Xin Hãy Ôm Em
-
Chương 344
Không biết đầu kia lại nói câu gì mà biểu cảm của Lâm Dũng Nghị sửng sốt vô cùng, hai phút sau, cuộc điện thoại mới kết thúc.
Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì cháu có thể giúp đỡ."
"Bố, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Lâm Uyển Bạch cũng quan tâm hỏi han.
Lâm Dũng Nghị dường như vẫn chưa tỉnh hẳn sau cuộc gọi vừa rồi, một lúc sau mới tỉnh lại được.
"À, thật ra cũng không có gì..." Tuy rằng khoát tay nói vậy nhưng sắc mặt Lâm Dũng Nghị vẫn còn sự khó hiểu rất đậm, ông giải thích: "Ban nãy ngân hàng gọi điện thoại cho bố! Bố đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho việc di dân, bán hết những thứ ở Băng Thành và di chuyển số tiền còn lại, về cơ bản đã xong xuôi các thủ tục rồi, nhưng bỗng dưng họ nói với bố, bố còn một khoản tiền chưa đụng tới, mười triệu tệ!"
Bốn năm trước, sau khi nhà họ Lâm suy sụp, tài sản của Lâm Dũng Nghị cũng chẳng còn lại là bao. Giờ đây trong tay ông, ngoài căn biệt thự này và một số tiền dưỡng già ra, thì chỉ còn mấy biệt thự ở nước ngoài chuyển nhượng cho Lâm Uyển Bạch làm của hồi môn. Dù sao cũng không bằng được năm xưa, lúc này đối với ông, mười triệu quả thực là một khoản tiền lớn.
"Còn có chuyện tốt như vậy sao?" Lâm Uyển Bạch bất ngờ.
"Đúng vậy, ban nãy nghe xong bố cũng sững người, trên đời làm gì có chuyện tốt bỗng dưng rơi xuống như vậy. Huống hồ bố hoàn toàn không biết gì về khoản tiền này!" Lâm Dũng Nghị gật đầu, khi lên tiếng lần nữa, ngữ khí nặng nề hơn một chút: "Nhưng ban nãy nhân viên ngân hàng nói như đinh đóng cột, chắc chắn có mười triệu, hơn nữa còn nói là Lý Huệ gửi dưới tên của bố!"
Lý Huệ?
Lâm Uyển Bạch sửng sốt.
Cô đưa mắt nhìn Hoắc Trường Uyên, anh cũng nhíu mày.
Lý Huệ đang ở trong tình trạng nào họ hoàn toàn nắm rõ. Bà ta không chỉ một lần chạy tới trước mặt Lâm Dũng Nghị đòi tiền, mà hình như bây giờ còn tồn đọng rất nhiều khoản nợ ở bên ngoài, sao có thể gửi một khoản tiền lớn như thế này. Hơn nữa cho dù có, sao bà ta có thể gửi dưới danh nghĩa một người đã không còn tình nghĩa vợ chồng với mình như Lâm Dũng Nghị?
Việc này quả thực khiến người ta thấy khó hiểu...
...
Tối hôm sau, trong phòng ngủ, ánh đèn màu vàng cam vẫn còn sáng rõ.
Khi Hoắc Trường Uyên bê một cốc sữa từ dưới nhà đi lên như bao ngày, Lâm Uyển Bạch ngồi ở cuối giường vừa mới kết thúc cuộc điện thoại và đặt di động xuống.
Anh nhét cốc sữa vào tay cô, mỉm cười hỏi: "Điện thoại của nhà họ Lâm?"
Lúc đẩy cửa vào, anh nghe thấy cô gọi một tiếng "Bố", ngữ khí có vẻ giống nói với Lâm Dũng Nghị hơn.
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu. Cô uống một ngụm sữa rồi nhíu mày nói với anh: "Bố nói hôm nay ông đi gặp Lý Huệ, hỏi bà ta khoản tiền này rốt cuộc là sao. Nhưng dù hỏi thế nào, Lý Huệ cũng không chịu nói nguồn gốc của nó. Ý bố là muốn anh điều tra một chút!"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên đáp: "Ừm, anh biết rồi."
Khi từ trong phòng tắm đi ra, anh thấy cô vẫn ngồi nguyên ở đó, cốc sữa trong tay thì đã uống hết nhưng vẫn được cô cầm chặt trong tay nãy giờ, cúi mặt nhìn chằm chằm cốc thủy tinh trống trơn đó, ngẩn người.
Hoắc Trường Uyên đi qua, rút chiếc cốc đã hết ra: "Còn nghĩ gì nữa?"
Lâm Uyển Bạch chau mày ngẩng đầu lên, giơ tay giữ lấy cánh tay anh, bất chợt nói: "Hoắc Trường Uyên, em vừa chợt nhớ ra một chuyện..."
"Hử?" Hoắc Trường Uyên cúi người ngồi xuống bên cạnh anh.
"Chính là hôm em bị Lý Huệ sai người bắt cóc suýt nữa thì..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, một lần nữa nhớ lại trải nghiệm đáng sợ đó, tuy cô đã buông bỏ được cảm xúc trong lòng nhưng vẫn còn run rẩy. Ngừng một chút, cô nói tiếp: "Về sau anh tới kịp nhưng bị mấy tên lưu manh đó làm bị thương nghiêm trọng, chẳng phải ngay tối hôm đó đã đưa đi cấp cứu sao. Lúc anh cấp cứu ở trong, ngoài bố em và chủ tịch Hoắc, cả Lục Tịnh Tuyết cũng tới!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, về sau anh đã từng nghe cô kể lại.
"Lục Tịnh Tuyết tới nơi, nhìn thấy em liền hỏi "Sao cô lại ở đây", thái độ của cô ta lúc đó là khá bất ngờ, ánh mắt nhìn em cũng khó tin, giống như lúc đó em không nên xuất hiện ở bệnh viện mà phải ở một nơi khác vậy! Vì lúc đó em chỉ mải lo lắng cho sự an nguy của anh, cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng về sau, em cứ cảm thấy có điều gì khác lạ..."
Nói xong, Lâm Uyển Bạch ngẩng lên nhìn anh, đắn đo một chút rồi nghiêm túc nói: "Hoắc Trường Uyên, nói thật với anh, em vẫn luôn có một suy đoán táo bạo, Lục Tịnh Tuyết rất có thể liên quan tới chuyện này! Lần trước khi em gặp Lý Huệ ở Cục Công an thật ra em đã từng hỏi bà ta, có ai khác sai bà ta bắt cóc em không. Bà ta nói không có nhưng em cứ có linh cảm bà ta nói dối! Nếu trực giác của em là đúng, chuyện này quả thật có liên quan tới Lục Tịnh Tuyết thì trước đó có khi nào Lâm Dao Dao..."
Nuốt nước bọt, bản thân Lâm Uyển Bạch cũng giật mình vì suy nghĩ của mình.
Nghe cô nói xong, hai đầu mày của Hoắc Trường Uyên từ từ nhíu lại, tạo ra một nếp nhăn sâu.
Im lặng khoảng vài giây, anh nheo mắt lại, dưới ánh đèn, đôi mắt anh lóe lên một sự thâm hiểm: "Anh sẽ điều tra rõ ràng!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Thấy cô vẫn mím môi, Hoắc Trường Uyên giơ tay ấn lên khóe môi cô, vuốt phẳng nó ra: "Đừng suy nghĩ nữa, cứ giao lại cho anh, mấy giờ rồi, con gái muốn ngủ rồi đấy!"
Lâm Uyển Bạch bất giác ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Từ lúc kiểm tra ra cô có thai, cô đã quen với việc ngày ngày bị anh giục đi ngủ đúng giờ. Nhưng nghe thấy anh mở miệng là nói "con gái yêu", chẳng hiểu sao cô bắt đầu so đo. Cô hỏi rầu rĩ: "Hoắc Trường Uyên, bây giờ trong mắt anh có phải chỉ còn con gái thôi không?"
Ai cũng nói con gái là người tình kiếp trước của bố, câu này thật sự không sai!
Đừng nói đến việc đứa con trong bụng tạm thời còn chưa rõ giới tính, bây giờ anh đã bắt đầu càm ràm rồi, phải chăng tới ngày nó chào đời, trong trái tim anh sẽ không còn vị trí của cô nữa?
Thấy cô oán thán, Hoắc Trường Uyên cười thành tiếng: "Ghen à?"
"Còn lâu ấy..."
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới nhận ra phản ứng của mình hơi dữ dội, cô xấu hộ và gượng gạo quay mặt đi phủ nhận.
Hoắc Trường Uyên nắm lấy cằm cô, quay mặt cô lại, rướn môi trêu một câu: "Ghen với cả con gái của mình!"
Bị anh nói, Lâm Uyển Bạch càng thêm xấu hổ, cô lẩm bẩm cãi một câu: "Thì anh vẫn ghen với con trai mình đấy thôi!"
Sau khi mang thai, da dẻ của cô còn mềm mại hơn. Cô vừa rửa mặt xong, mấy sợi lông tơ trên mặt cũng nhìn thấy rõ. Nhìn dáng vẻ xấu hổ lúc này của cô, Hoắc Trường Uyên rung động, không kìm được lòng, cúi xuống hôn cô.
Sau một tiếng ngâm nga, đôi tay buông thõng của cô chợt bám lấy vai anh.
Nụ hôn vào thời điểm này, cả hai đều cố gắng kiểm soát, nếu không đêm dài đằng đẵng, khó chịu nhất vẫn là chính họ...
Buông ra khi còn chưa thỏa mãn, nụ cười bên môi Hoắc Trường Uyên lan vào tận đáy mắt: "Toàn là mùi sữa!"
...
Chập tối, ra khỏi tòa nhà văn phòng, Lâm Uyển Bạch nhìn ngay thấy chiếc xe trắng đỗ bên đường.
Bây giờ cô đã đi về phía anh ngay trước mặt mọi người như một thói quen rồi, điềm nhiên tự tại phối hợp cùng Hoắc Trường Uyên rắc đầy "cẩu lương". Nhưng nếu họ làm ra hành động thân mật gì, cô vẫn đỏ mặt ngượng ngùng.
Sau khi cho xe chạy, Hoắc Trường Uyên liếc sang nhìn cô: "Chiều nay em xin nghỉ hai tiếng để làm gì vậy?"
"Làm sao anh biết..." Lâm Uyển Bạch kinh ngạc chớp chớp mắt.
Nhưng chớp mắt cô đã hiểu ra, bây giờ khắp công ty từ trên xuống dưới còn ai không biết quan hệ giữa họ chứ. Còn chẳng cần Tiểu Triệu báo cáo nữa, đích thân tổng giám đốc sẽ giám sát cẩn thận, tin rằng cô có bất cứ chuyện gì, Hoắc Trường Uyên ngồi ở Hoắc Thị cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lâm Uyển Bạch âm thầm bĩu môi, trả lời: "Trưa nay Sơ Vũ qua rủ em đi ăn, nói chuyện khá lâu, vừa hay lại tới ngày khám thai, hôm nay anh họp nhiều không tiện ra ngoài nên em bảo cô ấy đi cùng em luôn!"
Trịnh Sơ Vũ chạy tới tìm cô, miệng lải nhải mười câu thì tới chín câu liên quan đến Lê Giang Nam.
Không gì khác ngoài những sự oán trách. Dường như cô ấy đã bày ra đủ các trò mà vẫn không có tiến triển gì. Lê Giang Nam vẫn là viên đá vừa thối vừa cứng đầu ấy, khiến Trịnh Sơ Vũ thẳng thừng phỉ nhổ: Cái gì mà nữ theo đuổi nam như cách một lớp màng sa, rõ ràng là lớp khiên chống đạn mới phải!
"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười, hỏi tiếp: "Con gái sao rồi?"
"Phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh!" Lâm Uyển Bạch cười tít mắt.
Nghe xong, khóe môi Hoắc Trường Uyên khẽ rướn lên.
Buổi tối trở về phòng ngủ, trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào, còn Hoắc Trường Uyên thì quấn khăn tăm quanh hông, ngồi dựa vào đầu giường, đắp một chiếc chăn mỏng lên người, hai tay cầm cuốn sách về thai phụ và trẻ sơ sinh, chuyên chú đọc.
Sau khi tiếng nước dừng, chẳng bao lâu sau, Lâm Uyển Bạch kéo cửa đi ra.
Ở trong đó cô đã sấy tóc khô một nửa, mấy lọn tóc trước trán và bên mai xõa tung. Cô đi tới bên giường, vén chăn nằm vào trong, len lỏi xuống dưới cánh tay anh như một con cá.
Hai cánh tay phủ phục lên ngực anh, cô ngẩng lên chớp chớp mắt nhìn anh.
Cô vừa tắm xong, ngoài mùi thơm của dầu gội đầu ra thì mùi sữa tắm trên người giống anh y hệt, thi thoảng lại phảng phất, trêu ghẹo trái tim anh, dần dần anh chẳng đọc vào đầu những con chữ trên sách nữa.
Nhưng cô lại không chịu nằm yên, tay đặt lên ngực anh, cằm ngước lên, dáng vẻ như chủ động hôn anh.
Hoắc Trường Uyên làm gì còn tâm trạng đọc sách. Tâm trạng của anh vô thức bị cô dụ dỗ. Anh gấp sách lại, đặt lên tủ đầu giường. Khi cúi xuống, môi anh vừa hay chạm phải đôi môi cô hướng đến.
Thời gian họ ở bên nhau không còn ngắn nữa nhưng thật ra số lần cô chủ động đếm trên đầu ngón tay.
Thế nên, mỗi lần như vậy Hoắc Trường Uyên đều rung động.
Chỉ có điều rung động qua đi, thứ tiếp theo kéo tới là máu huyết sục sôi. Anh bỗng dưng nuốt nước bọt, cảm giác hơi thở của mình trở nên nặng nề. Anh vội vàng ngẩng đầu kéo cô vào lòng, thở một cách khó nhọc.
Hơi thở của Lâm Uyển Bạch cũng trở nên hỗn loạn. Cô cựa quậy, dựa đầu vào tai anh, giọng nói vừa khẽ vừa ngượng ngùng: "Đã ba tháng rồi, hôm nay em có hỏi, bác sỹ bảo bây giờ được rồi..."
Nói đến mấy chữ cuối, giọng cô cũng run lên vì xấu hổ.
Nghĩ tới chuyện hôm nay sau khi làm siêu âm, trước khi về cô còn quay lại hỏi bác sỹ chuyện này, cô vẫn còn cảm thấy vành tai nóng như bị đốt.
Nghe thấy vậy, đầu mày và đuôi mày của Hoắc Trường Uyên đều nhướng rất cao.
Tính nhẩm ngày tháng thì đúng là ba tháng thật rồi, hóa ra anh đã làm hòa thượng lâu tới vậy!
Lòng bàn tay giữ lấy gáy cô, anh cố tình phả hơi nóng lên mắt và mũi cô, trêu chọc: "Hôm nay em đặc biệt chạy tới bệnh viện để hỏi hả?"
"Còn lâu!" Lâm Uyển Bạch đỏ rần mặt, tự ngụy biện cho bản thân: "Em đi siêu âm, tiện thể thì hỏi thôi..."
Hoắc Trường Uyên khẽ cười thành tiếng, ngay sau đó anh lật người, cẩn thận đặt cô xuống gối, chống hai cánh tay sang hai bên, không để người mình đè vào bụng cô. Đôi mắt sâu của anh đỏ rực như lửa, chất giọng khàn lúc này nghe cực kỳ mê sảng: "Uyển Uyển, anh muốn em!"
Đây không chỉ là một từ "nhớ"* đơn thuần, Lâm Uyển Bạch biết nó ám chỉ điều gì.
*Một từ có hai nghĩa.
Việc gần gũi nhất giữa hai người đang yêu, trống trải lâu như vậy, sao cô lại không nhớ anh chứ?
Cô cắn môi, ngượng ngập run rẩy nói: "Em cũng vậy..."
"Chắc chắn là được rồi chứ?" Hoắc Trường Uyên vẫn khá thận trọng.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu.
Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, Hoắc Trường Uyên cúi xuống, hôn cô một lần nữa, đồng thời đưa ngón tay, vuốt lên mi mắt cô: "Đừng lo lắng, anh sẽ rất nhẹ nhàng!"
Nhiệt độ trong phòng ngủ tăng cao đột ngột, cùng với khuỷu tay cơ bắp giơ lên, chiếc khăn tắm rơi xuống nền nhà...
...
Thứ Bảy, tại nhà ông cụ Lục.
Nghe thấy người làm chào một tiếng "Tiểu thư Uyển Bạch" rồi đưa dép đi trong nhà cho mình, Lâm Uyển Bạch cảm ơn một tiếng rồi đi vào trong.
Hôm đó sau khi Lục Học Lâm được đưa đi cấp cứu, ông còn ở thêm bệnh viện mấy hôm nhưng không cho cô tới thăm vì sợ cô đang mang thai còn phải lo lắng cho mình. Sau đó bắt đầu đi làm trở lại, cô cũng mãi chưa đến thăm được, chỉ liên lạc qua điện thoại.
Bây giờ nhìn lại, khí sắc của ông tuy đã ổn trở lại nhưng tinh thần lại không được phong độ ngời ngời như lần đầu gặp cô. Dường như ông già đi nhiều, vừa tiều tụy vừa cô độc.
Cô chỉ không ngờ trong phòng khách ngoài Lục Học Lâm ra còn có một Lục Tịnh Tuyết với nét mặt đau buồn.
"Bố, bố thật sự không cần mẹ nữa sao, cũng không cần con nữa?"
Lục Học Lâm thở dài, nhíu mày vỗ vỗ lên bàn tay đang khoác cánh tay mình của con gái: "Tịnh Tuyết, con là con gái của bố, sao bố lại không cần con được!"
Ông chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ con cái, chỉ không cần người vợ đó nữa mà thôi.
Tuy rằng sau khi biết chân tướng, ông vừa giận vừa căm Nguyễn Chính Mai nhưng vẫn ân oán phân minh, tuyệt đối không đổ sự thù hận ấy lên đầu con gái. Dù sao cũng là máu mủ của mình, là được ông cưng chiều, yêu thương từ nhỏ tới lớn, dĩ nhiên ông không thể bỏ!
Lục Tịnh Tuyết dựa đầu vào người ông, nghẹn ngào nói: "Nhưng từ sau khi bố ra viện thì không về nhà mình nữa! Ngày nào mẹ cũng ở nhà, cả đêm không chợp mắt. Con hay thấy mẹ len lén gạt nước mắt, bố theo con về nhà đi được không?"
"Nơi đó đã không còn là nhà của bố nữa." Lục Học Lâm lắc đầu.
"Bố, bố nhất định muốn ly hôn với mẹ sao?" Nghe thấy vậy, nước mắt Lục Tịnh Tuyết chợt trào ra: "Con biết mẹ đã sai. Bố tha thứ cho mẹ đi có được không, bà cũng rất hối hận với những việc mình làm thời trẻ! Bố mẹ đã sống với nhau suốt bao nhiêu năm, tuổi này rồi còn ly hôn quả thực không phù hợp. Mẹ càng không muốn ly hôn với bố. Bà rất yêu bố, một lòng muốn xin bố tha thứ, bố hay cho bà một cơ hội sửa sai đi! Bố, con gái từ nhỏ chưa xin bố điều gì, con chỉ xin bố đừng ly hôn với mẹ, đừng để con trở thành đứa con không cha không mẹ!"
Tục ngữ có câu, không gì quý hơn biết sai mà sửa.
Nhưng có những sai lầm một khi đã gây ra là không thể cứu vãn, huống hồ còn là một mạng người!
Biểu cảm của Lục Học Lâm không chút xao động, ông vẫn bình thản nói: "Tịnh Tuyết, con không cần khuyên nhủ nhiều, lòng bố đã quyết! Không phải con không có bố, có mẹ. Con vẫn là con gái của bố, nhưng cả đời này, bố mẹ chắc chắn không thể làm vợ chồng nữa!"
Tối đó sau khi được đưa tới bệnh viện, Lục Học Lâm tiếp tục ở lại viện là vì ông quyết tâm không về nhà.
Giống như ông vừa nói, căn nhà ấy không còn là nhà của ông nữa, hoặc có thể nói từ đầu tới cuối nó chưa bao giờ là nhà của ông. Sau khi ra viện, ông về thẳng nhà ông cụ Lục, bảo người làm dọn dẹp một phòng ngủ dành cho khách để ông ở lại, có thể thấy quyết tâm ly hôn của ông.
Lục Học Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng khách bèn dịu dàng lên tiếng: "Uyển Bạch, con tới đấy à!"
"Bố..." Lâm Uyển Bạch gật đầu rồi đi vào trong.
Lục Học Lâm không về nhà nữa, hôm qua ngay cả đồ đạc cũng sai người dọn dẹp rồi chuyển sang đây, một lòng muốn ly hôn với Nguyễn Chính Mai. Lục Tịnh Tuyết không còn cách nào khác, đành phải thi thoảng chạy tới đây khuyên bố hồi tâm chuyển ý, có điều mãi vẫn chưa được như ý nguyện.
Thấy thái độ của Lục Học Lâm cứng rắn, lại thấy Lâm Uyển Bạch đi vào, Lục Tịnh Tuyết đành bỏ cuộc, đứng dậy: "Vậy con lên gác thăm ông nội!"
Lục Học Lâm sao không hiểu suy nghĩ của con gái nhưng cũng không cản, gật đầu: "Ừm, đi đi!"
Lục Tịnh Tuyết gạt gạt giọt lệ nơi khóe mắt tỏ vẻ đau lòng sau đó đi ra khỏi phòng khách.
Hai người họ một người đi vào, một người đi ra, vừa hay giáp mặt nhau nhưng chỉ nhìn vào mắt nhau khoảnh khắc đi ngang qua.
Lâm Uyển Bạch cảm giác có một luồng khí lạnh từ tận sâu trong lòng dâng lên, bàn tay buông thõng bất giác nắm chặt lại.
Bình thường dù là lúc nào, Lục Tịnh Tuyết cũng mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, giữ thái độ tao nhã, rất khó đọc được cảm xúc. Đây là lần đầu tiên, cô đọc được sự thù hận chân thật từ ánh mắt của cô ta. Cho dù nó biến mất rất nhanh nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Ý hận đó dường như đang chất vấn cô trong im lặng: Cô không những giật chồng chưa cưới của tôi còn giật cả bố của tôi, bây giờ còn khiến gia đình tôi nhà tan cửa nát!
Lâm Uyển Bạch không hề run sợ.
Ngay sau khi đi lướt qua, Lục Tịnh Tuyết đi lên tầng hai, còn cô đi vào ngồi xuống bên cạnh Lục Học Lâm, quan tâm hỏi: "Bố, mấy hôm nay sức khỏe của bố vẫn ổn chứ?"
"Đừng lo, bố rất ổn, vì mẹ con, bố sẽ rất ổn!" Lục Học Lâm gật đầu để cô yên tâm.
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên gác: "Sơ Vũ và cô Học Phương cũng tới rồi ạ?"
Hôm nay cô tới đây một mình. Đưa bánh bao nhỏ đi học võ xong thì tiện đường nhờ chú Lý đưa mình qua đây, đợi Hoắc Trường Uyên xong việc tới đón. Trước đó cô có liên lạc với Trịnh Sơ Vũ, biết cô ấy đang ở nhà ông cụ Lục.
"Ừm, đang ở trên gác thăm ông nội con!" Lục Học Lâm thở dài, ôn hòa nói: "Uyển Bạch, hồi đó Học Phương còn nhỏ tuổi, khá bồng bột, cũng dễ bị người ta lợi dụng. Tuy rằng sau khi biết chuyện, bố rất giận dữ hành động đó của nó nhưng chung quy xuất phát điểm của nó vẫn là vì người anh trai này... Con cũng đừng trách cô ấy!"
Lâm Uyển Bạch cắn môi gật đầu.
Lục Học Lâm day day trán, dường như gần đây ông không được nghỉ ngơi đầy đủ. Ông nói mình hơi mệt, muốn về phòng nằm một chút, Lâm Uyển Bạch bèn đứng dậy, dìu ông lên tầng ba.
Ở tận cùng hành lang tầng hai, khi đi ra khỏi phòng ngủ chính, Lục Tịnh Tuyết khép cửa lại, sắc mặt rất khó coi. Nếu là ở nhà mình, cô ta nhất định sẽ gỡ bỏ lớp mặt nạ, điên cuồng đập đồ.
Ban nãy ở dưới nhà không thuyết phục được Lục Học Lâm, cô ta đành ký gửi hy vọng vào ông cụ Lục, muốn cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân giúp mẹ. Nhưng không ngờ sau khi đi vào phòng, hai mẹ con Lục Học Phương và Trịnh Sơ Vũ cũng có mặt.
Chuyện của Nguyễn Chính Mai có một phần lớn bị Lục Học Phương vạch trần. Có mặt bà, cô ta dĩ nhiên không tiện nói gì. Lục Tịnh Tuyết rưng rưng nước mắt nói mấy lời, cuối cùng ông cụ Lục chỉ thở dài, lắc đầu tỏ ý lực bất tòng tâm, không muốn can dự vào nữa.
Đón ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, di động đổ chuông, Lục Tịnh Tuyết liếc nhìn màn hình rồi bắt máy.
"Alô, mẹ!"
Đầu kia sốt sắng hỏi gì đó, Lục Tịnh Tuyết day day thái dương, sau đó nghiến răng, bất lực lắc đầu: "Bố vẫn rất kiên quyết..."
Gần như cô ta vừa nói xong, đầu kia điện thoại đã vọng tới tiếng khóc của Nguyễn Chính Mai, nghe mà cô ta khó thở, khó chịu. Sau khi ngắt máy, tiếng khóc của mẹ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Bộ móng tay đẹp của Lục Tịnh Tuyết như sắp đâm thủng màn hình điện thoại.
Lúc này nỗi oán hận của cô ta chưa bao giờ lớn đến thế!
Bỏ di động vào túi xách, sắc mặt Lục Tịnh Tuyết dần dần bình thường trở lại. Khi quay người chuẩn bị đi về phía cầu thang, cô ta nghe thấy tiếng bước chân từ tầng ba vọng xuống, loáng thoáng còn thấy một bóng dáng nhỏ bé.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt là một đôi chân đi dép lê, sau đó là một chân nhỏ nhắn cùng một cái bụng vẫn còn khá bằng phẳng...
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tịnh Tuyết ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
Phòng của Lục Học Lâm ở tầng ba. Sau khi đưa ông về phòng, hai bố con nói chuyện không lâu thì Hoắc Trường Uyên gọi điện tới. Anh đã lái xe đi vào khu nhà rồi, khoảng hai, ba phút nữa là tới nơi.
Nghĩ bụng lớp học võ của bánh bao nhỏ cũng sắp đến giờ tan, cô không ở lại thêm nữa mà chào tạm biệt Lục Học Lâm.
Lâm Uyển Bạch định vào chào ông cụ Lục một tiếng nhưng lại nghĩ không chỉ có Lục Tịnh Tuyết mà còn có cả mẹ con Lục Học Phương ở đó. Cô vẫn luôn có thiện cảm với người cô này, nhưng sau khi biết những gì đối phương đã làm, cô không tránh khỏi có chút gượng gạo, gặp mặt e là cả hai sẽ khó xử nên cô dứt khoát tạm thời tránh mặt.
Khi đi xuống tầng hai, cô lại một lần nữa chạm mặt Lục Tịnh Tuyết.
So với lúc nãy gặp ở dưới phòng khách thì không có gì khác thường, Lâm Uyển Bạch hờ hững quay đi.
Phía trước Lục Tịnh Tuyết có một người làm đang bê một chiếc khay không, có lẽ vừa mang thuốc vào cho ông cụ Lục đi ra. Đi tới trước mặt cô, người đó cung kính chào một tiếng: "Tiểu thư Uyển Bạch!"
Sau đó lập tức dừng bước, nhường cho cô đi xuống trước.
Lâm Uyển Bạch mỉm cười gật đầu, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"A..."
Có điều vừa nhấc chân định giẫm xuống bậc tiếp theo. Người làm vừa nhường bước cho cô bất ngờ kêu lên, cô vô thức quay đầu, còn chưa kịp nhìn xem có chuyện gì xảy ra thì cảm giác eo sau bị bàn tay vô duyên vô cớ đưa ra của người làm đẩy một cái.
Một giây sau, cả người cô lảo đảo ngã xuống cầu thang...
Cô trợn to mắt, trong lúc hoảng hốt, chỉ biết giơ tay bừa bám chặt tay vịn cầu thang.
Tai nạn tới quá nhanh không cho Lâm Uyển Bạch thời gian phản ứng.
Cô chỉ có thể dựa vào bản năng, giơ tay bừa bám lấy thứ gì đó có thể bám được, còn tay kia thì ôm chặt lấy bụng.
Cũng may trong khoảnh khắc đột ngột này, cơ thể cô tự nảy sinh phản ứng bản năng, nhờ việc bám tay vào tay vịn cầu thang mà ngăn lại quán tính tiếp tục ngã xuống dưới. Cô chỉ trượt đi hai bậc thềm, dùng các bộ phận khác của cơ thể đỡ lại, không có chuyện rơi từ trên cao xuống một cách đáng sợ.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn đau tới nhăn mặt nhăn mày, có dòng mồ hôi lạnh liên tục túa ra.
Người làm kia lúc này đã sợ đến ngây người, kinh hoàng nhìn cảnh tượng đột ngột xảy ra trước mắt, chiếc khay trong tay rơi thẳng xuống đất, hoảng loạn lao về phía cô: "A! Tiểu thư Uyển Bạch!"
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lâm Uyển Bạch đã cảm thấy cả người ướt sũng.
Con...
Bây giờ cô lo lắng về đứa bé nhất.
Người làm trợn tròn mắt, mặt bối rối: "Tiểu thư Uyển Bạch! Tôi xin lỗi, cô có sao không? Bị thương ở đâu rồi, cô đừng làm tôi sợ! Tôi không biết sẽ đụng phải cô..."
"Cô làm ăn kiểu gì đấy hả!" Cách đó một quãng, Lục Tịnh Tuyết cũng đi xuống, miệng quát.
"Tiểu thư Tịnh Tuyết tôi xin lỗi, xin lỗi!" Người làm vội vã cúi gập người xuống.
Lục Tịnh Tuyết bực dọc quay đi, chủ động đưa tay về phía cô: "Bị ngã có nặng không, tôi dìu cô được chứ?"
Nhìn bàn tay được sơn móng tuyệt đẹp đó, Lâm Uyển Bạch không nhúc nhích, ngược lại co rụt người về sau né tránh.
Lúc này, dưới nhà vang lên tiếng của một người đàn ông.
"Uyển Uyển!"
Ở khoảng cách mười mấy bậc cầu thang, Hoắc Trường Uyên sải vài ba bậc, lao tới như tên bắn: "Thế này là sao!"
Anh đánh xe vào trong sân, không thấy cô đi ra nên đỗ xe đó, đi vào nhà. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh cô ngã ngồi trên bậc cầu thang. Mặt anh tái nhợt đi, thái dương đổ mồ hôi lạnh. Khi nhìn thấy cô dùng tay ôm bụng, anh suýt ngừng thở.
Anh nhanh chóng và cẩn thận bế cô lên.
Lục Tịnh Tuyết nhìn thấy anh, dịu giọng tiến lên: "Trường Uyên, anh đừng sốt sắng! Là người làm không để ý, lúc xuống cầu thang không cẩn thận va phải cô ấy, người lảo đảo nên ngã!"
Bị cô ta nhắc đến như vậy, người đứng bên cạnh gần như quỳ rạp xuống, sợ đến bật khóc, hoảng loạn không biết phải làm sao: "Xin lỗi, xin lỗi! Tiểu thư Uyển Bạch, cô không sao chứ? Tôi thật sự không cẩn thận, chứ không cố ý đâu! Tôi cũng không hiểu tại sao bỗng nhiên trượt chân va phải cô. Cô tuyệt đối không thể có chuyện gì được nếu không tôi tội đáng muôn chết..."
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên u ám như mây mù tháng Sáu, anh lạnh lùng đi ngang qua.
Lâm Uyển Bạch túm lấy áo vest của anh, cắn môi run rẩy nói: "Hoắc Trường Uyên, mau đưa em đến bệnh viện, em đau bụng..."
Khi những người trên gác nghe thấy tiếng động lần lượt chạy ra thì Hoắc Trường Uyên đã bế cô đi khỏi biệt thự.
Trên đường, chiếc ô tô trắng tăng tốc, Hoắc Trường Uyên cũng không dám phóng xe quá liều, sợ không cẩn thận lại làm cô nghiêng ngả. Bàn tay anh nắm vô lăng chặt tới nỗi như sắp đâm sâu vào nó, trái tim cứ thắt lại.
Lâm Uyển Bạch được cài dây an toàn cẩn thận ngồi bên ghế lái phụ, người co quắp. Cô cúi đầu, hai tay vẫn ôm chặt bụng như lúc trước.
Cô thật sự rất sợ hãi.
Dọc đường, cô liên tục sờ tay xuống dưới, chỉ sợ phát hiện thấy có sự ướt át nào đó, cũng may chưa thấy chảy máu.
Cho dù như vậy, Lâm Uyển Bạch vẫn thấp thỏm. Trước mắt là sương mù dày đặc, thậm chí cô không dám khóc, sợ hãi chỉ dám cầu nguyện trong lòng: Con tuyệt đối không thể có chuyện gì được...
Hai người họ mong chờ lâu như vậy, khó khăn lắm mới có bất ngờ ghé thăm. Mỗi ngày Hoắc Trường Uyên đều mong ngóng con gái của họ chào đời. Nếu cứ vô duyên vô cớ mất đi như vậy, cô nhất định buồn chết!
"Con, Hoắc Trường Uyên, nhất định phải giữ con..."
Lâm Uyển Bạch ngước lên nhìn anh, nghẹn ngào lẩm bẩm.
Chạm phải đôi mắt đỏ rực của cô, Hoắc Trường Uyên càng thêm đau lòng. Nhân lúc đèn đỏ, anh đưa tay lau mồ hôi cho cô, sau đó nắm chặt tay cô, nói rành mạch: "Uyển Uyển đừng sợ, có anh ở đây, cả em và con nhất định sẽ không sao!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Giọng anh mang đầy sức mạnh, khiến trái tim thấp thỏm của cô như có được sự bình yên.
Qua khoảng năm sáu phút sau, cô nghe thấy anh nói: "Tới bệnh viện rồi!"
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy tòa nhà bệnh viện qua cửa sổ. Trước cửa có bác sỹ và y tá chạy ra đón. Ban nãy ở dọc đường anh có gọi điện thoại liên lạc, họ đã đẩy sẵn giường ra đợi rồi.
Nhìn thấy những thiên thần áo trắng ấy, cuối cùng cô cũng yên tâm hơn, ý thức dần dần tan rã.
Khi cô tỉnh lại, trong tầm mắt là một màu trắng xóa, cô đã nằm trong phòng bệnh VIP rồi.
"Tiểu Bạch! Chị tỉnh rồi!"
Chớp chớp mắt một cái, có giọng nói réo rắt lọt vào tai.
Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy Trịnh Sơ Vũ đang ngồi phục bên cạnh giường, kích động nhìn cô: "Sơ Vũ..."
Sau khi gọi một tiếng, cô lập tức nhớ ra điều gì, căng thẳng đưa tay sờ lên bụng mình.
Vì vừa tròn ba tháng chưa lâu vẫn chưa to lắm nên lúc này cô nằm trên giường, chẳng thể sờ ra được rốt cuộc còn hay mất.
"Đừng căng thẳng, đứa bé không sao, rất an toàn!" Trịnh Sơ Vũ hiểu nỗi lo của cô, vội nói luôn để cô yên tâm: "Tôi đã hỏi bác sỹ rồi, cũng may thai nhi qua ba tháng đầu đã ổn định, thêm nữa lúc đó cô phản ứng nhanh, dùng cánh tay và chân đỡ lại không ít quán tính, nếu không để bụng bị va chạm thì hậu quả thật không dám tưởng tượng! Bây giờ chỉ hết hồn một phen, động thai một chút. Bác sỹ nói chị cũng vì quá sợ hãi nên mới ngất đi, sau này về nhà cố gắng tĩnh dưỡng là được!"
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch mừng đến bật khóc.
May quá, may quá...
Cảm tạ trời đất con không sao, đúng là hết hồn một phen. Dọc đường tới bệnh viện, mỗi giây đều là sự giày vò. Nếu sinh mệnh nhỏ trong bụng cô cứ thế mất đi, e là cô không biết làm sao để đối mặt, tuyệt đối không ít hơn bốn năm trước khi mất bánh bao nhỏ.
Thấy cô dáo dác kiếm tìm, Trịnh Sơ Vũ biết cô đang tìm Hoắc Trường Uyên bèn giải thích: "Anh Trường Uyên đang ra ngoài nghe điện thoại. Anh ấy sợ quấy rầy chị, chắc sẽ quay vào nhanh thôi!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Anh chắc chắn là sợ lắm!
Tuy rằng Hoắc Trường Uyên luôn an ủi cô đừng sợ, có anh, anh tuyệt đối sẽ không để cô và con găp chuyện gì, nhưng lúc được anh bế lên xe, cô có thể cảm nhận được từng ngón tay và cả hơi thở của anh đều run rẩy...
Hết chương 344
Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì cháu có thể giúp đỡ."
"Bố, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Lâm Uyển Bạch cũng quan tâm hỏi han.
Lâm Dũng Nghị dường như vẫn chưa tỉnh hẳn sau cuộc gọi vừa rồi, một lúc sau mới tỉnh lại được.
"À, thật ra cũng không có gì..." Tuy rằng khoát tay nói vậy nhưng sắc mặt Lâm Dũng Nghị vẫn còn sự khó hiểu rất đậm, ông giải thích: "Ban nãy ngân hàng gọi điện thoại cho bố! Bố đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho việc di dân, bán hết những thứ ở Băng Thành và di chuyển số tiền còn lại, về cơ bản đã xong xuôi các thủ tục rồi, nhưng bỗng dưng họ nói với bố, bố còn một khoản tiền chưa đụng tới, mười triệu tệ!"
Bốn năm trước, sau khi nhà họ Lâm suy sụp, tài sản của Lâm Dũng Nghị cũng chẳng còn lại là bao. Giờ đây trong tay ông, ngoài căn biệt thự này và một số tiền dưỡng già ra, thì chỉ còn mấy biệt thự ở nước ngoài chuyển nhượng cho Lâm Uyển Bạch làm của hồi môn. Dù sao cũng không bằng được năm xưa, lúc này đối với ông, mười triệu quả thực là một khoản tiền lớn.
"Còn có chuyện tốt như vậy sao?" Lâm Uyển Bạch bất ngờ.
"Đúng vậy, ban nãy nghe xong bố cũng sững người, trên đời làm gì có chuyện tốt bỗng dưng rơi xuống như vậy. Huống hồ bố hoàn toàn không biết gì về khoản tiền này!" Lâm Dũng Nghị gật đầu, khi lên tiếng lần nữa, ngữ khí nặng nề hơn một chút: "Nhưng ban nãy nhân viên ngân hàng nói như đinh đóng cột, chắc chắn có mười triệu, hơn nữa còn nói là Lý Huệ gửi dưới tên của bố!"
Lý Huệ?
Lâm Uyển Bạch sửng sốt.
Cô đưa mắt nhìn Hoắc Trường Uyên, anh cũng nhíu mày.
Lý Huệ đang ở trong tình trạng nào họ hoàn toàn nắm rõ. Bà ta không chỉ một lần chạy tới trước mặt Lâm Dũng Nghị đòi tiền, mà hình như bây giờ còn tồn đọng rất nhiều khoản nợ ở bên ngoài, sao có thể gửi một khoản tiền lớn như thế này. Hơn nữa cho dù có, sao bà ta có thể gửi dưới danh nghĩa một người đã không còn tình nghĩa vợ chồng với mình như Lâm Dũng Nghị?
Việc này quả thực khiến người ta thấy khó hiểu...
...
Tối hôm sau, trong phòng ngủ, ánh đèn màu vàng cam vẫn còn sáng rõ.
Khi Hoắc Trường Uyên bê một cốc sữa từ dưới nhà đi lên như bao ngày, Lâm Uyển Bạch ngồi ở cuối giường vừa mới kết thúc cuộc điện thoại và đặt di động xuống.
Anh nhét cốc sữa vào tay cô, mỉm cười hỏi: "Điện thoại của nhà họ Lâm?"
Lúc đẩy cửa vào, anh nghe thấy cô gọi một tiếng "Bố", ngữ khí có vẻ giống nói với Lâm Dũng Nghị hơn.
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu. Cô uống một ngụm sữa rồi nhíu mày nói với anh: "Bố nói hôm nay ông đi gặp Lý Huệ, hỏi bà ta khoản tiền này rốt cuộc là sao. Nhưng dù hỏi thế nào, Lý Huệ cũng không chịu nói nguồn gốc của nó. Ý bố là muốn anh điều tra một chút!"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên đáp: "Ừm, anh biết rồi."
Khi từ trong phòng tắm đi ra, anh thấy cô vẫn ngồi nguyên ở đó, cốc sữa trong tay thì đã uống hết nhưng vẫn được cô cầm chặt trong tay nãy giờ, cúi mặt nhìn chằm chằm cốc thủy tinh trống trơn đó, ngẩn người.
Hoắc Trường Uyên đi qua, rút chiếc cốc đã hết ra: "Còn nghĩ gì nữa?"
Lâm Uyển Bạch chau mày ngẩng đầu lên, giơ tay giữ lấy cánh tay anh, bất chợt nói: "Hoắc Trường Uyên, em vừa chợt nhớ ra một chuyện..."
"Hử?" Hoắc Trường Uyên cúi người ngồi xuống bên cạnh anh.
"Chính là hôm em bị Lý Huệ sai người bắt cóc suýt nữa thì..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, một lần nữa nhớ lại trải nghiệm đáng sợ đó, tuy cô đã buông bỏ được cảm xúc trong lòng nhưng vẫn còn run rẩy. Ngừng một chút, cô nói tiếp: "Về sau anh tới kịp nhưng bị mấy tên lưu manh đó làm bị thương nghiêm trọng, chẳng phải ngay tối hôm đó đã đưa đi cấp cứu sao. Lúc anh cấp cứu ở trong, ngoài bố em và chủ tịch Hoắc, cả Lục Tịnh Tuyết cũng tới!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, về sau anh đã từng nghe cô kể lại.
"Lục Tịnh Tuyết tới nơi, nhìn thấy em liền hỏi "Sao cô lại ở đây", thái độ của cô ta lúc đó là khá bất ngờ, ánh mắt nhìn em cũng khó tin, giống như lúc đó em không nên xuất hiện ở bệnh viện mà phải ở một nơi khác vậy! Vì lúc đó em chỉ mải lo lắng cho sự an nguy của anh, cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng về sau, em cứ cảm thấy có điều gì khác lạ..."
Nói xong, Lâm Uyển Bạch ngẩng lên nhìn anh, đắn đo một chút rồi nghiêm túc nói: "Hoắc Trường Uyên, nói thật với anh, em vẫn luôn có một suy đoán táo bạo, Lục Tịnh Tuyết rất có thể liên quan tới chuyện này! Lần trước khi em gặp Lý Huệ ở Cục Công an thật ra em đã từng hỏi bà ta, có ai khác sai bà ta bắt cóc em không. Bà ta nói không có nhưng em cứ có linh cảm bà ta nói dối! Nếu trực giác của em là đúng, chuyện này quả thật có liên quan tới Lục Tịnh Tuyết thì trước đó có khi nào Lâm Dao Dao..."
Nuốt nước bọt, bản thân Lâm Uyển Bạch cũng giật mình vì suy nghĩ của mình.
Nghe cô nói xong, hai đầu mày của Hoắc Trường Uyên từ từ nhíu lại, tạo ra một nếp nhăn sâu.
Im lặng khoảng vài giây, anh nheo mắt lại, dưới ánh đèn, đôi mắt anh lóe lên một sự thâm hiểm: "Anh sẽ điều tra rõ ràng!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Thấy cô vẫn mím môi, Hoắc Trường Uyên giơ tay ấn lên khóe môi cô, vuốt phẳng nó ra: "Đừng suy nghĩ nữa, cứ giao lại cho anh, mấy giờ rồi, con gái muốn ngủ rồi đấy!"
Lâm Uyển Bạch bất giác ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Từ lúc kiểm tra ra cô có thai, cô đã quen với việc ngày ngày bị anh giục đi ngủ đúng giờ. Nhưng nghe thấy anh mở miệng là nói "con gái yêu", chẳng hiểu sao cô bắt đầu so đo. Cô hỏi rầu rĩ: "Hoắc Trường Uyên, bây giờ trong mắt anh có phải chỉ còn con gái thôi không?"
Ai cũng nói con gái là người tình kiếp trước của bố, câu này thật sự không sai!
Đừng nói đến việc đứa con trong bụng tạm thời còn chưa rõ giới tính, bây giờ anh đã bắt đầu càm ràm rồi, phải chăng tới ngày nó chào đời, trong trái tim anh sẽ không còn vị trí của cô nữa?
Thấy cô oán thán, Hoắc Trường Uyên cười thành tiếng: "Ghen à?"
"Còn lâu ấy..."
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới nhận ra phản ứng của mình hơi dữ dội, cô xấu hộ và gượng gạo quay mặt đi phủ nhận.
Hoắc Trường Uyên nắm lấy cằm cô, quay mặt cô lại, rướn môi trêu một câu: "Ghen với cả con gái của mình!"
Bị anh nói, Lâm Uyển Bạch càng thêm xấu hổ, cô lẩm bẩm cãi một câu: "Thì anh vẫn ghen với con trai mình đấy thôi!"
Sau khi mang thai, da dẻ của cô còn mềm mại hơn. Cô vừa rửa mặt xong, mấy sợi lông tơ trên mặt cũng nhìn thấy rõ. Nhìn dáng vẻ xấu hổ lúc này của cô, Hoắc Trường Uyên rung động, không kìm được lòng, cúi xuống hôn cô.
Sau một tiếng ngâm nga, đôi tay buông thõng của cô chợt bám lấy vai anh.
Nụ hôn vào thời điểm này, cả hai đều cố gắng kiểm soát, nếu không đêm dài đằng đẵng, khó chịu nhất vẫn là chính họ...
Buông ra khi còn chưa thỏa mãn, nụ cười bên môi Hoắc Trường Uyên lan vào tận đáy mắt: "Toàn là mùi sữa!"
...
Chập tối, ra khỏi tòa nhà văn phòng, Lâm Uyển Bạch nhìn ngay thấy chiếc xe trắng đỗ bên đường.
Bây giờ cô đã đi về phía anh ngay trước mặt mọi người như một thói quen rồi, điềm nhiên tự tại phối hợp cùng Hoắc Trường Uyên rắc đầy "cẩu lương". Nhưng nếu họ làm ra hành động thân mật gì, cô vẫn đỏ mặt ngượng ngùng.
Sau khi cho xe chạy, Hoắc Trường Uyên liếc sang nhìn cô: "Chiều nay em xin nghỉ hai tiếng để làm gì vậy?"
"Làm sao anh biết..." Lâm Uyển Bạch kinh ngạc chớp chớp mắt.
Nhưng chớp mắt cô đã hiểu ra, bây giờ khắp công ty từ trên xuống dưới còn ai không biết quan hệ giữa họ chứ. Còn chẳng cần Tiểu Triệu báo cáo nữa, đích thân tổng giám đốc sẽ giám sát cẩn thận, tin rằng cô có bất cứ chuyện gì, Hoắc Trường Uyên ngồi ở Hoắc Thị cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lâm Uyển Bạch âm thầm bĩu môi, trả lời: "Trưa nay Sơ Vũ qua rủ em đi ăn, nói chuyện khá lâu, vừa hay lại tới ngày khám thai, hôm nay anh họp nhiều không tiện ra ngoài nên em bảo cô ấy đi cùng em luôn!"
Trịnh Sơ Vũ chạy tới tìm cô, miệng lải nhải mười câu thì tới chín câu liên quan đến Lê Giang Nam.
Không gì khác ngoài những sự oán trách. Dường như cô ấy đã bày ra đủ các trò mà vẫn không có tiến triển gì. Lê Giang Nam vẫn là viên đá vừa thối vừa cứng đầu ấy, khiến Trịnh Sơ Vũ thẳng thừng phỉ nhổ: Cái gì mà nữ theo đuổi nam như cách một lớp màng sa, rõ ràng là lớp khiên chống đạn mới phải!
"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười, hỏi tiếp: "Con gái sao rồi?"
"Phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh!" Lâm Uyển Bạch cười tít mắt.
Nghe xong, khóe môi Hoắc Trường Uyên khẽ rướn lên.
Buổi tối trở về phòng ngủ, trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào, còn Hoắc Trường Uyên thì quấn khăn tăm quanh hông, ngồi dựa vào đầu giường, đắp một chiếc chăn mỏng lên người, hai tay cầm cuốn sách về thai phụ và trẻ sơ sinh, chuyên chú đọc.
Sau khi tiếng nước dừng, chẳng bao lâu sau, Lâm Uyển Bạch kéo cửa đi ra.
Ở trong đó cô đã sấy tóc khô một nửa, mấy lọn tóc trước trán và bên mai xõa tung. Cô đi tới bên giường, vén chăn nằm vào trong, len lỏi xuống dưới cánh tay anh như một con cá.
Hai cánh tay phủ phục lên ngực anh, cô ngẩng lên chớp chớp mắt nhìn anh.
Cô vừa tắm xong, ngoài mùi thơm của dầu gội đầu ra thì mùi sữa tắm trên người giống anh y hệt, thi thoảng lại phảng phất, trêu ghẹo trái tim anh, dần dần anh chẳng đọc vào đầu những con chữ trên sách nữa.
Nhưng cô lại không chịu nằm yên, tay đặt lên ngực anh, cằm ngước lên, dáng vẻ như chủ động hôn anh.
Hoắc Trường Uyên làm gì còn tâm trạng đọc sách. Tâm trạng của anh vô thức bị cô dụ dỗ. Anh gấp sách lại, đặt lên tủ đầu giường. Khi cúi xuống, môi anh vừa hay chạm phải đôi môi cô hướng đến.
Thời gian họ ở bên nhau không còn ngắn nữa nhưng thật ra số lần cô chủ động đếm trên đầu ngón tay.
Thế nên, mỗi lần như vậy Hoắc Trường Uyên đều rung động.
Chỉ có điều rung động qua đi, thứ tiếp theo kéo tới là máu huyết sục sôi. Anh bỗng dưng nuốt nước bọt, cảm giác hơi thở của mình trở nên nặng nề. Anh vội vàng ngẩng đầu kéo cô vào lòng, thở một cách khó nhọc.
Hơi thở của Lâm Uyển Bạch cũng trở nên hỗn loạn. Cô cựa quậy, dựa đầu vào tai anh, giọng nói vừa khẽ vừa ngượng ngùng: "Đã ba tháng rồi, hôm nay em có hỏi, bác sỹ bảo bây giờ được rồi..."
Nói đến mấy chữ cuối, giọng cô cũng run lên vì xấu hổ.
Nghĩ tới chuyện hôm nay sau khi làm siêu âm, trước khi về cô còn quay lại hỏi bác sỹ chuyện này, cô vẫn còn cảm thấy vành tai nóng như bị đốt.
Nghe thấy vậy, đầu mày và đuôi mày của Hoắc Trường Uyên đều nhướng rất cao.
Tính nhẩm ngày tháng thì đúng là ba tháng thật rồi, hóa ra anh đã làm hòa thượng lâu tới vậy!
Lòng bàn tay giữ lấy gáy cô, anh cố tình phả hơi nóng lên mắt và mũi cô, trêu chọc: "Hôm nay em đặc biệt chạy tới bệnh viện để hỏi hả?"
"Còn lâu!" Lâm Uyển Bạch đỏ rần mặt, tự ngụy biện cho bản thân: "Em đi siêu âm, tiện thể thì hỏi thôi..."
Hoắc Trường Uyên khẽ cười thành tiếng, ngay sau đó anh lật người, cẩn thận đặt cô xuống gối, chống hai cánh tay sang hai bên, không để người mình đè vào bụng cô. Đôi mắt sâu của anh đỏ rực như lửa, chất giọng khàn lúc này nghe cực kỳ mê sảng: "Uyển Uyển, anh muốn em!"
Đây không chỉ là một từ "nhớ"* đơn thuần, Lâm Uyển Bạch biết nó ám chỉ điều gì.
*Một từ có hai nghĩa.
Việc gần gũi nhất giữa hai người đang yêu, trống trải lâu như vậy, sao cô lại không nhớ anh chứ?
Cô cắn môi, ngượng ngập run rẩy nói: "Em cũng vậy..."
"Chắc chắn là được rồi chứ?" Hoắc Trường Uyên vẫn khá thận trọng.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu.
Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, Hoắc Trường Uyên cúi xuống, hôn cô một lần nữa, đồng thời đưa ngón tay, vuốt lên mi mắt cô: "Đừng lo lắng, anh sẽ rất nhẹ nhàng!"
Nhiệt độ trong phòng ngủ tăng cao đột ngột, cùng với khuỷu tay cơ bắp giơ lên, chiếc khăn tắm rơi xuống nền nhà...
...
Thứ Bảy, tại nhà ông cụ Lục.
Nghe thấy người làm chào một tiếng "Tiểu thư Uyển Bạch" rồi đưa dép đi trong nhà cho mình, Lâm Uyển Bạch cảm ơn một tiếng rồi đi vào trong.
Hôm đó sau khi Lục Học Lâm được đưa đi cấp cứu, ông còn ở thêm bệnh viện mấy hôm nhưng không cho cô tới thăm vì sợ cô đang mang thai còn phải lo lắng cho mình. Sau đó bắt đầu đi làm trở lại, cô cũng mãi chưa đến thăm được, chỉ liên lạc qua điện thoại.
Bây giờ nhìn lại, khí sắc của ông tuy đã ổn trở lại nhưng tinh thần lại không được phong độ ngời ngời như lần đầu gặp cô. Dường như ông già đi nhiều, vừa tiều tụy vừa cô độc.
Cô chỉ không ngờ trong phòng khách ngoài Lục Học Lâm ra còn có một Lục Tịnh Tuyết với nét mặt đau buồn.
"Bố, bố thật sự không cần mẹ nữa sao, cũng không cần con nữa?"
Lục Học Lâm thở dài, nhíu mày vỗ vỗ lên bàn tay đang khoác cánh tay mình của con gái: "Tịnh Tuyết, con là con gái của bố, sao bố lại không cần con được!"
Ông chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ con cái, chỉ không cần người vợ đó nữa mà thôi.
Tuy rằng sau khi biết chân tướng, ông vừa giận vừa căm Nguyễn Chính Mai nhưng vẫn ân oán phân minh, tuyệt đối không đổ sự thù hận ấy lên đầu con gái. Dù sao cũng là máu mủ của mình, là được ông cưng chiều, yêu thương từ nhỏ tới lớn, dĩ nhiên ông không thể bỏ!
Lục Tịnh Tuyết dựa đầu vào người ông, nghẹn ngào nói: "Nhưng từ sau khi bố ra viện thì không về nhà mình nữa! Ngày nào mẹ cũng ở nhà, cả đêm không chợp mắt. Con hay thấy mẹ len lén gạt nước mắt, bố theo con về nhà đi được không?"
"Nơi đó đã không còn là nhà của bố nữa." Lục Học Lâm lắc đầu.
"Bố, bố nhất định muốn ly hôn với mẹ sao?" Nghe thấy vậy, nước mắt Lục Tịnh Tuyết chợt trào ra: "Con biết mẹ đã sai. Bố tha thứ cho mẹ đi có được không, bà cũng rất hối hận với những việc mình làm thời trẻ! Bố mẹ đã sống với nhau suốt bao nhiêu năm, tuổi này rồi còn ly hôn quả thực không phù hợp. Mẹ càng không muốn ly hôn với bố. Bà rất yêu bố, một lòng muốn xin bố tha thứ, bố hay cho bà một cơ hội sửa sai đi! Bố, con gái từ nhỏ chưa xin bố điều gì, con chỉ xin bố đừng ly hôn với mẹ, đừng để con trở thành đứa con không cha không mẹ!"
Tục ngữ có câu, không gì quý hơn biết sai mà sửa.
Nhưng có những sai lầm một khi đã gây ra là không thể cứu vãn, huống hồ còn là một mạng người!
Biểu cảm của Lục Học Lâm không chút xao động, ông vẫn bình thản nói: "Tịnh Tuyết, con không cần khuyên nhủ nhiều, lòng bố đã quyết! Không phải con không có bố, có mẹ. Con vẫn là con gái của bố, nhưng cả đời này, bố mẹ chắc chắn không thể làm vợ chồng nữa!"
Tối đó sau khi được đưa tới bệnh viện, Lục Học Lâm tiếp tục ở lại viện là vì ông quyết tâm không về nhà.
Giống như ông vừa nói, căn nhà ấy không còn là nhà của ông nữa, hoặc có thể nói từ đầu tới cuối nó chưa bao giờ là nhà của ông. Sau khi ra viện, ông về thẳng nhà ông cụ Lục, bảo người làm dọn dẹp một phòng ngủ dành cho khách để ông ở lại, có thể thấy quyết tâm ly hôn của ông.
Lục Học Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng khách bèn dịu dàng lên tiếng: "Uyển Bạch, con tới đấy à!"
"Bố..." Lâm Uyển Bạch gật đầu rồi đi vào trong.
Lục Học Lâm không về nhà nữa, hôm qua ngay cả đồ đạc cũng sai người dọn dẹp rồi chuyển sang đây, một lòng muốn ly hôn với Nguyễn Chính Mai. Lục Tịnh Tuyết không còn cách nào khác, đành phải thi thoảng chạy tới đây khuyên bố hồi tâm chuyển ý, có điều mãi vẫn chưa được như ý nguyện.
Thấy thái độ của Lục Học Lâm cứng rắn, lại thấy Lâm Uyển Bạch đi vào, Lục Tịnh Tuyết đành bỏ cuộc, đứng dậy: "Vậy con lên gác thăm ông nội!"
Lục Học Lâm sao không hiểu suy nghĩ của con gái nhưng cũng không cản, gật đầu: "Ừm, đi đi!"
Lục Tịnh Tuyết gạt gạt giọt lệ nơi khóe mắt tỏ vẻ đau lòng sau đó đi ra khỏi phòng khách.
Hai người họ một người đi vào, một người đi ra, vừa hay giáp mặt nhau nhưng chỉ nhìn vào mắt nhau khoảnh khắc đi ngang qua.
Lâm Uyển Bạch cảm giác có một luồng khí lạnh từ tận sâu trong lòng dâng lên, bàn tay buông thõng bất giác nắm chặt lại.
Bình thường dù là lúc nào, Lục Tịnh Tuyết cũng mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, giữ thái độ tao nhã, rất khó đọc được cảm xúc. Đây là lần đầu tiên, cô đọc được sự thù hận chân thật từ ánh mắt của cô ta. Cho dù nó biến mất rất nhanh nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Ý hận đó dường như đang chất vấn cô trong im lặng: Cô không những giật chồng chưa cưới của tôi còn giật cả bố của tôi, bây giờ còn khiến gia đình tôi nhà tan cửa nát!
Lâm Uyển Bạch không hề run sợ.
Ngay sau khi đi lướt qua, Lục Tịnh Tuyết đi lên tầng hai, còn cô đi vào ngồi xuống bên cạnh Lục Học Lâm, quan tâm hỏi: "Bố, mấy hôm nay sức khỏe của bố vẫn ổn chứ?"
"Đừng lo, bố rất ổn, vì mẹ con, bố sẽ rất ổn!" Lục Học Lâm gật đầu để cô yên tâm.
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên gác: "Sơ Vũ và cô Học Phương cũng tới rồi ạ?"
Hôm nay cô tới đây một mình. Đưa bánh bao nhỏ đi học võ xong thì tiện đường nhờ chú Lý đưa mình qua đây, đợi Hoắc Trường Uyên xong việc tới đón. Trước đó cô có liên lạc với Trịnh Sơ Vũ, biết cô ấy đang ở nhà ông cụ Lục.
"Ừm, đang ở trên gác thăm ông nội con!" Lục Học Lâm thở dài, ôn hòa nói: "Uyển Bạch, hồi đó Học Phương còn nhỏ tuổi, khá bồng bột, cũng dễ bị người ta lợi dụng. Tuy rằng sau khi biết chuyện, bố rất giận dữ hành động đó của nó nhưng chung quy xuất phát điểm của nó vẫn là vì người anh trai này... Con cũng đừng trách cô ấy!"
Lâm Uyển Bạch cắn môi gật đầu.
Lục Học Lâm day day trán, dường như gần đây ông không được nghỉ ngơi đầy đủ. Ông nói mình hơi mệt, muốn về phòng nằm một chút, Lâm Uyển Bạch bèn đứng dậy, dìu ông lên tầng ba.
Ở tận cùng hành lang tầng hai, khi đi ra khỏi phòng ngủ chính, Lục Tịnh Tuyết khép cửa lại, sắc mặt rất khó coi. Nếu là ở nhà mình, cô ta nhất định sẽ gỡ bỏ lớp mặt nạ, điên cuồng đập đồ.
Ban nãy ở dưới nhà không thuyết phục được Lục Học Lâm, cô ta đành ký gửi hy vọng vào ông cụ Lục, muốn cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân giúp mẹ. Nhưng không ngờ sau khi đi vào phòng, hai mẹ con Lục Học Phương và Trịnh Sơ Vũ cũng có mặt.
Chuyện của Nguyễn Chính Mai có một phần lớn bị Lục Học Phương vạch trần. Có mặt bà, cô ta dĩ nhiên không tiện nói gì. Lục Tịnh Tuyết rưng rưng nước mắt nói mấy lời, cuối cùng ông cụ Lục chỉ thở dài, lắc đầu tỏ ý lực bất tòng tâm, không muốn can dự vào nữa.
Đón ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, di động đổ chuông, Lục Tịnh Tuyết liếc nhìn màn hình rồi bắt máy.
"Alô, mẹ!"
Đầu kia sốt sắng hỏi gì đó, Lục Tịnh Tuyết day day thái dương, sau đó nghiến răng, bất lực lắc đầu: "Bố vẫn rất kiên quyết..."
Gần như cô ta vừa nói xong, đầu kia điện thoại đã vọng tới tiếng khóc của Nguyễn Chính Mai, nghe mà cô ta khó thở, khó chịu. Sau khi ngắt máy, tiếng khóc của mẹ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Bộ móng tay đẹp của Lục Tịnh Tuyết như sắp đâm thủng màn hình điện thoại.
Lúc này nỗi oán hận của cô ta chưa bao giờ lớn đến thế!
Bỏ di động vào túi xách, sắc mặt Lục Tịnh Tuyết dần dần bình thường trở lại. Khi quay người chuẩn bị đi về phía cầu thang, cô ta nghe thấy tiếng bước chân từ tầng ba vọng xuống, loáng thoáng còn thấy một bóng dáng nhỏ bé.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt là một đôi chân đi dép lê, sau đó là một chân nhỏ nhắn cùng một cái bụng vẫn còn khá bằng phẳng...
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tịnh Tuyết ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
Phòng của Lục Học Lâm ở tầng ba. Sau khi đưa ông về phòng, hai bố con nói chuyện không lâu thì Hoắc Trường Uyên gọi điện tới. Anh đã lái xe đi vào khu nhà rồi, khoảng hai, ba phút nữa là tới nơi.
Nghĩ bụng lớp học võ của bánh bao nhỏ cũng sắp đến giờ tan, cô không ở lại thêm nữa mà chào tạm biệt Lục Học Lâm.
Lâm Uyển Bạch định vào chào ông cụ Lục một tiếng nhưng lại nghĩ không chỉ có Lục Tịnh Tuyết mà còn có cả mẹ con Lục Học Phương ở đó. Cô vẫn luôn có thiện cảm với người cô này, nhưng sau khi biết những gì đối phương đã làm, cô không tránh khỏi có chút gượng gạo, gặp mặt e là cả hai sẽ khó xử nên cô dứt khoát tạm thời tránh mặt.
Khi đi xuống tầng hai, cô lại một lần nữa chạm mặt Lục Tịnh Tuyết.
So với lúc nãy gặp ở dưới phòng khách thì không có gì khác thường, Lâm Uyển Bạch hờ hững quay đi.
Phía trước Lục Tịnh Tuyết có một người làm đang bê một chiếc khay không, có lẽ vừa mang thuốc vào cho ông cụ Lục đi ra. Đi tới trước mặt cô, người đó cung kính chào một tiếng: "Tiểu thư Uyển Bạch!"
Sau đó lập tức dừng bước, nhường cho cô đi xuống trước.
Lâm Uyển Bạch mỉm cười gật đầu, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"A..."
Có điều vừa nhấc chân định giẫm xuống bậc tiếp theo. Người làm vừa nhường bước cho cô bất ngờ kêu lên, cô vô thức quay đầu, còn chưa kịp nhìn xem có chuyện gì xảy ra thì cảm giác eo sau bị bàn tay vô duyên vô cớ đưa ra của người làm đẩy một cái.
Một giây sau, cả người cô lảo đảo ngã xuống cầu thang...
Cô trợn to mắt, trong lúc hoảng hốt, chỉ biết giơ tay bừa bám chặt tay vịn cầu thang.
Tai nạn tới quá nhanh không cho Lâm Uyển Bạch thời gian phản ứng.
Cô chỉ có thể dựa vào bản năng, giơ tay bừa bám lấy thứ gì đó có thể bám được, còn tay kia thì ôm chặt lấy bụng.
Cũng may trong khoảnh khắc đột ngột này, cơ thể cô tự nảy sinh phản ứng bản năng, nhờ việc bám tay vào tay vịn cầu thang mà ngăn lại quán tính tiếp tục ngã xuống dưới. Cô chỉ trượt đi hai bậc thềm, dùng các bộ phận khác của cơ thể đỡ lại, không có chuyện rơi từ trên cao xuống một cách đáng sợ.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn đau tới nhăn mặt nhăn mày, có dòng mồ hôi lạnh liên tục túa ra.
Người làm kia lúc này đã sợ đến ngây người, kinh hoàng nhìn cảnh tượng đột ngột xảy ra trước mắt, chiếc khay trong tay rơi thẳng xuống đất, hoảng loạn lao về phía cô: "A! Tiểu thư Uyển Bạch!"
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lâm Uyển Bạch đã cảm thấy cả người ướt sũng.
Con...
Bây giờ cô lo lắng về đứa bé nhất.
Người làm trợn tròn mắt, mặt bối rối: "Tiểu thư Uyển Bạch! Tôi xin lỗi, cô có sao không? Bị thương ở đâu rồi, cô đừng làm tôi sợ! Tôi không biết sẽ đụng phải cô..."
"Cô làm ăn kiểu gì đấy hả!" Cách đó một quãng, Lục Tịnh Tuyết cũng đi xuống, miệng quát.
"Tiểu thư Tịnh Tuyết tôi xin lỗi, xin lỗi!" Người làm vội vã cúi gập người xuống.
Lục Tịnh Tuyết bực dọc quay đi, chủ động đưa tay về phía cô: "Bị ngã có nặng không, tôi dìu cô được chứ?"
Nhìn bàn tay được sơn móng tuyệt đẹp đó, Lâm Uyển Bạch không nhúc nhích, ngược lại co rụt người về sau né tránh.
Lúc này, dưới nhà vang lên tiếng của một người đàn ông.
"Uyển Uyển!"
Ở khoảng cách mười mấy bậc cầu thang, Hoắc Trường Uyên sải vài ba bậc, lao tới như tên bắn: "Thế này là sao!"
Anh đánh xe vào trong sân, không thấy cô đi ra nên đỗ xe đó, đi vào nhà. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh cô ngã ngồi trên bậc cầu thang. Mặt anh tái nhợt đi, thái dương đổ mồ hôi lạnh. Khi nhìn thấy cô dùng tay ôm bụng, anh suýt ngừng thở.
Anh nhanh chóng và cẩn thận bế cô lên.
Lục Tịnh Tuyết nhìn thấy anh, dịu giọng tiến lên: "Trường Uyên, anh đừng sốt sắng! Là người làm không để ý, lúc xuống cầu thang không cẩn thận va phải cô ấy, người lảo đảo nên ngã!"
Bị cô ta nhắc đến như vậy, người đứng bên cạnh gần như quỳ rạp xuống, sợ đến bật khóc, hoảng loạn không biết phải làm sao: "Xin lỗi, xin lỗi! Tiểu thư Uyển Bạch, cô không sao chứ? Tôi thật sự không cẩn thận, chứ không cố ý đâu! Tôi cũng không hiểu tại sao bỗng nhiên trượt chân va phải cô. Cô tuyệt đối không thể có chuyện gì được nếu không tôi tội đáng muôn chết..."
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên u ám như mây mù tháng Sáu, anh lạnh lùng đi ngang qua.
Lâm Uyển Bạch túm lấy áo vest của anh, cắn môi run rẩy nói: "Hoắc Trường Uyên, mau đưa em đến bệnh viện, em đau bụng..."
Khi những người trên gác nghe thấy tiếng động lần lượt chạy ra thì Hoắc Trường Uyên đã bế cô đi khỏi biệt thự.
Trên đường, chiếc ô tô trắng tăng tốc, Hoắc Trường Uyên cũng không dám phóng xe quá liều, sợ không cẩn thận lại làm cô nghiêng ngả. Bàn tay anh nắm vô lăng chặt tới nỗi như sắp đâm sâu vào nó, trái tim cứ thắt lại.
Lâm Uyển Bạch được cài dây an toàn cẩn thận ngồi bên ghế lái phụ, người co quắp. Cô cúi đầu, hai tay vẫn ôm chặt bụng như lúc trước.
Cô thật sự rất sợ hãi.
Dọc đường, cô liên tục sờ tay xuống dưới, chỉ sợ phát hiện thấy có sự ướt át nào đó, cũng may chưa thấy chảy máu.
Cho dù như vậy, Lâm Uyển Bạch vẫn thấp thỏm. Trước mắt là sương mù dày đặc, thậm chí cô không dám khóc, sợ hãi chỉ dám cầu nguyện trong lòng: Con tuyệt đối không thể có chuyện gì được...
Hai người họ mong chờ lâu như vậy, khó khăn lắm mới có bất ngờ ghé thăm. Mỗi ngày Hoắc Trường Uyên đều mong ngóng con gái của họ chào đời. Nếu cứ vô duyên vô cớ mất đi như vậy, cô nhất định buồn chết!
"Con, Hoắc Trường Uyên, nhất định phải giữ con..."
Lâm Uyển Bạch ngước lên nhìn anh, nghẹn ngào lẩm bẩm.
Chạm phải đôi mắt đỏ rực của cô, Hoắc Trường Uyên càng thêm đau lòng. Nhân lúc đèn đỏ, anh đưa tay lau mồ hôi cho cô, sau đó nắm chặt tay cô, nói rành mạch: "Uyển Uyển đừng sợ, có anh ở đây, cả em và con nhất định sẽ không sao!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Giọng anh mang đầy sức mạnh, khiến trái tim thấp thỏm của cô như có được sự bình yên.
Qua khoảng năm sáu phút sau, cô nghe thấy anh nói: "Tới bệnh viện rồi!"
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy tòa nhà bệnh viện qua cửa sổ. Trước cửa có bác sỹ và y tá chạy ra đón. Ban nãy ở dọc đường anh có gọi điện thoại liên lạc, họ đã đẩy sẵn giường ra đợi rồi.
Nhìn thấy những thiên thần áo trắng ấy, cuối cùng cô cũng yên tâm hơn, ý thức dần dần tan rã.
Khi cô tỉnh lại, trong tầm mắt là một màu trắng xóa, cô đã nằm trong phòng bệnh VIP rồi.
"Tiểu Bạch! Chị tỉnh rồi!"
Chớp chớp mắt một cái, có giọng nói réo rắt lọt vào tai.
Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy Trịnh Sơ Vũ đang ngồi phục bên cạnh giường, kích động nhìn cô: "Sơ Vũ..."
Sau khi gọi một tiếng, cô lập tức nhớ ra điều gì, căng thẳng đưa tay sờ lên bụng mình.
Vì vừa tròn ba tháng chưa lâu vẫn chưa to lắm nên lúc này cô nằm trên giường, chẳng thể sờ ra được rốt cuộc còn hay mất.
"Đừng căng thẳng, đứa bé không sao, rất an toàn!" Trịnh Sơ Vũ hiểu nỗi lo của cô, vội nói luôn để cô yên tâm: "Tôi đã hỏi bác sỹ rồi, cũng may thai nhi qua ba tháng đầu đã ổn định, thêm nữa lúc đó cô phản ứng nhanh, dùng cánh tay và chân đỡ lại không ít quán tính, nếu không để bụng bị va chạm thì hậu quả thật không dám tưởng tượng! Bây giờ chỉ hết hồn một phen, động thai một chút. Bác sỹ nói chị cũng vì quá sợ hãi nên mới ngất đi, sau này về nhà cố gắng tĩnh dưỡng là được!"
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch mừng đến bật khóc.
May quá, may quá...
Cảm tạ trời đất con không sao, đúng là hết hồn một phen. Dọc đường tới bệnh viện, mỗi giây đều là sự giày vò. Nếu sinh mệnh nhỏ trong bụng cô cứ thế mất đi, e là cô không biết làm sao để đối mặt, tuyệt đối không ít hơn bốn năm trước khi mất bánh bao nhỏ.
Thấy cô dáo dác kiếm tìm, Trịnh Sơ Vũ biết cô đang tìm Hoắc Trường Uyên bèn giải thích: "Anh Trường Uyên đang ra ngoài nghe điện thoại. Anh ấy sợ quấy rầy chị, chắc sẽ quay vào nhanh thôi!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Anh chắc chắn là sợ lắm!
Tuy rằng Hoắc Trường Uyên luôn an ủi cô đừng sợ, có anh, anh tuyệt đối sẽ không để cô và con găp chuyện gì, nhưng lúc được anh bế lên xe, cô có thể cảm nhận được từng ngón tay và cả hơi thở của anh đều run rẩy...
Hết chương 344
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook