Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
-
Chương 19: Cột điểm kinh nghiệm tăng vọt
Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn chỉ còn hơi thở thoi thóp trong lòng ngực, bên miệng nàng chảy ra một tia máu, cả người run rẩy, gương mặt luôn luôn hồng nhuận bây giờ tái nhợt như tuyết.
một tay hắn ấn lên bụng Liêu Đình Nhạn, cẩn thận cảm thụ một phen, mày dần dần nhăn lại. hắn biết đây là cái gì, lần trước hắn còn cứu nàng một mạng, lần đó hắn cho rằng đã hoàn toàn giải quyết, nhưng không nghĩ tới vẫn chưa hết. nói như vậy, máu của hắn hẳn là có thể áp chế, dù không thể, sau đó lại ăn Nhật Nguyệt U Đàm cũng đủ giải độc, trừ phi đồ vật trong thân thể nàng cũng không phải ma độc hắn vẫn nghĩ.
Thủ đoạn của Ma Vực thật ra không phải không chịu nổi một kích như hắn tưởng tượng. Nhưng mà, nàng không phải là gian tế Ma Vực sao, tại sao một lần hai lần lại bị thứ này phản phệ?
Tư Mã Tiêu giơ tay bế nàng, đi lên hồ nước. Liêu Đình Nhạn bị đặt trên mặt đất, liền thống khổ cuộn thành một đoàn, lại bị Tư Mã Tiêu mạnh mẽ duỗi ra. Nàng không mở được mắt, chỉ cảm thấy mình sắp đau chết.
Choang ——
một tay Tư Mã Tiêu đập vỡ ngọn đèn lưu li bên cạnh, mảnh lưu li nhỏ trong suốt tản ra, ánh huỳnh quang vàng nhạt nháy mắt hóa thành vô số ánh sáng đom đóm, bay múa khắp nơi trong điện. Tư Mã Tiêu không để ý cái này, hắn giơ tay ấn lên mảnh lưu li vỡ, dùng bàn tay tràn ra máu tươi lấp kín miệng Liêu Đình Nhạn.
Nếu một chút máu tươi không áp được, vậy cho nàng uống nhiều một chút. Huyết nhục của tộc Phụng Sơn vốn chính là linh dược lợi hại nhất trên đời, đặc biệt là loại huyết mạch phụng dưỡng ngọn lửa linh sơn của Phụng Sơn, máu trong thân thể ngày đêm bị linh hỏa thiêu đốt, vô cùng thuần túy, cơ hồ đã không coi là ‘ huyết ’, mà là ‘ dược ’. Dù ngày trước người tộc Phụng Sơn còn rất nhiều, cũng vẫn trân quý nhất.
Trước đây hắn còn chưa có được năng lực cường đại, không thể tự bảo vệ mình, có nhiều người muốn máu hắn, nhưng hắn tình nguyện đổ lên mặt đất, cho một con rắn nhỏ bình thường, cũng không muốn cho những người đó. hiện tại, hắn tùy ý cho Liêu Đình Nhạn, còn không chỉ là một giọt hai giọt, ‘ hào phóng ’ này nếu bị chưởng môn Sư Thiên Lũ thèm nhỏ dãi đã lâu biết được, phỏng chừng phải đau thịt chết mất.
Liêu Đình Nhạn đau đến cắn chặt hàm răng, Tư Mã Tiêu bịt miệng nàng cũng không đút vào được, máu tươi mang theo một chút kim sắc theo khóe miệng nàng chảy vào cổ.
Tư Mã Tiêu dứt khoát duỗi tay bóp cằm nàng, cứng rắn dùng tay bẻ khớp hàm ra. Để cho Tư Mã Tiêu bực bội chính là không thể quá dùng sức, nếu hắn không thu liễm sức lực một chút, là trực tiếp có thể kéo cằm rơi xuống. Sinh thời hắn chỉ giết người, mấy lần cứu người đều là bởi vì nàng, chính hắn còn cảm thấy kỳ quái.
thật vất vả bóp miệng Liêu Đình Nhạn mở ra, muốn nhét ngón tay vào miệng nàng, cố tình hắn hơi buông tay, nàng lại bắt đầu giãy giụa, Tư Mã Tiêu không kiên nhẫn nổi, trực tiếp cắn một ngụm ở miệng vết thương trên cổ tay, ngậm một ngụm máu to lấp kín miệng nàng, toàn bộ rót vào cho nàng. Rót vài ngụm, có thể là rót quá nhiều, sắc mặt nàng tái nhợt thực nhanh trở nên hồng nhuận, thậm chí hồng qua mức, cái loại hồng giống như bị ném vào nước ấm đun nóng.
Tư Mã Tiêu: “……” Cứu người khó hơn giết người nhiều.
hắn lấy túi gấm nhỏ từ trong ngực Liêu Đình Nhạn ra, tìm vài miếng Phụng Sơn huyết ngưng hoa, cũng dùng sức nhét vào miệng nàng, chống cằm để nàng nuốt xuống.
Máu hắn quá nhiều chịu không nổi, dứt khoát làm tu vi của nàng tăng lên, như vậy tự nhiên sẽ không có việc gì.
Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo thao tác một hồi, không chỉ hoàn toàn tưới diệt thực cốt chi độc trong thân thể Liêu Đình Nhạn, còn làm nàng từ tu vi Luyện Khí kỳ thấp nhất, trực tiếp bạo trướng, qua Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên anh, một bước vọt tới Hóa Thần kỳ, so với sư phụ Động Dương chân nhân của nàng, tu vi còn cao hơn một đại cảnh giới, sáu tiểu cảnh giới. Tu sĩ Hóa Thần kỳ, cho dù ở Canh Thần Tiên Phủ, cũng có thể làm tiểu mạch chủ của một nhánh núi.
Người khác tu luyện ba bốn ngàn năm, nàng chỉ dùng ba canh giờ. Canh Thần Tiên Phủ lập phủ nhiều năm như vậy, người may mắn giống nàng không vượt quá số lượng trong một bàn tay, rốt cuộc người giống Tư Mã Tiêu tùy hứng lại không chỗ nào cố kỵ như vậy cũng không nhiều lắm.
# mỗi lần té xỉu tỉnh lại đều phát hiện tiến độ được kéo đi một đoạn lớn #
Liêu Đình Nhạn từ trên giường ngồi dậy, cả người đều phát ngốc. Nàng phát hiện trong ý thức của mình thêm một đóa hoa nhỏ màu đỏ, rất giống đóa hồng liên hoa kia, lấy đóa hoa nhỏ này làm trung tâm, trong thân thể thêm một mảnh không gian dị thường rộng lớn. Nàng nghiêng đầu, phát hiện ý thức của mình có thể xuyên qua đại điện và tường vây, nhìn được cảnh tượng bên ngoài, nàng có thể cảm thấy động tĩnh của rất nhiều sinh vật chung quanh, thật giống như nháy mắt biến thành thiên lý nhãn, còn có thuận phong nhĩ, không chỉ tinh thần cao gấp trăm lần, thân thể còn uyển chuyển nhẹ nhàng, thậm chí cảm thấy mình có thể bay, có thể làm được rất nhiều rất nhiều việc, di sơn đảo hải, cũng chỉ là một lần trở tay.
Ta sao lại bành trướng đến lợi hại như vậy? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, gãi gãi đầu mình, cúi đầu nhìn người nằm bên cạnh.
Tư Mã Tiêu nằm ở bên nàng, vẫn là khuôn mặt tái nhợt, nhưng môi lại không đỏ. Môi hắn bình thường vẫn đỏ, chỉ có lần hắn ở hồ nước lấy máu dưỡng hoa sen mới rút đi màu đỏ, hiện tại rất giống lần đó, đây đại khái biểu hiện của thiếu máu.
Nhìn hắn thực không thoải mái, một tay đáp ở trên bụng nàng. Liêu Đình Nhạn thấy miệng vết thương trên tay, theo bản năng liếm liếm môi. Tối hôm qua thiếu chút nữa nàng đã đau chết, nhưng lại không hoàn toàn ngất đi, đã xảy ra cái gì nàng còn thấy mơ mơ hồ hồ. Hình như là được Tư Mã Tiêu cấp cứu, cảm giác dị dạng hiện tại trong thân thể nàng đó, đều là hắn cho.
Liêu Đình Nhạn trầm mặc thật lâu, tâm tình phức tạp. Nàng mạc danh đi vào thế giới này, trước nay chính là sống một ngày tính một ngày, bởi vì nàng ở chỗ này, chỉ coi mình như người khách qua đường, thế giới này dù rộng dù đẹp, đều không phải nhà nàng, thậm chí thân thể này cũng không phải của nàng, thân phận này nàng cũng không có gì đồng cảm. Nàng cảm thấy mình ở chỗ này nghỉ phép, sống tạm, sớm muộn gì sẽ trở về thế giới của mình. Cho nên lâu như vậy, ở trong thế giới tu chân, nàng cũng không chính thức tu luyện, dù có được cánh hoa tăng trưởng tu vi của Tư Mã Tiêu, cũng không thử ăn.
Nhưng hiện tại tu vi nàng bạo trướng, mới hơi chân thật cảm thấy mình thật sự ở thế giới kỳ dị này.
Trước đây nàng giống như đùa coi Tư Mã Tiêu là lão bản, thành thành thật thật ở bên hắn, nhưng kỳ thật nếu có thể chọn lựa, nàng sẽ không theo hắn, bởi vì đây là nhân vật nguy hiểm, nhiều lần nàng nhìn hắn giết người, vẫn luôn thực tiêu cực với thái độ của hắn. Dựa theo tiêu chuẩn của xã hội hiện đại, hắn hẳn là một đại phôi đản, nhưng ở thế giới này, đại phôi đản này cứu mạng nàng một lần rồi hai lần.
Liêu Đình Nhạn chạm chạm lên bàn tay lạnh như băng trên bụng mình. Miệng vết thương phái trên vẫn thật tùy ý, hoàn toàn chưa xử lý. Loại vết thương này, đối với tu sĩ bìnht thường mà nói, hẳn là khỏi rất nhanh, nhưng ở trên người Tư Mã Tiêu lại không có một chút chuyển biến tốt đẹp.
“trên đời này, không có mấy người có thể làm ta bị thương, nhưng thể chất ta đặc thù, vết thương cũng không dễ khỏi.” Tư Mã Tiêu không biết tỉnh khi nào.
Liêu Đình Nhạn: “……” Loại nhược điểm này ngươi còn nói cho ta làm gì?
Áp lực đột nhiên trở nên càng lúc càng lớn, cảm giác mình hoàn toàn tiến vào trận doanh của vai ác.
Tư Mã Tiêu: “Ngươi uống bao nhiêu máu của ta, biết không?”
Liêu Đình Nhạn bưng kín miệng mình. Lúc trước còn không có cảm giác, vừa bị hỏi như vậy, chính mình là đã uống máu người, ọe ——
Tư Mã Tiêu: “Dám phun ra liền giết ngươi.”
Liêu Đình Nhạn: “Rầm ——”
Sắc mặt nàng không tốt lắm, thật sự không rõ vì cái gì ở thế giới huyền huyễn, máu người có thể làm thuốc trị bệnh cứu người, dựa theo khoa học hiện đại, trực tiếp uống máu người không các tác dụng quái gì. Nhưng đại ma đầu thế giới huyền huyễn không nói khoa học hiện đại với nàng, hắn ngồi dậy ghé sát vào nàng, dùng cái tay có vết thương ấn cằm Liêu Đình Nhạn: “Tu vi của ngươi đã đến Hóa Thần, thế nào, giờ muốn giết ta sao?”
BUFF nói thật mở ra.
Liêu Đình Nhạn: “không muốn.”
Tư Mã Tiêu: “Còn muốn tăng tu vi sao?”
Liêu Đình Nhạn: “không muốn.” nói thật đột nhiên biến thành nhân sĩ tu tiên lợi hại như vậy, thật giống như có máy móc cao cấp, nhưng lại không biết dùng thế nào, chỉ có thể cẩn thận sờ soạng, trong lòng còn quá lúng túng.
Tư Mã Tiêu: “Muốn rời khỏi ta sao?”
Liêu Đình Nhạn: “không muốn.”
không muốn ba lần liền.
Từ từ, không đúng, vì sao đáp án của câu cuối cùng lại là không muốn? Liêu Đình Nhạn kinh ngạc mà trừng Tư Mã Tiêu, vì câu không muốn cuối cùng của mình cảm thấy giật mình, chẳng lẽ…… nàng đã bị sinh hoạt hủ bại sa đọa ăn mòn đến loại trình độ này?
Tư Mã Tiêu cũng sửng sốt, buông cằm nàng ra, dựa vào trên gối dựa, ánh mắt cổ quái, “Ngươi dùng mỹ nhân kế để sắc dụ ta?”
Liêu Đình Nhạn vô cùng dứt khoát: “không phải!”
Tốt, phải chính danh cho mình. Nhưng ta làm gì mới có thể khiến hắn sinh ra loại ảo giác này? Liêu Đình Nhạn để tay lên ngực tự hỏi, chính mình cũng thật không có tâm muốn ngủ hắn.
Tư Mã Tiêu: “Vậy là tốt rồi.”
nói xong câu này, hắn túm chặt Liêu Đình Nhạn, ôm nàng, thật giống như ôm một đống gối đầu mềm mại ấm áp, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
không phải, tổ tông ngươi đợi chút, nói không phải tới sắc dụ, ngài liền yên tâm lôi kéo ta ngủ như vậy? Vậy ngươi hỏi cái vấn đề này có ý nghĩa quỷ gì?
Ý nghĩa ở chỗ, nếu có tâm tư muốn ngủ hắn, Tư Mã Tiêu sẽ lựa chọn bóp chết nàng. không có loại tâm tư này, hắn liền coi nàng là gối ôm.
Liêu Đình Nhạn không ngủ được, tinh thần của nàng có vẻ tốt quá mức, bị người ta ôm nằm giống cái gối, tư duy của nàng phát tán. Nếu người bình thường phát ngốc, đó chính là phát ngốc, nhưng làm tu sĩ Hóa Thần kỳ, tư duy phát tán chính là ý thức chạy ra bên ngoài. Đó là thế giới thực mới lạ, Liêu Đình Nhạn có thể nhìn thấy kiến trúc và hoa cỏ cây cối trên toàn bộ Bạch Lộc Nhai, tất cả đồ vật ở trước mắt nàng hiển hiện rõ nét. Nàng nhìn thấy hạc bay trên bầu trời, giật mình, hoàn toàn sát gần lại, thật giống như cả người nàng đứng ở bên tiên hạc, còn có thể cảm giác được gió trên không trung, lại một cái chớp mắt, nàng đã đến thác nước dưới Bạch Lộc Nhai, nhìn thấy phong lan sinh trưởng ở cái khe chỗ thác nước, nhìn thấy cầu vồng của thác nước dưới ánh mặt trời cùng với bọt nước bắn lên.
Nàng nhìn thấy con rối đi lại ở dưới hành lang cung điện, nhìn thấy Đại Hắc Xà quấn trên cây cột ngủ ở ngoài điện, cây cột thực trơn, nó ngủ rồi vẫn luôn trôi xuống, rồi sau đó tỉnh lại bò lên trên, chỉ số thông minh rõ ràng không ổn.
Liêu Đình Nhạn thật giống như có được một món đồ chơi, ý thức chạy qua lại từ trên xuống dưới ở Bạch Lộc Nhai. Nàng nhìn trong chốc lát, cảm thấy muốn đi ra ngoài nhìn xem, ý thức tựa như mây trải ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác trên má chợt lạnh, đột nhiên mở mắt, những ý thức như gió bay loạn khắp nơi cũng nháy mắt thu hồi.
Tay Tư Mã Tiêu lạnh căm căm che ở trên mặt nàng, hắn vẫn cứ nhắm mắt, nói: “Đừng chạy loạn ra bên ngoài, Bạch Lộc Nhai có ta ở đây, thần thức của những người khác không dám tới, ngươi mới có thể tùy tiện loạn hoảng thần thức như vậy, ra khỏi Bạch Lộc Nhai, bên ngoài không biết có thần thức của bao nhiêu người đang như hổ rình mồi, ngươi vừa ra, là cái bộ dáng gà què này, đụng phải bất kì cái gì, là lập tức có thể biến thành ngu ngốc.”
Thần thức? Cái vừa rồi kia sao? Liêu Đình Nhạn ngoan ngoãn à một tiếng.
Nếu cái kỹ năng này không thể chơi, vậy chơi cái khác. Nàng nằm ở đó nhìn đèn lưu li trôi bên cạnh, chớp chớp mắt, đèn lưu li liền theo ý nàng trôi đến gần, nàng vươn một bàn tay đón được ngọn đèn, hưng phấn nghĩ, về sau nằm ở trên giường muốn ăn cái gì lấy cái gì, cũng không cần đứng dậy, tâm niệm vừa động, đồ vật liền tới rồi!
Nàng liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh một cái, thấy hắn không phản ứng, móc ra túi gấm nhỏ của mình, lấy đồ ăn từ bên trong. Ở bên trong nàng để không ít đồ ăn vặt, đều là con rối chuẩn bị, lúc này tuy rằng không đói bụng, nhưng muốn thí nghiệm một chút bí kỹ để lười biếng.
một chùm trái cây giống quả nho to bằng móng tay cái, trôi ở trong không trung, Liêu Đình Nhạn làm cho từng quả một bị hái xuống, chủ động đưa đến miệng mình. Nàng tựa như chim non giương miệng chờ trái cây rụng xuống. Trái cây đưa đến bên miệng nàng, bỗng nhiên dời sang bên cạnh, đưa đến bên miệng Tư Mã Tiêu.
Đột nhiên nửa đường bị tiệt hồ, Liêu Đình Nhạn kinh ngạc, tổ tông này không phải không ăn cái gì sao?
Tư Mã Tiêu nhai trái cây trong miệng, mở một con mắt nhìn nàng, “Ngươi là Hóa Thần kỳ giả sao, tùy tiện cản lại là có thể tiệt được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạn sát vách: Trong nháy mắt biến thành quý phi!
Nhạn hiện tại: Trong nháy mắt biến thành đại lão Hóa Thần kỳ!
Ta dám khẳng định Nhạn Cá Muối tăng tu vi nhanh nhất trong toàn bộ các quyển truyện tu tiên, không ai có thể nhanh hơn nàng.
một tay hắn ấn lên bụng Liêu Đình Nhạn, cẩn thận cảm thụ một phen, mày dần dần nhăn lại. hắn biết đây là cái gì, lần trước hắn còn cứu nàng một mạng, lần đó hắn cho rằng đã hoàn toàn giải quyết, nhưng không nghĩ tới vẫn chưa hết. nói như vậy, máu của hắn hẳn là có thể áp chế, dù không thể, sau đó lại ăn Nhật Nguyệt U Đàm cũng đủ giải độc, trừ phi đồ vật trong thân thể nàng cũng không phải ma độc hắn vẫn nghĩ.
Thủ đoạn của Ma Vực thật ra không phải không chịu nổi một kích như hắn tưởng tượng. Nhưng mà, nàng không phải là gian tế Ma Vực sao, tại sao một lần hai lần lại bị thứ này phản phệ?
Tư Mã Tiêu giơ tay bế nàng, đi lên hồ nước. Liêu Đình Nhạn bị đặt trên mặt đất, liền thống khổ cuộn thành một đoàn, lại bị Tư Mã Tiêu mạnh mẽ duỗi ra. Nàng không mở được mắt, chỉ cảm thấy mình sắp đau chết.
Choang ——
một tay Tư Mã Tiêu đập vỡ ngọn đèn lưu li bên cạnh, mảnh lưu li nhỏ trong suốt tản ra, ánh huỳnh quang vàng nhạt nháy mắt hóa thành vô số ánh sáng đom đóm, bay múa khắp nơi trong điện. Tư Mã Tiêu không để ý cái này, hắn giơ tay ấn lên mảnh lưu li vỡ, dùng bàn tay tràn ra máu tươi lấp kín miệng Liêu Đình Nhạn.
Nếu một chút máu tươi không áp được, vậy cho nàng uống nhiều một chút. Huyết nhục của tộc Phụng Sơn vốn chính là linh dược lợi hại nhất trên đời, đặc biệt là loại huyết mạch phụng dưỡng ngọn lửa linh sơn của Phụng Sơn, máu trong thân thể ngày đêm bị linh hỏa thiêu đốt, vô cùng thuần túy, cơ hồ đã không coi là ‘ huyết ’, mà là ‘ dược ’. Dù ngày trước người tộc Phụng Sơn còn rất nhiều, cũng vẫn trân quý nhất.
Trước đây hắn còn chưa có được năng lực cường đại, không thể tự bảo vệ mình, có nhiều người muốn máu hắn, nhưng hắn tình nguyện đổ lên mặt đất, cho một con rắn nhỏ bình thường, cũng không muốn cho những người đó. hiện tại, hắn tùy ý cho Liêu Đình Nhạn, còn không chỉ là một giọt hai giọt, ‘ hào phóng ’ này nếu bị chưởng môn Sư Thiên Lũ thèm nhỏ dãi đã lâu biết được, phỏng chừng phải đau thịt chết mất.
Liêu Đình Nhạn đau đến cắn chặt hàm răng, Tư Mã Tiêu bịt miệng nàng cũng không đút vào được, máu tươi mang theo một chút kim sắc theo khóe miệng nàng chảy vào cổ.
Tư Mã Tiêu dứt khoát duỗi tay bóp cằm nàng, cứng rắn dùng tay bẻ khớp hàm ra. Để cho Tư Mã Tiêu bực bội chính là không thể quá dùng sức, nếu hắn không thu liễm sức lực một chút, là trực tiếp có thể kéo cằm rơi xuống. Sinh thời hắn chỉ giết người, mấy lần cứu người đều là bởi vì nàng, chính hắn còn cảm thấy kỳ quái.
thật vất vả bóp miệng Liêu Đình Nhạn mở ra, muốn nhét ngón tay vào miệng nàng, cố tình hắn hơi buông tay, nàng lại bắt đầu giãy giụa, Tư Mã Tiêu không kiên nhẫn nổi, trực tiếp cắn một ngụm ở miệng vết thương trên cổ tay, ngậm một ngụm máu to lấp kín miệng nàng, toàn bộ rót vào cho nàng. Rót vài ngụm, có thể là rót quá nhiều, sắc mặt nàng tái nhợt thực nhanh trở nên hồng nhuận, thậm chí hồng qua mức, cái loại hồng giống như bị ném vào nước ấm đun nóng.
Tư Mã Tiêu: “……” Cứu người khó hơn giết người nhiều.
hắn lấy túi gấm nhỏ từ trong ngực Liêu Đình Nhạn ra, tìm vài miếng Phụng Sơn huyết ngưng hoa, cũng dùng sức nhét vào miệng nàng, chống cằm để nàng nuốt xuống.
Máu hắn quá nhiều chịu không nổi, dứt khoát làm tu vi của nàng tăng lên, như vậy tự nhiên sẽ không có việc gì.
Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo thao tác một hồi, không chỉ hoàn toàn tưới diệt thực cốt chi độc trong thân thể Liêu Đình Nhạn, còn làm nàng từ tu vi Luyện Khí kỳ thấp nhất, trực tiếp bạo trướng, qua Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên anh, một bước vọt tới Hóa Thần kỳ, so với sư phụ Động Dương chân nhân của nàng, tu vi còn cao hơn một đại cảnh giới, sáu tiểu cảnh giới. Tu sĩ Hóa Thần kỳ, cho dù ở Canh Thần Tiên Phủ, cũng có thể làm tiểu mạch chủ của một nhánh núi.
Người khác tu luyện ba bốn ngàn năm, nàng chỉ dùng ba canh giờ. Canh Thần Tiên Phủ lập phủ nhiều năm như vậy, người may mắn giống nàng không vượt quá số lượng trong một bàn tay, rốt cuộc người giống Tư Mã Tiêu tùy hứng lại không chỗ nào cố kỵ như vậy cũng không nhiều lắm.
# mỗi lần té xỉu tỉnh lại đều phát hiện tiến độ được kéo đi một đoạn lớn #
Liêu Đình Nhạn từ trên giường ngồi dậy, cả người đều phát ngốc. Nàng phát hiện trong ý thức của mình thêm một đóa hoa nhỏ màu đỏ, rất giống đóa hồng liên hoa kia, lấy đóa hoa nhỏ này làm trung tâm, trong thân thể thêm một mảnh không gian dị thường rộng lớn. Nàng nghiêng đầu, phát hiện ý thức của mình có thể xuyên qua đại điện và tường vây, nhìn được cảnh tượng bên ngoài, nàng có thể cảm thấy động tĩnh của rất nhiều sinh vật chung quanh, thật giống như nháy mắt biến thành thiên lý nhãn, còn có thuận phong nhĩ, không chỉ tinh thần cao gấp trăm lần, thân thể còn uyển chuyển nhẹ nhàng, thậm chí cảm thấy mình có thể bay, có thể làm được rất nhiều rất nhiều việc, di sơn đảo hải, cũng chỉ là một lần trở tay.
Ta sao lại bành trướng đến lợi hại như vậy? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, gãi gãi đầu mình, cúi đầu nhìn người nằm bên cạnh.
Tư Mã Tiêu nằm ở bên nàng, vẫn là khuôn mặt tái nhợt, nhưng môi lại không đỏ. Môi hắn bình thường vẫn đỏ, chỉ có lần hắn ở hồ nước lấy máu dưỡng hoa sen mới rút đi màu đỏ, hiện tại rất giống lần đó, đây đại khái biểu hiện của thiếu máu.
Nhìn hắn thực không thoải mái, một tay đáp ở trên bụng nàng. Liêu Đình Nhạn thấy miệng vết thương trên tay, theo bản năng liếm liếm môi. Tối hôm qua thiếu chút nữa nàng đã đau chết, nhưng lại không hoàn toàn ngất đi, đã xảy ra cái gì nàng còn thấy mơ mơ hồ hồ. Hình như là được Tư Mã Tiêu cấp cứu, cảm giác dị dạng hiện tại trong thân thể nàng đó, đều là hắn cho.
Liêu Đình Nhạn trầm mặc thật lâu, tâm tình phức tạp. Nàng mạc danh đi vào thế giới này, trước nay chính là sống một ngày tính một ngày, bởi vì nàng ở chỗ này, chỉ coi mình như người khách qua đường, thế giới này dù rộng dù đẹp, đều không phải nhà nàng, thậm chí thân thể này cũng không phải của nàng, thân phận này nàng cũng không có gì đồng cảm. Nàng cảm thấy mình ở chỗ này nghỉ phép, sống tạm, sớm muộn gì sẽ trở về thế giới của mình. Cho nên lâu như vậy, ở trong thế giới tu chân, nàng cũng không chính thức tu luyện, dù có được cánh hoa tăng trưởng tu vi của Tư Mã Tiêu, cũng không thử ăn.
Nhưng hiện tại tu vi nàng bạo trướng, mới hơi chân thật cảm thấy mình thật sự ở thế giới kỳ dị này.
Trước đây nàng giống như đùa coi Tư Mã Tiêu là lão bản, thành thành thật thật ở bên hắn, nhưng kỳ thật nếu có thể chọn lựa, nàng sẽ không theo hắn, bởi vì đây là nhân vật nguy hiểm, nhiều lần nàng nhìn hắn giết người, vẫn luôn thực tiêu cực với thái độ của hắn. Dựa theo tiêu chuẩn của xã hội hiện đại, hắn hẳn là một đại phôi đản, nhưng ở thế giới này, đại phôi đản này cứu mạng nàng một lần rồi hai lần.
Liêu Đình Nhạn chạm chạm lên bàn tay lạnh như băng trên bụng mình. Miệng vết thương phái trên vẫn thật tùy ý, hoàn toàn chưa xử lý. Loại vết thương này, đối với tu sĩ bìnht thường mà nói, hẳn là khỏi rất nhanh, nhưng ở trên người Tư Mã Tiêu lại không có một chút chuyển biến tốt đẹp.
“trên đời này, không có mấy người có thể làm ta bị thương, nhưng thể chất ta đặc thù, vết thương cũng không dễ khỏi.” Tư Mã Tiêu không biết tỉnh khi nào.
Liêu Đình Nhạn: “……” Loại nhược điểm này ngươi còn nói cho ta làm gì?
Áp lực đột nhiên trở nên càng lúc càng lớn, cảm giác mình hoàn toàn tiến vào trận doanh của vai ác.
Tư Mã Tiêu: “Ngươi uống bao nhiêu máu của ta, biết không?”
Liêu Đình Nhạn bưng kín miệng mình. Lúc trước còn không có cảm giác, vừa bị hỏi như vậy, chính mình là đã uống máu người, ọe ——
Tư Mã Tiêu: “Dám phun ra liền giết ngươi.”
Liêu Đình Nhạn: “Rầm ——”
Sắc mặt nàng không tốt lắm, thật sự không rõ vì cái gì ở thế giới huyền huyễn, máu người có thể làm thuốc trị bệnh cứu người, dựa theo khoa học hiện đại, trực tiếp uống máu người không các tác dụng quái gì. Nhưng đại ma đầu thế giới huyền huyễn không nói khoa học hiện đại với nàng, hắn ngồi dậy ghé sát vào nàng, dùng cái tay có vết thương ấn cằm Liêu Đình Nhạn: “Tu vi của ngươi đã đến Hóa Thần, thế nào, giờ muốn giết ta sao?”
BUFF nói thật mở ra.
Liêu Đình Nhạn: “không muốn.”
Tư Mã Tiêu: “Còn muốn tăng tu vi sao?”
Liêu Đình Nhạn: “không muốn.” nói thật đột nhiên biến thành nhân sĩ tu tiên lợi hại như vậy, thật giống như có máy móc cao cấp, nhưng lại không biết dùng thế nào, chỉ có thể cẩn thận sờ soạng, trong lòng còn quá lúng túng.
Tư Mã Tiêu: “Muốn rời khỏi ta sao?”
Liêu Đình Nhạn: “không muốn.”
không muốn ba lần liền.
Từ từ, không đúng, vì sao đáp án của câu cuối cùng lại là không muốn? Liêu Đình Nhạn kinh ngạc mà trừng Tư Mã Tiêu, vì câu không muốn cuối cùng của mình cảm thấy giật mình, chẳng lẽ…… nàng đã bị sinh hoạt hủ bại sa đọa ăn mòn đến loại trình độ này?
Tư Mã Tiêu cũng sửng sốt, buông cằm nàng ra, dựa vào trên gối dựa, ánh mắt cổ quái, “Ngươi dùng mỹ nhân kế để sắc dụ ta?”
Liêu Đình Nhạn vô cùng dứt khoát: “không phải!”
Tốt, phải chính danh cho mình. Nhưng ta làm gì mới có thể khiến hắn sinh ra loại ảo giác này? Liêu Đình Nhạn để tay lên ngực tự hỏi, chính mình cũng thật không có tâm muốn ngủ hắn.
Tư Mã Tiêu: “Vậy là tốt rồi.”
nói xong câu này, hắn túm chặt Liêu Đình Nhạn, ôm nàng, thật giống như ôm một đống gối đầu mềm mại ấm áp, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
không phải, tổ tông ngươi đợi chút, nói không phải tới sắc dụ, ngài liền yên tâm lôi kéo ta ngủ như vậy? Vậy ngươi hỏi cái vấn đề này có ý nghĩa quỷ gì?
Ý nghĩa ở chỗ, nếu có tâm tư muốn ngủ hắn, Tư Mã Tiêu sẽ lựa chọn bóp chết nàng. không có loại tâm tư này, hắn liền coi nàng là gối ôm.
Liêu Đình Nhạn không ngủ được, tinh thần của nàng có vẻ tốt quá mức, bị người ta ôm nằm giống cái gối, tư duy của nàng phát tán. Nếu người bình thường phát ngốc, đó chính là phát ngốc, nhưng làm tu sĩ Hóa Thần kỳ, tư duy phát tán chính là ý thức chạy ra bên ngoài. Đó là thế giới thực mới lạ, Liêu Đình Nhạn có thể nhìn thấy kiến trúc và hoa cỏ cây cối trên toàn bộ Bạch Lộc Nhai, tất cả đồ vật ở trước mắt nàng hiển hiện rõ nét. Nàng nhìn thấy hạc bay trên bầu trời, giật mình, hoàn toàn sát gần lại, thật giống như cả người nàng đứng ở bên tiên hạc, còn có thể cảm giác được gió trên không trung, lại một cái chớp mắt, nàng đã đến thác nước dưới Bạch Lộc Nhai, nhìn thấy phong lan sinh trưởng ở cái khe chỗ thác nước, nhìn thấy cầu vồng của thác nước dưới ánh mặt trời cùng với bọt nước bắn lên.
Nàng nhìn thấy con rối đi lại ở dưới hành lang cung điện, nhìn thấy Đại Hắc Xà quấn trên cây cột ngủ ở ngoài điện, cây cột thực trơn, nó ngủ rồi vẫn luôn trôi xuống, rồi sau đó tỉnh lại bò lên trên, chỉ số thông minh rõ ràng không ổn.
Liêu Đình Nhạn thật giống như có được một món đồ chơi, ý thức chạy qua lại từ trên xuống dưới ở Bạch Lộc Nhai. Nàng nhìn trong chốc lát, cảm thấy muốn đi ra ngoài nhìn xem, ý thức tựa như mây trải ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác trên má chợt lạnh, đột nhiên mở mắt, những ý thức như gió bay loạn khắp nơi cũng nháy mắt thu hồi.
Tay Tư Mã Tiêu lạnh căm căm che ở trên mặt nàng, hắn vẫn cứ nhắm mắt, nói: “Đừng chạy loạn ra bên ngoài, Bạch Lộc Nhai có ta ở đây, thần thức của những người khác không dám tới, ngươi mới có thể tùy tiện loạn hoảng thần thức như vậy, ra khỏi Bạch Lộc Nhai, bên ngoài không biết có thần thức của bao nhiêu người đang như hổ rình mồi, ngươi vừa ra, là cái bộ dáng gà què này, đụng phải bất kì cái gì, là lập tức có thể biến thành ngu ngốc.”
Thần thức? Cái vừa rồi kia sao? Liêu Đình Nhạn ngoan ngoãn à một tiếng.
Nếu cái kỹ năng này không thể chơi, vậy chơi cái khác. Nàng nằm ở đó nhìn đèn lưu li trôi bên cạnh, chớp chớp mắt, đèn lưu li liền theo ý nàng trôi đến gần, nàng vươn một bàn tay đón được ngọn đèn, hưng phấn nghĩ, về sau nằm ở trên giường muốn ăn cái gì lấy cái gì, cũng không cần đứng dậy, tâm niệm vừa động, đồ vật liền tới rồi!
Nàng liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh một cái, thấy hắn không phản ứng, móc ra túi gấm nhỏ của mình, lấy đồ ăn từ bên trong. Ở bên trong nàng để không ít đồ ăn vặt, đều là con rối chuẩn bị, lúc này tuy rằng không đói bụng, nhưng muốn thí nghiệm một chút bí kỹ để lười biếng.
một chùm trái cây giống quả nho to bằng móng tay cái, trôi ở trong không trung, Liêu Đình Nhạn làm cho từng quả một bị hái xuống, chủ động đưa đến miệng mình. Nàng tựa như chim non giương miệng chờ trái cây rụng xuống. Trái cây đưa đến bên miệng nàng, bỗng nhiên dời sang bên cạnh, đưa đến bên miệng Tư Mã Tiêu.
Đột nhiên nửa đường bị tiệt hồ, Liêu Đình Nhạn kinh ngạc, tổ tông này không phải không ăn cái gì sao?
Tư Mã Tiêu nhai trái cây trong miệng, mở một con mắt nhìn nàng, “Ngươi là Hóa Thần kỳ giả sao, tùy tiện cản lại là có thể tiệt được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạn sát vách: Trong nháy mắt biến thành quý phi!
Nhạn hiện tại: Trong nháy mắt biến thành đại lão Hóa Thần kỳ!
Ta dám khẳng định Nhạn Cá Muối tăng tu vi nhanh nhất trong toàn bộ các quyển truyện tu tiên, không ai có thể nhanh hơn nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook