Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!
-
Chương 33: Nghề kĩ nữ
Tú Bà nghi hoặc nhìn người đang ngoan ngoãn quỳ trước mặt mình, khó tin
đây chính là con nha đầu ngoan cố lần trước đã dùng dao tự đâm mình một
nhát chỉ vì bà ta ép tiếp khách, không hiểu hôm nay đầu bị hư chỗ nào,
lại tự nguyện quỳ gối xin được tiếp khách.
Nâng tay uống hết một tách trà, bà ta cao giọng:
“Nói thử cho Ma ma nghe, vì sao lại đổi ý?”
Thúy Kiều đúng y như lời dặn của Thúy Vân, mặt đỏ như gấc, đầu cúi xuống thật thấp. Trong mắt mọi người chính là vẻ e thẹn, thực chất trái tim trong lồng ngực đã đập liên hồi tưởng chừng muốn vỡ nát ra. Nàng thủ thỉ:
“Ma ma, đêm qua có một vị gọi là Vân công tử đến chỗ thiếp…”
“Ừ, Vân công tử, ta biết rồi!”, trong mắt Tú Bà lóe lên ánh sáng tò mò, cao giọng bảo: “Nói tiếp!”
“Hắn… Hắn ta… khiến thiếp rất hoài niệm… đêm qua… cảm giác kia…”
“Cảm giác?”
“Vâng, chính là, chính là… lúc ở trên giường… thiếp nghĩ, tiếp nam nhân cũng không…”
“Ha ha!”
Tú Bà cười lớn vài tiếng, lắc hông đi đến nâng Thúy Kiều dậy, vẻ quan tâm chăm sóc: “Ta nói ngươi, con bé ngốc này, hóa ra đã bị tên tiểu tử mặt trắng đó khiến cho hư hỏng rồi sao!”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng thầm nghĩ, đang định bảo tên Sở Khanh dụ dỗ nàng đi, sau đó đuổi theo bắt nàng lại, nào ngờ nàng ta đã ngoan ngoãn thế này, thật đỡ hao công tốn sức!
Bà ta dịu dàng vuốt nhẹ tóc mai bên hông của Thúy Kiều, con gà mái vàng của lão nương, ha ha…
Thúy Kiều vẫn tiếp tục cúi đầu vâng dạ, mọi người xung quanh lại bắt đầu rì rầm, không ngờ tên tiểu tử kia thật có bản lĩnh, có thể chiếm hữu được bông hoa mà mọi nam nhân đều thèm khát này.
Trong lúc đó, một tiểu nha hoàn đứng trong góc phòng, dung mạo không thể bình thường hơn đang không ngừng chửi bới trong lòng: “Mụ nội các ngươi mới là tiểu tử mặt trắng, dòng họ các ngươi mới là tiểu tử mặt trắng…”, hừ, trước mặt thì thân thân thiết thiết, sau lưng lại dám đâm chọc nói xấu nhau, đáng khinh.
Vị nha hoàn này không ai khác chính là Thúy Vân nhà chúng ta!
Tú Bà cho người lui xuống, chỉ để lại vài người: “Thúy Kiều, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ngươi tiếp khách, ta cũng phải dặn dò vài điều, chú ý cho kĩ!”
“Vâng, Ma ma cứ dạy bảo, thiếp xin lắng nghe!”
“Cái gọi là ‘Bảy chữ vành ngoài, tám chữ vành trong’, có biết không?”
Thúy Kiều thành thật lắc đầu, vẻ mặt có chút mơ hồ, ngay cả Thúy Vân cũng có phần tò mò, không biết đó là cái gì! Nào ngờ khi nghe Tú Bà nói xong, nàng quả thật muốn văng máu mũi…
Bà ta chậm rãi giảng giải, thái độ hòa hoãn không ít:
“Cái gọi là ‘Bảy chữ vòng ngoài’ gồm có khốc, tiễn, thích, thiêu, giá, tẩu, tử!”
Thúy Kiều mờ mịt nhìn bà ta, bà ta lại ung dung nói tiếp:
“Khốc, chính là dùng nước mắt để làm động lòng thương hại của khách làng chơi, phải khóc như thật để chứng tỏ thành tâm của mình, để nước mắt không khô, chỉ cần dùng gừng tươi thấm vào, sẽ tuôn ra không ngừng, trông sống động như thật!”
Thúy Vân đứng nơi góc phòng, không nghĩ tới, gừng ngoài chữa chứng khó tiêu ấm bụng, còn có công dụng này, Tú Bà, bà thật khiến ta bội phục không thôi!
“Tiễn, chính là rủ khách cùng mình mỗi người cắt một mớ tóc, kết thành một sợ rồi chia nhau buộc vào cánh tay, dùng lễ ‘kết tóc’ để bày tỏ tấm lòng thủy chung son sắt, khách nhân nghĩ mình chân thành mà không nỡ ruồng bỏ!”
“Thích, nghĩa là lấy trâm khắc vào cổ tay hay trên bắp đùi mấy chữ ‘Thân phu mỗ nhân’ (Người chồng thân yêu tên là mỗ!), khách sẽ càng thêm yêu quý tin tưởng ta!”
“Lại nói, Thiêu nghĩa là đốt, dùng hương đốt vào sau huyệt của khách nhân, giúp tăng cao khoái hoạt, có điều phải là người cao tay mới sử dụng thủ pháp này!”
Thúy Vân nghe đến đây thì ngạc nhiên, Tú Bà, bà không nên mở kĩ viện, bà phải mở y quán mới đúng, sáu huyệt trên bụng giúp điều hòa cơ thể, bài tiết độc tố, không biết sáng tạo thế nào lại có thể tăng khoái cảm kích thích được vậy?
“Giá, nghĩa là cưới hỏi làm vợ chồng. Sau khi biết khách là kẻ giàu có thì chủ động rủ rê bàn chuyện cưới hỏi, tất nhiên số tiền phải bỏ ra không hề nhỏ!”
“Tẩu, nghĩa là chạy, đây là kế ‘Đà đao’, nếu thấy qua lại đã lâu, khách nhân đã hết sạch của cải, muốn chuộc cũng không có tiền chuộc mà muốn chơi cũng không còn tiền chơi thì cách tốt nhất là tống khứ đi cho rảnh nợ. Lúc ấy phải giả vờ rủ khách cùng nhau bỏ đi, hẹn giờ hẹn chỗ nhưng không đến, đánh lính cho quan lính đi bắt kẻ bỏ thê bỏ nhà, thế là hắn tất sợ mà bỏ trốn thật!”
“Cuối cùng, ‘Tử’ không phải là tự kết liễu cuộc đời, ý nói chết giả chứ không phải chết thật, thề thốt cho họ tin là mình chỉ biết có họ, nếu không tin thì chết ngay tại chỗ, trước mắt cho hắn thấy. Nếu biết y có thê thiếp rồi, không thể lấy mình được thì càng làm già, đến độ rủ y ‘cả hai cùng chết hơn là chẳng lấy được nhau’. Lúc đó cho dù có tán gia bại sản cũng đem hết tiền bạc ra dâng cho mình y cũng không tiếc!”
Chậc, thảo nào kinh doanh kĩ viện lại giàu có thế này, xem ra vị Tú Bà này là người hành nghề lâu năm rồi chứ chẳng chơi!
Thúy Kiều tuy có chút sợ hãi nhưng vốn là người thông minh, vừa nghe qua một lần đã có thể ghi nhớ, tuy có chút khó chấp nhận nhưng vẫn đọc lại một lượt nữa cho Tú Bà nghe, một chữ cũng không sai, trong lòng thầm khinh bỉ.
Tú Bà thì ngược lại, vẻ hài lòng càng lúc càng hiện lên mặt, cười nói ngọt ngào, đỡ Thúy Kiều ngồi lên ghế, bản thân lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Bên cạnh đó còn có ‘Tám chữ vành trong’, chính là những động tác tạo khoái cảm cho khách làng chơi, đây là những tư thế cơ bản nhất mà bất kì kĩ nữ hành nghề nào cũng phải biết, gồm: chính thường vị, thân triển vị, cao yêu vị, khuất khúc vị, nữ thượng vị, phản vị, kỵ thừa vị và ngọa chiếu vị!”
“Tuy có rất nhiều nhưng đây chính là tám tư thế cơ bản, ngươi cứ từ đó mà biến hóa ra! Khi chiều chuộng khách cần phải chú ý, mỗi ngón nghề trên chỉ áp dụng cho một loại khách, tùy theo người nhỏ yếu hay lớn con, dai dẳng nôn nóng sôi nổi hay xìu xìu ếch ếch, bất lực hay xuất tinh sớm…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thúy Kiều dần dần cứng đờ lại, đỏ hồng cả lên, trân trối không biết nói gì, ngay cả Thúy Vân cũng không khỏi muốn xịt máu mũi. Bà ta có thể nào không cần miêu tả một cách trần trụi như thế hay không? Ôi trời ơi, máu…
Tú Bà rất hài lòng, cười nhẹ mà vỗ lên mu bàn tay của Thúy Vân trấn an: “Đừng sợ, chỉ cần thỏa mãn được nhu cầu của khách nhân, số tiền kiếm vào chỉ sợ cả đời xài cũng không hết!”
Thật là đáng thán phục, quào!
Quả nhiên, sau bài học ban sáng, ngay tối hôm đó Thúy Kiều đã phải tự mình tiếp một vị khách nhân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa bảnh bao nhưng lại mang theo nét dâm ô khó tả. Thúy Kiều nhìn thấy thì có chút kinh động, cố gắng giữ nét tao nhã, thành thạo rót trà dâng tới bên môi, cười nói ngọt ngào dụ cho hắn ta uống.
Tiếp theo sau đó là tiết mục nhảy múa ca hát, nếu gặp thư sinh công tử có học thức thì đánh đàn ngâm thơ, cứ như thế mà câu giờ! Có điều vị khách nhân này dường như không đủ kiên nhẫn giống Mã Giám Sinh, chưa gì đã kéo Thúy Kiều ngồi vào trong lòng mình, thô bỉ sờ tới sờ lui, nhanh chóng thoát hết quần áo của Thúy Kiều ra, hắn còn thô bỉ đến nỗi chậm rãi móc trong lòng ngực ra một cây trâm ngọc, nhìn sơ đã biết đắt tiền, nhét thẳng vào bầu ngực căng tròn đang ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp yếm tím đậm làm nổi bật lên làn da trắng sáng của Thúy Kiều.
Lần trước cùng lắm là trơ mắt chứng kiến cảnh Mã Giám Sinh tự mình giải quyết, lần này lại phải chịu nhục cho hắn khinh bạc, Thúy Kiều cắn nát khóe môi, bàn tay yếu ớt chống đỡ, muốn né tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của người này, nào ngờ hắn ta càng lúc càng thô bạo, xé toạc cả váy dưới chân của nàng ra, đầu ngục vào ra sức cắn hai khối tròn trước ngực…
Thúy Kiều nhục nhã vô cùng, lấy trâm ngọc trước ngực ra, vung lên muốn tự sát, nào ngờ Thúy Vân chụp lại, thở dài một hơi: “Đại tỉ, chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, chết không phải là kết thúc đâu…”
Lúc này tên đàn ông kia buông Thúy Kiều ra, lại tiếp tục một màn trình diễn rên rỉ giống Mã Giám Sinh lần trước, có điều hắn thế nhưng rất dẻo dai, những ba lần mới thỏa mãn, cuối cùng nằm phịch ra giường, ngáy o o.
Thúy Kiều nước mắt lưng tròng, đau đớn cười tự giễu…
“Ha …ha…”
Thúy Vân quệt nước mắt trên mặt Thúy Kiều đi, nhẹ giọng thủ thỉ: “Đại tỉ, bên ngoài vẫn còn người đang nghe lén, Tú Bà này là kẻ đa nghi, cẩn thận bị lộ chuyện. Tỉ xem này…”, vừa nói vừa dùng tay chỉ vào mấy đốm hồng hồng trên ngực Thúy Kiều, chỗ tên nam nhân khi nãy hôn trúng.
“Để tạo ra những dấu vết thế này, chỉ cần dùng tay tự nhéo nhẹ sẽ ra, tỉ… chịu đau một lát…”
Thúy Vân tỉ mỉ hướng dẫn một lần nữa cho Thúy Kiều cách sắp xếp trong phòng, phải làm sao mới qua mặt được Tú Bà, chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian nữa sẽ có thể có đủ tiền để chuộc Thúy Kiều ra, quay về cuộc sống thường ngày, hạnh phúc bên cạnh Kim Trọng…
Nhắc tới Kim Trọng, Thúy Vân có chút nghẹn đắng ngay cổ họng, nhưng bây giờ chỉ có hắn mới là động lực để Thúy Kiều tiếp tục sống, nàng không thể…
“Bây giờ tỉ chỉ cần bôi bôi trét trét một tí cho giống, sáng mai cứ giả vờ thẹn thùng chui rúc vào lòng hắn mà nằm, đảm bảo không có ai nghi ngờ…”
Thúy Kiều im lặng nghe, cuối cùng nghi hoặc hỏi một câu: “Vân Nhi… ai chỉ cho muội những thứ này?”
Thúy Vân sượng mặt, tay chân dừng lại, tĩnh lặng hồi lâu mới mỉm cười hòa nhã: “Đại tỉ, những thứ này sách vở đều có ghi chép! Có điều… Sách vở có chép cũng không bằng kiến thức mà Tú Bà truyền đạt cho tỉ đâu! Xem ra bà ta thật sự là một người giỏi đào tạo, dù sao cũng có vài thứ có thể dùng được!”
Nhắc tới việc ban sáng, Thúy Kiều lại ngượng ngùng, nhanh chân làm theo lời Thúy Vân bảo. Nàng nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng đặc sệt đang dính trên giường, cảm thấy ghê tởm vô cùng, bất ngờ Thúy Vân đang đi bày bừa lung tung trong “chiến trường” chỉ nhàn nhạt phun ra một câu:
“Đại tỉ, tính mạng quan trọng nhất, những thứ như nhân phẩm nhay trinh tiết gì đó… chỉ là đồ phế thải thôi…”
Thúy Kiều sửng người ra, không đáp trả, nhẹ nhàng nằm xuống trên giường. Thúy Vân cảm thấy ổn thỏa mới tiến lại giường, trông thấy vẻ thất thần của đại tỉ, nàng cũng không biết phải nói gì, đành đứng chôn chân một chỗ hồi lâu…
“Đại tỉ, có gì ta sẽ dặn dò Lục Châu, tỉ không cần lo lắng đâu…”
Thúy Kiều nhắm mắt, tay túm chặt chăn che ngang người, mặc kệ cánh tay gân guốc của tên nam nhân kia vừa vòng qua người mình, ảo não cười nhẹ: “Thúy Vân, ta lại khiến muội phải bận tâm rồi! Muội mau trở về đi, không nên để cha mẹ lo lắng…”
“Đại tỉ, nhất định chúng ta sẽ cứu tỉ ra…”
Thúy Kiều mệt mỏi không trả lời, ngay khi Thúy Vân trèo cửa sổ trốn ra, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp…
Nhưng dù sao thế này cũng đã hơn hẳn những kĩ nữ khác rồi, những khuất nhục này có là gì nếu vẫn giữ được tấm thân… Có điều, nếu gặp lại Kim Trọng, Thúy Kiều nàng còn mặt mũi nào mà nhìn hắn nữa?
Thúy Kiều à, mi phải mạnh mẽ, ai đời nào lại để em gái nhỏ nhắn cứ phải đi theo bảo vệ che chở như thế…
Nâng tay uống hết một tách trà, bà ta cao giọng:
“Nói thử cho Ma ma nghe, vì sao lại đổi ý?”
Thúy Kiều đúng y như lời dặn của Thúy Vân, mặt đỏ như gấc, đầu cúi xuống thật thấp. Trong mắt mọi người chính là vẻ e thẹn, thực chất trái tim trong lồng ngực đã đập liên hồi tưởng chừng muốn vỡ nát ra. Nàng thủ thỉ:
“Ma ma, đêm qua có một vị gọi là Vân công tử đến chỗ thiếp…”
“Ừ, Vân công tử, ta biết rồi!”, trong mắt Tú Bà lóe lên ánh sáng tò mò, cao giọng bảo: “Nói tiếp!”
“Hắn… Hắn ta… khiến thiếp rất hoài niệm… đêm qua… cảm giác kia…”
“Cảm giác?”
“Vâng, chính là, chính là… lúc ở trên giường… thiếp nghĩ, tiếp nam nhân cũng không…”
“Ha ha!”
Tú Bà cười lớn vài tiếng, lắc hông đi đến nâng Thúy Kiều dậy, vẻ quan tâm chăm sóc: “Ta nói ngươi, con bé ngốc này, hóa ra đã bị tên tiểu tử mặt trắng đó khiến cho hư hỏng rồi sao!”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng thầm nghĩ, đang định bảo tên Sở Khanh dụ dỗ nàng đi, sau đó đuổi theo bắt nàng lại, nào ngờ nàng ta đã ngoan ngoãn thế này, thật đỡ hao công tốn sức!
Bà ta dịu dàng vuốt nhẹ tóc mai bên hông của Thúy Kiều, con gà mái vàng của lão nương, ha ha…
Thúy Kiều vẫn tiếp tục cúi đầu vâng dạ, mọi người xung quanh lại bắt đầu rì rầm, không ngờ tên tiểu tử kia thật có bản lĩnh, có thể chiếm hữu được bông hoa mà mọi nam nhân đều thèm khát này.
Trong lúc đó, một tiểu nha hoàn đứng trong góc phòng, dung mạo không thể bình thường hơn đang không ngừng chửi bới trong lòng: “Mụ nội các ngươi mới là tiểu tử mặt trắng, dòng họ các ngươi mới là tiểu tử mặt trắng…”, hừ, trước mặt thì thân thân thiết thiết, sau lưng lại dám đâm chọc nói xấu nhau, đáng khinh.
Vị nha hoàn này không ai khác chính là Thúy Vân nhà chúng ta!
Tú Bà cho người lui xuống, chỉ để lại vài người: “Thúy Kiều, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ngươi tiếp khách, ta cũng phải dặn dò vài điều, chú ý cho kĩ!”
“Vâng, Ma ma cứ dạy bảo, thiếp xin lắng nghe!”
“Cái gọi là ‘Bảy chữ vành ngoài, tám chữ vành trong’, có biết không?”
Thúy Kiều thành thật lắc đầu, vẻ mặt có chút mơ hồ, ngay cả Thúy Vân cũng có phần tò mò, không biết đó là cái gì! Nào ngờ khi nghe Tú Bà nói xong, nàng quả thật muốn văng máu mũi…
Bà ta chậm rãi giảng giải, thái độ hòa hoãn không ít:
“Cái gọi là ‘Bảy chữ vòng ngoài’ gồm có khốc, tiễn, thích, thiêu, giá, tẩu, tử!”
Thúy Kiều mờ mịt nhìn bà ta, bà ta lại ung dung nói tiếp:
“Khốc, chính là dùng nước mắt để làm động lòng thương hại của khách làng chơi, phải khóc như thật để chứng tỏ thành tâm của mình, để nước mắt không khô, chỉ cần dùng gừng tươi thấm vào, sẽ tuôn ra không ngừng, trông sống động như thật!”
Thúy Vân đứng nơi góc phòng, không nghĩ tới, gừng ngoài chữa chứng khó tiêu ấm bụng, còn có công dụng này, Tú Bà, bà thật khiến ta bội phục không thôi!
“Tiễn, chính là rủ khách cùng mình mỗi người cắt một mớ tóc, kết thành một sợ rồi chia nhau buộc vào cánh tay, dùng lễ ‘kết tóc’ để bày tỏ tấm lòng thủy chung son sắt, khách nhân nghĩ mình chân thành mà không nỡ ruồng bỏ!”
“Thích, nghĩa là lấy trâm khắc vào cổ tay hay trên bắp đùi mấy chữ ‘Thân phu mỗ nhân’ (Người chồng thân yêu tên là mỗ!), khách sẽ càng thêm yêu quý tin tưởng ta!”
“Lại nói, Thiêu nghĩa là đốt, dùng hương đốt vào sau huyệt của khách nhân, giúp tăng cao khoái hoạt, có điều phải là người cao tay mới sử dụng thủ pháp này!”
Thúy Vân nghe đến đây thì ngạc nhiên, Tú Bà, bà không nên mở kĩ viện, bà phải mở y quán mới đúng, sáu huyệt trên bụng giúp điều hòa cơ thể, bài tiết độc tố, không biết sáng tạo thế nào lại có thể tăng khoái cảm kích thích được vậy?
“Giá, nghĩa là cưới hỏi làm vợ chồng. Sau khi biết khách là kẻ giàu có thì chủ động rủ rê bàn chuyện cưới hỏi, tất nhiên số tiền phải bỏ ra không hề nhỏ!”
“Tẩu, nghĩa là chạy, đây là kế ‘Đà đao’, nếu thấy qua lại đã lâu, khách nhân đã hết sạch của cải, muốn chuộc cũng không có tiền chuộc mà muốn chơi cũng không còn tiền chơi thì cách tốt nhất là tống khứ đi cho rảnh nợ. Lúc ấy phải giả vờ rủ khách cùng nhau bỏ đi, hẹn giờ hẹn chỗ nhưng không đến, đánh lính cho quan lính đi bắt kẻ bỏ thê bỏ nhà, thế là hắn tất sợ mà bỏ trốn thật!”
“Cuối cùng, ‘Tử’ không phải là tự kết liễu cuộc đời, ý nói chết giả chứ không phải chết thật, thề thốt cho họ tin là mình chỉ biết có họ, nếu không tin thì chết ngay tại chỗ, trước mắt cho hắn thấy. Nếu biết y có thê thiếp rồi, không thể lấy mình được thì càng làm già, đến độ rủ y ‘cả hai cùng chết hơn là chẳng lấy được nhau’. Lúc đó cho dù có tán gia bại sản cũng đem hết tiền bạc ra dâng cho mình y cũng không tiếc!”
Chậc, thảo nào kinh doanh kĩ viện lại giàu có thế này, xem ra vị Tú Bà này là người hành nghề lâu năm rồi chứ chẳng chơi!
Thúy Kiều tuy có chút sợ hãi nhưng vốn là người thông minh, vừa nghe qua một lần đã có thể ghi nhớ, tuy có chút khó chấp nhận nhưng vẫn đọc lại một lượt nữa cho Tú Bà nghe, một chữ cũng không sai, trong lòng thầm khinh bỉ.
Tú Bà thì ngược lại, vẻ hài lòng càng lúc càng hiện lên mặt, cười nói ngọt ngào, đỡ Thúy Kiều ngồi lên ghế, bản thân lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Bên cạnh đó còn có ‘Tám chữ vành trong’, chính là những động tác tạo khoái cảm cho khách làng chơi, đây là những tư thế cơ bản nhất mà bất kì kĩ nữ hành nghề nào cũng phải biết, gồm: chính thường vị, thân triển vị, cao yêu vị, khuất khúc vị, nữ thượng vị, phản vị, kỵ thừa vị và ngọa chiếu vị!”
“Tuy có rất nhiều nhưng đây chính là tám tư thế cơ bản, ngươi cứ từ đó mà biến hóa ra! Khi chiều chuộng khách cần phải chú ý, mỗi ngón nghề trên chỉ áp dụng cho một loại khách, tùy theo người nhỏ yếu hay lớn con, dai dẳng nôn nóng sôi nổi hay xìu xìu ếch ếch, bất lực hay xuất tinh sớm…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thúy Kiều dần dần cứng đờ lại, đỏ hồng cả lên, trân trối không biết nói gì, ngay cả Thúy Vân cũng không khỏi muốn xịt máu mũi. Bà ta có thể nào không cần miêu tả một cách trần trụi như thế hay không? Ôi trời ơi, máu…
Tú Bà rất hài lòng, cười nhẹ mà vỗ lên mu bàn tay của Thúy Vân trấn an: “Đừng sợ, chỉ cần thỏa mãn được nhu cầu của khách nhân, số tiền kiếm vào chỉ sợ cả đời xài cũng không hết!”
Thật là đáng thán phục, quào!
Quả nhiên, sau bài học ban sáng, ngay tối hôm đó Thúy Kiều đã phải tự mình tiếp một vị khách nhân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa bảnh bao nhưng lại mang theo nét dâm ô khó tả. Thúy Kiều nhìn thấy thì có chút kinh động, cố gắng giữ nét tao nhã, thành thạo rót trà dâng tới bên môi, cười nói ngọt ngào dụ cho hắn ta uống.
Tiếp theo sau đó là tiết mục nhảy múa ca hát, nếu gặp thư sinh công tử có học thức thì đánh đàn ngâm thơ, cứ như thế mà câu giờ! Có điều vị khách nhân này dường như không đủ kiên nhẫn giống Mã Giám Sinh, chưa gì đã kéo Thúy Kiều ngồi vào trong lòng mình, thô bỉ sờ tới sờ lui, nhanh chóng thoát hết quần áo của Thúy Kiều ra, hắn còn thô bỉ đến nỗi chậm rãi móc trong lòng ngực ra một cây trâm ngọc, nhìn sơ đã biết đắt tiền, nhét thẳng vào bầu ngực căng tròn đang ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp yếm tím đậm làm nổi bật lên làn da trắng sáng của Thúy Kiều.
Lần trước cùng lắm là trơ mắt chứng kiến cảnh Mã Giám Sinh tự mình giải quyết, lần này lại phải chịu nhục cho hắn khinh bạc, Thúy Kiều cắn nát khóe môi, bàn tay yếu ớt chống đỡ, muốn né tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của người này, nào ngờ hắn ta càng lúc càng thô bạo, xé toạc cả váy dưới chân của nàng ra, đầu ngục vào ra sức cắn hai khối tròn trước ngực…
Thúy Kiều nhục nhã vô cùng, lấy trâm ngọc trước ngực ra, vung lên muốn tự sát, nào ngờ Thúy Vân chụp lại, thở dài một hơi: “Đại tỉ, chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, chết không phải là kết thúc đâu…”
Lúc này tên đàn ông kia buông Thúy Kiều ra, lại tiếp tục một màn trình diễn rên rỉ giống Mã Giám Sinh lần trước, có điều hắn thế nhưng rất dẻo dai, những ba lần mới thỏa mãn, cuối cùng nằm phịch ra giường, ngáy o o.
Thúy Kiều nước mắt lưng tròng, đau đớn cười tự giễu…
“Ha …ha…”
Thúy Vân quệt nước mắt trên mặt Thúy Kiều đi, nhẹ giọng thủ thỉ: “Đại tỉ, bên ngoài vẫn còn người đang nghe lén, Tú Bà này là kẻ đa nghi, cẩn thận bị lộ chuyện. Tỉ xem này…”, vừa nói vừa dùng tay chỉ vào mấy đốm hồng hồng trên ngực Thúy Kiều, chỗ tên nam nhân khi nãy hôn trúng.
“Để tạo ra những dấu vết thế này, chỉ cần dùng tay tự nhéo nhẹ sẽ ra, tỉ… chịu đau một lát…”
Thúy Vân tỉ mỉ hướng dẫn một lần nữa cho Thúy Kiều cách sắp xếp trong phòng, phải làm sao mới qua mặt được Tú Bà, chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian nữa sẽ có thể có đủ tiền để chuộc Thúy Kiều ra, quay về cuộc sống thường ngày, hạnh phúc bên cạnh Kim Trọng…
Nhắc tới Kim Trọng, Thúy Vân có chút nghẹn đắng ngay cổ họng, nhưng bây giờ chỉ có hắn mới là động lực để Thúy Kiều tiếp tục sống, nàng không thể…
“Bây giờ tỉ chỉ cần bôi bôi trét trét một tí cho giống, sáng mai cứ giả vờ thẹn thùng chui rúc vào lòng hắn mà nằm, đảm bảo không có ai nghi ngờ…”
Thúy Kiều im lặng nghe, cuối cùng nghi hoặc hỏi một câu: “Vân Nhi… ai chỉ cho muội những thứ này?”
Thúy Vân sượng mặt, tay chân dừng lại, tĩnh lặng hồi lâu mới mỉm cười hòa nhã: “Đại tỉ, những thứ này sách vở đều có ghi chép! Có điều… Sách vở có chép cũng không bằng kiến thức mà Tú Bà truyền đạt cho tỉ đâu! Xem ra bà ta thật sự là một người giỏi đào tạo, dù sao cũng có vài thứ có thể dùng được!”
Nhắc tới việc ban sáng, Thúy Kiều lại ngượng ngùng, nhanh chân làm theo lời Thúy Vân bảo. Nàng nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng đặc sệt đang dính trên giường, cảm thấy ghê tởm vô cùng, bất ngờ Thúy Vân đang đi bày bừa lung tung trong “chiến trường” chỉ nhàn nhạt phun ra một câu:
“Đại tỉ, tính mạng quan trọng nhất, những thứ như nhân phẩm nhay trinh tiết gì đó… chỉ là đồ phế thải thôi…”
Thúy Kiều sửng người ra, không đáp trả, nhẹ nhàng nằm xuống trên giường. Thúy Vân cảm thấy ổn thỏa mới tiến lại giường, trông thấy vẻ thất thần của đại tỉ, nàng cũng không biết phải nói gì, đành đứng chôn chân một chỗ hồi lâu…
“Đại tỉ, có gì ta sẽ dặn dò Lục Châu, tỉ không cần lo lắng đâu…”
Thúy Kiều nhắm mắt, tay túm chặt chăn che ngang người, mặc kệ cánh tay gân guốc của tên nam nhân kia vừa vòng qua người mình, ảo não cười nhẹ: “Thúy Vân, ta lại khiến muội phải bận tâm rồi! Muội mau trở về đi, không nên để cha mẹ lo lắng…”
“Đại tỉ, nhất định chúng ta sẽ cứu tỉ ra…”
Thúy Kiều mệt mỏi không trả lời, ngay khi Thúy Vân trèo cửa sổ trốn ra, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp…
Nhưng dù sao thế này cũng đã hơn hẳn những kĩ nữ khác rồi, những khuất nhục này có là gì nếu vẫn giữ được tấm thân… Có điều, nếu gặp lại Kim Trọng, Thúy Kiều nàng còn mặt mũi nào mà nhìn hắn nữa?
Thúy Kiều à, mi phải mạnh mẽ, ai đời nào lại để em gái nhỏ nhắn cứ phải đi theo bảo vệ che chở như thế…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook