Xin Nghe Lời Thần Linh
C10: Quỷ Phụ

Chương 35: Quỷ phụ (A)


Edit: OnlyU

"A Tu La Vương." Chử Toái Bích tiến lên, hờ hững nói: "Không phải người cũng không phải quỷ, càng không phải thần tiên, lại sinh ra ở âm địa. Nếu đặt trong hệ thống thần thoại Trung Quốc thì sẽ trở thành phi cương. Trong hệ thống thần thoại Ấn Độ thì chính là A Tu La."

A Tu La đông đảo hơn cả tỷ, trong mỗi một vạn A Tu La sinh ra một A Tu La Vương.

Dựa vào việc sinh ra ở âm địa, lại có thể tự mình mở một màn thăng cấp, Asuro phải là một A Tu La Vương.

Asuro nhếch môi cười, nụ cười rất kỳ dị: "Năm xưa A Tu La và Tu La thiên thần đánh một trận tháo chạy, danh tiếng A Tu La rơi xuống thành tà ma ngoại đạo. Ngày nay toàn bộ Tu La thiên thần ngã xuống, trái lại A Tu La "hữu dũng vô mưu" lại còn sống."

Chử Toái Bích nhẹ giọng đánh tan kiêu ngạo của Asuro: "Con số sống sót ít đến nỗi có thể xin vào danh sách bảo vệ động vật quý hiếm gần tuyệt chủng. Sau 15, 20 năm nữa, nói không chừng cũng tiêu."

Asuro lập tức sa sầm mặt, dkm Chử lão cẩu đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, toàn nói những lời khó nghe.

Chử Toái Bích nói tiếp: "Căn cứ theo quy tắc sân chơi, thần linh không thể nhúng tay vào màn sơ cấp, chỉ có màn thăng cấp mới có cơ hội."

Bản thân trò chơi thần linh là bồi dưỡng đồ chứa thần linh mới xuất hiện, mà thần linh mới chắc chắn phải tiêu diệt thần linh cũ, hai bên căm thù lẫn nhau. Thần linh – chính là người chơi cao cấp phải tìm cơ hội giết chết thần linh cũ.

Tương tự, thần linh cũ cũng đang tìm kiếm thời cơ cắn nuốt người chơi.


Cách tốt nhất chính là thừa dịp người chơi còn chưa trưởng thành mà bóp chết họ.

Nhưng trò chơi thần linh có quy tắc hạn chế, thần linh không thể nhúng tay vào màn sơ cấp, chừa không gian cho người chơi trưởng thành. Cơ hội duy nhất có thể cắn nuốt người chơi chưa trưởng thành chính là màn thăng cấp.

Thần linh cao cấp chỉ có thể hoạt động trong màn cao cấp và màn thăng cấp trung cấp, thần linh cấp thấp thì hoạt động trong màn trung cấp và màn thăng cấp sơ cấp.

A Tu La Vương nằm trong hệ thống thần thoại Ấn Độ, được gọi là Phi Thiên, tức là không phải thiên thần.

Mà các thần linh cao cấp trong hệ thống thần thoại Ấn Độ là các thần linh viễn cổ như Thần Sáng Thế Brahma, Viṣṇu, Shiva. Cấp bậc thiên thần thì tương đối thấp.

Mà cấp bậc A Tu La còn thấp hơn thiên thần, thế nên không tính là thần linh cao cấp.

Tu La thiên thần đã ngã xuống, trái lại A Tu La Vương vẫn còn, nguyên nhân chủ yếu nhất là hình tượng A Tu La được lưu truyền rộng rãi hơn hình tượng Tu La thiên thần.

Đông Nam Á, các quốc gia Châu Á, và cả các nước Châu Âu cơ bản đều biết đến A Tu La mà không biết Tu La thiên thần.

Asuro nghiêng đầu: "Em giết một vài thần linh cấp thấp, vất vả lắm mới cướp được cơ hội tới gặp Cao Yến ở màn thăng cấp sơ cấp. Em thật sự rất thích Cao Yến, sẽ không cắn nuốt ảnh đâu."

Cô bé chỉ muốn giữ Cao Yến ở lại sân chơi mà thôi.

Chử Toái Bích cúi đầu, ánh mắt lạnh băng, có vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng.


Lồng ngực Asuro cứng lại, cảm giác sợ hãi lan nhanh lên não, thậm chí làm cô bé sinh ra ý niệm lùi bước.

Chử Toái Bích là người chơi cấp Chủ Thần, dấu ấn thần linh trên người cũng là thần linh cao cấp, đối phó với thần linh cấp thấp như A Tu La dễ như trở bàn tay, thậm chí có uy lực áp chế đáng sợ.

Nhìn thẳng vào ánh mắt của Chử Toái Bích khiến Asuro nhớ lại, từng có trận chiến giữa A Tu La và Tu La thiên thần, thần linh cao cấp đứng về phía Tu La thiên thần, đứng xem cuộc chiến giữa hai tộc. Lúc đó rất nhiều A Tu La và Tu La thiên thần đánh nhau kịch liệt không nghỉ, thần linh viễn cổ xuất hiện ở phía chân trời, cao cao tại thượng, nhìn như từ bi, thật ra lãnh khốc vô tình.

Chử Toái Bích lên tiếng: "Nếu giết ngươi, có làm đám thần linh cấp thấp ở màn trung cấp kinh sợ không nhỉ?"

Da đầu Asuro tê rần, cảnh giác mở to mắt nhìn Chử Toái Bích, cô bé nhỏ giọng nói: "Anh đang ở màn thăng cấp, bị quy tắc hạn chế, chắc chắn năng lực của anh đã bị áp chế cùng đẳng cấp với màn này, đừng nói không giết được em... Ok, đúng là anh có năng lực giết được em, nhưng một khi em bị giết thì chính anh cũng bị bại lộ. Trò chơi hận không thể giết chết anh, màn thăng cấp chính là cơ hội tuyệt vời, một khi anh bị bại lộ, trò chơi sẽ lập tức tìm giết anh."

Chử Toái Bích nhìn Asuro, không hề dao động.

Một lúc lâu sau, hắn xì cười một tiếng: "Ông đây vào game, có lúc nào mà không bị đuổi giết?"

"..."

Asuro im lặng, thầm nghĩ hình như chưa có màn chơi nào nhân từ với Chử Toái Bích. Hai bên thái dương cô bé giật giật, ráng nhịn không trào phúng hắn, dù sao làm được đến mức độ này thì cũng vô cùng tài giỏi.

Trò chơi dùng hết tất cả năng lực muốn giết chết Chử Toái Bích, kết quả đến giờ vẫn chưa thành công. Không biết do trò chơi thần linh quá phế vật hay do Chử lão cẩu mạnh đến đáng sợ.


Asuro rầu rĩ nói: "Em nghĩ lại..."

"Nghĩ cũng không được."

Móa nó! Nếu là người khác đứng trước mặt cô bé nói này nói nọ thế này thì đã sớm bị cắn đứt cổ rồi.

Nhưng đối phương lại là Chử Toái Bích, Asuro không khỏi sợ hãi, rụt rụt vai: "Em bảo đảm sẽ không hại Cao Yến, em rất thích ảnh." Cô bé nhấn mạnh bé rất thích Cao Yến lần nữa, cũng bày tỏ: "Quy tắc trò chơi được đặt ra, dù em là BOSS cũng không thể làm trái quy tắc, thế nên dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không liên quan đến em."

Chử Toái Bích đã chơi nhiều màn như vậy, đương nhiên biết một khi sân chơi bắt đầu, dù là BOSS cũng phải tuân theo quy tắc, nếu cố tình làm trái thì ngay cả BOSS cũng sẽ bị xóa bỏ.

Cao Yến vẫn đang đi đằng trước, vừa nói chuyện vừa vô thức tìm kiếm bóng dáng Chử Toái Bích, không thấy hắn đâu bèn dừng lại, xoay người thấy hai người rớt lại phía sau liền vẫy vẫy họ nhanh đuổi kịp.

Chử Toái Bích đáp một tiếng, liếc nhìn Asuro rồi sải bước tiến lên.

Asuro bĩu môi, nắm đầu ngón tay một lúc rồi chạy lên, chân ngắn nhưng tốc độ rất nhanh.

Cao Yến thấy hai người sải bước tiến lên, cậu không đi vội mà đợi Chử Toái Bích đuổi kịp rồi mới đi tiếp.

Hắn kéo tay cậu, nhỏ giọng hỏi: "Đang chờ tôi à?"

Cao Yến không trả lời.

Chử Toái Bích lại bắt đầu trêu chọc cợt nhả: "Có phải không thấy anh một lúc đã nhớ rồi không cưng?"

Hắn không nghĩ Cao Yến sẽ đáp lại mấy lời cợt nhả của hắn, chẳng qua trông thấy cậu đã đi một đoạn xa mà còn nhớ đến hắn, dáng vẻ đứng lại chờ hắn rất đáng yêu. Lúc này không thể ôm ôm ấp ấp hay hôn hôn mấy cái, chỉ có thể nói miệng cho đỡ ghiền. Nếu có thể thấy lỗ tai đỏ bừng của Cao Yến thì hắn cảm thấy cũng đáng.


"Tâm tư đều nghĩ về anh... cậu bạn nhỏ à, cậu nên tập trung qua cửa mới đúng nha."

Cao Yến nhìn Chử Toái Bích rồi dời tầm mắt, ánh mắt hư không vừa nhìn con đường nhỏ phía trước vừa nhỏ giọng nói: "Anh ở bên cạnh tôi, đừng chạy xa là tôi có thể tập trung rồi."

Chử Toái Bích đang định tiếp tục trêu chọc bỗng nghe thấy câu này, hắn hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn Cao Yến, ánh mắt nóng rực đầy tham lam.

"Em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa được không? Hả? Cao Yến, lặp lại lần nữa được không?" Chử Toái Bích hạ giọng thật thấp như đến mức thấp nhất, dây thanh căng thẳng, phảng phất như một giây sau sẽ bùng bổ, tùy ý để khát vọng như ngọn lửa bừng bừng gầm thét ra.

Khát vọng trong lòng đang gào thét, Chử Toái Bích vừa dỗ dành vừa dụ dỗ: "Vừa rồi em cho anh danh phận đúng không?"

Cao Yến giơ tay che mắt, hắn đứng rất gần, dường như muốn dính lên người cậu, cánh tay đụng chạm vào nhau khiến hơi nóng trên làn da lan tràn cả cánh tay.

Bên tai truyền đến câu hỏi của Chử Toái Bích, giống như giọt mưa ồn ào vội vã đập vào cửa sổ, khiến người bên trong cửa không thể yên lòng.

Cao Yến đáp một tiếng, giọng nói nhỏ đến khó nghe thấy, âm cuối còn hơi run run, phảng phất như mang theo hơi ẩm.

Nếu như không phải Chử Toái Bích đang đứng rất gần thì chắc chắn không nghe được.

Nhưng hắn đang đứng rất gần, thế nên dù câu trả lời của Cao Yến nhỏ như muỗi kêu nhưng đối với hắn lại như tiếng sét đinh tai nhức óc giữa những ngày khô hạn tháng sáu.

Cao Yến lén dịch bàn tay, khóe mắt liếc nhìn Chử Toái Bích, một lúc sau hắn vẫn không có phản ứng. Cậu mở to mắt nhìn, môi mím chặt, trái tim dần dần chìm xuống từng chút từng chút một.

Chử Toái Bích buông cánh tay Cao Yến, nhích ra xa khỏi người cậu.

Gương mặt Cao Yến không chút thay đổi nhưng ánh sáng trong mắt từ từ tắt đi, cậu cố gắng làm lơ tâm trạng chua xót và đau đớn nho nhỏ như có như không trong lòng. Nhưng cậu không muốn mở miệng chối bỏ câu nói trước đó, dù làm vậy có chút xấu hổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương