Xin Em Đừng Quá Quyến Rũ
-
Chương 23
Quản gia La gõ cửa khoảng đâu năm, sáu phút, nhưng bên trong lại chẳng có tiếng động gì, ông lại không dám tự tiện vào trong, cũng may Đường Vãn cũng không hề thúc giục.
“Cô Đường, hay là cô chờ một chút nhé? Có lẽ…~”Quản gia La đột nhiên nhíu mày, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, dáng vẻ tỉnh táo ban nãy thay đổi, gọi nữ giúp việc tới: “Các người đưa cô Đường ra ngoài trước đi.
”Đường Vãn nhíu mày: “Sao thế?”Cuối cùng cô vẫn là người nhìn mặt người để nói chuyện, mặc dù vẻ mặt của quản gia La thay đổi rất nhỏ, thế nhưng Đường Vãn vẫn nhận thấy có chuyện gì xảy ra rồi.
Cô nhìn cánh cửa đang được đóng chặt, đột nhiên cảm thấy có chuyện chẳng lành, không phải lại…Cửa thư phòng cũng không hề khoá, thế nhưng không có ai vô lễ dám mở cửa tiến vào khi chưa nhận được sự đồng ý của Yến Phi Bạch.
Cho dù quản gia La lo lắng cũng không dám bước vào ngay trước mặt Đường Vãn, lỡ như cô nhìn thấy gì đó…Vẻ mặt ông trở nên có chút nghiêm túc, vẫn giữ thái độ lịch sự đúng mực mời Đường Vãn đi trước.
Đường Vãn đứng yên không nhúc nhích, cô cảm thấy dường như bên trong đang xảy ra cảnh tượng mà cô đã gặp khi còn nhỏ, bây giờ người kia đang rất đau khổ, rất cần giúp đỡ.
Thế nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Đã nhiều năm như thế, cô cũng không thể dứt khoát chạy tới trước mặt hắn.
Đường Vãn xoay người, quản gia La thấy cô chuẩn bị rời đi, thở dài một tiếng, cảm thấy yên tâm hơn không ít.
Thế nhưng Đường Vãn lại đột nhiên dừng bước, cô lại quay trở lại, mở cửa dưới ánh mắt kinh ngạc của quản gia La.
Trong thư phòng không có ai, chỉ có chiếc xe lăn lẻ loi nằm cạnh cửa sổ cùng với bàn đọc sách bừa bộn, không thấy Yến Phi Bạch đâu cả.
Đường Vãn cúi đầu, nhìn thấy một chai thuốc.
Cô nhặt thuốc lên đi nhanh tới trước, đặt nó xuống dưới đất ngay bên cạnh bàn đọc sách, sau đó lại cầm lấy ly nước trên bàn đặt xuống bên cạnh chai thuốc, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Sự căng thẳng của quản gia La bị đánh gãy, ông thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô Đường không nhìn thấy gì cả.
Đường Vãn rũ mắt, bàn tay đang nắm lấy đồ vặn cửa lại đang siết chặt thành quyền.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng cất bước, rời khỏi thư phòng.
Quản gia La đuổi sát theo cô.
**Yến Phi Bạch gần như co rút người lại bên dưới bàn đọc sách, cơ thể còn đang run rẩy, cảm giác khó thở trong cuống họng ép hắn tỉnh táo lại.
Cả người hắn đầy mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt, trông như người yếu đang bò ở dưới kéo dài làn hơi tàn.
Hắn cười nhạt, cho dù cơ thể có chật vật thế nào đi nữa, vẻ mặt hắn vẫn kiêu ngạo, sự phiền muộn che giấu đằng sau ánh mắt, lạnh lùng không thể che giấu được.
Thế nhưng khi ánh mắt hắn lướt tới lọ thuốc và ly nước đặt ở dưới đất của Đường Vãn, nụ cười trên khoé môi hắn cứng đờ, vẻ mặt u ám hiện lên vẻ tan vỡ mờ nhạt.
Sao cô cứ mãi xen vào việc của người khác thế?Rõ ràng vừa rồi hắn đã hạ quyết tâm bỏ qua cô, thế nhưng cô gái này vẫn cứ hết lần này tới lần khác tới gần quan tâm hắn.
Yến Phi Bạch đổ thuốc trong chai ra ngoài, chán ghét nhét vào miệng, nhắm hai mắt không định nuốt xuống, hắn không muốn chịu thua.
Thế nhưng Đường Vãn…Thuốc là do Đường Vãn để ở đó, nước cũng là do cô để lại.
Được rồi, hắn uống.
Chỉ cần là ý của cô, hắn sẽ làm theo.
Yến Phi Bạch cầm ly nước lên, cắn nát viên thuốc trong miệng, sau đó uống một ngụm nước nuốt xuống.
Rõ ràng là thuốc đắng, thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy ngọt.
Khoảng chừng mười phút sau, Yến Phi Bạch khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Hắn chống tay bò dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn đôi chân mất cảm giác của mình, dựa vào lực ở hai cánh tay ngồi lên xe lăn, giằng co khoảng mấy phút, hắn lại toát mồ hôi lạnh cả người.
Người đàn ông lại ngồi xuống xe lăn lần nữa, sự phiền muộn trong ánh mắt dường như lại càng lạnh lùng hơn.
Vào thời điểm thế này, chắc chắn Đường Vãn sẽ rời đi.
Cũng không biết là thất vọng hay là yên tâm, ánh mắt hắn u ám không rõ.
Yến Phi Bạch từ thư phòng bước ra, đẩy xe lăn đi tới phòng khác, lúc nhìn thấy Đường Vãn vẫn còn ở đó, hắn ngây người.
Cô ngẩng đầu dậy, cười dịu dàng với hắn: “Chờ anh lâu rồi đấy, sao bây giờ mới xuất hiện?”Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cửa sổ, mái tóc dài được vén lên, trong tay cầm quyển sách hắn đặt ở bên cửa sổ mấy ngày trước, Ánh mắt khi nhìn hắn dịu dàng, ấm áp, ánh mắt trong suốt tinh khiết, không xen lẫn bất kì thứ gì.
Ánh mặt trời chiếu vào rạo rực, cô lại cười lên, giống như năm xưa khiến người ta rơi vào lần nữa.
Yến Phi Bạch cam tâm tình nguyện vứt bỏ vũ khí, áo giáp.
Hắn nghĩ mình sẽ không thể bỏ qua cho cô được, ý nghĩ vừa nãy đúng là quá ngu ngốc.
Một con mèo nhỏ như thế, nuôi bên cạnh thì tốt biết bao.
Tác giả có lời muốn nói:Tổng giám đốc Yến: Muốn nuôi mèo.
Vãn Vãn: Không, anh đừng có mơ.
Đừng cảm thấy nữ chính quá nhân nhượng nam chính nên bực bội.
Sau này anh sẽ cưng chiều cô lại gấp trăm ngàn lần.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook