Xin Em Ở Lại Bên Anh
-
Chương 37: đúng chính diện
CHƯƠNG 37: ĐÚNG CHÍNH DIỆN
Edit: BRANDY
Mặt Nghênh Thần dán vào lồng ngực của Lệ Khôn, nghe được tiếng nhịp tim đang đập loạn của anh.
Hai người dùng sữa tắm của khách sạn, mùi hương vô cùng phổ biến. Nhưng Nghênh Thần lại cảm thấy mùi hương này rất kích thích.
Cô quay lại ôm Lệ Khôn, cố gắng cởi dây buộc của áo choàng tắm.
Lệ Khôn đè cô dưới thân, trầm giọng nói: "Đừng động."
Nghênh Thần: ". . . ."
Lệ Khôn buông cô ra một chút: "Không phải em muốn xem tuyết sao?"
Nghênh Thần nói thầm: "Cũng không thể ngắm tuyết cả một đêm mà."
Nghe vậy, Lệ Khôn không nhịn được, bật cười nói, "Được rồi, tốt lắm, vết sẹo hết đau chưa?"
Anh chỉ sợ vết thương ở chân cô vẫn chưa khỏi.
Lệ Khôn rất hiểu Nghênh Thần, tính tình cô từ nhỏ đã ngang ngạnh, cứng đầu. Khi đã muốn làm gì thì dù sứt đầu mẻ trán cũng nhất quyết không từ bỏ.
Nghênh Thần bỗng yên lặng.
Lệ Khôn xoa đầu cô, "Ngoan nào"
Nghênh Thần đảo mắt sang bên trái.
Lệ Khôn nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại: "Em còn né tránh sao?"
Nghênh Thần mặt đối diện với anh, ánh mắt lại đảo sang bên phải.
Lệ Khôn mỉm cười, ôm cô vào lòng và siết nhẹ.
Nghênh Thần bị kéo gần lại, đôi môi tiến về phía trước, Lệ Khôn cúi xuống hôn cô, nỗ lực kiềm chế sự khao khát đang cháy lên trong người, dán lên phiến môi hồng nhạt của cô, một nụ hôn chậm rãi, ôn nhu như nước.
Trong ấn tượng của Nghênh Thần, với tình yêu, người đàn ông này chưa bao giờ mềm yếu. Đây cũng là một điểm trước đây khiến cô vừa tức lại vừa yêu.
Khi ấy, lúc cô bắt đầu theo đuổi anh đã nồng nhiệt như lửa, đến giờ vẫn vậy, những rung động dành cho anh vẫn hệt như thuở ban sơ, thời tuổi trẻ đầy nhiệt tình, say mê, mà con người kia thì lại chẳng khác gì một tảng sắt lạnh.
Ngày ấy, Nghênh Thần vừa qua sinh nhật mười chín tuổi không lâu, cũng là một đêm tuyết rơi đầu mùa như thế này.
Lệ Khôn vừa kết thúc khóa đào tạo mùa đông, Nghênh Thần vừa học xong lớp đào tạo chuyên ngành quan trọng, liền chạy ra ngoài hẹn hò với anh. Lệ Khôn đưa cô đến khu vui chơi vé vào cửa là 70 tệ, lúc đó tính ra giá khá đắt.
Hai người chơi tàu lượn siêu tốc, chơi cóc nhảy, chơi tàu cướp biển, hầu như tất cả các trò cảm giác mạnh cuối cùng khi đến vòng quay khổng lồ. Nghênh Thần bắt đầu la hét, hét đến không thể mở mắt ra nổi. Lúc này, Lệ Khôn mới phát hiện cô ấy cũng biết sợ. Cô gái của anh sợ độ cao.
Nghênh Thần chơi xong những trò mạo hiểm này thực sự cảm thấy không ổn, khi vừa đi xuống, cô cảm thấy lồng ngực khó chịu, bước chậm từng bước trong vòng tay Lệ Khôn.
Lần này thế là đủ rồi, lần khác lại đến chơi.
Lệ Khôn hỏi: "Buổi chiều em muốn làm gì?"
Nghênh Thần nói: "Em muốn nghỉ ngơi."
"Anh đưa em về?" Lệ Khôn không vui trong lòng, nhưng không biểu hiện quá rõ ràng, vất vả lắm mới đến được đây, anh cũng muốn ở bên cô thêm chút nữa.
"Em không đi được." Nghênh Thần nói, khuôn mặt vừa buồn bực, vừa tủi thân, trông đến đáng thương, "Chân em mềm ra rồi, không đi được nữa”
Lệ Khôn nhìn cô, ánh mắt cô cũng không trốn tránh, nhìn thẳng vào đáy mắt anh. Trong lòng cả hai người đều hiểu rõ rồi lại chợt mơ hồ. Lệ Khôn đề nghị: "Vậy thuê một căn phòng gần đây, chúng ta nghỉ lại, được không?"
Một khách sạn mới mở gần đó.
Ở quầy lễ tân, ông chủ nghi ngờ hỏi Nghênh Thần, "Cô đủ tuổi trưởng thành rồi à?"
Lệ Khôn liền đáp: "Đây là vợ chưa cưới của tôi."
Ông chủ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người họ.
Nghênh Thần đáp lời: "Tôi là con dâu nuôi từ bé."
Đến khi vào phòng, hai người bỗng nhiên lại trở nên trầm mặc .
Lệ Khôn cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Em ngủ đi, anh nóng quá, anh phải đi tắm chút."
Kì lạ, giữa mùa đông thì nóng gì chứ.
Khi đi tắm ra thì thấy Nghênh Thần đang nằm nghiêng ở trên giường, đưa lưng về phía anh.
Lệ Khôn nhấc chăn lên, ngồi trên giường, Nghênh Thần xoay người lại, hai người ôm nhau một cách rất tự nhiên.
Nghênh Thần nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại đi tắm vậy?"
Lệ Khôn siết nhẹ thắt lưng, "Dội nước qua một chút, trên người có mồ hôi khó chịu lắm."
Nghênh Thần ngửi ngực anh, "Thơm mà." Và thì thầm: "Em cũng có chút mùi"
"Ừ?" Đáy mắt Lệ Khôn nóng lên .
Nghênh Thần vòng tay lên giữ lấy ót anh sau đó rướn người, bầu ngực trắng sữa đầy đặn do động tác này mà hướng gần về phía anh hơn, cô nũng nịu nói: "Em có mùi sữa."
Mọi chuyện cứ vậy diễn ra một cách trôi chảy, tự nhiên.
Lệ Khôn dạo đầu quá hung hãn khiến Nghênh Thần sợ hãi, kẹp chặt chân không cho anh vào.
"Anh đừng tới." Cô cúi đầu nức nở, hờn dỗi đẩy tay anh ra.
Lệ Khôn nhẹ nhàng, trấn an, xoa dịu: "Tiểu Thần ngoan, em xem, anh khó chịu đến chết mất."
Nghênh Thần chính là không muốn phối hợp, cố tình trêu anh.
Lệ Khôn nghĩ ra một kế, làm bộ đứng dậy, "Đi thôi, để anh mặc lại quần áo."
Không còn được anh ôm, Nghênh Thần lại luống cuống, nắm lấy cánh tay anh, chóp mũi hồng hồng, nói: "Vậy anh phải đồng ý với em, không được quá dùng sức."
Lệ Khôn rất biết nghe lời, chân thành gật đầu.
Đây có lẽ là lời nói dối lớn nhất anh từng nói với cô.
Nghênh Thần khẽ mở hai chân, đến lúc này mà còn suy nghĩ quân tử thì Lệ Khôn đúng là có vấn đề rồi, anh liền chớp lấy cơ hội tiến vào.
Lần đầu, Nghênh Thần bị đâm thẳng từ phía sau, những kích thích cùng nhiệt tình không thể kiềm chế nổi của ai đó khiến thân thể cô như muốn nứt ra làm đôi.
Lệ Khôn ôm chặt lấy thắt lưng tinh tế của cô, ánh mắt như si như say dán trên cần cổ thanh mảnh. Một hồi nông, một hồi sâu, đều đặn, hữu lực, cứ như vậy, một lúc sau hoa huyệt của Nghênh Thần cũng thích nghi được với sự ra vào mãnh liệt của Lệ Khôn.
Hai người dây dưa, thân mật từ đầu giờ chiều đến rạng sáng.
Nghênh Thần không biết đã khóc bao nhiêu lần, lần cuối cùng, cô như bay lên không trung, đôi chân thon dài vô lực treo trên cánh tay của Lệ Khôn, mỗi khi anh chuyển động, cảm giác còn nó còn kích thích tinh thần hơn cả tàu lượn siêu tốc hai người chơi buổi chiều.
Đêm tuyết rơi đầu mùa khắc vào tâm trí anh và cô như thế: NỒNG NÀN, NHIỆT TÌNH, SAY MÊ
---------------------.
Hiện tại, khi hôn lên đôi môi anh những kí ức dịu dàng khi xưa ấy lại ùa về. Nghênh Thần nhớ người đàn ông này đến phát điên, nhớ cả những xúc cảm chỉ bên anh mới có, những vui buồn, những hờn giận, nhớ khuôn mặt bất đắc dĩ của anh mỗi khi cô làm trò, nhớ ánh mắt sâu thăm thẳm, nhớ vòng tay ôm cô thật chặt,... nhớ thật nhớ.
Nụ hôn nồng nàn chấm dứt, hai đôi môi khó khăn tách nhau ra, trên cánh môi đỏ mọng của Nghênh Thần vẫn còn dính chút nước bọt vừa mềm, vừa sáng thật khiến Lệ Khôn muốn phạm tội.
Lệ Khôn điều chỉnh cảm xúc, hít một hơi rồi hôn lên trán cô. Hơi thở ấm áp quen thuộc khiến Nghênh Thần nhớ nhung bao năm, vẫn giọng điệu bất đắc dĩ ấy: "Tiểu Thần, em ngoan ngoãn một chút đi"
Nghênh Thần nghe xong, gật gật đầu, nói: "Vậy anh không được ngủ ở sô pha."
Việc này. . . . . .
Lệ Khôn mỉm cười bất lực. "Được rồi, tôi, Lệ Khôn chấp nhận nhiệm vụ."
Nghênh Thần phì cười.
Hai người cùng nằm trên giường, chung chăn, Nghênh Thần vẫn có thói quen từ lâu, thích gối gối cao.
Lệ Khôn rút một cái ra, nói: "Gối cao như vậy không tốt cho xương cổ."
Nghênh Thần muốn vươn tay với lấy, Lệ Khôn lại giơ tay càng cao, cô không thể lấy được.
Lệ Khôn ném chiếc gối xuống cuối giường. Anh bế cô lên và lấy tay làm gối cho cô. Anh thỏa hiệp: "Thế này có được chưa?"
Nghênh Thần mặt mày hớn hở, đem cánh tay anh cọ tới cọ lui, "A, tay anh làm gối là thoải mái nhất.”
Cô rúc vào trong ngực Lệ Khôn, Lệ Khôn ôm chặt cô.
Im lặng một lát.
Nghênh Thần hỏi: "Mấy năm nay anh có tốt không?"
Lệ Khôn vẫn nhắm mắt, nhàn nhạt hỏi, "Em muốn hỏi phương diện nào?"
Nghênh Thần hỏi: "Huấn luyện có khổ không?"
"Khổ, thì cũng quen thôi." Lệ Khôn nói: "Huấn luyện khổ một chút không sao cả, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi bình an là được."
Nghênh Thần giọng buồn buồn: "Mấy năm nay anh đã ở đâu vậy?"
"Chỗ nào có nhiệm vụ thì đi chỗ ấy." Ngữ khí của anh bình tĩnh vô cùng, giống như đang nói một chuyện của một ai khác chứ chẳng phải mình, "Năm trước ở Philippines, công dân Trung Quốc bị bắt cóc không rõ. Bọn anh được cử đến một địa điểm thâm sơn cùng cốc ở đảo Cebu tìm người, hai người đã bị giết, đáng tiếc không cứu được tất cả trở về."
"Đầu năm nay thì đến Afghanistan, ở đó có khủng bố bom cảm tử, hơn ba trăm người bị thương, tình thế rất rối loạn, bọn anh được phái đi dưới danh nghĩa lực lượng gìn giữ hòa bình.” Lệ Khôn nói: " Tay phải của Lâm đức bị gãy xương chính là ở đó."
Nghênh Thần không hé răng, bàn tay nắm lấy tay anh siết chặt.
Lệ Khôn xoa lưng cô trấn an.
"Nhiệm vụ đó là giải cứu con tin trên đỉnh núi. Khi ấy cũng chẳng nghĩ nhiều, nhận nhiệm vụ liều mình đột kích hang ổ của khủng bố. Giữa lúc ấy thì cân nhắc được gì, chỉ có thể dốc toàn lực hoàn thành, cũng may ông trời phù hộ.”
"Anh không sợ chết sao không?"
"Sợ chứ." Nói đến đâu, Lệ Khôn thấp giọng, nở nụ cười, "Đương nhiên sợ rồi." Rồi sau đó anh cười nhẹ, "Tiểu Thần à, em biết không, anh là người cố chấp, cái gì đã nhận định rồi thì không dễ dàng buông xuống được."
Nghênh Thần im lặng, lẳng lặng chờ anh nói nốt.
"Mặc dù sau khi em trở về, anh đã lạnh nhạt với em, làm em buồn, nhưng anh chưa bao giờ lừa dối em. Trong những năm xa nhau, có những khoảnh khắc cận kề ranh giới sinh tử, lúc ấy thứ duy nhất vực anh dậy để tiếp tục đấu tranh với tử thần chính là ý nghĩ mong gặp lại em.”
Hốc mắt Nghênh Thần đỏ lên, "Sau khi chia tay, anh đã phải trải qua khoảng thời gian tồi tệ như thế, Lệ Khôn, anh có hận em không?”
Lệ Khôn cười, "Ừ." Thừa nhận nói: "Đúng là anh đang lừa dối chính mình.”
Kể lại vài kỷ niệm, vài mốc thời gian đáng nhớ đã qua, Lệ Khôn ngưng hẳn đề tài này, anh không muốn khiến cô cảm thấy nặng lòng.
Anh nói: "Anh kể xong rồi, đến lượt em."
Nghênh Thần tựa sát đầu vào ngực anh, hai tay vòng qua ôm chặt eo Lệ Khôn.
"Sau khi tốt nghiệp em đi thực tập tại một công ty đúng chuyên ngành, sau đó làm việc tại công ty đó luôn. Đã năm năm rồi chưa từng chuyển việc. Sau khi thực tập em bắt đầu đi lên từ kỹ thuật viên thành giám sát viên rồi trưởng phòng."
Lệ Khôn vui vẻ: "Không tồi, thăng quan phát tài."
Nghênh Thần lặng lẽ cúi đầu: "Giàu thì không giàu nhưng nuôi bản thân mình thì vẫn dư dả chút."
Cả hai đều im lặng.
Lệ Khôn không hài lòng lắm về câu trả lời của cô, nhíu mày: "Hết rồi à?"
"Vâng!" Nghênh Thần: "Xong rồi."
"Thành thật một chút, còn có việc gì chưa kể với anh không?" Lệ Khôn nhẫn nại, nhắc nhở: "Nói xem em đã yêu qua bao nhiêu người rồi?"
Nghênh Thần lắc đầu.
Một người cũng không có?
Lệ Khôn nhất thời hờn dỗi, nói thế nào nhỉ, đàn ông mà, luôn có chút độc đoán.
À, không đúng, từ từ.
"Cậu sếp kia của em. Cái người mà có khuôn mặt nhỏ, trắng, dáng người cũng coi như cao ráo."
"Đường Kỳ Sâm á?" Nghênh Thần tỉnh ngộ, nói: "Đúng là anh ấy đang theo đuổi em. Em vừa chân ướt chân ráo vào công ty đã gặp và làm trực tiếp dưới quyền của anh ấy. Trong 5 năm nay Đường Kỳ Sâm đã dạy em rất nhiều."
Vừa nghe mấy lời này, sắc mặt Lệ Khôn lập tức trầm xuống, mỗi câu, mỗi chữ của cô như cái gai nhỏ đâm vào trái tim Lệ Khôn nhức nhối, "Cái gì cũng dạy em là sao?"
"Anh ấy là một người đàn ông rất quyến rũ lại tinh tế, hơn nữa ở phương diện đối nhân xử thế cực kì xuất sắc." Nghênh Thần thực sự rất ngưỡng mộ cách làm người của Đường Kỳ Sâm.
Sắc mặt Lệ Khôn triệt để đen lại.
Nghênh Thần nhướng mày, trong lòng có chút tính toán, cố tình khiêu khích anh: "Em thiếu chút nữa đã đồng ý với anh ấy."
Lệ Khôn nheo mắt, giọng nói nồng nặc mùi dấm chua. "Ồ, cũng đúng thôi, nhưng đó mãi mãi chỉ là suýt chút nữa. Hiện tại cái suýt nữa ấy thậm chí bị bóp chết trong trứng nước rồi."
Nghênh Thần nhịn cười, nhìn anh, khịt mũi một cái, cuối cùng không thể nhịn được bật cười.
Đi lại xung quanh một vòng, chiếc áo choàng tắm trên người cô đã hơi lỏng lẻo. Cổ áo hình chữ V trễ sang một bên, khuôn ngực trắng ngần đầy đặn lộ ra phân nửa, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa hấp dẫn.
Lệ Khôn lặng lẽ rời mắt, vươn tay tắt đèn, "Ngủ đi. Đến giờ ngủ rồi, đừng lộn xộn nữa."
Nghênh Thần hơi mệt mỏi, ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."
Đêm nay, thật thoải mái bình yên. Nghênh Thần vốn có ít chủ ý xấu, dù chưa thực hiện được, nhưng trong bầu không khí hòa hợp yên tĩnh, họ có một cuộc nói chuyện dài, những năm trống vắng của họ dường như được lấp đầy từng chút, từng chút từng chút một.
Cô gối lên tay Lệ Khôn, lắng nghe giọng nói trầm ấm của anh, nhịp tim vững vàng nhịp nhàng đập bên tai cô.
Nghênh Thần vô cùng thỏa mãn, dựa đầu vào lồng ngực anh.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi, trong phòng bình yên ấm áp.
———
Thứ hai, Nghênh Thần hết phép, chính thức quay lại công ty làm việc.
Mọi người đã tổ chức một buổi lễ chào mừng đơn giản, tẩy trần cho cô, bữa tiệc nhỏ ấm cúng thể hiện tình cảm đoàn thể của anh em công ty.
Đầu tuần công ty có cuộc họp giao ban và triển khai kế hoạch tuần, sau khi liên hoan xong, mọi người theo quy trình đến phòng Đường Kỳ Sâm báo cáo kết quả công việc.
Đường Kỳ Sâm khẽ ngước lên, vuốt cằm: "Em trở lại rồi à?"
Nghênh Thần: "Vâng, sếp."
Cô ngồi xuống trước bàn làm việc.
Đường Kỳ Sâm một lần nữa cúi đầu, ký giấy tờ: "Chân em khỏi rồi à?"
"Khỏe rồi ạ."
Đợi một lúc, Đường Kỳ Sâm ký xong giấy tờ, đóng nắp bút, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Nghênh Thần bắt đầu báo cáo: "Em đã sắp xếp xong tiến độ công việc của các bộ phận. Trong kỳ nghỉ, các dự án quan trọng được thông báo qua điện thoại, về cơ bản là phù hợp với tiến độ."
Kỳ thật cũng không có gì để nói.
Dù sao, Đường Kỳ Sâm đã giúp cô hoàn thành công việc.
Nghênh Thần đóng sổ, chân thành nói: "Đường tổng, cảm ơn anh đã giúp đỡ em."
Đường Kỳ Sâm cười cười, "Trở về, đã cảm thấy quen chưa?"
Câu nói này, Nghênh Thần cảm thấy có chút ý vị.
"Mấy kế hoạch này đều là những dự án cần thực hiện gấp, không thể trì hoãn tiến độ được.” Đường Kỳ Sâm cân nhắc từ ngữ sau đó bình tĩnh nói tiếp: “Việc đó cũng thuộc bổn phận của người làm sếp như tôi, đổi lại là một người nhân viên khác, tôi cũng sẽ hành động như thế.”
Nghênh Thần là một người tinh tế và hiểu chuyện, cô khéo léo lái câu chuyện: "Em nghĩ nhiều rồi, sếp, anh đừng trách em nhé."
Đường Kỳ Sâm mặt mày giãn ra, bình thản dựa vào ghế, "Gọi là sếp cảm thấy vẫn dễ nghe hơn Đường tổng”
Nghênh Thần không nói gì.
"Cũng không phải là em nghĩ nhiều." Đường Kỳ Sâm thẳng thắn thừa nhận, "Tôi quả thật có tư tâm."
"À..." Nghênh Thần muốn nói lại thôi.
Đường Kỳ Sâm không để cô nói thêm trực tiếp đuổi khách: “Tôi còn có một cuộc họp trực tuyến với đối tác. Em ra ngoài trước đi.”
Khéo léo chặn lời cô, hợp tình hợp lý cắt đứt mạch chuyện, không cho cô cơ hội nói rõ một, hai.
Nghênh Thần ra khỏi văn phòng anh ta, lòng vô cùng buồn bực, nhìn tình huống này, Đường Kỳ Sâm hẳn không có ý định từ bỏ.
Quả nhiên, mấy ngày sau, ý định của Đường Kỳ Sâm được thể hiện rõ ràng, anh thậm chí còn không thèm che đậy mong muốn của bản thân.
Trong cuộc họp giữa các trưởng phòng, Đường tổng uy vũ thản nhiên bước vào, bình thản đặt một tuýp thuốc mỡ lên bàn của Nghênh Thần, dịu dàng nói: “Buổi trưa em đừng quên bôi thuốc nhé.”
Đây là thuốc mỡ bác sĩ kê thêm, dùng để thoa ngoài, một ngày ba lần, bôi liên tục trong 1 tháng.
Đường Kỳ Sâm là người cẩn thận kỹ tính, nhớ cả số lần cô bôi thuốc. Lúc nói lời này, giọng anh không lớn không nhỏ, vừa đủ để toàn thể nhân viên trong phòng họp nghe thấy.
Chắc chắn là cố ý.
Đó chưa phải là hết. Từ ngày đó mỗi ngày cô đi làm về, anh đều lái xe hộ tống phía sau. Xe của anh là chiếc Land Rover nhập khẩu, hơn ba trăm vạn nhân dân tệ, có biết bao nhiêu là bắt mắt chứ, khiến toàn thể bảo vệ khu nhà và cả những người hàng xóm cùng toàn chung cư đều nhớ mặt Đường Kỳ Sâm. Cũng đúng, dung mạo anh xuất chúng đến vậy cơ mà.
Có người hơi nhiều chuyện, hăm hở hỏi thăm: “Nghênh tiểu thư, bạn trai cô lại đưa về nhà à?”
Nghênh Thần chỉ biết thề thốt phủ nhận, sau đó chạy trối chết.
Nhưng không bao lâu sau cô đã tìm được cách giải quyết tình huống tiến thoái lưỡng nan này. Rất đơn giản, chính là: GIỚI THIỆU BẠN TRAI CỦA MÌNH VỚI MỌI NGƯỜI TRONG CÔNG TY bằng cách khoe ảnh anh với mọi người.
Tấm ảnh Lệ Khôn mặc võ phục trong phòng tập luyện.
Tấm ảnh đó anh đang đứng nhìn về phía trước, dáng người cao to, mạnh mẽ, nhìn vô cùng quyến rũ. Nét cười hạnh phúc của cô khi nhìn vào tấm hình người yêu không thể là giả, vừa ngọt ngào, vừa tươi tắn. Nụ cười đó khiến mọi thứ xung quanh trở lên lu mờ, nét cười trong trẻo ấy khiến Đường Kỳ Sâm đang nghe điện thoại phía xa, nhìn thấy mà như bị hút mất hồn phách, không còn nghe thấy bất kì điều gì phát ra từ loa điện thoại nữa.
Anh cảm thấy trái tim khẽ nhói lên.
———
Nháy mắt đã đến thứ sáu, cả đội được nghỉ từ chiều. Lệ Khôn đưa Lâm Đức ra ngoài ăn.
Lâm Đức cực kỳ, hưng phấn nói: " Anh không đến chỗ chị Nghênh Thần à?”
Khuôn mặt Lệ Khôn tràn ngập nụ cười: "Cô ấy có một cuộc họp. Tan làm tôi sẽ qua đón cô ấy."
Lâm Đức cười toe toét, khoe hàm răng trắng đều, "Anh đưa chị ấy qua chỗ anh à?"
Lệ Khôn cau mày, "Lại nói lung tung?"
Lâm Đức cười hắc hắc hai tiếng, cúi đầu không nói. Lệ Khôn liếc nhìn cậu ta từ gương chiếu hậu, vui vẻ, "Cậu đỏ mặt gì chứ?"
Ôi chao ôi, cậu thanh niên xử nam đơn thuần ngây thơ, đúng là thứ giống loài sắp tuyệt chủng.
Lệ Khôn chuyển lái, giọng nói không nén được vui vẻ: "Hôm nay anh đưa cậu đi đến một chỗ mới.”
Lâm đức: "Hả?"
"Đi ăn đồ Thái Lan."
Một nhà hàng Thái Lan mới mở trong Tòa nhà Thủy Phương Quảng. Nghe đồn rằng các đầu bếp đều là người Thái. Quán nổi tiếng đến độ phải xếp hàng hàng giờ mới có bàn.
Lệ Khôn đi trước tìm chỗ đậu xe, vì đây là khu trung tâm thành phố nên rất khó tìm chỗ đỗ, anh đi quanh quẩn khắp quảng trường mấy vòng mới tìm được một vị trí trống.
Đang định đỗ vào thì cùng lúc đó, một chiếc ô tô khác từ phía trước, chếch sang phải cũng đi đến, tạo thành một góc gần 120 độ với xe của Lệ Khôn.
——
Hai người đều muốn đỗ xe vào chỗ này.
Lệ Khôn nheo mắt và cảm thấy chiếc Land Rover màu trắng này rất quen. Cửa chiếc xe bên kia cũng từ từ kéo xuống, để lộ sườn mặt đẹp như tạc của Đường Kỳ Sâm.
Tình địch gặp nhau, cả hai đều nhìn kẻ còn lại không vừa mắt.
Từ khi còn nhỏ, Đường Kỳ Sâm đã là một chàng trai xuất sắc mọi mặt. Anh được giáo dục theo kiểu phương Tây, vì vậy cách hành xử cực kì nhã nhặn, lịch thiệp, khoan dung, thường được ví là mỹ nam thịnh thế, ôn nhuận như ngọc.
Nhưng mọi người thường quên rằng khi một người đàn ông ôn nhu như nước tức giận, điều đó còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Đường Kỳ Sâm không có ý định nhường nhịn. Anh ta điều khiển chiếc xe từng chút một, mượt mà, chính xác, tiếp tục lái về phía trước mà không mảy may để mắt đến Lệ Khôn đối diện.
Lệ Khôn cũng chẳng có ý định nhường, chiếc xe jeep hầm hố đầy sức mạnh, anh cố tình đạp phanh, rồi nhả ga, tiếng động cơ gầm rú rất hung hãn.
Đường Kỳ Sâm bất động thanh sắc.
Lệ Khôn cũng bắt đầu nổi máu nóng nảy.
Hai chiếc xe một đen một trắng, từ từ đi về phía trước, mắt thấy góc đi vào vị trí càng ngày càng nhỏ, sắp va vào nhau.
Đường Kỳ Sâm bất ngờ bấm còi như một lời cảnh báo.
Tiếng còi này vang lên thành công kích động Lệ Khôn.
Anh cũng nhấp còi, "Bíp! Bíp! Bíp!"
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh lại, tháo dây an toàn ra, đẩy cánh cửa mở ra tạo thành một tiếng va đập lớn, vừa vặn tạo một vết xước sâu trên con Jeep đen.
“Mẹ kiếp." Lệ Khôn cũng rất tức giận, bực mình ra khỏi xe với hành động tương tự.
Đường Kỳ Sâm từ từ xắn tay áo.
Lệ Khôn không nói hai lời, lại trực tiếp cởi áo khoác.
Lâm đức cũng muốn đẩy cửa, "Tu" một âm thanh điện tử ngắn và cánh cửa bị khóa lại.
"Lệ ca ——"
“Ở trên xe đợi tôi!"
Lệ Khôn quay đầu, mọi sự chú ý đổ toàn bộ trên người Đường Kỳ Sâm.
Không ai động thủ trước?
Cuối cùng cả hai xông về phía đối phương cùng một lúc.
Đừng nhìn Đường Kỳ Sâm toàn thân toát ra thứ khí chất nhã nhặn mềm mỏng, nhưng một tuần bốn, năm lần tập gym và các môn võ thuật phòng vệ cũng không phải là tập cho vui. Mặc dù không bằng Lệ Khôn, nhưng cũng không quá thua kém.
Lệ Khôn kẹp chặt cánh tay của mình và cố gắng vặn nó về phía sau, Đường Kỳ Sâm khéo léo thoát vây, thắt chặt eo và đập xuống đất.
Lệ Khôn thầm mắng một tiếng, tên tiểu bạch kiểm này xem ra cũng có một chút năng lực.
Hai người đàn ông chướng mắt nhau, khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm của sự khó chịu thì có thể làm gì chứ? Tất nhiên là đánh nhau, cuộc ẩu đả diễn ra bất ngờ, và không hề có ý định kết thúc sớm. nào kĩ năng, nào chiêu thức tất cả đã bị vứt hết ra sau đầu, lúc nào đây họ chỉ biết điên cuồng lao vào nhau mà xả giận.
Bụi đất bay mù trời..
Đường Kỳ Sâm có một vết xước trên mặt, Lệ Khôn cũng có một vết thương đẫm máu trên trán.
Lâm Đức ở trong xe vừa lo lắng vừa bất lực, đành cuống cuồng gọi điện thoại cho Nghênh Thần.
Chuông kêu vài lần mới có người nhấc máy.
"Alo? Lâm đức à, chuyện gì thế?" Nghênh Thần trầm giọng, nói nhỏ, "Chị vẫn đang họp…”
Còn chưa nói xong.
Lâm đức vội vàng gào lên: "Chị Thần, nhanh đến đây đi, có chuyện rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook