không hiểu.
"Có ý tứ gì?"
"Em xuống lầu đi bảo bảo, anh muốn hôn em một chút." Đường Hành Thiên dứt khoát nói thẳng, chờ Lâm Vũ Chi chính mình minh bạch, chắc lúc đó hắn xanh cỏ rồi.
Tác giả (và tôi) có lời muốn nói: Chi Chi, mommy không cứu được con đâu.
Chương 16
"Lâm Vũ Chi, em vì thích tôi, nên mới đáp ứng, đúng không?" Đường Hành Thiên nhìn xem Lâm Vũ Chi, chậm rãi mở miệng hỏi.
Lâm Vũ Chi không biết trả lời thế nào, có người này ở bên cạnh, y thấy vô cùng an tâm, ngay từ đầu, sự tồn tại của Đường Hành Thiên không khiến y cảm thấy phiền chán, cho tới hôm nay đã thành một thói quen thói quen, y tưởng tượng nếu Đường Hành Thiên rời đi, y không muốn nghĩ tiếp nữa...
Đối với Thẩm Chiếu, cảm giác đó không giống.
Nếu như Đường Hành Thiên hiện tại nói với y rằng hắn không thích bản thân y nữa, hắn thích một người khác, Lâm Vũ Chi nghĩ phản ứng đầu tiên của mình không phải đi đầu bát quái, mà là đi túm đầu tên Đường Hành Thiên này lôi đi.
Muốn chết hay gì?
Có lòng chiếm hữu, đó hẳn là thích.
Lâm Vũ Chi đang muốn gật đầu, còn chưa kịp, liền nghe thấy Đường Hành Thiên tự trả lời mình, "Chẳng qua cũng không quan trọng, hiện tại không thích, kiểu gì cũng sẽ thích."
"Dưa xanh hái sớm không ngọt."
"Nhưng mà ngọt hay không, cắn một cái thì biết."
Lâm Vũ Chi, "..."
Nhìn Lâm Vũ Chi không quay đầu lại nữa mà hướng ký túc xá đi tới, Đường Hành Thiên đứng lên, hướng về phía bóng lưng Lâm Vũ Chi hô, "Chiều chủ nhật viện y học cùng viện thể thao thi đấu bóng rổ, em muốn tới hay không?"
Mỗi lần thành viên đội bóng rổ được người đưa nước mát khăn lạnh, nói thật ra, Đường Hành Thiên vẫn luôn thấy thật hâm mộ.
Người của hắn đẹp như vậy, xuất hiện ở đội bóng, đảm bảo lũ kia hâm mộ chết.
Nhưng rất nhanh, hắn lại không muốn mang Lâm Vũ Chi ra ngoài, rất dễ dàng bị người nhớ thương, Lâm Vũ Chi của hắn...
Không sợ bị trộm đồ, chỉ sợ bị người trộm nhớ thương, Đường Hành Thiên hiện tại cảm thấy trường học khắp nơi đều là tình địch.
Chuyện của Miêu Bân gây nên rất lớn, oanh động cả trường học, lúc đầu trường học muốn đem chuyện này đè xuống, lại cùng gia đình học sinh thương lượng tạm nghỉ học cùng tiếp nhận điều trị chuyên nghiệp, gia đình có tiền sử tinh thần phân liệt, bởi yếu tố khách quan từ bên ngoài rất nhiều, tác động lớn tới bệnh tình, khả năng không còn thích hợp tiếp tục học y.
Nhưng việc Miêu Bân nhảy xuống hồ lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, trên thực tế, trường học đã rất nhân đạo, tổng hợp nhiều phương diện nhân tố mà suy xét, cũng cho học sinh cơ hội tự do lựa chọn, Miêu Bân vẫn là có thể theo học một chuyên ngành khác, không nhất thiết đâm đầu liều chết vào học lâm sàng.
May mắn gia đình học sinh cũng không phải người không nói đạo lý, bọn họ thậm chí cảm thấy bản thân đã cho trường học thêm phiền phức.
Lâm Vũ Chi tại trở lại ký túc xá liền nhận được điện thoại của Miêu Bân, trạng thái hắn có vẻ rất tốt, đang nằm trong phòng bệnh đơn của bệnh viện thành phố S, trước nói lời xin lỗi, sau đó là tạ ơn.
"Không có việc gì." Lâm Vũ Chi nói.
Triệu Lương chờ Lâm Vũ Chi cúp điện thoại, di chuyển cái ghế trượt đến bên cạnh Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi cho là cậu muốn hỏi Miêu Bân, kết quả cậu chỉ hỏi "Ngươi cùng Đường học trưởng cùng một chỗ rồi?"
"..." Lâm Vũ Chi lật ra quyển sách giải phẫu, "Cậu sao biết vậy?"
Triệu Lương khoát khoát tay, "Vừa rồi tôi ở trên ban công trông thấy anh ấy đưa cậu trở về."
"Ta đoán mò." Triệu Lương nói.
Lâm Vũ Chi nghiêng đầu sâu kín nhìn Triệu Lương, Triệu Lương trong lòng nảy lên một cái, hiện tại cậu đã biết khi nào Lâm Vũ Chi sẽ nổi bạo, cậu vội vàng nói, "Tôi đoán mò thôi."
Cậu nghĩ Lâm Vũ Chi sẽ kêu biến, ai ngờ đối phương chỉ nhìn mình, sau đó ánh mắt một lần nữa đặt trở lại trang sách, sau đó, Triệu Lương nghe thấy Lâm Vũ Chi hững hờ nói nói, " Bingo, chúc mừng cậu."
Triệu Lương phản ứng cực kỳ chậm.
Mắt chớp chớp mấy hồi.
Xác định mình không nghe lầm về sau, cậu điên cuồng đẩy cái ghế đến, "Chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi..."
Lâm Vũ Chi, "..."
Cậu gào thét xong, lại quay về bên cạnh Lâm Vũ Chi, kích động hỏi, "Mau nói, làm sao hai người lại ở cùng nhau rồi?"
"Có hoa tươi không? Đốt nến?? Ôm guitar hát tình ca???" Đại học khai giảng chưa được bao lâu, Triệu Lương đã tiếp thu được đủ các kiến thức tỏ tình, gần như cách hai tuần một lần, sẽ có người ở dưới lầu ký túc xá thổ lộ, đại đa số thời điểm đạt được thành công.
Lâm Vũ Chi lắc đầu, "Đều không có."
"Tôi không thích những cái kia." Lâm Vũ Chi nói.
Đường Hành Thiên việc nghĩa chẳng từ nan (việc tốt thì không ngại khó) đứng bên cạnh mình, tại thời điểm ấy, không buông tay, không hoảng loạn, bản thân cũng cực kỳ an tâm, Lâm Vũ Chi cảm thấy vậy là đủ.
Triệu Lương cũng không phải người rất xem trọng nghi thức, y dán lên người Lâm Vũ Chi muốn được mời uống trà sữa, Lâm Vũ Chi gỡ cậu xuống, cho cậu gọi hai cốc trà sữa, "Cho Tiểu Thiên một cốc nữa."
"Yeah!" Triệu Lương vui mừng hớn hở ra cửa đi xuống lầu.
Lưu Tiểu Thiên đang làm bài tập, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Lâm Vũ Chi ban đêm nhã nhặn từ chối lời mời ra thao trường chơi, mặc dù viện y học lượng kiến thức rất lớn nhưng đều là thanh niên hai mươi tuổi, muốn bọn hắn cả ngày ngâm mình trong sách vở là không có khả năng, ban đêm thao trường đặc biệt náo nhiệt, Mạnh Khiêm trước là muốn mang Lâm Vũ Chi cùng nhau chơi đùa, sau là đòi trà sữa của Thiên ca, chủ yếu là muốn cùng học đệ liên lạc, làm sâu sắc tình cảm đôi bên.
Lâm Vũ Chi cự tuyệt, Đường Hành Thiên vừa vặn từ phòng tắm đi ra, Mạnh Khiêm quay đầu, "Thiên Ca, nhiệm vụ thất bại có trà sữa không?"
Đường Hành Thiên rất vô tình, lời ít ý nhiều, "Không."
Mạnh Khiêm cũng không phải chỉ vì cốc trà sữa, hắn cầm áo khoác đứng lên, "Học đệ không đi, Thiên Ca anh còn đi nữa không?"
Đường Hành Thiên trên đầu trùm khăn mặt, tóc cũng không sấy tùy tiện lau liền đem khăn mặt vứt qua một bên, bò lên giường, "Không đi, đi ngủ."
"Cùng một đám cẩu độc thân các ngươi chơi thì có gì hay." Đường Hành Thiên vừa nói, vừa với lấy điện thoại mở ra tìm phương thức liên lạc của Lâm Vũ CHi.
Mạnh Khiêm giẫm lên thành giường, mặt mũi tràn đầy không phục, "Thiên Ca, ngươi cái này… ngươi không thể trọng sắc khinh bạn, tình nghĩa anh em có chắc bền lâu, ngươi làm sao ghét bỏ người ta như vậy hả?"
Mạnh Khiêm nghĩ rằng Đường Hành Thiên có thể sẽ thấy có chút ngượng ngùng. kết quả đối phương nghiêng đầu, cười cười, "Ta muốn cùng đối tượng video call, ngươi có xuống hay không đây?"
Mạnh Khiêm, "..."Anh em **, tình nghĩa **!
Lâm Vũ Chi vừa mới tắm rửa xong, ngồi ở trên giường bật máy tính lên chuẩn bị xem phim, điện thoại liền vang, y cầm điện thoại lên xem, đầu tiên là gương mặt của mình, sau đó là cuộc gọi video tới của Đường Hành Thiên, trên mặt nóng lên, lập tức nhấn từ chối.
"...."
Một bên khác, Đường Hành Thiên, "..."
Lâm Vũ Chi chột dạ gọi điện thoại qua, còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy Đường Hành Thiên nói, "Bảo bảo, ngoan, gọi video."
"A" Lâm Vũ Chi cúp điện thoại.
Đường Hành Thiên, "..."
Hắn đang nghĩ tiểu hài nhi lại làm sao vậy, cầm điện thoại đang muốn nhắn tin qua, liền thấy Lâm Vũ Chi call video sang, nguyên lai tắt điện thoại là vì call video.
Trong nháy mắt đó, Đường Hành Thiên quả thực muốn nhảy dựng lên hô, đệch cơm mị, bảo bảo nhà hắn đáng yêu vãi chưởng!
Sát vách là giường Từ Dục, hắn không có ra ngoài, vì hắn bị cảm mạo, nghe thấy Đường Hành Thiên không đè nén được tiếng cười, từ trong chăn thò đầu ra, "Thiên Ca, ngươi thương xót cho ta đi."
"Ngươi cóphải hay không ngày mai liền muốn cùng học đệ kết hôn?"
Đường Hành Thiên nhận cuộc gọi video, thuận tiện trả lời Từ Dục, "Có thể suy xét, ta về hỏi một chút ý kiến của em ấy đã."
Từ Dục, "..." Tại sao hắn lại hỏi câu ngớ ngẩn này cơ chứ?
Trên thực tế, Lâm Vũ Chi vẫn là rất để ý hình tượng chính mình, thời cấp ba, đồng phục đều muốn mặc đẹp hơn người khác mới được.
Xác định mình tắm rửa xong tùy tiện mặc quần áo thôi cũng rất soái, không sợ hãi mở camera, đem di dộng dựng ở trên bàn bên cạnh đầu giường.
Đường Hành Thiên lần đầu tiên nhìn thấy, chính là Lâm Vũ Chi đang đẹp tới chói mắt.
Ngọn đèn ký túc trên đỉnh đầu chiếu xuống, làn da Lâm Vũ Chi trắng nõn như bạch ngọc. Được cop𝓎 tại ~ 𝗧Ru𝙈𝗧R UY𝗲𝘕﹒vn ~
Đường Hành Thiên ánh mắt dời đi chỗ khác, hỏi Lâm Vũ Chi, "Chuẩn bị ngủ rồi?"
Lâm Vũ Chi lôi kéo cổ áo ngủ cổ áo, "Đợi lát nữa, xem phim xong mới ngủ."
Động tác của y, chính là càng che càng lộ.
Đường Hành Thiên ánh mắt thuận tiện dời xuống, trong video, nam sinh nếukhông có động tác kéo áo đó, hắn còn không có chú ý tới, Lâm Vũ Chi chỉ mặc áo dài tay bằng bông đường vân xanh trắng đơn giản, nút thắt đầu tiên cũng ở dưới xương quai xanh, lỏng lỏng lẻo lẻo, lúc y cùng Đường Hành Thiên nói chuyện sẽ hơi cúi người, cổ áo ngủ liền trượt xuống, Đường Hành Thiên cảm thấy đối phương nếu như lại cúi thấp thêm một chút, hắn còn có thể trông thấy nhiều hơn.
Lâm Vũ Chi nhíu mày, "Anh đang nhìn cái gì?"
"Em đẹp nên nhìn." Đường Hành Thiên chậm rãi mà nói, ngón tay của hắn ở một bên giường gõ nhẹ nhịp nhịp như có như không, trong đầu đều là hình ảnh vừa nãy trông thấy.
Tiểu hài nhi thật là hấp dẫn tới đòi mạng mà.
Năm ngoái một tên bạn cùng phòng của hắn thoát ế, một ngày hai mươi bốn giờ đều hận không thể cùng đối tượng dính vào nhau, ôm ôm hôn hôn cũng không đủ, Đường Hành Thiên khi đó căn bản không nghĩ tới Lâm Vũ Chi sẽ thi vào đây, con người đó sẽ xuất hiện gần hắn đến vậy, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ đi tới thành phố A.
Nhưng có đôi khi hắn cũng sẽ tưởng tượng nếu Lâm Vũ Chi tới thì hắn làm sao bây giờ, nhưng hắn nghĩ hắn cũng sẽ không có giống tên bạn cùng phòng kia, cả ngày đều nghĩ tới trên người đối phương, cả ngày trong đầu chỉ có hình ảnh Lâm Vũ Chi.
Nhưng hôm nay, hắn sâu sắc cảm nhận được… Mình nhầm:)
Cũng không phải hôm nay, trước hôm nay, hắn đã cảm nhận được, chỉ là hôm nay, chỉ hắn đã có được cái danh phận quang minh chính đại.
Muốn hôn.
Muốn làm.
Màn hình bên kia Lâm Vũ Chi vẫn hoàn toàn không biết gì, nói chuyện yêu đương với y vẫn chỉ dừng ở sự ngây ngô của thời cấp ba, nắm tay, cùng đi học cùng tan trường, chỉ hôn một cái liền ngượng tới chín mặt.
Y nào biết được trong đầu Đường Hành Thiên đã đầy tư liệu màu vàng (là mấy cảnh dễ ăn gậy của facebook ý).
"Xem phim gì đây? " Lâm Vũ Chi một chân giẫm vào Đường Hành Thiên đào xuống hố, "Nhìn cái gì? Gần đây có phim chiếu rạp nào hay không?" Lâm Vũ Chi nằm sấp trên bàn, không quan tâm với lấy con chuột, cổ áo lệch ra cũng không có chú ý đến.
Đường Hành Thiên chậm rãi mà nói, "Lâm Vũ Chi, em bây giờ có thể ra ngoài hay không?"
Lâm Vũ Chi ngồi dậy, không hiểu, "Ra ngoài làm gì?"
"Anh mua đồ ăn cho em, em xuống lầu nhận đồ." Đường Hành Thiên mặt không đổi sắc lừa gạt.
"Không muốn ăn, bạn cùng phòng tôi sẽ mua về." Lâm Vũ Chi không nói mình nhưng thật ra là bởi vì khẩn trương, cùng đối tượng gọi video y đã khẩn trương lắm rồi, mối quan hệ không giống, gặp mặt nên lấy ngữ khí cùng biểu cảm như thế nào, lấy phương thức ở chung như thế nào, y đều không rõ ràng, trước tiên cứ chậm rãi đi.
Đường Hành Thiên quả thực bị Lâm Vũ Chi đầu óc chậm chạp làm cho buồn cười, hắn gõ gõ màn hình điện thoại di động, "Ai, Lâm Vũ Chi, em có hiểu ý anh hay không vậy?"
Lâm Vũ Chi lần này thật sự không hiểu.
"Có ý tứ gì?"
"Em xuống lầu đi bảo bảo, anh muốn hôn em một chút." Đường Hành Thiên dứt khoát nói thẳng, chờ Lâm Vũ Chi chính mình minh bạch, chắc lúc đó hắn xanh cỏ rồi.
Tác giả (và tôi) có lời muốn nói: Chi Chi, mommy không cứu được con đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook