Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
-
Chương 51: Đại hội võ lâm
Bảy ngày trước. Mùng năm tháng năm.
Trời vừa mới sáng, Lê Thanh đã luyện xong một bộ kiếm pháp nhưng trên mặt cũng như trên người không chút mồ hôi, ông nhàn nhã thong thả đi lại trong sân, những cánh hoa đào ửng hồng rơi theo gió giống như một cơn mưa hoa, khiến ông bình tĩnh lại sau nhiều ngày phiền muộn vì chuyện ma giáo.
Vòng qua hành lang, ông thấy con ông đang đi qua đi lại trước cửa phòng Phong Lăng Ba.
Lê Trạm giơ tay lên lại hạ xuống, hôm qua hắn lại chọc giận Phong Lăng Ba, cả đêm nàng cau có với hắn, cũng không chịu nói chuyện với hắn.
“Aiz, có câu nói thế nào ấy nhỉ, nữ nhân là một quyển sách đọc cả đời không xong, mình mới chỉ không cẩn thận nói một câu “thật ra Ngạn cũng rất đáng thương” mà thôi, có cần giận lâu vậy không? Không được, phải vào giải thích rõ ràng, nếu không nhất định nàng sẽ nghĩ mình đang giải vây cho Ngạn. Nhưng nếu lúc này nàng còn ngủ, mình lại đánh thức nàng vậy hậu quả chẳng phải càng nghiêm trọng? Nhưng nếu lát nữa mới quay lại tìm nàng, nhất định nàng sẽ cho rằng mình không quan tâm đến nàng, không chân thành nhận sai…”
Thở dài thườn thượt lần nữa, Lê Trạm xoay người nhìn hoa lựu đỏ rực trước cửa phòng. Phong Lăng Ba… nàng giống như đóa hoa lựu kia, đỏ rực rạng rỡ, cũng là màu đỏ thuần túy, trước giờ giận xong là thôi, chưa từng giận quá một đêm. Có điều nay nàng có một tử huyệt, chọc trúng chỗ đó là nguy rồi. Đó chính là Hề Hề đến giờ chưa có tin tức. Hôm qua hắn lại ngu ngốc như vậy, nói gì không nói lại nói ngay đến chuyện đó. Khác nào đụng ngay họng súng của nàng đâu!
“Aiz, sống trên đời thật nhiều chuyện phiền não nha…”
“Ngươi còn muốn lung lay trước cửa phòng ta bao lâu nữa? Có chuyện nói mau, không có chuyện gì đừng chắn đường, thở ngắn than dài quấy rầy ta ngủ.” Phong Lăng Ba bỗng mở cửa phòng, tức giận trừng mắt với Lê Trạm.
Lê Trạm luôn nhanh mồm nhanh miệng lúc này chỉ biết cười ngốc nghếch, đáy mắt tràn ngập tình ý với nàng. Còn Phong Lăng Ba giống như cũng bị tình ý này cảm động, gương mặt ửng hồng, cuối cùng mềm lòng nói: “Vào đi.”
Lê Trạm vào nhanh như chớp. Cửa phòng đóng lại lần nữa.
Mỉm cười nhìn một màn này, Lê Thanh liên tục lắc đầu cười nói: “Tiểu tử này…” Trong lòng lại vô cùng vui mừng, xem ra không lâu nữa Lăng Vân Minh sẽ có việc vui rồi.
Bước đi thong thả tới cổng chính, phát hiện cổng còn đóng chặt, thường ngày ông cũng không sắp xếp đệ tử canh cổng, cho dù Lăng Vân Minh không được tính là phòng thủ kiên cố nhưng cũng được cho là an toàn, trừ khi tiếp đón khách quan trọng hoặc tổ chức sự kiện lớn mới xếp người trực đêm.
Khẽ thở dài một hơi, hai tay áo phất lên, cổng chính của Lăng Vân Minh kẽo kẹt mở ra. Người đầu tiên Lê Thanh nhìn thấy không phải ai khác, chính là bạn tri kỷ nhiều năm của ông, Quan đại hiệp Quan Tử Kính được người giang hồ xưng ‘Phất Vân Thánh Thủ’. Ông dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm. Dù sao từ hai mươi năm trước Quan Tử Kính bị nội thương nghiêm trọng, đã hơn mười năm chưa đi xa khỏi Phất Vân sơn trang, nếu nhớ bạn cũ cũng hơn phân nửa là ông tới đó chơi. Vì sao ông bạn già không gửi thư trước mà đột nhiên tới đây?
“Quan huynh, thật là huynh sao? Sao huynh không báo trước một tiếng mà đột nhiên tới chơi…” Lời còn chưa dứt đã thấy Quan Tử Kính cười kỳ quái, lập tức phất tay công kích về phía ông.
“Quan huynh, Quan huynh, huynh làm sao vậy?” Lê Thanh thân là minh chủ võ lâm phản ứng tất nhiên không tệ, ông nhanh chóng né tránh ‘Phất Hoa Phất Liễu’ của Quan Tử Kính, vừa lách mình tránh ngày một nhiều chiêu thức sắc bén vừa lắp bắp hỏi.
Bạn cũ mấy năm không gặp, vừa thấy mặt liền ra sát chiêu, thế… thế này là thế nào?
Quan Tử Kính không nói một lời, trên mặt luôn mang theo nụ cười giả tạo, chiêu thức ngày càng tàn nhẫn, dường như muốn nhanh chóng giết ông. Lê Thanh bất đắc dĩ đành cầm kiếm chống đỡ, còn không ngừng khuyên bảo: “Quan huynh, nếu Lê mỗ có chỗ đắc tội mong Quan huynh nói rõ, nếu thật sự là lỗi của Lê mỗ, Lê mỗ đương nhiên sẽ nhận.”
Quan Tử Kính không nói không rằng, vẻ mặt bất biến, tay liên tiếp ra sát chiêu, còn Lê Thanh ngại tình nghĩa nhiều năm nên chỉ tránh né, Lê Thanh tuy võ nghệ cao cường nhưng Quan Tử Kính cũng không yếu, Lê Thanh lại chỉ thủ mà không công, mắt thấy sẽ bị thương, đột nhiên một trận gió sắc bén phóng tới đánh trúng huyệt đạo của Quan Tử Kính, lúc này Lê Thanh mới khó khăn thoát thân.
Sau khi ổn định lại hơi thở, Lê Thanh thu kiếm, ôm quyền nói với người vừa tới: “Đa tạ lão tiền bối.” Người kia chính là Độc Cô Đoạn.
Độc Cô Đoạn nhíu mày nhìn Quan Tử Kính dù đã bị điểm huyệt nhưng vẫn cười quỷ quái, một lúc sau mới nói: “Hắn như vậy dường như không bình thường.”
Phong Lăng Ba và Lê Trạm nghe được động tĩnh đồng thời đi ra, cùng kêu lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lê Thanh không giải thích với họ, trực tiếp đi tới trước mặt Quan Tử Kính hỏi: “Quan huynh, tuy phải giữ huynh lại thế này nhưng xin Quan huynh hãy tỉnh táo lại, trước tiên nói rõ chuyện gì xảy ra, nếu là hiểu lầm chúng ta hãy nói rõ ngay tại đâu, xin Quan huynh nể tình bằng hữu hơn hai mươi năm mà nói rõ với Lê mỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng Quan Tử Kính vẫn yên lặng nhìn Lê Thanh, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào, trên mặt vẫn là nụ cười giả tạo.
“Quan huynh…” Lê Thanh còn định nói tiếp đã thấy Quan Tử Kính thất khiếu đổ máu đen, Phong Lăng Ba hoảng sợ kêu lên: “Ông ấy… Ông ấy trúng độc!”
Độc Cô Đoạn cấp tốc điểm vài huyệt trên người Quan Tử Kính rồi nói: “Không có dấu hiệu trúng độc.” Rồi lại dò xét hơi thở của ông, khẽ nói: “Hắn đã chết.”
Lê Thanh hoảng sợ tột cùng.
Huyền Vân cũng nghe tiếng từ trong phòng đi ra, bước lên nói: “Chỉ sợ lại là kiệt tác của ma giáo.” Nói xong đưa Thứ Long lệnh vừa nhặt từ một góc cho Lê Thanh. Hắn là ám vệ, năng lực quan sát đương nhiên nhạy hơn người thường rất nhiều.
“Đáng giận.” Lê Thanh siết chặt Thứ Long lệnh trong tay. Ông đau lòng quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt hai mắt vẫn đang mở của Quan Tử Kính, cơn giận trong lòng cuộn trào.
“Từ lệnh bài có thể thấy chuyện này quả thật liên quan rất lớn tới ma giáo.” Độc Cô Đoạn nhìn vẻ mặt căm hận của Lê Thanh, vỗ vai ông nói: “Lo hậu sự cho hắn trước đi.”
Lê Trạm nhíu mày, Phất Vân Thánh Thủ được xưng một trong ‘Tam Kiệt Trung Nguyên’ chết ở Lăng Vân Minh, nếu chuyện này truyền ra ngoài dù sao cũng bất lợi với Lăng Vân Minh, thậm chí còn có thế dẫn tới hiểu lầm rất lớn.
“Mọi người xem cái này đi.” Huyền Vân vốn tính cẩn thận tìm được một thứ mà những người ở đây vô cùng quen thuộc. Ở một góc trường bào của Quan Tử Kính xuất hiện một cánh bướm đã khô.
“Bướm khô?” Phong Lăng Ba giật mình. Lại là bướm khô!
“Ta nghĩ có một người có thể cho chúng ta chút đầu mối. Ta luôn cảm thấy cô ta có quan hệ rất lớn tới chuyện này.” Huyền Vân nhìn cánh bướm trong tay, nói một cách khẳng định.
“Ai?” Mọi người đồng thanh hỏi.
“Nữ nhân trong địa lao.”
Đương nhiên Hồng Diên không chịu nói gì, cho dù Lê Ninh Nhi và Hoắc Thanh Trần một người dọa hủy dung ả, một người dọa giết ả, ả cũng chỉ sợ hãi co ro trong góc phòng, miệng ngậm chặt không lộ ra một chữ.
Lê Thanh lại không thể nghiêm hình bức cung, mọi người đành vô công mà về.
Mùng sáu tháng năm, người thứ hai trong ‘Tam Kiệt Trung Nguyên’, bảo chủ Truy Phong bảo Tề Viễn không nói một lời đột nhiên xông vào Lăng Vân Minh, sau đó mọi chuyện diễn ra đúng như ngày hôm trước, ông vô duyên vô cớ tập kích Lăng Vân Minh, đả thương vài đệ tử rồi thất khiếu đổ máu mà chết. Cũng tương tự, trên người ông có Thứ Long lệnh và con bướm khô.
Mùng bảy tháng năm, người duy nhất còn lại trong ‘Tam Kiệt Trung Nguyên’, ‘Thảo Nguyên Phi Ưng’ Diêu Ưng cũng không thể may mắn tránh thoát, bỏ mình trong Lăng Vân Minh.
Mùng tám tháng năm.
Lê Thanh đứng trước cổng lớn của Lăng Vân Minh nghĩ thầm thì ra gió tháng năm cũng có thể lạnh như vậy, lạnh đến mức khiến trái tim người ta đóng thành băng.
Phong Lăng Ba nắm chặt Hoa Mai châm trong tay áo, trong lòng thoáng lạnh. Lê Trạm đứng bên cạnh nàng, gương mặt tao nhã cũng hàn khí bức người.
Trước cửa Lăng Vân Minh, lúc này mảnh đất trống đã đứng đầu người của các môn phái. Lục đại môn phái gần như dốc toàn bộ lực lượng, đông nghìn nghịt, từng môn phái chia hàng đứng rất chỉnh tề.
Từng loại đồng phục phân biệt rõ ràng. Bầu không khí trang nghiêm căng thẳng, mọi người giống như đã nhập định, không một tiếng động, không có biểu cảm, cũng không có động tác.
“Mời minh chủ khai mạc đại hội võ lâm!”
“Mời minh chủ khai mạc đại hội võ lâm!”
“Mời minh chủ khai mạc đại hội võ lâm!”
Tiếng hô đều nhịp đột nhiên vang lên tựa sấm rền, rung động từ cổng lớn đến thẳng tâm tư nặng nề của mỗi người.
Liên tục ba ngày, cả ba Tam Kiệt Trung Nguyên đều chết ở Lăng Vân Minh. Giấy không gói được lửa, từ lâu lục đại môn phái và các chi nhánh đều đã nhận được tin tức, cộng thêm việc lục đại chưởng môn bị hại khiến quần chúng giang hồ xúc động căm hận, đồng loạt thẳng tiến tới Lăng Vân Minh yêu cầu Lê Thanh giải thích.
Có Độc Cô Đoạn đức cao vọng trọng và Ngộ Minh đại sư không bao giờ nói dối của Thiếu Lâm tự làm chứng, hiềm nghi của Lê Thanh đương nhiên được rửa sạch. Thế nhưng tin tức tro tàn ma giáo bùng cháy cuối cùng cũng lan truyền rộng rãi.
Vốn khi các môn phái đồng thời nhận được Thứ Long lệnh đã khiến lòng người hoảng loạn, thù lớn của lục đại chưởng môn chưa trả, nay tam kiệt Trung Nguyên cũng bị hạ độc thủ, hận cũ thêm thù mới, nếu không hành động những ngày yên ổn và tôn nghiêm của võ lâm Trung Nguyên còn đâu.
Đại hội võ lâm ‘trừ ma’ dường như không thể không mở.
Gió tháng năm tuy ấm nhưng trời đột nhiên đổ mưa, giống như đang khóc thương cho kiếp họa của giang hồ.
Song mùng mười tháng năm, ngày diễn ra đại hội, không ai ngờ rằng tình hình sẽ thảm khốc như thế.
Trước cổng lớn của Lăng Vân Minh vẫn chen chúc đầy người, nhưng bọn họ đang hỗn loạn quyết chiến với nhau, xung quanh ngổn ngang thi thể, tay chân đứt rời bay ngang qua trước mặt, tiếng binh khí leng keng va chạm, có thể thấy tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt.
Chẳng lẽ ma giáo đánh tới?
Nhưng phóng tầm mắt nhìn quanh, rất nhiều người đang đấu với nhau mặc cùng một loại trang phục, hiển nhiên là người đồng môn. Xảy ra chuyện gì? Bọn họ đồng môn quyết chiến, tay chân tương tàn?
“Các ngươi dừng tay, mau dừng tay!” Phong Lăng Ba khàn giọng hô lên với sư huynh đệ muội nhà mình. Nhưng đệ tử Tam Tuyệt trang đều ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn hăng say bắn ám khí vào nhau, nhìn chính đồng môn của mình bị bắn thành nhím mà dường như còn rất thỏa mãn, lập tức nhắm sang người tiếp theo.
“Ba Ba, đừng tới đó! Bọn họ không còn lý trí nữa rồi, nàng không thấy sao? Nàng tới đó cũng phí công, bọn họ sẽ không nghe lời nàng.” Lê Trạm vội vàng kéo nàng lại gầm nhẹ.
“Nhưng chẳng lẽ bảo ta mở to mắt nhìn huynh đệ tỷ muội của mình tàn sát lẫn nhau? Ta không làm được.” Phong Lăng Ba vừa giãy dụa vừa gào lên. Những người này là đồng môn sớm chiều ở chung, tình như tay chân, là người nhà của nàng, sao nàng có thể không quan tâm?
Một trận chưởng phong ập tới. “Ba Ba, cẩn thận!” Lê Trạm ôm lấy Phong Lăng Ba tránh sang một bên, nhìn lại thì ra là Dương Tử Vận của Lạc Mai sơn. Lúc này bà đã giết người đỏ cả mắt, không thèm thanh minh liền giơ kiếm, gặp người liền chém. Mà một khắc sau, bà lại bị sư tỷ đồng môn kiêm đại chưởng môn một kiếm chém làm hai.
Thân là đại chưởng môn đương nhiên có trách nhiệm bảo vệ đệ tử trong môn không bị làm hại, nhưng lúc này, chưởng môn mới của lục đại môn phái giống như biến thành ác quỷ khát máu dưới địa ngục, không chút nương tay với đệ tử nhà mình, phải một đao trái một đao, một quyền tiếp một quyền, đệ tử trong môn phái bay ra như diều đứt dây, trở thành một trong số thi thể chất thành núi.
“Ba Ba, nhắm vào huyệt đạo của bọn họ, tạm thời chỉ có thể làm vậy.” Lê Trạm nhảy lên ngăn một kiếm, nhất thời không kịp quay đầu lại, đành vừa đấu với chưởng môn Lạc Mai sơn vừa hét lớn.
Phong Lăng Ba run run vươn tay, chảy nước mắt nhặt viên đá dưới đất lên, không ngừng bắn ra.
Vốn là đại hội võ lâm trừ ma diệt ác, vì sao lại biến thành thảm kích tàn sát lẫn nhau?
Lê Thanh không hiểu, tất cả mọi người còn tỉnh táo ở đây đều không hiểu, bởi vì bọn họ còn tỉnh táo.
Còn những người đang chém giết nhau ở đây đã mất đi linh hồn của mình từ lâu.
“Minh chủ, giờ phải làm thế nào?” Ngộ Minh điểm huyệt sư đệ đồng môn đang nhào về phía ông, hổn hển hỏi. Để giảm số thương vong, bọn họ đành không ngừng xuyên qua trận hỗn chiến, điểm huyệt đối phương, cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt sau đó mới nghĩ biện pháp khiến mọi người bình tĩnh lại. Nhưng hiện nay người còn tỉnh táo ở Lăng Vân Minh quá ít, hơn nữa giữa đám người chém giết đỏ cả mắt này còn phải chú ý không để mình bị thương, thật sự quá khó khăn.
“Giết giặc trước giết tướng.” Lê Thanh tung một cước đá bay thanh đao đang bổ tới, quay đầu dùng kiếm điểm huyệt một người của phái Côn Lôn, người kia kêu một tiếng rồi ngã xuống. Ngộ Minh lập tức hiểu ý nhảy về phía Ngô Tuệ đại sư của Thiếu Lâm tự ở gần nhất. Mặc kệ thế nào, người võ công cao nhất định có lực sát thương lớn nhất. Bắt bọn họ trước, những tiểu đồ có thể giằng co với nhau một lúc.
Độc Cô Đoạn đá bay một đệ tử Không Đấu môn, Mai Ngọc Tâm nhanh nhẹn điểm trúng hai đệ tử, phạm vi hỗn đấu của Không Đấu môn lập tức giảm đi nhiều. Lê Ninh Nhi và Hoắc Thanh Trần tránh phía sau Mai Ngọc Tâm, mỗi người cầm trong tay một cái cung, nhìn chằm chằm huyệt vị của mấy đệ tử cấp thấp bắn liên tục, thành quả cũng không tệ.
Huyền Vân nhìn thoáng qua bóng dáng Hoắc Thanh Trần, thấy nàng tương đối an toàn mới bớt chút thời gian lau mồ hôi trên mí mắt, trong lòng than thở, mấy trăm người của sáu môn phái luân phiên ùa đến, chỉ sợ chưa cứu được mấy người bọn họ đã mệt chết trước.
Trong không khí bỗng nhiên lưu chuyển một cỗ khí tức không bình thường, Huyền Vân mẫn cảm dừng lại, cảnh giác nhìn xa xa. Trong màn máu lạnh lẽo, phía miếu thờ của Lăng Vân Minh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người. Sau đó hắn nhìn thấy nam nhân tóc xám trắng kia đứng trước miếu thờ của Lăng Vân Minh, khóe miệng mỉm cười, giống như phía trên đang trình diễn một màn hài kịch, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Huyền Vân phát hiện ra hắn, Lê Thanh cũng vậy, tất cả mọi người đang tỉnh táo đều phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Thanh Lưu Huy đứng trước miếu thờ, vừa cười vừa nói: “Các vị, có thích vở kịch này không?” Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhàng, ôn hòa nhưng mỗi người ở đây lại nghe thấy rõ ràng.
Hắn khẽ vỗ tay, những người đang đánh hăng say đờ đẫn dừng lại xoay mặt về phía hắn, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Nếu không có vết máu trên người, lúc này bọn họ nhìn như những con rối vô cảm.
Một trận gió thổi qua, bóng người cách xa hơn mười trượng chớp mắt đã tới trước mặt.
Độc Cô Đoạn liếc mắt một cái đã biết lai lịch của hắn tuyệt đối không đơn giản, ánh mắt hắn đầy trêu tức, nhiều đến mức khiến người ta đột nhiên cảm thấy nặng nề và đầy sát khí.
“Mọi người vẫn chưa nhận ra ta sao? Ta là Thanh Lưu Huy đây, thế nào, chưa từng nghe tiếng à?” Gương mặt tuấn tú của Thanh Lưu Huy hiện lên một nụ cười tang thương, hắn chậm rãi nói tiếp: “Có lẽ các ngươi sẽ hứng thú với một cái tên, Tư Lan, hai chữ này các ngươi hẳn không xa lạ chứ?”
“Ngươi là Tư Lan?” Ngộ Minh hoảng hốt nói.
Lời vừa dứt đã nghe ‘chát’ một tiếng, Ngộ Minh hoàn toàn không rõ Thanh Lưu Huy ra tay thế nào đã trúng một bạt tai, ông nhất thời ngây người, không thốt nổi một tiếng.
Thanh Lưu Huy vẫn đứng ở đó, vẻ mặt thản nhiên giống như hắn hoàn toàn chưa từng rời khỏi chỗ đó, lạnh lùng nói: “Cái tên Tư Lan này để ngươi gọi hay sao?”
Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ có Độc Cô Đoạn và Mai Ngọc Tâm lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn.
“Tư Lan đã chết lâu rồi, bị những kẻ luôn mồm rêu reo công bằng chính nghĩa, danh môn chính phái các ngươi giết chết, chẳng phải các ngươi đều biết rõ hay sao?”
“Vì vậy ngươi tới báo thù cho Tư Lan?” Lê Thanh nhíu mày hỏi.
Thanh Lưu Huy nở nụ cười trầm thấp, càng cười càng lớn tiếng giống như nghe được một chuyện hết sức buồn cười, cười đến không thở nổi.
“Ngươi cười cái gì?” Phong Lăng Ba thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ngươi nói đi, cha ta và năm đại chưởng môn có phải ngươi giết hay không?”
“Đương nhiên không phải ta giết, là ta bảo người đi giết, mấy kẻ đó không xứng để ta tự mình ra tay.” Thanh Lưu Huy cười nói với Phong Lăng Ba.
“Tên đại ma đầu kia, vì thù hằn bản thân mà hại chết bao nhiêu người, khiến võ lâm gà chó không yên, ta muốn giết ngươi báo thù cho cha ta!” Phong Lăng Ba bắn ra một loạt hoa mai châm, nhưng khi tới gần hắn đều đồng loạt rơi xuống, giống như trên người hắn có một lá chắn vô hình.
“Ba Ba, nàng bình tình một chút.” Lê Trạm giữ lấy thân thể đang lao ra của Phong Lăng Ba, nam nhân này không phải người nàng có thể đối phó được.
Thanh Lưu Huy chớp mắt khẽ cười nói: “Xem ra cô bé như người còn có chút gan dạ. Thế nào? Minh chủ đại nhân biến thành rùa đen rụt đầu rồi?”
“Ngươi làm vậy chỉ vì báo thù?” Lê Thanh trầm giọng hỏi.
“Báo thù? Đúng là ta đang báo thù, đương nhiên những người hại chết Tư Lan một người ta cũng không tha. Lê minh chủ, ngươi hẳn cảm thấy may mắn vì năm đó coi như là một quân tử, không đuổi tận giết tuyệt Tư Lan, vì vậy ta có thể tha cho người một mạng.” Chỉ cần hắn còn mạng để qua một cửa này.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Trời vừa mới sáng, Lê Thanh đã luyện xong một bộ kiếm pháp nhưng trên mặt cũng như trên người không chút mồ hôi, ông nhàn nhã thong thả đi lại trong sân, những cánh hoa đào ửng hồng rơi theo gió giống như một cơn mưa hoa, khiến ông bình tĩnh lại sau nhiều ngày phiền muộn vì chuyện ma giáo.
Vòng qua hành lang, ông thấy con ông đang đi qua đi lại trước cửa phòng Phong Lăng Ba.
Lê Trạm giơ tay lên lại hạ xuống, hôm qua hắn lại chọc giận Phong Lăng Ba, cả đêm nàng cau có với hắn, cũng không chịu nói chuyện với hắn.
“Aiz, có câu nói thế nào ấy nhỉ, nữ nhân là một quyển sách đọc cả đời không xong, mình mới chỉ không cẩn thận nói một câu “thật ra Ngạn cũng rất đáng thương” mà thôi, có cần giận lâu vậy không? Không được, phải vào giải thích rõ ràng, nếu không nhất định nàng sẽ nghĩ mình đang giải vây cho Ngạn. Nhưng nếu lúc này nàng còn ngủ, mình lại đánh thức nàng vậy hậu quả chẳng phải càng nghiêm trọng? Nhưng nếu lát nữa mới quay lại tìm nàng, nhất định nàng sẽ cho rằng mình không quan tâm đến nàng, không chân thành nhận sai…”
Thở dài thườn thượt lần nữa, Lê Trạm xoay người nhìn hoa lựu đỏ rực trước cửa phòng. Phong Lăng Ba… nàng giống như đóa hoa lựu kia, đỏ rực rạng rỡ, cũng là màu đỏ thuần túy, trước giờ giận xong là thôi, chưa từng giận quá một đêm. Có điều nay nàng có một tử huyệt, chọc trúng chỗ đó là nguy rồi. Đó chính là Hề Hề đến giờ chưa có tin tức. Hôm qua hắn lại ngu ngốc như vậy, nói gì không nói lại nói ngay đến chuyện đó. Khác nào đụng ngay họng súng của nàng đâu!
“Aiz, sống trên đời thật nhiều chuyện phiền não nha…”
“Ngươi còn muốn lung lay trước cửa phòng ta bao lâu nữa? Có chuyện nói mau, không có chuyện gì đừng chắn đường, thở ngắn than dài quấy rầy ta ngủ.” Phong Lăng Ba bỗng mở cửa phòng, tức giận trừng mắt với Lê Trạm.
Lê Trạm luôn nhanh mồm nhanh miệng lúc này chỉ biết cười ngốc nghếch, đáy mắt tràn ngập tình ý với nàng. Còn Phong Lăng Ba giống như cũng bị tình ý này cảm động, gương mặt ửng hồng, cuối cùng mềm lòng nói: “Vào đi.”
Lê Trạm vào nhanh như chớp. Cửa phòng đóng lại lần nữa.
Mỉm cười nhìn một màn này, Lê Thanh liên tục lắc đầu cười nói: “Tiểu tử này…” Trong lòng lại vô cùng vui mừng, xem ra không lâu nữa Lăng Vân Minh sẽ có việc vui rồi.
Bước đi thong thả tới cổng chính, phát hiện cổng còn đóng chặt, thường ngày ông cũng không sắp xếp đệ tử canh cổng, cho dù Lăng Vân Minh không được tính là phòng thủ kiên cố nhưng cũng được cho là an toàn, trừ khi tiếp đón khách quan trọng hoặc tổ chức sự kiện lớn mới xếp người trực đêm.
Khẽ thở dài một hơi, hai tay áo phất lên, cổng chính của Lăng Vân Minh kẽo kẹt mở ra. Người đầu tiên Lê Thanh nhìn thấy không phải ai khác, chính là bạn tri kỷ nhiều năm của ông, Quan đại hiệp Quan Tử Kính được người giang hồ xưng ‘Phất Vân Thánh Thủ’. Ông dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm. Dù sao từ hai mươi năm trước Quan Tử Kính bị nội thương nghiêm trọng, đã hơn mười năm chưa đi xa khỏi Phất Vân sơn trang, nếu nhớ bạn cũ cũng hơn phân nửa là ông tới đó chơi. Vì sao ông bạn già không gửi thư trước mà đột nhiên tới đây?
“Quan huynh, thật là huynh sao? Sao huynh không báo trước một tiếng mà đột nhiên tới chơi…” Lời còn chưa dứt đã thấy Quan Tử Kính cười kỳ quái, lập tức phất tay công kích về phía ông.
“Quan huynh, Quan huynh, huynh làm sao vậy?” Lê Thanh thân là minh chủ võ lâm phản ứng tất nhiên không tệ, ông nhanh chóng né tránh ‘Phất Hoa Phất Liễu’ của Quan Tử Kính, vừa lách mình tránh ngày một nhiều chiêu thức sắc bén vừa lắp bắp hỏi.
Bạn cũ mấy năm không gặp, vừa thấy mặt liền ra sát chiêu, thế… thế này là thế nào?
Quan Tử Kính không nói một lời, trên mặt luôn mang theo nụ cười giả tạo, chiêu thức ngày càng tàn nhẫn, dường như muốn nhanh chóng giết ông. Lê Thanh bất đắc dĩ đành cầm kiếm chống đỡ, còn không ngừng khuyên bảo: “Quan huynh, nếu Lê mỗ có chỗ đắc tội mong Quan huynh nói rõ, nếu thật sự là lỗi của Lê mỗ, Lê mỗ đương nhiên sẽ nhận.”
Quan Tử Kính không nói không rằng, vẻ mặt bất biến, tay liên tiếp ra sát chiêu, còn Lê Thanh ngại tình nghĩa nhiều năm nên chỉ tránh né, Lê Thanh tuy võ nghệ cao cường nhưng Quan Tử Kính cũng không yếu, Lê Thanh lại chỉ thủ mà không công, mắt thấy sẽ bị thương, đột nhiên một trận gió sắc bén phóng tới đánh trúng huyệt đạo của Quan Tử Kính, lúc này Lê Thanh mới khó khăn thoát thân.
Sau khi ổn định lại hơi thở, Lê Thanh thu kiếm, ôm quyền nói với người vừa tới: “Đa tạ lão tiền bối.” Người kia chính là Độc Cô Đoạn.
Độc Cô Đoạn nhíu mày nhìn Quan Tử Kính dù đã bị điểm huyệt nhưng vẫn cười quỷ quái, một lúc sau mới nói: “Hắn như vậy dường như không bình thường.”
Phong Lăng Ba và Lê Trạm nghe được động tĩnh đồng thời đi ra, cùng kêu lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lê Thanh không giải thích với họ, trực tiếp đi tới trước mặt Quan Tử Kính hỏi: “Quan huynh, tuy phải giữ huynh lại thế này nhưng xin Quan huynh hãy tỉnh táo lại, trước tiên nói rõ chuyện gì xảy ra, nếu là hiểu lầm chúng ta hãy nói rõ ngay tại đâu, xin Quan huynh nể tình bằng hữu hơn hai mươi năm mà nói rõ với Lê mỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng Quan Tử Kính vẫn yên lặng nhìn Lê Thanh, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào, trên mặt vẫn là nụ cười giả tạo.
“Quan huynh…” Lê Thanh còn định nói tiếp đã thấy Quan Tử Kính thất khiếu đổ máu đen, Phong Lăng Ba hoảng sợ kêu lên: “Ông ấy… Ông ấy trúng độc!”
Độc Cô Đoạn cấp tốc điểm vài huyệt trên người Quan Tử Kính rồi nói: “Không có dấu hiệu trúng độc.” Rồi lại dò xét hơi thở của ông, khẽ nói: “Hắn đã chết.”
Lê Thanh hoảng sợ tột cùng.
Huyền Vân cũng nghe tiếng từ trong phòng đi ra, bước lên nói: “Chỉ sợ lại là kiệt tác của ma giáo.” Nói xong đưa Thứ Long lệnh vừa nhặt từ một góc cho Lê Thanh. Hắn là ám vệ, năng lực quan sát đương nhiên nhạy hơn người thường rất nhiều.
“Đáng giận.” Lê Thanh siết chặt Thứ Long lệnh trong tay. Ông đau lòng quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt hai mắt vẫn đang mở của Quan Tử Kính, cơn giận trong lòng cuộn trào.
“Từ lệnh bài có thể thấy chuyện này quả thật liên quan rất lớn tới ma giáo.” Độc Cô Đoạn nhìn vẻ mặt căm hận của Lê Thanh, vỗ vai ông nói: “Lo hậu sự cho hắn trước đi.”
Lê Trạm nhíu mày, Phất Vân Thánh Thủ được xưng một trong ‘Tam Kiệt Trung Nguyên’ chết ở Lăng Vân Minh, nếu chuyện này truyền ra ngoài dù sao cũng bất lợi với Lăng Vân Minh, thậm chí còn có thế dẫn tới hiểu lầm rất lớn.
“Mọi người xem cái này đi.” Huyền Vân vốn tính cẩn thận tìm được một thứ mà những người ở đây vô cùng quen thuộc. Ở một góc trường bào của Quan Tử Kính xuất hiện một cánh bướm đã khô.
“Bướm khô?” Phong Lăng Ba giật mình. Lại là bướm khô!
“Ta nghĩ có một người có thể cho chúng ta chút đầu mối. Ta luôn cảm thấy cô ta có quan hệ rất lớn tới chuyện này.” Huyền Vân nhìn cánh bướm trong tay, nói một cách khẳng định.
“Ai?” Mọi người đồng thanh hỏi.
“Nữ nhân trong địa lao.”
Đương nhiên Hồng Diên không chịu nói gì, cho dù Lê Ninh Nhi và Hoắc Thanh Trần một người dọa hủy dung ả, một người dọa giết ả, ả cũng chỉ sợ hãi co ro trong góc phòng, miệng ngậm chặt không lộ ra một chữ.
Lê Thanh lại không thể nghiêm hình bức cung, mọi người đành vô công mà về.
Mùng sáu tháng năm, người thứ hai trong ‘Tam Kiệt Trung Nguyên’, bảo chủ Truy Phong bảo Tề Viễn không nói một lời đột nhiên xông vào Lăng Vân Minh, sau đó mọi chuyện diễn ra đúng như ngày hôm trước, ông vô duyên vô cớ tập kích Lăng Vân Minh, đả thương vài đệ tử rồi thất khiếu đổ máu mà chết. Cũng tương tự, trên người ông có Thứ Long lệnh và con bướm khô.
Mùng bảy tháng năm, người duy nhất còn lại trong ‘Tam Kiệt Trung Nguyên’, ‘Thảo Nguyên Phi Ưng’ Diêu Ưng cũng không thể may mắn tránh thoát, bỏ mình trong Lăng Vân Minh.
Mùng tám tháng năm.
Lê Thanh đứng trước cổng lớn của Lăng Vân Minh nghĩ thầm thì ra gió tháng năm cũng có thể lạnh như vậy, lạnh đến mức khiến trái tim người ta đóng thành băng.
Phong Lăng Ba nắm chặt Hoa Mai châm trong tay áo, trong lòng thoáng lạnh. Lê Trạm đứng bên cạnh nàng, gương mặt tao nhã cũng hàn khí bức người.
Trước cửa Lăng Vân Minh, lúc này mảnh đất trống đã đứng đầu người của các môn phái. Lục đại môn phái gần như dốc toàn bộ lực lượng, đông nghìn nghịt, từng môn phái chia hàng đứng rất chỉnh tề.
Từng loại đồng phục phân biệt rõ ràng. Bầu không khí trang nghiêm căng thẳng, mọi người giống như đã nhập định, không một tiếng động, không có biểu cảm, cũng không có động tác.
“Mời minh chủ khai mạc đại hội võ lâm!”
“Mời minh chủ khai mạc đại hội võ lâm!”
“Mời minh chủ khai mạc đại hội võ lâm!”
Tiếng hô đều nhịp đột nhiên vang lên tựa sấm rền, rung động từ cổng lớn đến thẳng tâm tư nặng nề của mỗi người.
Liên tục ba ngày, cả ba Tam Kiệt Trung Nguyên đều chết ở Lăng Vân Minh. Giấy không gói được lửa, từ lâu lục đại môn phái và các chi nhánh đều đã nhận được tin tức, cộng thêm việc lục đại chưởng môn bị hại khiến quần chúng giang hồ xúc động căm hận, đồng loạt thẳng tiến tới Lăng Vân Minh yêu cầu Lê Thanh giải thích.
Có Độc Cô Đoạn đức cao vọng trọng và Ngộ Minh đại sư không bao giờ nói dối của Thiếu Lâm tự làm chứng, hiềm nghi của Lê Thanh đương nhiên được rửa sạch. Thế nhưng tin tức tro tàn ma giáo bùng cháy cuối cùng cũng lan truyền rộng rãi.
Vốn khi các môn phái đồng thời nhận được Thứ Long lệnh đã khiến lòng người hoảng loạn, thù lớn của lục đại chưởng môn chưa trả, nay tam kiệt Trung Nguyên cũng bị hạ độc thủ, hận cũ thêm thù mới, nếu không hành động những ngày yên ổn và tôn nghiêm của võ lâm Trung Nguyên còn đâu.
Đại hội võ lâm ‘trừ ma’ dường như không thể không mở.
Gió tháng năm tuy ấm nhưng trời đột nhiên đổ mưa, giống như đang khóc thương cho kiếp họa của giang hồ.
Song mùng mười tháng năm, ngày diễn ra đại hội, không ai ngờ rằng tình hình sẽ thảm khốc như thế.
Trước cổng lớn của Lăng Vân Minh vẫn chen chúc đầy người, nhưng bọn họ đang hỗn loạn quyết chiến với nhau, xung quanh ngổn ngang thi thể, tay chân đứt rời bay ngang qua trước mặt, tiếng binh khí leng keng va chạm, có thể thấy tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt.
Chẳng lẽ ma giáo đánh tới?
Nhưng phóng tầm mắt nhìn quanh, rất nhiều người đang đấu với nhau mặc cùng một loại trang phục, hiển nhiên là người đồng môn. Xảy ra chuyện gì? Bọn họ đồng môn quyết chiến, tay chân tương tàn?
“Các ngươi dừng tay, mau dừng tay!” Phong Lăng Ba khàn giọng hô lên với sư huynh đệ muội nhà mình. Nhưng đệ tử Tam Tuyệt trang đều ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn hăng say bắn ám khí vào nhau, nhìn chính đồng môn của mình bị bắn thành nhím mà dường như còn rất thỏa mãn, lập tức nhắm sang người tiếp theo.
“Ba Ba, đừng tới đó! Bọn họ không còn lý trí nữa rồi, nàng không thấy sao? Nàng tới đó cũng phí công, bọn họ sẽ không nghe lời nàng.” Lê Trạm vội vàng kéo nàng lại gầm nhẹ.
“Nhưng chẳng lẽ bảo ta mở to mắt nhìn huynh đệ tỷ muội của mình tàn sát lẫn nhau? Ta không làm được.” Phong Lăng Ba vừa giãy dụa vừa gào lên. Những người này là đồng môn sớm chiều ở chung, tình như tay chân, là người nhà của nàng, sao nàng có thể không quan tâm?
Một trận chưởng phong ập tới. “Ba Ba, cẩn thận!” Lê Trạm ôm lấy Phong Lăng Ba tránh sang một bên, nhìn lại thì ra là Dương Tử Vận của Lạc Mai sơn. Lúc này bà đã giết người đỏ cả mắt, không thèm thanh minh liền giơ kiếm, gặp người liền chém. Mà một khắc sau, bà lại bị sư tỷ đồng môn kiêm đại chưởng môn một kiếm chém làm hai.
Thân là đại chưởng môn đương nhiên có trách nhiệm bảo vệ đệ tử trong môn không bị làm hại, nhưng lúc này, chưởng môn mới của lục đại môn phái giống như biến thành ác quỷ khát máu dưới địa ngục, không chút nương tay với đệ tử nhà mình, phải một đao trái một đao, một quyền tiếp một quyền, đệ tử trong môn phái bay ra như diều đứt dây, trở thành một trong số thi thể chất thành núi.
“Ba Ba, nhắm vào huyệt đạo của bọn họ, tạm thời chỉ có thể làm vậy.” Lê Trạm nhảy lên ngăn một kiếm, nhất thời không kịp quay đầu lại, đành vừa đấu với chưởng môn Lạc Mai sơn vừa hét lớn.
Phong Lăng Ba run run vươn tay, chảy nước mắt nhặt viên đá dưới đất lên, không ngừng bắn ra.
Vốn là đại hội võ lâm trừ ma diệt ác, vì sao lại biến thành thảm kích tàn sát lẫn nhau?
Lê Thanh không hiểu, tất cả mọi người còn tỉnh táo ở đây đều không hiểu, bởi vì bọn họ còn tỉnh táo.
Còn những người đang chém giết nhau ở đây đã mất đi linh hồn của mình từ lâu.
“Minh chủ, giờ phải làm thế nào?” Ngộ Minh điểm huyệt sư đệ đồng môn đang nhào về phía ông, hổn hển hỏi. Để giảm số thương vong, bọn họ đành không ngừng xuyên qua trận hỗn chiến, điểm huyệt đối phương, cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt sau đó mới nghĩ biện pháp khiến mọi người bình tĩnh lại. Nhưng hiện nay người còn tỉnh táo ở Lăng Vân Minh quá ít, hơn nữa giữa đám người chém giết đỏ cả mắt này còn phải chú ý không để mình bị thương, thật sự quá khó khăn.
“Giết giặc trước giết tướng.” Lê Thanh tung một cước đá bay thanh đao đang bổ tới, quay đầu dùng kiếm điểm huyệt một người của phái Côn Lôn, người kia kêu một tiếng rồi ngã xuống. Ngộ Minh lập tức hiểu ý nhảy về phía Ngô Tuệ đại sư của Thiếu Lâm tự ở gần nhất. Mặc kệ thế nào, người võ công cao nhất định có lực sát thương lớn nhất. Bắt bọn họ trước, những tiểu đồ có thể giằng co với nhau một lúc.
Độc Cô Đoạn đá bay một đệ tử Không Đấu môn, Mai Ngọc Tâm nhanh nhẹn điểm trúng hai đệ tử, phạm vi hỗn đấu của Không Đấu môn lập tức giảm đi nhiều. Lê Ninh Nhi và Hoắc Thanh Trần tránh phía sau Mai Ngọc Tâm, mỗi người cầm trong tay một cái cung, nhìn chằm chằm huyệt vị của mấy đệ tử cấp thấp bắn liên tục, thành quả cũng không tệ.
Huyền Vân nhìn thoáng qua bóng dáng Hoắc Thanh Trần, thấy nàng tương đối an toàn mới bớt chút thời gian lau mồ hôi trên mí mắt, trong lòng than thở, mấy trăm người của sáu môn phái luân phiên ùa đến, chỉ sợ chưa cứu được mấy người bọn họ đã mệt chết trước.
Trong không khí bỗng nhiên lưu chuyển một cỗ khí tức không bình thường, Huyền Vân mẫn cảm dừng lại, cảnh giác nhìn xa xa. Trong màn máu lạnh lẽo, phía miếu thờ của Lăng Vân Minh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người. Sau đó hắn nhìn thấy nam nhân tóc xám trắng kia đứng trước miếu thờ của Lăng Vân Minh, khóe miệng mỉm cười, giống như phía trên đang trình diễn một màn hài kịch, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Huyền Vân phát hiện ra hắn, Lê Thanh cũng vậy, tất cả mọi người đang tỉnh táo đều phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Thanh Lưu Huy đứng trước miếu thờ, vừa cười vừa nói: “Các vị, có thích vở kịch này không?” Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhàng, ôn hòa nhưng mỗi người ở đây lại nghe thấy rõ ràng.
Hắn khẽ vỗ tay, những người đang đánh hăng say đờ đẫn dừng lại xoay mặt về phía hắn, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Nếu không có vết máu trên người, lúc này bọn họ nhìn như những con rối vô cảm.
Một trận gió thổi qua, bóng người cách xa hơn mười trượng chớp mắt đã tới trước mặt.
Độc Cô Đoạn liếc mắt một cái đã biết lai lịch của hắn tuyệt đối không đơn giản, ánh mắt hắn đầy trêu tức, nhiều đến mức khiến người ta đột nhiên cảm thấy nặng nề và đầy sát khí.
“Mọi người vẫn chưa nhận ra ta sao? Ta là Thanh Lưu Huy đây, thế nào, chưa từng nghe tiếng à?” Gương mặt tuấn tú của Thanh Lưu Huy hiện lên một nụ cười tang thương, hắn chậm rãi nói tiếp: “Có lẽ các ngươi sẽ hứng thú với một cái tên, Tư Lan, hai chữ này các ngươi hẳn không xa lạ chứ?”
“Ngươi là Tư Lan?” Ngộ Minh hoảng hốt nói.
Lời vừa dứt đã nghe ‘chát’ một tiếng, Ngộ Minh hoàn toàn không rõ Thanh Lưu Huy ra tay thế nào đã trúng một bạt tai, ông nhất thời ngây người, không thốt nổi một tiếng.
Thanh Lưu Huy vẫn đứng ở đó, vẻ mặt thản nhiên giống như hắn hoàn toàn chưa từng rời khỏi chỗ đó, lạnh lùng nói: “Cái tên Tư Lan này để ngươi gọi hay sao?”
Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ có Độc Cô Đoạn và Mai Ngọc Tâm lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn.
“Tư Lan đã chết lâu rồi, bị những kẻ luôn mồm rêu reo công bằng chính nghĩa, danh môn chính phái các ngươi giết chết, chẳng phải các ngươi đều biết rõ hay sao?”
“Vì vậy ngươi tới báo thù cho Tư Lan?” Lê Thanh nhíu mày hỏi.
Thanh Lưu Huy nở nụ cười trầm thấp, càng cười càng lớn tiếng giống như nghe được một chuyện hết sức buồn cười, cười đến không thở nổi.
“Ngươi cười cái gì?” Phong Lăng Ba thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ngươi nói đi, cha ta và năm đại chưởng môn có phải ngươi giết hay không?”
“Đương nhiên không phải ta giết, là ta bảo người đi giết, mấy kẻ đó không xứng để ta tự mình ra tay.” Thanh Lưu Huy cười nói với Phong Lăng Ba.
“Tên đại ma đầu kia, vì thù hằn bản thân mà hại chết bao nhiêu người, khiến võ lâm gà chó không yên, ta muốn giết ngươi báo thù cho cha ta!” Phong Lăng Ba bắn ra một loạt hoa mai châm, nhưng khi tới gần hắn đều đồng loạt rơi xuống, giống như trên người hắn có một lá chắn vô hình.
“Ba Ba, nàng bình tình một chút.” Lê Trạm giữ lấy thân thể đang lao ra của Phong Lăng Ba, nam nhân này không phải người nàng có thể đối phó được.
Thanh Lưu Huy chớp mắt khẽ cười nói: “Xem ra cô bé như người còn có chút gan dạ. Thế nào? Minh chủ đại nhân biến thành rùa đen rụt đầu rồi?”
“Ngươi làm vậy chỉ vì báo thù?” Lê Thanh trầm giọng hỏi.
“Báo thù? Đúng là ta đang báo thù, đương nhiên những người hại chết Tư Lan một người ta cũng không tha. Lê minh chủ, ngươi hẳn cảm thấy may mắn vì năm đó coi như là một quân tử, không đuổi tận giết tuyệt Tư Lan, vì vậy ta có thể tha cho người một mạng.” Chỉ cần hắn còn mạng để qua một cửa này.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook