Xin Hãy Ôm Em
-
Chương 24: Sững người
Tầm mắt Hoắc Trường Uyên dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Anh nhìn thấy một Lâm Uyển Bạch quần áo cũng ướt sũng, sau đó lại nhìn sang người trợ lý Giang Phóng đang đứng gần mình nhất. Anh có ấn tượng là Lâm Uyển Bạch đã nhảy xuống sông cứu mình lên, nhưng vị trí và tư thế hiện tại của người trợ lý...
Nét mặt Giang Phóng đắng ngắt như vừa ngậm thuốc.
Hoắc Trường Uyên đen xì mặt lại, khóe môi giật giật: "Tôi cũng cho cậu mười phút để rời khỏi du thuyền!"
"... Dạ!" Giang Phóng nức nở như sắp khóc.
Lâm Uyển Bạch một lần nữa nhân lúc hỗn loạn lén lút chuồn đi mất.
...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch và một đồng nghiệp khác cùng nhau đi thu dọn phòng.
Khi Hoắc Trường Uyên từ xa xa phía hành lang đi tới, cô đang đẩy một chiếc xe chất đầy ga giường tiến về phía trước.
Khi anh đi gần tới bên mình, cô và đồng nghiệp đều vội vàng dừng bước, nghiêng người đồng thời cúi đầu nhường đường.
Anh vẫn mặc bộ vest đen, chỉ có điều chiếc sơ mi bên trong đã bị đổi thành áo phông, có thêm một chút giản dị. Anh đi giữa hành lang thấp thoáng ánh nắng mai hắt vào, khiến toàn bộ đường nét trên người đều rõ hơn gấp ba lần.
Lâm Uyển Bạch đứng ngược chiều ánh sáng, nhìn từ đường lông mày khắc sâu của anh cho tới sống mũi cao thẳng, chẳng hiểu sao cuối cùng lại dừng lại trên bờ môi mỏng.
Hình ảnh tối qua dâng lên trong đầu, bờ môi nóng rực, dường như còn có thể vẽ ra đường viền môi của anh...
Đồng nghiệp đứng bên thấy cô ngơ ngẩn bèn huých huých cô: "Tiểu Bạch, cậu nghĩ gì vậy?"
"Không... Không có gì!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu như trống bỏi.
Bàn tay đẩy xe hơi dùng sức, nhưng cô bất chợt kêu lên một tiếng. Người đồng nghiệp lại vội vàng hỏi: "Sao vậy, không sao chứ?"
"Không sao!" Lâm Uyển Bạch co rụt cổ tay lại.
Lúc vào phòng, cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở phía xa mà hình như anh cũng quay đầu lại nhìn cô.
Mỗi một phòng đều đã được dọn dẹp xong. Từ nay đến lúc chuẩn bị bữa trưa còn một khoảng thời gian nữa, Lâm Uyển Bạch trở về phòng nghỉ trực sẵn của các phục vụ, tám người một phòng, lúc này không có một ai, chỉ có mình cô.
Nhưng vẫn còn một chuyện khiến cô cảm thấy kỳ lạ. Hình như tối qua không nhìn thấy Lâm Dao Dao... Nhưng không nhìn thấy đối với cô mới là chuyện tốt nhất.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu vuốt ve cổ tay trái đã được quấn băng trắng.
Thông thường mà nói một tuần là được tháo chỉ ngoài da, còn các khớp chân tay thì mất hai tuần, nhất là khớp cổ tay, nơi hoạt động khá thường xuyên, lớp da cũng khá non và yếu thì phải vài ngày nữa mới đến lúc tháo chỉ.
Tối qua lúc nhảy xuống cứu Hoắc Trường Uyên, vì dùng sức quá mạnh đã khiến cho đường chỉ khâu vết dao rách hết cả.
Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại trên du thuyền, nếu bỏ dở giữa chừng có thể sẽ không được lấy tiền. Nói gì thì nói, Lâm Uyển Bạch cũng quyết kiên trì tới cùng.
"Cốc cốc cốc..."
Lâm Uyển Bạch đứng lên đi ra mở cửa, nhìn thấy đứng ngoài là Giang Phóng, người đã bị đuổi khỏi tàu tối qua.
Giang Phóng thấy cô thì cũng rất sợ hãi. Bốn mươi phút trước, anh ấy vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương bị đuổi khỏi tàu. Không ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại của sếp yêu cầu anh ấy lập tức dẫn theo bác sỹ trở lại tàu...
Lâm Uyển Bạch cũng chú ý tới cô gái xách theo hộp bông băng đi sau Giang Phóng, sau đó nghe anh ấy giới thiệu: "Đây là y tá Hạ, tới khâu lại vết thương cho cô!"
Sau khi đi vào phòng, y tá Hạ nhanh nhẹn chuẩn bị dung cụ khâu vết thương.
Trong lúc dùng cồn và nước muối sinh lý để khử trùng, cô ấy mỉm cười hỏi Giang Phóng ngồi bên cạnh: "Trợ lý Giang, anh không tin tay nghề của tôi à?"
"Cô đi theo bác sỹ Tần nhiều năm rồi, dĩ nhiên phải tin tưởng chứ!" Giang Phóng mỉm cười đáp lại.
Y tá Hạ cũng mỉm cười, cầm kéo và kim chỉ lên, tập trung khâu lại vết thương cho cô.
Lâm Uyển Bạch bất giác nhìn Giang Phóng. Từ đầu tới cuối, anh ấy vẫn đứng nghiêm chỉnh ở bên cạnh, nét mặt nghiêm túc. Thật ra đã không còn việc gì cần anh ấy ở lại đây nữa, cô lên tiếng: "Anh Giang, anh có việc gì cứ đi làm đi."
"Tôi phải đứng chờ tới khi cô được khâu xong, không còn vấn đề gì nữa tôi mới đi, nếu không tôi không thể báo lại với tổng giám đốc." Giang Phóng nghe xong lập tức lắc đầu.
Lâm Uyển Bạch sững người.
Buổi sáng chỉ đi lướt qua nhau, vậy mà một động tác nhỏ xíu của cô anh cũng biết...
"Khâu xong rồi!"
Cô y tá vừa nhanh vừa thuần thục, chẳng mấy chốc đã đứng tháo găng tay.
Cô ấy kiểm tra lần cuối cùng rồi dặn dò cô: "Cô Lâm, nhớ phải thường xuyên thay băng, giữ cho vết thương và khu vực xung quanh được vệ sinh sạch sẽ, tránh nước và bụi bẩn. Còn nữa, đừng vận động quá manh, hai tuần sau là có thể tháo chỉ!"
"Cảm ơn cô!" Lâm Uyển Bạch cảm kích.
Giang Phóng đứng bên cạnh cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ: "Y tá Hạ, để tôi đưa cô xuống thuyền!"
Y tá Hạ gật đầu, đúng lúc thu dọn xong đồ đạc để cùng anh ấy rời đi. Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Lâm Uyển Bạch vẫn không nhịn được lên tiếng gọi: "Anh Giang..."
"Tổng giám đốc của các anh... ở trong phòng à?" Cô cố gắng không thể hiện sự thờ ơ.
"Chắc là anh ấy đang ở trên boong hút thuốc." Giang Phóng ngẫm nghĩ rồi trả lời.
"Ồ." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Căn phòng một lần nữa chỉ còn lại mình cô. Dường như hơi buồn ngủ, cô đi ra ngoài hít thở chút không khí, tay vuốt ve lớp băng mới thay, chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến lại đi lên boong tàu.
Cách đó vài bước, Hoắc Trường Uyên quả nhiên đang đứng đó.
Vẫn như tối hôm qua, chỉ có điều đã thay đổi tư thế, lưng tựa vào lan can.
Áo sơ mi trắng, quần Âu đen, hai chân đang tùy tiện vắt chéo đặt phía trước, thoải mái lại không đánh mất sự chừng mực.
Lâm Uyển Bạch do dự không biết có nên tiến lên hay không, thật ra trong lòng cô ít nhiều có phần sợ sệt, dẫu sao thì tối qua chính cô đẩy người ta uống sông...
Trong lúc cô còn đang bứt rứt, Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn cô. Anh nhìn thẳng về phía cô. Trái tim cô đập dồn dập, nếu đã bị phát hiện, cô đã bấm bụng bước qua.
Hoắc Trường Uyên nhìn xuống dưới: "Khâu xong rồi sao?"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch chú ý thấy anh đang nhìn vào cổ tay mình, bèn lúng túng nói: "Cảm ơn anh! Còn nữa..."
"Tối hôm qua tôi thật sự không cố ý đâu, tôi xin lỗi..."
Nghe thấy cô nhắc đến chuyện tối hôm qua, Hoắc Trường Uyên đang hút thuốc chợt khựng lại. Sắc mặt có hơi tối đi, dáng vẻ nhả thuốc ra cũng hơi giận dữ.
"Hôm qua, người hô hấp nhân tạo cho tôi là..."
Lát sau, khóe môi anh giật giật, nói tới đây bèn dừng lại hai giây: "Thật sự là Giang Phóng?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch chột dạ cúi đầu.
"Mẹ kiếp!" Hoắc Trường Uyên chửi thề một tiếng.
Đàn ông với đàn ông, hình như có chút gì đó...
"..." Lâm Uyển Bạch chột dạ, lại tiếp tục cúi đầu thấp hơn chút nữa.
Khuôn mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, ngón tay cô bối rối co quắp lại, cảm giác còn tiếp tục ở lại đây sẽ bị vạch trần. Chân cô bắt đầu dịch chuyển, muốn tìm một lý do để rời đi.
Nhưng vừa có chút động thái, bàn tay phải không chút thương tích bất ngờ bị giữ chặt lại, người đàn ông vốn đang đen xì mặt lại lúc này đuôi mày hơi nhướng lên: "Thật ra ban nãy tôi đã xem lại CCTV."
"Hả?" Lâm Uyển Bạch giật mình. Thế là ý gì?
"Người cứu tôi lên bờ là em, người hô hấp nhân tạo cho tôi cũng là em!" Hoắc Trường Uyên nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
"..." Lâm Uyển Bạch ngã vào ngực anh, mặt càng nóng hơn.
Sau khi bị vạch trần, ánh mắt và biểu cảm của cô đều trở nên hoảng loạn, cô ấp a ấp úng: "Tôi... ưm!"
Mới bật ra được một chữ, cô đã bị bịt kín miệng bởi nụ hôn của anh.
Cả đêm qua Hoắc Trường Uyên không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là lại nghĩ đến cảnh khi tỉnh dậy nhìn thấy Giang Phóng quỳ bên cạnh mình, thế là lại cảm thấy khó chịu khắp người.
Tuy rằng tư thế và vị trí đó cực kỳ giống với việc Giang Phóng vừa hô hấp nhân tạo, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cảm giác mềm mại đó không giống môi của đàn ông. Cũng may anh đã cố nhẫn nhịn sự khó chịu ấy để xem lại CCTV.
Hoắc Trường Uyên ôm chặt vòng eo trong lòng, tách răng của cô ra.
Lâm Uyển Bạch bị hôn đến choáng váng đầu óc, mất hết phương hướng, sau khi được thả ra còn ngơ ngẩn một lúc lâu. Bàn tay cô chẳng biết từ khi nào đã vô liêm sỉ túm lấy áo sơ mi của anh, để lại một nếp nhăn lộ liễu.
Lúc này chẳng phải đêm tối, ban ngày ban mặt kiểu gì cũng có người đi qua đi lại.
Nếu bị ai đó nhìn thấy...
Lâm Uyển Bạch xấu hổ đẩy anh ra, rồi bỗng nghe thấy anh hỏi: "Lâm Uyển Bạch, đây là lần thứ hai tôi hỏi em, đi theo tôi, thế nào?"
~Hết chương 24~
Anh nhìn thấy một Lâm Uyển Bạch quần áo cũng ướt sũng, sau đó lại nhìn sang người trợ lý Giang Phóng đang đứng gần mình nhất. Anh có ấn tượng là Lâm Uyển Bạch đã nhảy xuống sông cứu mình lên, nhưng vị trí và tư thế hiện tại của người trợ lý...
Nét mặt Giang Phóng đắng ngắt như vừa ngậm thuốc.
Hoắc Trường Uyên đen xì mặt lại, khóe môi giật giật: "Tôi cũng cho cậu mười phút để rời khỏi du thuyền!"
"... Dạ!" Giang Phóng nức nở như sắp khóc.
Lâm Uyển Bạch một lần nữa nhân lúc hỗn loạn lén lút chuồn đi mất.
...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch và một đồng nghiệp khác cùng nhau đi thu dọn phòng.
Khi Hoắc Trường Uyên từ xa xa phía hành lang đi tới, cô đang đẩy một chiếc xe chất đầy ga giường tiến về phía trước.
Khi anh đi gần tới bên mình, cô và đồng nghiệp đều vội vàng dừng bước, nghiêng người đồng thời cúi đầu nhường đường.
Anh vẫn mặc bộ vest đen, chỉ có điều chiếc sơ mi bên trong đã bị đổi thành áo phông, có thêm một chút giản dị. Anh đi giữa hành lang thấp thoáng ánh nắng mai hắt vào, khiến toàn bộ đường nét trên người đều rõ hơn gấp ba lần.
Lâm Uyển Bạch đứng ngược chiều ánh sáng, nhìn từ đường lông mày khắc sâu của anh cho tới sống mũi cao thẳng, chẳng hiểu sao cuối cùng lại dừng lại trên bờ môi mỏng.
Hình ảnh tối qua dâng lên trong đầu, bờ môi nóng rực, dường như còn có thể vẽ ra đường viền môi của anh...
Đồng nghiệp đứng bên thấy cô ngơ ngẩn bèn huých huých cô: "Tiểu Bạch, cậu nghĩ gì vậy?"
"Không... Không có gì!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu như trống bỏi.
Bàn tay đẩy xe hơi dùng sức, nhưng cô bất chợt kêu lên một tiếng. Người đồng nghiệp lại vội vàng hỏi: "Sao vậy, không sao chứ?"
"Không sao!" Lâm Uyển Bạch co rụt cổ tay lại.
Lúc vào phòng, cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở phía xa mà hình như anh cũng quay đầu lại nhìn cô.
Mỗi một phòng đều đã được dọn dẹp xong. Từ nay đến lúc chuẩn bị bữa trưa còn một khoảng thời gian nữa, Lâm Uyển Bạch trở về phòng nghỉ trực sẵn của các phục vụ, tám người một phòng, lúc này không có một ai, chỉ có mình cô.
Nhưng vẫn còn một chuyện khiến cô cảm thấy kỳ lạ. Hình như tối qua không nhìn thấy Lâm Dao Dao... Nhưng không nhìn thấy đối với cô mới là chuyện tốt nhất.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu vuốt ve cổ tay trái đã được quấn băng trắng.
Thông thường mà nói một tuần là được tháo chỉ ngoài da, còn các khớp chân tay thì mất hai tuần, nhất là khớp cổ tay, nơi hoạt động khá thường xuyên, lớp da cũng khá non và yếu thì phải vài ngày nữa mới đến lúc tháo chỉ.
Tối qua lúc nhảy xuống cứu Hoắc Trường Uyên, vì dùng sức quá mạnh đã khiến cho đường chỉ khâu vết dao rách hết cả.
Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại trên du thuyền, nếu bỏ dở giữa chừng có thể sẽ không được lấy tiền. Nói gì thì nói, Lâm Uyển Bạch cũng quyết kiên trì tới cùng.
"Cốc cốc cốc..."
Lâm Uyển Bạch đứng lên đi ra mở cửa, nhìn thấy đứng ngoài là Giang Phóng, người đã bị đuổi khỏi tàu tối qua.
Giang Phóng thấy cô thì cũng rất sợ hãi. Bốn mươi phút trước, anh ấy vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương bị đuổi khỏi tàu. Không ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại của sếp yêu cầu anh ấy lập tức dẫn theo bác sỹ trở lại tàu...
Lâm Uyển Bạch cũng chú ý tới cô gái xách theo hộp bông băng đi sau Giang Phóng, sau đó nghe anh ấy giới thiệu: "Đây là y tá Hạ, tới khâu lại vết thương cho cô!"
Sau khi đi vào phòng, y tá Hạ nhanh nhẹn chuẩn bị dung cụ khâu vết thương.
Trong lúc dùng cồn và nước muối sinh lý để khử trùng, cô ấy mỉm cười hỏi Giang Phóng ngồi bên cạnh: "Trợ lý Giang, anh không tin tay nghề của tôi à?"
"Cô đi theo bác sỹ Tần nhiều năm rồi, dĩ nhiên phải tin tưởng chứ!" Giang Phóng mỉm cười đáp lại.
Y tá Hạ cũng mỉm cười, cầm kéo và kim chỉ lên, tập trung khâu lại vết thương cho cô.
Lâm Uyển Bạch bất giác nhìn Giang Phóng. Từ đầu tới cuối, anh ấy vẫn đứng nghiêm chỉnh ở bên cạnh, nét mặt nghiêm túc. Thật ra đã không còn việc gì cần anh ấy ở lại đây nữa, cô lên tiếng: "Anh Giang, anh có việc gì cứ đi làm đi."
"Tôi phải đứng chờ tới khi cô được khâu xong, không còn vấn đề gì nữa tôi mới đi, nếu không tôi không thể báo lại với tổng giám đốc." Giang Phóng nghe xong lập tức lắc đầu.
Lâm Uyển Bạch sững người.
Buổi sáng chỉ đi lướt qua nhau, vậy mà một động tác nhỏ xíu của cô anh cũng biết...
"Khâu xong rồi!"
Cô y tá vừa nhanh vừa thuần thục, chẳng mấy chốc đã đứng tháo găng tay.
Cô ấy kiểm tra lần cuối cùng rồi dặn dò cô: "Cô Lâm, nhớ phải thường xuyên thay băng, giữ cho vết thương và khu vực xung quanh được vệ sinh sạch sẽ, tránh nước và bụi bẩn. Còn nữa, đừng vận động quá manh, hai tuần sau là có thể tháo chỉ!"
"Cảm ơn cô!" Lâm Uyển Bạch cảm kích.
Giang Phóng đứng bên cạnh cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ: "Y tá Hạ, để tôi đưa cô xuống thuyền!"
Y tá Hạ gật đầu, đúng lúc thu dọn xong đồ đạc để cùng anh ấy rời đi. Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Lâm Uyển Bạch vẫn không nhịn được lên tiếng gọi: "Anh Giang..."
"Tổng giám đốc của các anh... ở trong phòng à?" Cô cố gắng không thể hiện sự thờ ơ.
"Chắc là anh ấy đang ở trên boong hút thuốc." Giang Phóng ngẫm nghĩ rồi trả lời.
"Ồ." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Căn phòng một lần nữa chỉ còn lại mình cô. Dường như hơi buồn ngủ, cô đi ra ngoài hít thở chút không khí, tay vuốt ve lớp băng mới thay, chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến lại đi lên boong tàu.
Cách đó vài bước, Hoắc Trường Uyên quả nhiên đang đứng đó.
Vẫn như tối hôm qua, chỉ có điều đã thay đổi tư thế, lưng tựa vào lan can.
Áo sơ mi trắng, quần Âu đen, hai chân đang tùy tiện vắt chéo đặt phía trước, thoải mái lại không đánh mất sự chừng mực.
Lâm Uyển Bạch do dự không biết có nên tiến lên hay không, thật ra trong lòng cô ít nhiều có phần sợ sệt, dẫu sao thì tối qua chính cô đẩy người ta uống sông...
Trong lúc cô còn đang bứt rứt, Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn cô. Anh nhìn thẳng về phía cô. Trái tim cô đập dồn dập, nếu đã bị phát hiện, cô đã bấm bụng bước qua.
Hoắc Trường Uyên nhìn xuống dưới: "Khâu xong rồi sao?"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch chú ý thấy anh đang nhìn vào cổ tay mình, bèn lúng túng nói: "Cảm ơn anh! Còn nữa..."
"Tối hôm qua tôi thật sự không cố ý đâu, tôi xin lỗi..."
Nghe thấy cô nhắc đến chuyện tối hôm qua, Hoắc Trường Uyên đang hút thuốc chợt khựng lại. Sắc mặt có hơi tối đi, dáng vẻ nhả thuốc ra cũng hơi giận dữ.
"Hôm qua, người hô hấp nhân tạo cho tôi là..."
Lát sau, khóe môi anh giật giật, nói tới đây bèn dừng lại hai giây: "Thật sự là Giang Phóng?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch chột dạ cúi đầu.
"Mẹ kiếp!" Hoắc Trường Uyên chửi thề một tiếng.
Đàn ông với đàn ông, hình như có chút gì đó...
"..." Lâm Uyển Bạch chột dạ, lại tiếp tục cúi đầu thấp hơn chút nữa.
Khuôn mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, ngón tay cô bối rối co quắp lại, cảm giác còn tiếp tục ở lại đây sẽ bị vạch trần. Chân cô bắt đầu dịch chuyển, muốn tìm một lý do để rời đi.
Nhưng vừa có chút động thái, bàn tay phải không chút thương tích bất ngờ bị giữ chặt lại, người đàn ông vốn đang đen xì mặt lại lúc này đuôi mày hơi nhướng lên: "Thật ra ban nãy tôi đã xem lại CCTV."
"Hả?" Lâm Uyển Bạch giật mình. Thế là ý gì?
"Người cứu tôi lên bờ là em, người hô hấp nhân tạo cho tôi cũng là em!" Hoắc Trường Uyên nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
"..." Lâm Uyển Bạch ngã vào ngực anh, mặt càng nóng hơn.
Sau khi bị vạch trần, ánh mắt và biểu cảm của cô đều trở nên hoảng loạn, cô ấp a ấp úng: "Tôi... ưm!"
Mới bật ra được một chữ, cô đã bị bịt kín miệng bởi nụ hôn của anh.
Cả đêm qua Hoắc Trường Uyên không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là lại nghĩ đến cảnh khi tỉnh dậy nhìn thấy Giang Phóng quỳ bên cạnh mình, thế là lại cảm thấy khó chịu khắp người.
Tuy rằng tư thế và vị trí đó cực kỳ giống với việc Giang Phóng vừa hô hấp nhân tạo, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cảm giác mềm mại đó không giống môi của đàn ông. Cũng may anh đã cố nhẫn nhịn sự khó chịu ấy để xem lại CCTV.
Hoắc Trường Uyên ôm chặt vòng eo trong lòng, tách răng của cô ra.
Lâm Uyển Bạch bị hôn đến choáng váng đầu óc, mất hết phương hướng, sau khi được thả ra còn ngơ ngẩn một lúc lâu. Bàn tay cô chẳng biết từ khi nào đã vô liêm sỉ túm lấy áo sơ mi của anh, để lại một nếp nhăn lộ liễu.
Lúc này chẳng phải đêm tối, ban ngày ban mặt kiểu gì cũng có người đi qua đi lại.
Nếu bị ai đó nhìn thấy...
Lâm Uyển Bạch xấu hổ đẩy anh ra, rồi bỗng nghe thấy anh hỏi: "Lâm Uyển Bạch, đây là lần thứ hai tôi hỏi em, đi theo tôi, thế nào?"
~Hết chương 24~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook