Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy
-
Chương 1: Mở đầu
- Hoàng Minh Nguyệt, nếu có kiếp sau, ta nguyện không cùng ngươi tranh. Sủng nhi của trời đất, ta muốn tranh cũng tranh không lại. Hahaha.
Kiếp trước muội muội Hoàng Minh Nguyệt tranh hôn phu của nàng, hại nàng bị người bán vào lầu xanh, nửa đời còn lại chịu đủ mọi loại sỉ nhục, u oán, đau đớn thấu trời xanh. Cuối cùng lại bị người bức tử, mang tiếng hồ ly tinh, người đời chửi rủa, đến chết cũng không nhắm mắt.
- "Đừng, đừng..."
Nguyên Anh vội vàng bật người dậy. Cô nhìn một lượt căn phòng xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm:
- Hóa ra là mơ.
Có lẽ là do cô trước khi chết ôm chấp niệm quá lớn, bản thân không cam tâm cùng thù hận, ai oán nên một phần kí ức không rửa sạch mà tồn lưu tới kiếp này.
Đời này, Nguyên Anh thấy thật hứng thú với việc diễn xuất, có thể hóa thân thành thật nhiều người khác nhau, lưu giữ, tái hiện, truyền tải cảm xúc của rất nhiều nhân vật đến người xem. Đôi khi nhân vật rơi lệ cũng khiến người xem khóc, cảm thấy không vui. Cô lăn lộn rất lâu trong cái thế giới hỗn độn này. Từ diễn viên đóng thế lên diễn viên quần chúng, thật vất vả mới vớt được một cái vai nữ phụ. Lúc mới nhận được thông báo, Nguyên Anh vui đến mức nhảy chân sáo khắp nhà. Đến ngày mở máy, cô chạy tới phim đoàn từ rất sớm. Dù không có cảnh quay nhưng bản thân có thể đến học hỏi các bậc tiền bối.
Nguyên Anh vốn tưởng mọi thứ sẽ thật tốt. Nhưng mà thời khắc này, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, rất nhiều người vây quanh cô. Rất nhiêu âm thanh hỗn độn văng vẳng bên tai cô. Tai cô thật muốn hỏng rồi? Không nghe, không nghe thấy gì hết. Tại sao chứ? Hoàng Minh Nguyệt. Kiếp này rõ ràng chúng ta hai cái xa lạ. Nhưng tại sao vẫn luôn là ngươi được trời ưu ái. Tại sao chúng ta lại lần nữa số mệnh va chạm nhau? Tại sao ngươi vẫn cứ như thế ám lấy ta?
Một cô gái mặc trang phục cổ trang thật xinh đẹp nằm gọn trong vòng tay của một thanh niên cao ráo, khí chất thật bức người. Trần Tước Phong - nam diễn viên xuất sắc nhất năm. Hắn không giấu sát khí đối với Nguyên Anh, lạnh giọng nói:
- Cút!
Nguyên Anh cả người phát run. Thanh
âm bén nhọn như dao đâm xuyên qua người. Cô đứng dậy, hơi choáng váng lảo đảo vài vòng rồi nhằm phía trước chạy.
.....
*Nữ diễn viên động tay dây cáp, hại tiểu tiên nữ "Trương Tuyết Tình" bị ngã*
[+555] Thật ác độc. Cư nhiên có thể làm ra chuyện như vậy. Cô ta còn là con người không?
[+160] Cô ta là ai vậy? Con chó nhà tôi còn muốn hơn cô ta
[+445] Sao con nhỏ đó dám đụng vào tiểu tiên nữ của chúng ta chứ. Để tôi gặp được cô ta tôi nhất định xé lớp da đó xuống xem dưới đó là gì
[+109] Điên rồi. Tôi muốn giết cô ta
[+99] Sao cô ta còn chưa chết đi nhỉ?
[+53] Đi chết đi
[+200] Cô sống làm gì thế hả? Sao có thể có loại người như vậy chứ? Cô ta còn không bằng súc vật
[+28] Nhanh chết đi
.......
Nguyên Anh cầm điện thoại nhấm nháp từng cái bình luận trêи mạng. Haha, lại nữa rồi. Cảm giác này thật giống khi đó.
Hoàng Minh Nguyệt, Trương Tuyết Tình, rõ ràng là giống nhau. Lần đầu gặp, Nguyên Anh đã liền cảm nhận được một cỗ quen thuộc.
"Tại sao tôi còn chưa chết ư? Tôi cũng không biết nữa. Hahaha."
Trong đầu Nguyên Anh một mảnh trống rỗng. Cô cảm giác cơ thể mình hoàn toàn bị đào không. Thật mệt mỏi. Bản thân rốt cuộc vì cái gì mà sống thế nhỉ...
Nguyên Anh mặc áo khoác ngoài, đeo vào một cặp kính, đội nón rộng vành, mang khẩu trang rồi đi ra ngoài. Đường phố về đêm vẫn thật tấp nập. Cái tiếng động cơ xe, tiếng còi ồn ào cho Nguyên Anh cảm giác thế giới đang "hoạt động". Cuộc sống vẫn không ngừng vận hành theo cách của nó. Thời gian cũng không ngừng trôi. Chỉ có lòng cô đang dừng lại.
Trời tối dần. Thật lạnh... Nhưng Nguyên Anh vẫn không ngừng bước. Chợt cô dừng lại trước một quán lẩu. Trái ngược với màn đêm lạnh lẽo. Quán lẩu sáng lấp lánh ánh đèn, khói bốc lên nghi ngút. Mùi thơm của nồi lẩu đang sôi lan tỏa đến cánh mũi. Nguyên Anh đưa tay lên day day đầu mũi. Mũi cô đỏ hết lên rồi.
Một gia đình 4 người đang ngồi chờ lẩu chín. Hai đứa trẻ tíu ta tíu tít nghịch trong tay món đồ chơi. Bố mẹ chúng trìu mến nhìn chúng cười.
Một trận gió thổi qua. Cả người cô run lên. Nguyên Anh thở dài. Cô... đã từng có hạnh phúc như thế. Nhưng hiện tại, cô không còn ai cả. Mẹ mất, em trai mất, bố rượu chè rồi bỏ đi. Gần nhất cô gặp ông là trong một bộ dáng say xỉn. Ông đứng trước phòng trọ của cô. Không ai biết cô đã vui thế nào khi gặp ông. Nhưng câu nói ông phát ra làm lòng người rét lạnh.
"Tiền. Cho bố mượn tiền."
Trong đêm tối, cô thắp lên một ngọn nến và bố cô liền dập tắt nó. Cô đưa cho ông toàn bộ số tiền của bản thân. Phải biết không có nó, những tháng tiếp theo cô sẽ không có gì để ăn. Nhưng không hiểu sao cô vẫn đưa. Toàn bộ. Không giữ lại gì cho mình cả.
Nhưng ông lại nói:
- Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Còn không đủ mua rượu 1 ngày.
Lúc đó, Nguyên Anh như chết lặng. Cô nhìn bóng bố loạng choạng rồi khuất dần vào màn đêm. Sau đó cô vào nhà. Cô khóc. Khóc một trận thật lớn. Chẳng biết là khóc bao lâu, chỉ biết khi bình tĩnh lại cổ họng đã khản đặc, đau rát, hai mắt thì sưng húp, mặt mũi tèm nhem nhếch nhác. Vậy mà lồng ngực vẫn như cũ đau nhói. Giống như có người lấy dao cắt một tảng thịt làm cô cảm thấy mất mát thật lớn. Chính là cơn đau không cách nào nói nên lời. Chỉ biết là đau, rất đau, đau đến ngay lập tức muốn chấm dứt sinh mạng khốn khổ, chấm dứt chuỗi ngày tối tăm, chấm dứt cuộc sống đơn độc, lẻ loi.
Sau đó cứ cách một khoảng thời gian, bố cô lại tìm đến đòi tiền. Nguyên Anh một chút cũng không giữ lại, toàn bộ đều đưa. Nhưng cô không bao giờ làm vừa lòng ông cả. Có khi cô làm việc thật sự không được... không có tiền. Nhưng bố cô lại bảo cô ích kỉ, bất hiếu, vô dụng... Ông thậm chí còn đánh cô. Có lần Nguyên Anh phải vào bệnh viện lấy miểng chai vỡ ghim sâu vào trong vai trái ra. Người chung quanh đều rất khó chịu cô. Vốn dĩ đã đổi tới 5 phòng trọ rồi, nhưng bố vẫn là như cũ tìm tới.
Gia đình không còn. Chẳng có ai thân thích. Họ hàng đến cùng cũng chỉ là người ngoài. Huống hồ trước giờ cô còn chưa từng gặp qua họ. Đến cùng trong thế giới rộng lớn này, chẳng có nơi nào cho cô thuộc về cả. Lúc này, nếu có ai đó ôm cô vào lòng một lúc, có lẽ sẽ thật tốt.
Nguyên Anh đi, đi rất lâu. Cô cũng không biết bản thân đi đâu nữa. Bởi cô cảm giác nếu mình dừng lại, sợ rằng mình sẽ bị thế giới này bỏ rơi mất. Kết quả cũng không biết là bao lâu. Đi đến hai chân sưng tấy, đau đến mức không thể bước tiếp, Nguyên Anh mới ngã xuống một góc bên đường.
Nhưng mà không đứng dậy, cô cứ ngây ngẩn ngồi đó nhìn dòng người...
Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ:"Haha, có lẽ mình nên chết đi nhỉ? Người khác hẳn sẽ thật vui vẻ và chúc mừng đúng không? Họ sẽ bảo mình làm tốt lắm chứ? Nếu mình chết cũng không ai quan tâm đâu... Mình đâu còn ai chứ..."
Người đi đường không ngừng đi qua trước mặt cô. Họ lựa chọn ngó lơ. Có một hai người dừng lại một chút hỏi thăm nhưng rất nhanh liền đi rồi. Chuyện của người khác, bọn họ quản cái gì chứ? Nếu họ biết cô là người bọn họ đang chửi rủa trêи mạng thì sợ rằng họ sẽ bảo cô nếu muốn chết thì nhanh đi chết đi, hoặc cũng có thể đem cô đánh một trận ra trò cũng nên.
Nguyên Anh thật sự muốn chết. Chết rồi thì không còn phải chịu đựng những đau đớn như vậy nữa, không phải cả ngày lo lắng trước sau, chạy đua cùng thời gian, đấu tranh cùng thế giới. Chết chính là giải thoát, chỉ có cái chết mới mang đến tự do thật sự. Chỉ có chết...
Nguyên Anh khựng lại. Giải thoát? Tự do? Thuần khiết... Những từ ngữ này đột nhiên bật ra trong đầu cô một cách hết sức tự nhiên. Đối với những dòng suy nghĩ này không hiểu sao cô thấy thật thân quen. Hình như bản thân đã từng trải qua rồi mà.
Giống như đáp lại nghi vấn của bản thân, trong đầu Nguyên Anh không ngừng chợt lóe lên hình ảnh của một thiếu nữ. Rất xinh đẹp, rất thích mặc bạch y, nhưng nổi bật nhất lại là đôi mắt tối đen như mực, giống như người đã chết, không có một tia sức sống nào. Một cái tên hiện lên trong đầu cô:"Hoàng Minh Ngọc". Sau đó tầng tầng hình ảnh, kí ức được mở khóa, được đào dậy. Lừa dối, đau đớn, sỉ nhục, mỗi ngày sống chỉ để mua vui cho người khác, cuộc sống đến con chó cũng không bằng...
Phải, là kiếp trước của cô. Tất cả đều được tái hiện rất chân thật. Đây không phải lần đầu tiên Nguyên Anh nhìn thấy đoạn kí ức này. Nhưng lần đầu tiên cảm xúc trong cô lại được cảm nhận rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy. Trong lòng cô nổi lên một đợt sóng lớn. Chết ư? Nực cười. Không bao giờ có chuyện đó.
Nguyên Anh loạng choạng đứng dậy. Đôi chân gần như đã mất đi cảm giác. Nhưng mà sau tất cả cô lại cười. So với kiếp trước nhục nhã, ô hợp, kiếp này có là gì chứ.
"Haha, Trần Tước Phong, Hoàng Minh Hạo, Lâm Quân Dương... các ngươi nếu đã muốn bảo vệ Trương Tuyết Tình như thế. Vậy ta liền cứ thế bám lấy cô ta."
Kiếp trước muội muội Hoàng Minh Nguyệt tranh hôn phu của nàng, hại nàng bị người bán vào lầu xanh, nửa đời còn lại chịu đủ mọi loại sỉ nhục, u oán, đau đớn thấu trời xanh. Cuối cùng lại bị người bức tử, mang tiếng hồ ly tinh, người đời chửi rủa, đến chết cũng không nhắm mắt.
- "Đừng, đừng..."
Nguyên Anh vội vàng bật người dậy. Cô nhìn một lượt căn phòng xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm:
- Hóa ra là mơ.
Có lẽ là do cô trước khi chết ôm chấp niệm quá lớn, bản thân không cam tâm cùng thù hận, ai oán nên một phần kí ức không rửa sạch mà tồn lưu tới kiếp này.
Đời này, Nguyên Anh thấy thật hứng thú với việc diễn xuất, có thể hóa thân thành thật nhiều người khác nhau, lưu giữ, tái hiện, truyền tải cảm xúc của rất nhiều nhân vật đến người xem. Đôi khi nhân vật rơi lệ cũng khiến người xem khóc, cảm thấy không vui. Cô lăn lộn rất lâu trong cái thế giới hỗn độn này. Từ diễn viên đóng thế lên diễn viên quần chúng, thật vất vả mới vớt được một cái vai nữ phụ. Lúc mới nhận được thông báo, Nguyên Anh vui đến mức nhảy chân sáo khắp nhà. Đến ngày mở máy, cô chạy tới phim đoàn từ rất sớm. Dù không có cảnh quay nhưng bản thân có thể đến học hỏi các bậc tiền bối.
Nguyên Anh vốn tưởng mọi thứ sẽ thật tốt. Nhưng mà thời khắc này, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, rất nhiều người vây quanh cô. Rất nhiêu âm thanh hỗn độn văng vẳng bên tai cô. Tai cô thật muốn hỏng rồi? Không nghe, không nghe thấy gì hết. Tại sao chứ? Hoàng Minh Nguyệt. Kiếp này rõ ràng chúng ta hai cái xa lạ. Nhưng tại sao vẫn luôn là ngươi được trời ưu ái. Tại sao chúng ta lại lần nữa số mệnh va chạm nhau? Tại sao ngươi vẫn cứ như thế ám lấy ta?
Một cô gái mặc trang phục cổ trang thật xinh đẹp nằm gọn trong vòng tay của một thanh niên cao ráo, khí chất thật bức người. Trần Tước Phong - nam diễn viên xuất sắc nhất năm. Hắn không giấu sát khí đối với Nguyên Anh, lạnh giọng nói:
- Cút!
Nguyên Anh cả người phát run. Thanh
âm bén nhọn như dao đâm xuyên qua người. Cô đứng dậy, hơi choáng váng lảo đảo vài vòng rồi nhằm phía trước chạy.
.....
*Nữ diễn viên động tay dây cáp, hại tiểu tiên nữ "Trương Tuyết Tình" bị ngã*
[+555] Thật ác độc. Cư nhiên có thể làm ra chuyện như vậy. Cô ta còn là con người không?
[+160] Cô ta là ai vậy? Con chó nhà tôi còn muốn hơn cô ta
[+445] Sao con nhỏ đó dám đụng vào tiểu tiên nữ của chúng ta chứ. Để tôi gặp được cô ta tôi nhất định xé lớp da đó xuống xem dưới đó là gì
[+109] Điên rồi. Tôi muốn giết cô ta
[+99] Sao cô ta còn chưa chết đi nhỉ?
[+53] Đi chết đi
[+200] Cô sống làm gì thế hả? Sao có thể có loại người như vậy chứ? Cô ta còn không bằng súc vật
[+28] Nhanh chết đi
.......
Nguyên Anh cầm điện thoại nhấm nháp từng cái bình luận trêи mạng. Haha, lại nữa rồi. Cảm giác này thật giống khi đó.
Hoàng Minh Nguyệt, Trương Tuyết Tình, rõ ràng là giống nhau. Lần đầu gặp, Nguyên Anh đã liền cảm nhận được một cỗ quen thuộc.
"Tại sao tôi còn chưa chết ư? Tôi cũng không biết nữa. Hahaha."
Trong đầu Nguyên Anh một mảnh trống rỗng. Cô cảm giác cơ thể mình hoàn toàn bị đào không. Thật mệt mỏi. Bản thân rốt cuộc vì cái gì mà sống thế nhỉ...
Nguyên Anh mặc áo khoác ngoài, đeo vào một cặp kính, đội nón rộng vành, mang khẩu trang rồi đi ra ngoài. Đường phố về đêm vẫn thật tấp nập. Cái tiếng động cơ xe, tiếng còi ồn ào cho Nguyên Anh cảm giác thế giới đang "hoạt động". Cuộc sống vẫn không ngừng vận hành theo cách của nó. Thời gian cũng không ngừng trôi. Chỉ có lòng cô đang dừng lại.
Trời tối dần. Thật lạnh... Nhưng Nguyên Anh vẫn không ngừng bước. Chợt cô dừng lại trước một quán lẩu. Trái ngược với màn đêm lạnh lẽo. Quán lẩu sáng lấp lánh ánh đèn, khói bốc lên nghi ngút. Mùi thơm của nồi lẩu đang sôi lan tỏa đến cánh mũi. Nguyên Anh đưa tay lên day day đầu mũi. Mũi cô đỏ hết lên rồi.
Một gia đình 4 người đang ngồi chờ lẩu chín. Hai đứa trẻ tíu ta tíu tít nghịch trong tay món đồ chơi. Bố mẹ chúng trìu mến nhìn chúng cười.
Một trận gió thổi qua. Cả người cô run lên. Nguyên Anh thở dài. Cô... đã từng có hạnh phúc như thế. Nhưng hiện tại, cô không còn ai cả. Mẹ mất, em trai mất, bố rượu chè rồi bỏ đi. Gần nhất cô gặp ông là trong một bộ dáng say xỉn. Ông đứng trước phòng trọ của cô. Không ai biết cô đã vui thế nào khi gặp ông. Nhưng câu nói ông phát ra làm lòng người rét lạnh.
"Tiền. Cho bố mượn tiền."
Trong đêm tối, cô thắp lên một ngọn nến và bố cô liền dập tắt nó. Cô đưa cho ông toàn bộ số tiền của bản thân. Phải biết không có nó, những tháng tiếp theo cô sẽ không có gì để ăn. Nhưng không hiểu sao cô vẫn đưa. Toàn bộ. Không giữ lại gì cho mình cả.
Nhưng ông lại nói:
- Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Còn không đủ mua rượu 1 ngày.
Lúc đó, Nguyên Anh như chết lặng. Cô nhìn bóng bố loạng choạng rồi khuất dần vào màn đêm. Sau đó cô vào nhà. Cô khóc. Khóc một trận thật lớn. Chẳng biết là khóc bao lâu, chỉ biết khi bình tĩnh lại cổ họng đã khản đặc, đau rát, hai mắt thì sưng húp, mặt mũi tèm nhem nhếch nhác. Vậy mà lồng ngực vẫn như cũ đau nhói. Giống như có người lấy dao cắt một tảng thịt làm cô cảm thấy mất mát thật lớn. Chính là cơn đau không cách nào nói nên lời. Chỉ biết là đau, rất đau, đau đến ngay lập tức muốn chấm dứt sinh mạng khốn khổ, chấm dứt chuỗi ngày tối tăm, chấm dứt cuộc sống đơn độc, lẻ loi.
Sau đó cứ cách một khoảng thời gian, bố cô lại tìm đến đòi tiền. Nguyên Anh một chút cũng không giữ lại, toàn bộ đều đưa. Nhưng cô không bao giờ làm vừa lòng ông cả. Có khi cô làm việc thật sự không được... không có tiền. Nhưng bố cô lại bảo cô ích kỉ, bất hiếu, vô dụng... Ông thậm chí còn đánh cô. Có lần Nguyên Anh phải vào bệnh viện lấy miểng chai vỡ ghim sâu vào trong vai trái ra. Người chung quanh đều rất khó chịu cô. Vốn dĩ đã đổi tới 5 phòng trọ rồi, nhưng bố vẫn là như cũ tìm tới.
Gia đình không còn. Chẳng có ai thân thích. Họ hàng đến cùng cũng chỉ là người ngoài. Huống hồ trước giờ cô còn chưa từng gặp qua họ. Đến cùng trong thế giới rộng lớn này, chẳng có nơi nào cho cô thuộc về cả. Lúc này, nếu có ai đó ôm cô vào lòng một lúc, có lẽ sẽ thật tốt.
Nguyên Anh đi, đi rất lâu. Cô cũng không biết bản thân đi đâu nữa. Bởi cô cảm giác nếu mình dừng lại, sợ rằng mình sẽ bị thế giới này bỏ rơi mất. Kết quả cũng không biết là bao lâu. Đi đến hai chân sưng tấy, đau đến mức không thể bước tiếp, Nguyên Anh mới ngã xuống một góc bên đường.
Nhưng mà không đứng dậy, cô cứ ngây ngẩn ngồi đó nhìn dòng người...
Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ:"Haha, có lẽ mình nên chết đi nhỉ? Người khác hẳn sẽ thật vui vẻ và chúc mừng đúng không? Họ sẽ bảo mình làm tốt lắm chứ? Nếu mình chết cũng không ai quan tâm đâu... Mình đâu còn ai chứ..."
Người đi đường không ngừng đi qua trước mặt cô. Họ lựa chọn ngó lơ. Có một hai người dừng lại một chút hỏi thăm nhưng rất nhanh liền đi rồi. Chuyện của người khác, bọn họ quản cái gì chứ? Nếu họ biết cô là người bọn họ đang chửi rủa trêи mạng thì sợ rằng họ sẽ bảo cô nếu muốn chết thì nhanh đi chết đi, hoặc cũng có thể đem cô đánh một trận ra trò cũng nên.
Nguyên Anh thật sự muốn chết. Chết rồi thì không còn phải chịu đựng những đau đớn như vậy nữa, không phải cả ngày lo lắng trước sau, chạy đua cùng thời gian, đấu tranh cùng thế giới. Chết chính là giải thoát, chỉ có cái chết mới mang đến tự do thật sự. Chỉ có chết...
Nguyên Anh khựng lại. Giải thoát? Tự do? Thuần khiết... Những từ ngữ này đột nhiên bật ra trong đầu cô một cách hết sức tự nhiên. Đối với những dòng suy nghĩ này không hiểu sao cô thấy thật thân quen. Hình như bản thân đã từng trải qua rồi mà.
Giống như đáp lại nghi vấn của bản thân, trong đầu Nguyên Anh không ngừng chợt lóe lên hình ảnh của một thiếu nữ. Rất xinh đẹp, rất thích mặc bạch y, nhưng nổi bật nhất lại là đôi mắt tối đen như mực, giống như người đã chết, không có một tia sức sống nào. Một cái tên hiện lên trong đầu cô:"Hoàng Minh Ngọc". Sau đó tầng tầng hình ảnh, kí ức được mở khóa, được đào dậy. Lừa dối, đau đớn, sỉ nhục, mỗi ngày sống chỉ để mua vui cho người khác, cuộc sống đến con chó cũng không bằng...
Phải, là kiếp trước của cô. Tất cả đều được tái hiện rất chân thật. Đây không phải lần đầu tiên Nguyên Anh nhìn thấy đoạn kí ức này. Nhưng lần đầu tiên cảm xúc trong cô lại được cảm nhận rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy. Trong lòng cô nổi lên một đợt sóng lớn. Chết ư? Nực cười. Không bao giờ có chuyện đó.
Nguyên Anh loạng choạng đứng dậy. Đôi chân gần như đã mất đi cảm giác. Nhưng mà sau tất cả cô lại cười. So với kiếp trước nhục nhã, ô hợp, kiếp này có là gì chứ.
"Haha, Trần Tước Phong, Hoàng Minh Hạo, Lâm Quân Dương... các ngươi nếu đã muốn bảo vệ Trương Tuyết Tình như thế. Vậy ta liền cứ thế bám lấy cô ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook