Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
-
Chương 41: Nụ hôn đầu
Lê Trạm và Lê Thanh theo tiếng nhìn lại, không khỏi cũng sửng sốt, thiếu
nữ như tinh linh này thật sự là cô bé ngơ ngác thường ngày sao?
Mái tóc dài đen như nhung không tết thành bím như ngày thường mà buộc hai bên tai bằng những sợ đăng ten nho nhỏ, những sợi tơ vàng xen lẫn ở giữa, phần tóc còn lại thả dài sau lưng, mày liễu thanh thanh mỏng manh như núi xa, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước chọc người ta chìu mến; dưới chiếc mũi quỳnh tự nhiên là đôi môi đỏ hồng như hoa đào, gò má điểm phấn ửng hồng khiến gương mặt nhỏ nhắn màu mật ong luôn ngơ ngác trở nên sinh động hơn nhiều. Quần áo lụa mỏng vàng nhạt thêu những đóa hoa hồng phấn, lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh duyên dáng, đai lưng buộc chặt vòng eo mảnh mai, thân trên yểu điệu tinh tế, thân dưới thon thả thướt tha.
Lê Trạm thầm than, quả nhiên người đẹp vì lụa, chỉ cần trang phục trang nhã như thế này thiếu nữ non nớt có thể trở nên quyến rũ trong nháy mắt, thanh thoát mà không diêm dúa.
Lê Ninh Nhi lén quan sát vẻ mặt Độc Cô Ngạn, ai nha, ngây người cả nửa ngày rồi, tròng mắt sắp rớt ra rồi đúng không? Nàng đã nói mà, mỹ nhân kế nhất định có hiệu quả.
“A Ngạn, huynh có khát không, uống chút trà sâm đi.” Hề Hề giòn giã nhắc lại một lần. Phong tỷ tỷ nói nàng mặc thế này nhất định sẽ mê chết cả đám nam nhân, nàng không cần mê chết người khác, chỉ cần A Ngạn thích là được.
Độc Cô Ngạn bỗng nhận lấy trà sâm từ tay Hề Hề, ngửa đầu một hơi uống cạn, đặt mạnh cái chén lên bàn, sau đó quay sang nói với Lê Thanh: “Bác, cháu có việc phải đi trước, xin bác thứ lỗi.” Rồi xoay người lập tức sải bước ra ngoài.
Hề Hề ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy như đang ăn một loại quả rất đắng, vị đắng thấm thẳng vào trong tim nàng.
Ninh Ninh và Phong tỷ tỷ đều sai rồi, A Ngạn nào có thích trang phục này của nàng.
“Ngươi còn ngẩn người ở đấy làm gì?” Lê Ninh Nhi đẩy Hề Hề, bảo nàng nhìn ra cửa, nhắc nhở: “Còn không mau đuổi theo! Ngạn biểu ca đang chờ kìa.”
Hề Hề ngẩng đầu nhìn lại, bóng người lạnh lùng kia thật sự đang đứng ngoài cửa, nàng nhếch khóe miệng lên với Lê Ninh Nhi, sau đó vui sướng đuổi theo, kết quả vừa chạy tới cửa, vì làn váy quá dài mà sẩy chân một cái, suýt nữa đập mặt vào bản lề, được Độc Cô Ngạn quay lại ôm vào lòng, nàng nhân cơ hội giang rộng hai tay bò lên, bị Độc Cô Ngạn trừng mắt cũng không chịu buông.
Lê Ninh Nhi nhìn tư thế quái dị của hai người kia không khỏi thở dài thườn thượt: “Hai người kia thật là làm người ta đau đầu…” Giọng điệu như nàng là mẹ của bọn họ vậy.
Lê Trạm liếc muội muội, nghĩ thầm cuối cùng Ngạn cũng giống một nam nhân bình thường rồi.
Chỉ có Lê Thanh vừa vuốt râu vừa mỉm cười nhìn bọn nhỏ hào hoa phong nhã, cảm thấy vui mừng. Bọn trẻ trưởng thành cả rồi…
“A Ngạn, chúng ta đi đâu vậy?” Độc Cô Ngạn mất một lúc lâu cũng không thể kéo Hề Hề từ trên người mình xuống, lúc này nàng như một chiếc hồ lô treo trên cánh tay Độc Cô Ngạn, líu ríu hỏi.
“A Ngạn, huynh không giận nữa chứ?” Hề Hề thấy hắn không nói một lời, tự mình hỏi vấn đề mấu chốt.
“Sau này đừng mặc thế này.” Độc Cô Ngạn kéo Hề Hề vào thẳng phòng mình, sau khi đóng chặt cửa mới đột nhiên nói một câu như vậy.
“A Ngạn không thích muội mặc thế này à? Vậy sau này muội sẽ không mặc nữa.” Hề Hề buông hai tay bám trên người Độc Cô Ngạn ra, kéo dây lưng, Phong tỷ tỷ buộc dây lưng quá chặt, siết nàng đau quá, bộ quần áo này còn bay bay, mặc trên người khiến nàng cảm thấy mình sắp bay lên trời.
“Khụ… Không phải không thích…” Độc Cô Ngạn mất tự nhiên ngồi xuống trước bàn, rót một chén nước chậm rãi uống, một lúc lâu không nói một câu, ánh mắt liếc lên liếc xuống, nhìn phải nhìn trái, cuối cũng vẫn không nhịn được mà bay tới trên người nàng.
Nhẹ nhàng đặt cái chén sang một bên, hắn dùng âm lượng gần như không thể nghe thấy nói: “Lại đây.”
Hề Hề không nghe rõ, vừa cố chấp kéo dây lưng vừa hỏi: “A Ngạn vừa nói gì cơ?”
“… Không phải ngươi muốn hôn sao… Lại đây.” Độc Cô Ngạn mất tự nhiên quay mặt sang một bên.
Hề Hề nghe vậy liền mặc kệ dây lưng, nhảy nhót tới bên Độc Cô Ngạn, vui rạo rực hỏi: “A Ngạn, A Ngạn, thật sao, thật sao?”
Độc Cô Ngạn không dong dài với nàng, vươn tay kéo nàng vào lòng, nhắm tới đôi môi anh đào của nàng… đụng vào.
“A Ngạn, mũi đau quá.” Hề Hề sờ sờ cái mũi bị đụng đau, thành thật phát biểu cảm tưởng về nụ hôn đầu tiên với người yêu của nàng.
“…” Độc Cô Ngạn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, không chịu thừa nhận lần thất bại này do không có kinh nghiệm, tìm không đúng chỗ.
“A Ngạn, mũi huynh đỏ quá.” Hề Hề vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ mũi Độc Cô Ngạn, sau đó chu môi giúp hắn phù phù. Độc Cô Ngạn nhân cơ hội tiến thành thực nghiệm lần thứ hai, tiếp thu thất bại đầu tiên, lần này hắn hơi nghiêng mặt, tốt lắm, chạm vào rồi…
Lâu sau, cuối cùng Hề Hề không nhịn được mà lên tiếng: “A Ngạn…” Hắn vẫn chạm ngoài miệng nàng thật lâu không nhúc nhích, cổ nàng mỏi lắm rồi…
Mà bởi vì nàng mở miệng nói nên vô tình khẽ mút vào môi Độc Cô Ngạn, nhưng cũng đủ để khiến hắn hiểu phải tiến thêm một bước thế nào.
Quả là cứu nguy.
Độc Cô Ngạn nhẹ nhàng phủ lên đôi môi mềm mại của Hề Hề, nói: “Sau này mặc như vậy chỉ có thể cho ta nhìn, biết không?” Giọng nói ấm áp và quan tâm hơn thường ngày.
“Vâng.” Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu, thuận tiện báo cáo cảm tưởng sau khi hôn: “A Ngạn, thật sự giống như ăn kẹo, rất ngọt.”
“Cái gì ngọt?” Độc Cô Ngạn nhất thời không hiểu nổi cách nói không đầu không đuôi của nàng.
“Hôn ấy.” Hề Hề vừa nói vừa chu môi hôn chụt một cái lên môi Độc Cô Ngạn: “Giống thế này này.” Thật thần kỳ! Cuối cùng nàng cũng biết cảm nhận khi hôn như mẹ nói, ha ha.
“Khụ, sau này chỉ được nói như vậy trước mặt ta, biết không?” Cô nàng ngốc ngay thẳng.
“Bộ y phục này của Ninh nhi à?” Hắn nhớ Ninh nhi mập hơn Hề Hề một ít, nhưng bộ y phục này nàng mặc lại rất vừa người.
“Không phải của Ninh Ninh, là của Mặc ca ca mua. Huynh ấy mua cho muội rất nhiều y phục, nhưng muội không biết mặc.” Hề Hề sầu muộn gãi đầu. Sau này phải mặc đẹp mới được hôn A Ngạn.
“Không được mặc nữa.” Độc Cô Ngạn đột nhiên gay gắt.
“Vì sao?” Hề Hề mở to hai mắt. A Ngạn lại tức giận rồi.
“Đi thôi.” Độc Cô Ngạn đứng dậy dắt nàng ra ngoài.
“Đi đâu cơ A Ngạn?” Nàng còn muốn tiếp tục hôn mà… Độc Cô Ngạn không nói một lời, chỉ lạnh mặt kéo nàng đi nhanh về phía trước.
Kết quả là hai người ra khỏi Lăng Vân Minh, đi thẳng tới thành Ân Châu, vào một cửa hàng tơ lụa mua một đống y phục đẹp đẽ đủ mọi màu sắc, Độc Cô Ngạn nhìn thẳng vào Hề Hề hạ lệnh, sau này chỉ được mặc y phục hắn mua.
Tiêu Tiếu Sinh nhìn nữ nhi ôm bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt chạy loạn trên đường lớn, lại cảm thấy nước miếng ứa ra, hắn tội nghiệp quay đầu nói với Duy Âm: “Âm Âm nương tử, lâu lắm rồi ta không được ăn điểm tâm nàng làm.” Vẻ mặt rất giống kẻ chết đói mấy trăm năm, bi thảm không để đâu cho hết.
“Không có phòng bếp.” Ánh mắt Duy Âm không chịu rời khỏi nữ nhi một giây, nhìn nữ nhi vui vẻ như vậy trong lòng nàng cũng rất vui, tuy trên mặt nhìn không ra.
“Khách điếm có, chúng ta mượn đi.” Tiêu Tiếu Sinh kéo Duy Âm đi tìm khách điếm. Duy Âm nhìn nam nhân luôn che chở không để người đi đường đụng vào nữ nhi, nghĩ thầm cũng nên thưởng tướng công một chút.
Vừa vào tới khách điếm Lưu Hoa, Tiêu Tiếu Sinh lập tức kéo nương tử thân yêu tới thẳng phòng bếp, đi được một hai bước, hắn đột nhiên dừng lại ngạc nhiên nhìn về góc phía đông nam của phòng khách.
“Sao vậy?” Duy Âm rất ít khi thấy vẻ mặt này của trượng phu. Trước giờ dù xảy ra việc lớn cỡ nào hắn cũng cười cười. Vì vậy nhất định là việc vô cùng không tầm thường mới có thể khiến hắn kinh ngạc như vậy.
“Âm Âm nương tử, xem ra tạm thời không được ăn điểm tâm nàng làm rồi.” Hắn chậm rãi quay đầu, trên mặt vẫn là vẻ nửa cười nửa khóc, thấp giọng nói từng tiếng: “Thứ Long lệnh, xuất hiện rồi.” Những người ngồi ở bàn góc phía đông nam kia đang thấp giọng bàn luận về Thứ Long lệnh mà phần lớn môn phái giang hồ nhận được, lúc này họ đang hướng về phía thành Ân Châu.
Trên gương mặt trước nay không có biểu cảm của Duy Âm lần đầu tiên xuất hiện vẻ giật mình.
“Nha đầu ngốc hiện nay có Lăng Vân Minh che chở, hẳn không có gì nguy hiểm. Chúng ta đi thăm dò một chút, có lẽ hắn thật sự còn sống.” Tiêu Tiếu Sinh nắm chặt tay Duy Âm, bàn tay lạnh lẽo kia lúc này đang run rẩy.
Cùng lúc đó, trong một khu rừng ngoài thành Ân Châu, Hồng Diên cười lạnh với thi thể của Diệu Tiểu Thanh: “Ngươi là thần y thì sao, sao có thể địch nổi sâu nhỏ của ta? Thích Phỉ Mặc phải không? Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi được như mong muốn!” Nói xong liền lột da mặt Diệu Tiểu Thanh, cởi sạch y phục của nàng, rắc một chút thuốc bột lên thi thể nàng khiến nó tan chảy thành một vũng nước, dần dần ngấm vào đất, không để lại chút dấu vết.
Chỉ chốc lát sau, một người dáng vẻ giống Diệu Tiểu Thanh như đúc bước ra, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, bước thẳng về phía Lăng Vân Minh.
“Khởi bẩm minh chủ, Diệu cô nương cầu kiến.”
“Hử, không phải nàng quay về Quỷ cốc tìm dược sao? Vì sao trở về nhanh như vậy? Mau mời nàng vào.” Lê Thanh nói với người bẩm báo.
“Tham kiến minh chủ.” Hồng Diên lúc này đã hoàn toàn biến thành Diệu Tiểu Thanh, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trền đầy vẻ nghiêm trọng.
“Diệu cô nương, không phải ngươi quay về Quỷ cốc sao, vì sao…” Lê Thanh nghi hoặc hỏi.
“Tiểu Thanh nghe được một số tin tức tại huyện Vân, đặc biệt trở về bẩm báo minh chủ. Minh chủ xem cái này trước đã.” Diệu Tiểu Thanh lấy từ trong tay áo ra một miếng lệnh bài, chính là “Thứ Long lệnh” đã nhìn thấy không lâu trước đây!
“Thứ Long lệnh? Cái này… Diệu cô nương lấy lệnh bài này từ đâu?” Lê Thanh kinh ngạc, vội vàng hỏi.
“Lệnh bài này Tiểu Thanh vô tình nhặt được trong một khách điếm, có lẽ do ai đó không cẩn thận làm rơi. Khi dừng chân ở khách điếm đó Tiểu Thanh nghe nói gần đây các môn phái đều nhận được lệnh bài này, giang hồ đang đồn thổi Thứ Long lệnh xuất hiện ma giáo chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại, vì vậy các đại môn phái đều tập kết nhân thủ, đang hướng về Ân Châu, chắc hẳn muốn thương thảo kế sách đối phó kẻ địch với minh chủ. Huyện Vân đã tụ tập không ít người trong võ lâm, trong thành Ân Châu cũng có không ít, Tiểu Thanh nghĩ đây là chuyện lớn nên mới quay lại báo cho minh chủ.” Diệu Tiểu Thanh nói rõ ràng lý do quay trở lại.
“Chuyện này quả thật quan trọng, đa tạ Diệu cô nương báo cho biết.” Lê Thanh chắp tay cảm ơn Diệu Tiểu Thanh, Diệu Tiểu Thanh vội vàng đáp lễ: “Minh chủ nói quá lời, đây là việc Tiểu Thanh nên làm, minh chủ không cần quá khách khí. Thứ Long lệnh đã dẫn các đại môn phái tới Lăng Vân Minh, đến lúc đó có lẽ minh chủ sẽ cần nhiều người giúp đỡ, vì vậy Tiểu Thanh tạm thời không về Quỷ cốc, về phần mấy người trúng độc Tiểu Thanh sẽ chậm rãi tìm cách giải quyết. Chẳng hay minh chủ có đồng ý hay không?”
Lê Thanh gật đầu nói: “Diệu cô nương suy nghĩ rất chu đáo, nếu cần dược liệu quý nào xin cứ nói cho lão phu, lão phu nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được.”
“Tạ ơn minh chủ. Tiểu Thanh còn phải đi xem bệnh, xin cáo lui trước.” Diệu Tiểu Thanh nói xong liền lui xuống. Khi đi tới phòng khách hậu viện, nàng thấy Phỉ Mặc đang đứng trước cửa sổ mìm cười nhìn cây anh đào đỏ trong viện, trang phục màu đỏ tía càng tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn, mặt như quan ngọc, trong chốc lát ngay cả kinh nghiệm đầy mình như Hồng Diên cũng không tránh khỏi một trận tim đập nhanh.
“Chẳng trách Diệu Tiểu Thanh kia mang theo bức họa của hắn bên mình, nam nhân yêu nghiệt như vậy nữ nhân nào chẳng thích?” Hồng Diên nghĩ tới bản thân phải nghênh đón bao người ở thuyền Khởi Mộng, sớm muộn gì cũng không giữ được tấm thân trong sạch, nếu trước đó có thể cho nam nhân như thế này, cho dù sau này một đôi môi đỏ vạn người chạm cũng không còn gì hối tiếc. Nghĩ tới đây nàng không khỏi liếc nhìn Phỉ Mặc thêm vài lần, đúng lúc Phỉ Mặc nghiêng người đổi vị trí, sau khi nhìn thấy nàng hắn lễ phép cười gật đầu, khiến nàng càng cảm thấy tim đập thình thịch.
Phỉ Mặc… Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chiếm được nam nhân này.
Mái tóc dài đen như nhung không tết thành bím như ngày thường mà buộc hai bên tai bằng những sợ đăng ten nho nhỏ, những sợi tơ vàng xen lẫn ở giữa, phần tóc còn lại thả dài sau lưng, mày liễu thanh thanh mỏng manh như núi xa, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước chọc người ta chìu mến; dưới chiếc mũi quỳnh tự nhiên là đôi môi đỏ hồng như hoa đào, gò má điểm phấn ửng hồng khiến gương mặt nhỏ nhắn màu mật ong luôn ngơ ngác trở nên sinh động hơn nhiều. Quần áo lụa mỏng vàng nhạt thêu những đóa hoa hồng phấn, lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh duyên dáng, đai lưng buộc chặt vòng eo mảnh mai, thân trên yểu điệu tinh tế, thân dưới thon thả thướt tha.
Lê Trạm thầm than, quả nhiên người đẹp vì lụa, chỉ cần trang phục trang nhã như thế này thiếu nữ non nớt có thể trở nên quyến rũ trong nháy mắt, thanh thoát mà không diêm dúa.
Lê Ninh Nhi lén quan sát vẻ mặt Độc Cô Ngạn, ai nha, ngây người cả nửa ngày rồi, tròng mắt sắp rớt ra rồi đúng không? Nàng đã nói mà, mỹ nhân kế nhất định có hiệu quả.
“A Ngạn, huynh có khát không, uống chút trà sâm đi.” Hề Hề giòn giã nhắc lại một lần. Phong tỷ tỷ nói nàng mặc thế này nhất định sẽ mê chết cả đám nam nhân, nàng không cần mê chết người khác, chỉ cần A Ngạn thích là được.
Độc Cô Ngạn bỗng nhận lấy trà sâm từ tay Hề Hề, ngửa đầu một hơi uống cạn, đặt mạnh cái chén lên bàn, sau đó quay sang nói với Lê Thanh: “Bác, cháu có việc phải đi trước, xin bác thứ lỗi.” Rồi xoay người lập tức sải bước ra ngoài.
Hề Hề ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy như đang ăn một loại quả rất đắng, vị đắng thấm thẳng vào trong tim nàng.
Ninh Ninh và Phong tỷ tỷ đều sai rồi, A Ngạn nào có thích trang phục này của nàng.
“Ngươi còn ngẩn người ở đấy làm gì?” Lê Ninh Nhi đẩy Hề Hề, bảo nàng nhìn ra cửa, nhắc nhở: “Còn không mau đuổi theo! Ngạn biểu ca đang chờ kìa.”
Hề Hề ngẩng đầu nhìn lại, bóng người lạnh lùng kia thật sự đang đứng ngoài cửa, nàng nhếch khóe miệng lên với Lê Ninh Nhi, sau đó vui sướng đuổi theo, kết quả vừa chạy tới cửa, vì làn váy quá dài mà sẩy chân một cái, suýt nữa đập mặt vào bản lề, được Độc Cô Ngạn quay lại ôm vào lòng, nàng nhân cơ hội giang rộng hai tay bò lên, bị Độc Cô Ngạn trừng mắt cũng không chịu buông.
Lê Ninh Nhi nhìn tư thế quái dị của hai người kia không khỏi thở dài thườn thượt: “Hai người kia thật là làm người ta đau đầu…” Giọng điệu như nàng là mẹ của bọn họ vậy.
Lê Trạm liếc muội muội, nghĩ thầm cuối cùng Ngạn cũng giống một nam nhân bình thường rồi.
Chỉ có Lê Thanh vừa vuốt râu vừa mỉm cười nhìn bọn nhỏ hào hoa phong nhã, cảm thấy vui mừng. Bọn trẻ trưởng thành cả rồi…
“A Ngạn, chúng ta đi đâu vậy?” Độc Cô Ngạn mất một lúc lâu cũng không thể kéo Hề Hề từ trên người mình xuống, lúc này nàng như một chiếc hồ lô treo trên cánh tay Độc Cô Ngạn, líu ríu hỏi.
“A Ngạn, huynh không giận nữa chứ?” Hề Hề thấy hắn không nói một lời, tự mình hỏi vấn đề mấu chốt.
“Sau này đừng mặc thế này.” Độc Cô Ngạn kéo Hề Hề vào thẳng phòng mình, sau khi đóng chặt cửa mới đột nhiên nói một câu như vậy.
“A Ngạn không thích muội mặc thế này à? Vậy sau này muội sẽ không mặc nữa.” Hề Hề buông hai tay bám trên người Độc Cô Ngạn ra, kéo dây lưng, Phong tỷ tỷ buộc dây lưng quá chặt, siết nàng đau quá, bộ quần áo này còn bay bay, mặc trên người khiến nàng cảm thấy mình sắp bay lên trời.
“Khụ… Không phải không thích…” Độc Cô Ngạn mất tự nhiên ngồi xuống trước bàn, rót một chén nước chậm rãi uống, một lúc lâu không nói một câu, ánh mắt liếc lên liếc xuống, nhìn phải nhìn trái, cuối cũng vẫn không nhịn được mà bay tới trên người nàng.
Nhẹ nhàng đặt cái chén sang một bên, hắn dùng âm lượng gần như không thể nghe thấy nói: “Lại đây.”
Hề Hề không nghe rõ, vừa cố chấp kéo dây lưng vừa hỏi: “A Ngạn vừa nói gì cơ?”
“… Không phải ngươi muốn hôn sao… Lại đây.” Độc Cô Ngạn mất tự nhiên quay mặt sang một bên.
Hề Hề nghe vậy liền mặc kệ dây lưng, nhảy nhót tới bên Độc Cô Ngạn, vui rạo rực hỏi: “A Ngạn, A Ngạn, thật sao, thật sao?”
Độc Cô Ngạn không dong dài với nàng, vươn tay kéo nàng vào lòng, nhắm tới đôi môi anh đào của nàng… đụng vào.
“A Ngạn, mũi đau quá.” Hề Hề sờ sờ cái mũi bị đụng đau, thành thật phát biểu cảm tưởng về nụ hôn đầu tiên với người yêu của nàng.
“…” Độc Cô Ngạn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, không chịu thừa nhận lần thất bại này do không có kinh nghiệm, tìm không đúng chỗ.
“A Ngạn, mũi huynh đỏ quá.” Hề Hề vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ mũi Độc Cô Ngạn, sau đó chu môi giúp hắn phù phù. Độc Cô Ngạn nhân cơ hội tiến thành thực nghiệm lần thứ hai, tiếp thu thất bại đầu tiên, lần này hắn hơi nghiêng mặt, tốt lắm, chạm vào rồi…
Lâu sau, cuối cùng Hề Hề không nhịn được mà lên tiếng: “A Ngạn…” Hắn vẫn chạm ngoài miệng nàng thật lâu không nhúc nhích, cổ nàng mỏi lắm rồi…
Mà bởi vì nàng mở miệng nói nên vô tình khẽ mút vào môi Độc Cô Ngạn, nhưng cũng đủ để khiến hắn hiểu phải tiến thêm một bước thế nào.
Quả là cứu nguy.
Độc Cô Ngạn nhẹ nhàng phủ lên đôi môi mềm mại của Hề Hề, nói: “Sau này mặc như vậy chỉ có thể cho ta nhìn, biết không?” Giọng nói ấm áp và quan tâm hơn thường ngày.
“Vâng.” Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu, thuận tiện báo cáo cảm tưởng sau khi hôn: “A Ngạn, thật sự giống như ăn kẹo, rất ngọt.”
“Cái gì ngọt?” Độc Cô Ngạn nhất thời không hiểu nổi cách nói không đầu không đuôi của nàng.
“Hôn ấy.” Hề Hề vừa nói vừa chu môi hôn chụt một cái lên môi Độc Cô Ngạn: “Giống thế này này.” Thật thần kỳ! Cuối cùng nàng cũng biết cảm nhận khi hôn như mẹ nói, ha ha.
“Khụ, sau này chỉ được nói như vậy trước mặt ta, biết không?” Cô nàng ngốc ngay thẳng.
“Bộ y phục này của Ninh nhi à?” Hắn nhớ Ninh nhi mập hơn Hề Hề một ít, nhưng bộ y phục này nàng mặc lại rất vừa người.
“Không phải của Ninh Ninh, là của Mặc ca ca mua. Huynh ấy mua cho muội rất nhiều y phục, nhưng muội không biết mặc.” Hề Hề sầu muộn gãi đầu. Sau này phải mặc đẹp mới được hôn A Ngạn.
“Không được mặc nữa.” Độc Cô Ngạn đột nhiên gay gắt.
“Vì sao?” Hề Hề mở to hai mắt. A Ngạn lại tức giận rồi.
“Đi thôi.” Độc Cô Ngạn đứng dậy dắt nàng ra ngoài.
“Đi đâu cơ A Ngạn?” Nàng còn muốn tiếp tục hôn mà… Độc Cô Ngạn không nói một lời, chỉ lạnh mặt kéo nàng đi nhanh về phía trước.
Kết quả là hai người ra khỏi Lăng Vân Minh, đi thẳng tới thành Ân Châu, vào một cửa hàng tơ lụa mua một đống y phục đẹp đẽ đủ mọi màu sắc, Độc Cô Ngạn nhìn thẳng vào Hề Hề hạ lệnh, sau này chỉ được mặc y phục hắn mua.
Tiêu Tiếu Sinh nhìn nữ nhi ôm bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt chạy loạn trên đường lớn, lại cảm thấy nước miếng ứa ra, hắn tội nghiệp quay đầu nói với Duy Âm: “Âm Âm nương tử, lâu lắm rồi ta không được ăn điểm tâm nàng làm.” Vẻ mặt rất giống kẻ chết đói mấy trăm năm, bi thảm không để đâu cho hết.
“Không có phòng bếp.” Ánh mắt Duy Âm không chịu rời khỏi nữ nhi một giây, nhìn nữ nhi vui vẻ như vậy trong lòng nàng cũng rất vui, tuy trên mặt nhìn không ra.
“Khách điếm có, chúng ta mượn đi.” Tiêu Tiếu Sinh kéo Duy Âm đi tìm khách điếm. Duy Âm nhìn nam nhân luôn che chở không để người đi đường đụng vào nữ nhi, nghĩ thầm cũng nên thưởng tướng công một chút.
Vừa vào tới khách điếm Lưu Hoa, Tiêu Tiếu Sinh lập tức kéo nương tử thân yêu tới thẳng phòng bếp, đi được một hai bước, hắn đột nhiên dừng lại ngạc nhiên nhìn về góc phía đông nam của phòng khách.
“Sao vậy?” Duy Âm rất ít khi thấy vẻ mặt này của trượng phu. Trước giờ dù xảy ra việc lớn cỡ nào hắn cũng cười cười. Vì vậy nhất định là việc vô cùng không tầm thường mới có thể khiến hắn kinh ngạc như vậy.
“Âm Âm nương tử, xem ra tạm thời không được ăn điểm tâm nàng làm rồi.” Hắn chậm rãi quay đầu, trên mặt vẫn là vẻ nửa cười nửa khóc, thấp giọng nói từng tiếng: “Thứ Long lệnh, xuất hiện rồi.” Những người ngồi ở bàn góc phía đông nam kia đang thấp giọng bàn luận về Thứ Long lệnh mà phần lớn môn phái giang hồ nhận được, lúc này họ đang hướng về phía thành Ân Châu.
Trên gương mặt trước nay không có biểu cảm của Duy Âm lần đầu tiên xuất hiện vẻ giật mình.
“Nha đầu ngốc hiện nay có Lăng Vân Minh che chở, hẳn không có gì nguy hiểm. Chúng ta đi thăm dò một chút, có lẽ hắn thật sự còn sống.” Tiêu Tiếu Sinh nắm chặt tay Duy Âm, bàn tay lạnh lẽo kia lúc này đang run rẩy.
Cùng lúc đó, trong một khu rừng ngoài thành Ân Châu, Hồng Diên cười lạnh với thi thể của Diệu Tiểu Thanh: “Ngươi là thần y thì sao, sao có thể địch nổi sâu nhỏ của ta? Thích Phỉ Mặc phải không? Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi được như mong muốn!” Nói xong liền lột da mặt Diệu Tiểu Thanh, cởi sạch y phục của nàng, rắc một chút thuốc bột lên thi thể nàng khiến nó tan chảy thành một vũng nước, dần dần ngấm vào đất, không để lại chút dấu vết.
Chỉ chốc lát sau, một người dáng vẻ giống Diệu Tiểu Thanh như đúc bước ra, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, bước thẳng về phía Lăng Vân Minh.
“Khởi bẩm minh chủ, Diệu cô nương cầu kiến.”
“Hử, không phải nàng quay về Quỷ cốc tìm dược sao? Vì sao trở về nhanh như vậy? Mau mời nàng vào.” Lê Thanh nói với người bẩm báo.
“Tham kiến minh chủ.” Hồng Diên lúc này đã hoàn toàn biến thành Diệu Tiểu Thanh, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trền đầy vẻ nghiêm trọng.
“Diệu cô nương, không phải ngươi quay về Quỷ cốc sao, vì sao…” Lê Thanh nghi hoặc hỏi.
“Tiểu Thanh nghe được một số tin tức tại huyện Vân, đặc biệt trở về bẩm báo minh chủ. Minh chủ xem cái này trước đã.” Diệu Tiểu Thanh lấy từ trong tay áo ra một miếng lệnh bài, chính là “Thứ Long lệnh” đã nhìn thấy không lâu trước đây!
“Thứ Long lệnh? Cái này… Diệu cô nương lấy lệnh bài này từ đâu?” Lê Thanh kinh ngạc, vội vàng hỏi.
“Lệnh bài này Tiểu Thanh vô tình nhặt được trong một khách điếm, có lẽ do ai đó không cẩn thận làm rơi. Khi dừng chân ở khách điếm đó Tiểu Thanh nghe nói gần đây các môn phái đều nhận được lệnh bài này, giang hồ đang đồn thổi Thứ Long lệnh xuất hiện ma giáo chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại, vì vậy các đại môn phái đều tập kết nhân thủ, đang hướng về Ân Châu, chắc hẳn muốn thương thảo kế sách đối phó kẻ địch với minh chủ. Huyện Vân đã tụ tập không ít người trong võ lâm, trong thành Ân Châu cũng có không ít, Tiểu Thanh nghĩ đây là chuyện lớn nên mới quay lại báo cho minh chủ.” Diệu Tiểu Thanh nói rõ ràng lý do quay trở lại.
“Chuyện này quả thật quan trọng, đa tạ Diệu cô nương báo cho biết.” Lê Thanh chắp tay cảm ơn Diệu Tiểu Thanh, Diệu Tiểu Thanh vội vàng đáp lễ: “Minh chủ nói quá lời, đây là việc Tiểu Thanh nên làm, minh chủ không cần quá khách khí. Thứ Long lệnh đã dẫn các đại môn phái tới Lăng Vân Minh, đến lúc đó có lẽ minh chủ sẽ cần nhiều người giúp đỡ, vì vậy Tiểu Thanh tạm thời không về Quỷ cốc, về phần mấy người trúng độc Tiểu Thanh sẽ chậm rãi tìm cách giải quyết. Chẳng hay minh chủ có đồng ý hay không?”
Lê Thanh gật đầu nói: “Diệu cô nương suy nghĩ rất chu đáo, nếu cần dược liệu quý nào xin cứ nói cho lão phu, lão phu nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được.”
“Tạ ơn minh chủ. Tiểu Thanh còn phải đi xem bệnh, xin cáo lui trước.” Diệu Tiểu Thanh nói xong liền lui xuống. Khi đi tới phòng khách hậu viện, nàng thấy Phỉ Mặc đang đứng trước cửa sổ mìm cười nhìn cây anh đào đỏ trong viện, trang phục màu đỏ tía càng tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn, mặt như quan ngọc, trong chốc lát ngay cả kinh nghiệm đầy mình như Hồng Diên cũng không tránh khỏi một trận tim đập nhanh.
“Chẳng trách Diệu Tiểu Thanh kia mang theo bức họa của hắn bên mình, nam nhân yêu nghiệt như vậy nữ nhân nào chẳng thích?” Hồng Diên nghĩ tới bản thân phải nghênh đón bao người ở thuyền Khởi Mộng, sớm muộn gì cũng không giữ được tấm thân trong sạch, nếu trước đó có thể cho nam nhân như thế này, cho dù sau này một đôi môi đỏ vạn người chạm cũng không còn gì hối tiếc. Nghĩ tới đây nàng không khỏi liếc nhìn Phỉ Mặc thêm vài lần, đúng lúc Phỉ Mặc nghiêng người đổi vị trí, sau khi nhìn thấy nàng hắn lễ phép cười gật đầu, khiến nàng càng cảm thấy tim đập thình thịch.
Phỉ Mặc… Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chiếm được nam nhân này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook