Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp
-
Chương 8: Mai phục trong trường trung học
Tôi sắp xếp căn nhà của Phi Ca, trong lòng rất vui vẻ vì những ngày
tháng sau này sẽ không còn liên quan gì với Khang Tử Huyền. Tôi đã vứt
số điện thoại dùng khi nằm vùng nên anh ta cũng không có cách gì liên
lạc với tôi nữa. Kẻ có tiền thay đổi người tình rất nhanh, đợi thêm một
thời gian nữa, sự nhiệt tình của anh ta với tôi cũng không khác thủy
triều xuống là mấy. Có khi nhìn thấy nhau trên đường cũng không nhận ra
tôi, khi đó tôi lại có thể quay về nhà mà không gặp một chút phiền phức
nào nữa. Thêm vào đó, nhà tôi là một bãi rác nhỏ, sự khác biệt duy nhất
với một bãi rác chân chính ở chỗ, nhà tôi không lộ thiên.
Căn phòng một trăm mét vuông của Phi Ca có thể sạch sẽ hơn, mẹ cô ấy thường xuyên đến đây dọn dẹp trong lúc cô ấy đi thi đấu hay tập huấn. Ở đây mức độ thoải mái cao hơn chỗ tôi rất nhiều nên tôi vui đến quên cả trời đất. Tôi thoải mái nằm trên chiếc ghế sô pha trắng tinh của Phi Ca như một con mèo lười. Híp mắt tưởng tượng đến khuôn mặt u ám đến mức muốn bóp chết tôi của Khang Tử Huyền sau khi nhìn thấy mảnh giấy, tôi sung sướng vỗ đùi cười “ha ha”.
***
Sáng hôm sau, tôi đang ngủ thì nhận được điện thoại của lão Đàm. Vừa nghe thấy tiếng phổ thông cứng ngắc lạnh lùng của ông ta, tôi rùng mình một cái, mấy con sâu ngủ chạy sạch. Lau qua loa nước miếng đang chảy dở ở bên mép, tôi ngồi dậy chăm chú nghe ông ta nói chuyện.
Lão Đàm bàn giao công việc vẫn lời ít mà ý nhiều như trước, giữ chữ như vàng: “Lượng Lượng, ngày kia đúng tám giờ đến báo danh tại phòng giáo vụ ở trường A trên đường Bắc Điện. Nhiệm vụ cụ thể Tiểu Mạnh sẽ nói cho cô. Tôi phải họp rồi, cứ như vậy đi!”
Từ đầu đến cuối, mắt tôi còn chưa chớp nổi ba lần mà ông ta đã cúp điện thoại đến “cạch” một tiếng, khiến cho tôi có cảm giác ấm ức không biết trút vào đâu.
Nhưng lão Đàm thường xuyên nói nửa câu rồi để cho cả một đám lâu la thủ hạ tự lĩnh ngộ như vậy. Tiểu Mạnh, cấp dưới của ông ta nói rằng đấy chính là phong cách lãnh đạo. Tiểu Mạnh thường xuyên tiếp xúc với tầng lớp lãnh đạo cao nhất trong Cục, nghe nói Cục trưởng đại nhân còn ngắn gọn hơn, bình thường đa số là “Ừ!”, “Đi xuống đi!”, “Thế nào rồi?”, “Biết rồi!”. Trong lòng mọi người đều tự hỏi rằng, rốt cuộc thì Cục trưởng đại nhân bị làm sao, sao mà có thể tích chữ như vàng đến mức khiến cho người ta giận dữ đến vậy. Sau đấy Lý Phóng đưa ra một giả thiết nghe có vẻ hết sức thuyết phục. Anh ta nói: Có khi là vợ hai của Cục trưởng đại nhân quá đẹp, Cục trưởng đại nhân rất phấn khích nên “vận động” hàng đêm, kêu rên đến mức cổ họng bị mất tiếng luôn. Thắc mắc trong lòng đã được giải đáp, mọi người lúc này mới “ồ” lên.
***
Trong lòng tôi mừng thầm, trường trung học tốt nhất thành phố A, chưa từng đào tạo ra tội phạm giết người nào, nhưng lại sản sinh ra một đống tinh anh đếm không xuể, là cái nôi của những con mọt sách. Đấy là trường học cao cấp mà tôi có đập vỡ đầu cũng không vào nổi.
Phó Thần và Duy Nhất đã tốt nghiệp trường trung học ấy. Lúc đó tôi và Duy Nhất học cùng cấp, mợ tôi thường xuyên lấy bộ đồng phục ở trường của Duy Nhất ra khoe trước mặt tôi. Bà ta nói: “Bộ đồng phục trường trung học A khác xa với bộ đồng phục trường hạng ba của mày đấy, Lượng Lượng ạ. Bộ đồ này toát lên sự cao sang quý phái, đâu có như đám học sinh hạng ba chúng mày, ăn mặc như một đám lưu manh, người lớn như tao nhìn không vừa mắt chút nào!”.
Mợ tôi nói bóng nói gió “đám học sinh” kia chính là tôi và thật không may là, Phương Lượng Lượng tôi lúc ấy lại đúng là thủ lĩnh trong trường hạng ba có đàn em toàn là một lũ lưu manh, nên bà ta đã khiến cho cả đám chúng tôi tức điên lên.
Nay thời thế đã đổi thay rồi, lão Đàm để tôi đến phòng Giáo vụ trường trung học tiếng tăm lừng lẫy ấy báo danh. Tôi híp mắt vỗ đùi, việc này còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Kêu tôi trà trộn vào trong ngôi trường ấy làm giáo viên đây mà.
Tôi sung sướng xoa xoa tay. Năng lực của lão Đàm thật cao siêu, một đứa mù chữ tốt nghiệp trường trung học hạng ba như Phương Lượng Lượng tôi đây, lại có thể không cần thi tuyển mà được cất nhắc thẳng vào làm cô giáo Phương danh giá của trường trung học A, danh chính ngôn thuận chèn ép học sinh xuất sắc của ngôi trường năm đó đã khiến tôi căm thù đến tận xương tủy. Thú vị lắm đây!
Lão Đàm không hổ là miếng cơm manh áo của tôi, có lợi lộc gì cũng không quên tôi. Lần tới tôi sẽ tâng bốc ông ta một chút.
Tôi bò xuống giường, mặt mày hớn hở gọi điện cho Tiểu Mạnh nghe sắp xếp, trong lòng đã thầm toan tính xem lão Đàm thu xếp cho tôi vào dạy môn gì trong trường. Toán, ngữ văn, tiếng Anh, hóa học, vậy lý, sinh vật, một chữ tôi cũng không biết gì, có khi để tôi làm giáo viên thể dục cũng nên, đây là nghề của tôi mà. Đợi cô giáo Phương tôi đây nhậm chức, tôi sẽ để cho đám mọt sách kia mỗi ngày chạy năm nghìn mét, công tác ngược đãi trẻ nhỏ không thể chậm trễ được.
Tôi đang nóng lòng muốn được trải nghiệm mà Tiểu Mạnh lại nói giọng trêu đùa: “Alô, Lượng Lượng đấy à? Ha ha…”
Tiếng “ha ha” của Tiểu Mạnh nghe là lạ, giống như là… có gì đó không ổn, nhưng tôi cũng không mấy bận tâm.
“Mạnh Mạnh hả?” Tiểu Mạnh là một anh chàng to lớn mập mạp, bình thường tôi đều gọi anh ta như vậy. “Lão Đàm kêu tôi gọi điện cho anh đấy, lần này phái tôi đến trường trung học A làm gì thế?”
Tôi đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi vì thật ra tôi rất muốn biết rốt cuộc thì cấp trên sắp xếp cho tôi vào làm giáo viên dạy môn gì, cụ thể là tiếp cận nhân vật mục tiêu nào để còn biết đường mà… soạn giáo án chứ.
“Lượng Lượng này, không đúng, phải gọi là bạn học Phương Lượng Lượng chứ! Mấy đứa bọn mình đang rất hâm mộ cậu với Đông Tử đấy. Hai người lần này được chơi rồi nhé, lớn tuổi thế này rồi mà vẫn còn được quay lại thời trung học, người mặc đồng phục lưng đeo cặp, nhìn thấy giáo viên là lớn tiếng: “Em chào thầy!”. Đúng là khiến cho bọn tôi hâm mộ chết đi được ấy, ha ha…”
Tiểu Mạnh nói oang oang một mạch, chỗ cậu ta có vẻ ầm ĩ, hình như là có rất nhiều người đang cười. Tiểu Mạnh là kẻ cười “ha ha” đầu tiên.
Tôi ngây ra như phỗng. Tôi không phải đứa ngốc, tôi nghe ra vấn đề rồi, thật sự là đã nghe ra vấn đề rồi.
Lão Đàm, cái lão già kia lại kêu một cô gái 24 tuổi đầu là tôi đây đi đóng giả một học sinh trung học ngây thơ. Tôi tự hỏi không biết đầu óc hắn ta đã bị chó gặm mấy vạn lần rồi mới có thể nghĩ ra được cái ý tưởng khủng khiếp đến vậy. Tôi là một bà cô trưởng thành, hơn nữa cũng đã trải qua rất nhiều thăng trầm, giờ lại phải mặc bộ đồng phục trung học ngớ ngẩn bon chen với đám trai gái mọt sách cả ngày. Việc này quá vô lý, mà tôi cũng không dám đảm bảo rằng thân thể của đám nhóc đó vẫn còn được nguyên vẹn.
Tôi bị đả kích rất lớn: “Cái gì mà lưng đeo cặp, người mặc đồng phục? Mẹ kiếp, Tiểu Mạnh, có phải là cậu đang thèm ăn đòn không hả? Lại dám lôi lão nương đây ra làm trò cười, cậu chán sống thì cứ nói thẳng ra đi!”
Tim tôi đập thình thịch, trong lòng có dự cảm chẳng lành, chỉ hy vọng vừa rồi là do Tiểu Mạnh đùa dai. Tiểu Mạnh cười đủ rồi, lại thấy tôi sắp nổi điên, cậu ta cũng biết tính tôi nói được là làm được nên “khụ khụ” hai tiếng rồi nghiêm túc nói: “Lượng Lượng, đừng nóng! Vừa rồi tôi không nhịn được, bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc. Việc là như thế này…”
Tiểu Mạnh nói một lèo mấy việc lộn xộn, càng nghe người tôi lại càng lạnh đi, giống như đang ngâm mình trong hầm băng. Giữa tiết trời mùa xuân mà tôi lạnh run từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu.
Lão Đàm trước nay chưa từng bị lừa đá trúng đầu, hơn nữa ông ta còn có đai đen karate. Như vậy thì trước khi con lừa kịp giơ chân lên đá, ông ta sẽ dùng vô ảnh cước để đá con lừa chấn thương sọ não luôn. Thế mới nói, trước giờ ông ta làm việc gì cũng đều có lý do của mình, không có gì đáng phải nghi ngờ cả.
Thân là cấp dưới đắc lực của lãnh đạo Đàm, việc mà Phương Lượng Lượng tôi từ đầu đến cuối phải làm chỉ gói gọn trong hai chữ “phục tùng” mà thôi. Việc này cũng không phải nghi ngờ gì nữa.
Toàn bộ câu chuyện là như vậy.
***
Trong những tháng ngày tôi chịu đủ mọi khổ sở ở Mỵ Sắc, điệp viên của Interpol mai phục trong Hải Thần hội làm việc hiệu quả không biết cao hơn tôi được mấy bậc đã cực khổ đào bới được một tin tức quan trọng: nhân vật mấu chốt Long ca rất có khả năng đang đảm nhiệm một chức vị gì đó trong ngành giáo dục của thành phố A.
Manh mối này chẳng khác nào chiếc phao cứu sinh, lão Đàm lập tức thu hẹp phạm vi nghi phạm và thông qua điều tra sàng lọc đã tìm ra được một nhân vật làm mục tiêu.
Giang Viễn Long, giáo sư chuyên ngành Hóa của Đại học A, có phòng thí nghiệm riêng, tuy là học giả nhưng sự nghiệp lại không đơn thuần như vậy, ngoài việc giảng dạy ở trường học còn sở hữu một công ty in lớn. Gần đây tình hình tài chính trong công ty khá căng thẳng, cảnh sát nghi ngờ công ty này đã trở thành cổ đông thứ hai của một công ty bất động sản nào đó, nhưng điều kỳ lạ là rất hiếm khi thấy vị học giả đó lo lắng bất an.
Không chỉ có thế, gia cảnh của Giang Viễn Long đúng là rất được, đơn giản vì giáo sư Giang có một bà vợ quyền lực. Sau khi tổng hợp các dữ liệu đã cho thấy rằng, Giang phu nhân Hoàng Kỳ San mới chính là người “buông rèm nhiếp chính”, bởi bà ta là em gái của phu nhân Thị trưởng. Tỷ muội tình thâm, mấy năm nay lợi dụng quyền lực trong tay anh rể, bản thân lại khôn khéo tài năng, nên bà ta dễ dàng giúp chồng điều hành công ty. Cho nên ở bên ngoài Giang Viễn Long là người điều hành pháp lý nhưng thật ra người quyết định vẫn là bà vợ, mà Hoàng phu nhân vì sự nghiệp chính trị của anh rể Thị trưởng, luôn cố gắng tránh tình trạng “cây to đón gió lớn”, nên những lúc quan trọng vẫn đẩy chồng lên trước, tránh bị người ta chỉ trích. Ví dụ như lần này, việc hạ giá công ty cổ phần bất động sản chỉ có một số người biết, hơn nữa liệu thị trưởng phu nhân liệu có được dây máu ăn phần hay không, việc này e rằng chỉ có người trong cuộc mới biết rõ ngọn ngành.
Tôi nghe Tiểu Mạnh nói liên miên một hồi về việc nhà họ Giang, thầm nghĩ gia đình giàu có lại còn có quan hệ họ hàng với Thị trưởng như thế, làm sao có thể cấu kết với xã hội đen ở nước ngoài làm tiền giả được, ăn no rửng mỡ quá rồi sao? Tiểu Mạnh cũng nghĩ như vậy nhưng Giang Viễn Long hiện tại hội tụ đủ những yếu tố đáng ngờ nhất nên xứng đáng bị xếp vào diện bị tình nghi. Hơn nữa gần đây Hoàng Kỳ San đã có một quyết định kinh doanh khá liều lĩnh, dẫn đến việc không thu hồi lại được vốn. Mặt khác thời gian thu hồi vốn của công ty bất động sản quá lâu, lại đốt tiền của ngành sản xuất, vì thế trước mắt cần có một nguồn đầu tư lớn. Việc này rất có khả năng chính là động cơ phạm tội của bọn họ.
Để tránh trường hợp không may, lão Đàm vẫn quyết định tìm hiểu đến tận cùng, dù sao bây giờ nghi phạm nổi bật nhất vẫn là tên Giang Viễn Long này. Nhưng gần đây Giang Viễn Long mới bị tai nạn, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ cũng không giữ được, sau khi xuất viện về nhà kiên quyết đóng cửa không ra ngoài. Vợ ông ta vì chăm sóc chồng mà chuyển cả văn phòng về nhà để dễ bề chỉ huy cấp dưới làm việc.
Việc rắc rối là ở chỗ này đây, người nhà này hầu hết đều là nghi phạm, nhưng không có chứng cứ đáng tin cậy nào nên dĩ nhiên không thể bắt giữ để thẩm vấn. Điều phiền toái nhất khiến lão Đàm khó có thể động vào gia đình này chính là cái “điểm tựa” ở sau lưng bọn họ. Cục trưởng dặn anh ta không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ khó lòng giữ được cái mũ quan trên đầu.
Không thể bước vào một cách đàng hoàng, vậy thì đành phải đến theo lối bí mật thôi.
Dĩ nhiên phải thông lối bí mật này bằng cách đặt máy nghe lén ở nhà họ Giang, để theo dõi những cuộc điện thoại đến và đi của gia đình ông ta với bên ngoài.
Mọi việc lúc nói ra thì có vẻ dễ dàng, nhưng đến lúc bắt tay vào thực hiện mới thấy còn khó hơn là lên trời, có gia đình nào lại để cho người lạ đặt chân vào không gian riêng của mình quá một phút không? Vì thế kế hoạch mà lão Đàm mất công thiết kế để hai đàn em lẻn vào lắp đặt máy nghe trộm đã chính thức thất bại.
Bởi vậy mà tôi, một cô gái có khuôn mặt ngây thơ được giao nhiệm vụ phải đeo cặp sách, tóc buộc chổng ngược lên để tiếp cận con trai của Giang Viễn Long – Giang Ly.
***
Rốt cục tôi cũng hiểu được vừa rồi vì sao lão Đàm lại ngắt điện thoại để cho Tiểu Mạnh hướng dẫn nhiệm vụ. Tôi nhớ rõ anh ta khá thận trọng, lúc hướng dẫn nhiệm vụ cho tôi không hề hồ đồ chút nào, nhất định sẽ nói cho đến khi tôi hiểu được mới thôi.
Nguyên nhân mà lão già này khó có thể mở miệng được thật ra rất đơn giản. Kêu bà cô như tôi đây học cái giọng trẻ con ỏn ẻn như Lâm Chí Linh[1], còn làm “cô thiếu nữ xinh đẹp” đeo bám anh chàng đẹp trai Giang Ly rồi bước chân vào nhà cậu ta là đúng là một việc vô cùng hoang đường, là gây khó dễ cho người khác.
[1] Siêu mẫu, diễn viên Đài Loan.
Lão già này rốt cục cũng cảm thấy có lỗi với tôi vì không để lại cho tôi một con đường sống nào cả.
Chán nản ném di động, tôi nằm ngửa lên giường, cảm thấy những ngày tháng u ám tối tăm sắp dồn dập lao đến. Vừa thoát khỏi vòng xoáy ma quỷ lại phải nhảy vào làm một tên hề trong thế giới nhất quỷ nhì ma, tôi nhớ đến mấy lời của Tiểu Mạnh: “Lượng Lượng kia, cứng rắn kiên trì lên đi! Chỉ cần cô cột tóc hai bên, học mấy cô nhóc chu môi lên giả vờ vô tội thì không thể nhìn ra cô đã sắp đầu ba đâu…”
“A…súc sinh, giết tôi đi còn hơn!” Tôi bị tẩu hỏa nhập ma, vò đầu bứt tóc như đang bên bờ vực của sự sụp đổ.
Cũng chỉ chán nản một buổi chiều, tôi bực mình đến mức tìm một cái kéo ra ban công nhà Phi Ca cắt tất cả mấy chậu bonsai lá dài thành gà trọc hết. Ngồi xuống nhìn lá cây rơi đầy mặt đất, còn chậu bonsai thiếu lá lạnh quá phải “hắt xì” trong gió, cuối cùng thì tôi cũng nở một nụ cười rất biến thái.
Buổi tối, vỗ vỗ mông, tôi chấp nhận ra ngoài mua tất cả những món đồ mà một cô bé 18 tuổi thích: túi xách dễ thương, dây cột tóc dễ thương, váy ngắn dễ thương…
Dễ thương, dễ thương, dễ thương cái con khỉ!
Chen chúc chọn đồ giữa một đám nữ sinh trung học, tôi tức giận nhìn con bé bên phải mặt đầy mụn, dáng người tong teo, rồi liếc nhìn con bé thấp béo bên trái, cuối cùng tự lừa mình rằng: Dì Phương tôi mà mặc đồng phục lên, dù sao cũng ngon lành hơn hai đứa này, mông ra mông, ngực ra ngực, tí ra cũng không đến nỗi giống y một cái “Tivi màn hình phẳng”.
Lúc tôi cầm cái túi màu hồng rất lớn có in hình Mickey ra thanh toán tiền, tôi đoán mặt của tôi chắc là đần thối ra giống con chồn hôi nên lúc đi đến quầy thanh toán, cô bán hàng cười vui vẻ nhiệt tình nói: “Mấy bé gái chuộng loại cặp sách kiểu này lắm, baby nhà chị nhất định sẽ thích đấy!”
Mặt tôi giật giật một lúc, rất lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Là tôi dùng.”
Cô bán hàng vì quá bất ngờ mà nụ cười trở nên cứng ngắc, còn tôi chậm rãi đeo cái cặp sách màu hồng của mình lên, ngượng ngùng cười với cô ta rồi chạy vọt ra khỏi cửa hàng.
Tôi thừa nhận, khi mình đang khó chịu thì cũng chẳng muốn để người khác được dễ chịu chút nào.
Sáng sớm hôm sau tôi phải đến trường, ông trời bắt đầu mưa như trút nước để thưởng cho cô gái già được quay về thời trung học ngây ngô. Trên đầu tôi là hai bím tóc nhìn y như một bà chị ngốc nghếch, lưng đeo cái cặp Mickey màu hồng, tay cầm cái ô hoa màu hồng giống hệt một cột hoa đứng trước cổng trường trung học danh tiếng, nói chung là rất khó coi.
Sự xuất hiện của tôi đã thu hút mọi ánh mắt của những người qua đường và cả lũ trẻ ranh.
Tôi kéo bím tóc, bắt đầu thấy thất vọng vì không biết có phải mình ăn mặc quá lòe loẹt không, nhưng hôm qua trong cửa hàng chuyên bán đồ cho con gái, tôi thấy mấy con bé ở đấy mặc như một con bướm hoa mà. Tôi đã qua cái thời thiếu nữ ăn mặc kiểu đấy từ lâu rồi…
Nhưng hình như tôi đã làm hơi quá đà.
Vì thế trong ánh mắt ghét bỏ của lãnh đạo trường, lúc tôi nín thở bước vào phòng học 453, tôi biết mình đã tạo nên một sự chấn động không hề nhỏ.
Khoảng ba mươi, bốn mươi khuôn mặt non nớt và tò mò dưới bục giảng bị màu sắc trên người tôi làm cho hoa cả mắt đến nỗi không ngừng bàn tán xôn xao. Đột nhiên mấy đứa nhóc con trước mắt gập người lại chào khiến trái tim tôi đập thình thịch, đột nhiên ý thức được mình đã già rồi, màu hồng trên người có nhiều thêm nữa cũng không thể che giấu được linh hồn của một con cóc già khốn khổ đáng thương.
Trước những đôi mắt trong sáng thuần khiết, lão nương ta đây… sợ thật rồi.
Tôi nuốt nước miếng bắt đầu tự giới thiệu, vốn đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt để cho cậu Giang Ly ở bên dưới có một ấn tượng sâu sắc, nhưng kết quả là vừa khởi động đã bị chết “máy” rồi.
“Chào mọi người, mình, mình tên là, mình tên là…” Nguy rồi, đột nhiên không nhớ ra được tên giả của mình là gì, tôi xấu hổ chớp chớp đôi mắt. Đối mặt với mấy chục ánh mắt, tôi chỉ có thể vò đầu hỏi cô giáo tiếng Anh đang đứng ở cửa, ấp úng: “Thưa cô em tên là gì vậy?”
Dưới bục giảng đám học sinh cười ầm ĩ, cô giáo cũng phì cười. Hai nữ sinh ngồi ở hàng ghế đầu thì thầm với âm lượng đủ để cho cả lớp nghe thấy:
“Ây da, có phải đầu óc cậu ta có vấn đề không vậy?”
“Quần áo đúng là trẻ con, bây giờ làm gì có ai mặc như vậy chứ. Nhưng mặt cậu ta lại rất già dặn…”
“Giống bà chị ngớ ngẩn!”
“Có khi là em gái của Phù Dung tỷ tỷ[2] đấy, ha ha…”
[2] Ngôi sao trên mạng của Trung Quốc nổi tiếng nhờ sự phô trương trong cách ăn mặc cũng như những hành động gây sốc.
Tôi chôn chân trước bục giảng, mặt bắt đầu nóng lên. Sao trẻ con bây giờ lại thông minh như khỉ, mắt tinh như cú vậy! Tôi nhìn cô giáo Diệp cười “ha ha”, ngượng ngùng nói: “Cô ơi, em căng thẳng quá, cứ căng thẳng một cái là em hay bị mất trí nhớ, thế em tên là gì hả cô?”
Cô giáo Diệp là một phụ nữ xinh đẹp, lịch sự nhã nhặn, nhìn qua chắc cũng trạc tuổi tôi. Cô ấy không nhịn được cười nói: “Giản Mỹ Đạt, chắc không phải em đang chọc cười mọi người đấy chứ?”
Được đấy, Giản Mỹ Đạt, chính là tên của bà chị ngớ ngẩn ngàn lần đáng chết này!
Tôi cúi đầu chín mươi độ, dõng dạc giới thiệu với mấy thằng nhóc đang cười ầm ĩ dưới bục giảng:
“Chào mọi người, mình tên là Giản Mỹ Đạt, mọi người có thể gọi mình là A Đạt nhưng đừng gọi mình là Đạt Đạt. Đầu óc mình không có vấn đề, cũng không phải em gái của Phù Dung tỷ tỷ, lại càng không phải là bà con thân thích gì của chị ta. Là như thế đấy, hy vọng sau này chúng ta sẽ trở thành bạn tốt. Mình mới đến, mong sau này được mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
“Vì sao không thể gọi cậu là Đạt Đạt?” Cô bé đeo kính ngồi hàng đầu lau lau nước bọt mà tôi phun lên mặt nó, rụt rè hỏi xen vào.
“Ầy…” Lại một lần nữa gãi đầu chán nản, tôi giải thích dưới áp lực vô hình của ba bốn chục đôi mắt ham học hỏi: “Thời cổ đại Đạt Đạt có nghĩa là darling[3]. Mình thực sự không muốn có quá nhiều darling…” Mấy tên nhóc con bên dưới ngây người ra, sau đó lập tức bùng nổ một trận cười lớn như sóng thần khiến cho tôi thêm một lần nữa khắc cốt ghi tâm, Phương Lượng Lượng tôi không phải đến làm gián điệp, mà là đến để làm trò cười.
[3] Từ tiếng Anh, có nghĩa là “người yêu”.
Vì vóc dáng cao gầy nên tôi bị cô giáo Diệp xếp ngồi ở dãy bàn gần cuối cạnh cửa sổ, bên cạnh một cô bé buộc tóc đuôi ngựa. Mấy con thỏ non rất thích thú khi thấy tôi đến, tranh nhau chòi lên để nhìn tôi đi xuống nhưng tất cả sự chú ý của tôi đều tập trung lên khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi ở hàng thứ hai từ dưới lên kia.
Giang Ly!
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta cũng đang dùng đôi mắt rất đẹp kia nhìn lại tôi, khóe miệng nhếch lên đầy sự khinh thường nhạo báng. Cậu ta không cười mà tôi lại cảm nhận được sự giễu cợt của cậu ta còn nhiều hơn những kẻ khác. Lúc trước Tiểu Mạnh đã gửi đến một bức ảnh của Giang Ly, đó là một chàng trai mới 18 tuổi nhưng chiều cao đã vọt lên 1m8, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt đẹp trai, còn làn da trắng đến mức kỳ lạ. Theo lời Tiểu Mạnh, đây chính là một thằng công tử bột còn chưa đủ lông đủ cánh.
Nhưng tận mắt nhìn thấy, trong ấn tượng của tôi về cậu trai này chỉ có một chữ: Chuyển! Về phần đẹp trai, tôi không có suy nghĩ gì nhiều, vì đã gặp một người đẹp trai chững chạc như Khang Tử Huyền rồi thì khiếu thẩm mỹ sẽ lập tức được nâng lên một bậc. Cậu nhóc Giang Ly này chính là một Khang Tử Huyền vị thành niên đây mà.
Tôi thu hồi ánh mắt, cười cười với cô bé ngồi cùng bàn rồi ngồi xuống, lặng lẽ lấy hộp bút, sách vở, đau khổ liếc nhìn mấy bài văn con cóc trên cuốn sách tiếng Anh, sau đó phẫn nộ quay sang làm quen với cô bé ngồi cùng bàn.
“Chào cậu, mình tên là Giản Mỹ Đạt, cậu tên gì?” Tôi rất nhiệt tình.
“Tống Sướng Nhiên.” Em gái rụt rè mỉm cười với tôi, nụ cười kia đẹp thuần khiết như đóa hoa bách hợp, ngay cả đến những chấm tàn nhang trên mũi cũng như đang khoe khoang với tôi về tuổi xuân rực rỡ của cô bé.
“Cậu thật là xinh đẹp, mình thích nhất là được ngồi cùng bàn với những cô gái xinh đẹp.” Tôi mau chóng tâng bốc lấy lòng cô bé nhưng nghe thấy giọng điệu ấy của chính mình sao cứ như là một gã lưu manh đang đùa giỡn một cô gái vậy nhỉ.
Cô bé hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Vào học rồi, tập trung nghe giảng đi!”.
Không hiểu tại sao thời đi học tôi lại dốt nhất môn tiếng Anh. Đối với kết cấu trạng ngữ, phân từ thời gian, tôi không thể hiểu được. Vốn tiếng Anh kiếp này của tôi cứ tưởng không có thuốc nào cứu được, nhưng ai ngờ mẹ tôi lại lấy một người Mỹ. Vì không muốn tổn thương trái tim pha lê của mẹ, tôi kiên trì nói gà nói vịt với dượng Alan suốt một năm, nhờ thế trình độ khẩu ngữ tiếng Anh khiến người ta tan nát cõi lòng kia mới được bước lên một nấc thang mới.
Bây giờ khẩu ngữ của tôi coi như cũng lưu loát, đặc biệt dùng tiếng Anh để chửi bậy là tôi rành nhất.
Nhưng lúc này nghe giọng chuẩn London của cô giáo Diệp dịu dàng phân tích cấu trúc câu, tôi che miệng ngáp một cái thật dài, ánh mắt ngẫu nhiên lướt nhìn xung quanh, kết quả là ngáp được một nửa thì thấy ở vị trí bên cạnh của bên cạnh tôi, chàng trai hấp dẫn Giang Ly cũng đang ngáp. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi nhanh chóng khép cái miệng rộng lại, cố gắng chớp mắt thật to ra vẻ dễ thương rồi nhiệt tình cười với cậu ta. Kết quả là tên nhóc con này lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, đến mí mắt cũng không chớp lần nào rồi quay đầu lại tiếp tục nghe giảng làm cho nụ cười tươi tắn của tôi cứng ngắc giữa không trung.
Tôi đang xấu hổ, bỗng “con gấu” ngồi cùng bàn với Giang Ly nhìn thấy tôi đang cười với cậu ta liền đỏ mặt ngượng ngùng cười với tôi, rồi cúi mặt xuống ghi chép như điên.
Ra quân không thuận lợi, Bạch Cốt Tinh[4] lớn tuổi như tôi đây bị lạc trong vòng vây của lũ trai tơ tàn nhẫn, suýt chút nữa thì bật khóc. Nghĩ đến việc phải ngồi đây đến hết giờ học, tôi cảm thấy chán ngán muốn chết. Tống Sướng Nhiên nhìn qua có vẻ ngại ngùng, tôi chủ động làm quen để tìm hiểu được sở thích của Giang Ly từ cô bé, giúp tôi sớm hoàn thành đại nghiệp. Nhưng nói chuyện chưa được mấy câu, cô bé mọt sách này đã cúi đầu làm bài tập khiến tôi tức giận đến nỗi ngồi bên cạnh mà mắt trợn trừng, nhưng lại không thể làm gì được.
[4] Nghĩa là “yêu quái xương trắng”, một nhân vật trong bộ tiểu thuyết Tây du ký của nhà văn Ngô Thừa Ân. Bạch Cốt Tinh là yêu quái ở động Bạch Hổ đã ba lần biến hóa để lừa bắt Đường Tăng và ba lần bị Tôn Ngộ Không đánh chết.
Lúc hết giờ, trong lớp rất nhiều tên nhóc con, vô tình có, mà cố ý cũng có, vây lại quanh tôi, còn tôi từ đầu đến cuối lại chỉ chú ý đến một người. Tôi quay đầu liếc nhìn Giang Ly ngồi cách đó hơn một mét đang cúi đầu chăm chú làm bài. Cậu ta môi hồng răng trắng và nhìn từ góc độ này, khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu ta có nét dịu dàng ngây ngô của thiếu niên, chỉ có đôi lông mi dày và đen làm cho cậu ta trông chẳng nam tính chút nào.
Kiểu hotboy lạnh lùng ít nói này rất hấp dẫn, người đeo bám hẳn không hề ít.
Mắt tôi bỗng giật giật, một suy nghĩ đáng sợ nhanh chóng vụt qua trong đầu, tôi vô thức đập bàn “rầm” một tiếng, thu hút sự chú ý của mấy tên nhóc trong lớp. Ba bốn chục con mắt nhìn chằm chằm vào tôi, Tống Sướng Nhiên sợ đến mức co người lại, vẻ mặt trách móc.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, tôi xoa xoa cái tay đau, xấu hổ cười cười: “À, à, mình thử độ cứng cái bàn này một chút ấy mà.” Tôi chỉ tay vào cái bàn: “Cái này… chất lượng rất tốt. Ha ha, đúng là trường học nổi tiếng!”
Sau đó là một trận cười chế nhạo lớn nhỏ đủ kiểu.
Bọn nhỏ đều quay đi tiếp tục làm bài tập nhưng qua khóe mắt, tôi nhận thấy Giang Ly hình như vẫn đang nhìn mình. Tôi quay sang mỉm cười tươi rói với cậu ta, trong lòng nghiến răng nghiến lợi rất muốn hỏi: “Cậu em à, mẹ kiếp, cậu không phải dân đồng tính đấy chứ?”
Ngày hôm đó là cả một ngày dài và đau khổ. Ngoài việc choáng váng đầu óc với mấy tiết toán học, hóa học, vật lý, sinh học, ngữ văn như đọc kinh sách rồi còn phải làm một đống bài kiểm tra, tôi gần như không hề thu hoạch được gì. Thật khiến tôi phát điên lên, vì thời gian lão Đàm đưa ra không nhiều, thật đúng là coi tôi như nữ siêu nhân ba đầu sáu tay rồi. Mẹ tôi nói rất đúng, phụ nữ mạnh mẽ cỡ nào cũng có thể giả làm Lâm Đại Ngọc nép vào bên cạnh người đàn ông như con chim nhỏ, còn những “nữ cường nhân” thì đúng là lũ ngốc, cứ nhất thời kích động là lại mang cả tấm thân con gián đập mãi cũng không chết của mình ra để mà gánh chịu.
Tôi hối hận vì đã không làm khác đi, thậm chí bắt đầu nhớ nhung những ngày ở Mỵ Sắc tốt xấu gì cũng không phải làm bài tập về nhà. Nhưng chắc là ông trời thương tôi, hôm nay lúc trực nhật, tôi quen được cô bé Đinh Vô Song đeo kính ngồi ở hàng đầu. Cô bé này rất tinh quái, sau nửa giờ hàn huyên rất ăn ý với nhau, tôi sung sướng phát hiện ra năng lực buôn chuyện của cô bé này cũng rất “vô song”.
Ông trời ơi, cảm ơn người đã tặng cho con một con người tuyệt vời trong lúc khốn đốn này.
Tôi vứt bỏ vẻ rụt rè giả tạo mới đến để chuyển thẳng đề tài sang những anh chàng đẹp trai. Đương nhiên tôi vẫn phải vòng vo khi thì thầm hỏi cô bé: “Vô Song, trong khóa bọn mình có anh chàng “hotboy” nào không?”
Mục đích cuối cùng của tôi là muốn chuyển đề tài sang Giang Ly.
Đôi mắt nhỏ sáng quắc nhạy bén của Đinh Vô Song chợt lóe lên, cô bé cũng dáo dác nhìn bốn phía xung quanh, lét lút ôm cái chổi kéo tôi ra một góc.
Xem ra sẽ thu được nhiều tin lắm đây, tôi mừng thầm.
Hai người chúng tôi, một cô bé bà tám, một chị già ôm động cơ thầm kín thì thầm tán gẫu về đề tài muôn thuở của con gái: trai đẹp.
“Đẹp trai chứ gì, cậu muốn biết hả? Vì sao thế?”
“Đúng vậy, cậu có biết biệt danh của mình ở trường học cũ không? “Một bông hoa giữa rừng hoa háo sắc” đấy. Nói mau, khóa của bọn mình ai là người đẹp trai nhất, nước miếng của mình chảy hết xuống rồi đây này!”
“Đẹp trai nhất hả? Ninh Hiên bên lớp 5.” Hai tay Đinh Vô Song nắm lại thành quyền, đôi mắt lóe lên sự ngưỡng mộ: “Tiểu Hiên Hiên của mình…”
“Hết rồi sao?” Thiếu chút nữa thì tôi đã đánh con bé nhưng vẫn kiềm chế lại rồi dẫn dắt từng bước. Quả nhiên, ngay sau đó Đinh Vô Song lại nhìn trái ngó phải một lượt, khi xác định không có ai nghe lén mới cẩn thận nói: “Còn có Giang Ly của lớp mình. Hai người bọn họ thay phiên nhau làm hotboy của trường. Học kỳ này đến lượt Ninh Hiên, vì thế mình quyết định thích Tiểu Hiên Hiên nhiều hơn một chút, với lại ngày nào cũng được gặp Giang Ly rồi, ngắm mãi cũng thấy chán. Tiểu Hiên Hiên “bad boy” nên cũng có cảm giác thần bí hơn.”
Tiếng “Tiểu Hiên Hiên” mà Vô Song thốt lên làm cho dạ dày tôi cồn cào. Trai đẹp bây giờ cũng đáng thương thật, bỗng dưng trở thành “thú cưng” tập thể của nữ sinh, ngay cả đến biệt danh cũng đặt theo tên chó Pug[5], chẳng trách tính tình không ngoan ngoãn chút nào. Thì ra Khang Tử Huyền cũng bị cưng như vậy cho đến lúc lớn. Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cao ngạo nhưng đôi khi cũng rất đỗi dịu dàng ấy. Không hiểu tại sao, lúc này tôi lại nghĩ đến anh ta, chắc là có tật giật mình.
[5] Loài chó có thân hình chắc lẳn, gọn gàng, săn chắc, phần vai rộng hơn phần hông. Bộ lông ngắn, mềm mại, dễ chải. Đôi mắt tròn, lồi màu sẫm, hàm dưới hơi trề ra. Đuôi thẳng hoặc xoắn. Pug là loài chó nghịch ngợm, ồn ào nhưng cũng rất trung thành, tình cảm.
Tôi lắc lắc đầu, xóa bỏ hình ảnh Khang Tử Huyền đáng ghét ra khỏi suy nghĩ.
“Vô Song, cậu thích ai hơn?” Tôi muốn xác định xem liệu Vô Song có thể giúp tôi hay không nên hỏi luôn vấn đề mấu chốt.
“Hả…” Cô nàng Vô Song xấu hổ, đôi mắt thu lại che giấu tình cảm, con ngươi cũng lấp lánh như nước hồ ngày thu. Kéo vạt áo, cô bé ngượng ngùng nói: “Người ta thích Ninh Hiên.”
Bé ngoan, dì Phương của bé chỉ đợi những lời này thôi đấy.
Tôi vui mừng quá đỗi, hít sâu một hơi để kiềm chế sự kích động của chính mình rồi giả vờ đáng yêu gặng hỏi cô bé: “Nhưng mà Vô Song này, mình cảm thấy Giang Ly lớp mình cũng rất đẹp trai dễ thương đấy chứ!”
Vô Song tỏ ra khinh thường, hất tay nói: “Mỹ Đạt, cậu không hiểu đâu. Tính tình Giang Ly rất tệ, chẳng bao giờ để ý tới người khác. Tiểu Hiên Hiên mặc dù là một người lăng nhăng nhưng lịch sự hơn.”
Tôi chớp mắt mấy cái, rồi đột nhiên dùng sức ấn vai Vô Song cay đắng nói: “Nhưng mà Vô Song, làm sao bây giờ? Người ta, hình như… bị trúng tiếng sét ái tình với Giang Ly rồi”!
Tranh thủ cô em Vô Song đang ngây ra như phỗng, tôi thừa thắng xông lên, chớp mắt nhìn nó: “Song Song, Song Nhi tốt bụng, cậu sẽ giúp mình chứ? Mình thật sự rất thích kiểu con trai như Giang Ly!”
Thấy Vô Song bán tín bán nghi, tôi giả vờ ngượng ngùng vô tội, cúi đầu kéo góc áo nói nhỏ: “Vô Song, mình nói nhỏ cho cậu biết nhé, mình thật sự rất kinh ngạc, lúc trước mình cũng không tin tình yêu sét đánh đâu, nhưng mà hôm nay khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Giang Ly…”
Tôi lại ấn mạnh vai Vô Song, cô bé sợ tới mức mở to mắt.
“Lúc cậu ấy nhìn mình, mình chỉ cảm thấy phía chân trời có một tia sét, ầm ầm lên, trái tim của mình bị đánh trúng, đập rất nhanh giống như có một con nai đang chạy loạn trong đó vậy. Mình nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi nhưng sau đó mình mới hiểu được rằng, mình đã… rung động rồi.”
Vô Song bị màn biểu diễn tuyệt vời của tôi làm cho sợ hãi nên không dám hé răng. Tôi hơi cuống, giận dữ nói: “Vô Song, papa nói rằng mình cũng có thể được xem là tiểu mỹ nữ. Ừm, mình nghĩ Giang Ly sẽ thích mình, cậu nói xem, mình theo đuổi Giang Ly được không? Mình thích cậu ấy lắm lắm!”
Tôi không dám nói tiếp nữa, vì sợ nếu nói tiếp, Vô Song chưa ói thì tôi đã tự ói ra trước rồi. Sau một phen thổ lộ giống kiểu của Quỳnh Dao, trên mặt Vô Song đã phủ kín những chấm nước miếng của tôi, còn cô bé thì dĩ nhiên vẫn đang từ từ tiêu hóa tất cả câu chuyện.
“Cái đồ háo sắc này!” Vô Song đột nhiên mở miệng than thở, trong mắt xẹt qua một tia kiên quyết. Cô bé lấy tay lau nước miếng trên mặt, nắm tay lại nói như đinh đóng cột: “Thu phục cậu ta!”
Tôi mơ hồ thấy được ánh sáng chiến thắng chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Tan học về nhà ngày hôm đó, tôi mời Vô Song ăn pizza hải sản mà cô bé thèm đã lâu. Vô Song cung cấp cho tôi không ít tin tình báo, tôi sắp xếp ra một vài chi tiết có giá trị trong số đó:
Một: theo đương sự Giang Ly tự tiết lộ, cậu ta thích phụ nữ trưởng thành. Thế nào là phụ nữ trưởng thành? Vô Song giải thích cái danh từ ấy đơn giản như thế này: yêu cầu của bạn học Giang không cao, cậu ta yêu cầu “bánh bao” của nữ sinh phải cao hơn mực nước biển trung bình mới có thể khơi dậy được sự quan tâm của cậu ta.
Tôi vừa nghe thấy hai chữ “trưởng thành”, trong lòng đang hoan hô nhưng nghe xong câu dưới thì cúi đầu tự ngắm hai cái “bánh bao” quy mô nhỏ của mình, âm thầm mắng “mẹ kiếp”. Chẳng trách tên nhóc con kia không thèm tôi, thì ra là thích mấy bà chị ngực lớn. Vậy bộ ngực nhỏ của tôi hiển nhiên là không vừa mắt cậu ta rồi. Tôi không thể không bực mình được, sớm biết thế sáng nay đã độn hai cái bánh bao thật đi học, như vậy tên nhóc Giang Ly chắc chắn sẽ trúng tình yêu sét đánh với bộ ngực của tôi.
Hai: thành tích của Giang Ly rất xuất sắc, đặc biệt là toán – lý – hóa. Về cơ bản, mỗi lần kiểm tra cậu ta đều không cần tốn nhiều chất xám cũng có thể xếp hạng nhất. Nhưng môn xã hội thì yếu hơn một chút, nhất là tiếng Anh. Bài kiểm tra 150 phút thường kém rất xa so với yêu cầu của cậu ta, vì thế bây giờ cứ vài ngày cậu ta lại phải đến học thêm nhà cô giáo Diệp, điểm số cũng khá lên rất nhanh.
Tôi vừa nghe vừa phân tích kỹ một chút. Cô giáo Diệp này xinh đẹp nhỏ nhắn, tính tình thoải mái, điều quan trọng nhất là ngực cô ta rất lớn, quy mô hoành tráng hơn tôi nhiều. Vì thế, không cẩn thận thì cô giáo Diệp lại ra tay trước làm hỏng chuyện tốt của tôi mất.
Vẫy tay chào Vô Song, tôi chán nản đeo cặp đi về nhà Phi Ca. Trên đường về, đi qua mấy cửa hàng Triump[6], tôi dừng lại, trong lòng nghĩ lần này không thể không “quyết chiến” với cô giáo Diệp ngực bự được. Nhất định “bánh bao” của tôi phải cao hơn mực nước biển, dù là độ cao giả đi chăng nữa cũng vẫn phải chiến thắng.
[6] Nhãn hiệu đồ lót phụ nữ nổi tiếng thế giới.
Vì kế hoạch này, chỉ có miếng độn bằng xốp mới có thể cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng.
Tôi từ từ nhắm hai mắt quyết tâm, mua một cái bra[7] có miếng độn cao như cái bánh hamburger khiến từ xa nhìn vào chỉ thấy núi cao nhấp nhô, lại gần thì giống hai cái bánh bao siêu lớn mềm mại thơm ngon, làm cho người ta nhìn vào là muốn ăn ngay.
[7] Từ tiếng Anh, có nghĩa là “áo lót”.
Tôi nghĩ cậu thanh niên Giang Ly nhìn thấy nhất định sẽ xúc động.
Tôi cười khó hiểu bước ra cửa trong ánh mắt kỳ quái của cô bán hàng. Gần đây những ánh mắt khác thường nhìn tôi ngày càng nhiều, tôi đã tu luyện thành siêu nhân vô địch rồi, có bị nhìn nữa cũng chẳng thấy gì kỳ lạ cả.
Mặt trời chiếu trên đầu.
Hoa cũng chết hết cả,
Bạn chim kêu: phi phi phi,
Sao bạn lại đeo túi thuốc nổ ?
Mình đặt bom trường học,
Thầy giáo không biết,
Đặt dây xong mình bỏ chạy,
Ầm một tiếng, trường học biến mất rồi!
Tôi vừa ngâm nga hát vừa mở cửa nhà Phi Ca. Vừa bước qua cửa tôi đã nhìn thấy Phi Ca đang ngồi trên sô pha ăn lê, lắc lư chân rất thoải mái. Cô ấy vừa nhìn thấy bộ đồ màu hồng chói mắt và hai bím tóc trên đầu tôi thì ngẩn người ra, miệng đang cắn dở miếng lê đột nhiên khựng lại, giây tiếp theo, “phụt” một tiếng, từ cái miệng rộng của cô ấy, nước lê phun tứ tung trên bàn. Tôi nhíu mày.
Nhưng Phi Ca không có tâm tư để ý tới mấy thứ đó. Cô ấy nhảy dựng lên, vóc dáng 1m8 ấy nảy lên thực giống một con khỉ. Cô ấy nhảy đến trước mặt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt thích thú lướt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, qua hơn mười giây, cô ấy mới vuốt ngực sợ hãi nói: “Ngoan nào, không có gì đáng sợ hơn là heo nái già giả bộ ngây thơ!”
“Ê, ê, nói kiểu gì thế?” Tôi đỏ mặt, thở phì phì lườm cô ấy.
Phi Ca lo lắng vỗ vai tôi nói: “Chị heo mẹ à, giả nai được đấy, dọa người là quyền của chị. Chậc chậc, nhìn mấy thứ lòe loẹt trên người cậu này. Ôi mẹ ơi, cậu nhận mình là thứ nhì thì cầu vồng trên trời cũng không dám nhận mình là thứ nhất đâu. Nghe lời chị đi, mau quay về với thế giới động vật đi, đừng ra ngoài này làm nhân loại sợ hãi, nhé!”
Ồn ào xong, Phi Ca cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, lại ngồi phịch xuống sô pha vắt chân ăn tiếp nửa quả lê còn lại.
Từ một năm trước, trong giai đoạn tôi bị lão Đàm cử đi làm gián điệp, Phi Ca trở thành một trong số ít những người biết được công việc thực sự của tôi. Thật ra những người biết việc này không nhiều, chỉ có mẹ tôi, dượng Alan, Phi Ca, còn cả Phó Thần nữa. Ngay cả cậu mợ cũng không biết tôi cả ngày làm cái gì, chỉ biết sau khi tôi tốt nghiệp từ trường cảnh sát vào Cục cảnh sát thì không có được thành tích gì, có rất nhiều việc không quan tâm đến. Vì thế mợ tôi luôn ngầm mắng tôi là kẻ thua cuộc, căn bản không xứng với Phó Thần, Duy Nhất lại càng khinh thường tôi.
Tôi đặt cặp xách xuống như trút cơn tức giận rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Phi Ca, nhắm mắt lại day day hai bên thái dương, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Dù sao cũng mới khỏi bệnh, hai ngày trước bị đàn ông đeo bám, hai ngày nay lại lo lắng buồn bã xem làm sao để đeo bám một tên nhóc, đúng là rất nhức đầu.
Tôi và Phi Ca, hai đứa con gái mà chẳng có nét gì giống con gái, nằm xiên xiên vẹo vẹo nói chuyện câu được câu chăng.
“Phi Ca, nhìn mình già không? Mình sợ bị lộ.”
“Không sao, mặt cậu trẻ con, lớn lên thì giống đứa trẻ khổng lồ… Lần này lại làm gì thế? Học sinh à? Cấp hai hay cấp ba?”
“Mặt mình già thế này, mẹ kiếp, cậu vẫn muốn mình học cấp hai? Thôi đi, để cho mình sống thêm hai năm nữa. Cấp ba mình đã ăn không tiêu rồi, lăn lộn cả ngày, từng giờ từng phút đều sợ mấy thằng nhóc kia gọi mình là “dì ơi”. Mấy môn toán, lý, hóa, tiếng Anh, ngữ văn, sinh vật khỉ gió hôm nay, bọn mọt sách kia nghe đến là say mê, mẹ kiếp, con người sao lại có thể tiến bộ như thế chứ?”
“Thôi đi Lượng Lượng, mẹ kiếp, hết cả thời thanh niên lưu manh cậu cũng không thể hiểu được thế giới tinh thần của bọn mọt sách, chưa “đủ trình” đâu. Đúng rồi, trường cấp ba nào? Chẳng lẽ là…” Phi Ca quay đầu lại, đột nhiên hai mắt mở lớn, ném quả lê đang gặm dở đi một cách không thương tiếc rồi lắc lắc vai tôi hỏi: “Chẳng lẽ là… là trường học cũ của người yêu mình… Trung học A?”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, dù sao, người yêu cũ của tôi và Phi Ca đều tốt nghiệp ở trường trung học danh tiếng này. Với hai đứa bọn tôi, hai học sinh hạng ba của trường trung học hạng ba, thái độ thời đó với trung học A là bên ngoài thì liều chết phỉ nhổ nhưng trong lòng lại mong mỏi hướng đến, đúng là mâu thuẫn.
Phi Ca kích động, văng cả nước lê lên mặt tôi: “Má ơi, Lượng Lượng à, Phi Ca mình cuối cùng cũng được mở mắt rồi! Hóa ra gà chó cũng có thể thăng thiên, thế giới này vẫn còn tồn tại kỳ tích, gà rừng cũng có thể biến thành phượng hoàng…”
Tôi nổi trận lôi đình, thưởng cho cái đầu của Phi Ca một hạt dẻ rồi kêu lên: “A Phi, cậu còn nói mình nữa. Đồ gà rừng như cậu cũng được xuất hiện trong vườn thú quốc tế, bay về núi đi!”
“A…” Phi Ca không chịu yếu thế, cũng vươn cánh tay dài ra muốn đánh nhau với tôi.
“Bay về núi cũng được, cậu trả tóc lại cho A Mao, A Hồng đi! Cậu đừng cho là lần này mình sẽ bỏ qua cho cậu, lúc về mình tức đến phát điên lên đấy. A Mao, A Hồng của mình trọc hết cả rồi! Phương Lượng Lượng, cậu là một con gà rừng biến thái!”
A Mao, A Hồng chính là hai chậu cây cảnh trên ban công nhà Phi Ca, chậu có nhiều cành lá là A Mao, chậu ít cành lá là A Hồng. Bình thường Phi Ca rất thích mân mê hai cái cây đáng thương ấy, lúc rảnh thì đếm xem có bao nhiêu cái lá, còn đặt cho bọn nó hai cái tên khốn khổ đó nữa chứ. Đôi khi tôi cũng thấy hối hận khi kết bạn với một người ngớ ngẩn như vậy.
Tôi cũng vung nắm tay hét lên: “Kêu cái gì mà kêu, A Mao, A Hồng đang trong thời kỳ mãn kinh, hói là chuyện bình thường.”
“Khốn kiếp, cái gì mà hói chứ, người hói đầu vẫn còn mấy sợi tóc. Cậu nhìn bọn nó xem, cơ bản là không còn tí nào.”
“A… a… a… Phương Lượng Lượng cậu là cái đồ yêu tinh!” Phi Ca hùng hổ lao đến. Bọn tôi đuổi đuổi đánh đánh một lúc, cả người đầy mồ hôi mới thấy “đã”. Hai đứa nằm dưới đất cười “ha ha”, tâm trạng bực bội nhiều ngày của tôi cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này tôi mới nói chuyện với Phi Ca về vấn đề quan trọng.
Dĩ nhiên đầu tiên là nói về Phó Thần, anh ta là cái gai trong lòng tôi. Mặc dù tôi giả vờ là mình không đau nhưng chia tay lâu như vậy, tâm trạng cũng bắt đầu ổn định, thế mà khi gặp lại anh ta, tôi phát hiện ra mình vẫn không thể bình tĩnh như không được. Lúc trước để anh ta và Duy Nhất bên nhau là tôi tức quá nên nói đùa, không ngờ anh ta vẫn thật sự đến bên nó. Tôi không biết có phải anh ta đang trả thù tôi không, tóm lại trong thâm tâm tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Phi Ca vẫn yên lặng nghe tôi nói liên miên, thỉnh thoảng lại cười an ủi tôi một chút.
Rồi sau đó ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại muốn nói về Khang Tử Huyền với Phi Ca. Tôi có mấy vấn đề, khoảng thời gian gặp được người đàn ông này coi như tôi đã trải qua quãng thời gian kỳ lạ nhất, thậm chí tôi nhớ rõ từng chi tiết mỗi lần đấu võ mồm với anh ta. Thật ra tôi nên quên đi nhưng có lẽ sâu thẳm trong tôi là một người con gái thích mạnh mẽ, một khi thua tôi sẽ ghi nhớ người mạnh hơn mình rồi tự cảm thấy thông cảm cho bản thân.
Lần này bỏ chạy trước mũi anh ta, tôi rất đắc ý. Vì thế trước khi đi ngủ, ngoài việc mắng mỏ Phó Thần, đôi lúc tôi cũng sung sướng tưởng tượng đến thái độ u ám của Khang Tử Huyền sau khi biết tôi chạy trốn. Kết quả của việc tưởng tượng trước khi ngủ mỗi ngày chính là, một mặt tôi nghiến răng nghiến lợi với gã đàn ông này, mặt khác đôi lúc lại cảm thấy anh ta cười rất đẹp trai.
Mẹ kiếp, cũng không thể không thừa nhận, gã đàn ông lúc tốt lúc xấu này ngon như quả óc chó vậy, làm người ta phải nhớ đến mãi.
Suy nghĩ định nói ra chợt lóe lên rồi biến mất, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn im lặng. Người đàn ông này là mây trôi gió thoảng, huống hồ là những lần nói chuyện với anh ta đa số là tôi bị thua, không hề vẻ vang gì. Phi Ca chắc chắc sẽ cười tôi một trận, cho nên không kể thì hơn.
***
Buổi tối, sau khi hai đứa đi ra ngoài mua đồ, Phi Ca nấu cơm, còn tôi ngồi ngây ra trên sô pha cắn bút khổ sở suy nghĩ xem nên viết thư tình cho Giang Ly như thế nào.
Tôi và cô em Vô Song bàn luận nửa ngày, cô bé khuyên tôi nên tiến hành từng bước, không nên vội ăn thịt mỡ, tôi biết cô bé sợ thịt mỡ ngấy quá tôi nuốt không trôi. Nhưng mà tôi làm gì còn thời gian, hơn nữa phía trước còn có một tình địch tiềm năng là cô giáo Diệp, chi bằng dùng dao sắc chặt đay rối[8], thực hiện luôn hành động theo đuổi cậu ta với cường độ cao, mật độ dày.
[8] Giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng, dứt khoát.
Vì thế nên bức thư tình này rất quan trọng, cần phải đạt được hiệu quả khiến cho người ta phải rơi lệ. Ngữ văn của tôi lại kém, nhiều chữ còn không biết viết. Phi Ca ăn cơm xong cũng qua giúp tôi nhưng cô ấy còn “mù chữ” hơn tôi. Vì thế hai đứa bọn tôi mất trọn hai tiếng tập trung trí tuệ, khoa tay múa chân mới hoàn thành một bức thư tình cực kỳ buồn nôn mà ngây thơ vô cùng.
Sau khi hoàn thành, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng, trước khi ngủ cũng không ép mình nhớ đến gã yêu nhân Khang Tử Huyền nữa. Tôi ôm đùi Phi Ca, nhẹ nhàng chìm vào mộng đẹp.
Căn phòng một trăm mét vuông của Phi Ca có thể sạch sẽ hơn, mẹ cô ấy thường xuyên đến đây dọn dẹp trong lúc cô ấy đi thi đấu hay tập huấn. Ở đây mức độ thoải mái cao hơn chỗ tôi rất nhiều nên tôi vui đến quên cả trời đất. Tôi thoải mái nằm trên chiếc ghế sô pha trắng tinh của Phi Ca như một con mèo lười. Híp mắt tưởng tượng đến khuôn mặt u ám đến mức muốn bóp chết tôi của Khang Tử Huyền sau khi nhìn thấy mảnh giấy, tôi sung sướng vỗ đùi cười “ha ha”.
***
Sáng hôm sau, tôi đang ngủ thì nhận được điện thoại của lão Đàm. Vừa nghe thấy tiếng phổ thông cứng ngắc lạnh lùng của ông ta, tôi rùng mình một cái, mấy con sâu ngủ chạy sạch. Lau qua loa nước miếng đang chảy dở ở bên mép, tôi ngồi dậy chăm chú nghe ông ta nói chuyện.
Lão Đàm bàn giao công việc vẫn lời ít mà ý nhiều như trước, giữ chữ như vàng: “Lượng Lượng, ngày kia đúng tám giờ đến báo danh tại phòng giáo vụ ở trường A trên đường Bắc Điện. Nhiệm vụ cụ thể Tiểu Mạnh sẽ nói cho cô. Tôi phải họp rồi, cứ như vậy đi!”
Từ đầu đến cuối, mắt tôi còn chưa chớp nổi ba lần mà ông ta đã cúp điện thoại đến “cạch” một tiếng, khiến cho tôi có cảm giác ấm ức không biết trút vào đâu.
Nhưng lão Đàm thường xuyên nói nửa câu rồi để cho cả một đám lâu la thủ hạ tự lĩnh ngộ như vậy. Tiểu Mạnh, cấp dưới của ông ta nói rằng đấy chính là phong cách lãnh đạo. Tiểu Mạnh thường xuyên tiếp xúc với tầng lớp lãnh đạo cao nhất trong Cục, nghe nói Cục trưởng đại nhân còn ngắn gọn hơn, bình thường đa số là “Ừ!”, “Đi xuống đi!”, “Thế nào rồi?”, “Biết rồi!”. Trong lòng mọi người đều tự hỏi rằng, rốt cuộc thì Cục trưởng đại nhân bị làm sao, sao mà có thể tích chữ như vàng đến mức khiến cho người ta giận dữ đến vậy. Sau đấy Lý Phóng đưa ra một giả thiết nghe có vẻ hết sức thuyết phục. Anh ta nói: Có khi là vợ hai của Cục trưởng đại nhân quá đẹp, Cục trưởng đại nhân rất phấn khích nên “vận động” hàng đêm, kêu rên đến mức cổ họng bị mất tiếng luôn. Thắc mắc trong lòng đã được giải đáp, mọi người lúc này mới “ồ” lên.
***
Trong lòng tôi mừng thầm, trường trung học tốt nhất thành phố A, chưa từng đào tạo ra tội phạm giết người nào, nhưng lại sản sinh ra một đống tinh anh đếm không xuể, là cái nôi của những con mọt sách. Đấy là trường học cao cấp mà tôi có đập vỡ đầu cũng không vào nổi.
Phó Thần và Duy Nhất đã tốt nghiệp trường trung học ấy. Lúc đó tôi và Duy Nhất học cùng cấp, mợ tôi thường xuyên lấy bộ đồng phục ở trường của Duy Nhất ra khoe trước mặt tôi. Bà ta nói: “Bộ đồng phục trường trung học A khác xa với bộ đồng phục trường hạng ba của mày đấy, Lượng Lượng ạ. Bộ đồ này toát lên sự cao sang quý phái, đâu có như đám học sinh hạng ba chúng mày, ăn mặc như một đám lưu manh, người lớn như tao nhìn không vừa mắt chút nào!”.
Mợ tôi nói bóng nói gió “đám học sinh” kia chính là tôi và thật không may là, Phương Lượng Lượng tôi lúc ấy lại đúng là thủ lĩnh trong trường hạng ba có đàn em toàn là một lũ lưu manh, nên bà ta đã khiến cho cả đám chúng tôi tức điên lên.
Nay thời thế đã đổi thay rồi, lão Đàm để tôi đến phòng Giáo vụ trường trung học tiếng tăm lừng lẫy ấy báo danh. Tôi híp mắt vỗ đùi, việc này còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Kêu tôi trà trộn vào trong ngôi trường ấy làm giáo viên đây mà.
Tôi sung sướng xoa xoa tay. Năng lực của lão Đàm thật cao siêu, một đứa mù chữ tốt nghiệp trường trung học hạng ba như Phương Lượng Lượng tôi đây, lại có thể không cần thi tuyển mà được cất nhắc thẳng vào làm cô giáo Phương danh giá của trường trung học A, danh chính ngôn thuận chèn ép học sinh xuất sắc của ngôi trường năm đó đã khiến tôi căm thù đến tận xương tủy. Thú vị lắm đây!
Lão Đàm không hổ là miếng cơm manh áo của tôi, có lợi lộc gì cũng không quên tôi. Lần tới tôi sẽ tâng bốc ông ta một chút.
Tôi bò xuống giường, mặt mày hớn hở gọi điện cho Tiểu Mạnh nghe sắp xếp, trong lòng đã thầm toan tính xem lão Đàm thu xếp cho tôi vào dạy môn gì trong trường. Toán, ngữ văn, tiếng Anh, hóa học, vậy lý, sinh vật, một chữ tôi cũng không biết gì, có khi để tôi làm giáo viên thể dục cũng nên, đây là nghề của tôi mà. Đợi cô giáo Phương tôi đây nhậm chức, tôi sẽ để cho đám mọt sách kia mỗi ngày chạy năm nghìn mét, công tác ngược đãi trẻ nhỏ không thể chậm trễ được.
Tôi đang nóng lòng muốn được trải nghiệm mà Tiểu Mạnh lại nói giọng trêu đùa: “Alô, Lượng Lượng đấy à? Ha ha…”
Tiếng “ha ha” của Tiểu Mạnh nghe là lạ, giống như là… có gì đó không ổn, nhưng tôi cũng không mấy bận tâm.
“Mạnh Mạnh hả?” Tiểu Mạnh là một anh chàng to lớn mập mạp, bình thường tôi đều gọi anh ta như vậy. “Lão Đàm kêu tôi gọi điện cho anh đấy, lần này phái tôi đến trường trung học A làm gì thế?”
Tôi đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi vì thật ra tôi rất muốn biết rốt cuộc thì cấp trên sắp xếp cho tôi vào làm giáo viên dạy môn gì, cụ thể là tiếp cận nhân vật mục tiêu nào để còn biết đường mà… soạn giáo án chứ.
“Lượng Lượng này, không đúng, phải gọi là bạn học Phương Lượng Lượng chứ! Mấy đứa bọn mình đang rất hâm mộ cậu với Đông Tử đấy. Hai người lần này được chơi rồi nhé, lớn tuổi thế này rồi mà vẫn còn được quay lại thời trung học, người mặc đồng phục lưng đeo cặp, nhìn thấy giáo viên là lớn tiếng: “Em chào thầy!”. Đúng là khiến cho bọn tôi hâm mộ chết đi được ấy, ha ha…”
Tiểu Mạnh nói oang oang một mạch, chỗ cậu ta có vẻ ầm ĩ, hình như là có rất nhiều người đang cười. Tiểu Mạnh là kẻ cười “ha ha” đầu tiên.
Tôi ngây ra như phỗng. Tôi không phải đứa ngốc, tôi nghe ra vấn đề rồi, thật sự là đã nghe ra vấn đề rồi.
Lão Đàm, cái lão già kia lại kêu một cô gái 24 tuổi đầu là tôi đây đi đóng giả một học sinh trung học ngây thơ. Tôi tự hỏi không biết đầu óc hắn ta đã bị chó gặm mấy vạn lần rồi mới có thể nghĩ ra được cái ý tưởng khủng khiếp đến vậy. Tôi là một bà cô trưởng thành, hơn nữa cũng đã trải qua rất nhiều thăng trầm, giờ lại phải mặc bộ đồng phục trung học ngớ ngẩn bon chen với đám trai gái mọt sách cả ngày. Việc này quá vô lý, mà tôi cũng không dám đảm bảo rằng thân thể của đám nhóc đó vẫn còn được nguyên vẹn.
Tôi bị đả kích rất lớn: “Cái gì mà lưng đeo cặp, người mặc đồng phục? Mẹ kiếp, Tiểu Mạnh, có phải là cậu đang thèm ăn đòn không hả? Lại dám lôi lão nương đây ra làm trò cười, cậu chán sống thì cứ nói thẳng ra đi!”
Tim tôi đập thình thịch, trong lòng có dự cảm chẳng lành, chỉ hy vọng vừa rồi là do Tiểu Mạnh đùa dai. Tiểu Mạnh cười đủ rồi, lại thấy tôi sắp nổi điên, cậu ta cũng biết tính tôi nói được là làm được nên “khụ khụ” hai tiếng rồi nghiêm túc nói: “Lượng Lượng, đừng nóng! Vừa rồi tôi không nhịn được, bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc. Việc là như thế này…”
Tiểu Mạnh nói một lèo mấy việc lộn xộn, càng nghe người tôi lại càng lạnh đi, giống như đang ngâm mình trong hầm băng. Giữa tiết trời mùa xuân mà tôi lạnh run từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu.
Lão Đàm trước nay chưa từng bị lừa đá trúng đầu, hơn nữa ông ta còn có đai đen karate. Như vậy thì trước khi con lừa kịp giơ chân lên đá, ông ta sẽ dùng vô ảnh cước để đá con lừa chấn thương sọ não luôn. Thế mới nói, trước giờ ông ta làm việc gì cũng đều có lý do của mình, không có gì đáng phải nghi ngờ cả.
Thân là cấp dưới đắc lực của lãnh đạo Đàm, việc mà Phương Lượng Lượng tôi từ đầu đến cuối phải làm chỉ gói gọn trong hai chữ “phục tùng” mà thôi. Việc này cũng không phải nghi ngờ gì nữa.
Toàn bộ câu chuyện là như vậy.
***
Trong những tháng ngày tôi chịu đủ mọi khổ sở ở Mỵ Sắc, điệp viên của Interpol mai phục trong Hải Thần hội làm việc hiệu quả không biết cao hơn tôi được mấy bậc đã cực khổ đào bới được một tin tức quan trọng: nhân vật mấu chốt Long ca rất có khả năng đang đảm nhiệm một chức vị gì đó trong ngành giáo dục của thành phố A.
Manh mối này chẳng khác nào chiếc phao cứu sinh, lão Đàm lập tức thu hẹp phạm vi nghi phạm và thông qua điều tra sàng lọc đã tìm ra được một nhân vật làm mục tiêu.
Giang Viễn Long, giáo sư chuyên ngành Hóa của Đại học A, có phòng thí nghiệm riêng, tuy là học giả nhưng sự nghiệp lại không đơn thuần như vậy, ngoài việc giảng dạy ở trường học còn sở hữu một công ty in lớn. Gần đây tình hình tài chính trong công ty khá căng thẳng, cảnh sát nghi ngờ công ty này đã trở thành cổ đông thứ hai của một công ty bất động sản nào đó, nhưng điều kỳ lạ là rất hiếm khi thấy vị học giả đó lo lắng bất an.
Không chỉ có thế, gia cảnh của Giang Viễn Long đúng là rất được, đơn giản vì giáo sư Giang có một bà vợ quyền lực. Sau khi tổng hợp các dữ liệu đã cho thấy rằng, Giang phu nhân Hoàng Kỳ San mới chính là người “buông rèm nhiếp chính”, bởi bà ta là em gái của phu nhân Thị trưởng. Tỷ muội tình thâm, mấy năm nay lợi dụng quyền lực trong tay anh rể, bản thân lại khôn khéo tài năng, nên bà ta dễ dàng giúp chồng điều hành công ty. Cho nên ở bên ngoài Giang Viễn Long là người điều hành pháp lý nhưng thật ra người quyết định vẫn là bà vợ, mà Hoàng phu nhân vì sự nghiệp chính trị của anh rể Thị trưởng, luôn cố gắng tránh tình trạng “cây to đón gió lớn”, nên những lúc quan trọng vẫn đẩy chồng lên trước, tránh bị người ta chỉ trích. Ví dụ như lần này, việc hạ giá công ty cổ phần bất động sản chỉ có một số người biết, hơn nữa liệu thị trưởng phu nhân liệu có được dây máu ăn phần hay không, việc này e rằng chỉ có người trong cuộc mới biết rõ ngọn ngành.
Tôi nghe Tiểu Mạnh nói liên miên một hồi về việc nhà họ Giang, thầm nghĩ gia đình giàu có lại còn có quan hệ họ hàng với Thị trưởng như thế, làm sao có thể cấu kết với xã hội đen ở nước ngoài làm tiền giả được, ăn no rửng mỡ quá rồi sao? Tiểu Mạnh cũng nghĩ như vậy nhưng Giang Viễn Long hiện tại hội tụ đủ những yếu tố đáng ngờ nhất nên xứng đáng bị xếp vào diện bị tình nghi. Hơn nữa gần đây Hoàng Kỳ San đã có một quyết định kinh doanh khá liều lĩnh, dẫn đến việc không thu hồi lại được vốn. Mặt khác thời gian thu hồi vốn của công ty bất động sản quá lâu, lại đốt tiền của ngành sản xuất, vì thế trước mắt cần có một nguồn đầu tư lớn. Việc này rất có khả năng chính là động cơ phạm tội của bọn họ.
Để tránh trường hợp không may, lão Đàm vẫn quyết định tìm hiểu đến tận cùng, dù sao bây giờ nghi phạm nổi bật nhất vẫn là tên Giang Viễn Long này. Nhưng gần đây Giang Viễn Long mới bị tai nạn, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ cũng không giữ được, sau khi xuất viện về nhà kiên quyết đóng cửa không ra ngoài. Vợ ông ta vì chăm sóc chồng mà chuyển cả văn phòng về nhà để dễ bề chỉ huy cấp dưới làm việc.
Việc rắc rối là ở chỗ này đây, người nhà này hầu hết đều là nghi phạm, nhưng không có chứng cứ đáng tin cậy nào nên dĩ nhiên không thể bắt giữ để thẩm vấn. Điều phiền toái nhất khiến lão Đàm khó có thể động vào gia đình này chính là cái “điểm tựa” ở sau lưng bọn họ. Cục trưởng dặn anh ta không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ khó lòng giữ được cái mũ quan trên đầu.
Không thể bước vào một cách đàng hoàng, vậy thì đành phải đến theo lối bí mật thôi.
Dĩ nhiên phải thông lối bí mật này bằng cách đặt máy nghe lén ở nhà họ Giang, để theo dõi những cuộc điện thoại đến và đi của gia đình ông ta với bên ngoài.
Mọi việc lúc nói ra thì có vẻ dễ dàng, nhưng đến lúc bắt tay vào thực hiện mới thấy còn khó hơn là lên trời, có gia đình nào lại để cho người lạ đặt chân vào không gian riêng của mình quá một phút không? Vì thế kế hoạch mà lão Đàm mất công thiết kế để hai đàn em lẻn vào lắp đặt máy nghe trộm đã chính thức thất bại.
Bởi vậy mà tôi, một cô gái có khuôn mặt ngây thơ được giao nhiệm vụ phải đeo cặp sách, tóc buộc chổng ngược lên để tiếp cận con trai của Giang Viễn Long – Giang Ly.
***
Rốt cục tôi cũng hiểu được vừa rồi vì sao lão Đàm lại ngắt điện thoại để cho Tiểu Mạnh hướng dẫn nhiệm vụ. Tôi nhớ rõ anh ta khá thận trọng, lúc hướng dẫn nhiệm vụ cho tôi không hề hồ đồ chút nào, nhất định sẽ nói cho đến khi tôi hiểu được mới thôi.
Nguyên nhân mà lão già này khó có thể mở miệng được thật ra rất đơn giản. Kêu bà cô như tôi đây học cái giọng trẻ con ỏn ẻn như Lâm Chí Linh[1], còn làm “cô thiếu nữ xinh đẹp” đeo bám anh chàng đẹp trai Giang Ly rồi bước chân vào nhà cậu ta là đúng là một việc vô cùng hoang đường, là gây khó dễ cho người khác.
[1] Siêu mẫu, diễn viên Đài Loan.
Lão già này rốt cục cũng cảm thấy có lỗi với tôi vì không để lại cho tôi một con đường sống nào cả.
Chán nản ném di động, tôi nằm ngửa lên giường, cảm thấy những ngày tháng u ám tối tăm sắp dồn dập lao đến. Vừa thoát khỏi vòng xoáy ma quỷ lại phải nhảy vào làm một tên hề trong thế giới nhất quỷ nhì ma, tôi nhớ đến mấy lời của Tiểu Mạnh: “Lượng Lượng kia, cứng rắn kiên trì lên đi! Chỉ cần cô cột tóc hai bên, học mấy cô nhóc chu môi lên giả vờ vô tội thì không thể nhìn ra cô đã sắp đầu ba đâu…”
“A…súc sinh, giết tôi đi còn hơn!” Tôi bị tẩu hỏa nhập ma, vò đầu bứt tóc như đang bên bờ vực của sự sụp đổ.
Cũng chỉ chán nản một buổi chiều, tôi bực mình đến mức tìm một cái kéo ra ban công nhà Phi Ca cắt tất cả mấy chậu bonsai lá dài thành gà trọc hết. Ngồi xuống nhìn lá cây rơi đầy mặt đất, còn chậu bonsai thiếu lá lạnh quá phải “hắt xì” trong gió, cuối cùng thì tôi cũng nở một nụ cười rất biến thái.
Buổi tối, vỗ vỗ mông, tôi chấp nhận ra ngoài mua tất cả những món đồ mà một cô bé 18 tuổi thích: túi xách dễ thương, dây cột tóc dễ thương, váy ngắn dễ thương…
Dễ thương, dễ thương, dễ thương cái con khỉ!
Chen chúc chọn đồ giữa một đám nữ sinh trung học, tôi tức giận nhìn con bé bên phải mặt đầy mụn, dáng người tong teo, rồi liếc nhìn con bé thấp béo bên trái, cuối cùng tự lừa mình rằng: Dì Phương tôi mà mặc đồng phục lên, dù sao cũng ngon lành hơn hai đứa này, mông ra mông, ngực ra ngực, tí ra cũng không đến nỗi giống y một cái “Tivi màn hình phẳng”.
Lúc tôi cầm cái túi màu hồng rất lớn có in hình Mickey ra thanh toán tiền, tôi đoán mặt của tôi chắc là đần thối ra giống con chồn hôi nên lúc đi đến quầy thanh toán, cô bán hàng cười vui vẻ nhiệt tình nói: “Mấy bé gái chuộng loại cặp sách kiểu này lắm, baby nhà chị nhất định sẽ thích đấy!”
Mặt tôi giật giật một lúc, rất lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Là tôi dùng.”
Cô bán hàng vì quá bất ngờ mà nụ cười trở nên cứng ngắc, còn tôi chậm rãi đeo cái cặp sách màu hồng của mình lên, ngượng ngùng cười với cô ta rồi chạy vọt ra khỏi cửa hàng.
Tôi thừa nhận, khi mình đang khó chịu thì cũng chẳng muốn để người khác được dễ chịu chút nào.
Sáng sớm hôm sau tôi phải đến trường, ông trời bắt đầu mưa như trút nước để thưởng cho cô gái già được quay về thời trung học ngây ngô. Trên đầu tôi là hai bím tóc nhìn y như một bà chị ngốc nghếch, lưng đeo cái cặp Mickey màu hồng, tay cầm cái ô hoa màu hồng giống hệt một cột hoa đứng trước cổng trường trung học danh tiếng, nói chung là rất khó coi.
Sự xuất hiện của tôi đã thu hút mọi ánh mắt của những người qua đường và cả lũ trẻ ranh.
Tôi kéo bím tóc, bắt đầu thấy thất vọng vì không biết có phải mình ăn mặc quá lòe loẹt không, nhưng hôm qua trong cửa hàng chuyên bán đồ cho con gái, tôi thấy mấy con bé ở đấy mặc như một con bướm hoa mà. Tôi đã qua cái thời thiếu nữ ăn mặc kiểu đấy từ lâu rồi…
Nhưng hình như tôi đã làm hơi quá đà.
Vì thế trong ánh mắt ghét bỏ của lãnh đạo trường, lúc tôi nín thở bước vào phòng học 453, tôi biết mình đã tạo nên một sự chấn động không hề nhỏ.
Khoảng ba mươi, bốn mươi khuôn mặt non nớt và tò mò dưới bục giảng bị màu sắc trên người tôi làm cho hoa cả mắt đến nỗi không ngừng bàn tán xôn xao. Đột nhiên mấy đứa nhóc con trước mắt gập người lại chào khiến trái tim tôi đập thình thịch, đột nhiên ý thức được mình đã già rồi, màu hồng trên người có nhiều thêm nữa cũng không thể che giấu được linh hồn của một con cóc già khốn khổ đáng thương.
Trước những đôi mắt trong sáng thuần khiết, lão nương ta đây… sợ thật rồi.
Tôi nuốt nước miếng bắt đầu tự giới thiệu, vốn đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt để cho cậu Giang Ly ở bên dưới có một ấn tượng sâu sắc, nhưng kết quả là vừa khởi động đã bị chết “máy” rồi.
“Chào mọi người, mình, mình tên là, mình tên là…” Nguy rồi, đột nhiên không nhớ ra được tên giả của mình là gì, tôi xấu hổ chớp chớp đôi mắt. Đối mặt với mấy chục ánh mắt, tôi chỉ có thể vò đầu hỏi cô giáo tiếng Anh đang đứng ở cửa, ấp úng: “Thưa cô em tên là gì vậy?”
Dưới bục giảng đám học sinh cười ầm ĩ, cô giáo cũng phì cười. Hai nữ sinh ngồi ở hàng ghế đầu thì thầm với âm lượng đủ để cho cả lớp nghe thấy:
“Ây da, có phải đầu óc cậu ta có vấn đề không vậy?”
“Quần áo đúng là trẻ con, bây giờ làm gì có ai mặc như vậy chứ. Nhưng mặt cậu ta lại rất già dặn…”
“Giống bà chị ngớ ngẩn!”
“Có khi là em gái của Phù Dung tỷ tỷ[2] đấy, ha ha…”
[2] Ngôi sao trên mạng của Trung Quốc nổi tiếng nhờ sự phô trương trong cách ăn mặc cũng như những hành động gây sốc.
Tôi chôn chân trước bục giảng, mặt bắt đầu nóng lên. Sao trẻ con bây giờ lại thông minh như khỉ, mắt tinh như cú vậy! Tôi nhìn cô giáo Diệp cười “ha ha”, ngượng ngùng nói: “Cô ơi, em căng thẳng quá, cứ căng thẳng một cái là em hay bị mất trí nhớ, thế em tên là gì hả cô?”
Cô giáo Diệp là một phụ nữ xinh đẹp, lịch sự nhã nhặn, nhìn qua chắc cũng trạc tuổi tôi. Cô ấy không nhịn được cười nói: “Giản Mỹ Đạt, chắc không phải em đang chọc cười mọi người đấy chứ?”
Được đấy, Giản Mỹ Đạt, chính là tên của bà chị ngớ ngẩn ngàn lần đáng chết này!
Tôi cúi đầu chín mươi độ, dõng dạc giới thiệu với mấy thằng nhóc đang cười ầm ĩ dưới bục giảng:
“Chào mọi người, mình tên là Giản Mỹ Đạt, mọi người có thể gọi mình là A Đạt nhưng đừng gọi mình là Đạt Đạt. Đầu óc mình không có vấn đề, cũng không phải em gái của Phù Dung tỷ tỷ, lại càng không phải là bà con thân thích gì của chị ta. Là như thế đấy, hy vọng sau này chúng ta sẽ trở thành bạn tốt. Mình mới đến, mong sau này được mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
“Vì sao không thể gọi cậu là Đạt Đạt?” Cô bé đeo kính ngồi hàng đầu lau lau nước bọt mà tôi phun lên mặt nó, rụt rè hỏi xen vào.
“Ầy…” Lại một lần nữa gãi đầu chán nản, tôi giải thích dưới áp lực vô hình của ba bốn chục đôi mắt ham học hỏi: “Thời cổ đại Đạt Đạt có nghĩa là darling[3]. Mình thực sự không muốn có quá nhiều darling…” Mấy tên nhóc con bên dưới ngây người ra, sau đó lập tức bùng nổ một trận cười lớn như sóng thần khiến cho tôi thêm một lần nữa khắc cốt ghi tâm, Phương Lượng Lượng tôi không phải đến làm gián điệp, mà là đến để làm trò cười.
[3] Từ tiếng Anh, có nghĩa là “người yêu”.
Vì vóc dáng cao gầy nên tôi bị cô giáo Diệp xếp ngồi ở dãy bàn gần cuối cạnh cửa sổ, bên cạnh một cô bé buộc tóc đuôi ngựa. Mấy con thỏ non rất thích thú khi thấy tôi đến, tranh nhau chòi lên để nhìn tôi đi xuống nhưng tất cả sự chú ý của tôi đều tập trung lên khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi ở hàng thứ hai từ dưới lên kia.
Giang Ly!
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta cũng đang dùng đôi mắt rất đẹp kia nhìn lại tôi, khóe miệng nhếch lên đầy sự khinh thường nhạo báng. Cậu ta không cười mà tôi lại cảm nhận được sự giễu cợt của cậu ta còn nhiều hơn những kẻ khác. Lúc trước Tiểu Mạnh đã gửi đến một bức ảnh của Giang Ly, đó là một chàng trai mới 18 tuổi nhưng chiều cao đã vọt lên 1m8, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt đẹp trai, còn làn da trắng đến mức kỳ lạ. Theo lời Tiểu Mạnh, đây chính là một thằng công tử bột còn chưa đủ lông đủ cánh.
Nhưng tận mắt nhìn thấy, trong ấn tượng của tôi về cậu trai này chỉ có một chữ: Chuyển! Về phần đẹp trai, tôi không có suy nghĩ gì nhiều, vì đã gặp một người đẹp trai chững chạc như Khang Tử Huyền rồi thì khiếu thẩm mỹ sẽ lập tức được nâng lên một bậc. Cậu nhóc Giang Ly này chính là một Khang Tử Huyền vị thành niên đây mà.
Tôi thu hồi ánh mắt, cười cười với cô bé ngồi cùng bàn rồi ngồi xuống, lặng lẽ lấy hộp bút, sách vở, đau khổ liếc nhìn mấy bài văn con cóc trên cuốn sách tiếng Anh, sau đó phẫn nộ quay sang làm quen với cô bé ngồi cùng bàn.
“Chào cậu, mình tên là Giản Mỹ Đạt, cậu tên gì?” Tôi rất nhiệt tình.
“Tống Sướng Nhiên.” Em gái rụt rè mỉm cười với tôi, nụ cười kia đẹp thuần khiết như đóa hoa bách hợp, ngay cả đến những chấm tàn nhang trên mũi cũng như đang khoe khoang với tôi về tuổi xuân rực rỡ của cô bé.
“Cậu thật là xinh đẹp, mình thích nhất là được ngồi cùng bàn với những cô gái xinh đẹp.” Tôi mau chóng tâng bốc lấy lòng cô bé nhưng nghe thấy giọng điệu ấy của chính mình sao cứ như là một gã lưu manh đang đùa giỡn một cô gái vậy nhỉ.
Cô bé hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Vào học rồi, tập trung nghe giảng đi!”.
Không hiểu tại sao thời đi học tôi lại dốt nhất môn tiếng Anh. Đối với kết cấu trạng ngữ, phân từ thời gian, tôi không thể hiểu được. Vốn tiếng Anh kiếp này của tôi cứ tưởng không có thuốc nào cứu được, nhưng ai ngờ mẹ tôi lại lấy một người Mỹ. Vì không muốn tổn thương trái tim pha lê của mẹ, tôi kiên trì nói gà nói vịt với dượng Alan suốt một năm, nhờ thế trình độ khẩu ngữ tiếng Anh khiến người ta tan nát cõi lòng kia mới được bước lên một nấc thang mới.
Bây giờ khẩu ngữ của tôi coi như cũng lưu loát, đặc biệt dùng tiếng Anh để chửi bậy là tôi rành nhất.
Nhưng lúc này nghe giọng chuẩn London của cô giáo Diệp dịu dàng phân tích cấu trúc câu, tôi che miệng ngáp một cái thật dài, ánh mắt ngẫu nhiên lướt nhìn xung quanh, kết quả là ngáp được một nửa thì thấy ở vị trí bên cạnh của bên cạnh tôi, chàng trai hấp dẫn Giang Ly cũng đang ngáp. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi nhanh chóng khép cái miệng rộng lại, cố gắng chớp mắt thật to ra vẻ dễ thương rồi nhiệt tình cười với cậu ta. Kết quả là tên nhóc con này lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, đến mí mắt cũng không chớp lần nào rồi quay đầu lại tiếp tục nghe giảng làm cho nụ cười tươi tắn của tôi cứng ngắc giữa không trung.
Tôi đang xấu hổ, bỗng “con gấu” ngồi cùng bàn với Giang Ly nhìn thấy tôi đang cười với cậu ta liền đỏ mặt ngượng ngùng cười với tôi, rồi cúi mặt xuống ghi chép như điên.
Ra quân không thuận lợi, Bạch Cốt Tinh[4] lớn tuổi như tôi đây bị lạc trong vòng vây của lũ trai tơ tàn nhẫn, suýt chút nữa thì bật khóc. Nghĩ đến việc phải ngồi đây đến hết giờ học, tôi cảm thấy chán ngán muốn chết. Tống Sướng Nhiên nhìn qua có vẻ ngại ngùng, tôi chủ động làm quen để tìm hiểu được sở thích của Giang Ly từ cô bé, giúp tôi sớm hoàn thành đại nghiệp. Nhưng nói chuyện chưa được mấy câu, cô bé mọt sách này đã cúi đầu làm bài tập khiến tôi tức giận đến nỗi ngồi bên cạnh mà mắt trợn trừng, nhưng lại không thể làm gì được.
[4] Nghĩa là “yêu quái xương trắng”, một nhân vật trong bộ tiểu thuyết Tây du ký của nhà văn Ngô Thừa Ân. Bạch Cốt Tinh là yêu quái ở động Bạch Hổ đã ba lần biến hóa để lừa bắt Đường Tăng và ba lần bị Tôn Ngộ Không đánh chết.
Lúc hết giờ, trong lớp rất nhiều tên nhóc con, vô tình có, mà cố ý cũng có, vây lại quanh tôi, còn tôi từ đầu đến cuối lại chỉ chú ý đến một người. Tôi quay đầu liếc nhìn Giang Ly ngồi cách đó hơn một mét đang cúi đầu chăm chú làm bài. Cậu ta môi hồng răng trắng và nhìn từ góc độ này, khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu ta có nét dịu dàng ngây ngô của thiếu niên, chỉ có đôi lông mi dày và đen làm cho cậu ta trông chẳng nam tính chút nào.
Kiểu hotboy lạnh lùng ít nói này rất hấp dẫn, người đeo bám hẳn không hề ít.
Mắt tôi bỗng giật giật, một suy nghĩ đáng sợ nhanh chóng vụt qua trong đầu, tôi vô thức đập bàn “rầm” một tiếng, thu hút sự chú ý của mấy tên nhóc trong lớp. Ba bốn chục con mắt nhìn chằm chằm vào tôi, Tống Sướng Nhiên sợ đến mức co người lại, vẻ mặt trách móc.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, tôi xoa xoa cái tay đau, xấu hổ cười cười: “À, à, mình thử độ cứng cái bàn này một chút ấy mà.” Tôi chỉ tay vào cái bàn: “Cái này… chất lượng rất tốt. Ha ha, đúng là trường học nổi tiếng!”
Sau đó là một trận cười chế nhạo lớn nhỏ đủ kiểu.
Bọn nhỏ đều quay đi tiếp tục làm bài tập nhưng qua khóe mắt, tôi nhận thấy Giang Ly hình như vẫn đang nhìn mình. Tôi quay sang mỉm cười tươi rói với cậu ta, trong lòng nghiến răng nghiến lợi rất muốn hỏi: “Cậu em à, mẹ kiếp, cậu không phải dân đồng tính đấy chứ?”
Ngày hôm đó là cả một ngày dài và đau khổ. Ngoài việc choáng váng đầu óc với mấy tiết toán học, hóa học, vật lý, sinh học, ngữ văn như đọc kinh sách rồi còn phải làm một đống bài kiểm tra, tôi gần như không hề thu hoạch được gì. Thật khiến tôi phát điên lên, vì thời gian lão Đàm đưa ra không nhiều, thật đúng là coi tôi như nữ siêu nhân ba đầu sáu tay rồi. Mẹ tôi nói rất đúng, phụ nữ mạnh mẽ cỡ nào cũng có thể giả làm Lâm Đại Ngọc nép vào bên cạnh người đàn ông như con chim nhỏ, còn những “nữ cường nhân” thì đúng là lũ ngốc, cứ nhất thời kích động là lại mang cả tấm thân con gián đập mãi cũng không chết của mình ra để mà gánh chịu.
Tôi hối hận vì đã không làm khác đi, thậm chí bắt đầu nhớ nhung những ngày ở Mỵ Sắc tốt xấu gì cũng không phải làm bài tập về nhà. Nhưng chắc là ông trời thương tôi, hôm nay lúc trực nhật, tôi quen được cô bé Đinh Vô Song đeo kính ngồi ở hàng đầu. Cô bé này rất tinh quái, sau nửa giờ hàn huyên rất ăn ý với nhau, tôi sung sướng phát hiện ra năng lực buôn chuyện của cô bé này cũng rất “vô song”.
Ông trời ơi, cảm ơn người đã tặng cho con một con người tuyệt vời trong lúc khốn đốn này.
Tôi vứt bỏ vẻ rụt rè giả tạo mới đến để chuyển thẳng đề tài sang những anh chàng đẹp trai. Đương nhiên tôi vẫn phải vòng vo khi thì thầm hỏi cô bé: “Vô Song, trong khóa bọn mình có anh chàng “hotboy” nào không?”
Mục đích cuối cùng của tôi là muốn chuyển đề tài sang Giang Ly.
Đôi mắt nhỏ sáng quắc nhạy bén của Đinh Vô Song chợt lóe lên, cô bé cũng dáo dác nhìn bốn phía xung quanh, lét lút ôm cái chổi kéo tôi ra một góc.
Xem ra sẽ thu được nhiều tin lắm đây, tôi mừng thầm.
Hai người chúng tôi, một cô bé bà tám, một chị già ôm động cơ thầm kín thì thầm tán gẫu về đề tài muôn thuở của con gái: trai đẹp.
“Đẹp trai chứ gì, cậu muốn biết hả? Vì sao thế?”
“Đúng vậy, cậu có biết biệt danh của mình ở trường học cũ không? “Một bông hoa giữa rừng hoa háo sắc” đấy. Nói mau, khóa của bọn mình ai là người đẹp trai nhất, nước miếng của mình chảy hết xuống rồi đây này!”
“Đẹp trai nhất hả? Ninh Hiên bên lớp 5.” Hai tay Đinh Vô Song nắm lại thành quyền, đôi mắt lóe lên sự ngưỡng mộ: “Tiểu Hiên Hiên của mình…”
“Hết rồi sao?” Thiếu chút nữa thì tôi đã đánh con bé nhưng vẫn kiềm chế lại rồi dẫn dắt từng bước. Quả nhiên, ngay sau đó Đinh Vô Song lại nhìn trái ngó phải một lượt, khi xác định không có ai nghe lén mới cẩn thận nói: “Còn có Giang Ly của lớp mình. Hai người bọn họ thay phiên nhau làm hotboy của trường. Học kỳ này đến lượt Ninh Hiên, vì thế mình quyết định thích Tiểu Hiên Hiên nhiều hơn một chút, với lại ngày nào cũng được gặp Giang Ly rồi, ngắm mãi cũng thấy chán. Tiểu Hiên Hiên “bad boy” nên cũng có cảm giác thần bí hơn.”
Tiếng “Tiểu Hiên Hiên” mà Vô Song thốt lên làm cho dạ dày tôi cồn cào. Trai đẹp bây giờ cũng đáng thương thật, bỗng dưng trở thành “thú cưng” tập thể của nữ sinh, ngay cả đến biệt danh cũng đặt theo tên chó Pug[5], chẳng trách tính tình không ngoan ngoãn chút nào. Thì ra Khang Tử Huyền cũng bị cưng như vậy cho đến lúc lớn. Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cao ngạo nhưng đôi khi cũng rất đỗi dịu dàng ấy. Không hiểu tại sao, lúc này tôi lại nghĩ đến anh ta, chắc là có tật giật mình.
[5] Loài chó có thân hình chắc lẳn, gọn gàng, săn chắc, phần vai rộng hơn phần hông. Bộ lông ngắn, mềm mại, dễ chải. Đôi mắt tròn, lồi màu sẫm, hàm dưới hơi trề ra. Đuôi thẳng hoặc xoắn. Pug là loài chó nghịch ngợm, ồn ào nhưng cũng rất trung thành, tình cảm.
Tôi lắc lắc đầu, xóa bỏ hình ảnh Khang Tử Huyền đáng ghét ra khỏi suy nghĩ.
“Vô Song, cậu thích ai hơn?” Tôi muốn xác định xem liệu Vô Song có thể giúp tôi hay không nên hỏi luôn vấn đề mấu chốt.
“Hả…” Cô nàng Vô Song xấu hổ, đôi mắt thu lại che giấu tình cảm, con ngươi cũng lấp lánh như nước hồ ngày thu. Kéo vạt áo, cô bé ngượng ngùng nói: “Người ta thích Ninh Hiên.”
Bé ngoan, dì Phương của bé chỉ đợi những lời này thôi đấy.
Tôi vui mừng quá đỗi, hít sâu một hơi để kiềm chế sự kích động của chính mình rồi giả vờ đáng yêu gặng hỏi cô bé: “Nhưng mà Vô Song này, mình cảm thấy Giang Ly lớp mình cũng rất đẹp trai dễ thương đấy chứ!”
Vô Song tỏ ra khinh thường, hất tay nói: “Mỹ Đạt, cậu không hiểu đâu. Tính tình Giang Ly rất tệ, chẳng bao giờ để ý tới người khác. Tiểu Hiên Hiên mặc dù là một người lăng nhăng nhưng lịch sự hơn.”
Tôi chớp mắt mấy cái, rồi đột nhiên dùng sức ấn vai Vô Song cay đắng nói: “Nhưng mà Vô Song, làm sao bây giờ? Người ta, hình như… bị trúng tiếng sét ái tình với Giang Ly rồi”!
Tranh thủ cô em Vô Song đang ngây ra như phỗng, tôi thừa thắng xông lên, chớp mắt nhìn nó: “Song Song, Song Nhi tốt bụng, cậu sẽ giúp mình chứ? Mình thật sự rất thích kiểu con trai như Giang Ly!”
Thấy Vô Song bán tín bán nghi, tôi giả vờ ngượng ngùng vô tội, cúi đầu kéo góc áo nói nhỏ: “Vô Song, mình nói nhỏ cho cậu biết nhé, mình thật sự rất kinh ngạc, lúc trước mình cũng không tin tình yêu sét đánh đâu, nhưng mà hôm nay khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Giang Ly…”
Tôi lại ấn mạnh vai Vô Song, cô bé sợ tới mức mở to mắt.
“Lúc cậu ấy nhìn mình, mình chỉ cảm thấy phía chân trời có một tia sét, ầm ầm lên, trái tim của mình bị đánh trúng, đập rất nhanh giống như có một con nai đang chạy loạn trong đó vậy. Mình nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi nhưng sau đó mình mới hiểu được rằng, mình đã… rung động rồi.”
Vô Song bị màn biểu diễn tuyệt vời của tôi làm cho sợ hãi nên không dám hé răng. Tôi hơi cuống, giận dữ nói: “Vô Song, papa nói rằng mình cũng có thể được xem là tiểu mỹ nữ. Ừm, mình nghĩ Giang Ly sẽ thích mình, cậu nói xem, mình theo đuổi Giang Ly được không? Mình thích cậu ấy lắm lắm!”
Tôi không dám nói tiếp nữa, vì sợ nếu nói tiếp, Vô Song chưa ói thì tôi đã tự ói ra trước rồi. Sau một phen thổ lộ giống kiểu của Quỳnh Dao, trên mặt Vô Song đã phủ kín những chấm nước miếng của tôi, còn cô bé thì dĩ nhiên vẫn đang từ từ tiêu hóa tất cả câu chuyện.
“Cái đồ háo sắc này!” Vô Song đột nhiên mở miệng than thở, trong mắt xẹt qua một tia kiên quyết. Cô bé lấy tay lau nước miếng trên mặt, nắm tay lại nói như đinh đóng cột: “Thu phục cậu ta!”
Tôi mơ hồ thấy được ánh sáng chiến thắng chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Tan học về nhà ngày hôm đó, tôi mời Vô Song ăn pizza hải sản mà cô bé thèm đã lâu. Vô Song cung cấp cho tôi không ít tin tình báo, tôi sắp xếp ra một vài chi tiết có giá trị trong số đó:
Một: theo đương sự Giang Ly tự tiết lộ, cậu ta thích phụ nữ trưởng thành. Thế nào là phụ nữ trưởng thành? Vô Song giải thích cái danh từ ấy đơn giản như thế này: yêu cầu của bạn học Giang không cao, cậu ta yêu cầu “bánh bao” của nữ sinh phải cao hơn mực nước biển trung bình mới có thể khơi dậy được sự quan tâm của cậu ta.
Tôi vừa nghe thấy hai chữ “trưởng thành”, trong lòng đang hoan hô nhưng nghe xong câu dưới thì cúi đầu tự ngắm hai cái “bánh bao” quy mô nhỏ của mình, âm thầm mắng “mẹ kiếp”. Chẳng trách tên nhóc con kia không thèm tôi, thì ra là thích mấy bà chị ngực lớn. Vậy bộ ngực nhỏ của tôi hiển nhiên là không vừa mắt cậu ta rồi. Tôi không thể không bực mình được, sớm biết thế sáng nay đã độn hai cái bánh bao thật đi học, như vậy tên nhóc Giang Ly chắc chắn sẽ trúng tình yêu sét đánh với bộ ngực của tôi.
Hai: thành tích của Giang Ly rất xuất sắc, đặc biệt là toán – lý – hóa. Về cơ bản, mỗi lần kiểm tra cậu ta đều không cần tốn nhiều chất xám cũng có thể xếp hạng nhất. Nhưng môn xã hội thì yếu hơn một chút, nhất là tiếng Anh. Bài kiểm tra 150 phút thường kém rất xa so với yêu cầu của cậu ta, vì thế bây giờ cứ vài ngày cậu ta lại phải đến học thêm nhà cô giáo Diệp, điểm số cũng khá lên rất nhanh.
Tôi vừa nghe vừa phân tích kỹ một chút. Cô giáo Diệp này xinh đẹp nhỏ nhắn, tính tình thoải mái, điều quan trọng nhất là ngực cô ta rất lớn, quy mô hoành tráng hơn tôi nhiều. Vì thế, không cẩn thận thì cô giáo Diệp lại ra tay trước làm hỏng chuyện tốt của tôi mất.
Vẫy tay chào Vô Song, tôi chán nản đeo cặp đi về nhà Phi Ca. Trên đường về, đi qua mấy cửa hàng Triump[6], tôi dừng lại, trong lòng nghĩ lần này không thể không “quyết chiến” với cô giáo Diệp ngực bự được. Nhất định “bánh bao” của tôi phải cao hơn mực nước biển, dù là độ cao giả đi chăng nữa cũng vẫn phải chiến thắng.
[6] Nhãn hiệu đồ lót phụ nữ nổi tiếng thế giới.
Vì kế hoạch này, chỉ có miếng độn bằng xốp mới có thể cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng.
Tôi từ từ nhắm hai mắt quyết tâm, mua một cái bra[7] có miếng độn cao như cái bánh hamburger khiến từ xa nhìn vào chỉ thấy núi cao nhấp nhô, lại gần thì giống hai cái bánh bao siêu lớn mềm mại thơm ngon, làm cho người ta nhìn vào là muốn ăn ngay.
[7] Từ tiếng Anh, có nghĩa là “áo lót”.
Tôi nghĩ cậu thanh niên Giang Ly nhìn thấy nhất định sẽ xúc động.
Tôi cười khó hiểu bước ra cửa trong ánh mắt kỳ quái của cô bán hàng. Gần đây những ánh mắt khác thường nhìn tôi ngày càng nhiều, tôi đã tu luyện thành siêu nhân vô địch rồi, có bị nhìn nữa cũng chẳng thấy gì kỳ lạ cả.
Mặt trời chiếu trên đầu.
Hoa cũng chết hết cả,
Bạn chim kêu: phi phi phi,
Sao bạn lại đeo túi thuốc nổ ?
Mình đặt bom trường học,
Thầy giáo không biết,
Đặt dây xong mình bỏ chạy,
Ầm một tiếng, trường học biến mất rồi!
Tôi vừa ngâm nga hát vừa mở cửa nhà Phi Ca. Vừa bước qua cửa tôi đã nhìn thấy Phi Ca đang ngồi trên sô pha ăn lê, lắc lư chân rất thoải mái. Cô ấy vừa nhìn thấy bộ đồ màu hồng chói mắt và hai bím tóc trên đầu tôi thì ngẩn người ra, miệng đang cắn dở miếng lê đột nhiên khựng lại, giây tiếp theo, “phụt” một tiếng, từ cái miệng rộng của cô ấy, nước lê phun tứ tung trên bàn. Tôi nhíu mày.
Nhưng Phi Ca không có tâm tư để ý tới mấy thứ đó. Cô ấy nhảy dựng lên, vóc dáng 1m8 ấy nảy lên thực giống một con khỉ. Cô ấy nhảy đến trước mặt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt thích thú lướt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, qua hơn mười giây, cô ấy mới vuốt ngực sợ hãi nói: “Ngoan nào, không có gì đáng sợ hơn là heo nái già giả bộ ngây thơ!”
“Ê, ê, nói kiểu gì thế?” Tôi đỏ mặt, thở phì phì lườm cô ấy.
Phi Ca lo lắng vỗ vai tôi nói: “Chị heo mẹ à, giả nai được đấy, dọa người là quyền của chị. Chậc chậc, nhìn mấy thứ lòe loẹt trên người cậu này. Ôi mẹ ơi, cậu nhận mình là thứ nhì thì cầu vồng trên trời cũng không dám nhận mình là thứ nhất đâu. Nghe lời chị đi, mau quay về với thế giới động vật đi, đừng ra ngoài này làm nhân loại sợ hãi, nhé!”
Ồn ào xong, Phi Ca cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, lại ngồi phịch xuống sô pha vắt chân ăn tiếp nửa quả lê còn lại.
Từ một năm trước, trong giai đoạn tôi bị lão Đàm cử đi làm gián điệp, Phi Ca trở thành một trong số ít những người biết được công việc thực sự của tôi. Thật ra những người biết việc này không nhiều, chỉ có mẹ tôi, dượng Alan, Phi Ca, còn cả Phó Thần nữa. Ngay cả cậu mợ cũng không biết tôi cả ngày làm cái gì, chỉ biết sau khi tôi tốt nghiệp từ trường cảnh sát vào Cục cảnh sát thì không có được thành tích gì, có rất nhiều việc không quan tâm đến. Vì thế mợ tôi luôn ngầm mắng tôi là kẻ thua cuộc, căn bản không xứng với Phó Thần, Duy Nhất lại càng khinh thường tôi.
Tôi đặt cặp xách xuống như trút cơn tức giận rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Phi Ca, nhắm mắt lại day day hai bên thái dương, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Dù sao cũng mới khỏi bệnh, hai ngày trước bị đàn ông đeo bám, hai ngày nay lại lo lắng buồn bã xem làm sao để đeo bám một tên nhóc, đúng là rất nhức đầu.
Tôi và Phi Ca, hai đứa con gái mà chẳng có nét gì giống con gái, nằm xiên xiên vẹo vẹo nói chuyện câu được câu chăng.
“Phi Ca, nhìn mình già không? Mình sợ bị lộ.”
“Không sao, mặt cậu trẻ con, lớn lên thì giống đứa trẻ khổng lồ… Lần này lại làm gì thế? Học sinh à? Cấp hai hay cấp ba?”
“Mặt mình già thế này, mẹ kiếp, cậu vẫn muốn mình học cấp hai? Thôi đi, để cho mình sống thêm hai năm nữa. Cấp ba mình đã ăn không tiêu rồi, lăn lộn cả ngày, từng giờ từng phút đều sợ mấy thằng nhóc kia gọi mình là “dì ơi”. Mấy môn toán, lý, hóa, tiếng Anh, ngữ văn, sinh vật khỉ gió hôm nay, bọn mọt sách kia nghe đến là say mê, mẹ kiếp, con người sao lại có thể tiến bộ như thế chứ?”
“Thôi đi Lượng Lượng, mẹ kiếp, hết cả thời thanh niên lưu manh cậu cũng không thể hiểu được thế giới tinh thần của bọn mọt sách, chưa “đủ trình” đâu. Đúng rồi, trường cấp ba nào? Chẳng lẽ là…” Phi Ca quay đầu lại, đột nhiên hai mắt mở lớn, ném quả lê đang gặm dở đi một cách không thương tiếc rồi lắc lắc vai tôi hỏi: “Chẳng lẽ là… là trường học cũ của người yêu mình… Trung học A?”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, dù sao, người yêu cũ của tôi và Phi Ca đều tốt nghiệp ở trường trung học danh tiếng này. Với hai đứa bọn tôi, hai học sinh hạng ba của trường trung học hạng ba, thái độ thời đó với trung học A là bên ngoài thì liều chết phỉ nhổ nhưng trong lòng lại mong mỏi hướng đến, đúng là mâu thuẫn.
Phi Ca kích động, văng cả nước lê lên mặt tôi: “Má ơi, Lượng Lượng à, Phi Ca mình cuối cùng cũng được mở mắt rồi! Hóa ra gà chó cũng có thể thăng thiên, thế giới này vẫn còn tồn tại kỳ tích, gà rừng cũng có thể biến thành phượng hoàng…”
Tôi nổi trận lôi đình, thưởng cho cái đầu của Phi Ca một hạt dẻ rồi kêu lên: “A Phi, cậu còn nói mình nữa. Đồ gà rừng như cậu cũng được xuất hiện trong vườn thú quốc tế, bay về núi đi!”
“A…” Phi Ca không chịu yếu thế, cũng vươn cánh tay dài ra muốn đánh nhau với tôi.
“Bay về núi cũng được, cậu trả tóc lại cho A Mao, A Hồng đi! Cậu đừng cho là lần này mình sẽ bỏ qua cho cậu, lúc về mình tức đến phát điên lên đấy. A Mao, A Hồng của mình trọc hết cả rồi! Phương Lượng Lượng, cậu là một con gà rừng biến thái!”
A Mao, A Hồng chính là hai chậu cây cảnh trên ban công nhà Phi Ca, chậu có nhiều cành lá là A Mao, chậu ít cành lá là A Hồng. Bình thường Phi Ca rất thích mân mê hai cái cây đáng thương ấy, lúc rảnh thì đếm xem có bao nhiêu cái lá, còn đặt cho bọn nó hai cái tên khốn khổ đó nữa chứ. Đôi khi tôi cũng thấy hối hận khi kết bạn với một người ngớ ngẩn như vậy.
Tôi cũng vung nắm tay hét lên: “Kêu cái gì mà kêu, A Mao, A Hồng đang trong thời kỳ mãn kinh, hói là chuyện bình thường.”
“Khốn kiếp, cái gì mà hói chứ, người hói đầu vẫn còn mấy sợi tóc. Cậu nhìn bọn nó xem, cơ bản là không còn tí nào.”
“A… a… a… Phương Lượng Lượng cậu là cái đồ yêu tinh!” Phi Ca hùng hổ lao đến. Bọn tôi đuổi đuổi đánh đánh một lúc, cả người đầy mồ hôi mới thấy “đã”. Hai đứa nằm dưới đất cười “ha ha”, tâm trạng bực bội nhiều ngày của tôi cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này tôi mới nói chuyện với Phi Ca về vấn đề quan trọng.
Dĩ nhiên đầu tiên là nói về Phó Thần, anh ta là cái gai trong lòng tôi. Mặc dù tôi giả vờ là mình không đau nhưng chia tay lâu như vậy, tâm trạng cũng bắt đầu ổn định, thế mà khi gặp lại anh ta, tôi phát hiện ra mình vẫn không thể bình tĩnh như không được. Lúc trước để anh ta và Duy Nhất bên nhau là tôi tức quá nên nói đùa, không ngờ anh ta vẫn thật sự đến bên nó. Tôi không biết có phải anh ta đang trả thù tôi không, tóm lại trong thâm tâm tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Phi Ca vẫn yên lặng nghe tôi nói liên miên, thỉnh thoảng lại cười an ủi tôi một chút.
Rồi sau đó ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại muốn nói về Khang Tử Huyền với Phi Ca. Tôi có mấy vấn đề, khoảng thời gian gặp được người đàn ông này coi như tôi đã trải qua quãng thời gian kỳ lạ nhất, thậm chí tôi nhớ rõ từng chi tiết mỗi lần đấu võ mồm với anh ta. Thật ra tôi nên quên đi nhưng có lẽ sâu thẳm trong tôi là một người con gái thích mạnh mẽ, một khi thua tôi sẽ ghi nhớ người mạnh hơn mình rồi tự cảm thấy thông cảm cho bản thân.
Lần này bỏ chạy trước mũi anh ta, tôi rất đắc ý. Vì thế trước khi đi ngủ, ngoài việc mắng mỏ Phó Thần, đôi lúc tôi cũng sung sướng tưởng tượng đến thái độ u ám của Khang Tử Huyền sau khi biết tôi chạy trốn. Kết quả của việc tưởng tượng trước khi ngủ mỗi ngày chính là, một mặt tôi nghiến răng nghiến lợi với gã đàn ông này, mặt khác đôi lúc lại cảm thấy anh ta cười rất đẹp trai.
Mẹ kiếp, cũng không thể không thừa nhận, gã đàn ông lúc tốt lúc xấu này ngon như quả óc chó vậy, làm người ta phải nhớ đến mãi.
Suy nghĩ định nói ra chợt lóe lên rồi biến mất, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn im lặng. Người đàn ông này là mây trôi gió thoảng, huống hồ là những lần nói chuyện với anh ta đa số là tôi bị thua, không hề vẻ vang gì. Phi Ca chắc chắc sẽ cười tôi một trận, cho nên không kể thì hơn.
***
Buổi tối, sau khi hai đứa đi ra ngoài mua đồ, Phi Ca nấu cơm, còn tôi ngồi ngây ra trên sô pha cắn bút khổ sở suy nghĩ xem nên viết thư tình cho Giang Ly như thế nào.
Tôi và cô em Vô Song bàn luận nửa ngày, cô bé khuyên tôi nên tiến hành từng bước, không nên vội ăn thịt mỡ, tôi biết cô bé sợ thịt mỡ ngấy quá tôi nuốt không trôi. Nhưng mà tôi làm gì còn thời gian, hơn nữa phía trước còn có một tình địch tiềm năng là cô giáo Diệp, chi bằng dùng dao sắc chặt đay rối[8], thực hiện luôn hành động theo đuổi cậu ta với cường độ cao, mật độ dày.
[8] Giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng, dứt khoát.
Vì thế nên bức thư tình này rất quan trọng, cần phải đạt được hiệu quả khiến cho người ta phải rơi lệ. Ngữ văn của tôi lại kém, nhiều chữ còn không biết viết. Phi Ca ăn cơm xong cũng qua giúp tôi nhưng cô ấy còn “mù chữ” hơn tôi. Vì thế hai đứa bọn tôi mất trọn hai tiếng tập trung trí tuệ, khoa tay múa chân mới hoàn thành một bức thư tình cực kỳ buồn nôn mà ngây thơ vô cùng.
Sau khi hoàn thành, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng, trước khi ngủ cũng không ép mình nhớ đến gã yêu nhân Khang Tử Huyền nữa. Tôi ôm đùi Phi Ca, nhẹ nhàng chìm vào mộng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook