Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!
Quyển 1 - Chương 9

Trần Tuyết tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều, trừng to mắt mà nhìn Đường Tiêu Mễ, thân hình có chút run rẩy, tựa hồ nghĩ đến những gì mình vừa nói, ánh mắt có chút tuyệt vọng.

“ Nếu như cô đã gọi ông ấy là ba rồi, vậy tôi thay ông ấy dạy dỗ cô, con gái ở bên ngoài không cần biến mình trở thành như vậy, cô nên cảm thấy may mắn, bởi vì hôm nay gặp phải tôi”

“ Bốp”

Lại một tiếng nữa vang lên, Trần Tuyết chỉ cảm thấy mình ù tai một hồi, cũng không thấy đau đớn

"Đường Kiếm cũng là tên cô có thể gọi sao?"

Thanh âm của Đường Tiêu Mễ ko lớn, nhưng lại truyền rõ ràng tới tai của Trần Tuyết

“ Bốp”

Lý Phong cảm thấy lòng mình có chút co quắp, đi theo Đường Tiêu Mễ 1 tuần lễ, nhìn qua cô có vẻ là cô gái rất ôn hòa, hôm nay thấy cô ấy nổi giận, rất có áp lực

“ Đây là tôi thay ông nội đánh cô, nếu cô cho là ông đối với tôi tốt như vậy, vậy câu lão già kia của cô, tôi không có đạo lý không thay ông nội hả giận”

Đường Tiêu Mễ cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt :

“ Tôi vốn ko cảm thấy bản thân có gì hơn người, nhưng hôm nay nghe cô nói như thế, tôi mới nhớ, cô họ Trần, tôi họ Đường, đây chính là khác nhau giữa chúng ta”

Trong lúc nhất thời, bên ngoài hành lang phòng rất an tĩnh, Lý Phong ko dám thở mạnh, nghĩ thầm chính mình cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, thế nào cũng bị cô bé này làm cho kinh hãi, không hổ là cháu gái của Đường Kiếm, uy thế này, chậc, chậc, chậc

“ Đường Tiêu Mễ?”

Thanh âm nhẹ nhàng của Phó Thụy Dương truyền đến, anh ta tựa hồ đang suy nghĩ cái tên này, bỗng nhiên cười sang sảng, đi tới trước mặt Tiêu Mễ, vẻ mặt lười biếng, khóe miệng hơi cong : “ Thì ra cô chính là Đường Tiêu Mễ”

Tiêu Mễ giật mình, chỉ cảm thấy đầu đầu đầy vạch đen, bây giờ cô trong trạng thái này, thật ra không muốn đối mặt với Phó Thụy Dương, làm như nửa ngày anh ta mới biết tên của cô, mới vừa rồi ở trong phòng, Nguyệt Như không phải cũng giới thiệu qua rồi sao, Tiêu Mễ thầm than một hơi, cô như vậy làm cho người ta không có ấn tượng, aiz, bây giờ thì tốt rồi, hình tượng bị phá hủy, nghĩ ko có ấn tượng cũng khó

“ Đi thôi”

Phó Thụy Dương rất tự nhiên nắm tay Đường Tiêu Mễ đi tới phòng bao. Đường Tiêu Mễ 1 phút trước vẫn còn rối rắm vì vấn đề hình tượng của mình, sau 1 phút đã ko cách nào suy tư, trong đầu chỉ lặp lại 1 ý niệm, người này đang nắm tay của cô a!.

Thời điểm Đường Tiêu Nễ lấy lại tình thần, Nguyệt Như đã đẩy cô vài cái, nhìn ánh mắt ân cần của cô ấy, chợt tỉnh ngộ, thầm mắng mình, đối tượng của bạn tốt, ko thể đùa giỡn a, cô bây giờ lại thèm thuồng đối tượng của bạn mình thích sao?. Nói đến Phó Thụy Dương, hồi cao trung là nhân vật phong vân, Nguyệt Như thường lôi cô đi xem anh ta chơi bóng rổ, đi xem anh ta thi biện luận, nhìn anh ta lớn lên đẹp trai, thông minh, sáng chói như ánh mặt trời, Nguyệt Như là một nữ sinh có tình tính tốt, cô ấy rất nhanh hòa nhập với đám người Phó Thụy Dương, cô cứ như vậy đứng bên người Phó Thụy Dương. Mặc dù khi bọn họ ở bên cạnh cũng ít nói chuyện với nhau

Nhưng là, Đường Tiêu Mễ phát hiện, cô thường nghĩ tới Phó Thụy Dương, anh ta cứ như vậy thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu cô, chơi bóng rổ, nụ cười tự tin, những giọt mồ hôi. Đó là lần đầu Đường Tiêu Mễ thích 1 người, nhàn nhạt trẻ trung, cô coi đó là bí mật nho nhỏ của mình, không nói với bất kì ai

Lần đó ở Kim Ưng, cũng là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp cô gặp lại anh, đã 9 năm rồi, thế nhưng, lại như cũ không thể làm anh động lòng

“ Tiêu Mễ, có phải có chỗ nào không thoải mái ko?”

Tay Nguyệt Như dán lên cái trán của cô, Tiêu Mễ nhìn Nguyệt Như, lại đột nhiên cảm thấy muốn khóc, vừa ngẩng đầu, lại vừa vặn chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phó Thụy Dương, Tiêu Mễ hận hận trừng trở lại, đúng là họa thủy, quả nhiên là họa thủy. Phó Thụy Dương nhất thời ko giải thích được, chỉ cảm thấy tối nay thật đặc sắc

Tụ hội ở thời điểm Tiêu Mễ lần thứ 218 nhìn đồng hồ cũng kết thúc, đoàn người lưu luyến ko nỡ chia tay, Đường Tiêu Mễ bi thống ngẩng đầu, còn tụ, còn lưu luyến ko rời nữa hả trời?. Loại tụ hội này vì sao lại đòi mạng như vậy a?

Đường Tiêu Mễ không đi cùng Nguyệt Như, một mình cưỡi xe đạp, hai vai đeo cái túi lớn, lảo đảo đi ra ngoài, tha thứ cho cô, không đạp xe nhiều năm rồi, cô say rồi, kĩ thuật cũng lảo đảo theo, so với đi bộ không nhanh hơn được bao nhiêu

“ Tin, tin”

Đang suy nghĩ, tiếng kèn xe sau lưng vang lên, Tiêu Mễ tự giác đem xe vào bên lề đường

“Tin, tin”

Chiếc xe đã lái xe đến bên cạnh Đường Tiêu Mễ, Tiêu Mễ có chút kì quái, thầm mắng người này có tật xấu à, lại cùng chạy song song với xe đạp nhỏ của cô

Cửa sổ xe dao động : "Đường Tiêu Mễ” Nghiễm nhiên là thanh âm của Phó Thụy Dương

Đường Tiêu Mễ ngơ ngác quay đầu nhìn người này, cười đẹp mắt như thế, dưới chân cũng không ý thức được tiếp tục đạp

“ Ai…” Câu tiếp theo của Phó Thụy Dương còn chưa kịp ra khỏi miệng thì :

“ A…”

tiếng thét chói tai phá vỡ bầu trời đêm, Phó Thụy Dương rung mình một cái, tại sao nhìn thân hình nhỏ nhắn như thế, mà giọng lại to như thế a?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương