Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân
-
Chương 32: Gian nan
Đáng ngạc nhiên là, trong toàn bộ chuyện này, ngoài Tề Ninh bị phạt tù, Lý Phong chết, thì không liên luỵ đến người khác, tất cả dường như đã được sắp đặt từ trước, sau khi Tề Ninh bị phạt tù thì lập tức vùi sâu dưới một lớp đất.
Tuy Tề Ninh đã nhận án phạt, nhưng Lý gia vẫn không định buông tha.
Đối với nhị lão Lý gia, cái chết của Lý Phong là một kích thích quá lớn, bọn họ muốn lột da lóc thịt hung thủ mới tốt.
Thân là anh họ của Lý Phong, Âu Dương Duệ hiển nhiên là đối tượng cuối cùng Lý gia tìm tới, trong phòng khách trang hoàng xa hoa, Âu Dương Duệ lẳng lặng ngồi ghế dưới.
Ngồi trên sô pha bằng da ở phía trước, cha của Lý Phong, chủ nhân của Lý gia, nhìn người trẻ tuổi ở trước mắt, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Duệ, Phong nhi đã đi rồi, người chết không thể sống lại, nhưng mà, kẻ giết nó vẫn còn chưa chết, cho nên, cháu hãy đưa kẻ đó đến trước mặt ta, ta muốn tự tay xử lý hắn.”
Âm điệu của Lý Duệ Nghiêm quanh quẩn trong đại sảnh tĩnh lặng, xơ xác tiêu điều không nói nên lời.
Âu Dương Duệ trầm ngâm một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Người nọ đã bị trừng phạt, dựa vào chức vụ của cháu sợ cũng không làm được gì hơn.”
“Người nhốt trong thành phố Kiến Ninh của cháu mà cháu lại nói là không thể làm được, Tiểu Duệ, từ nhỏ cháu và Phong nhi đã lớn lên bên nhau, chẳng lẽ cháu cứ trơ mắt nhìn nó chết oan uổng thế sao?” Ánh mắt của Lý Duệ Nghiêm hơi sầm xuống, giọng nói toát lên vẻ cường ngạnh.
“Cữu cữu, cháu thật sự không làm được.” Âu Dương Duệ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta, giọng nói không hề lùi bước.
Lý Duệ Nghiêm tuy bất mãn, nhưng không nói gì nữa.
Âu Dương Duệ đi khỏi cửa Lý gia, liền lập tức gọi điện cho Bạch Vũ, “Hôm nay Tề Ninh vào tù, cậu chuẩn bị một chút đi.”
Bạch Vũ trầm mặc trong chốc lát, mệt mỏi nói: “Duệ ca, vô dụng.”
Anh hoảng hốt, “Có ý gì?”
“Viện kiểm sát đã nhúng tay vào chuyện này, người của chúng ta không thể trà trộn vào được, huống chi, bây giờ còn có người của Lý gia cản trở, Tề Ninh…… Sợ là sẽ phải chịu chút đau khổ.” Giọng của Bạch Vũ rất nhẹ, như thể chỉ cần một cơn gió thổi thoáng qua sẽ cuốn đi mất, Âu Dương Duệ nghe xong, cảm thấy trước mắt trống rỗng.
Phần lớn những kẽ bị đưa vào tù đều cực kỳ hung ác, người như Tề Ninh vào đó chỉ có một con đường chết.
Nếu giờ không thể chu toàn được mọi việc thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Bàn tay cầm di động của Âu Dương Duệ có chút run rẩy, phải mất một lúc lâu anh mới bĩnh tĩnh lại được, “Ai trong viện kiểm sát phụ trách chuyện này?”
“Hình như là một người tên Mạc Nguyên.”
Âu Dương Duệ ậm ừ rồi tắt điện thoại.
Anh lên xe, nhưng thật lâu sau vẫn không khởi động xe.
Chỉ nhìn chăm chú tấm hình trong ví tiền, bối cảnh là trời xanh mây trắng, thiếu niên trong ảnh mặc đồng phục màu xanh biển đậm, đứng trên sân thể của trường, cậu cười rất vui vẻ, nụ cười rực rỡ như ngôi sao loá mắt, có ma lực khiến người ta quên hết tất cả mọi việc.
Tề Ninh, Tề Ninh.
Ngón tay của anh khẽ vuốt khuôn mặt của thiếu niên trong ảnh, trong mắt toát ra một mảnh thâm tình.
—
Trong phòng họp tư nhân, mấy người đàn ông ngồi trên sô pha, ai cũng đều không nói chuyện, trong không khí lộ ra áp lực nặng nề.
“Nhờ chú Trần giúp đỡ đi.” Phương Giản đột nhiên lên tiếng, những người khác ngước mắt nhìn anh.
Phương Giản bình tĩnh phân tích: “Viện kiểm sát chịu nhúng tay vào chuyện này có hơn phân nửa nguyên nhân là do người của Lý gia bày mưu đặt kế, hai vị phật lớn của Lý gia đã ra tay, viện kiểm sát không có khả năng bình chân như vại, chú Trần là viện trưởng viện kiểm sát, nếu chúng ta kể lại tình huống của Tề Ninh cho chú ấy nghe, tôi nghĩ, cho dù chú ấy không thể giúp Tề Ninh hoàn toàn vô tội, thì ít nhất cũng có thể giúp cậu ấy ở trong tù bình yên vô sự.”
Bạch Vũ gật gật đầu, phụ họa theo: “Giờ chỉ còn cách này.”
Tạ Đỗng mấy bữa nay vẫn ở trong trạng thái tiêu cực, giờ nghe vậy mới thoải mái hơn một chút, “Chú Trần đó đang ở đâu? Giờ chúng ta đi tìm ông ấy nhờ giúp đỡ đi.”
“Thực ra, mấy ngày trước tôi với Duệ cũng đã thử đi tìm, nhưng trợ lý của ông ấy nói ông đang tham gia một hội nghị nghiên cứu học thuật ở nước ngoài, trong chốc lát chưa thể về được.” Tiêu Ngôn nhẹ nhàng nói, Tạ Đông cảm thấy một chút hy vọng le lói vừa được dấy lên đã bị dập tắt không thương tiếc.
Bạch Vũ nhìn Tiêu Ngôn, nhăn mặt, “Cậu và Duệ đang dấu bọn tớ chuyện gì?” Ngữ điệu kiên định khiến Tiêu Ngôn không thể phản bác, anh thở dài, “Vốn Duệ dặn tôi không được nói, nhưng dù sao chúng ta cũng là anh em nhiều năm, không tất phải dấu diếm” Nói tới đây, anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Vũ, “Tôi và Duệ bị đuổi ra khỏi nhà.”
Ánh mắt của mọi người đều sững lại, một lát sau Tạ Đông run run hỏi: “Nghĩa là…… Nghĩa là sao?”
Tạ Đông giơ tay vuốt vuốt tóc của cậu, cười nhạt: “Bởi vì Duệ tỏ rõ thái độ không muốn giao Tề Ninh ra, nên người của Lý gia đã gây áp lực với Âu Dương gia, để không tổn hại đến lợi ích của bản thân, người kia quyết định thí xe giữ tướng, dù sao từ nhỏ tôi chỉ là vật bài trí trong căn nhà đó, cho nên ông ta đối xử với tôi thế nào cũng không quan trọng, nhưng mà Duệ…… Từ nhỏ anh ấy đã được đối xử như trung tâm của vũ trũ, còn thêm chuyện của Tề Ninh, tôi thực lo lắng anh ấy sẽ không chịu nổi.”
Người kia tất nhiên chính là chủ của Âu Dương gia, cha của Âu Dương Duệ và Tiêu Ngôn — Âu Dương Hiền.
“Vậy mẹ của anh ấy đâu? Con trai gặp phải chuyện này, bà ấy hẳn phải ra mặt chứ?” Tạ Đông vội vàng hỏi, cậu vốn tưởng Âu Dương Duệ là người đầu tiên có thể cứu được Tề Ninh, nào ngờ hy vọng này lại bất ngờ tan biến, trong lòng cậu nóng như lửa đốt.
Tiêu Ngôn lắc đầu, “Mẹ hai đã tận lực rồi, nhưng bà thân cô thế mỏng, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, cho nên, bà chẳng còn mấy sức ảnh hưởng với Lý gia nữa.”
Tiếp đó lại là một trận im lặng.
Bạch Vũ và Phương Giản ngoài chút kinh ngạc lúc đầu, thì vẫn vô cùng trầm tĩnh, dường như chẳng hề ngạc nhiên với tình cảnh này, chỉ là, hai người đều nhăn mày, không có bất cứ phương án giải quyết nào đối với chuyện xảy ra trước mắt.
“Bạch Vũ, có phải cậu và Phương Giản cũng gặp chuyện phiền toái hay không?” Tiêu Ngôn đột nhiên nhìn về phía hai người đối diện, tuy rằng dùng câu hỏi, nhưng ngữ điệu là tuyệt đối khẳng định.
Nghe vậy, Phương Giản gật gật đầu, “Việc kinh doanh của tôi gần đây xuống dốc không phanh, hình như có người âm thầm động tay động chân, còn có người viết thư nặc danh nói Bạch Vũ không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân, thích đàn ông, hiện tại cấp trên của anh ấy đang điều tra chuyện này.”
“Ha ha, xem ra lần này trước sau đều có địch a.” Tiêu Ngôn cười nhạt, uống cạn ly rượu trong tay.
Tạ Đông lo lắng nhìn anh, xem ra lần này, đối phương đến là có chuẩn bị sẵn, muốn đánh tan hết tướng tài đắc lực bên người Âu Dương Duệ, chiêu này thật quá độc ác!
“Duệ đâu?” Tiêu Ngôn đột nhiên hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu, “Tôi đã mất liên hệ với cậu ấy một ngày.”
Nghe xong lời này, Tiêu Ngôn trợn mắt đứng dậy khỏi sô pha, đi thẳng ra ngoài, tại cửa thiếu chút nữa đụng phải Âu Dương Duệ đang đi tới, Âu Dương Duệ đỡ lấy anh, cười nói: “Lớn từng đó tuổi còn liều lĩnh như vậy.”
“Anh đi đâu bữa giờ?” Tiêu Ngôn kéo anh vào phòng, sau đó hỏi ngay, giọng điệu vô cùng lo lắng.
Ánh mắt Âu Dương Duệ hơi loé lên, rồi lập tức cười nói: “Đi lung tung một chút, không phải giờ tôi đã về rồi sao?” Bình thường anh luôn là người nghiêm túc, gương mặt gần như chưa từng xuất hiện nụ cười, giờ đột nhiên cười dịu dàng, phảng phất như gió xuân làm người ta cảm thấy thoải mái.
Tiêu Ngôn còn muốn nói tiếp, thì thấy mấy người Bạch Vũ đang nhìn hai người khó hiểu, vì thế đành phải ngậm miệng, nhăn nhó ngồi ở một bên.
“Mọi người hẳn là đói bụng rồi, ăn cơm đi, tôi mời.” Âu Dương Duệ nhìn sắc trời bên ngoài, mở miệng nói.
Bạch Vũ để Tạ Đông và Phương Giản đi trước, còn anh và Tiêu Ngôn ở lại, Âu Dương Duệ thấy cửa lại đóng, mới hỏi Bạch Vũ: “Sao vậy?”
“Duệ ca, anh đã đi đâu vậy? Có chuyện gì giấu bọn tôi?” Bạch Vũ hỏi anh liền hai câu, ép sát không lùi.
Âu Dương Duệ vẫn cười như trước, tự nhiên đáp: “Hôm qua tôi và tiểu Kì xuống cơ sở, di động hết pin nên không thể liên lạc với mọi người được, tôi thật sự không có chuyện gì giấu mọi người đâu.”
Bạch Vũ nhếch môi, rốt cục không tiếp tục hỏi nữa.
Tiêu Ngôn nhìn anh một cái, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhắc lại.
Bọn họ đều biết Âu Dương Duệ đang nói dối, nhưng không có biện pháp đánh vỡ lời nói dối sứt sẹo này.
“Tôi biết mọi người đang trách Tề Ninh tùy hứng, nhưng, nếu cậu ấy không đi tự thú, thì cậu ấy đã không phải là Tề Ninh của tôi, kì thật cứu Tề Ninh chỉ là chuyện của một mình tôi, nhưng có các bạn bên cạnh tôi rất vui, nếu Tề Ninh biết nhất định cũng sẽ rất vui, địa vị của cậu ấy trong lòng tôi hẳn các bạn hiểu hơn ai hết, cho nên không cần hỏi lại, có một số việc sau này các bạn sẽ từ từ hiểu được.” Âu Dương Duệ thở dài một tiếng, đi qua ôm chặt hai người, dường như dùng hết sức lực của mình siết chặt họ, Tiêu Ngôn và Bạch Vũ đều không nói chuyện, đồng thời ôm lấy anh, ba người ôm chặt nhau, thật giống một bản thể không thể tách rời.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều tự lái xe đi, xe chạy như bay, Tạ Đông quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, “Tại sao hôm nay anh lại quá lo lắng về việc Âu Dương Duệ đi đâu vậy? Giữa hai người có chuyện gì giấu chúng em à?”
Tiêu Ngôn siết vô lăng, sắc mặt có chút khó coi, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường, cười nói: “Hiện tại bên ngoài rất phức tạp, nếu người của Lý gia muốn đối phó với anh ấy là chuyện rất dễ dàng, anh sợ anh ấy gặp chuyện không may.”
Tạ Đông nhìn nhìn anh, nói: “Chẳng lẽ anh ấy đã nghĩ ra cách cứu A Ninh?”
“Sao lại nói vậy?”
“Từ đầu đến cuối buổi anh ấy thậm chí chẳng nhắc gì đến A Ninh, dựa vào trình độ quan tâm A Ninh của anh ấy, chuyện này rất không bình thường, có phải cách đó rất khó khăn hay không?” Tạ Đông một lần nữa nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện mặt Tiêu Ngôn đông cứng.
“Anh sao vậy?”
Tiêu Ngôn lắc đầu, dừng xe ở ven đường, đột nhiên nghiêng người ôm lấy cậu, “Trong khoảng thời gian này em phải đi theo anh, để em một mình anh không yên tâm.”
Lần này Tạ Đông ngoan ngoãn, không phản đối, bởi vì Tiêu Ngôn nói đúng, nếu những người đó đã xuống tay với Bạch Vũ, vậy thì kẻ là bạn thân từ nhỏ của A Ninh như cậu, tất nhiên cũng không thoát được.
—
Viện kiểm soát trung ương, cơ quan kiểm sát tối cao là cơ cấu trọng yếu của toàn bộ quốc gia, kiến trúc to lớn sừng sững đóng trên quốc thổ, trước cửa có sư tử đá canh giữ, khí thế hùng dũng, huy chương quốc gia được đóng kiên cố trên nóc toà kiến trúc, nhìn xa xa liền khiến người ta kính sợ.
Âu Dương Duệ bước qua cửa lớn, xuyên qua vô số văn phòng, cuối cùng đi tới trước cửa phòng viện trưởng viện kiểm sát.
“Âu Dương tiên sinh, kiểm sát trưởng ra nước ngoài trao đổi học thuật rồi, anh……”
Trợ lý còn chưa nói hết, cửa phòng viện trưởng đột nhiên mở, một người đàn ông trung niên cười tủm tỉm đứng sau cửa, ôn hòa nói: “Tiểu Lý, cậu đi làm việc đi.” Trợ lý nghe thế mới xoay người rời đi, Trần Bách Nhiên để Âu Dương Duệ bước vào phòng, “Sao hôm nay Tiểu Duệ có thời gian rảnh đến đây vậy?”
“Thầy, em đến nhờ thầy giúp.” Âu Dương Duệ đứng giữa phòng, nói thẳng.
Bàn tay rót trà của Trần Bách Nhiên khựng lại một chút, sau đó ông ta lại khôi phục tươi cười, “Em nói đi.”
“Chuyện của Tề Ninh hẳn là thầy đã biết, em muốn cứu cậu ấy.” Âu Dương Duệ nhìn người đàn ông trung niên có diện mạo thanh tú trước mặt, chậm rãi nói.
Trần Bách Nhiên đặt chén trà tinh xảo trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Tiểu Duệ, tôi luôn đợi em nói ra những lời này.” Lúc nói chuyện, ánh mắt của ông ta vẫn dừng ở chén trà trong tay, giọng điệu thong dong, không chút dao động.
Ánh mắt của Âu Dương Duệ hơi loé lên, không nói gì.
“Tôi không ngờ có một ngày, em sẽ đến tìm tôi vì một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy.” Trần Bách Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, nét mặt đã không còn dịu dàng như lúc trước, mà là âm trầm như đêm tối.
“Không, thưa thầy, em đang cầu xin thầy.” Âu Dương Duệ nhìn ông ta, thản nhiên nói.
Gương mặt thanh tú của kiểm sát trưởng phủ đầy phẫn uất và không cam lòng, ông ta rống lớn: “Cầu xin tôi? Em cầu xin tôi vì một kẻ như thế? Hắn có chỗ nào tốt? Tôi có cái gì thua hắn? Em nói cho tôi biết!”
Âu Dương Duệ đè nén sự khổ sở và khó chịu trong lòng, mắt vẫn là sáng ngời, “Trong mắt của em, cậu ấy cái gì cũng tốt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook