Xin Nghe Lời Thần Linh
C26: Du Bồ Tát

Chương 55: Miếu âm công

Edit: OnlyU

"Vậy là có ý gì?"

"Chỉ đùa một chút thôi." Kikuno Karin đột nhiên nghiêng đầu, nở nụ cười dí dỏm.

Du Tiểu Kiệt trố mắt nhìn, lẩm bẩm nói: "Hình như tôi lại có thể..."

Nữ thần cao lãnh đột nhiên dí dỏm đáng yêu là trí mạng nhất, Du Tiểu Kiệt lại có thể yêu đương rồi.

Cao Yến lên tiếng hỏi: "Cô nhìn thấy cái gì?"

Kikuno Karin không cười nữa mà đáp: "Trên xà nhà chen đầy "người", "người" không nhìn thấy được, nhưng thức thần của tôi có thể thấy nên tôi cũng có thể thấy. Mấy thứ kia phát hiện tôi thấy được lập tức xé nát thức thần của tôi. Mục tiêu tiếp theo chính là tôi, may mà chạy nhanh."

Cao Yến tiếp lời: "Đó hẳn là vong hồn vô chủ được thờ cúng trong miếu. Cả trấn này không có người sống nhưng trong một đoạn thời gian nào đó vào ban ngày, mười lăm tháng giêng đến hai mươi tháng giêng bị dừng lại ở vài thập niên trước, lặp lại tuần hoàn sáu ngày. Hiện tại là ban ngày, trấn trên có người sống tồn tại, cũng có hung thần mưu hại mạng người."

Vậy nên trong khoảng thời gian này, trên xà ngang của miếu âm công đầy vong hồn chen chúc. Những vong hồn này chính là âm hồn của những tro cốt được thờ cúng trên kệ, nhưng vì lâu ngày không được hưởng nhang đèn mà trở nên hung tàn không gì sánh được.

Kikuno Karin nói tiếp: "Biết vì sao tôi nói phát hiện được "cầu gì được nấy" không?" Cô nói gằn từng chữ: "Bởi vì ở trên đó, tôi thấy được hai sinh vật dài già giống hình người, trơn trợt và đỏ lòm, không có da, máu nhuộm đỏ cả xà ngang. Chúng đang giãy giụa trên xà ngang, vong hồn vây quanh chúng vừa cười hi hi ha ha vừa rắc hương tro. Cảnh tượng đó giống gì nhỉ?"


Cô suy nghĩ một chút, tìm từ ngữ thích hợp để hình dung: "Như rắn bị lột da rồi rắc muối lên, chúng tru lên nhưng thật ra tiếng tru vô cùng yếu ớt. Lúc chúng lăn đến trước mặt mèo mun, tôi có thể thấy rõ ràng cái miệng của chúng đang mấp máy, nhìn khẩu hình thì đang nói bốn chữ cầu gì được nấy."

Đã có cầu, tất có hồi ứng.

Du Tiểu Kiệt suy đoán: "Karin nói hai sinh vật hình người dài dài màu đỏ, không phải là cầu xong được đáp ứng, sau đó... tạ lễ đó chứ?"

Cao Yến trả lời: "Tựa hồ không còn khả năng khác." Cậu dừng trong chốc lát rồi bổ sung: "Hai người nghĩ sinh vật kia có phải là người chơi bị nhốt trong quan tài hôm qua không?"

Kikuno Karin nói: "Không thể xác định, nhưng nếu suy đoán theo giả thuyết này thì hai người chơi bị nhốt trong quan tài... Chắc chắn mất mạng, lúc đó tôi còn nghe thấy tiếng xé vải, phỏng chừng là da người bị xé. Da lưu lại, còn cơ thể đỏ lòm thì ném tới miếu âm công. Không lẽ là để tạ lễ thần linh?"

Du Tiểu Kiệt tiếp lời: "Miếu âm công và bảy quan tài ở nghĩa trang đều hung tàn như vậy, thế nhưng khung trúc và giấy phải lấy ở hai nơi này... Ở nghĩa trang, chúng ta làm bậy làm bạ dùng nhang cung phụng, nhưng không chắc có thể an toàn giao dịch trong hòa bình mà giao xong khoản thù lao cuối, nói không chừng sẽ bị đen ăn đen chứ đừng nói là muốn lấy khung trúc. Còn miếu âm công, vừa mới chạm vào xà ngang đã bị xé thành từng mảnh nhỏ, làm sao cầm đi được?"

Kikuno Karin như có điều suy nghĩ, một ý tưởng mơ hồ lóe lên trong đầu cô nhưng mông lung không rõ, không quá hoàn thiện nên cô quyết định chờ đối sách của Cao Yến.

Cậu lên tiếng: "Thật ra muốn bình yên vô sự lấy đồ cũng không phải là chuyện khó."

Du Tiểu Kiệt lập tức hỏi: "Có cách hả?"

Kikuno Karin cũng lên tiếng: "Anh nói nghe thử xem."

"Miếu âm công." Cao Yến chỉ chỉ miếu thờ trước mặt: "Cầu gì được nấy."


Lồng ngực Kikuno Karin đập mạnh một cái, lập tức có cảm giác như mây mù được đẩy ra lộ ánh trăng sáng, rốt cuộc ý tưởng mơ hồ trong đầu cô đã trở nên rõ ràng. Cô hỏi: "Trong miếu âm công, cầu khung trúc?"

Cao Yến bổ sung: "Thêm cả giấy nữa."

Kikuno Karin: "Làm sao tạ lễ?"

Cao Yến sờ ngón tay một cái: "Hai thi thể trên xà nhà ở miếu âm công hẳn là bảy quan tài trong nghĩa trang tạ lễ cho thứ gì đó, chúng nó cầu... có thể chính là giấy."

Du Tiểu Kiệt vẫn chưa hiểu: "Vậy là có ý gì?"

Cao Yến híp mặt nói: "Hiện tại tôi khó mà giải thích rõ, vẫn nên đến nghĩa trang đặt bảy quan tài xem xảy ra chuyện gì. Ông từ ở Thanh Sơn Cung nói một nhà bảy người ở nghĩa trang bị ác sát giết chết, ác sát ở đâu ra? Tại sao phải giết bảy người này? Trong bài đồng dao có câu "Bái hung bái sát bái Thanh Sơn", "Bái Thanh Sơn trừ ác sát", tại sao phải bái hung thần? Có phải là vì có việc muốn cầu thì bái hung thần, sắp đạt thành nguyện vọng lại đổi ý nên đi bái Thanh Sơn Vương, trừ ác sát."

Du Tiểu Kiệt: "Hai câu sau là "Ác sát chạy đến dưới giường ngươi, một nhà bảy người chết hết sạch", kết hợp với hiện thực, ác sát ứng với miếu âm công, một nhà bảy người ý chỉ bảy quan tài. Vậy là chính họ từng bái ác sát ở miếu âm công cầu nguyện, đến khi gần đạt được chỗ tốt thì không chịu tạ lễ, hoặc có lẽ cái giá tạ lễ quá lớn. Thế là họ đổi ý, đi bái Thanh Sơn Vương, thỉnh Thanh Sơn Vương diệt trừ ác sát gieo rắc tai họa."

"Nói thế cũng xuôi lắm!" Du Tiểu Kiệt chợt hiểu ra, hắn nắm tay phải thành quyền đập xuống lòng bàn tay trái, nhưng sau đó lập tức nghi ngờ nói: "Thế nhưng Thanh Sơn Vương không trừ ác sát? Thanh Sơn Vương là Thành Hoàng, Sơn thần, có quyền tư pháp, theo lý mà nói thì ông chính là thần linh tối cao ở cổ trấn, không đến nỗi để ác sát đắc thủ."

Kikuno Karin: "Có thể giữa cầu nguyện và tạ lễ thần có quan hệ khế ước gì đó, Thanh Sơn Vương không tiện nhúng tay."

Trong thế giới quan về thần linh trong đầu Kikuno Karin, thần linh phải công chính, vô cùng từ bi và chính nghĩa. Quỷ quái gây họa, nếu thần linh muốn nhúng tay thì phải hiểu rõ nguyên nhân kết quả.


Như trong bài đồng dao, một nhà bảy người và ác sát có quan hệ nhân quả hứa nguyện và tạ lễ thần, vậy thì thiếu nợ phải trả, đó là quy tắc thiên kinh địa nghĩa.

Ngay cả thần linh cũng phải tuân theo quy tắc này, kết nhân hoàn quả.

"Cô nói có lý." Du Tiểu Kiệt tán thành.

Cao Yến cười cười, sau đó nhắc lại vấn đề trước: "Chúng ta cầu giấy ở nghĩa trang, vừa rời đi không lâu thì có người chơi xông vào, mới nghe thì như hoàn toàn chỉ là trùng hợp. Kikuno Karin theo dõi bọn họ bị phát hiện, sau đó bị theo dõi ngược lại, chúng ta đều nghĩ như vậy. Nhưng suốt dọc đường đến đây, chúng ta bị theo dõi mà không ai trong chúng ta phát hiện ra sao?"

Kikuno Karin hỏi: "Ý của anh là, thật ra có thể người chơi xông vào nghĩa trang không theo dõi chúng ta mà là... miếu âm công?"

Cao Yến bắt đầu suy đoán: "Thứ nằm trong bảy quan tài hướng miếu âm công cầu giấy... Chúng đã có khung trúc rồi nên muốn chế tạo giấy làm tháp cốt, vì vậy cầu xin muốn giấy. Nguyên liệu làm loại giấy này rất đặc biệt, dùng chính là da, vừa lúc có hai người chơi đến miếu âm công. Không biết thứ trong miếu âm công dùng thủ đoạn gì lừa người chơi đến nghĩa trang, hoàn thành ước nguyện của bảy quan tài."

Kikuno Karin bổ sung: "Tương ứng, thứ trong bảy quan tài phải tạ lễ thần, thế là chúng đưa thi thể người chơi đến miếu âm công. Đúng không?"

Cao Yến: "Chỉ là suy đoán mà thôi."

Kikuno Karin lại hỏi: "Tiếp theo là nghiệm chứng?"

Cao Yến nở nụ cười, sau đó hai người đồng loạt nhìn Du Tiểu Kiệt.

Hắn hoảng sợ nói: "Tôi bấm ngón tay tính toán, hôm nay có vạ từ miệng mà ra."

Cao Yến lập tức khen hắn: "Quả nhiên cậu bói rất linh."

Du Tiểu Kiệt: "..."


Cao Yến nói tiếp: "Yên tâm đi, chỉ bảo cậu đi hỏi thăm sự tình, cổng Thanh Sơn Cung đông người qua lại, tin tức nhiều nhất. Cậu hỏi thăm giúp tôi xem trước khi bảy người ở nghĩa trang chết có xảy ra chuyện gì tương đối kỳ quái và miếu âm công phía sau nghĩa trang, đi thăm dò thêm chút tin tức đi."

Du Tiểu Kiệt hỏi: "Còn hai người?"

Cao Yến rũ mắt: "Không phải nghĩa trang có một người làm lâu năm trung thành sao? Tôi đi tìm người này."

Kikuno Karin suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đi liên hệ người chơi khác."

Du Tiểu Kiệt hỏi: "Cô nhận ra bọn họ rồi?"

"Chưa." Kikuno Karin nhếch môi cười: "Nhưng tôi có thể tìm, với tôi mà nói thì không khó."

Cô vừa dứt lời, một con mèo mun chui ra khỏi ống tay áo của cô. Con mèo chạy vọt lên phía trước, bỗng nhiên vỡ ra hóa thành vô số bướm đen bay về phía trung tâm cổ trấn.

Du Tiểu Kiệt kinh ngạc cảm thán: "Karin, thức thần thám thính tin tức và tìm người của cô dùng tốt ghê."

Hắn quyết định sau khi rời khỏi đây sẽ bỏ chút tâm tư nghiên cứu Kỳ Môn Độn Giáp một chút.

Kikuno Karin gật đầu với hai người: "Vậy đi, tôi đi trước."

Cao Yến nói: "Hai giờ sau tụ họp trước cửa miếu âm công."

Du Tiểu Kiệt và Kikuno Karin đồng thời đáp một tiếng rồi xoay người đi về hai hướng khác nhau. Cao Yến nhìn theo bóng dáng họ rời đi, sau đó cậu đi về phía cửa lớn của nghĩa trang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương