Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!
-
Chương 13: Thúy Kiều bị bắt cóc
Vị đại sư kia cuối cùng cũng dừng tay, quay đầu lại, ánh mắt khẽ lướt qua Thúy Vân một lượt, khóe môi nhẹ cong lên. Thúy Vân đang nhìn người ta chằm chằm thì giật mình vội cụp mắt xuống, lúng túng thế nào không biết lại sơ ý làm rơi một gói thuốc vừa nhặt xong lẫn vào mớ hỗn độn kia. Nàng thộn mặt nhìn chằm chằm vài đó, mếu máo muốn khóc.
Khi nào mới có thể xong đây hở trời?
Vị đại sư nhìn thấy vẻ mặt dở sống dở chết của nàng lại có chút ngạc nhiên, cười nhẹ mà trầm ấm: “Xem ra tiểu cô nương không có hứng thú gì với Phật pháp cả!”
Thúy Vân nghe thế cũng không ngẩng đầu lên, cẩn thận tỉ mỉ nhẹ nhàng nhặt lại thảo dược, miệng trả lời: “Không phải là không có, chỉ là tiểu nữ cảm thấy hứng thú với nơi này hơn!”
Người kia đảo mắt một vòng ngắm nhìn cảnh vật non nước xung quanh mình, đầu nhẹ gật xuống: “Đúng vậy, bần tăng cũng có hứng thú với nơi này hơn!”
“Ô!”, Thúy Vân ngạc nhiên nhìn người trước mặt, nhìn thấy vẻ chăm chú của ai kia thì bần thần trong giây lát vội cụp mắt xuống, không hiểu tại sao cảm thấy trong lồng ngực có chút bức bối, tay luống cuống gom thảo dược vào gói, ý định bỏ chạy khỏi nơi đây. Nàng đi được vài bước thì dừng lại, vị đại sư kia vẫn đứng yên nhìn nàng.
“À… Đại sư, không biết pháp danh của…”
Thúy Vân hỏi được một nửa thì khựng lại, vội dùng tay che mồm, cười nhẹ cáo lỗi, nào ngờ người phía bên kia thấp giọng trả lời: “Minh Sơn”
--- -------oOo---- -----
Ánh trăng bị che khuất bởi mây đen dày đặc…
Thúy Vân lay nhẹ Thúy Kiều đang ngủ say bên cạnh, không thấy tỉ ấy trả lời, hơi thở đều đặn nhịp nhàng không giống như đang ngủ mà là đang hôn mê.
Nàng thở dài một tiếng, kẻ kì lạ đêm đó đã quay trở lại…
Đến lúc này Thúy Vân đã có đủ cơ sở để xác định rằng kẻ đó là người trong chùa, hiện tại các nàng đã ở trên đỉnh núi, chắc chắn người đang cạy cửa không thể là người ngoài được.
“Cạch”
Giữa màn đêm yên tĩnh, âm thanh ấy vang lên rõ mồn một. Thúy Vân nằm im nhắm mắt giả vờ hôn mê, nhân lúc này mà đánh giá mùi hương gây mê này. Đây là loại mê dược bình thường, được bán đầy khắp các y quán bên ngoài không có gì đặc sắc cả, chỉ là… Thúy Vân không hiểu nổi mục đích của bọn họ là gì.
Tiền không cướp, chẳng lẽ cướp sắc?
Hử? Cướp sắc?
Nghĩ đến đó, Thúy Vân cảm thấy da mặt co rút, tay vô thức giữ chặt cổ áo…
Sau đó…
Sau đó tay nàng vô tình chạm vào trúng ngực mình…
Nàng có sắc để bọn chúng cướp ư? @@
Quên mất, hiện tại mình chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi đầu, chỉ vừa mới trưởng thành, vả lại cho dù có bị cướp sắc cũng không đến lượt nàng, đại tỉ nằm bên cạnh nàng để làm gì đây?
Quả nhiên vẫn như hôm trước, kẻ kia đến trước giường lặng yên ngắm nhìn dung nhan của Thúy Kiều một lúc lâu, mãi đến khi bên vách vang lên vài tiếng cộc cộc hắn mới giật mình, vội vòng sang phía bên kia mà bế Thúy Kiều lên, đem đi mất dạng…
Lòng bàn tay Thúy Vân nắm chặt lại, bên trong đã sớm ướt đẫm mồ hôi, trong đầu loạn xà bần cả lên.
Cứu đại tỉ hay không cứu đây?
Nếu không cứu thì lương tâm sẽ bị cắn rứt dằn vặt cả đời, còn nếu cứu… thì cứu như thế nào?
La lên cho bọn chúng nghe, bọn chúng sẽ quay lại và thủ tiêu nàng ngay tại chỗ. Nàng hi sinh anh dũng mà không ai biết tới, còn đại tỉ sẽ bị bán đến cái nơi xa tít xa tắp nào đó không ai hay.
Thúy Vân bất đắc dĩ phải ngồi dậy, mếu máo đi giày vào, soạn vài ba gói thuốc nhỏ bỏ vào trong áo phòng hờ, nhanh chân chạy theo bọn chúng nhân lúc chúng còn chưa rời khỏi.
Phật tổ, ngài mau hiển linh phù hộ tiểu nữ đi á!!!!
Bọn chúng gồm có bốn người, do đang buổi đêm nên Thúy Vân nhìn không rõ nhưng dựa vào dáng đi cùng khuôn mặt mờ mờ ảo ảo dưới ánh nến kia, Thúy Vân vẫn có thể nhìn ra người đang bế Thúy Kiều chính là người đã dắt các nàng lên núi.
Ban đầu nàng có chút không tin, nhìn vị đại sư kia ắt hẳn đã tu hành lâu năm, vậy mà lại giở trò với con gái nhà lành ư? Thế nhưng khi suy nghĩ lại, quả nhiên người đáng nghi ngờ nhất chỉ có hắn. Xem ra Thúy Vân nàng vẫn còn chậm tiêu lắm, nghĩ đi, hôm đó chỉ có đoàn người của nàng cùng vị đại sư đó, không phải người của các nàng, hiển nhiên chính là bọn họ, vậy mà Thúy Vân còn suy nghĩ xa xôi đoán già đoán non không biết là ai.
Nếu nói vậy, những người đang đi cùng hắn hẳn là hai vị tiểu hòa thượng kia đi?
Vậy còn người thứ tư là ai nhỉ?
Thúy Vân không tài nào đoán ra được, đành âm thầm đi theo. Do nàng không biết võ công, cũng không thạo việc theo dõi lén lút này nên không dám rút ngắn khoảng cách, chỉ dám đi theo chúng từ phía xa.
Chân Thúy Vân vô tình giẫm lên một cành cây khô, “Rắc” một tiếng, tên đi cuối cùng quay ngoắt đầu lại, lớn tiếng dọa nạt: “Ai?”
Nàng hoảng hồn núp vào một thân cây to, cả người được một lùm cỏ che lại. Khổ quá, ban đêm tối nên nàng không nhìn rõ cơ mà, bây giờ mà bị bắt thì biết phải làm sao đây?
Ba tên đi đầu đã sớm dừng lại, ánh mắt lóe tia sát khí nhìn về hướng này. Tên đi sau cùng nheo mắt nhìn một hồi, gươm trên lưng đã được tuốt ra khỏi vỏ, lăm lăm đi tới phía phát ra âm thanh. Thúy Vân run rẩy bủn rủn, nhìn ngang nhìn dọc một hồi cũng không biết phải làm gì, da mặt tê rần rần cười cũng không được, chỉ muốn nằm vật ra ngất cho xong chuyện nhưng tiếc rằng đó chỉ là mơ ước, thực tế nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy ánh đuốc càng lúc càng đến gần mình kia, trên mặt đất còn in cái bóng to lớn của tên bắt cóc cùng thanh gươm dài ngoằn.
Hai tay Thúy Vân bấu chặt vào thân cây xù xì, ánh đuốc đến càng lúc càng gần…
Thúy Vân nàng quyết định rồi, nàng sẽ đầu hàng, đầu hàng…
Đầu hàng vẫn hơn là bị bọn chúng giết chết.
Tuy quyết định như thế nhưng Thúy Vân vẫn không đủ can đảm để bước ra ngoài, tay cứ bấu chặt vào thân cây. Tên kia đến trước mặt Thúy Vân, nheo mắt nhìn xung quanh, cả người thận trọng xoay một vòng. Thúy Vân thấy hắn lại sắp chĩa kiếm về hướng mình, hoảng sợ tột độ, vội nhảy từ bên trong bụi lùm ra, nào ngờ chân giẫm trúng tà váy, miệng không kịp kêu một tiếng, cả gương mặt đã đập vào tấm lưng to mập của tên cướp.
Tâm trí tên cướp đang căng như dây đàn, bất ngờ bị một thứ gì vừa cứng vừa tròn đập vào lưng thì bị chấn kinh không ít, té bổ nhào về phía trước, đầu đập vào một tảng đá trồi lên trên đất, ngất xỉu.
Thúy Vân vừa đau vừa sợ, vừa ngã xuống đất đã vội lồm cồm bò dậy, hai tay chắp trước trán mà vái lia lịa: “Đại gia thương tình, mong đại gia tha cho tiểu nữ, tiểu nữ lạc đường,…”
Sau một hồi độc thoại giữa đêm khuya, không nghe tiếng trả lời, cũng không nghe tiếng kiếm chém xuống, Thúy Vân vội hí mắt nhìn thì bị dọa không ít, cả người nhảy dựng lên bám chặt vào thân cây.
“Nam mô, Phật tổ hiển linh, mau giúp hắn siêu thoát…”
Nàng vuốt vuốt ngực, nhìn xung quanh một vòng. Nơi mà Thúy Vân trốn cách khá xa chỗ mà ba tên cướp còn lại đang đứng chờ nên Thúy Vân nhanh trí vội nhặt lấy cây đuối giắt lên một cành cây, chủ yếu để ba tên kia thấy đuốc vẫn sáng sẽ không nghi ngờ. Nàng lẩm bẩm:
“Thúy Vân ta đã lỡ giết người rồi, mau bình tĩnh…”
“Đây là ta tự vệ, nói tới nói lui vẫn vô tội…”
“Không đúng, giết người thì vẫn là giết người, trời ơi ta không muốn bị nhốt vào ngục rồi tử hình đâu a !!!”
“Vào ngục sẽ không được gặp cả nhà, phải ăn cơm trắng, ngủ không đủ giấc, quần không đủ mặc…”
“Đúng rồi, ta không nói, hắn không nói, không ai biết ta giết người cả!”
Thế là Thúy Vân khệ nệ xách chân của hắn lên, lôi hắn ném vào một bụi lùm gần đấy, tay đặt lên chóp mũi của kẻ kia mới thở phào, may là chưa chết, khỏi mất công ta phải phi tang!
Lúc này Thúy Vân có dịp nhìn rõ gương mặt của kẻ kia, đây không phải là người trong chùa, hắn mặc trang phục của một thương nhân thì phải?
Thương nhân? Thúy Vân ngẩng đầu lên nhìn về hướng ba tên kia đang đứng chờ đồng bọn, rồi lại cúi đầu nhíu mi suy nghĩ, nếu là thương nhân, chẳng lẽ cấu kết với bọn tiểu tăng trong chùa buôn bán người hay sao?
Buôn bán người?
Trong đầu Thúy Vân lóe lên vài suy nghĩ, xem bọn chúng thực hiện âm mưu đê tiện này một cách trôi chảy như thế, ắt hẳn đã thực hiện không ít lần rồi.
Nếu vậy, chẳng lẽ trong chùa không ai phát hiện ra sao? Đường đường là người ta bị mất tích cơ mà? Quái lạ, trước giờ gia đình các nàng vẫn thường hay lên chùa Hổ Bào cúng bái, chỉ biết nơi này rất linh thiêng, chưa từng nghe nói có án mạng hay vụ mất tích nào cả.
Thúy Vân bất chợt nhớ tới mùi máu trong căn tháp dưới lưng chừng núi, hơ, nơi đó… để xác người? Giết người diệt khẩu?
Mỗ nữ lồm cồm bò dậy, tiếp tục núp vào thân cây. Ba tên đồng bọn chờ đợi khá lâu, không thấy kẻ kia quay lại thì mắt nhìn mắt, mũi nhìn mũi, sau đó… thêm một tên nữa cầm đao đi về phía này, ánh mắt sắc lạnh, đề phòng còn cao hơn cả tên khi nãy.
Sống trên đời không có thứ gì gọi là may mắn mãi cả, khi nãy nàng chính là may mắn mà hạ gục được tên kia, còn tên này… làm sao bây giờ? Làm sao làm sao…
Đang trong lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên cổ áo bị túm chặt, sau đó… nàng đang ngồi trên cây, phía sau là một thân hình cao lớn.
Đến lúc này Thúy Vân tuy vẫn còn sợ hãi nhưng cuối cùng cũng có thể vuốt ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhỏ giọng gọi: “Minh Sơn sư phụ, bọn chúng bắt đại tỉ của tiểu nữ đi mất rồi”
Minh Sơn dùng tay che miệng của Thúy Vân lại, mắt đăm đăm nhìn xuống bên dưới. Tên kia tìm đi kiếm lại một hồi cũng không tìm ra đồng bọn của mình, trên mặt có vẻ lo sợ, vội vã trở về nơi mà hai người kia đang đợi:
“Đại ca, tên thương nhân kia không biết trốn đâu rồi, chúng ta định như thế nào?”
Người được gọi là đại kia, đích thực là vị đại sư đã dắt đoàn người các nàng lên đỉnh núi, hiện tại nét mặt không còn hòa nhã nữa mà thay vào đó là vẻ sắc lạnh âm u, hắn nhếch môi, cười nhạt, tay còn không quên vuốt ve tấm lưng xinh đẹp của Thúy Kiều đang hôn mê trên lưng:
“Hừ, hắn đã chê miếng mồi này thì Minh Thường ta cũng không nỡ chê bai…”
Minh Thường? Thúy Vân chớp mắt, cái tên dâm ô bại hoại kia mà cũng có pháp danh gọi là Minh Thường ư? Thường đâu không thấy, chỉ thấy… Sư trụ trì cũng thật là, sao lại để cho đám đệ tử này tác oai tác oát ngay trong bổn tự thế kia?
Nghe thấy tên cầm đầu nói xong, hai đệ tử trẻ tuổi đi phía sau cũng cũng lên, sau đó cả ba tiếp tục đi mất.
Thúy Vân nhìn với theo ánh đuốc đang dần dần tắt hẳn kia, sau đó nghẹo cổ nhìn người phía sau mình, giọng căng thẳng: “Đại sư, huynh không phải đồng bọn với chúng chứ?”
Minh Sơn không trả lời Thúy Vân ngay, tầm mắt dừng lại ngay trên tên xúi quẩy khi nãy bị Thúy Vân xô ngã ngất xỉu, nhẹ giọng: “Cô nương, cái xác kia định giải quyết như thế nào?”
Thúy Vân: “…”
Bị bắt quả tang tại trận rồi đấy à…
Khi nào mới có thể xong đây hở trời?
Vị đại sư nhìn thấy vẻ mặt dở sống dở chết của nàng lại có chút ngạc nhiên, cười nhẹ mà trầm ấm: “Xem ra tiểu cô nương không có hứng thú gì với Phật pháp cả!”
Thúy Vân nghe thế cũng không ngẩng đầu lên, cẩn thận tỉ mỉ nhẹ nhàng nhặt lại thảo dược, miệng trả lời: “Không phải là không có, chỉ là tiểu nữ cảm thấy hứng thú với nơi này hơn!”
Người kia đảo mắt một vòng ngắm nhìn cảnh vật non nước xung quanh mình, đầu nhẹ gật xuống: “Đúng vậy, bần tăng cũng có hứng thú với nơi này hơn!”
“Ô!”, Thúy Vân ngạc nhiên nhìn người trước mặt, nhìn thấy vẻ chăm chú của ai kia thì bần thần trong giây lát vội cụp mắt xuống, không hiểu tại sao cảm thấy trong lồng ngực có chút bức bối, tay luống cuống gom thảo dược vào gói, ý định bỏ chạy khỏi nơi đây. Nàng đi được vài bước thì dừng lại, vị đại sư kia vẫn đứng yên nhìn nàng.
“À… Đại sư, không biết pháp danh của…”
Thúy Vân hỏi được một nửa thì khựng lại, vội dùng tay che mồm, cười nhẹ cáo lỗi, nào ngờ người phía bên kia thấp giọng trả lời: “Minh Sơn”
--- -------oOo---- -----
Ánh trăng bị che khuất bởi mây đen dày đặc…
Thúy Vân lay nhẹ Thúy Kiều đang ngủ say bên cạnh, không thấy tỉ ấy trả lời, hơi thở đều đặn nhịp nhàng không giống như đang ngủ mà là đang hôn mê.
Nàng thở dài một tiếng, kẻ kì lạ đêm đó đã quay trở lại…
Đến lúc này Thúy Vân đã có đủ cơ sở để xác định rằng kẻ đó là người trong chùa, hiện tại các nàng đã ở trên đỉnh núi, chắc chắn người đang cạy cửa không thể là người ngoài được.
“Cạch”
Giữa màn đêm yên tĩnh, âm thanh ấy vang lên rõ mồn một. Thúy Vân nằm im nhắm mắt giả vờ hôn mê, nhân lúc này mà đánh giá mùi hương gây mê này. Đây là loại mê dược bình thường, được bán đầy khắp các y quán bên ngoài không có gì đặc sắc cả, chỉ là… Thúy Vân không hiểu nổi mục đích của bọn họ là gì.
Tiền không cướp, chẳng lẽ cướp sắc?
Hử? Cướp sắc?
Nghĩ đến đó, Thúy Vân cảm thấy da mặt co rút, tay vô thức giữ chặt cổ áo…
Sau đó…
Sau đó tay nàng vô tình chạm vào trúng ngực mình…
Nàng có sắc để bọn chúng cướp ư? @@
Quên mất, hiện tại mình chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi đầu, chỉ vừa mới trưởng thành, vả lại cho dù có bị cướp sắc cũng không đến lượt nàng, đại tỉ nằm bên cạnh nàng để làm gì đây?
Quả nhiên vẫn như hôm trước, kẻ kia đến trước giường lặng yên ngắm nhìn dung nhan của Thúy Kiều một lúc lâu, mãi đến khi bên vách vang lên vài tiếng cộc cộc hắn mới giật mình, vội vòng sang phía bên kia mà bế Thúy Kiều lên, đem đi mất dạng…
Lòng bàn tay Thúy Vân nắm chặt lại, bên trong đã sớm ướt đẫm mồ hôi, trong đầu loạn xà bần cả lên.
Cứu đại tỉ hay không cứu đây?
Nếu không cứu thì lương tâm sẽ bị cắn rứt dằn vặt cả đời, còn nếu cứu… thì cứu như thế nào?
La lên cho bọn chúng nghe, bọn chúng sẽ quay lại và thủ tiêu nàng ngay tại chỗ. Nàng hi sinh anh dũng mà không ai biết tới, còn đại tỉ sẽ bị bán đến cái nơi xa tít xa tắp nào đó không ai hay.
Thúy Vân bất đắc dĩ phải ngồi dậy, mếu máo đi giày vào, soạn vài ba gói thuốc nhỏ bỏ vào trong áo phòng hờ, nhanh chân chạy theo bọn chúng nhân lúc chúng còn chưa rời khỏi.
Phật tổ, ngài mau hiển linh phù hộ tiểu nữ đi á!!!!
Bọn chúng gồm có bốn người, do đang buổi đêm nên Thúy Vân nhìn không rõ nhưng dựa vào dáng đi cùng khuôn mặt mờ mờ ảo ảo dưới ánh nến kia, Thúy Vân vẫn có thể nhìn ra người đang bế Thúy Kiều chính là người đã dắt các nàng lên núi.
Ban đầu nàng có chút không tin, nhìn vị đại sư kia ắt hẳn đã tu hành lâu năm, vậy mà lại giở trò với con gái nhà lành ư? Thế nhưng khi suy nghĩ lại, quả nhiên người đáng nghi ngờ nhất chỉ có hắn. Xem ra Thúy Vân nàng vẫn còn chậm tiêu lắm, nghĩ đi, hôm đó chỉ có đoàn người của nàng cùng vị đại sư đó, không phải người của các nàng, hiển nhiên chính là bọn họ, vậy mà Thúy Vân còn suy nghĩ xa xôi đoán già đoán non không biết là ai.
Nếu nói vậy, những người đang đi cùng hắn hẳn là hai vị tiểu hòa thượng kia đi?
Vậy còn người thứ tư là ai nhỉ?
Thúy Vân không tài nào đoán ra được, đành âm thầm đi theo. Do nàng không biết võ công, cũng không thạo việc theo dõi lén lút này nên không dám rút ngắn khoảng cách, chỉ dám đi theo chúng từ phía xa.
Chân Thúy Vân vô tình giẫm lên một cành cây khô, “Rắc” một tiếng, tên đi cuối cùng quay ngoắt đầu lại, lớn tiếng dọa nạt: “Ai?”
Nàng hoảng hồn núp vào một thân cây to, cả người được một lùm cỏ che lại. Khổ quá, ban đêm tối nên nàng không nhìn rõ cơ mà, bây giờ mà bị bắt thì biết phải làm sao đây?
Ba tên đi đầu đã sớm dừng lại, ánh mắt lóe tia sát khí nhìn về hướng này. Tên đi sau cùng nheo mắt nhìn một hồi, gươm trên lưng đã được tuốt ra khỏi vỏ, lăm lăm đi tới phía phát ra âm thanh. Thúy Vân run rẩy bủn rủn, nhìn ngang nhìn dọc một hồi cũng không biết phải làm gì, da mặt tê rần rần cười cũng không được, chỉ muốn nằm vật ra ngất cho xong chuyện nhưng tiếc rằng đó chỉ là mơ ước, thực tế nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy ánh đuốc càng lúc càng đến gần mình kia, trên mặt đất còn in cái bóng to lớn của tên bắt cóc cùng thanh gươm dài ngoằn.
Hai tay Thúy Vân bấu chặt vào thân cây xù xì, ánh đuốc đến càng lúc càng gần…
Thúy Vân nàng quyết định rồi, nàng sẽ đầu hàng, đầu hàng…
Đầu hàng vẫn hơn là bị bọn chúng giết chết.
Tuy quyết định như thế nhưng Thúy Vân vẫn không đủ can đảm để bước ra ngoài, tay cứ bấu chặt vào thân cây. Tên kia đến trước mặt Thúy Vân, nheo mắt nhìn xung quanh, cả người thận trọng xoay một vòng. Thúy Vân thấy hắn lại sắp chĩa kiếm về hướng mình, hoảng sợ tột độ, vội nhảy từ bên trong bụi lùm ra, nào ngờ chân giẫm trúng tà váy, miệng không kịp kêu một tiếng, cả gương mặt đã đập vào tấm lưng to mập của tên cướp.
Tâm trí tên cướp đang căng như dây đàn, bất ngờ bị một thứ gì vừa cứng vừa tròn đập vào lưng thì bị chấn kinh không ít, té bổ nhào về phía trước, đầu đập vào một tảng đá trồi lên trên đất, ngất xỉu.
Thúy Vân vừa đau vừa sợ, vừa ngã xuống đất đã vội lồm cồm bò dậy, hai tay chắp trước trán mà vái lia lịa: “Đại gia thương tình, mong đại gia tha cho tiểu nữ, tiểu nữ lạc đường,…”
Sau một hồi độc thoại giữa đêm khuya, không nghe tiếng trả lời, cũng không nghe tiếng kiếm chém xuống, Thúy Vân vội hí mắt nhìn thì bị dọa không ít, cả người nhảy dựng lên bám chặt vào thân cây.
“Nam mô, Phật tổ hiển linh, mau giúp hắn siêu thoát…”
Nàng vuốt vuốt ngực, nhìn xung quanh một vòng. Nơi mà Thúy Vân trốn cách khá xa chỗ mà ba tên cướp còn lại đang đứng chờ nên Thúy Vân nhanh trí vội nhặt lấy cây đuối giắt lên một cành cây, chủ yếu để ba tên kia thấy đuốc vẫn sáng sẽ không nghi ngờ. Nàng lẩm bẩm:
“Thúy Vân ta đã lỡ giết người rồi, mau bình tĩnh…”
“Đây là ta tự vệ, nói tới nói lui vẫn vô tội…”
“Không đúng, giết người thì vẫn là giết người, trời ơi ta không muốn bị nhốt vào ngục rồi tử hình đâu a !!!”
“Vào ngục sẽ không được gặp cả nhà, phải ăn cơm trắng, ngủ không đủ giấc, quần không đủ mặc…”
“Đúng rồi, ta không nói, hắn không nói, không ai biết ta giết người cả!”
Thế là Thúy Vân khệ nệ xách chân của hắn lên, lôi hắn ném vào một bụi lùm gần đấy, tay đặt lên chóp mũi của kẻ kia mới thở phào, may là chưa chết, khỏi mất công ta phải phi tang!
Lúc này Thúy Vân có dịp nhìn rõ gương mặt của kẻ kia, đây không phải là người trong chùa, hắn mặc trang phục của một thương nhân thì phải?
Thương nhân? Thúy Vân ngẩng đầu lên nhìn về hướng ba tên kia đang đứng chờ đồng bọn, rồi lại cúi đầu nhíu mi suy nghĩ, nếu là thương nhân, chẳng lẽ cấu kết với bọn tiểu tăng trong chùa buôn bán người hay sao?
Buôn bán người?
Trong đầu Thúy Vân lóe lên vài suy nghĩ, xem bọn chúng thực hiện âm mưu đê tiện này một cách trôi chảy như thế, ắt hẳn đã thực hiện không ít lần rồi.
Nếu vậy, chẳng lẽ trong chùa không ai phát hiện ra sao? Đường đường là người ta bị mất tích cơ mà? Quái lạ, trước giờ gia đình các nàng vẫn thường hay lên chùa Hổ Bào cúng bái, chỉ biết nơi này rất linh thiêng, chưa từng nghe nói có án mạng hay vụ mất tích nào cả.
Thúy Vân bất chợt nhớ tới mùi máu trong căn tháp dưới lưng chừng núi, hơ, nơi đó… để xác người? Giết người diệt khẩu?
Mỗ nữ lồm cồm bò dậy, tiếp tục núp vào thân cây. Ba tên đồng bọn chờ đợi khá lâu, không thấy kẻ kia quay lại thì mắt nhìn mắt, mũi nhìn mũi, sau đó… thêm một tên nữa cầm đao đi về phía này, ánh mắt sắc lạnh, đề phòng còn cao hơn cả tên khi nãy.
Sống trên đời không có thứ gì gọi là may mắn mãi cả, khi nãy nàng chính là may mắn mà hạ gục được tên kia, còn tên này… làm sao bây giờ? Làm sao làm sao…
Đang trong lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên cổ áo bị túm chặt, sau đó… nàng đang ngồi trên cây, phía sau là một thân hình cao lớn.
Đến lúc này Thúy Vân tuy vẫn còn sợ hãi nhưng cuối cùng cũng có thể vuốt ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhỏ giọng gọi: “Minh Sơn sư phụ, bọn chúng bắt đại tỉ của tiểu nữ đi mất rồi”
Minh Sơn dùng tay che miệng của Thúy Vân lại, mắt đăm đăm nhìn xuống bên dưới. Tên kia tìm đi kiếm lại một hồi cũng không tìm ra đồng bọn của mình, trên mặt có vẻ lo sợ, vội vã trở về nơi mà hai người kia đang đợi:
“Đại ca, tên thương nhân kia không biết trốn đâu rồi, chúng ta định như thế nào?”
Người được gọi là đại kia, đích thực là vị đại sư đã dắt đoàn người các nàng lên đỉnh núi, hiện tại nét mặt không còn hòa nhã nữa mà thay vào đó là vẻ sắc lạnh âm u, hắn nhếch môi, cười nhạt, tay còn không quên vuốt ve tấm lưng xinh đẹp của Thúy Kiều đang hôn mê trên lưng:
“Hừ, hắn đã chê miếng mồi này thì Minh Thường ta cũng không nỡ chê bai…”
Minh Thường? Thúy Vân chớp mắt, cái tên dâm ô bại hoại kia mà cũng có pháp danh gọi là Minh Thường ư? Thường đâu không thấy, chỉ thấy… Sư trụ trì cũng thật là, sao lại để cho đám đệ tử này tác oai tác oát ngay trong bổn tự thế kia?
Nghe thấy tên cầm đầu nói xong, hai đệ tử trẻ tuổi đi phía sau cũng cũng lên, sau đó cả ba tiếp tục đi mất.
Thúy Vân nhìn với theo ánh đuốc đang dần dần tắt hẳn kia, sau đó nghẹo cổ nhìn người phía sau mình, giọng căng thẳng: “Đại sư, huynh không phải đồng bọn với chúng chứ?”
Minh Sơn không trả lời Thúy Vân ngay, tầm mắt dừng lại ngay trên tên xúi quẩy khi nãy bị Thúy Vân xô ngã ngất xỉu, nhẹ giọng: “Cô nương, cái xác kia định giải quyết như thế nào?”
Thúy Vân: “…”
Bị bắt quả tang tại trận rồi đấy à…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook