Xin Chào, Đại Thần
-
Chương 7
Chờ dọn xong bàn ăn, Tạ ba Tạ mẹ đều đi ngủ trưa, Tạ Nhất Minh trở về phòng. Trên màn hình, icon chú chim cánh cụt phát sáng. Cậu bật lên, là【 Thích nhất là đại thần 】
【 Thích nhất là đại thần 】: Tiểu Tạ, rời giường rồi?
【 Thích nhất là đại thần 】: Tiểu lãn trùng [con sâu lười], sao không có phản ứng nha?
Tạ Nhất Minh vui vẻ đổi tên y thành【 Thích nhất là Từ đại ca 】rồi mới đưa vuốt gõ chữ.
Tiểu Tạ: Từ đại ca sớm, em vừa ăn cơm xong.
Vừa gửi xong tin nhắn, cậu liền mở ra khung trò chuyện nhóm, quả nhiên có người đang lên.
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Oaaa!!! Mẹ ơi! Bây giờ người ta đang rất kích động đó nha!!!
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Không nói nên lời luôn!
【 Đạo diễn 】Lam mỗ mỗ: Cậu vẫn nói tốt mà = =
【 Chuyển âm 】 Hồ Lô Oa: Trảo Trảo bị gì à?
【 Trang trí 】Thỏ Tử: Phát kịch bị lỗi sao?
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Phi phi! Đồ thỏ miệng quạ! Kịch rất tốt nha ~
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Mà nói đến phát kịch, Hỗ Lỗ Oa đã có bài hát chưa?!!
【 Tác từ 】Chỉ Nhược Bất Tính Chu: Tôi đã giao cho Hỗ Lỗ Oa rồi.
【 Chuyển âm 】Hồ Lô Oa: Khụ khụ, gần nhất không được rảnh lắm, xin hãy hiểu cho ~
【 Kế hoạch 】 Miêu Trảo Quân: Được rồi, tôi hiểu…
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Mà chuyện người ta kích động chính là, Xuân sama vừa đưa bản thu! Là bản thu kì hai đó nha! Hiệu suất này là muốn ngịch thiên luôn đi!
【 Đạo diễn 】Lam mỗ mỗ: Nghịch thiên +1
【 Trang trí 】Tỏ Tử: Nghịch thiên +2
【 Tác từ 】Chỉ Nhược Bất Tính Chu: Nghịch thiên +3
【 Chuyển âm 】Hồ Lô Oa: Nghịch thiên +4
【 Long bộ giáp 】Trường Chân Thúc Thúc: Xuân sama không hổ là đại thân nha!!
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Phi, lâu thượng dám không giữ đội hình ~
【 Chủ dịch 】Công Tử Vô Hoan: Xuân Nhật sao lại thần tốc như vậy, xem ra tôi cũng phải nhanh lên.
【 Hậu kỳ 】Tiểu Tạ: Sẽ không phải thật đi?
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tiểu Tạ ~~
【 Đạo diễn 】Lam mỗ mỗ: Ai du ~ Tiểu Tạ cư nhiên trồi lên!
【 Chuyển âm 】Hồ Lô Oa: Quả nhiên đại thần vẫn có mị lực, Tiểu Tạ cũng bị gọi lên.
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Ah, Tiểu Tạ? Sao cậu lại phản ứng như vậy? Vừa đi rót nước sao?
Tạ Nhất Minh không phải là đi rót nước, mà là bị【 Thích nhất là Từ đại ca 】thu hút. So với chuyện tổ kịch thì đương nhiên chuyện của đại thần lớn hơn rồi. Bạn nhỏ Tiểu Tạ rất không phúc hậu tắt đi khung trò chuyện.
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Ha hả, ăn cơm sớm vậy!
Tiểu Tạ: Ack, đã không còn sớm nữa…
Tiểu Tạ: Từ đại ca, Miêu Trảo nói anh hôm qua gửi đến bản thu, là thật sao?
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Đúng vậy, tối qua sau khi cùng em tập kịch anh liền có cảm giác nên thu suốt đêm. Là Tiểu Tạ em cung cấp sinh lực cho anh đó nha!
Tiểu Tạ: …
Tạ Nhất Minh đánh ra một hàng dấu chấm, cậu nhìn vào khung trò chuyện mà má hồng tim đập. Từ đại ca là đang nói thật sao? Mình chỉ là một tên mờ nhạt mà lại có thể cấp cho y sinh lực sao?
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Được rồi, không đùa em nữa. Kỳ thật mấy ngày sau anh phải đi công tác, có lẽ trong một lúc sẽ không lên QQ được nên mới sớm an bài.
Tiểu Tạ: Là như vậy sao.
Tâm lý ê ẩm, bạn nhỏ Tiểu Tạ nhu nhu mũi, vội chuyển đề tài.
Tiểu Tạ: Ngày mai em cũng đi làm!
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Sao? Tiểu Tạ tìm được việc rồi?
Tiểu Tạ: Đúng vậy, làm phục vụ sinh ở một khách sạn.
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Làm phục vụ sinh rất cực, em có làm được không? Thân thể có chịu được không?
Tiểu Tạ: Không sao không sao, là khách sạn do chị họ quản lí, chị ấy sẽ chiếu cố em.
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Vậy anh an tâm rồi. Nơi em làm là khách sạn gì? Có cách nhà xa không?
Tiểu Tạ: Là khách sạn Quân Đằng, ở ngay khu trung tâm, cách nhà không xa lắm!
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Vậy thì tốt rồi. Đi làm phải cẩn thận.
Tiểu Tạ: Uhm, em sẽ nhớ kĩ.
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Thật ngoan, vuốt vuốt. Anh đi đây.
Tiểu Tạ: Vâng, anh mau đi đi!
Bên kia máy tính, Từ Hạo thoát khỏi QQ, sau đó mở blog, tại mục bạn bè tìm kĩ một lần, quả nhiên phát hiện tên gọi ‘Tiểu Tạ rất thích ngủ’, chỗ ở cũng là Trùng Khánh. Y cười nhẹ một tiếng, vật nhỏ này đúng là fan của mình nha! Y lên mạng tìm kiếm khách sạn Tiểu Tạ đã nói, cũng không tệ lắm, sau khi viết lại địa chỉ y mới tắt máy, chuẩn bị đi công tác. Trong đầu thầm ngĩ: Vật nhỏ à, cứ chờ ca ca cho em một sự kinh hỉ đi nha!
Bên này, Tạ Nhất Minh thoát khỏi QQ, vừa nghĩ đến chuyện sẽ thật lâu không được gặp Từ đại ca nói chuyện, cậu đều cả người vô lực, nên cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc tắt máy lên giường đi ngủ.
๑۩۞۩๑
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Nhất Minh bò dậy, đầu tiên là chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, sau đó thay vào cái áo phông trắng, Từ trong mặt kính xuất hiện một tiểu suất ca mi thanh mục tú.
“Tiểu Tạ ra ăn sáng nào!” Tạ mẹ ở ngoài kêu lên. Vừa thấy con trai đi ra bà liền bật cười: “Yêu, Tiểu Tạ nhà ta quả nhiên là một tiểu suất ca nha!”
Tạ Nhất Minh gật nhẹ: “Như vậy chắc không có vấn đề gì ha mẹ?”
“Không có không có, mặc rất đẹp. Mau ăn đi!”
“Ba đâu ạ?” Phát hiện Tạ ba ba không có ở đây, Tạ Nhất Minh kỳ quái hỏi.
Tạ mẹ thay cậu múc cháo rồi trả lời: “Công ty ba con gần đây tương đối bận rộn. Nge nói là muốn mở rộng thị trường, điều động nhân sự này nọ, ba con sáng nay đã đi làm rồi.”
“Vậy sao, con cũng muốn nỗ lực làm việc!” Nghĩ đến ba mẹ đều khổ cực như thế, bạn nhỏ Tiểu Tạ liền sung mãn nhiệt tình.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Nhất Minh tạm biệt mẹ, một đường trằn trọc đến khu trung tâm. Cậu đã nhớ rõ địa chỉ khách sạn, đi được một lúc quả nhiên đã thấy được nó.
Khách sạn trang hoàng rất tốt, diện tích cũng không nhỏ, phía trước đậu không ít xe. Bên ngoài khách sạn có hai bảo vệ, ngoài ra còn một cô gái mặc bộ váy đen, chân mang giày cao gót. Cô gái xinh đẹp này có một đuôi tóc uốn dài, nhìn thập phần sáng sủa, trên gương mặt có chút nghiêm trang, khí chất tự tin tao nhã, chỉ mới đứng đó đã thu hút không ít ánh nhìn.
“Tiểu Tạ!” Cô gái xinh đẹp vừa thấy Tạ Nhất Minh liền vui vẻ kêu lên. Cô bước đi đến, ôm lấy bả vai cậu, nhiệt tình cười nói: “Cuối cùng cũng được gặp em! Đã vài năm không thấy rồi nha, em không chịu ra ngoài, cũng không thèm đến nhà gặp chị!”
“Chị Phỉ Phỉ.” Tạ Nhất Minh thẹn thùng cười. Chị Phỉ Phỉ vẫn luôn nhiệt tình như vậy, nhưng so với trước càng hấp dẫn hơn.
Tạ Nhất Phỉ nắm lấy tay cậu, một bên kéo vào khách sạn, một bên thân thiết nói: “Vài năm không gặp em vẫn vậy nha, luôn là bộ dạng sáng sủa nộn nộn!”
“Ha hả, chị Phỉ Phỉ thì đẹp hơn trước!”
“Thật vậy sao, lần cuối chúng ta gặp nhau là khi chị còn chưa tốt nghiệp à nha!”
Tạ Nhất Phỉ dẫn cậu vào phòng nhân viên, đưa đến một bộ đồng phục, sau khi giới thiệu với những người khác, cô dẫn cậu đến bàn tiếp tân.
“Em trước hãy ngồi ở đây, việc này rất dễ làm, chỉ cần nhận đặt bàn gì đó, có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.”
“Thế nhưng…” Tạ Nhất Minh không được tự nhiên kéo kéo y phục, sảnh trước đều là nữ không nha?
“Nhưng nhị cái gì! Yên tâm, những người này đều là học muội của chị, người tốt đó, họ sẽ chiếu cố em.”
“Như vậy không tốt lắm đâu? Em chỉ vừa vào làm…”
Tạ Nhất Phỉ đè cậu ngồi xuống, nói nhỏ bên tai: “Không có gì, chị họ em là ai cơ chứ. Hơn nữa gần đây con trai của ông chủ lại theo đuổi chị, có chút việc nhỏ thấy này thì đáng gì đâu.” Cô đứng thẳng dậy, vỗ vỗ vai cậu, đối với cô gái bên kia hô to: “Tiểu Tề, đây là em họ chị, em nhớ chiếu cố nha!”
Cô gái bên kia cười to: “Chị Phỉ yên tâm.”
“Vậy chị đi trước nhé. Tiểu Tạ có việc gì biết đến hỏi nha.”
“Uh, chị Phỉ Phỉ, gặp lại sau.”
Tạ Nhất Phỉ cất bước, bạn nhỏ Tiểu Tạ khẩn trương ngồi xuống sau bàn tiếp tân, cô gái tên Tiểu Tề liền đi lại đây, mỉm cười giới thiệu: “Chị là Tề Lệ Vân, em có thể gọi là chị Tề.”
“Uhm, chị Tề khỏe.”
“Lúc trước chị Phỉ có nhắc với chị về em đó nha, quả nhiên là một tiểu suất ca. Em vừa tốt nghiệp sao?”
“Uhm, em vừa mới tốt nghiệp.”
Nhìn cậu bé cứng ngắc trả lời, Tề Lệ Vân’Phốc’ một tiếng xùy cười, Tiểu Tạ này quả nhiên khả ái hệt như chị Phỉ đã nói, thật có cảm giác khiến cho người ta muốn véo một cái! Cô cười to đến bên cạnh cậu.“Em mới tới cái gì cũng chưa quen hết, để chị chỉ cho.”
“Uh.” Tạ Nhất Minh gật đầu, chứng tỏ bản tính ham học.
【 Thích nhất là đại thần 】: Tiểu Tạ, rời giường rồi?
【 Thích nhất là đại thần 】: Tiểu lãn trùng [con sâu lười], sao không có phản ứng nha?
Tạ Nhất Minh vui vẻ đổi tên y thành【 Thích nhất là Từ đại ca 】rồi mới đưa vuốt gõ chữ.
Tiểu Tạ: Từ đại ca sớm, em vừa ăn cơm xong.
Vừa gửi xong tin nhắn, cậu liền mở ra khung trò chuyện nhóm, quả nhiên có người đang lên.
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Oaaa!!! Mẹ ơi! Bây giờ người ta đang rất kích động đó nha!!!
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Không nói nên lời luôn!
【 Đạo diễn 】Lam mỗ mỗ: Cậu vẫn nói tốt mà = =
【 Chuyển âm 】 Hồ Lô Oa: Trảo Trảo bị gì à?
【 Trang trí 】Thỏ Tử: Phát kịch bị lỗi sao?
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Phi phi! Đồ thỏ miệng quạ! Kịch rất tốt nha ~
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Mà nói đến phát kịch, Hỗ Lỗ Oa đã có bài hát chưa?!!
【 Tác từ 】Chỉ Nhược Bất Tính Chu: Tôi đã giao cho Hỗ Lỗ Oa rồi.
【 Chuyển âm 】Hồ Lô Oa: Khụ khụ, gần nhất không được rảnh lắm, xin hãy hiểu cho ~
【 Kế hoạch 】 Miêu Trảo Quân: Được rồi, tôi hiểu…
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Mà chuyện người ta kích động chính là, Xuân sama vừa đưa bản thu! Là bản thu kì hai đó nha! Hiệu suất này là muốn ngịch thiên luôn đi!
【 Đạo diễn 】Lam mỗ mỗ: Nghịch thiên +1
【 Trang trí 】Tỏ Tử: Nghịch thiên +2
【 Tác từ 】Chỉ Nhược Bất Tính Chu: Nghịch thiên +3
【 Chuyển âm 】Hồ Lô Oa: Nghịch thiên +4
【 Long bộ giáp 】Trường Chân Thúc Thúc: Xuân sama không hổ là đại thân nha!!
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Phi, lâu thượng dám không giữ đội hình ~
【 Chủ dịch 】Công Tử Vô Hoan: Xuân Nhật sao lại thần tốc như vậy, xem ra tôi cũng phải nhanh lên.
【 Hậu kỳ 】Tiểu Tạ: Sẽ không phải thật đi?
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tiểu Tạ ~~
【 Đạo diễn 】Lam mỗ mỗ: Ai du ~ Tiểu Tạ cư nhiên trồi lên!
【 Chuyển âm 】Hồ Lô Oa: Quả nhiên đại thần vẫn có mị lực, Tiểu Tạ cũng bị gọi lên.
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Ah, Tiểu Tạ? Sao cậu lại phản ứng như vậy? Vừa đi rót nước sao?
Tạ Nhất Minh không phải là đi rót nước, mà là bị【 Thích nhất là Từ đại ca 】thu hút. So với chuyện tổ kịch thì đương nhiên chuyện của đại thần lớn hơn rồi. Bạn nhỏ Tiểu Tạ rất không phúc hậu tắt đi khung trò chuyện.
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Ha hả, ăn cơm sớm vậy!
Tiểu Tạ: Ack, đã không còn sớm nữa…
Tiểu Tạ: Từ đại ca, Miêu Trảo nói anh hôm qua gửi đến bản thu, là thật sao?
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Đúng vậy, tối qua sau khi cùng em tập kịch anh liền có cảm giác nên thu suốt đêm. Là Tiểu Tạ em cung cấp sinh lực cho anh đó nha!
Tiểu Tạ: …
Tạ Nhất Minh đánh ra một hàng dấu chấm, cậu nhìn vào khung trò chuyện mà má hồng tim đập. Từ đại ca là đang nói thật sao? Mình chỉ là một tên mờ nhạt mà lại có thể cấp cho y sinh lực sao?
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Được rồi, không đùa em nữa. Kỳ thật mấy ngày sau anh phải đi công tác, có lẽ trong một lúc sẽ không lên QQ được nên mới sớm an bài.
Tiểu Tạ: Là như vậy sao.
Tâm lý ê ẩm, bạn nhỏ Tiểu Tạ nhu nhu mũi, vội chuyển đề tài.
Tiểu Tạ: Ngày mai em cũng đi làm!
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Sao? Tiểu Tạ tìm được việc rồi?
Tiểu Tạ: Đúng vậy, làm phục vụ sinh ở một khách sạn.
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Làm phục vụ sinh rất cực, em có làm được không? Thân thể có chịu được không?
Tiểu Tạ: Không sao không sao, là khách sạn do chị họ quản lí, chị ấy sẽ chiếu cố em.
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Vậy anh an tâm rồi. Nơi em làm là khách sạn gì? Có cách nhà xa không?
Tiểu Tạ: Là khách sạn Quân Đằng, ở ngay khu trung tâm, cách nhà không xa lắm!
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Vậy thì tốt rồi. Đi làm phải cẩn thận.
Tiểu Tạ: Uhm, em sẽ nhớ kĩ.
【 Thích nhất là Từ đại ca 】: Thật ngoan, vuốt vuốt. Anh đi đây.
Tiểu Tạ: Vâng, anh mau đi đi!
Bên kia máy tính, Từ Hạo thoát khỏi QQ, sau đó mở blog, tại mục bạn bè tìm kĩ một lần, quả nhiên phát hiện tên gọi ‘Tiểu Tạ rất thích ngủ’, chỗ ở cũng là Trùng Khánh. Y cười nhẹ một tiếng, vật nhỏ này đúng là fan của mình nha! Y lên mạng tìm kiếm khách sạn Tiểu Tạ đã nói, cũng không tệ lắm, sau khi viết lại địa chỉ y mới tắt máy, chuẩn bị đi công tác. Trong đầu thầm ngĩ: Vật nhỏ à, cứ chờ ca ca cho em một sự kinh hỉ đi nha!
Bên này, Tạ Nhất Minh thoát khỏi QQ, vừa nghĩ đến chuyện sẽ thật lâu không được gặp Từ đại ca nói chuyện, cậu đều cả người vô lực, nên cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc tắt máy lên giường đi ngủ.
๑۩۞۩๑
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Nhất Minh bò dậy, đầu tiên là chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, sau đó thay vào cái áo phông trắng, Từ trong mặt kính xuất hiện một tiểu suất ca mi thanh mục tú.
“Tiểu Tạ ra ăn sáng nào!” Tạ mẹ ở ngoài kêu lên. Vừa thấy con trai đi ra bà liền bật cười: “Yêu, Tiểu Tạ nhà ta quả nhiên là một tiểu suất ca nha!”
Tạ Nhất Minh gật nhẹ: “Như vậy chắc không có vấn đề gì ha mẹ?”
“Không có không có, mặc rất đẹp. Mau ăn đi!”
“Ba đâu ạ?” Phát hiện Tạ ba ba không có ở đây, Tạ Nhất Minh kỳ quái hỏi.
Tạ mẹ thay cậu múc cháo rồi trả lời: “Công ty ba con gần đây tương đối bận rộn. Nge nói là muốn mở rộng thị trường, điều động nhân sự này nọ, ba con sáng nay đã đi làm rồi.”
“Vậy sao, con cũng muốn nỗ lực làm việc!” Nghĩ đến ba mẹ đều khổ cực như thế, bạn nhỏ Tiểu Tạ liền sung mãn nhiệt tình.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Nhất Minh tạm biệt mẹ, một đường trằn trọc đến khu trung tâm. Cậu đã nhớ rõ địa chỉ khách sạn, đi được một lúc quả nhiên đã thấy được nó.
Khách sạn trang hoàng rất tốt, diện tích cũng không nhỏ, phía trước đậu không ít xe. Bên ngoài khách sạn có hai bảo vệ, ngoài ra còn một cô gái mặc bộ váy đen, chân mang giày cao gót. Cô gái xinh đẹp này có một đuôi tóc uốn dài, nhìn thập phần sáng sủa, trên gương mặt có chút nghiêm trang, khí chất tự tin tao nhã, chỉ mới đứng đó đã thu hút không ít ánh nhìn.
“Tiểu Tạ!” Cô gái xinh đẹp vừa thấy Tạ Nhất Minh liền vui vẻ kêu lên. Cô bước đi đến, ôm lấy bả vai cậu, nhiệt tình cười nói: “Cuối cùng cũng được gặp em! Đã vài năm không thấy rồi nha, em không chịu ra ngoài, cũng không thèm đến nhà gặp chị!”
“Chị Phỉ Phỉ.” Tạ Nhất Minh thẹn thùng cười. Chị Phỉ Phỉ vẫn luôn nhiệt tình như vậy, nhưng so với trước càng hấp dẫn hơn.
Tạ Nhất Phỉ nắm lấy tay cậu, một bên kéo vào khách sạn, một bên thân thiết nói: “Vài năm không gặp em vẫn vậy nha, luôn là bộ dạng sáng sủa nộn nộn!”
“Ha hả, chị Phỉ Phỉ thì đẹp hơn trước!”
“Thật vậy sao, lần cuối chúng ta gặp nhau là khi chị còn chưa tốt nghiệp à nha!”
Tạ Nhất Phỉ dẫn cậu vào phòng nhân viên, đưa đến một bộ đồng phục, sau khi giới thiệu với những người khác, cô dẫn cậu đến bàn tiếp tân.
“Em trước hãy ngồi ở đây, việc này rất dễ làm, chỉ cần nhận đặt bàn gì đó, có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.”
“Thế nhưng…” Tạ Nhất Minh không được tự nhiên kéo kéo y phục, sảnh trước đều là nữ không nha?
“Nhưng nhị cái gì! Yên tâm, những người này đều là học muội của chị, người tốt đó, họ sẽ chiếu cố em.”
“Như vậy không tốt lắm đâu? Em chỉ vừa vào làm…”
Tạ Nhất Phỉ đè cậu ngồi xuống, nói nhỏ bên tai: “Không có gì, chị họ em là ai cơ chứ. Hơn nữa gần đây con trai của ông chủ lại theo đuổi chị, có chút việc nhỏ thấy này thì đáng gì đâu.” Cô đứng thẳng dậy, vỗ vỗ vai cậu, đối với cô gái bên kia hô to: “Tiểu Tề, đây là em họ chị, em nhớ chiếu cố nha!”
Cô gái bên kia cười to: “Chị Phỉ yên tâm.”
“Vậy chị đi trước nhé. Tiểu Tạ có việc gì biết đến hỏi nha.”
“Uh, chị Phỉ Phỉ, gặp lại sau.”
Tạ Nhất Phỉ cất bước, bạn nhỏ Tiểu Tạ khẩn trương ngồi xuống sau bàn tiếp tân, cô gái tên Tiểu Tề liền đi lại đây, mỉm cười giới thiệu: “Chị là Tề Lệ Vân, em có thể gọi là chị Tề.”
“Uhm, chị Tề khỏe.”
“Lúc trước chị Phỉ có nhắc với chị về em đó nha, quả nhiên là một tiểu suất ca. Em vừa tốt nghiệp sao?”
“Uhm, em vừa mới tốt nghiệp.”
Nhìn cậu bé cứng ngắc trả lời, Tề Lệ Vân’Phốc’ một tiếng xùy cười, Tiểu Tạ này quả nhiên khả ái hệt như chị Phỉ đã nói, thật có cảm giác khiến cho người ta muốn véo một cái! Cô cười to đến bên cạnh cậu.“Em mới tới cái gì cũng chưa quen hết, để chị chỉ cho.”
“Uh.” Tạ Nhất Minh gật đầu, chứng tỏ bản tính ham học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook