Xin Chào, Em Gái!
-
Chương 13: Kế hoạch tỏ tình
Sau khi Vy vào trại giáo dưỡng, ông Lâm cùng vợ cũng quay về Anh. Ba mẹ An ra sức năn nỉ thằng con vàng về nhà, ngày ngày gọi điện khuyên nhủ, thủ thỉ tâm sự. Nước chảy đá mòn, An chịu không được cũng mò về khu ổ chuột kia. Ngôi nhà hạnh phúc nọ - tên mà Như trịnh trọng đặt cho gia đình mình - trở lại với vẻ yên ắng ban đầu.
Kết thúc kì nghỉ, hai cô cậu lại lười nhác lê bước đến trường. Thằng anh ngồi đằng trước, đèo con em nhỏ đằng sau, cảnh tượng quen thuộc mà vẫn ấm áp đến lạ.
- Bé có bạn trai chưa?
Bất chợt, Duy lên tiếng hỏi.
- Chưa. Em còn nhỏ mà. Lo học trước đã.
- Ừ. Vậy là tốt. Ráng học đi, ba chuyện yêu đương gác qua một bên, nghe hông?
- Vâng. Mà sao tự nhiên anh hỏi vậy?
- Ờ.. Không có gì. Dặn trước để bé cẩn thận ấy mà.
Như mỉm cười gật đầu, không hề mảy may suy nghĩ thêm. Duy bất giác thấy an tâm. Cảm giác này, chỉ là cậu lo cho em gái thôi, không có ý định gì khác, phải không?
Vừa thấy Duy vào lớp, An liền choàng tay qua cổ bạn, hào hứng:
- Chiều nay Noel, mày dẫn Như đến quán cafe tao làm đi. Tao xin anh chủ quán rồi, cho tao thuê 1 giờ đồng hồ và tao mất một nửa tháng lương. Tao sẽ chơi piano cho ẻm nghe, rồi tặng hoa hồng tỏ tình. Mày thấy sao, được không?
- Được gì mà được! Sến quá mày ạ! Đã vậy còn đắt.
Duy bĩu môi chê bai, nhưng một ý tưởng lóe lên nói với cậu, ý tưởng này cũng khác được đấy chứ!
- Người ta gọi là lãng mạn. Cái thằng chưa bao giờ yêu như mày biết khỉ gì mà nói. Với cả Noel mà, người ta đi chơi nhiều. 1 tiếng đồng hồ đó tao bán được bao nhiêu ly cà phê mày biết không? Quyết định vậy đi. 3h chiều nay nhé, tao chờ.
Duy miễn cưỡng gật đầu, trong lòng không mấy vui vẻ. Mà có khi vậy cũng tốt, con bé có người yêu rồi, cậu sẽ từ bỏ được thứ tình cảm loạn luân kia đi. Vẹn cả đôi đường.
Nghĩ là vậy, nhưng thật tình trong lòng Duy không vui nổi. Em gái bé nhỏ của cậu, lại sắp trở thành của người ta rồi. Người làm anh như cậu, buồn không tả hết, nói gì vun đắp, khích lệ tình cảm của nó.
Chiều hôm đó, Duy lấy cớ thằng An bị bệnh mà vẫn cứng đầu đi làm, rủ nó ra quán khuyên nhủ nó. Ai chứ con nhỏ này dễ dụ gần chết. Trông kìa, mới tí đã hoảng hết cả lên. “Có khi nào nó thích thằng An thật không nhỉ?” - Duy nhủ thầm.
Cửa hiệu “Love Story of...” hiện ra trước mắt hai anh em. Duy giơ tay đẩy cửa ra vào. Khung cảnh bên trong ấm áp lạ thường. Lấy tông màu chủ đạo là đỏ và trắng, kèm thêm nội thất đơn giản và dễ thương, làm từng ngóc ngách trong quán đều toát lên vẻ dịu dàng khó cưỡng. Ở góc bên phải, gần nơi pha chế đồ uống là một cây piano cỡ bự bóng loáng. Nó quay đầu sang, hỏi Duy:
- Sao quán vắng dữ vậy anh? Có khi nào anh An về nhà rồi không? Có thấy ai làm đâu mà...
Nó vừa dứt lời, một âm thanh trong trẻo vang lên. An đã yên vị gần cây piano tự lúc nào, mười ngón tay thi nhau nhảy múa trên từng phím đàn. Vẫn là giai điệu River flows in you, nhưng lần này, cậu tự động thay đổi vài nốt nhạc, ghép thêm một đoạn Forever love. Duy chăm chú theo dõi, không khỏi thầm thán phục. Nó thì khỏi nói, mắt chứ A mồm chữ O, ngạc nhiên lên tới tận trời.
Xong xuôi, An bước đến, lấy 18 bông hoa hồng đỏ rực đã chuẩn bị sẵn, giơ đến trước mặt Như, thủ thỉ nói:
- Như, anh thích em lắm. Ngay từ lần đầu gặp, anh đã quyết tâm sẽ bảo vệ em. Anh thật lòng muốn trở thành bạn trai của em và chăm sóc, lo lắng cho em. Em không cần trả lời vội, chỉ cần em biết, em đã nắm trọn trái tim anh rồi. Anh sẽ đợi em.
Nó vẫn đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói An đã rót một bình mật ngọt vào lòng nó. Gò má nó ửng hồng, tạm thời không biết trả lời như thế nào. An thấy vậy, phì cười rồi đặt một nụ hôn phớt lên trán người mình thương.
Duy vẫn đứng ở đó, chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối. Tim cậu như đánh lô tô khi thấy An hôn Như. Cảm giác xấu xa kia lại đến rồi, lần này, dâng cao như đại hồng thủy vậy.
Như được hôn thì hoa hết cả mắt. Cái đầu ngốc đình chỉ hoạt động, vội quay lưng chạy đi. An hơi bất ngờ, rồi mải miết nhìn theo bóng lưng đó mà thở dài:
- Vậy là tao thất bại hở mày?
- Uồi, còn nhớ là tao đang đứng đây hả? - Duy bĩu môi - Tao không biết nó nghĩ gì đâu. 16 năm đánh nhau với nó đã bao giờ tao thấy nó yêu ai đâu mà biết.
- Ừ, tao cũng biết mày sẽ trả lời vậy mà, hỏi cho vui thôi. Về nhà phiền mày đốc thúc khuyến khích nhỏ giùm tao nghen. Chán, thuê cả 1 tiếng đồng hồ, tưởng nhỏ đồng ý thì hẹn hò luôn. Giờ chạy mất tiêu. - An chợt nảy ra ý tưởng - Ê Duy, hay tao với mày hẹn hò đi. Còn hơn nửa tiếng lận.
Duy nghe vậy, liếc mắt qua thằng bạn, tỏ vẻ kỳ thị:
- Thực tình, tao cũng ủng hộ LGBT lắm cưng. Cơ mà, tao quyết định cả đời này sẽ không làm người thay thế. Bye mày nha.
An cười cười, mang cái móc khóa hình con gấu bông đưa Duy:
- Này, mang cái này về cho nó. Bảo tao tặng, miễn trả lại.
Duy giơ tay quơ cái móc khóa bỏ vào túi, gật đầu quay đi. Cậu không về nhà mà rẽ hẳn sang hướng ngược lại, tiến thẳng ra công viên. Lúc này, có lẽ yên tĩnh là thứ cậu cần nhất. Cậu tạm thời không thể nhìn mặt em mình được. Nghĩ đến đây, Duy thở dài thường thượt.
Kết thúc kì nghỉ, hai cô cậu lại lười nhác lê bước đến trường. Thằng anh ngồi đằng trước, đèo con em nhỏ đằng sau, cảnh tượng quen thuộc mà vẫn ấm áp đến lạ.
- Bé có bạn trai chưa?
Bất chợt, Duy lên tiếng hỏi.
- Chưa. Em còn nhỏ mà. Lo học trước đã.
- Ừ. Vậy là tốt. Ráng học đi, ba chuyện yêu đương gác qua một bên, nghe hông?
- Vâng. Mà sao tự nhiên anh hỏi vậy?
- Ờ.. Không có gì. Dặn trước để bé cẩn thận ấy mà.
Như mỉm cười gật đầu, không hề mảy may suy nghĩ thêm. Duy bất giác thấy an tâm. Cảm giác này, chỉ là cậu lo cho em gái thôi, không có ý định gì khác, phải không?
Vừa thấy Duy vào lớp, An liền choàng tay qua cổ bạn, hào hứng:
- Chiều nay Noel, mày dẫn Như đến quán cafe tao làm đi. Tao xin anh chủ quán rồi, cho tao thuê 1 giờ đồng hồ và tao mất một nửa tháng lương. Tao sẽ chơi piano cho ẻm nghe, rồi tặng hoa hồng tỏ tình. Mày thấy sao, được không?
- Được gì mà được! Sến quá mày ạ! Đã vậy còn đắt.
Duy bĩu môi chê bai, nhưng một ý tưởng lóe lên nói với cậu, ý tưởng này cũng khác được đấy chứ!
- Người ta gọi là lãng mạn. Cái thằng chưa bao giờ yêu như mày biết khỉ gì mà nói. Với cả Noel mà, người ta đi chơi nhiều. 1 tiếng đồng hồ đó tao bán được bao nhiêu ly cà phê mày biết không? Quyết định vậy đi. 3h chiều nay nhé, tao chờ.
Duy miễn cưỡng gật đầu, trong lòng không mấy vui vẻ. Mà có khi vậy cũng tốt, con bé có người yêu rồi, cậu sẽ từ bỏ được thứ tình cảm loạn luân kia đi. Vẹn cả đôi đường.
Nghĩ là vậy, nhưng thật tình trong lòng Duy không vui nổi. Em gái bé nhỏ của cậu, lại sắp trở thành của người ta rồi. Người làm anh như cậu, buồn không tả hết, nói gì vun đắp, khích lệ tình cảm của nó.
Chiều hôm đó, Duy lấy cớ thằng An bị bệnh mà vẫn cứng đầu đi làm, rủ nó ra quán khuyên nhủ nó. Ai chứ con nhỏ này dễ dụ gần chết. Trông kìa, mới tí đã hoảng hết cả lên. “Có khi nào nó thích thằng An thật không nhỉ?” - Duy nhủ thầm.
Cửa hiệu “Love Story of...” hiện ra trước mắt hai anh em. Duy giơ tay đẩy cửa ra vào. Khung cảnh bên trong ấm áp lạ thường. Lấy tông màu chủ đạo là đỏ và trắng, kèm thêm nội thất đơn giản và dễ thương, làm từng ngóc ngách trong quán đều toát lên vẻ dịu dàng khó cưỡng. Ở góc bên phải, gần nơi pha chế đồ uống là một cây piano cỡ bự bóng loáng. Nó quay đầu sang, hỏi Duy:
- Sao quán vắng dữ vậy anh? Có khi nào anh An về nhà rồi không? Có thấy ai làm đâu mà...
Nó vừa dứt lời, một âm thanh trong trẻo vang lên. An đã yên vị gần cây piano tự lúc nào, mười ngón tay thi nhau nhảy múa trên từng phím đàn. Vẫn là giai điệu River flows in you, nhưng lần này, cậu tự động thay đổi vài nốt nhạc, ghép thêm một đoạn Forever love. Duy chăm chú theo dõi, không khỏi thầm thán phục. Nó thì khỏi nói, mắt chứ A mồm chữ O, ngạc nhiên lên tới tận trời.
Xong xuôi, An bước đến, lấy 18 bông hoa hồng đỏ rực đã chuẩn bị sẵn, giơ đến trước mặt Như, thủ thỉ nói:
- Như, anh thích em lắm. Ngay từ lần đầu gặp, anh đã quyết tâm sẽ bảo vệ em. Anh thật lòng muốn trở thành bạn trai của em và chăm sóc, lo lắng cho em. Em không cần trả lời vội, chỉ cần em biết, em đã nắm trọn trái tim anh rồi. Anh sẽ đợi em.
Nó vẫn đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói An đã rót một bình mật ngọt vào lòng nó. Gò má nó ửng hồng, tạm thời không biết trả lời như thế nào. An thấy vậy, phì cười rồi đặt một nụ hôn phớt lên trán người mình thương.
Duy vẫn đứng ở đó, chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối. Tim cậu như đánh lô tô khi thấy An hôn Như. Cảm giác xấu xa kia lại đến rồi, lần này, dâng cao như đại hồng thủy vậy.
Như được hôn thì hoa hết cả mắt. Cái đầu ngốc đình chỉ hoạt động, vội quay lưng chạy đi. An hơi bất ngờ, rồi mải miết nhìn theo bóng lưng đó mà thở dài:
- Vậy là tao thất bại hở mày?
- Uồi, còn nhớ là tao đang đứng đây hả? - Duy bĩu môi - Tao không biết nó nghĩ gì đâu. 16 năm đánh nhau với nó đã bao giờ tao thấy nó yêu ai đâu mà biết.
- Ừ, tao cũng biết mày sẽ trả lời vậy mà, hỏi cho vui thôi. Về nhà phiền mày đốc thúc khuyến khích nhỏ giùm tao nghen. Chán, thuê cả 1 tiếng đồng hồ, tưởng nhỏ đồng ý thì hẹn hò luôn. Giờ chạy mất tiêu. - An chợt nảy ra ý tưởng - Ê Duy, hay tao với mày hẹn hò đi. Còn hơn nửa tiếng lận.
Duy nghe vậy, liếc mắt qua thằng bạn, tỏ vẻ kỳ thị:
- Thực tình, tao cũng ủng hộ LGBT lắm cưng. Cơ mà, tao quyết định cả đời này sẽ không làm người thay thế. Bye mày nha.
An cười cười, mang cái móc khóa hình con gấu bông đưa Duy:
- Này, mang cái này về cho nó. Bảo tao tặng, miễn trả lại.
Duy giơ tay quơ cái móc khóa bỏ vào túi, gật đầu quay đi. Cậu không về nhà mà rẽ hẳn sang hướng ngược lại, tiến thẳng ra công viên. Lúc này, có lẽ yên tĩnh là thứ cậu cần nhất. Cậu tạm thời không thể nhìn mặt em mình được. Nghĩ đến đây, Duy thở dài thường thượt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook