Xin lỗi, nhận nhầm người
-
Chương 18
Sinh viên năm 3 thường không có nhiều tiết học, Công và bạn thân đều thuộc dạng ‘con người ta’, chỉ cần luyện tập một tí là có thể bỏ người ta ba con đường, vì thế thời gian rảnh rang rất nhiều,
Bạn thân tham gia thi đấu được giải, ồn ào muốn đi xoã, Công thì muốn ở nhà ngủ, cô nàng liền như bị ức hiếp: “Mày bỏ tao đi dạo phố một mình vậy đó hả?”
Công chém đinh chặt sắt nói: “Bỏ.”
Bạn thân: “Baba nhìn lầm mày.”
Cuối cùng cũng đi chung, dù sao nhỏ cũng là con gái con đứa, đi dạo phố một mình đồ đạc linh tinh không thể không mua rồi.
Công như vệ sĩ, hộ tống nhỏ từ trường đến cửa hàng, trong tay nào là cột tóc, giày dép, quần áo, nhỏ bạn y như lên cơn động kinh, quyết tâm không sài hết tiền sẽ không ngừng.
Liều mạng chiều bạn cũng có hạn, công lắc đầu nhìn tay đầy gói to gói nhỏ, ngăn nhỏ bạn còn muốn chui tiếp vào một cửa hàng: “Mày nghỉ một chút lấy hơi được không?”
Bạn thân: “Nhưng tao còn mua được mà.”
Công: “Tao không ngăn mày cà nát thẻ nhưng mà mày chui vào tiệm tây trang nam làm gì?”
Bạn thân: “…”
Bạn thân: “Ờ ờ… Thì tìm chỗ nghỉ ngơi đi, mày đưa đồ đây tao.”
Công nghĩ tới sức nặng của đống đồ, lắc đầu: “Thôi khỏi, để tao cầm cho.”
Bọn họ tìm được một ghế dài không người, vừa định đặt mông xuống ngồi, bỗng bạn thân ngẩn người.
“Gì vậy?” Công thấy có gì đó sai sai.
Bạn thân quay lại nói: “Có gì đâu, mắt hơi cay thôi.”
Công nhìn theo chỗ khi nãy nhỏ nhìn, chỉ thấy bóng dáng một nam một nữ ôm nhau cười cười nói nói.
Cậu lập tức hiểu ra, hỏi bạn: “Bạn trai mày đó hả?”
Bạn thân khinh thường đáp: “Ừ, là Tôn Tử.”
Công nhìn kỹ, phát hiện hai người kia đang đi lại đây, nhỏ bạn muốn đứng dậy đi chỗ khác, cậu lập tức cản lại: “Không muốn xả giận hả?”
Bạn thân: “?”
Học được bài học xương máu từ lần nhận nhầm người trước, Công không sẽ không để giẫm lại con đường cũ, vì để tiện ra đường thế nên hôm nay cậu diện một bộ đồ con trai rất nghiêm túc, áo sơ mi trắng phối cùng quần bò, nhưng thắng ở cái bản mặt đẹp trai và dáng người đúng chuẩn, quần áo chỉ là vẽ hoa trên gấm thôi, nãy giờ đi gấp, hai cúc áo trên bị bung ra, lộ xương quai xanh quyến rũ và một mảnh thịt trắng như bông bưởi, liếc mắt một cái liền nhỏ dãi.
Công giả vờ cầm điện thoại, đi lướt qua hai người kia, tính toán khoảng cách đàng hoàng, khi hai bên sắp đụng lập tức phát huy kỹ xảo có một không hai, đem hai đứa sinh đôi dính liền kia tách ra, không quên tặng cho tên khốn bạn trai kia một phát va vào lan can, ‘binh’ một tiếng, xương và sắt va nhau.
Công nghẹn cười, giả điên liên tục giải thích, đầu tiên đỡ nữ sinh kia lên: “Xin lỗi, xin lỗi. tôi không thấy hai người, tôi xin lỗi, cô không sao chứ?”
Cô bé kia bị đụng ngã, tức anh ách, nhưng vừa nhìn thấy người đẹp cơn giận liền tan phân nửa, đôi mắt như thẹn thùng đáp: “Không sao, không sao, là tôi không chú ý, anh không sao chứ?”
Công khoát tay nói không có gì, làm bộ như lo lắng mà ‘vô tình’ đạp trúng mắt cá chân tên cặn bã kia, sau đó vội vàng lui về sau, thu chân lại rồi vặn vẹo người.
Cậu làm như vừa mới phát hiện liền rút lùi về, tên khốn bạn trai hung hăng vừa muốn chửi đổng, lập tức bị bạn gái đương nhiệm chặn trước.
Công: “Xin lỗi, thật có lỗi.”
Nữ sinh: “Không có gì, không sao, chân anh không có việc gì chứ?”
Tên cặn bã: “???”
Công: “Nếu không có việc gì, vậy tôi xin đi trước.”
Nữ sinh: “Tạm biệt.”
Tra nam: “???”
Tuy rằng không thể tạo thành thương tổn gì, nhưng cũng coi như dạy dỗ tên kia một chút.
Công xoay người đi về phía trước, bạn thân nhắn tin tới, một… không… Lưu ý, coi chừng đụng phải người.
Cậu lần này là không chú ý thật, sợ tới buông tay cầm di động ra luôn, cũng may người bị đụng tay chân nhanh nhẹn, tiếp được.
“Thực xin lỗi, xin lỗi, tôi không —”
Công đang định giải thích, ngẩn đầu lên, không ngờ người đối diện lại là Thụ, theo bản năng lại nhe răng ra cười: “Là anh hả?”
Thụ cười cười, sờ vào cái đầu mới đụng vào hắn: “Ừ, là tôi.”
Bạn thân tham gia thi đấu được giải, ồn ào muốn đi xoã, Công thì muốn ở nhà ngủ, cô nàng liền như bị ức hiếp: “Mày bỏ tao đi dạo phố một mình vậy đó hả?”
Công chém đinh chặt sắt nói: “Bỏ.”
Bạn thân: “Baba nhìn lầm mày.”
Cuối cùng cũng đi chung, dù sao nhỏ cũng là con gái con đứa, đi dạo phố một mình đồ đạc linh tinh không thể không mua rồi.
Công như vệ sĩ, hộ tống nhỏ từ trường đến cửa hàng, trong tay nào là cột tóc, giày dép, quần áo, nhỏ bạn y như lên cơn động kinh, quyết tâm không sài hết tiền sẽ không ngừng.
Liều mạng chiều bạn cũng có hạn, công lắc đầu nhìn tay đầy gói to gói nhỏ, ngăn nhỏ bạn còn muốn chui tiếp vào một cửa hàng: “Mày nghỉ một chút lấy hơi được không?”
Bạn thân: “Nhưng tao còn mua được mà.”
Công: “Tao không ngăn mày cà nát thẻ nhưng mà mày chui vào tiệm tây trang nam làm gì?”
Bạn thân: “…”
Bạn thân: “Ờ ờ… Thì tìm chỗ nghỉ ngơi đi, mày đưa đồ đây tao.”
Công nghĩ tới sức nặng của đống đồ, lắc đầu: “Thôi khỏi, để tao cầm cho.”
Bọn họ tìm được một ghế dài không người, vừa định đặt mông xuống ngồi, bỗng bạn thân ngẩn người.
“Gì vậy?” Công thấy có gì đó sai sai.
Bạn thân quay lại nói: “Có gì đâu, mắt hơi cay thôi.”
Công nhìn theo chỗ khi nãy nhỏ nhìn, chỉ thấy bóng dáng một nam một nữ ôm nhau cười cười nói nói.
Cậu lập tức hiểu ra, hỏi bạn: “Bạn trai mày đó hả?”
Bạn thân khinh thường đáp: “Ừ, là Tôn Tử.”
Công nhìn kỹ, phát hiện hai người kia đang đi lại đây, nhỏ bạn muốn đứng dậy đi chỗ khác, cậu lập tức cản lại: “Không muốn xả giận hả?”
Bạn thân: “?”
Học được bài học xương máu từ lần nhận nhầm người trước, Công không sẽ không để giẫm lại con đường cũ, vì để tiện ra đường thế nên hôm nay cậu diện một bộ đồ con trai rất nghiêm túc, áo sơ mi trắng phối cùng quần bò, nhưng thắng ở cái bản mặt đẹp trai và dáng người đúng chuẩn, quần áo chỉ là vẽ hoa trên gấm thôi, nãy giờ đi gấp, hai cúc áo trên bị bung ra, lộ xương quai xanh quyến rũ và một mảnh thịt trắng như bông bưởi, liếc mắt một cái liền nhỏ dãi.
Công giả vờ cầm điện thoại, đi lướt qua hai người kia, tính toán khoảng cách đàng hoàng, khi hai bên sắp đụng lập tức phát huy kỹ xảo có một không hai, đem hai đứa sinh đôi dính liền kia tách ra, không quên tặng cho tên khốn bạn trai kia một phát va vào lan can, ‘binh’ một tiếng, xương và sắt va nhau.
Công nghẹn cười, giả điên liên tục giải thích, đầu tiên đỡ nữ sinh kia lên: “Xin lỗi, xin lỗi. tôi không thấy hai người, tôi xin lỗi, cô không sao chứ?”
Cô bé kia bị đụng ngã, tức anh ách, nhưng vừa nhìn thấy người đẹp cơn giận liền tan phân nửa, đôi mắt như thẹn thùng đáp: “Không sao, không sao, là tôi không chú ý, anh không sao chứ?”
Công khoát tay nói không có gì, làm bộ như lo lắng mà ‘vô tình’ đạp trúng mắt cá chân tên cặn bã kia, sau đó vội vàng lui về sau, thu chân lại rồi vặn vẹo người.
Cậu làm như vừa mới phát hiện liền rút lùi về, tên khốn bạn trai hung hăng vừa muốn chửi đổng, lập tức bị bạn gái đương nhiệm chặn trước.
Công: “Xin lỗi, thật có lỗi.”
Nữ sinh: “Không có gì, không sao, chân anh không có việc gì chứ?”
Tên cặn bã: “???”
Công: “Nếu không có việc gì, vậy tôi xin đi trước.”
Nữ sinh: “Tạm biệt.”
Tra nam: “???”
Tuy rằng không thể tạo thành thương tổn gì, nhưng cũng coi như dạy dỗ tên kia một chút.
Công xoay người đi về phía trước, bạn thân nhắn tin tới, một… không… Lưu ý, coi chừng đụng phải người.
Cậu lần này là không chú ý thật, sợ tới buông tay cầm di động ra luôn, cũng may người bị đụng tay chân nhanh nhẹn, tiếp được.
“Thực xin lỗi, xin lỗi, tôi không —”
Công đang định giải thích, ngẩn đầu lên, không ngờ người đối diện lại là Thụ, theo bản năng lại nhe răng ra cười: “Là anh hả?”
Thụ cười cười, sờ vào cái đầu mới đụng vào hắn: “Ừ, là tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook