Xin Chào, Vợ Đồng Chí
-
Chương 44: Đánh tay đôi
Vừa lên tàu, Tiểu Hùng gọi điện thoại tới, vừa thấy số của anh, Tu Dĩnh quên bẵng chuyện không vui trước đó, bắt máy.
Ông Tu im lặng cất hành lý của Tu Dĩnh lên tàu, chuẩn bị xong xuôi thì thấy Tu Dĩnh đang nghe điện thoại, ông thở dài. Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu lên tiếng, đại khái là nhắc những người không liên quan xuống tàu. Ông Tu nói với Tu Dĩnh một tiếng “Ba xuống đây” rồi đi xuống.
Tu Dĩnh không chú ý đến ông Tu lắm, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, chăm chăm nghe điện thoại. Vừa bắt máy, giọng nói khẽ khàng nhẹ bẫng của Tiểu Hùng vang lên “Dĩnh Dĩnh, lên tàu chưa?”
“Vừa lên xong, sắp lăn bánh rồi. Hôm nay anh không huấn luyện sao?” Nhìn ngoài cửa sổ, ông Tu còn đứng đó nhìn cô, cô vẫy tay với ông.
Hùng Khải nói nhỏ “Anh trốn trong toilet nè, mượn cơ hội đi toilet gọi cho em.” Anh đang bận rộn huấn luyện, muốn bớt chút thời gian gọi điện cho cô cũng phải giả vờ đi vệ sinh mới có, khổ ghê.
Tu Dĩnh cười trộm “Trốn trong toilet gọi điện thoại, anh không sợ thúi à?”
Hùng Khải nhìn đồng đội qua lại bên ngoài, thấp giọng “Chỉ cần có cơ hội gọi điện cho em, hôi mấy anh cũng ngửi.”
Tu Dĩnh mắng khẽ “Mồm miệng.”
Tàu bắt đầu lăn bánh, chậm chạp đi tới, phong cảnh hai bên cửa xe bắt đầu di dộng. Ông Tu vẫn đứng đó nhìn tàu đi xa, nhìn Tu Dĩnh ở trong đó, mắt hơi ươn ướt.
Chỗ Tu Dĩnh ngồi là bên cửa sổ, chung quanh có một đôi vợ chồng, còn có hai sinh viên đại học, mọi người chuyện trò vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh. Hai sinh viên nói “Chúng ta đánh bài đi.” Tu Dĩnh không thích đánh bài nên không tham gia.
Tin nhắn của Hùng Khải làm bạn với cô, khiến cô không thấy buồn chán, thỉnh thoảng Đồng Diệp cũng gửi tin hỏi cô đến đâu rồi .v.v., nhìn khung cảnh lướt qua cửa sổ, trong lòng cô cảm thán, khoảng cách với Tiểu Hùng càng gần thêm. Ngồi ghế cứng rất mệt, Tu Dĩnh muốn gọi đổi giường nằm nhưng gọi mấy lần đều không có, mãi đến bảy giờ tối mới đổi được một vé giường nằm.
Ngồi xe lửa đúng là không phải mệt bình thường. Tu Dĩnh nghĩ bụng, lần sau không mua vé tàu nữa, cho dù mua không được vé máy bay cũng kiên quyết không ngồi tàu. May mà lúc sau đổi được giường mới không mệt nữa, nếu không làm sao chịu nổi một ngày đêm đây?
Giường dưới là hai mẹ con, đứa bé chừng năm sáu tuổi, nhưng không biết vì sao Tu Dĩnh cứ có cảm giác không giống. Sở dĩ cô cảm thấy thế là vì ánh mắt đứa bé kia luôn toát lên nét sợ hãi, cứ như “bà mẹ” đó ăn thịt người vậy, quá kỳ quặc. Khổ nỗi cô không thể xác định người ta có thật là mẹ con hay không nên cũng không nghĩ nhiều, lỡ là mẹ con thật, cô muốn quản chuyện không đâu cũng quá nhiều chuyện. Cất túi đồ của mình lên giường xong, cô quyết định đi ăn cơm, lúc leo xuống giường, không biết trong tay cô có thêm một tờ giấy từ khi nào.
Trong toa ăn, cô len lén mở tờ giấy đó ra, trên đó viết mấy chữ cô ơi, cứu cháu với! Nhìn nét chữ thì là chữ trẻ con.
Quả nhiên, đứa bé bị người đàn bà kia bắt cóc. Cậu bé thật ra rất thông minh, biết cứng đầu nhất định không trốn được, liền dùng biện pháp ám độ Trần Thương. Tu Dĩnh bình tình lại, gửi tin cho Tiểu Hùng, thuật lại mọi chuyện cho anh nghe. Tiểu Hùng nhắn lại, đại khái bảo cô không cần làm anh hùng, tìm nhân viên bảo vệ trên tàu trình báo. Tu Dĩnh cũng hơi sợ, nói đến chủ nghĩa anh hùng, cô quyết không dám làm. Thế nên cô tìm bảo vệ tàu, kể lại mọi chuyện. Việc này khiến nhân viên phục vụ và bảo vệ tàu cảnh giác cao độ, mọi người ra sức phối hợp, phá vỡ màn bắt cóc này, cứu đứa bé ra.
Ngủ một giấc trên tàu, tỉnh lại coi lịch trình tàu, phát hiện chỉ còn cách thành phố X ba trạm nữa. Tinh thần Tu Dĩnh sung mãn, hào hứng đi đánh răng rửa mặt, lại ăn sáng, chờ tàu thong thả tiến vào thành phố X.
Một tiếng sau, Tiểu Hùng gửi tin đến: cục cưng, anh đã xuất phát đi thành phố rồi, hi vọng có thể đến trước khi em xuống ga.
Tu Dĩnh đọc tin nhắn mà cười. Từ doanh trại đến Tống Thanh Thư X, nếu lái xe thì không tới một tiếng đã đến nơi. Còn bắt xe thì trừ thời gian chờ xe ra, cũng khoảng một tiếng là tới. Tính kiểu gì thì Tiểu Hùng cũng đi sớm cả, bởi vì còn hai tiếng nữa tàu mới vào tới thành phố X, nếu không trễ thì hai người đến nơi gần như cùng lúc, còn trễ thì không có gì hay để nói rồi.
Thời khắc mấu chốt cuối cùng cũng đến, tàu hỏa thong thả tiến vào ga cuối thành phố X.
“Quý khách đi tàu, đã đến ga cuối cùng là thành phố X, mọi người sắp xếp hành lý đồ đạc, chuẩn bị xuống tàu…” Loa phóng thanh vang lên tiếng cô nhân viên phục vụ.
Tu Dĩnh xách hành lý xuống. Trong vali gần như toàn là đồ ăn đặc sản cô mua, quần áo của cô chỉ có ba bộ váy với một ít đồ lót thế nên chiếm diện tích không nhiều lắm, còn lại toàn là đồ ăn, chiếm đầy cả vali. Lúc cô xách xuống cảm thấy hơi nặng, lúc lên tàu có ông Tu xách nên cô không cảm thấy nặng gì cả, may mà đấy là vali kéo, nếu không chắc cô xách không nổi.
Tàu vừa vào ga, hành khách trên tàu ùa xuống. Tu Dĩnh rất chậm rãi, không sốt ruột tí nào, để mọi người xuống rồi cô mới từ từ đi xuống, thật ra trong lòng cô rất hưng phấn, chỉ là cố nén mà thôi.
Lại một lần nữa đặt chân xuống thành phố X, lạ lẫm có, quen thuộc cũng có. Lạ lẫm là bởi vì cô chưa đến đây bằng tàu hỏa lần nào, quen thuộc là bởi đã đến thành phố X hai lần rồi. Đi trên sân ga, đầu óc cô xoay chuyển ngàn vạn lần, Tiểu Hùng đến đón cô thật chứ? Liệu có khi nào bận việc đột xuất, bị gọi về không? Nghĩ toàn là chuyện đẩu đâu.
Mấy thước đường ngắn ngủi mà cô cảm thấy như đã đi rất lâu, lâu bằng cả thế kỷ, ở lối ra, cô nhìn thấy bóng quân trang màu xanh quen thuộc trong nắng, chói mắt như thế.
Kích động lấp đầy tim Tu Dĩnh, cô mừng rỡ thiếu điều nhảy dựng lên, là Tiểu Hùng! Bóng quân trang lá mạ đó, từng khiến cô say mê cực độ. Bóng dáng mặc quân trang đó, ngày đầu tiên cô đặt chân tới sân bay thành phố X, anh ôm cô chặt cứng. Bóng quân trang đó, ở bên ngoài nhà tắm nhẹ nhàng hôn cô, sau đó biến thành hôn sâu. Trời biết đó là nụ hôn đầu của cô, bao nhiêu lần cô nhớ lại xúc động khi ấy, Tiểu Hùng từng nói “Cục cưng, em là người con gái đầu tiên khiến anh mất kềm chế, cũng sẽ là người cuối cùng.” Hễ nhớ tới nụ hôn đó là thấy ngọt như đường, dư vị cứ còn đọng mãi, lòng lại thấy ngọt ngào.
Hùng Khải nôn nóng đứng chờ, lần này anh không lái xe tới. Xe của chị dâu Mai Nhạc, dạo trước mỗi lần đi dạo hoặc mua đồ sinh hoạt đều mượn dùng. Lần này nghe nói Mai Nhạc có việc nên anh bắt xe khách tới đây.
Đến đón Tu Dĩnh, anh đã xin phép từ lâu, sĩ quan như anh thì chỉ cần xin đại đội trưởng, may mà đại đội trưởng cũng “thấu tình đạt lý”. Lúc xuất phát, đại đội trưởng lặng lẽ kêu anh qua, nói với anh “Tiểu Hùng à, lần này nhất định phải hạ gục Tu Dĩnh đấy.” Không phải đại đội trưởng mới nói lần đầu, lần này nghe vừa thật tình vừa có chút dễ thương nữa.
Kỳ thật Hùng Khải rất muốn nhanh chóng hạ gục Tu Dĩnh, đầu anh luôn mơ ước điều đó nhưng anh sợ làm cô hoảng. Vì thế, không tới mức vạn bất đắc dĩ, anh vẫn quyết định kềm chế bản thân đàng hoàng nhưng công tác chuẩn bị thì vẫn phải tiến hành. Đến trạm xe, nhìn đồng hồ thấy cách giờ tàu đến còn nửa tiếng, vẫn kịp, anh chạy qua siêu thị kế bên nhà ga. Đồ trong siêu thị rất đầy đủ, tuy diện tích không lớn nhưng cần gì là có đó, anh mua mấy món ăn vặt, để Tu Dĩnh tới nơi có thể ăn lúc ngồi trên xe về. Đứng ở quầy thu tiền, rất nhiều người mua làm anh phải xếp hàng. Chờ mà sốt ruột, đột nhiên ánh mắt bị một món đồ vuông vắn nằm trên giá để hàng nhỏ thu hút. Do dự hồi lâu, lại nhìn xung quanh, anh thò tay tới cái thứ vuông vuông đó nhưng được nửa đường lại dừng. Lặp đi lặp lại như thế mấy lần, thấy người xếp hàng ít dần, sắp đến lượt anh, giống như hạ quyết tâm, anh chộp phắt lấy cái hộp vào tay.
Chạy tới ga xe lửa, lại được thông báo chuyến tàu của Tu Dĩnh đến trễ, trễ bao lâu thì không biết. Sốt ruột chờ gần một tiếng đồng hồ, chuyến tàu kia mới ì ạch tiến vào ga, anh háo hức chạy tới cửa ra, tìm kiếm cô trong đoàn người ra ga.
Trong đám đông, một dáng người áo trắng xinh xinh thu hút sự chú ý của anh. Cô ấy đội một cái mũ trắng, váy liền thân rất hợp với dáng người, váy áo kết hợp với nón, Hùng Khải cảm thấy, lúc này cô đẹp đến tột đỉnh. Anh hưng phấn xông tới, ngoắc tay vẫy cô “Dĩnh Dĩnh.”
Lúc này đã gần mười giờ, vì thế hành khách lên xuống rất nhiều. Tu Dĩnh muốn chen tới chỗ Tiểu Hùng, mấy lần lại bị hành khách đẩy đi càng xa. Vất vả lắm mới lách ra khỏi đám đông lại bị Tiểu Hùng giữ chặt, kéo đến một chỗ thưa người, bất chấp người khác có nhìn hay không, ôm cô vào ngực.
“Tiểu Hùng.” Mắt Tu Dĩnh sáng ngời, môi đỏ hồng, vừa rồi chen chúc trong đám đông nên mặt càng đỏ ửng, hết sức mê người.
Hùng Khải nhìn cô đăm đăm, cổ họng nuốt “ực” một tiếng, trái cổ lăn theo động tác nuốt nước miếng của anh.
Lúc Tu Dĩnh gọi anh một tiếng “Tiểu Hùng”, môi của anh hạ xuống. Tương tư một tháng, một tháng ròng ngày nhớ đêm mong, tất cả chuyển hết vào nụ hôn này, cũng bất kể ở sân ga có bao nhiêu người nhìn, anh cứ muốn hôn cô, cô gái khiến anh nhớ đến phát điên, cả đời này anh đều cảm thấy không đủ.
“Tiểu Hùng, đừng…” Tu Dĩnh giãy dụa, muốn thoát khỏi nụ hôn sâu của anh, mất mặt quá, sao lại làm trước mặt bao nhiêu người qua lại thế này chứ, khổ nỗi cô không giãy ra được.
Tiểu Hùng giữ chặt đầu cô, không cho cô tránh thoát, nụ hôn này anh khao khát đã lâu, lâu lắm, đời nào vì mấy câu phản đối vu vơ của cô mà ngừng? Nhà ga thì đã sao nào, đông người thì có hề chi? Ở ga tàu hỏa này được mấy người biết anh và cô, ra khỏi nhà ga thì ai cũng không biết nhau, anh hôn thì ngại họ cái gì, đây là tự do của anh.
Mới đầu Tu Dĩnh còn vùng vẫy, dần dần, hơi thở của cô bị nụ hôn của Tiểu Hùng chiếm lấy, nuốt chửng cả lí trí, đầu óc đắm chìm trong nụ hôn đó. Người cô không ngừng run rẩy, hai chân nhũn ra, nếu không phải Hùng Khải ôm cô chắc là cô đã sụm xuống rồi. Hóa ra một nụ hôn tùy tiện có thể đánh vỡ lý trí của cô như thế, do khả năng chống cự của cô quá kém, hay là kỹ xảo hôn của Tiểu Hùng quá cao siêu đây? Lúc này, trong lòng trong tim cô chỉ có Tiểu Hùng, mắt cũng chỉ có khuôn mặt anh, “uhm” một tiếng, cô nhũn người trong vòng tay anh.
Sân ga, người đến người đi. Có người vội vã lên tàu, không chú ý. Song cũng có người tò mò nhìn hai người ôm ấp nhau, có người xì xào bàn tán, cũng có người mím môi cười, không ai thấy phản cảm, dù sao chuyện ngọt ngào như thế, mọi người cũng muốn chia sẻ, đúng không?
Ngồi trên xe bus về doanh trại rồi mà mặt Tu Dĩnh vẫn còn đỏ như lò than, đỏ tới tận mang tai. Tiểu Hùng ngồi cạnh cô, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô lòng lại càng khoan khoái, cảm giác có bạn gái thật tuyệt. Nghĩ là làm, anh vươn tay kéo cô vào lòng.
Yên lặng dựa vào lòng anh, đầu óc toàn là tình cảnh ở nhà ga ban nãy. Anh chàng Tiểu Hùng này, lá gan càng lúc càng lớn, dám mặc quân phục đứng giữa bàn dân thiên hạ ôm cô mà hôn, không sợ người ta cười, không sợ lỡ có tuần tra nào đi qua xử phạt sao. Lúc ấy cô trách anh, anh lại đáp “Sợ cái gì? Anh hôn bạn gái mình, bọn họ quản được chắc?” Bộ dạng bướng bỉnh không nghe lời, anh can đảm như thế từ lúc nào vậy?
Bọn họ ra khỏi sân ga, đi dạo phố một hồi, vali của cô tất nhiên do Hùng Khải xách, đàn ông dùng để làm gì? Đương nhiên là để lúc cần thì xách đồ cho bạn gái rồi, đây là trách nhiệm của họ, nhìn tay anh lủng lẳng túi lớn túi nhỏ, cô bặm môi cười trộm.
“Em đem thứ gì mà nặng thế?” Hùng Khải kéo tay nắm vali, không nhịn được hỏi cô.
Tu Dĩnh làm bộ bí ẩn “Tạm thời bảo mật, đến thời điểm anh sẽ biết.”
Hùng Khải buồn cười trước bộ dạng thần bí của cô “Nhìn em thần bí như thế, có phải bên trong giấu thứ anh không thể nhìn không?” Nói rồi nháy nháy mắt.
Tu Dĩnh nhìn là biết anh nghĩ đi đâu, hờn dỗi “Anh thật là, đầu óc toàn thứ bậy bạ không à.”
“Anh bậy bạ hồi nào, em nói như vậy, anh nghĩ trong vali nhất định giấu thứ gì đó.” Hùng Khải làm bộ đã hiểu.
Tiểu Hùng này, chẳng biết đầu óc nghĩ gì nữa, bình thường thì thực thà, học cách nói năng ngọt xớt hồi nào vậy?
Tuyến xe bus này chỉ đi tới thị trấn là dừng, sau đó phải đón xe đò mới tới được doanh trại. Tiểu Hùng thật sự mệt mỏi nên ngồi trên xe ngủ gà ngủ gật. Hôm qua tập huấn tới khuya, lại nói chuyện với Tu Dĩnh đến gần sáng thế nên vừa ngồi trên xe, thả lỏng người liền thiếp đi. Nhưng tay anh vẫn theo bản năng ôm Tu Dĩnh, cứ như sợ cô chạy mất.
Một loạt tiếng ồn ào làm anh thức giấc, cũng bị Tu Dĩnh thét tỉnh, mở mắt ra thấy hành khách trên xe đều căng thẳng nhìn vào một chỗ, anh nhìn theo thì thấy một con dao. Đúng, là một con dao sáng loáng, cùng với một gương mặt hung ác.
“Chuyện gì thế?” Hùng Khải sửng sốt.
“Là ăn trộm, trộm đồ, bị phát hiện tức quá nên rút dao ra.” Tu Dĩnh sợ hãi trốn trong lòng anh, ngắc ngứ thì thào, sợ lớn tiếng làm tên trộm có dao kia nghe được.
Tên trộm này hình như có băng đảng, vừa rút dao ra, không ít kẻ đứng dậy, lộ ra bộ mặt hung ác, gằn giọng “Móc hết tiền ra đây.” Thì ra ăn trộm biến thành ăn cướp, thay đổi nhanh thật.
Chân mày Hùng Khải nhăn lại, ngồi xe một chuyến cũng gặp cướp, nên nói anh may mắn hay xui xẻo đây?
Hành khách đều sợ hãi, dưới sự bức bách của con dao ngoan ngoãn móc tiền ra, thoáng cái đã sắp đến chỗ Hùng Khải và Tu Dĩnh. Hai người ngồi ở giữa xe, lúc này Tu Dĩnh đã sợ đến nỗi run lẩy bẩy, không ngừng kéo áo anh, mắt rưng rưng nước.
Là một người lính, lúc dân chúng gặp nguy hiểm anh càng phải ra mặt. Hùng Khải lặng lẽ đứng dậy, định bước lên lại bị một tên nhìn thấy, vung dao lên “Ngồi xuống!”
Tu Dĩnh đã sợ tới phát khóc, khẽ kêu “Tiểu Hùng…”
Tiểu Hùng quay đầu mỉm cười ra hiệu “không sao” với cô, sau đó chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói “Mấy ông anh này, không phải các anh muốn tiền sao? Nhưng tiền của tôi cất trong vali, vali nằm ở đằng trước đó, tôi đi lấy xuống, nếu không sao lấy tiền được?”
“Làm lính à, nhát thế.” Có người thì thầm.
Trong mắt mọi người, bộ đội thì phải gan dạ, hơn nữa phải ưỡn ngực thẳng lưng mà đi, ai dè Hùng Khải lại nhát như thế, thế nên mọi người đều có vẻ tức giận, nhưng tình hình này có giận cũng không dám lên tiếng.
Đối với tiếng xì xầm của mọi người, Hùng Khải không quan tâm, anh có cách nghĩ của mình, người khác ưa nói sao thì nói.
Hùng Khải phản ứng như thế cũng làm mấy tên cướp khinh bỉ, một tên quát “Lẹ lên, ông không có thì giờ lằng nhằng với mày đâu.
Hùng Khải cười cười với chúng, sau đó làm bộ đi lấy vali.
Tu Dĩnh cứ nhìn chằm chằm, lòng lại thấy kỳ quặc, chẳng phải hành lý nằm dưới chân cô sao? Chạy lên trước hồi nào vậy? Nhưng cô không dám lên tiếng, sợ dao của chúng làm Tiểu Hùng bị thương, đành nhìn anh lom lom, tim thiếu điều rớt ra ngoài.
Hùng Khải đi rất nhanh, dáng vẻ cứ như sợ hãi đám cướp, tay chầm chậm giơ lên, thực tế mắt lại nhìn tên cướp gần anh nhất chằm chặp, sau đó xuất kỳ bất ý đột nhiên vươn tay đánh về phía con dao của tên cướp. Băng cướp này, có dao thực tế chỉ có ba tên, tên gần nhất bị anh đánh rớt dao. Dao rớt xuống đất phát ra tiếng leng keng, anh xoay chân quét một cái, đá con dao vào gầm ghế. Lúc mấy tên còn lại có phản ứng anh đã xông tới một tên cầm dao khác.
“Muốn chết!” Hai tên cướp hung tợn nói, cũng xông tới chỗ anh.
Song động tác của Hùng Khải rất nhanh, thoáng cái đã lướt tới cạnh một tên, tay chụp tới tay gã, sau đó vặn ngược ra sau, cổ tay tên cướp gãy lìa. Dao rớt xuống đất, động tác nơi chân vẫn y như cũ, đá con dao vào một xó.
“Tiểu Hùng, cẩn thận!” Tu Dĩnh bỗng nhiên thét lên, tim muốn ngừng đập.
Lúc Tu Dĩnh thét lên, một con dao đã nhắm vào lưng anh đâm tới, chính là tên có dao cuối cùng.
Người trên xe cũng hoảng hốt đổ mồ hôi lạnh, con dao đó đi quá nhanh, làm người ta không kịp phản ứng.
Ông Tu im lặng cất hành lý của Tu Dĩnh lên tàu, chuẩn bị xong xuôi thì thấy Tu Dĩnh đang nghe điện thoại, ông thở dài. Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu lên tiếng, đại khái là nhắc những người không liên quan xuống tàu. Ông Tu nói với Tu Dĩnh một tiếng “Ba xuống đây” rồi đi xuống.
Tu Dĩnh không chú ý đến ông Tu lắm, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, chăm chăm nghe điện thoại. Vừa bắt máy, giọng nói khẽ khàng nhẹ bẫng của Tiểu Hùng vang lên “Dĩnh Dĩnh, lên tàu chưa?”
“Vừa lên xong, sắp lăn bánh rồi. Hôm nay anh không huấn luyện sao?” Nhìn ngoài cửa sổ, ông Tu còn đứng đó nhìn cô, cô vẫy tay với ông.
Hùng Khải nói nhỏ “Anh trốn trong toilet nè, mượn cơ hội đi toilet gọi cho em.” Anh đang bận rộn huấn luyện, muốn bớt chút thời gian gọi điện cho cô cũng phải giả vờ đi vệ sinh mới có, khổ ghê.
Tu Dĩnh cười trộm “Trốn trong toilet gọi điện thoại, anh không sợ thúi à?”
Hùng Khải nhìn đồng đội qua lại bên ngoài, thấp giọng “Chỉ cần có cơ hội gọi điện cho em, hôi mấy anh cũng ngửi.”
Tu Dĩnh mắng khẽ “Mồm miệng.”
Tàu bắt đầu lăn bánh, chậm chạp đi tới, phong cảnh hai bên cửa xe bắt đầu di dộng. Ông Tu vẫn đứng đó nhìn tàu đi xa, nhìn Tu Dĩnh ở trong đó, mắt hơi ươn ướt.
Chỗ Tu Dĩnh ngồi là bên cửa sổ, chung quanh có một đôi vợ chồng, còn có hai sinh viên đại học, mọi người chuyện trò vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh. Hai sinh viên nói “Chúng ta đánh bài đi.” Tu Dĩnh không thích đánh bài nên không tham gia.
Tin nhắn của Hùng Khải làm bạn với cô, khiến cô không thấy buồn chán, thỉnh thoảng Đồng Diệp cũng gửi tin hỏi cô đến đâu rồi .v.v., nhìn khung cảnh lướt qua cửa sổ, trong lòng cô cảm thán, khoảng cách với Tiểu Hùng càng gần thêm. Ngồi ghế cứng rất mệt, Tu Dĩnh muốn gọi đổi giường nằm nhưng gọi mấy lần đều không có, mãi đến bảy giờ tối mới đổi được một vé giường nằm.
Ngồi xe lửa đúng là không phải mệt bình thường. Tu Dĩnh nghĩ bụng, lần sau không mua vé tàu nữa, cho dù mua không được vé máy bay cũng kiên quyết không ngồi tàu. May mà lúc sau đổi được giường mới không mệt nữa, nếu không làm sao chịu nổi một ngày đêm đây?
Giường dưới là hai mẹ con, đứa bé chừng năm sáu tuổi, nhưng không biết vì sao Tu Dĩnh cứ có cảm giác không giống. Sở dĩ cô cảm thấy thế là vì ánh mắt đứa bé kia luôn toát lên nét sợ hãi, cứ như “bà mẹ” đó ăn thịt người vậy, quá kỳ quặc. Khổ nỗi cô không thể xác định người ta có thật là mẹ con hay không nên cũng không nghĩ nhiều, lỡ là mẹ con thật, cô muốn quản chuyện không đâu cũng quá nhiều chuyện. Cất túi đồ của mình lên giường xong, cô quyết định đi ăn cơm, lúc leo xuống giường, không biết trong tay cô có thêm một tờ giấy từ khi nào.
Trong toa ăn, cô len lén mở tờ giấy đó ra, trên đó viết mấy chữ cô ơi, cứu cháu với! Nhìn nét chữ thì là chữ trẻ con.
Quả nhiên, đứa bé bị người đàn bà kia bắt cóc. Cậu bé thật ra rất thông minh, biết cứng đầu nhất định không trốn được, liền dùng biện pháp ám độ Trần Thương. Tu Dĩnh bình tình lại, gửi tin cho Tiểu Hùng, thuật lại mọi chuyện cho anh nghe. Tiểu Hùng nhắn lại, đại khái bảo cô không cần làm anh hùng, tìm nhân viên bảo vệ trên tàu trình báo. Tu Dĩnh cũng hơi sợ, nói đến chủ nghĩa anh hùng, cô quyết không dám làm. Thế nên cô tìm bảo vệ tàu, kể lại mọi chuyện. Việc này khiến nhân viên phục vụ và bảo vệ tàu cảnh giác cao độ, mọi người ra sức phối hợp, phá vỡ màn bắt cóc này, cứu đứa bé ra.
Ngủ một giấc trên tàu, tỉnh lại coi lịch trình tàu, phát hiện chỉ còn cách thành phố X ba trạm nữa. Tinh thần Tu Dĩnh sung mãn, hào hứng đi đánh răng rửa mặt, lại ăn sáng, chờ tàu thong thả tiến vào thành phố X.
Một tiếng sau, Tiểu Hùng gửi tin đến: cục cưng, anh đã xuất phát đi thành phố rồi, hi vọng có thể đến trước khi em xuống ga.
Tu Dĩnh đọc tin nhắn mà cười. Từ doanh trại đến Tống Thanh Thư X, nếu lái xe thì không tới một tiếng đã đến nơi. Còn bắt xe thì trừ thời gian chờ xe ra, cũng khoảng một tiếng là tới. Tính kiểu gì thì Tiểu Hùng cũng đi sớm cả, bởi vì còn hai tiếng nữa tàu mới vào tới thành phố X, nếu không trễ thì hai người đến nơi gần như cùng lúc, còn trễ thì không có gì hay để nói rồi.
Thời khắc mấu chốt cuối cùng cũng đến, tàu hỏa thong thả tiến vào ga cuối thành phố X.
“Quý khách đi tàu, đã đến ga cuối cùng là thành phố X, mọi người sắp xếp hành lý đồ đạc, chuẩn bị xuống tàu…” Loa phóng thanh vang lên tiếng cô nhân viên phục vụ.
Tu Dĩnh xách hành lý xuống. Trong vali gần như toàn là đồ ăn đặc sản cô mua, quần áo của cô chỉ có ba bộ váy với một ít đồ lót thế nên chiếm diện tích không nhiều lắm, còn lại toàn là đồ ăn, chiếm đầy cả vali. Lúc cô xách xuống cảm thấy hơi nặng, lúc lên tàu có ông Tu xách nên cô không cảm thấy nặng gì cả, may mà đấy là vali kéo, nếu không chắc cô xách không nổi.
Tàu vừa vào ga, hành khách trên tàu ùa xuống. Tu Dĩnh rất chậm rãi, không sốt ruột tí nào, để mọi người xuống rồi cô mới từ từ đi xuống, thật ra trong lòng cô rất hưng phấn, chỉ là cố nén mà thôi.
Lại một lần nữa đặt chân xuống thành phố X, lạ lẫm có, quen thuộc cũng có. Lạ lẫm là bởi vì cô chưa đến đây bằng tàu hỏa lần nào, quen thuộc là bởi đã đến thành phố X hai lần rồi. Đi trên sân ga, đầu óc cô xoay chuyển ngàn vạn lần, Tiểu Hùng đến đón cô thật chứ? Liệu có khi nào bận việc đột xuất, bị gọi về không? Nghĩ toàn là chuyện đẩu đâu.
Mấy thước đường ngắn ngủi mà cô cảm thấy như đã đi rất lâu, lâu bằng cả thế kỷ, ở lối ra, cô nhìn thấy bóng quân trang màu xanh quen thuộc trong nắng, chói mắt như thế.
Kích động lấp đầy tim Tu Dĩnh, cô mừng rỡ thiếu điều nhảy dựng lên, là Tiểu Hùng! Bóng quân trang lá mạ đó, từng khiến cô say mê cực độ. Bóng dáng mặc quân trang đó, ngày đầu tiên cô đặt chân tới sân bay thành phố X, anh ôm cô chặt cứng. Bóng quân trang đó, ở bên ngoài nhà tắm nhẹ nhàng hôn cô, sau đó biến thành hôn sâu. Trời biết đó là nụ hôn đầu của cô, bao nhiêu lần cô nhớ lại xúc động khi ấy, Tiểu Hùng từng nói “Cục cưng, em là người con gái đầu tiên khiến anh mất kềm chế, cũng sẽ là người cuối cùng.” Hễ nhớ tới nụ hôn đó là thấy ngọt như đường, dư vị cứ còn đọng mãi, lòng lại thấy ngọt ngào.
Hùng Khải nôn nóng đứng chờ, lần này anh không lái xe tới. Xe của chị dâu Mai Nhạc, dạo trước mỗi lần đi dạo hoặc mua đồ sinh hoạt đều mượn dùng. Lần này nghe nói Mai Nhạc có việc nên anh bắt xe khách tới đây.
Đến đón Tu Dĩnh, anh đã xin phép từ lâu, sĩ quan như anh thì chỉ cần xin đại đội trưởng, may mà đại đội trưởng cũng “thấu tình đạt lý”. Lúc xuất phát, đại đội trưởng lặng lẽ kêu anh qua, nói với anh “Tiểu Hùng à, lần này nhất định phải hạ gục Tu Dĩnh đấy.” Không phải đại đội trưởng mới nói lần đầu, lần này nghe vừa thật tình vừa có chút dễ thương nữa.
Kỳ thật Hùng Khải rất muốn nhanh chóng hạ gục Tu Dĩnh, đầu anh luôn mơ ước điều đó nhưng anh sợ làm cô hoảng. Vì thế, không tới mức vạn bất đắc dĩ, anh vẫn quyết định kềm chế bản thân đàng hoàng nhưng công tác chuẩn bị thì vẫn phải tiến hành. Đến trạm xe, nhìn đồng hồ thấy cách giờ tàu đến còn nửa tiếng, vẫn kịp, anh chạy qua siêu thị kế bên nhà ga. Đồ trong siêu thị rất đầy đủ, tuy diện tích không lớn nhưng cần gì là có đó, anh mua mấy món ăn vặt, để Tu Dĩnh tới nơi có thể ăn lúc ngồi trên xe về. Đứng ở quầy thu tiền, rất nhiều người mua làm anh phải xếp hàng. Chờ mà sốt ruột, đột nhiên ánh mắt bị một món đồ vuông vắn nằm trên giá để hàng nhỏ thu hút. Do dự hồi lâu, lại nhìn xung quanh, anh thò tay tới cái thứ vuông vuông đó nhưng được nửa đường lại dừng. Lặp đi lặp lại như thế mấy lần, thấy người xếp hàng ít dần, sắp đến lượt anh, giống như hạ quyết tâm, anh chộp phắt lấy cái hộp vào tay.
Chạy tới ga xe lửa, lại được thông báo chuyến tàu của Tu Dĩnh đến trễ, trễ bao lâu thì không biết. Sốt ruột chờ gần một tiếng đồng hồ, chuyến tàu kia mới ì ạch tiến vào ga, anh háo hức chạy tới cửa ra, tìm kiếm cô trong đoàn người ra ga.
Trong đám đông, một dáng người áo trắng xinh xinh thu hút sự chú ý của anh. Cô ấy đội một cái mũ trắng, váy liền thân rất hợp với dáng người, váy áo kết hợp với nón, Hùng Khải cảm thấy, lúc này cô đẹp đến tột đỉnh. Anh hưng phấn xông tới, ngoắc tay vẫy cô “Dĩnh Dĩnh.”
Lúc này đã gần mười giờ, vì thế hành khách lên xuống rất nhiều. Tu Dĩnh muốn chen tới chỗ Tiểu Hùng, mấy lần lại bị hành khách đẩy đi càng xa. Vất vả lắm mới lách ra khỏi đám đông lại bị Tiểu Hùng giữ chặt, kéo đến một chỗ thưa người, bất chấp người khác có nhìn hay không, ôm cô vào ngực.
“Tiểu Hùng.” Mắt Tu Dĩnh sáng ngời, môi đỏ hồng, vừa rồi chen chúc trong đám đông nên mặt càng đỏ ửng, hết sức mê người.
Hùng Khải nhìn cô đăm đăm, cổ họng nuốt “ực” một tiếng, trái cổ lăn theo động tác nuốt nước miếng của anh.
Lúc Tu Dĩnh gọi anh một tiếng “Tiểu Hùng”, môi của anh hạ xuống. Tương tư một tháng, một tháng ròng ngày nhớ đêm mong, tất cả chuyển hết vào nụ hôn này, cũng bất kể ở sân ga có bao nhiêu người nhìn, anh cứ muốn hôn cô, cô gái khiến anh nhớ đến phát điên, cả đời này anh đều cảm thấy không đủ.
“Tiểu Hùng, đừng…” Tu Dĩnh giãy dụa, muốn thoát khỏi nụ hôn sâu của anh, mất mặt quá, sao lại làm trước mặt bao nhiêu người qua lại thế này chứ, khổ nỗi cô không giãy ra được.
Tiểu Hùng giữ chặt đầu cô, không cho cô tránh thoát, nụ hôn này anh khao khát đã lâu, lâu lắm, đời nào vì mấy câu phản đối vu vơ của cô mà ngừng? Nhà ga thì đã sao nào, đông người thì có hề chi? Ở ga tàu hỏa này được mấy người biết anh và cô, ra khỏi nhà ga thì ai cũng không biết nhau, anh hôn thì ngại họ cái gì, đây là tự do của anh.
Mới đầu Tu Dĩnh còn vùng vẫy, dần dần, hơi thở của cô bị nụ hôn của Tiểu Hùng chiếm lấy, nuốt chửng cả lí trí, đầu óc đắm chìm trong nụ hôn đó. Người cô không ngừng run rẩy, hai chân nhũn ra, nếu không phải Hùng Khải ôm cô chắc là cô đã sụm xuống rồi. Hóa ra một nụ hôn tùy tiện có thể đánh vỡ lý trí của cô như thế, do khả năng chống cự của cô quá kém, hay là kỹ xảo hôn của Tiểu Hùng quá cao siêu đây? Lúc này, trong lòng trong tim cô chỉ có Tiểu Hùng, mắt cũng chỉ có khuôn mặt anh, “uhm” một tiếng, cô nhũn người trong vòng tay anh.
Sân ga, người đến người đi. Có người vội vã lên tàu, không chú ý. Song cũng có người tò mò nhìn hai người ôm ấp nhau, có người xì xào bàn tán, cũng có người mím môi cười, không ai thấy phản cảm, dù sao chuyện ngọt ngào như thế, mọi người cũng muốn chia sẻ, đúng không?
Ngồi trên xe bus về doanh trại rồi mà mặt Tu Dĩnh vẫn còn đỏ như lò than, đỏ tới tận mang tai. Tiểu Hùng ngồi cạnh cô, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô lòng lại càng khoan khoái, cảm giác có bạn gái thật tuyệt. Nghĩ là làm, anh vươn tay kéo cô vào lòng.
Yên lặng dựa vào lòng anh, đầu óc toàn là tình cảnh ở nhà ga ban nãy. Anh chàng Tiểu Hùng này, lá gan càng lúc càng lớn, dám mặc quân phục đứng giữa bàn dân thiên hạ ôm cô mà hôn, không sợ người ta cười, không sợ lỡ có tuần tra nào đi qua xử phạt sao. Lúc ấy cô trách anh, anh lại đáp “Sợ cái gì? Anh hôn bạn gái mình, bọn họ quản được chắc?” Bộ dạng bướng bỉnh không nghe lời, anh can đảm như thế từ lúc nào vậy?
Bọn họ ra khỏi sân ga, đi dạo phố một hồi, vali của cô tất nhiên do Hùng Khải xách, đàn ông dùng để làm gì? Đương nhiên là để lúc cần thì xách đồ cho bạn gái rồi, đây là trách nhiệm của họ, nhìn tay anh lủng lẳng túi lớn túi nhỏ, cô bặm môi cười trộm.
“Em đem thứ gì mà nặng thế?” Hùng Khải kéo tay nắm vali, không nhịn được hỏi cô.
Tu Dĩnh làm bộ bí ẩn “Tạm thời bảo mật, đến thời điểm anh sẽ biết.”
Hùng Khải buồn cười trước bộ dạng thần bí của cô “Nhìn em thần bí như thế, có phải bên trong giấu thứ anh không thể nhìn không?” Nói rồi nháy nháy mắt.
Tu Dĩnh nhìn là biết anh nghĩ đi đâu, hờn dỗi “Anh thật là, đầu óc toàn thứ bậy bạ không à.”
“Anh bậy bạ hồi nào, em nói như vậy, anh nghĩ trong vali nhất định giấu thứ gì đó.” Hùng Khải làm bộ đã hiểu.
Tiểu Hùng này, chẳng biết đầu óc nghĩ gì nữa, bình thường thì thực thà, học cách nói năng ngọt xớt hồi nào vậy?
Tuyến xe bus này chỉ đi tới thị trấn là dừng, sau đó phải đón xe đò mới tới được doanh trại. Tiểu Hùng thật sự mệt mỏi nên ngồi trên xe ngủ gà ngủ gật. Hôm qua tập huấn tới khuya, lại nói chuyện với Tu Dĩnh đến gần sáng thế nên vừa ngồi trên xe, thả lỏng người liền thiếp đi. Nhưng tay anh vẫn theo bản năng ôm Tu Dĩnh, cứ như sợ cô chạy mất.
Một loạt tiếng ồn ào làm anh thức giấc, cũng bị Tu Dĩnh thét tỉnh, mở mắt ra thấy hành khách trên xe đều căng thẳng nhìn vào một chỗ, anh nhìn theo thì thấy một con dao. Đúng, là một con dao sáng loáng, cùng với một gương mặt hung ác.
“Chuyện gì thế?” Hùng Khải sửng sốt.
“Là ăn trộm, trộm đồ, bị phát hiện tức quá nên rút dao ra.” Tu Dĩnh sợ hãi trốn trong lòng anh, ngắc ngứ thì thào, sợ lớn tiếng làm tên trộm có dao kia nghe được.
Tên trộm này hình như có băng đảng, vừa rút dao ra, không ít kẻ đứng dậy, lộ ra bộ mặt hung ác, gằn giọng “Móc hết tiền ra đây.” Thì ra ăn trộm biến thành ăn cướp, thay đổi nhanh thật.
Chân mày Hùng Khải nhăn lại, ngồi xe một chuyến cũng gặp cướp, nên nói anh may mắn hay xui xẻo đây?
Hành khách đều sợ hãi, dưới sự bức bách của con dao ngoan ngoãn móc tiền ra, thoáng cái đã sắp đến chỗ Hùng Khải và Tu Dĩnh. Hai người ngồi ở giữa xe, lúc này Tu Dĩnh đã sợ đến nỗi run lẩy bẩy, không ngừng kéo áo anh, mắt rưng rưng nước.
Là một người lính, lúc dân chúng gặp nguy hiểm anh càng phải ra mặt. Hùng Khải lặng lẽ đứng dậy, định bước lên lại bị một tên nhìn thấy, vung dao lên “Ngồi xuống!”
Tu Dĩnh đã sợ tới phát khóc, khẽ kêu “Tiểu Hùng…”
Tiểu Hùng quay đầu mỉm cười ra hiệu “không sao” với cô, sau đó chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói “Mấy ông anh này, không phải các anh muốn tiền sao? Nhưng tiền của tôi cất trong vali, vali nằm ở đằng trước đó, tôi đi lấy xuống, nếu không sao lấy tiền được?”
“Làm lính à, nhát thế.” Có người thì thầm.
Trong mắt mọi người, bộ đội thì phải gan dạ, hơn nữa phải ưỡn ngực thẳng lưng mà đi, ai dè Hùng Khải lại nhát như thế, thế nên mọi người đều có vẻ tức giận, nhưng tình hình này có giận cũng không dám lên tiếng.
Đối với tiếng xì xầm của mọi người, Hùng Khải không quan tâm, anh có cách nghĩ của mình, người khác ưa nói sao thì nói.
Hùng Khải phản ứng như thế cũng làm mấy tên cướp khinh bỉ, một tên quát “Lẹ lên, ông không có thì giờ lằng nhằng với mày đâu.
Hùng Khải cười cười với chúng, sau đó làm bộ đi lấy vali.
Tu Dĩnh cứ nhìn chằm chằm, lòng lại thấy kỳ quặc, chẳng phải hành lý nằm dưới chân cô sao? Chạy lên trước hồi nào vậy? Nhưng cô không dám lên tiếng, sợ dao của chúng làm Tiểu Hùng bị thương, đành nhìn anh lom lom, tim thiếu điều rớt ra ngoài.
Hùng Khải đi rất nhanh, dáng vẻ cứ như sợ hãi đám cướp, tay chầm chậm giơ lên, thực tế mắt lại nhìn tên cướp gần anh nhất chằm chặp, sau đó xuất kỳ bất ý đột nhiên vươn tay đánh về phía con dao của tên cướp. Băng cướp này, có dao thực tế chỉ có ba tên, tên gần nhất bị anh đánh rớt dao. Dao rớt xuống đất phát ra tiếng leng keng, anh xoay chân quét một cái, đá con dao vào gầm ghế. Lúc mấy tên còn lại có phản ứng anh đã xông tới một tên cầm dao khác.
“Muốn chết!” Hai tên cướp hung tợn nói, cũng xông tới chỗ anh.
Song động tác của Hùng Khải rất nhanh, thoáng cái đã lướt tới cạnh một tên, tay chụp tới tay gã, sau đó vặn ngược ra sau, cổ tay tên cướp gãy lìa. Dao rớt xuống đất, động tác nơi chân vẫn y như cũ, đá con dao vào một xó.
“Tiểu Hùng, cẩn thận!” Tu Dĩnh bỗng nhiên thét lên, tim muốn ngừng đập.
Lúc Tu Dĩnh thét lên, một con dao đã nhắm vào lưng anh đâm tới, chính là tên có dao cuối cùng.
Người trên xe cũng hoảng hốt đổ mồ hôi lạnh, con dao đó đi quá nhanh, làm người ta không kịp phản ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook