Xin lỗi, nhận nhầm người
-
Chương 5
Đã có vết xe đổ phía trước, lần này Công phải ngẫm nghĩ tự hỏi rồi mới dám trả lời, tạm dừng một chút, tự hỏi một chút, còn chưa nghĩ ra, lại nghe Thụ hỏi tiếp:
“Không tiện à? Tôi chỉ muốn lưu lại phương thức liên lạc để tiện sau này có gì thì hỏi cậu cũng được, cậu cũng biết mấy vị giáo sư thường rất bận rộn, không thể lúc nào cũng làm phiền mấy ngài ấy được.”
“Nhưng mà không có thì thôi, không sao cả.” Thụ cười cười “Là tôi không ý tứ.”
Giọng điệu hắn nho nhã lễ độ, chỉ là giọng thấp hơn nãy một tí, ý cười không rõ ràng, hình như có chút mất mát.
Công miết miết môi, ngừng xoắn xít, vươn tay về phía Thụ.
Thụ: “?”
Công ngượng ngùng trừng mắt: “Anh… đưa điện thoại cho tôi… tôi nhấn số cho.”
Thụ lập tức lấy điện thoại ra đưa cho cậu, giây phút tiếp xúc ngắn ngủi hai đầu ngón tay còn chạm vào nhau.
Màn hình điện thoại phản chiếu lại gương mặt đỏ như máu của Công, đầu ngón chân cong lên, đầu cúi thật thấp, nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào.
Lúc trả điện thoại lại cho Thụ, cậu còn cố tình dùng một tay chà chà mặt, ý đồ muốn che giấu vẻ mặt đỏ tai hồng của mình.
Thụ cười như không có gì, gõ vài cái trên điện thoại rồi cẩn thận cất vào túi.
“Hôm đó chưa kịp hỏi,” Thụ theo cậu tiếp tục đi về phía trước, bớt tí thời gian chen vào một câu “Cậu cùng bạn cậu đi làm cái gì vậy?”
Câu này vừa hỏi xong, Công liền cứng cả người: “……?”
Thụ: “Tôi tưởng là cậu uống nhiều quá, nhưng trên người cậu rõ ràng chỉ có mùi nước hoa, cảm giác cũng không giống là cố tình…”
Công: “Ngày đó tôi…”
Giờ cũng không biết xạo cái gì giờ, khóe miệng Công không ngừng run rẩy, Thụ nhìn cậu, tiếp tục nói.
“Mấy người trẻ tuổi các người hiện tại đều thích chơi mấy trò mạo hiểm như vậy hả? Tuy rằng chơi cũng vui lắm nhưng tôi đề nghị lần sau các cậu nên nhìn cho kĩ người rồi hẳn làm.”
Công: “……”
Công: “Đúng, đúng, anh nói rất có lý. Tôi cam đoan lần sau, à không, cả đời cũng sẽ không như vậy nữa đâu.”
Miệng cậu nả liên tục một tràng cam đoan, Thụ kiên nhẫn nghe hết, sờ đầu cậu cười nói: “Nếu thật sự có lần sau cũng được, nhưng nhớ tới tìm tôi.”
“Không tiện à? Tôi chỉ muốn lưu lại phương thức liên lạc để tiện sau này có gì thì hỏi cậu cũng được, cậu cũng biết mấy vị giáo sư thường rất bận rộn, không thể lúc nào cũng làm phiền mấy ngài ấy được.”
“Nhưng mà không có thì thôi, không sao cả.” Thụ cười cười “Là tôi không ý tứ.”
Giọng điệu hắn nho nhã lễ độ, chỉ là giọng thấp hơn nãy một tí, ý cười không rõ ràng, hình như có chút mất mát.
Công miết miết môi, ngừng xoắn xít, vươn tay về phía Thụ.
Thụ: “?”
Công ngượng ngùng trừng mắt: “Anh… đưa điện thoại cho tôi… tôi nhấn số cho.”
Thụ lập tức lấy điện thoại ra đưa cho cậu, giây phút tiếp xúc ngắn ngủi hai đầu ngón tay còn chạm vào nhau.
Màn hình điện thoại phản chiếu lại gương mặt đỏ như máu của Công, đầu ngón chân cong lên, đầu cúi thật thấp, nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào.
Lúc trả điện thoại lại cho Thụ, cậu còn cố tình dùng một tay chà chà mặt, ý đồ muốn che giấu vẻ mặt đỏ tai hồng của mình.
Thụ cười như không có gì, gõ vài cái trên điện thoại rồi cẩn thận cất vào túi.
“Hôm đó chưa kịp hỏi,” Thụ theo cậu tiếp tục đi về phía trước, bớt tí thời gian chen vào một câu “Cậu cùng bạn cậu đi làm cái gì vậy?”
Câu này vừa hỏi xong, Công liền cứng cả người: “……?”
Thụ: “Tôi tưởng là cậu uống nhiều quá, nhưng trên người cậu rõ ràng chỉ có mùi nước hoa, cảm giác cũng không giống là cố tình…”
Công: “Ngày đó tôi…”
Giờ cũng không biết xạo cái gì giờ, khóe miệng Công không ngừng run rẩy, Thụ nhìn cậu, tiếp tục nói.
“Mấy người trẻ tuổi các người hiện tại đều thích chơi mấy trò mạo hiểm như vậy hả? Tuy rằng chơi cũng vui lắm nhưng tôi đề nghị lần sau các cậu nên nhìn cho kĩ người rồi hẳn làm.”
Công: “……”
Công: “Đúng, đúng, anh nói rất có lý. Tôi cam đoan lần sau, à không, cả đời cũng sẽ không như vậy nữa đâu.”
Miệng cậu nả liên tục một tràng cam đoan, Thụ kiên nhẫn nghe hết, sờ đầu cậu cười nói: “Nếu thật sự có lần sau cũng được, nhưng nhớ tới tìm tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook