Xin Chào Trường An
-
1: Linh Hồn Trở Về Quê Hương
Tháng hai đầu xuân, đất băng giá bắt đầu tan băng, mầm non sắp đâm chồi, nhưng cái lạnh mùa xuân vẫn còn khắc nghiệt.
“Oa—”
Một chậu nước lạnh được dội xuống.
Cái lạnh thấu xương như một bàn tay vô hình chợt kéo lại những suy nghĩ mơ hồ sắp rơi vào im lặng vĩnh hằng.
"Xem ra thật sự là không còn thở..."
"Thật xui xẻo! Bình thường thuốc nặng như vậy cho, lại muốn giết chết nàng! Sáu mươi lượng bạc tiền đặt cọc đã nhận rồi, tối nay đi nơi đó nữa tìm một cái đưa đi!"
“Pah!"
Gò má truyền tới đau nhói, bị nhét vào nơi góc tường, cả người ướt đẫm hai mắt nhắm nghiền thiếu nữ hơi nhíu mày lại.
"Được a tiểu tiện nhân này quả nhiên là giả chết!"
Có người túm lấy búi tóc rối bù của nàng , thiếu nữ theo bản năng mở mắt ra, trong tầm mắt tràn ngập khuôn mặt hung dữ của một người đàn ông trung niên toàn thân cháy nắng.
""Không có chết liền đứng lên cho lão tử !"
Tóc bị kéo đau đớn cùng trước mắt hiển nhiên bất lợi cục diện để cho thiếu nữ không kịp suy nghĩ khác, thân thể bản năng nhhắn hơn qua suy nghĩ, để cho nàng theo bản năng mượn đứng dậy lúc lực đạo chợt giơ tay lên nắm đàn ông nhỏ cánh tay, dùng sức phản chiết đi đang lúc, đùi phải trùng trùng đá về phía đàn ông dưới người.
Động tác bén nhạy.
Khí lực lại xa xa không đủ.
Chỉ thắng ở đàn ông chút nào không phòng bị, hoàn toàn chưa từng ngờ tới nàng sẽ phản kích, lại động tác nhhắn như vậy.
Thừa dịp giá thoát khỏi đàn ông kiềm chế ngắn ngủi kẻ hở, phát giác thân thể không đúng thiếu nữ tầm mắt nhhắn chóng quét qua bốn phía, lui về phía sau một bước, chân trái mủi chân khẽ đá, một bên bao bố chất lên chủy thủ bay lên, bị nàng vững vàng tiếp ở trong tay, cầm ngang với trước người.
"...Đồ khốn kiếp, ngươi ăn gan hùm mật gấu sao!"
Đàn ông tức giận không dứt.
Tiểu nàng nương này rõ ràng nhát gan hèn nhát, một đường chỉ biết khóc cầu hắn tha nàng để nàng về nhà, nếu hắn lấy chủy thủ ra tới, nàng liền bị sợ lời cũng sẽ không nói, chính là một cái nhỏ phế vật, lúc này lại dám ngược lại cầm chủy thủ hướng về phía hắn!
Người phụ nữ đứng sau người đàn ông cũng bị sợ hết hồn, hết sức căm tức với thiếu nữ "Không ngoan thuận", trong miệng mắng một câu, đi tới bên người người đàn ông lúc này mới thấy rõ thiếu nữ kia chân chính tướng mạo.
Người là đàn ông mang về, từ trong bao bố đi ra chính là bộ dáng bất tỉnh, tuy nhìn ra được đúng là làn da rất đẹp, nhưng rốt cuộc không có sức sống.
Nhưng vào lúc này, có thể thấy thiếu nữ tóc đen xõa một nửa, quần áo ướt sũng, bị va đập trằn trọc mấy ngày liền sợ hãi, trên mặt không có một chút màu sắc, ngược lại càng xinh đẹp hơn.
hơn là một phàm nhân.
Đặc biệt là đôi lông mày và đôi mắt trong veo lạnh lùng, đồng tử đen sâu thẳm, tựa như có thứ gì đó thần bí ẩn giấu dưới mặt hồ vào mùa đông, khiến người ta không dám nhìn thẳng và nhìn kỹ.
Lúc này phụ nhân chỉ có một cảm giác - khuôn mặt này...!một trăm lạng bạc chẳng đáng là bao!
Chợt lại giác vạn phần vui mừng, khá tốt không có chết! Nếu không giá một trăm hai thật đánh liền nước trôi!
Thấy thiếu nữ nắm chủy thủ tay đều run rẩy, không thôi gây sợ hãi phụ nhân mỉa mai cười một tiếng: "Phàm là đến nơi này, không thức thời cũng đều không kết quả gì tốt, tiểu nương tử, ta khuyên ngươi cũng không cần tự mình chuốc lấy cực khổ !"
Phụ nhân thhắn âm the thé mang uy hiếp, rơi vào thiếu nữ trong tai hết sức om sòm.
Một khắc sau, thiếu nữ bên chân một con băng gỗ bay ra, thẳng tắp đánh về phía hướng nàng đi tới phụ nhân đầu gối.Phụ nhân đau kêu một tiếng, dưới gối mềm nhũn, ngã nằm ở đất.
"Tiểu tiện nhân này!"
Người đàn ông tức giận đến mức không quan tâm mấy, nhặt thhắn gỗ trong tay lên.
Nhưng mà thiếu nữ kia cũng đã nhhắn hơn một bước đánh úp về phía hắn, như một con sói nhỏ phi thân tới, dùng hết một cổ mãnh lực đem hắn phủ phục trên đất, chân sau gắt gao quỳ ngăn chận cổ của hắn.
Đàn ông khí lực lớn hơn nữa, bị chế trụ yếu hại, một thời cũng không cách nào đứng dậy, theo bản năng vừa muốn đưa tay đem thiếu nữ gỡ ra, cái bàn tay kia liền bị thiếu nữ chủy thủ trong tay bỗng dưng đâm xuyên, đóng ở trên đất.
Phụ nhân kia phản ứng lại, ba ngồi dậy vừa muốn tiến lên, chỉ thấy thiếu nữ cực nhhắn đất rút ra mang máu chủy thủ, chủy thủ kia bay ném như mũi tên , vừa liền đâm vào nàng hốc mắt chỗ.
"A!"
Phụ nhân thét chói tai gào kêu đau trứ che chảy máu hốc mắt té xuống đất.
Bị áp chế cổ quá lâu người đàn ông nghẹt thở, cặp mắt trợn trắng ngất đi.
Đến khi gần hao hết sạch khí lực thiếu nữ lúc này mới buông đàn ông, thân hình nghiêng một cái, ngồi ở một bên trên đất, tiện tay nhặt lên bên người nam nhân rơi xuống bao bố, đồng thời giương mắt nhìn về phía ngoài cửa.
Không tính lớn gian nhà chính ngoài cửa, lúc này đứng một tên trợn mắt hốc mồm đứa bé trai.
"Ngươi là A Đa?" Thiếu nữ mở miệng, thhắn âm yếu ớt thhắn nhu, giọng điệu nhưng bình trực không sóng động.
Mười một mười hai tuổi đứa bé trai nhìn một cái nàng bên người ngất đi đàn ông, không ngừng bận rộn lắc đầu, trong mắt kinh hoặc cùng sợ hãi mau tràn ra.
"Ngươi phế vật này, còn không mau đem nàng trói! Nhhắn đi cho chúng ta mời thầy lang tới! Mau mời thầy lang!"
Một bên ánh mắt chảy máu phụ nhân giọng the thé nói.
Đứa bé trai thần sắc đung đưa hốt hoảng.
Thiếu nữ nhìn hắn: "Muốn cùng ta đánh sao?"
Thiếu nữ lời để cho đứa bé trai có quyết định, thần sắc không nữa đung đưa, chỉ lắc đầu phải nhhắn hơn.
"Còn có ai không?" Thiếu nữ vượt qua hắn, nhìn về phía không lớn nhưng bày đầy quan tài gỗ sân.
Tuy là ban ngày, nhưng tiểu viện bên trong đều cửa đóng then cài.
Đứa bé trai lại lắc đầu.
"Ta đem ngươi trói, hoặc là ngươi đem bọn họ trói." Thiếu nữ đơn giản sáng tỏ, cho ra hắn hai cái lựa chọn.
Thấy nàng đứng người tới, đứa bé trai không dám trì hoãn, liền vội vàng tiến lên cầm sợi giây, trước trói người đàn ông đang ngất đi kia.
"Ngươi cái đồ không có lương tâm !xem ta có đánh chết ngươi không!"
Phụ nhân tức giận mắng, một tay nhịn đau chiến chiến nguy nguy che mắt, một tay nắm lên bên cạnh nàng n gỗ.
Cậu con trai thần thái theo bản năng đất sắt súc liễu một chút.
"Để cho nàng im miệng." Thiếu nữ đem vật cầm trong tay bao bố thảy qua.
Đứa bé trai rất hiển nhiên cũng rất rõ ràng ở bên trong là vật gì, lấy can đảm tiến lên lập tức ném vãi hướng phụ nhân.Phụ nhân trước mắt một mảnh huyết sắc, hốt hoảng dưới căn bản không có phòng bị, hút vài hơi thuốc mê sau liền vô lực ngã xuống đất.
Đứa bé trai đem phụ nhân cũng buộc lại sau, lại rất thân thiết gắng sức đem hai người kéo tới góc tường không có gì đáng ngại địa phương.
Làm xong hết thảy các thứ này sau, hắn lặng lẽ giương mắt, tầm mắt ở trước khay trà tìm được thiếu nữ bóng lưng.
Nàng là ở...
Ăn gà nướng?
Đứa bé trai có chút ngạc nhiên nhìn rất nhhắn bị nàng giải quyết hết nửa con gà quay còn dư lại xương.
Thiếu nữ thuận tay cầm lên một bên miên cân xoa xoa tay.Nàng cũng không cảm giác được đói.Nhưng lúc này quá yếu ớt liễu, trong thân thể bản năng để cho nàng lựa chọn ăn uống, để khôi phục thể lực.Nàng xoay người, ánh mắt ở trong phòng quan sát một vòng sau, nhấc chân đi ra gian nhà chính.
Trong sân có mấy cổ mới vừa làm xong quan tài gỗ, nàng chọn một thuận mắt, đạp một bên băng dài vào quan trung, nằm xuống.
Ừ, cùng nàng vóc người hết sức hợp nghi.Thiếu nữ coi như hài lòng nhắm mắt lại.
Chẳng qua là không nghĩ, người chết một lần, sau khi chết lại còn có trùng trùng phiền toái.
Quay đầu lại, quan tài còn phải mình vào, ngay cả một dáng dấp giống như quỷ kém cũng không có, hết thảy toàn dựa vào tự giác, cũng thua thiệt nàng trước sau như một có khá mạnh tự mình năng lực nhưng địa phủ làm việc như vậy, ít nhiều có chút qua loa lấy lệ.
Bé trai mắt thấy nàng vào quan tài nằm xuống một cách ly kỳ: "..."
Cảm giác kiệt sức tột độ nhhắn chóng lấn át tiểu nàng nương trong quan tài,nàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Nữa mở mắt lúc, đập vào mắt đầy trời ánh nắng chiều, đã làhoàng hôn.
Thiếu nữ trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, nhìn trước mắt hết thảy, không khỏi rơi vào trầm tư.
Ngủ một trận sau, thể lực dần khôi phục, nhận thức khắp nơi trong cơ thể trở nên rõ ràng hơn, đầu óc cũng dần dần thhắn tỉnh.
Đây cũng không phải sau khi chết ảo giác.Có thể nàng rõ ràng đã chết, không thể lộ diện được nữa.Nàng theo bản năng giơ tay lên, dò hướng mình cần cổ, nơi đó cũng không vết thương.
"Như thế nào như vậy..."
Thhắn âm không phải mình.
Nàng ở dưới hoàng hôn đưa hai tay ra đánh giá.
Đôi tay này tuy có vết thương nhưng quá nhỏ hết sức nhu nhược, cũng không phải nàng.Thiếu nữ chậm rãi đứng dậy, đón hoàng hôn đứng ở quan bên trong, nhìn về quhắn mình chân thật hết thảy.
Góc tường một buội cây già, mở ra mấy đóa lẻ tẻ hoa đào.
Là ngày xuân.
Mà nàng chết ở tháng chạp một trận tuyết rơi nhiều trong.
Nàng lúc chết nhìn chính là hướng quê nhà.
Mà bây giờ .
Nàng thật giống như, thật trở lại.
Thiếu nữ thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía xa lạ hai tay.
Cho nên...!Nàng đây là mượn thân sống lại?
Không đợi thiếu nữ nghĩ nhiều nữa khác, sau lưng truyền tới bước chân nhẹ vang để cho nàng phòng bị quay đầu lại đi.
Lúc trước chỉ đem trước mắt hết thảy làm không thiết thực sau khi chết giả tưởng, chỉ dựa vào bản năng ứng đối mà không từng tra cứu, nhưng bây giờ bất đồng ——
vẫn là cậu bé đó.
Cậu đang rụt rè đứng dưới chân bậc đá, nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ gần giống như đang nhìn một thứ gì đó không thuộc về thế giới này .Mặc dù thực tế là như vậy.
"Ngươi nhận ra ta sao?" Thiếu nữ hỏi.
Đứa bé trai không chút nghĩ ngợi chỉ lắc đầu.
Không có được câu trả lời, thiếu nữ liền cách quan, đạp băng dài nhảy xuống.
Thấy nàng xoay người hướng nơi cửa viện đi tới, đứa bé trai sắc mặt giãy giụa phản phục chốc lát, bước nhhắn đuổi theo, đưa tay ngăn ở nàng trước người, ánh mắt tràn đầy ngăn lại đất lắc đầu.
"Không...!Không thể đi!" Hắn gấp giọng nói.
"Nguyên lai ngươi không phải người câm."
"Không, không phải..." Đứa bé trai thần sắc phức tạp mà nóng nảy: "Ngươi không thể đi!"
Thiếu nữ không quá mức biểu tình: "Ta không thích đánh hài tử."
"...!Không phải vậy!" Đứa bé trai chỉ hướng đóng chặc cửa gỗ, thấp giọng, đại trong đôi mắt to đều là bất an: "Bên ngoài...!Toàn bộ đều ở đó !"
"Toàn bộ đều là …" thiếu nữ nhìn hắn: "Cái gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook