Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!
-
Chương 59: Tìm ra phu nhân
Từ Hải ngồi trước mặt Thúy Vân, vừa nghe nàng kể lại sự việc hôm nay vừa
tập trung suy nghĩ. Hồ Tôn Hiến nghe Thúy Vân đi cùng một người bạn hữu
thì không có vẻ nghi ngờ gì, thậm chí còn dặn người chăm sóc bọn họ cẩn
thận một tí, về phần Hồ Nguyệt Nga thì không cần bàn tới, nàng ta đứng
chực chờ sẵn trước cửa, chỉ chờ Thúy Vân vừa quay trở về đã đeo dính lấy không buông, Từ Hải phải thẳng tay ném nàng ta ra ngoài nàng ta mới
chịu bỏ cuộc.
Sau khi kể hết một loạt những thứ mình nhìn thấy, Thúy Vân lo lắng cắn môi: “Đại ca, tiếp theo phải làm gì đây?”
Theo như ý kiến thống nhất toàn tập của mọi người, Thúy Vân cùng Từ Hải cần phải thay đổi cách xưng hô, không được xưng hô đại nhân thuộc hạ như trước mà phải gọi bằng đại ca tự xưng tiểu đệ tránh bị nghi ngờ. Thúy Vân không có ý kiến gì, mọi người bảo sao nàng nghe vậy, dù sao trong mấy vụ đấu đá kịch liệt thế này, nàng không giỏi cho lắm!
“Tạm thời trước mắt ngươi cứ làm theo lời của Hồ Tôn Hiến đi! Bây giờ cũng chưa phải lúc...”
“Chưa phải lúc?”
Cứ như vậy mấy hôm liền Thúy Vân cũng không buồn hỏi tới vấn đề này nữa, chỉ tập trung chữa bệnh cho vị phu nhân kia. Quả đúng như Thúy Vân nghĩ, Hồ Nguyệt Nga không hề thích vị Tam phu nhân này, thậm chí còn ghét nàng ta ra mặt, có hôm còn kiếm chuyện cản đường không cho Thúy Vân đến đây chữa trị, mặc dù bị Hồ Tôn Hiến nhốt vào phòng cảnh cáo nhưng mỗi khi thoát ra ngoài được, nàng ta lại kiếm cớ cản trở Thúy Vân.
Không tài nào hiểu nổi, mọi chuyện càng lúc càng rối rắm, bên phía Thước Hỉ cùng Từ Hải thì cứ nhất định “áng binh bất động”, bên phía Hồ Tôn Hiến lại chả thấy rục rịch gì cả. Thây kệ, chữa bệnh cũng là nghề của Thúy Vân, thôi thì cứ tập trung làm những việc mình cần làm thôi. Có khi nào lúc Thúy Vân chữa hết cho vị phu nhân này sẽ được Hồ Tôn Hiến thưởng cho một đống vàng, có vàng rồi nàng sẽ lại tiếp tục bỏ trốn!
Cơ mà không được, thôi bỏ đi, ai biết được Từ Hải, không khéo hắn đến tận nhà ám sát nàng luôn ấy chứ, đó là chưa kể còn có Thước Hỉ (-_-), thôi vậy!
Loại độc này nói dễ không dễ, khó cũng không khó, chỉ là thời gian điều trị hơi lâu, mất hơn một tháng gương mặt của vị phu nhân kia mới bình thường trở lại. Sau khi gỡ lớp băng thuốc được quấn trên mặt nàng ấy ra, Thúy Vân cực kỳ ngạc nhiên. Người này... rất trẻ, xấp xỉ tuổi Thúy Vân là cùng. Theo những gì Thúy Vân được biết, nàng ta tên là Hồng Nhạn, là một nha hoàn được Hồ Tôn Hiến cứu về từ lúc còn bé tí. Hồng Nhạn cùng Hồ Nguyệt Nga là tri kỉ của nhau, đi đâu cũng như hình với bóng, chính vì như vậy nên địa vị trong phủ của Hồng Nhạn cao hơn khá nhiều so với những người nô tài khác...
Điều này Thúy Vân tạm thời có thể thông cảm cho Hồ Nguyệt Nga, người thân thuộc bên cạnh đang là hảo hữu, bỗng chốc một ngày người ấy trở thành vợ của cha mình, chắc có lẽ... hơi khó chấp nhận.
Hồng Nhạn là một người rất ít nói, dù không bị câm nàng ấy cũng chẳng bao giờ mở miệng, ngay cả khi Thúy Vân bôi thuốc lên vết thương đã làm mủ trên người, nàng ấy cũng không hề hé răng một tiếng.
“Tam phu nhân, ngài có muốn nhìn thử không?”
Hồng Nhạn nghe Thúy Vân hỏi thế thì nhướn đôi mi cong lên, đôi mắt đượm buồn nhìn nàng, đầu nhẹ lắc từ chối. Nàng ấy không muốn, Thúy Vân cũng không ép nên dẹp tấm gương đồng xuống, vẫn theo thói quen cũ mà ngồi xuống giường, tay bắt đầu xoa nhấn vào vài huyệt ở trên mặt, đôi lúc mở miệng hỏi: “Phu nhân, ta chưa bao giờ thấy ngài cười hay nói gì cả!”
Không có tiếng trả lời, Thúy Vân vẫn rất kiên nhẫn, trong giọng nói không hề mang theo tí tức giận bực dọc nào: “Ta nghĩ ngài nên ra ngoài vận động nhiều một tí, nằm mãi ở nơi này thật sự rất không tốt!”
Hồng Nhạn mở mắt lên liếc nhìn Thúy Vân, đoạn, quay mặt vào trong vách nằm, tay kéo tấm chăn lên che đầu lại.
Chậc, lòng tốt bị từ chối đã đành, vậy mà còn bị từ chối trong suốt một thời gian dài, Thúy Vân cũng có hơi chán nản nên nàng không dây dưa nhiều nữa, đứng dậy xách đồ đạc đi thẳng ra cửa. Lúc bóng của Thúy Vân đi khuất xa, Hồng Nhạn từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt bắt đầu thay đổi, hơi nhíu mi nhìn phía nàng vừa rời đi.
Tối hôm đó Từ Hải báo cho nàng một tin khá là chấn động: “Vân Du, ta đã dò tìm ra được dấu vết của phu nhân rồi!”
Thúy Vân nghe xong chỉ muốn rơi lệ, tìm ra được dấu vết của phu nhân nghĩa là gì? Nghĩa là sắp cứu được phu nhân trả về cho Ngũ Phong thuyền chủ, sau đó thì sao? Sau đó, bọn Thước Hỉ cùng Từ Hải phải giữ lời hứa đi tìm đại tỉ giúp cho Thúy Vân! Trời ơi, sắp thoát nạn rồi! Hơn một tháng chịu đựng Hồ Nguyệt Nga, Thúy Vân cũng sắp nổi khùng, may mắn là ngày chào tạm biệt nàng ta không còn xa nữa!
Nàng không biết Từ Hải bắt đầu tìm hiểu khi nào nhưng về tốc độ cùng năng lực của Từ Hải, Thúy Vân không cần quan tâm, chỉ ngồi chờ kết quả. Để cho chắc ăn, tối hôm đó Thúy Vân cùng Từ Hải đến một tòa nhà nằm ở ngọn đồi phía sau Trực Lệ kiểm chứng xem có đúng không.
Từ Hải cõng Thúy Vân trên lưng, vừa phi vừa chạy lên núi tránh tốn nhiều thời gian, nhân tiện giải thích cho nàng nghe những gì mình đã tìm được: “Bọn người của Hồ Tôn Hiến cách hai hôm lại đến đây một lần, nơi này rất ít người qua lại, mỗi lần đến đây ta đều bị mất dấu của chúng. Theo như thường lệ thì hôm nay bọn chúng sẽ không đến đây...”
“Đại ca, vậy huynh nghi ngờ chúng nhốt phu nhân ở đây ư?”
“Ừ, Hồ Tôn Hiến là một tên khá xảo quyệt, ta cùng Trần Đông khó lòng mà đoán ra được chuyện gì...”
Thúy Vân đang định gật gù khen Từ Hải vài câu để an ủi thì bất ngờ hét to: “Á, cẩn thận!”
Thúy Vân thấy cành cây to trước mặt, hoảng hồn vội lấy hai tay vây chặt cổ Từ Hải lại, chân cũng quắp cứng vào hông Từ Hải, mặt ụp sát vào hõm vai để tránh bị cành cây kia đập cho vỡ đầu. Nhìn đi, to như thế, đập trúng không chết mới là lạ!
Sau khi đã đi vượt qua nó, nàng vuốt trán ngoái cổ lại nhìn cành cây khủng bố ấy, trong lòng nể phục Từ Hải không thôi! Cả một rừng cây vậy mà hắn di chuyển rất êm ái, rất nhẹ nhàng. Cỡ Thúy Vân mà là Từ Hải, sáng ngày mai sẽ đi được nửa đường. Do mải mê suy nghĩ lung tung, Thúy Vân không nhận ra người đang cõng mình có hơi liêu xiêu không vững nhưng rất nhanh sau đó hắn lấy lại bình tĩnh, chân đạp mạnh lên một tảng đá to, tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Trời đêm đen kịt, ngoài âm thanh xào xạc cùng tiếng vù vù sát bên tai, Thúy Vân không nghe được gì nữa, chỉ là nàng có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo u ám ở nơi này kinh khủng thế nào, trong không khí mang rất nhiều hơi nước, đi được nửa chặng đường, tóc Thúy Vân đã ướt chèm nhẹp bết chặt vào nhau. Trước khi đi Thúy Vân không thể ngờ tới chuyện ở đây lạnh như thế nên chỉ mặc 1 lớp quần áo mỏng, bây giờ thì hay rồi, lạnh thấu xương. Cơ thể vô thức nép sát vào lưng Từ Hải tìm hơi ấm, Từ Hải hơi ngoái đầu nhìn lại phía sau, sau đó tiếp tục lao về phía trước.
Lên đến nơi, Từ Hải đặt Thúy Vân xuống, bản thân đứng yên nghỉ mệt một hồi mới bắt đầu đi xung quanh dò xét. Thúy Vân co chân ngồi trên mõm đá, hai tay ôm chặt đầu gối, ánh mắt ngó xung quanh nằm tìm kiếm phụ Từ Hải, tiếc là nhìn mãi cũng không thấy gì, ngay cả Từ Hải đi được mấy vòng đằng kia cũng chịu thua. Cả hai đứng lại cùng nhau nghĩ cách để tránh mất nhiều thời gian, Từ Hải thở dài: “Ta chỉ biết bọn chúng thường hay đến đây... Còn lại...”
Thúy Vân đương nhiên biết Từ Hải muốn nói gì, lên đến đỉnh núi thì bọn họ phải tự mình tìm lấy, có điều tìm mãi mà không phát hiện ra được cái gì. Thúy Vân xoa xoa tay vào nhau, ngước nhìn Từ Hải: “Đại ca, chắc chắn là phải có... Trong hang đá chăng?”
“Đã tìm rồi, không thấy...”
Do trời quá lạnh nên Thúy Vân chỉ biết ngồi yên một chỗ mà run chứ không làm được gì hết, Từ Hải thấy Thúy Vân run rẩy thế kia thì trong lòng xót xa, đưa lớp áo bên ngoài của mình cho Thúy Vân, bảo nàng ngồi yên đấy. Hắn đi lại một lần nữa, lần này xem xét rất kĩ, không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Quả nhiên một lát sau đã nghe tiếng Từ Hải nhỏ giọng gọi Thúy Vân: “Vân Du, nhanh qua đây đi!”
Thúy Vân nhìn cái lỗ hơi khiêm tốn trước mặt mình, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Từ Hải. Không ngờ hắn lại có thể tìm ra lối đi bí mật này, càng không thể ngờ là cái lối đi chết dịch ấy lại nhỏ bé thế kia. Thúy Vân mếu máo: “Đại ca, phải chui vào đó thật à?”
“Để ta đi trước cho, ngươi chờ vào theo sau...”
Thúy Vân nhất quyết níu chặt áo của Từ Hải không cho: “Không được, ta không dám đi phía sau, lỡ có ai đuổi theo?”
Từ Hải bất lực vỗ trán, sau đó nói: “Vậy ta đi phía sau, ngươi...”
Thúy Vân chưa nghe hết câu đã gào lên: “Không được, lỡ có thứ gì xuất hiện phía trước thì biết làm thế nào?”
Từ Hải: “...”
Cuối cùng xuất hiện cảnh tượng hai tay Thúy Vân cầm hai cây củi dài, bụng cột một sợi dây, đầu kia nối với eo của Từ Hải, Từ Hải đi phía trước kéo nàng đi đến đâu thì nàng đi đến đó, có hai tay để chiến đấu rồi, không ai ngán ai hết! Trong này rất tối, Từ Hải lo lắng cũng đúng.
Lối đi này vừa đủ cho một người, trên vách tường đầy rong rêu, mùi ẩm mốc cứ xộc vào mũi khiến Thúy Vân rợn cả người, nhanh chân chạy theo Từ Hải. Đi một đoạn đường khá dài, đã không còn thấy được ánh trăng bên ngoài nữa, thứ còn lại chỉ duy có bóng tối đến đáng sợ. Thấy Từ Hải dừng lại, Thúy Vân cũng đứng yên không nhúc nhích chờ xem Từ Hải dặn dò gì, nào ngờ hắn lại đứng yên bất động. Thúy Vân bắt đầu có hơi lo sợ, tay giật giật áo của Từ Hải, e dè hỏi:
“Đại ca, sao vậy?”
Nhờ Thúy Vân gọi Từ Hải mới hoàn hồn lại, hít sâu vào một hơi khiến Thúy Vân hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn căng thẳng như thế. Chẳng lẽ...?
Quả nhiên Thúy Vân đoán không sai, nơi cuối cùng của lối đi nhỏ này là một ngục giam, trên tường treo đầy xiềng xích, phía bên trái lối đi có một ngọn đuốc nhỏ le lói cháy, ánh sáng mù mịt, trên nóc của ngục giam có một khung sắt, ánh trăng yếu ớt rọi soi xuống đây.
Từ lúc tiến vào tới ngục thất này, Từ Hải không hề mở miệng nói nửa chữ, hắn cứ như người mất hồn, vô thức tiến về phía trước, Thúy Vân bị Từ Hải lôi đi cũng đi theo, tới khi nhìn thấy một bóng người bê bết máu nằm ẩn trong đống rơm nàng mới thảng thốt đưa tay lên che miệng lại. Nàng có thể lờ mờ đoán được kia là nơi gian giữ mẹ của Thước Hỉ nhưng không thể ngờ là bà ấy lại trở thành hình dạng thế này...
Trước mặt Thúy Vân là một bộ quần áo màu trắng đẫm máu, vết mới vết cũ đậm nhạt chồng chất lên nhau, đầu tóc rối tung cả lên, gương mặt chằng chịt vết roi, không còn nhận dạng rõ nữa, bờ môi ứa máu, cánh tay đầy ghẻ lở, mùi khai ngấy lan tỏa ra trong không trung, trong góc còn nhìn thấy phân người hôi thối...
Từ Hải không hề quan tâm tới những thứ đó, hắn quỳ xuống, nhỏ giọng gọi: “Phu nhân...”
Thúy Vân thì không rảnh rỗi như thế, nàng vội ngồi xuống bắt mạch cho phu nhân, tình trạng của bà ấy nặng thế này, không biết có qua khỏi hay không. Sau khi bắt được mạch, Thúy Vân mới thở phào, quay lại nói với Từ Hải: “Đại ca, phu nhân chỉ bị nhiễm lạnh, thêm vào đó nhiều vết thương quá nên mới ngất xỉu thôi, chúng ta nhanh chóng cứu bà ấy đi!”
Lúc này Từ Hải tháo vát bình tĩnh đã biến đâu mất, chỉ biết làm theo lời Thúy Vân nói, cả hai cố gắng giựt lấy đầu mắt xích đang trói tay phu nhân lại, tuy nhiên có làm thế nào sợi xích cũng không đứt, cứ như vậy trời gần sáng thì Từ Hải bắt đầu lấy lại tỉnh táo thường ngày, hắn giữ tay Thúy Vân đang cố gắng lấy đá tảng đập vào dây xích lại, kéo nàng đứng lên đi ra ngoài. Thúy Vân la lên: “Đại ca, huynh làm gì vậy? Chúng ta phải cứu phu nhân...”
“Hai người chúng ta không làm được gì đâu, ta cũng đã thử rồi, bây giờ phải trở về để tránh bị nghi ngờ.”
Sau khi kể hết một loạt những thứ mình nhìn thấy, Thúy Vân lo lắng cắn môi: “Đại ca, tiếp theo phải làm gì đây?”
Theo như ý kiến thống nhất toàn tập của mọi người, Thúy Vân cùng Từ Hải cần phải thay đổi cách xưng hô, không được xưng hô đại nhân thuộc hạ như trước mà phải gọi bằng đại ca tự xưng tiểu đệ tránh bị nghi ngờ. Thúy Vân không có ý kiến gì, mọi người bảo sao nàng nghe vậy, dù sao trong mấy vụ đấu đá kịch liệt thế này, nàng không giỏi cho lắm!
“Tạm thời trước mắt ngươi cứ làm theo lời của Hồ Tôn Hiến đi! Bây giờ cũng chưa phải lúc...”
“Chưa phải lúc?”
Cứ như vậy mấy hôm liền Thúy Vân cũng không buồn hỏi tới vấn đề này nữa, chỉ tập trung chữa bệnh cho vị phu nhân kia. Quả đúng như Thúy Vân nghĩ, Hồ Nguyệt Nga không hề thích vị Tam phu nhân này, thậm chí còn ghét nàng ta ra mặt, có hôm còn kiếm chuyện cản đường không cho Thúy Vân đến đây chữa trị, mặc dù bị Hồ Tôn Hiến nhốt vào phòng cảnh cáo nhưng mỗi khi thoát ra ngoài được, nàng ta lại kiếm cớ cản trở Thúy Vân.
Không tài nào hiểu nổi, mọi chuyện càng lúc càng rối rắm, bên phía Thước Hỉ cùng Từ Hải thì cứ nhất định “áng binh bất động”, bên phía Hồ Tôn Hiến lại chả thấy rục rịch gì cả. Thây kệ, chữa bệnh cũng là nghề của Thúy Vân, thôi thì cứ tập trung làm những việc mình cần làm thôi. Có khi nào lúc Thúy Vân chữa hết cho vị phu nhân này sẽ được Hồ Tôn Hiến thưởng cho một đống vàng, có vàng rồi nàng sẽ lại tiếp tục bỏ trốn!
Cơ mà không được, thôi bỏ đi, ai biết được Từ Hải, không khéo hắn đến tận nhà ám sát nàng luôn ấy chứ, đó là chưa kể còn có Thước Hỉ (-_-), thôi vậy!
Loại độc này nói dễ không dễ, khó cũng không khó, chỉ là thời gian điều trị hơi lâu, mất hơn một tháng gương mặt của vị phu nhân kia mới bình thường trở lại. Sau khi gỡ lớp băng thuốc được quấn trên mặt nàng ấy ra, Thúy Vân cực kỳ ngạc nhiên. Người này... rất trẻ, xấp xỉ tuổi Thúy Vân là cùng. Theo những gì Thúy Vân được biết, nàng ta tên là Hồng Nhạn, là một nha hoàn được Hồ Tôn Hiến cứu về từ lúc còn bé tí. Hồng Nhạn cùng Hồ Nguyệt Nga là tri kỉ của nhau, đi đâu cũng như hình với bóng, chính vì như vậy nên địa vị trong phủ của Hồng Nhạn cao hơn khá nhiều so với những người nô tài khác...
Điều này Thúy Vân tạm thời có thể thông cảm cho Hồ Nguyệt Nga, người thân thuộc bên cạnh đang là hảo hữu, bỗng chốc một ngày người ấy trở thành vợ của cha mình, chắc có lẽ... hơi khó chấp nhận.
Hồng Nhạn là một người rất ít nói, dù không bị câm nàng ấy cũng chẳng bao giờ mở miệng, ngay cả khi Thúy Vân bôi thuốc lên vết thương đã làm mủ trên người, nàng ấy cũng không hề hé răng một tiếng.
“Tam phu nhân, ngài có muốn nhìn thử không?”
Hồng Nhạn nghe Thúy Vân hỏi thế thì nhướn đôi mi cong lên, đôi mắt đượm buồn nhìn nàng, đầu nhẹ lắc từ chối. Nàng ấy không muốn, Thúy Vân cũng không ép nên dẹp tấm gương đồng xuống, vẫn theo thói quen cũ mà ngồi xuống giường, tay bắt đầu xoa nhấn vào vài huyệt ở trên mặt, đôi lúc mở miệng hỏi: “Phu nhân, ta chưa bao giờ thấy ngài cười hay nói gì cả!”
Không có tiếng trả lời, Thúy Vân vẫn rất kiên nhẫn, trong giọng nói không hề mang theo tí tức giận bực dọc nào: “Ta nghĩ ngài nên ra ngoài vận động nhiều một tí, nằm mãi ở nơi này thật sự rất không tốt!”
Hồng Nhạn mở mắt lên liếc nhìn Thúy Vân, đoạn, quay mặt vào trong vách nằm, tay kéo tấm chăn lên che đầu lại.
Chậc, lòng tốt bị từ chối đã đành, vậy mà còn bị từ chối trong suốt một thời gian dài, Thúy Vân cũng có hơi chán nản nên nàng không dây dưa nhiều nữa, đứng dậy xách đồ đạc đi thẳng ra cửa. Lúc bóng của Thúy Vân đi khuất xa, Hồng Nhạn từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt bắt đầu thay đổi, hơi nhíu mi nhìn phía nàng vừa rời đi.
Tối hôm đó Từ Hải báo cho nàng một tin khá là chấn động: “Vân Du, ta đã dò tìm ra được dấu vết của phu nhân rồi!”
Thúy Vân nghe xong chỉ muốn rơi lệ, tìm ra được dấu vết của phu nhân nghĩa là gì? Nghĩa là sắp cứu được phu nhân trả về cho Ngũ Phong thuyền chủ, sau đó thì sao? Sau đó, bọn Thước Hỉ cùng Từ Hải phải giữ lời hứa đi tìm đại tỉ giúp cho Thúy Vân! Trời ơi, sắp thoát nạn rồi! Hơn một tháng chịu đựng Hồ Nguyệt Nga, Thúy Vân cũng sắp nổi khùng, may mắn là ngày chào tạm biệt nàng ta không còn xa nữa!
Nàng không biết Từ Hải bắt đầu tìm hiểu khi nào nhưng về tốc độ cùng năng lực của Từ Hải, Thúy Vân không cần quan tâm, chỉ ngồi chờ kết quả. Để cho chắc ăn, tối hôm đó Thúy Vân cùng Từ Hải đến một tòa nhà nằm ở ngọn đồi phía sau Trực Lệ kiểm chứng xem có đúng không.
Từ Hải cõng Thúy Vân trên lưng, vừa phi vừa chạy lên núi tránh tốn nhiều thời gian, nhân tiện giải thích cho nàng nghe những gì mình đã tìm được: “Bọn người của Hồ Tôn Hiến cách hai hôm lại đến đây một lần, nơi này rất ít người qua lại, mỗi lần đến đây ta đều bị mất dấu của chúng. Theo như thường lệ thì hôm nay bọn chúng sẽ không đến đây...”
“Đại ca, vậy huynh nghi ngờ chúng nhốt phu nhân ở đây ư?”
“Ừ, Hồ Tôn Hiến là một tên khá xảo quyệt, ta cùng Trần Đông khó lòng mà đoán ra được chuyện gì...”
Thúy Vân đang định gật gù khen Từ Hải vài câu để an ủi thì bất ngờ hét to: “Á, cẩn thận!”
Thúy Vân thấy cành cây to trước mặt, hoảng hồn vội lấy hai tay vây chặt cổ Từ Hải lại, chân cũng quắp cứng vào hông Từ Hải, mặt ụp sát vào hõm vai để tránh bị cành cây kia đập cho vỡ đầu. Nhìn đi, to như thế, đập trúng không chết mới là lạ!
Sau khi đã đi vượt qua nó, nàng vuốt trán ngoái cổ lại nhìn cành cây khủng bố ấy, trong lòng nể phục Từ Hải không thôi! Cả một rừng cây vậy mà hắn di chuyển rất êm ái, rất nhẹ nhàng. Cỡ Thúy Vân mà là Từ Hải, sáng ngày mai sẽ đi được nửa đường. Do mải mê suy nghĩ lung tung, Thúy Vân không nhận ra người đang cõng mình có hơi liêu xiêu không vững nhưng rất nhanh sau đó hắn lấy lại bình tĩnh, chân đạp mạnh lên một tảng đá to, tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Trời đêm đen kịt, ngoài âm thanh xào xạc cùng tiếng vù vù sát bên tai, Thúy Vân không nghe được gì nữa, chỉ là nàng có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo u ám ở nơi này kinh khủng thế nào, trong không khí mang rất nhiều hơi nước, đi được nửa chặng đường, tóc Thúy Vân đã ướt chèm nhẹp bết chặt vào nhau. Trước khi đi Thúy Vân không thể ngờ tới chuyện ở đây lạnh như thế nên chỉ mặc 1 lớp quần áo mỏng, bây giờ thì hay rồi, lạnh thấu xương. Cơ thể vô thức nép sát vào lưng Từ Hải tìm hơi ấm, Từ Hải hơi ngoái đầu nhìn lại phía sau, sau đó tiếp tục lao về phía trước.
Lên đến nơi, Từ Hải đặt Thúy Vân xuống, bản thân đứng yên nghỉ mệt một hồi mới bắt đầu đi xung quanh dò xét. Thúy Vân co chân ngồi trên mõm đá, hai tay ôm chặt đầu gối, ánh mắt ngó xung quanh nằm tìm kiếm phụ Từ Hải, tiếc là nhìn mãi cũng không thấy gì, ngay cả Từ Hải đi được mấy vòng đằng kia cũng chịu thua. Cả hai đứng lại cùng nhau nghĩ cách để tránh mất nhiều thời gian, Từ Hải thở dài: “Ta chỉ biết bọn chúng thường hay đến đây... Còn lại...”
Thúy Vân đương nhiên biết Từ Hải muốn nói gì, lên đến đỉnh núi thì bọn họ phải tự mình tìm lấy, có điều tìm mãi mà không phát hiện ra được cái gì. Thúy Vân xoa xoa tay vào nhau, ngước nhìn Từ Hải: “Đại ca, chắc chắn là phải có... Trong hang đá chăng?”
“Đã tìm rồi, không thấy...”
Do trời quá lạnh nên Thúy Vân chỉ biết ngồi yên một chỗ mà run chứ không làm được gì hết, Từ Hải thấy Thúy Vân run rẩy thế kia thì trong lòng xót xa, đưa lớp áo bên ngoài của mình cho Thúy Vân, bảo nàng ngồi yên đấy. Hắn đi lại một lần nữa, lần này xem xét rất kĩ, không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Quả nhiên một lát sau đã nghe tiếng Từ Hải nhỏ giọng gọi Thúy Vân: “Vân Du, nhanh qua đây đi!”
Thúy Vân nhìn cái lỗ hơi khiêm tốn trước mặt mình, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Từ Hải. Không ngờ hắn lại có thể tìm ra lối đi bí mật này, càng không thể ngờ là cái lối đi chết dịch ấy lại nhỏ bé thế kia. Thúy Vân mếu máo: “Đại ca, phải chui vào đó thật à?”
“Để ta đi trước cho, ngươi chờ vào theo sau...”
Thúy Vân nhất quyết níu chặt áo của Từ Hải không cho: “Không được, ta không dám đi phía sau, lỡ có ai đuổi theo?”
Từ Hải bất lực vỗ trán, sau đó nói: “Vậy ta đi phía sau, ngươi...”
Thúy Vân chưa nghe hết câu đã gào lên: “Không được, lỡ có thứ gì xuất hiện phía trước thì biết làm thế nào?”
Từ Hải: “...”
Cuối cùng xuất hiện cảnh tượng hai tay Thúy Vân cầm hai cây củi dài, bụng cột một sợi dây, đầu kia nối với eo của Từ Hải, Từ Hải đi phía trước kéo nàng đi đến đâu thì nàng đi đến đó, có hai tay để chiến đấu rồi, không ai ngán ai hết! Trong này rất tối, Từ Hải lo lắng cũng đúng.
Lối đi này vừa đủ cho một người, trên vách tường đầy rong rêu, mùi ẩm mốc cứ xộc vào mũi khiến Thúy Vân rợn cả người, nhanh chân chạy theo Từ Hải. Đi một đoạn đường khá dài, đã không còn thấy được ánh trăng bên ngoài nữa, thứ còn lại chỉ duy có bóng tối đến đáng sợ. Thấy Từ Hải dừng lại, Thúy Vân cũng đứng yên không nhúc nhích chờ xem Từ Hải dặn dò gì, nào ngờ hắn lại đứng yên bất động. Thúy Vân bắt đầu có hơi lo sợ, tay giật giật áo của Từ Hải, e dè hỏi:
“Đại ca, sao vậy?”
Nhờ Thúy Vân gọi Từ Hải mới hoàn hồn lại, hít sâu vào một hơi khiến Thúy Vân hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn căng thẳng như thế. Chẳng lẽ...?
Quả nhiên Thúy Vân đoán không sai, nơi cuối cùng của lối đi nhỏ này là một ngục giam, trên tường treo đầy xiềng xích, phía bên trái lối đi có một ngọn đuốc nhỏ le lói cháy, ánh sáng mù mịt, trên nóc của ngục giam có một khung sắt, ánh trăng yếu ớt rọi soi xuống đây.
Từ lúc tiến vào tới ngục thất này, Từ Hải không hề mở miệng nói nửa chữ, hắn cứ như người mất hồn, vô thức tiến về phía trước, Thúy Vân bị Từ Hải lôi đi cũng đi theo, tới khi nhìn thấy một bóng người bê bết máu nằm ẩn trong đống rơm nàng mới thảng thốt đưa tay lên che miệng lại. Nàng có thể lờ mờ đoán được kia là nơi gian giữ mẹ của Thước Hỉ nhưng không thể ngờ là bà ấy lại trở thành hình dạng thế này...
Trước mặt Thúy Vân là một bộ quần áo màu trắng đẫm máu, vết mới vết cũ đậm nhạt chồng chất lên nhau, đầu tóc rối tung cả lên, gương mặt chằng chịt vết roi, không còn nhận dạng rõ nữa, bờ môi ứa máu, cánh tay đầy ghẻ lở, mùi khai ngấy lan tỏa ra trong không trung, trong góc còn nhìn thấy phân người hôi thối...
Từ Hải không hề quan tâm tới những thứ đó, hắn quỳ xuống, nhỏ giọng gọi: “Phu nhân...”
Thúy Vân thì không rảnh rỗi như thế, nàng vội ngồi xuống bắt mạch cho phu nhân, tình trạng của bà ấy nặng thế này, không biết có qua khỏi hay không. Sau khi bắt được mạch, Thúy Vân mới thở phào, quay lại nói với Từ Hải: “Đại ca, phu nhân chỉ bị nhiễm lạnh, thêm vào đó nhiều vết thương quá nên mới ngất xỉu thôi, chúng ta nhanh chóng cứu bà ấy đi!”
Lúc này Từ Hải tháo vát bình tĩnh đã biến đâu mất, chỉ biết làm theo lời Thúy Vân nói, cả hai cố gắng giựt lấy đầu mắt xích đang trói tay phu nhân lại, tuy nhiên có làm thế nào sợi xích cũng không đứt, cứ như vậy trời gần sáng thì Từ Hải bắt đầu lấy lại tỉnh táo thường ngày, hắn giữ tay Thúy Vân đang cố gắng lấy đá tảng đập vào dây xích lại, kéo nàng đứng lên đi ra ngoài. Thúy Vân la lên: “Đại ca, huynh làm gì vậy? Chúng ta phải cứu phu nhân...”
“Hai người chúng ta không làm được gì đâu, ta cũng đã thử rồi, bây giờ phải trở về để tránh bị nghi ngờ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook