Xin Hãy Bên Anh Lần Nữa
-
64: Ngoại Truyện Từ Cảnh Sâm|lạc Viên Hân
Dù không muốn nhưng mà cô cũng không ngăn Từ Cảnh Sâm lại được, tâm trạng vô cùng khó chịu, đến trường đã mệt vậy mà về nhà còn gặp phải Từ Cảnh Sâm!
Hôm trước anh vừa doạ cô một phen khiến cô sống trong sự lo lắng mà đề phòng anh.
Lạc Viên Hân hôm nay phải làm luận văn nên cô về rất trễ, bụng lại vô cùng đói cô hai mắt sắp mờ đến nơi rồi, cánh cửa nhà được cô nhập mật mã.
Giờ này có khi Từ Cảnh Sâm ở Bạch Ưng giải quyết công việc vẫn chưa về, anh cũng rất bận nên cô cũng nhẹ nhõm một chút.
Hai mắt Lạc Viên Hân đột nhiên mở to khi nhìn thấy Từ Cảnh Sâm đeo tạp dề nhưng lại không mặc áo, chỉ mặc chiếc quần tây bình thường, bóng dáng cao lớn của anh rất đẹp, đẹp đến mức khiến cô phải há hốc mồm.
Tỉ lệ cơ thể này…Có thể làm mẫu cho bản vẽ mới của cô.
Đúng vậy.
“ Em về rồi, anh nấu bữa tối xong rồi em rửa tay đi ” Từ Cảnh Sâm nghe tiếng động, anh quay đầu nhìn cô thông thả lên tiếng.
Nhưng mà thứ khiến cô chú ý chính là vết thương trên gương mặt của anh, Lạc Viên Hân nhíu nhíu mài, cô bất giác tiến đến đưa tay sờ lên vết thương của Từ Cảnh Sâm.
Anh đứng bất động nhìn cô, khẽ cúi người để cô nhìn thấy vết thương.
“ Anh đi đánh nhau sao? ”.
“…”
Từ Cảnh Sâm lắc đầu “ Lúc sáng anh có đi đến biên giới không may bị ám sát, đạn chỉ bắn sướt qua thôi ” anh nắm lấy tay cô, kéo xuống hôn lên mu bàn tay.
Hoàng toàn không quan tâm đến vết thương trên mặt mình.
Lạc Viên Hân rút tay lại liếc xéo anh một cái, cô đi rửa tay sau đó ngồi vào bàn ăn, còn anh thì chẳng mảy may quan tâm, liên tục gắp đồ ăn vào bát cho cô.
Nào là cánh gà chiên, canh bí đỏ đều là những thứ lúc ở Macao Lạc Viên Hân rất thích ăn, cô cắn một miếng, biểu cảm của Từ Cảnh Sâm vô cùng mong chờ.
“ Có ngon không? ” Anh lên tiếng nhìn cô chăm chú.
Lạc Viên Hân gật đầu “ Ngon lắm, tay nghề cũng không tồi ”
“ Vậy cơ thể em có cảm thấy lạ không? ” Anh tiếp tục nhướng mài hỏi.
“ Lạ cái gì? ” Lạc Viên Hân khó hiểu.
“ Không phải chứ, anh đã bỏ thuốc vào rồi mà sao lại không cảm thấy gì được ” Anh vò vò đầu không hiểu, anh không những bỏ vào canh bí mà cánh gà cũng bỏ rồi mà sao cô vẫn không cảm thấy gì?
Lạc Viên Hân “…”
“ Từ Cảnh Sâm! Anh bỏ thuốc gì hả? ”.
“ Hả? ”.
“ Thuốc kích d.
u.
c ” Anh bình thản trả lời.
Uổng công anh về sớm, nghe theo lời Dịch Lăng vậy mà chẳng có chút kết quả nào, ngày mai phải bắt cậu ta trả lại tiền mới được.
Dám lừa ông đây.
Lạc Viên Hân bàng hoàng nhìn anh, cô không dám tin Từ Cảnh Sâm lại làm như vậy, cô quay đầu muốn nôn nhưng mà không nôn được, nước mắt cô chảy ra dàn dụa không thôi.
Cơ thể cũng bắt đầu nóng lên khó chịu, Từ Cảnh Sâm nhìn cô đột nhiên cảm thấy có lỗi, anh chỉ là muốn trói cô ở bên cạnh mình không cho cô chạy nữa, cũng chưa từng nghĩ cô sẽ khóc thế này.
Anh đứng dậy kéo cô ôm vào lòng, vừa xoay người cô lại đã thấy hai má cô ửng đỏ, Lạc Viên Hân tức giận muốn đây anh ra.
“ Từ Cảnh Sâm tên khốn nhà anh ”.
“ Đừng giận, anh giúp em được không ” Anh cúi đầu áp môi mình lên môi cô, tay giữ lấy gáy cô không cho cô né tránh.
Lạc Viên Hân nắm lấy cánh tay, cô khó chịu đáp lại nụ hôn của anh một cách vụn về, đợi đến khi cô thở không nổi nữa thì anh mới buông tha cho cô, anh cởi bỏ những thứ vướn tay vướn chân khỏi người của xô.
Vùi đầu cắn lấy xương vai xanh của Lạc Viên Hân, cô ngồi trên bồn rửa chén, ôm lấy đầu anh, Từ Cảnh Sâm tất nhiên có cơ hội sẽ không bỏ qua, anh di chuyển bàn tay ấm nóng khắp cơ thể của cô.
Cô khẽ ưỡn cong người, ánh mắt mơ hồ nhìn anh lên tiếng “ Từ Cảnh Sâm! em khó chịu quá ”.
“ Ừm…nói em muốn anh, anh giúp em ” Từ Cảnh Sâm nhìn cô bé trước mặt chịu không nổi liên tục uốn éo cơ thể của mình khiến anh thích thú mà trêu chọc.
“ Muốn anh…muốn anh mà ” Lạc Viên Hân ôm lấy cơ thể của anh nức nở.
Từ Cảnh Sâm hài lòng đi vào bên trong cơ thể cô, anh không dám di chuyển vì anh biết đây là lần đầu của Lạc Viên Hân, đợi cô từ từ thích ứng.
Bên trong cô siết lấy anh như vậy khiến anh hít thở không thông.
Chất lỏng đỏ chảy xuống nền, khiến Từ Cảnh Sâm vô cùng hài lòng, anh hôn lên môi cô, từng chút từng chút một di chuyển, cô cũng bị anh đánh lạc hướng mà thả lỏng cơ thể.
Anh di chuyển tốc độ ngày một nhanh hơn, bế cô đi ra sofa phòng khách đặt cô dưới thân mình chậm rãi di chuyển.
Tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, Lạc Viên Hân vẫn thở gấp dưới thân anh, nhưng Từ Cảnh Sâm nhìn thấy người gọi là Bạch Tĩnh Anh liền vui vể ấn nghe máy.
Lạc Viên Hân lúc này trợn tròn mắt nhìn anh không dám phát ra bất kỳ tiếng động vào, tâm tình hốt hoảng.
Ngược lại với cô anh lại vô cùng bình thản “ Alo Sư Tử Nhỏ! Em đừng làm phiền người khác vào giờ đại sự chứ ”.
Bạch Tĩnh Anh nên kia nhíu nhíu mài khó hiểu “ Từ Cảnh Sâm, sao anh lại cầm điện thoại của Hân Hân ”
“ Cô ấy ở dưới thân anh rồi không tiện nghe điện thoại cho lắm ” Anh dùng tay vuốt ve bụng của Lạc Viên Hân khiến cô cắn chặt môi không dám bật ra tiếng gì.
Anh nhìn cô khẽ đánh vào mông một cái, Lạc Viên Hân liền bật ra tiếng “ Aaa…Cảnh Sâm chết tiệt ”
“ Làm phiền rồi, em sẽ gọi lại sau ” Bạch Tĩnh Anh bên kia ngồi kế Phương Khải Dực, hai má của cô liền ửng đỏ vội cúp máy.
Hai người này cũng thật là nếu đang làm thì còn bắt máy làm gì chứ, khiến người khác cũng phát ngại.
Phương Khải Dực bế Phương Phong Tức nhìn cô “ Em thích thú với chuyện người khác như vậy à, hay anh dỗ Phong Tức ngủ nhé ” anh nhướng mài nhìn cô ý chỉ muốn trêu chọc một chút.
“ Anh mau cút đi ” Bạch Tĩnh Anh đỏ mặt đánh vào người của anh một cái.
Phương Khải Dực bật cười hôn lên môi cô một cách cưng chiều, Phương Phong Tức tròn xoe mắt nhìn ba mẹ mình cô có chút khó hiểu.
Ở bên kia Lạc Viên Hân vừa mắng anh, vừa cắn anh nữa, nhưng cô càn phản kháng anh lại càng thúc mạnh khiến cô muốn khóc đến nơi.
Anh hành cô lên đến phòng ngủ vẫn không chịu tha cho cô, không biết đã phóng thích bao nhiêu vào trong cô rồi.
Cúi đầu hôn lên đôi mắt mệt mỏi của cô chậm rãi yêu chiều nói “ Ai muốn sinh con cho anh, anh không quan tâm, nhưng anh biết mẹ của con anh nhất định phải là em ”
“ Bảo bối nhỏ! Anh yêu em nhất ”.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook