Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
-
Chương 17
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Tiểu thư cần gì sao?"
Giả vờ giả vịt.
Một tên đàn ông giàu sang quyền thế, trong tay sở hửu cả một khối tài sản lớn, địa vị xã hội cũng là khó có kẻ bì được dĩ nhiên nếu xuất hiện ở đây không phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng khi hắn lấy cái thân phận nhân viên phục vụ mà xuất hiện thì đúng là khiến người ta trợn mắt há mồm.
Bị đoạt hồn à?
Mặc Khuynh không bóc trần hắn, mà nhấc chân đưa về phía trước, dáng vẻ cao quý xinh đẹp lại lười biếng: "Lau giày."
Tầm mắt của "Tiêu Bang" bình thản quét qua đôi bốt của cô, cong môi: "Khuôn mặt này của tôi có đẹp không?"
Mặc Khuynh tỉ mỉ đánh giá: "Đẹp."
"Đúng đó." "Tiêu Bang" tán đồng gật đầu, trong mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt, sau đó nghiêm túc đứng tại chỗ nói, "Người có khuôn mặt này không lau giày được đâu."
"..."
Cái bản tính "bần" này của anh, Giang gia và Mặc gia có biết không?
"Tiêu Bang" hơi cúi người, nói: "Xin phép."
Mặc Khuynh dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn theo bóng lưng hắn.
Không để cô đứng lâu, Mặc Tùy An và Giang Tề Huy đã đi đến, sự chán ghét trên mặt của hai người đối với Mặc Khuynh như từ một khuôn đúc ra.
"Cho chị đi loạn rồi à?" Mặc Tùy An vừa mở miệng đã chất vấn.
Giang Tề Huy cũng nhíu mày: "Tuy là sắp xếp của chú cho em đi cùng, nhưng chú không bảo anh phải chăm sóc cho em đâu.
Tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo, đừng có tự tách ra rồi gây chuyện rước phiền phức."
Mặc Khuynh thoáng nhìn khoảng cách giữa nơi ghi tên và chỗ mình đứng, cảm thấy thị lực của hai vị này chắc chắn là có vấn đề.
Nhưng hai vị này cứ tự hỏi tự trả lời như thế xong đã không đợi Mặc Khuynh đáp lại trực tiếp xoay người đi vào cửa lớn dẫn đến hội đấu giá.
Mặc Khuynh nghiền ngẫm nhìn theo bóng lưng của hai người.
- - Không phải là nghiền ngẫm chuyện cô sắp làm, mà là nghĩ hai đứa tiểu bối này rất thiếu dạy dỗ.
Dừng một lát, Mặc Khuynh không nói lời nào đi sau hai người, vào hội trường ngồi xuống.
Hội đấu giá đã bắt đầu được tuyên truyền đẩy nhiệt độ từ hai tháng trước, đạt được sự mong chờ rất cao, bên trong ngồi chật kín chỗ, náo nhiệt vô cùng.
Hội đấu giá lần này có rất nhiều món đồ tốt, so sánh mà nói, bộ châm cứu không có một tài liệu lịch sử chứng minh nào kia có lẽ là đạt mức chờ mong thấp nhất rồi.
Bỗng, điện thoại của Mặc Khuynh rung lên hai cái.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Tống Nhất Nguyên.
[Tống Nhất Nguyên]: Sao em cũng chạy đến hội đấu giá thế?
[Tống Nhất Nguyên]: Nhìn sang bên phải.
Mặc Khuynh đọc lướt qua tin nhắn, sau đó hơi ngoái đầu, dịch sang phải, thoáng thấy Tống Nhất Nguyên ngồi ở cánh phải đằng sau mình.
Tống Nhất Nguyên vẫy tay với cô.
Mặc Khuynh lập tức làm như không quen biết Tống Nhất Nguyên, lạnh nhạt thu lại tầm mắt, nhắn trả lời Tống Nhất Nguyên.
[Mặc Khuynh]: Tôi không đi, thầy nhận nhầm người rồi.
[Tống Nhất Nguyên]:?
[Tống Nhất Nguyên]: Thầy nhìn thấy em cầm điện thoại rồi! Bên cạnh em còn có Mặc Tùy An kia kìa!
Mặc Khuynh không trả lời Tống Nhất Nguyên nữa, nhét điện thoại về túi.
Cô giáp mặt chính diện với Giang Khắc mà hắn còn có thể mặt không đổi sắc tiếp tục ngụy trang thân phận nhân viên phục vụ.
Tống Nhất Nguyên cũng chỉ nhìn thấy góc nghiêng của cô, sao cô phải nhận chứ.
Hàng ghế sau.
Tống Nhất Nguyên nhắn liền cho Mặc Khuynh mấy tin nữa nhưng không được cô trả lời, đang chẳng hiểu ra làm sao thì Hoắc Tư nhắn tin đến hỏi tình huống ở hội đấu giá, anh ta lập tức cáo trạng với Hoắc Tư.
[Tống Nhất Nguyên]: Tôi gặp Mặc Khuynh ở hiện trường hội đấu giá, nhắn tin qua mà lại nói là tôi nhận nhầm người!
[Tống Nhất Nguyên]: Thế là thế nào hả, chê tôi làm xấu mặt sao?!
[Hoắc Tư]: Không biết.
Dù sao thì cậu cũng không thể giúp cô ấy tăng thể diện.
"..."
Tống Nhất Nguyên vốn định tìm an ủi từ Hoắc Tư, kết quả Hoắc Tư còn đổ thêm một thùng dầu vào cho lửa cháy to thêm, đâm thêm một đao vào trái tim đang rỉ máu của anh ta.
Tống Nhất Nguyên ôm ngực, tự dỗ dành bản thân nhìn thoáng ra.
Có gì đâu cơ chứ?
Cũng chỉ là bị một học sinh của mình ghét bỏ thôi mà.
Tống Nhất Nguyên kéo kéo khóe miệng, gắng gượng vượt qua bi thương.
*
Hội đấu giá bắt đầu, món đồ đấu giá đầu tiên được đưa ra là một bức tranh, là tác phẩm của một danh họa nổi tiếng.
Người dẫn chương trình khua môi múa mép một hồi, bầu không khí trong hội trường cũng theo đó náo nhiệt hẳn lên.
Giá khởi điểm: 10 vạn.
Mặc Tùy An và Giang Tề Huy đều cực kỳ hào hứng.
Bức tranh chẳng mấy chốc đã được gọi đến giá 80 vạn, tốc độ tăng lên dần chậm lại, mắt thấy sắp đến hồi kết thúc.
Chợt, vai Mặc Tùy An bị vỗ một cái, cậu ta vô thức quay đầu về sau, cùng lúc đó bảng số trên tay cậu ta đã không còn.
Mặc Tùy An ngây ra.
Một khắc sau, cậu ta nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói biếng nhác: "100 vạn."
Mí mắt giật giật, trái tim cậu ta ngừng đập.
Cậu ta kinh ngạc quay đầu sang nhìn một bên khác của mình, nhìn thấy Mặc Khuynh bình tĩnh thong dong bắt chéo hai chân, tay cầm bảng số của họ, có thể thấy người vừa nói "100 vạn" chính là cô.
Không phải ảo giác.
Bên cạnh, người không ngờ Mặc Khuynh sẽ làm ra hành động này còn có Giang Tề Huy, vẻ mặt cao ngạo thờ ơ trong nháy mắt bị bao phủ bởi ngỡ ngàng và nghi ngờ.
Nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, đưa tay giật bảng số trong tay Mặc Khuynh về, cảnh cáo: "Mày làm cái gì đấy hả?"
"Chơi vui mà." Mặc Khuynh hời hợt tiếp lời, đón lấy ánh mắt tức giận và chất vấn của Giang Tề Huy, "Nghe nói Giang gia rất có tiền, chẳng lẽ chút tiền dỗ dành em gái cũng không bỏ ra nổi?"
Nghe được lý do này, Giang Tề Huy suýt thì tức giận mà bật cười: "Mày xứng sao?"
"Tôi thiếu chính là cái tự mình biết mình này."
Mặc Khuynh nhẹ như không nói ra lời này, đến cả cơ hội để tiếp tục chế giễu cô cũng không cho hai người họ.
Giang Tề Huy: "..."
Mặc Tùy An: "..."
"100 vạn, lần một."
"100 vạn, lần hai."
"100 vạn, lần ba.
Thành giao!"
Người chủ trì gõ búa, bức tranh với giá 100 vạn đã ghi vào sổ của Giang Tề Huy.
Giang Tề Huy tức giận đến mức khuôn mặt tái mét.
Nhưng lại không thể nổi giận ngay tại đây.
Giang Tề Huy siết chặt bảng số, cố gắng kìm xuống tức giận, giọng cực kỳ kém nói với Mặc Tùy An ngồi bên cạnh: "Trông kỹ chị gái cậu."
Vô duyên vô cớ bị Giang Tề Huy giận cá chém thớt, Mặc Tùy An cũng không còn cách nào, chỉ có thể đẩy lửa giận này sang Mặc Khuynh: "Chị cố ý đúng không?"
"A." Mặc Khuynh hơi tựa lưng về sau, dáng vẻ thoải mái hài lòng, giọng điệu không nhẹ không nặng nhưng thấp thoáng uy hiếp: "Đoán xem với thân thủ chăn dê này của chị có thể cướp được bảng số để đấu giá thêm mấy món nữa đây?"
Mặc Tùy An giật mình, cả người dựng lên cảnh giác, sống lưng vô thức đứng thẳng.
Ruột gan cũng xoắn hết cả lại.
- - Rõ ràng là biết Mặc Khuynh thích tìm cảm giác tồn tại, không có giới hạn cũng không có kiến thức, chuyện gì cũng có thể làm ra, vậy mà cậu ta lại đồng ý để Mặc Khuynh cùng mình đến hội đấu giá.
Mặc Tùy An lúc này đã hối hận vô cùng.
Cậu ta không thể không giám sát chặt chẽ mỗi hành động của Mặc Khuynh, chỉ sợ Mặc Khuynh lại vươn ma trảo ra chụp lấy bảng số.
Nhưng mà, Mặc Tùy An bên này thấp thỏm lo sợ, như chim sợ cành cong, Mặc Khuynh ngồi bên kia lại hưởng thụ thời gian dần trôi, không có hành động khác người nào khác.
Cô vốn dĩ chỉ muốn cho Giang Tề Huy và Mặc Tùy An một bài học thôi, lát nữa còn phải làm chuyện lớn, sau đó dùng họ làm lối ra, cô sẽ không chọc cho họ quá điên tiết.
Hội đấu giá qua được nửa thời gian, Mặc Khuynh tính toán thời gian, đứng dậy.
"Chị đi đâu?" Mặc Tùy An cảnh giác lên tiếng, đầy mặt là bực bội.
"Nhà vệ sinh." Mặc Khuynh trả lời cậu ta, "Muốn đi cùng à?"
"..."
Mặc Tùy An quay phắt đầu về.
Mặc Khuynh lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Tống Nhất Nguyên đang gặm nhấm tổn thương vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy rồi, nhưng cũng không xem là chuyện gì quan trọng.
Nhân viên phục vụ "Tiêu Bang" đứng ở một góc hội trường chăm chú quan sát toàn bộ cũng nhìn thấy, tầm mắt dừng trên bóng lưng của Mặc Khuynh mấy giây, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ rất nhỏ.
*
Hậu đài của hội đấu giá bày toàn bộ vật phẩm của ngày hôm nay, xếp theo từng hàng phẩm cấp, sau đó theo thứ tự được đưa đến sân khấu phía trước.
Buổi đấu giá hừng hực khí thế, nhân viên phía sau hậu trường đã hơi thả lỏng, như mấy con robot làm một chuỗi những công việc đã được sắp xếp từ trước.
Chợt, bóng tối ập xuống, nuốt gọn toàn bộ ánh sáng, trước mắt chỉ còn một màn tối đen như mực.
Mất điện rồi.
Thoáng qua mười mấy giây im lặng, từ hiện trường lập tức truyền đến tiếng ồn ào sợ hãi, nhân viên phía sau hậu đài đều kéo căng thần kinh, cảnh giác cảm nhận xung quanh.
"Sao tự nhiên lại mất điện?"
"Trông chừng vật phẩm đấu giá!"
"Đều không được chạy loạn!"
Hậu đài vang lên tiếng chỉ đạo, sau đó là tất cả nhân viên tiến tới bên cạnh vật phẩm, bước chân thả nhẹ, nín thở ngưng thần, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên tai.
Bên ngoài hội trường ầm ĩ huyên náo, hậu đài lại im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh căng thẳng nhất, bỗng có một cơn gió thổi qua, gió lạnh mang theo cảm giác quỷ dị khiến nhân viên chợt rùng mình, chỉ thấy có một hơi lạnh từ chân chạy lên đến đỉnh đầu.
Toàn bộ cửa sổ đều bị đóng rồi, gió từ đâu ra?!
...
Trong bóng đêm, một bóng người im lặng không một tiếng động đến gần món vật phẩm đấu giá nào đó, gió thổi qua, trong tích tắc thân ảnh của người kia đã lóe lên hướng về phía cửa, mũi chân chạm mặt đất cũng không phát ra âm thành nào.
Mặc Khuynh lách qua từng người tiến đến cạnh hành lang.
Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Cổ tay Mặc Khuynh bị nắm chặt, bàn tay kia tuy thon dài nhưng sức lực kinh người, cảm giác xâm lược thoáng chốc quấn chặt cổ tay cô.
Ánh mắt Mặc Khuynh thoáng lạnh lẽo, vừa định động thủ thì nghe thấy người kia thấp giọng hỏi: "Mất điện rồi, tiểu thư đây là muốn đi đâu?"
Động tác của cô hơi dừng lại.
"Tạch."
Công tắc ngoài hành lang được đẩy lên, ánh sáng một lần nữa trở lại.
Đèn trên hành lang theo thứ tự sáng lên, chạy dọc đến cuối, tỏa ra một thứ ánh sáng mềm mại.
Mặc Khuynh khẽ nâng mắt, đôi con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt góc cạnh được phủ một tầng ánh sáng mềm mại của Giang Khắc.
Sắc mặt của hắn mang theo hàm ý không rõ, dường như còn có tỉ mỉ quan sát và nghiên cứu tìm tòi.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, cô có thể nhìn rõ từng sợi lông mi nhỏ dài của hắn, ngửi được mùi hương thoang thoảng của tuyết tùng trên đỉnh núi cao từ cơ thể hắn.
Hai hàng lông mi cong vút khẽ giương lên: "Có điện rồi, thả tay được chưa?"
Giang Khắc mỉm cười.
Vừa định thả tay, hành lang chợt vang lên tiếng bước chân, Giang Khắc thoáng đưa mắt nhìn qua, thấy được là bóng dáng của Mặc Tùy An, đổi ngược lại tiếp tục nắm chặt, một tay còn lại nắm lấy bả vai Mặc Khuynh, đè cô lên tường.
Sau đó hơi cúi người.
***.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook