Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
-
Chương 27: Tổ chức thần bí
Đúng vậy, Phong Lăng Ba gật đầu, Độc Cô Ngạn đi tìm đồ ăn lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về, liệu hắn có phải cũng giống các nàng, bị tập kích rồi hay không?
Lúc đó, Độc Cô Ngạn đang ở cuối thôn giao thủ với một đám người áo đen. Những người này võ nghệ không cao nhưng không hề dễ đối phó, vừa bị đánh ngã đã rất nhanh đứng dậy lại bắt đầu tấn công, dường như họ không có tri giác, không kêu rên một tiếng cũng không biết đau, thoạt nhìn giống cương thi trong truyền thuyết nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, lúc giao đấu cũng có sự phối hợp rất ăn ý.
Nghĩ đến bọn Hề Hề cũng có khả năng bị phục kích, Độc Cô Ngạn lạnh lùng nheo mắt lại, quyết định tốc chiến tốc thắng. Song kiếm vung lên, lắc mình xông vào đám áo đen, tay nâng kiếm, ngân quang loang loáng, sau vài cái xoay người bọn chúng đồng loạt ngã xuống...
Hắn quay người lại, đám người phía sau đã ngã xuống, nhưng đến cuối cùng vẫn không phát ra một tiếng kêu nào, mà chiếc khăn đen cũng che hết mọi biểu tình trên mặt chúng.
Nhăn mày, tay nhẹ vung lên, kiếm tra vào vỏ, Độc Cô Ngạn ngồi xuống kiểm tra cánh tay của bọn chúng nhưng không phát hiện dấu hiệu quen thuộc. Lẽ nào bọn chúng không phải là người của tổ chức thần bí? Cẩn thận tìm kiếm thêm một chút vẫn không phát hiện manh mối hữu ích nào. Độc Cô Ngạn đứng dậy nhìn sắc trời dần tối, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị, một cơn gió nhẹ thổi qua, người đã lao đi khá xa.
“Hề Hề, lại đây.” Phỉ Mặc vẫy vẫy tay với Hề Hề, nàng đang chuẩn bị leo lên lưng Nhị Nha đi tìm Độc Cô Ngạn.
Phong Lăng Ba đang tìm Lê Hoa châm ở xung quanh, Hoắc Thanh Trần thì ngồi một bên nghiên cứu xem người áo đen kia rốt cuộc có thể đụng thủng một lỗ trên cây hay không, theo tình hình hiện tại thì khả năng đầu hắn thủng trước cây là khá lớn.
Thấy Phỉ Mặc nhìn Hề Hề cười dịu dàng, Hoắc Thanh Trần nhất thời cảm thấy tim đập loạn nhịp, không dời nổi mắt. Thì ra không phải với ai Phỉ yêu quái không phải đối với ai cũng cũng nhàn nhạt, hắn mà cũng có lúc chiều chuộng người khác.
"Sao vậy?" Hề Hề có chút không tình nguyện quay lại. A Ngạn có thể đang gặp nguy hiểm, nàng phải nhanh chóng đi tìm huynh ấy.
“Trên đường tới đây ta không nhìn thấy Độc Cô huynh, hắn hẳn là không ở gần đây, muội định đi tìm thế nào?” Phỉ Mặc nhẹ giọng hỏi.
“Nhị Nha mũi rất thính, Đại Mao có thể nhìn rất xa.” Nàng có những hai người giúp đỡ rất lợi hại.
“Nếu như vẫn không tìm được hắn, muội lại gặp nguy hiểm, đến lúc đó người xấu như vừa rồi lại càng nhiều, Nhị Nha cùng Đại Mao không thể ứng phó hết, muội định làm sao?”
"Ta dùng bột thuốc rắc lên người bọn họ."
“Hề Hề, cao thủ thực sự sẽ không để muội có cơ hội xuất thủ. Độc Cô Ngạn võ công tuyệt đỉnh, một trăm người thế này cũng không phải đối thủ của hắn nên nhất định hắn sẽ không có chuyện gì. Chờ thêm một chút nữa, được không? Nếu như sau nửa canh giờ nữa hắn vẫn không trở về, Mặc ca ca sẽ cùng đi tìm với muội.” Phỉ Mặc kiên trì khuyên nhủ.
Hề Hề chần chừ hỏi: "Nếu như A Ngạn gặp phải người xấu rất lợi hại thì sao?"
Phỉ Mặc nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, cười nói: "Yên tâm, cả thiên hạ liệu có mấy người có thể đả thương được hắn." Đương nhiên, trong mấy người đó cố gắng thì có thể kể tên hắn.
Hề Hề ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phỉ Mặc tìm sự chứng thực, Phỉ mặc mỉm cười đáp lại. Một màn "thâm tình" nhìn nhau như vậy không chỉ bị Phong Lăng Ba cùng Hoắc Thanh Trần nhìn thấy, mà cũng rơi vào mắt của một người khác.
“Xem ra các người đều không sao.” Một tiếng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Ngạn nhìn thẳng vào hai người đang đứng quá gần nhau kia, trong giọng nói hiện lên chút giận hờn rất nhỏ.
"A Ngạn!" Hề Hề như chú chim non sà về phía hắn, Phỉ Mặc ở phía sau vẫn cười cười, trong mắt hiện lên một tia nhìn sắc bén.
"Đi xuống!" Độc Cô Ngạn có chút tức giận quát nhẹ với người đang leo trên người hắn. Nàng luôn thân thiết với bất cứ nam nhân nào như vậy sao? Vừa cùng Phỉ Mặc tình chàng ý thiếp, giờ lại ôm hắn thế này!
Hề Hề vô tội nhìn về phía hắn, trong mắt ánh lên sự khó hiểu. Vì sao A Ngạn lại giận dữ như vậy?
Nhưng nàng vẫn ở trên người hắn cọ qua cọ lại, xác định một cộng tóc cũng không bị tổn hại mới từ từ từ trên người hắn “rơi” xuống.
“Độc Cô huynh, vẫn khỏe chứ?.” Phỉ Mặc nhìn Độc Cô Ngạn cười cười chào hỏi.
Độc Cô Ngạn nhàn nhạt trả lời: “Nhờ có Phỉ huynh, ta vẫn khỏe.”
Hề Hề nhìn qua nhìn lại hai người, lạ lạ à.
"A, Hề Hề nhà ta không gây phiền phức gì cho huynh chứ?" Phỉ Mặc mặc nhiên xem chuyện Hề Hề là do hắn quản.
Độc Cô Ngạn nhìn xuống không nói, Hề Hề thấy thế liền đi tới, đem hết những chuyện nguy hiểm vừa gặp phải kể cho Độc Cô Ngạn: "A Ngạn, vừa rồi có rất nhiều người xấu..."
Độc Cô Ngạn ngẩng đầu nhìn hiện trường hỗn loạn, lặng lẽ lấy từ trong người ra mấy quả gì đó đỏ đỏ đưa cho Hề Hề, sau đó liền đi tới chỗ những người áo đen xem xét. Nàng ngừng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đăm chiêu, nhìn chằm chằm mấy quả dại trong tay, đôi mắt ngày càng tròn xoe, một lúc lâu sau mới mới thốt ra được một câu: "A Ngạn, cái này cho muội sao?"
Độc Cô Ngạn không quay đầu lại, cánh tay vươn ra giữ lại tên áo đen đang nhảy múa điên cuồng, mượn động tác này che giấu sự mất tự nhiên. Nữ nhân này, vừa rồi không phải nàng luôn miệng kêu đói sao?
Hề Hề ngẩn người nhìn quả dại hồi lâu, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó liền đưa tay vào lòng mò trái mò phải mà không tìm thấy cái khăn tay nào, đơn giản quyết định xé váy.
“Hề Hề, làm gì vậy?” Hoắc Thanh Trần và Lăng Phong Ba đồng thời la lên.
"Phong tỷ tỷ, muội muốn gói lại mấy quả mà A Ngạn cho muội." Hề Hề nghiêm trang nói.
“Không phải muội đói bụng sao?” Phong Lăng Ba cảm thấy kỳ quái hỏi: “Vì sao không ăn?”
“Đây là lần đầu tiên A Ngạn tặng đồ cho muội, muội không nỡ ăn.” Hề Hề chăm chú nhìn trái cây trên tay như bảo bối, trong lòng vô cùng yêu thích không muốn buông tay.
Trong mắt Phong Lăng Ba thoáng có chút chua xót, cô bé này, Độc Cô khổng tước chỉ tốt với muội có chút xíu mà đã vui vẻ như vậy. Sau này nếu Độc Cô Ngạn dám đối xử không tốt với Hề Hề, nàng nhất định sẽ dùng châm biến hắn thành con nhím.
Độc Cô Ngạn nghe vậy bỗng khựng lại, sau đó lại tiếp tục lục soát những tên áo đen khác, giống như giây phút thất thần ấy chưa từng có.
Phỉ Mặc khẽ nhếch miệng cười, che đi chút buồn bã trong ánh mắt.
"Loại quả này không thể để lâu được, sẽ hỏng mất." Hoắc Thanh Trần chỉ vào những quả trên tay Hề Hề nói.
“Hả…” Hề Hề thất vọng nhìn Hoắc Thanh Trần, nàng còn muốn cất giữ mãi mãi mà.
“Hề Hề ngốc, đây là trái cây, để lâu sẽ hỏng, nhanh ăn đi, cất vào trong bụng, lúc đó chẳng phải sẽ giữ được vĩnh viễn sao?” Phong Lăng Ba an ủi nàng.
Hề Hề nhìn chỗ quả suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu nói: “Chờ chút nữa muội sẽ ăn cùng A Ngạn.”
Trong lòng Phong Lăng Ba lại cảm thấy chua xót, đứa nhỏ này chỉ biết nghĩ về A Ngạn.
Hai bóng đen từ xuất hiện từ chỗ rẽ, khuôn mặt giống nhau như đúc, chính là huynh đệ họ Huyền đã đuổi theo kẻ đánh lén.
Hai huynh đệ Huyền Phong Huyền Vân vốn đã hợp lực cùng nhau bắt kẻ đánh lén, nhưng hắn giấu độc dược trong hàm răng, hai người chưa kịp điểm huyệt thì hắn đã uống thuốc độc tự sát.
“Có điều hắn cũng giống đám người chúng ta gặp phải ở huyện Tụ Vân, hai tay trắng nõn dị thường, hơn nữa trên tay cũng có một hình xăm kỳ lạ. Thuộc hạ đã lục soát trên người hắn phát hiện một lệnh bài và một lọ nhỏ này.” Huyền Phong giao cho Phỉ Mặc một lệnh bài bằng bạc và một bình ngọc.
Lệnh bài kia một mặt khắc hình rồng mà bọn họ đã vô cùng quen thuộc, mặt kia khắc một hình rất kỳ quái, thoạt nhìn giống như một ký tự, nhưng lại không nhận ra đó là chữ gì.
Phỉ Mặc khẽ mở bình ngọc, bên trong đột nhiên chui ra mấy thứ gì đó mềm mềm, nhắm thẳng tới lớp da trên mu bàn tay Phỉ Mặc, hắn nhanh tay lẹ mắt đóng cái chai lại, hai tay bóp chặt một cái, thứ mềm mềm kia rơi xuống từ trên tay hắn rơi xuống đất, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong giây lát.
Độc Cô Ngạn liếc mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phỉ Mặc, ngồi xuống dùng cành cây để xem xét vật thể màu trắng kia, nhận ra đây chính là độc trùng hút máu hắn đã nhìn thấy ở Chấn Viễn tiêu cục, chỉ không lớn như lần trước, hẳn còn ấu trùng, vừa rồi chuyển động còn nhanh như vậy lúc này lại bất động, có vẻ như đã chết.
Quả nhiên không thể coi thường Khê Vân các.
“A!” Hoắc Thanh Trần kêu lên một tiếng, vội vàng xông đến hỏi: “Phỉ yêu quái, ngươi có bị cắn không vậy?”
"Thì ra Tiểu Trần Trần lo lắng cho ta như vậy?" Phỉ Mặc cười tủm tỉm hỏi. Khuôn mặt Hoắc Thanh Trần bỗng nhiên ửng đỏ, có chút bực bội nói: "Ai... Ai lo lắng cho ngươi..."
Phong Lăng Ba hoảng hốt kêu lên: “Đây… Đây không phải độc trùng đã giết chết hơn mười người ở Chấn Viễn tiêu cục ở trấn Xích Tùng sao?”
Độc Cô Ngạn gật đầu, lấy hộp gỗ trong người ra so sánh, quả nhiên cùng một loại sâu, nhưng thứ trong bình ngọc này nhỏ hơn một chút.
“Xem ra có liên quan tới tổ chức thần bí.” Độc Cô Ngạn lạnh lùng nói.
Mọi người trở lên trầm mặc, toàn bộ sự tình diễn biến ngày một phức tạp, thật giống như con tằm kết kén, nhả một sợi rồi một sợi, dần dần khóa họ vào bên trong.
"Ọc ọc..." Dạ dày Hề Hề rất không đúng lúc réo lên, Phỉ Mặc hỏi: "Tiểu Hi Hi đói bụng lắm sao?" Nói xong thản nhiên liếc nhìn về phía Độc Cô Ngạn.
Hề Hề gật đầu nói: "Rất đói." Mặc dù vô tình cắt ngang vấn đề nghiêm túc bọn họ đang nói nhưng nàng đã nhiều canh giờ không được ăn gì rồi.
"Trời cũng sắp tối rồi, dù sao trong thôn có rất nhiều phòng trống, chi bằng đem nhốt hết đám người này lại, trước tiên hãy nghỉ ngơi ăn chút gì đó rồi lại tiếp tục tra xét bọn chúng xem có tìm được manh mối gì không." Phong Lăng Ba đề nghị.
Độc Cô Ngạn đã sớm điểm huyệt những người này, nếu không có lẽ họ thực sự sẽ nhảy múa như vậy suốt ba ngày đêm. Những tia nắng cuối ngày dần tắt phía đường chân trời, hai huynh đệ họ Huyền liền xách hết bọn người áo đen ném vào một gian nhà.
Hề Hề thấy thế liền vội vàng căn dặn: “Đại Mao, Nhị Nha mau tới giúp họ.”
Chỉ thấy Đại Mao mỗi chân một người, chẳng hề tốn sức mà quăng hai người to lớn vào giữa phòng. Nhị Nha khinh thường dùng tấm lưng xinh đẹp của nó để cõng bọn chúng, liền dùng miệng cắn y phục của một người kéo hắn, bắt kịp đi vào trong.
Hề Hề cũng vươn cánh tay gầy gầy của mình ra, túm lấy chân của một người định kéo đi, nhưng sức lực không đủ, dù sao gã áo đen cũng là nam tử, nàng dùng hết sức kéo cũng chỉ lôi hắn đi được ba tấc.
Hoắc Thanh Trần ngạc nhiên nhìn Hề Hề gắng sức đến nỗi trên mặt đã nổi gân xanh nhưng điệu bộ lại bình thản như không, trong lòng cảm thấy bội phục dị năng của nàng, vội vàng tiến lên nắm lấy cái chân còn lại của người kia giúp Hề Hề kéo hăn đi, đáng thương cho khuôn mặt đang úp xuống đất của người kia, lại bị kéo đi hồi lâu trên con đường đầy sỏi đá, kéo đến trong phòng thì khăn che mặt đã ướt hết, Hề Hề còn tưởng hắn chảy nước miếng...
Huyền Vân nhóm lửa, bổ một cái bàn ra làm củi, cả gian nhà bỗng trở nên sáng sủa hơn. Hoắc Thanh Trần thấy thế há hốc miệng không nói lên lời, trời ạ, hắn làm thế nào vậy? Chỉ dùng tay không mà bổ cái bàn thành gỗ vụn... Hắn ăn cái gì vậy?
“Được rồi, dù sao nhiệm vụ chính lúc này là… giải quyết vấn đề ăn uốn!” Phong Lăng Ba xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn vì đói bụng mà ngày một nhăn nhó bé của Hề Hề thêm ảm đạm rồi vỗ tay nói.
Hoắc Thanh Trần vội phát biểu: "Muội biết ở đâu có đồ ăn. Mọi người chờ một lát." Nói xong liền chạy ra ngoài như một cơn gió, lát sau cầm theo một cái hũ quay về.
"Muội tìm thấy cái này ở đâu vậy? Không phải ở đây không có người sống sao? Sao lại có gạo?" Phong lăng Ba tiến lại gần nhìn thứ trong hũ, đích thị là gạo, nhưng màu sắc thì hơi thâm, hẳn là gạo cũ đã lâu năm rồi...
“À, chờ lát nữa muội sẽ giải thích với mọi người, chẳng phải Hề Hề tỷ đang đói sao? Muội đi hái ít rau dại làm món ăn.” Hoắc Thanh Trần nhanh nhẹn lấy từ trong góc phòng ra một cái nồi, vì cái nồi khá nặng nên nàng không di chuyển được, Huyền Vân liền tiến đến giúp một tay, thấy vậy nàng rất thức thời mà để hắn đi lấy nước rửa nồi, vo gạo, sau đó chuẩn bị đi hái rau dại, đi được một bước lại quay đầu nói với Phỉ Mặc: “Phỉ yêu quái, người đi cùng ta.”
Phong Lăng Ba thiếu chút nữa thì phì cười, đường đường là Khê Vân các chủ mà lại bị sai đi hái rau dại? Cô nhóc này thật dũng cảm...
"Này tiểu tử, ngươi không được vô lễ với các chủ." Huyền Phong tiến lên trách mắng, hắn còn chưa biết Hoắc Thanh Trần là nữ nhi.
"Cái đầu heo nhà người không phân biệt được nam nữ, hừ, bên ngoài nguy hiểm như thế, một nữ tử nhỏ bé như ta lỡ gặp phải người xấu thì sao? Hừ, không cần ngươi đi nữa, có bản lĩnh ta hái rau về thì ngươi đừng ăn." Hoắc Thanh Trần tức giận nói.
“Hoắc cô nương nói có lý, nếu vậy thì…” Phỉ Mặc đứng lên, gật đầu biểu thị tán thành. Phong Lăng Ba cùng Huyền Phong đều cho rằng hắn thật sự muốn đi hái rau, ngay cả Hoắc Thanh Trần cũng trưng vẻ mặt như gặp quỷ trừng mắt nhìn hắn, kỳ thực nàng không trông cậy gì hắn đồng ý đi cùng, chỉ muốn đùa một chút thôi, không ngờ hắn lại thật sự muốn đi. Xem ra người này cũng không xấu…
Chỉ có Hề Hề hai tay chống cằm vẻ mặt thản nhiên nghĩ, Mặc ca ca nhất định sẽ không đi, loại công việc vất vả này huynh ấy nhất định sẽ đẩy cho người khác, giống như cha của nàng.
Quả nhiên khuôn mặt Hoắc Thanh Trần còn chưa kịp hiện lên ý cười, Phỉ Mặc đã đi đến trước mặt Huyền Phong vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Tiểu Phong Tử, ta giao trọng trách bảo vệ Hoắc cô nương cho ngươi.” Vẻ mặt nghiêm túc như thật, nỗi khổ trong lòng Huyền Phong ào ào như nước chảy, bảo vệ nha đầu này thì không nói làm gì, nhưng từ khi nào hắn biến thành “tên điên [= tiểu phong tử]” rồi?
Thế nhưng các chủ đã nói vậy, hắn không còn cách nào khác là bất đắc dĩ đi theo Hoắc Thanh Trần ra ngoài.
Hoắc Thanh Trần thoạt nhìn chỉ mười ba, mười bốn tuổi nhưng tài nghệ nấu nướng hơn hai nữ nhân kia nhiều. Chỉ một lát sau một nồi cháo rau tỏa hương ngạt ngào bay khắp phòng khiến bụng Hề Hề lại reo lên, ánh mắt nàng dính chặt vào bát cháo nóng hổi, khuôn mặt rất chăm chú khiến Phong Lăng Ba ở bên cảm thấy rất buồn cười. Nha đầu này, dáng vẻ như hận không thể nhảy vào trong nồi cháo, thật là dễ thương quá mà.
Hoắc Thanh Trần bày từng chiếc bát một trước mặt mọi người, lấy cho Hề Hề một bát cháo trước tiên: “Hề Hề tỷ, chắc tỷ đói bụng lắm rồi? Đây, cho tỷ trước, vẫn còn nhiều trong nồi.”
Phỉ Mặc cẩn thận dặn thêm: “Cẩn thận nóng.”
Hề Hề nuốt nước miếng, đẩy bát cháo tới trước mặt Độc Cô Ngạn ở bên trái nàng: “A Ngạn, huynh ăn đi.”
Độc Cô Ngạn nhẹ nhàng nhìn nàng, ánh mắt cúi xuống, đẩy bát cháo trở lại: "Cô ăn đi."
Hoắc Thanh Trần nhanh nhẹn lấy cho Độc Cô Ngạn một bát, rồi quay sang nói với Hề Hê: "Hề Hề tỷ tỷ xem, Độc Cô huynh cũng có rồi này, tỷ ăn đi kẻo đói."
Hề Hề gãi gãi mặt rồi nói: "Ta chờ mọi người cùng ăn."
Hoắc Thanh Trần khẽ cười, tay chân lanh lẹ chia cho mỗi người một bát cháo, cuối cùng ngồi xuống chỗ mình, bưng bát cháo lên nói lớn: "Mọi người, hôm nay chúng ta có duyên gặp nhau tại đây, cùng chung hoạn nạ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có cháo cùng ăn."
Huyền Vân phụt cười thành tiếng, nha đầu này thật là hài hước.
Lúc đó, Độc Cô Ngạn đang ở cuối thôn giao thủ với một đám người áo đen. Những người này võ nghệ không cao nhưng không hề dễ đối phó, vừa bị đánh ngã đã rất nhanh đứng dậy lại bắt đầu tấn công, dường như họ không có tri giác, không kêu rên một tiếng cũng không biết đau, thoạt nhìn giống cương thi trong truyền thuyết nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, lúc giao đấu cũng có sự phối hợp rất ăn ý.
Nghĩ đến bọn Hề Hề cũng có khả năng bị phục kích, Độc Cô Ngạn lạnh lùng nheo mắt lại, quyết định tốc chiến tốc thắng. Song kiếm vung lên, lắc mình xông vào đám áo đen, tay nâng kiếm, ngân quang loang loáng, sau vài cái xoay người bọn chúng đồng loạt ngã xuống...
Hắn quay người lại, đám người phía sau đã ngã xuống, nhưng đến cuối cùng vẫn không phát ra một tiếng kêu nào, mà chiếc khăn đen cũng che hết mọi biểu tình trên mặt chúng.
Nhăn mày, tay nhẹ vung lên, kiếm tra vào vỏ, Độc Cô Ngạn ngồi xuống kiểm tra cánh tay của bọn chúng nhưng không phát hiện dấu hiệu quen thuộc. Lẽ nào bọn chúng không phải là người của tổ chức thần bí? Cẩn thận tìm kiếm thêm một chút vẫn không phát hiện manh mối hữu ích nào. Độc Cô Ngạn đứng dậy nhìn sắc trời dần tối, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị, một cơn gió nhẹ thổi qua, người đã lao đi khá xa.
“Hề Hề, lại đây.” Phỉ Mặc vẫy vẫy tay với Hề Hề, nàng đang chuẩn bị leo lên lưng Nhị Nha đi tìm Độc Cô Ngạn.
Phong Lăng Ba đang tìm Lê Hoa châm ở xung quanh, Hoắc Thanh Trần thì ngồi một bên nghiên cứu xem người áo đen kia rốt cuộc có thể đụng thủng một lỗ trên cây hay không, theo tình hình hiện tại thì khả năng đầu hắn thủng trước cây là khá lớn.
Thấy Phỉ Mặc nhìn Hề Hề cười dịu dàng, Hoắc Thanh Trần nhất thời cảm thấy tim đập loạn nhịp, không dời nổi mắt. Thì ra không phải với ai Phỉ yêu quái không phải đối với ai cũng cũng nhàn nhạt, hắn mà cũng có lúc chiều chuộng người khác.
"Sao vậy?" Hề Hề có chút không tình nguyện quay lại. A Ngạn có thể đang gặp nguy hiểm, nàng phải nhanh chóng đi tìm huynh ấy.
“Trên đường tới đây ta không nhìn thấy Độc Cô huynh, hắn hẳn là không ở gần đây, muội định đi tìm thế nào?” Phỉ Mặc nhẹ giọng hỏi.
“Nhị Nha mũi rất thính, Đại Mao có thể nhìn rất xa.” Nàng có những hai người giúp đỡ rất lợi hại.
“Nếu như vẫn không tìm được hắn, muội lại gặp nguy hiểm, đến lúc đó người xấu như vừa rồi lại càng nhiều, Nhị Nha cùng Đại Mao không thể ứng phó hết, muội định làm sao?”
"Ta dùng bột thuốc rắc lên người bọn họ."
“Hề Hề, cao thủ thực sự sẽ không để muội có cơ hội xuất thủ. Độc Cô Ngạn võ công tuyệt đỉnh, một trăm người thế này cũng không phải đối thủ của hắn nên nhất định hắn sẽ không có chuyện gì. Chờ thêm một chút nữa, được không? Nếu như sau nửa canh giờ nữa hắn vẫn không trở về, Mặc ca ca sẽ cùng đi tìm với muội.” Phỉ Mặc kiên trì khuyên nhủ.
Hề Hề chần chừ hỏi: "Nếu như A Ngạn gặp phải người xấu rất lợi hại thì sao?"
Phỉ Mặc nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, cười nói: "Yên tâm, cả thiên hạ liệu có mấy người có thể đả thương được hắn." Đương nhiên, trong mấy người đó cố gắng thì có thể kể tên hắn.
Hề Hề ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phỉ Mặc tìm sự chứng thực, Phỉ mặc mỉm cười đáp lại. Một màn "thâm tình" nhìn nhau như vậy không chỉ bị Phong Lăng Ba cùng Hoắc Thanh Trần nhìn thấy, mà cũng rơi vào mắt của một người khác.
“Xem ra các người đều không sao.” Một tiếng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Ngạn nhìn thẳng vào hai người đang đứng quá gần nhau kia, trong giọng nói hiện lên chút giận hờn rất nhỏ.
"A Ngạn!" Hề Hề như chú chim non sà về phía hắn, Phỉ Mặc ở phía sau vẫn cười cười, trong mắt hiện lên một tia nhìn sắc bén.
"Đi xuống!" Độc Cô Ngạn có chút tức giận quát nhẹ với người đang leo trên người hắn. Nàng luôn thân thiết với bất cứ nam nhân nào như vậy sao? Vừa cùng Phỉ Mặc tình chàng ý thiếp, giờ lại ôm hắn thế này!
Hề Hề vô tội nhìn về phía hắn, trong mắt ánh lên sự khó hiểu. Vì sao A Ngạn lại giận dữ như vậy?
Nhưng nàng vẫn ở trên người hắn cọ qua cọ lại, xác định một cộng tóc cũng không bị tổn hại mới từ từ từ trên người hắn “rơi” xuống.
“Độc Cô huynh, vẫn khỏe chứ?.” Phỉ Mặc nhìn Độc Cô Ngạn cười cười chào hỏi.
Độc Cô Ngạn nhàn nhạt trả lời: “Nhờ có Phỉ huynh, ta vẫn khỏe.”
Hề Hề nhìn qua nhìn lại hai người, lạ lạ à.
"A, Hề Hề nhà ta không gây phiền phức gì cho huynh chứ?" Phỉ Mặc mặc nhiên xem chuyện Hề Hề là do hắn quản.
Độc Cô Ngạn nhìn xuống không nói, Hề Hề thấy thế liền đi tới, đem hết những chuyện nguy hiểm vừa gặp phải kể cho Độc Cô Ngạn: "A Ngạn, vừa rồi có rất nhiều người xấu..."
Độc Cô Ngạn ngẩng đầu nhìn hiện trường hỗn loạn, lặng lẽ lấy từ trong người ra mấy quả gì đó đỏ đỏ đưa cho Hề Hề, sau đó liền đi tới chỗ những người áo đen xem xét. Nàng ngừng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đăm chiêu, nhìn chằm chằm mấy quả dại trong tay, đôi mắt ngày càng tròn xoe, một lúc lâu sau mới mới thốt ra được một câu: "A Ngạn, cái này cho muội sao?"
Độc Cô Ngạn không quay đầu lại, cánh tay vươn ra giữ lại tên áo đen đang nhảy múa điên cuồng, mượn động tác này che giấu sự mất tự nhiên. Nữ nhân này, vừa rồi không phải nàng luôn miệng kêu đói sao?
Hề Hề ngẩn người nhìn quả dại hồi lâu, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó liền đưa tay vào lòng mò trái mò phải mà không tìm thấy cái khăn tay nào, đơn giản quyết định xé váy.
“Hề Hề, làm gì vậy?” Hoắc Thanh Trần và Lăng Phong Ba đồng thời la lên.
"Phong tỷ tỷ, muội muốn gói lại mấy quả mà A Ngạn cho muội." Hề Hề nghiêm trang nói.
“Không phải muội đói bụng sao?” Phong Lăng Ba cảm thấy kỳ quái hỏi: “Vì sao không ăn?”
“Đây là lần đầu tiên A Ngạn tặng đồ cho muội, muội không nỡ ăn.” Hề Hề chăm chú nhìn trái cây trên tay như bảo bối, trong lòng vô cùng yêu thích không muốn buông tay.
Trong mắt Phong Lăng Ba thoáng có chút chua xót, cô bé này, Độc Cô khổng tước chỉ tốt với muội có chút xíu mà đã vui vẻ như vậy. Sau này nếu Độc Cô Ngạn dám đối xử không tốt với Hề Hề, nàng nhất định sẽ dùng châm biến hắn thành con nhím.
Độc Cô Ngạn nghe vậy bỗng khựng lại, sau đó lại tiếp tục lục soát những tên áo đen khác, giống như giây phút thất thần ấy chưa từng có.
Phỉ Mặc khẽ nhếch miệng cười, che đi chút buồn bã trong ánh mắt.
"Loại quả này không thể để lâu được, sẽ hỏng mất." Hoắc Thanh Trần chỉ vào những quả trên tay Hề Hề nói.
“Hả…” Hề Hề thất vọng nhìn Hoắc Thanh Trần, nàng còn muốn cất giữ mãi mãi mà.
“Hề Hề ngốc, đây là trái cây, để lâu sẽ hỏng, nhanh ăn đi, cất vào trong bụng, lúc đó chẳng phải sẽ giữ được vĩnh viễn sao?” Phong Lăng Ba an ủi nàng.
Hề Hề nhìn chỗ quả suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu nói: “Chờ chút nữa muội sẽ ăn cùng A Ngạn.”
Trong lòng Phong Lăng Ba lại cảm thấy chua xót, đứa nhỏ này chỉ biết nghĩ về A Ngạn.
Hai bóng đen từ xuất hiện từ chỗ rẽ, khuôn mặt giống nhau như đúc, chính là huynh đệ họ Huyền đã đuổi theo kẻ đánh lén.
Hai huynh đệ Huyền Phong Huyền Vân vốn đã hợp lực cùng nhau bắt kẻ đánh lén, nhưng hắn giấu độc dược trong hàm răng, hai người chưa kịp điểm huyệt thì hắn đã uống thuốc độc tự sát.
“Có điều hắn cũng giống đám người chúng ta gặp phải ở huyện Tụ Vân, hai tay trắng nõn dị thường, hơn nữa trên tay cũng có một hình xăm kỳ lạ. Thuộc hạ đã lục soát trên người hắn phát hiện một lệnh bài và một lọ nhỏ này.” Huyền Phong giao cho Phỉ Mặc một lệnh bài bằng bạc và một bình ngọc.
Lệnh bài kia một mặt khắc hình rồng mà bọn họ đã vô cùng quen thuộc, mặt kia khắc một hình rất kỳ quái, thoạt nhìn giống như một ký tự, nhưng lại không nhận ra đó là chữ gì.
Phỉ Mặc khẽ mở bình ngọc, bên trong đột nhiên chui ra mấy thứ gì đó mềm mềm, nhắm thẳng tới lớp da trên mu bàn tay Phỉ Mặc, hắn nhanh tay lẹ mắt đóng cái chai lại, hai tay bóp chặt một cái, thứ mềm mềm kia rơi xuống từ trên tay hắn rơi xuống đất, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong giây lát.
Độc Cô Ngạn liếc mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phỉ Mặc, ngồi xuống dùng cành cây để xem xét vật thể màu trắng kia, nhận ra đây chính là độc trùng hút máu hắn đã nhìn thấy ở Chấn Viễn tiêu cục, chỉ không lớn như lần trước, hẳn còn ấu trùng, vừa rồi chuyển động còn nhanh như vậy lúc này lại bất động, có vẻ như đã chết.
Quả nhiên không thể coi thường Khê Vân các.
“A!” Hoắc Thanh Trần kêu lên một tiếng, vội vàng xông đến hỏi: “Phỉ yêu quái, ngươi có bị cắn không vậy?”
"Thì ra Tiểu Trần Trần lo lắng cho ta như vậy?" Phỉ Mặc cười tủm tỉm hỏi. Khuôn mặt Hoắc Thanh Trần bỗng nhiên ửng đỏ, có chút bực bội nói: "Ai... Ai lo lắng cho ngươi..."
Phong Lăng Ba hoảng hốt kêu lên: “Đây… Đây không phải độc trùng đã giết chết hơn mười người ở Chấn Viễn tiêu cục ở trấn Xích Tùng sao?”
Độc Cô Ngạn gật đầu, lấy hộp gỗ trong người ra so sánh, quả nhiên cùng một loại sâu, nhưng thứ trong bình ngọc này nhỏ hơn một chút.
“Xem ra có liên quan tới tổ chức thần bí.” Độc Cô Ngạn lạnh lùng nói.
Mọi người trở lên trầm mặc, toàn bộ sự tình diễn biến ngày một phức tạp, thật giống như con tằm kết kén, nhả một sợi rồi một sợi, dần dần khóa họ vào bên trong.
"Ọc ọc..." Dạ dày Hề Hề rất không đúng lúc réo lên, Phỉ Mặc hỏi: "Tiểu Hi Hi đói bụng lắm sao?" Nói xong thản nhiên liếc nhìn về phía Độc Cô Ngạn.
Hề Hề gật đầu nói: "Rất đói." Mặc dù vô tình cắt ngang vấn đề nghiêm túc bọn họ đang nói nhưng nàng đã nhiều canh giờ không được ăn gì rồi.
"Trời cũng sắp tối rồi, dù sao trong thôn có rất nhiều phòng trống, chi bằng đem nhốt hết đám người này lại, trước tiên hãy nghỉ ngơi ăn chút gì đó rồi lại tiếp tục tra xét bọn chúng xem có tìm được manh mối gì không." Phong Lăng Ba đề nghị.
Độc Cô Ngạn đã sớm điểm huyệt những người này, nếu không có lẽ họ thực sự sẽ nhảy múa như vậy suốt ba ngày đêm. Những tia nắng cuối ngày dần tắt phía đường chân trời, hai huynh đệ họ Huyền liền xách hết bọn người áo đen ném vào một gian nhà.
Hề Hề thấy thế liền vội vàng căn dặn: “Đại Mao, Nhị Nha mau tới giúp họ.”
Chỉ thấy Đại Mao mỗi chân một người, chẳng hề tốn sức mà quăng hai người to lớn vào giữa phòng. Nhị Nha khinh thường dùng tấm lưng xinh đẹp của nó để cõng bọn chúng, liền dùng miệng cắn y phục của một người kéo hắn, bắt kịp đi vào trong.
Hề Hề cũng vươn cánh tay gầy gầy của mình ra, túm lấy chân của một người định kéo đi, nhưng sức lực không đủ, dù sao gã áo đen cũng là nam tử, nàng dùng hết sức kéo cũng chỉ lôi hắn đi được ba tấc.
Hoắc Thanh Trần ngạc nhiên nhìn Hề Hề gắng sức đến nỗi trên mặt đã nổi gân xanh nhưng điệu bộ lại bình thản như không, trong lòng cảm thấy bội phục dị năng của nàng, vội vàng tiến lên nắm lấy cái chân còn lại của người kia giúp Hề Hề kéo hăn đi, đáng thương cho khuôn mặt đang úp xuống đất của người kia, lại bị kéo đi hồi lâu trên con đường đầy sỏi đá, kéo đến trong phòng thì khăn che mặt đã ướt hết, Hề Hề còn tưởng hắn chảy nước miếng...
Huyền Vân nhóm lửa, bổ một cái bàn ra làm củi, cả gian nhà bỗng trở nên sáng sủa hơn. Hoắc Thanh Trần thấy thế há hốc miệng không nói lên lời, trời ạ, hắn làm thế nào vậy? Chỉ dùng tay không mà bổ cái bàn thành gỗ vụn... Hắn ăn cái gì vậy?
“Được rồi, dù sao nhiệm vụ chính lúc này là… giải quyết vấn đề ăn uốn!” Phong Lăng Ba xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn vì đói bụng mà ngày một nhăn nhó bé của Hề Hề thêm ảm đạm rồi vỗ tay nói.
Hoắc Thanh Trần vội phát biểu: "Muội biết ở đâu có đồ ăn. Mọi người chờ một lát." Nói xong liền chạy ra ngoài như một cơn gió, lát sau cầm theo một cái hũ quay về.
"Muội tìm thấy cái này ở đâu vậy? Không phải ở đây không có người sống sao? Sao lại có gạo?" Phong lăng Ba tiến lại gần nhìn thứ trong hũ, đích thị là gạo, nhưng màu sắc thì hơi thâm, hẳn là gạo cũ đã lâu năm rồi...
“À, chờ lát nữa muội sẽ giải thích với mọi người, chẳng phải Hề Hề tỷ đang đói sao? Muội đi hái ít rau dại làm món ăn.” Hoắc Thanh Trần nhanh nhẹn lấy từ trong góc phòng ra một cái nồi, vì cái nồi khá nặng nên nàng không di chuyển được, Huyền Vân liền tiến đến giúp một tay, thấy vậy nàng rất thức thời mà để hắn đi lấy nước rửa nồi, vo gạo, sau đó chuẩn bị đi hái rau dại, đi được một bước lại quay đầu nói với Phỉ Mặc: “Phỉ yêu quái, người đi cùng ta.”
Phong Lăng Ba thiếu chút nữa thì phì cười, đường đường là Khê Vân các chủ mà lại bị sai đi hái rau dại? Cô nhóc này thật dũng cảm...
"Này tiểu tử, ngươi không được vô lễ với các chủ." Huyền Phong tiến lên trách mắng, hắn còn chưa biết Hoắc Thanh Trần là nữ nhi.
"Cái đầu heo nhà người không phân biệt được nam nữ, hừ, bên ngoài nguy hiểm như thế, một nữ tử nhỏ bé như ta lỡ gặp phải người xấu thì sao? Hừ, không cần ngươi đi nữa, có bản lĩnh ta hái rau về thì ngươi đừng ăn." Hoắc Thanh Trần tức giận nói.
“Hoắc cô nương nói có lý, nếu vậy thì…” Phỉ Mặc đứng lên, gật đầu biểu thị tán thành. Phong Lăng Ba cùng Huyền Phong đều cho rằng hắn thật sự muốn đi hái rau, ngay cả Hoắc Thanh Trần cũng trưng vẻ mặt như gặp quỷ trừng mắt nhìn hắn, kỳ thực nàng không trông cậy gì hắn đồng ý đi cùng, chỉ muốn đùa một chút thôi, không ngờ hắn lại thật sự muốn đi. Xem ra người này cũng không xấu…
Chỉ có Hề Hề hai tay chống cằm vẻ mặt thản nhiên nghĩ, Mặc ca ca nhất định sẽ không đi, loại công việc vất vả này huynh ấy nhất định sẽ đẩy cho người khác, giống như cha của nàng.
Quả nhiên khuôn mặt Hoắc Thanh Trần còn chưa kịp hiện lên ý cười, Phỉ Mặc đã đi đến trước mặt Huyền Phong vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Tiểu Phong Tử, ta giao trọng trách bảo vệ Hoắc cô nương cho ngươi.” Vẻ mặt nghiêm túc như thật, nỗi khổ trong lòng Huyền Phong ào ào như nước chảy, bảo vệ nha đầu này thì không nói làm gì, nhưng từ khi nào hắn biến thành “tên điên [= tiểu phong tử]” rồi?
Thế nhưng các chủ đã nói vậy, hắn không còn cách nào khác là bất đắc dĩ đi theo Hoắc Thanh Trần ra ngoài.
Hoắc Thanh Trần thoạt nhìn chỉ mười ba, mười bốn tuổi nhưng tài nghệ nấu nướng hơn hai nữ nhân kia nhiều. Chỉ một lát sau một nồi cháo rau tỏa hương ngạt ngào bay khắp phòng khiến bụng Hề Hề lại reo lên, ánh mắt nàng dính chặt vào bát cháo nóng hổi, khuôn mặt rất chăm chú khiến Phong Lăng Ba ở bên cảm thấy rất buồn cười. Nha đầu này, dáng vẻ như hận không thể nhảy vào trong nồi cháo, thật là dễ thương quá mà.
Hoắc Thanh Trần bày từng chiếc bát một trước mặt mọi người, lấy cho Hề Hề một bát cháo trước tiên: “Hề Hề tỷ, chắc tỷ đói bụng lắm rồi? Đây, cho tỷ trước, vẫn còn nhiều trong nồi.”
Phỉ Mặc cẩn thận dặn thêm: “Cẩn thận nóng.”
Hề Hề nuốt nước miếng, đẩy bát cháo tới trước mặt Độc Cô Ngạn ở bên trái nàng: “A Ngạn, huynh ăn đi.”
Độc Cô Ngạn nhẹ nhàng nhìn nàng, ánh mắt cúi xuống, đẩy bát cháo trở lại: "Cô ăn đi."
Hoắc Thanh Trần nhanh nhẹn lấy cho Độc Cô Ngạn một bát, rồi quay sang nói với Hề Hê: "Hề Hề tỷ tỷ xem, Độc Cô huynh cũng có rồi này, tỷ ăn đi kẻo đói."
Hề Hề gãi gãi mặt rồi nói: "Ta chờ mọi người cùng ăn."
Hoắc Thanh Trần khẽ cười, tay chân lanh lẹ chia cho mỗi người một bát cháo, cuối cùng ngồi xuống chỗ mình, bưng bát cháo lên nói lớn: "Mọi người, hôm nay chúng ta có duyên gặp nhau tại đây, cùng chung hoạn nạ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có cháo cùng ăn."
Huyền Vân phụt cười thành tiếng, nha đầu này thật là hài hước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook