Xin Chào, Chu Tiên Sinh!
-
Chương 38
Editor: Lạc Tâm Vũ
Một đêm kia, khi nửa đêm Chu Tư Mộ vẫn bị cha cậu lén cho đổi vị trí, mà còn là chuyển dời đến phòng trẻ bên cạnh. Cũng bắt đầu từ ngày đó, Chu Tu Lâm muốn hoàn toàn chặt đứt “Thói quen xấu” của cậu và ba mẹ cậu khi đi ngủ. Không có cách nào, ai bảo tuổi cậu còn nhỏ, không có năng lực phản kháng.
Hôm sau, việc vui của làng giải trí lia lịa. Tám giờ sáng, điện ảnh và truyền hình Tinh Mỹ tuyên bố thông tin, Mạc Dĩ Hằng đính hôn với bạn gái ngoài giới, hơn nữa còn kèm trên một tấm ảnh cưới. Fan của Triệu Hân Nhiên dieenndkdanleeequhydonn nổi giận, một nhóm đến cơ quan của Tinh Mỹ mắng chửi rộng rãi kẻ bạc tình Mạc Dĩ Hằng này, một nhóm đi Weibo của Triệu Hân Nhiên an ủi cô, để cho cô cố gắng.
Vài năm nay, Triệu Hân Nhiên quay mấy bộ phim truyền hình có tỉ lệ người xem TV cao, điện ảnh cũng là ít mà hoàn mỹ, diễn xuất trực tuyến, bắt được không ít fan. Hơn nữa ngày thường tốt bụng khiêm tốn, cũng nói chuyện yêu đương một hồi với Mạc Dĩ Hằng, rốt cuộc kết quả như thế này. Ngay cả quần chúng ăn dưa rối rít đứng bên phía cô, cảm thấy Mạc Dĩ Hằng đùa giỡn tình cảm của Triệu Hân Nhiên.
Không bao lâu, Triệu Hân Nhiên chủ động phát một cái Weibo.
【Khi cùng Mạc tiên sinh yêu nhau hai bên đều là chân tâm thật ý, không thể đi đến cuối cùng, là duyên phận chưa tới. Chúc Mạc tiên sinh hạnh phúc! Hơn nữa cũng mong ước mình tìm được hạnh phúc】
Triệu Hân Nhiên thật sự quá thông minh. Chia tay không làm được người yêu, nhưng vẫn có thể làm bạn bè. Cô không có bối cảnh, mai sau tuổi tác phát triển, dù sao vẫn muốn tiếp tục phấn đấu ở sự nghiệp diễn xuất. Bây giờ cô làm như vậy, về sau Mạc Dĩ Hằng cũng tâm còn thương mến với cô. Không thể không nói, trí tuệ tình cảm của Triệu Hân Nhiên so sánh với mấy năm trước, dường như thật sự biến thành một người khác.
Mà lúc này, Khương Hiểu lại nhận được một cái tin tức, là Triệu Hân Nhiên gửi tới.
“Khương Hiểu, lấy một thời gian chúng ta gặp mặt một lần đi, chị muốn nói vài lời với em.” Một câu nói, có thể thấy được đau khổ trong lòng.
Khương Hiểu lại nhìn cái Weibo kia đã không có cảm giác gì. Thật thật giả giả, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.
Sau đó vào lúc 10:10 giờ sáng, Weibo Tống Văn Dịch công bố tình cảm với Chu Nhất Nghiên.
【Gặp em thật vui mừng, quãng đời còn lại đều là em @ Chu Nhất Nghiên】trích dẫn Chu Nhất Nghiên.
Trong phút chốc, Weibo bùng nổ.
Mặc dù trước đó sớm tuôn ra tin tức, cũng không chống đỡ được chính miệng người trong cuộc chứng minh đến lại thêm mãnh liệt.
Phòng công tác sớm chờ cái thời điểm này rồi.
“Bình luận qua 10 vạn, kích qua 30 vạn rồi. Trời ạ….”
“Sao tôi không vào được…”
Theo trích dẫn của Weibo này, lượng bình luận càng ngày càng cao.
Khương Hiểu vuốt trán. Tống Văn Dịch kiên trì, cô sẽ không phản đối. Cô cũng chúc mừng cậu ta và Chu Nhất Nghiên từ trong lòng. Rất lâu, cô nói một câu, “Phòng công tác gửi chúc phúc.”
“Được. Chỉ là xem chừng phải đợi một lát, Weibo tê liệt rồi.”
Mọi người không khỏi bật cười, “Đau lòng anh trai kĩ thuật.”
Tuy là hai người công bố yêu nhau, nhưng fan của Tống Văn Dịch cũng rất không thừa nhận*. Nhiều fan chạy đến Weibo của Chu Nhất Nghiên nhắn lại, hi vọng bọn họ sớm chia tay một chút.
*Nguyên văn của nó là “mãi trướng” (买账), nhưng theo Baidu, từ này thể hiện sự tôn trọng, thừa nhận hoặc không chịu được sức mạnh của người khác nên mình để vậy cho dễ hiểu
Một vài fan điên cuồng của Tống Văn Dịch thành lập “Liên minh phản đối tình yêu của Tống Chu”, bắt đầu tiến hành đào chuyện xấu của Chu Nhất Nghiên, ví dụ như trung học thành tích cô ta trung bình, điểm thi dieendaanleequuydonn vào trường cao đẳng bình thường, đâu có là học bá gì, đi du học nước ngoài.
Liên minh còn truyền đến một đoạn video của Chu Nhất Nghiên tham gia thi hát lớp 11, video dài đến mười phút.
Nửa đoạn video trước Chu Nhất Nghiên biểu diễn《 Thành toàn 》, đoạn sau là《Tonight i feel close to you》của cô và Lâm Vu, hai nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng, tết tóc đuôi ngựa, âm thanh tốt đẹp, không kém chuẩn âm chút nào.
Trước sau đối lập rõ nét, chủ đề đã bị kéo sai lệch trong phút chốc.
【Hai nữ sinh phía sau thật xinh đẹp! 】
【Hát thật dễ nhe! 】
【Cô bé thật đáng yêu! Hâm mộ tình bạn như vậy! 】
…..
Sau đó có người trả lời: Lợi hại! Đây là sân hoa khóa XX của viện y đại học B!
Có người trả lời: Học tỷ trung học! Trước đây từng tình cờ gặp ở trường! Nói một câu, người hai vị học tỷ siêu đẹp. Ca hát nghe hay bất ngờ.
Khi Khương Hiểu thấy, cái video kia đã có một vạn lượng chuyển đi. Có thể tưởng tượng ra, Chu Nhất Nghiên chắc phải nổi giận rồi. Ngày tốt của cô ta, lại bị cô và Lâm Vu đoạt danh tiếng. Khương Hiểu chỉ cảm thấy thái dương nhảy dựng, là duyên hay nợ hả!
Rất nhiều người nhìn thấy video này, ngay cả Tấn Trọng Bắc đều đã gửi tin đến cho cô, hỏi cô: Khương Hiểu, có phải cô cân nhắc chuyển đường diễn rồi hả?
Khương Hiểu trả lời với một nét mặt không biết làm sao: Thầy Tấn, anh về?
Đoạn thời gian trước Tấn Trọng Bắc vội vàng quay một bộ phim điện ảnh tặng quà, trên mạng nói anh ta đã hơ khô thẻ tre rồi.
Tấn Trọng Bắc: Đúng vậy. Hôm nay thật náo nhiệt. Có cơ hội tôi muốn mời cô hát ca khúc chủ đề rồi.
Khương Hiểu: Thầy Tấn, tôi đây trình độ nghiệp dư sao có thể hát ca khúc chủ đề.
Tấn Trọng Bắc: Khương Hiểu, khi nào thì cô mời ăn lẩu?
Bữa ăn lẩu này là lúc trước cô khách khí nói một câu, không ngờ anh ta còn nhớ.
Khương Hiểu có chút xấu hổ, “Cuối tuần tôi muốn đi Ảnh Thị Thành, chờ tôi trở lại sẽ hẹn anh?”
Tấn Trọng Bắc: Có thể.
Khương Hiểu: Bên kia thư viện thành phố mở một quán lẩu, là một ông chủ Trùng Khánh mở, mùi vị rất chính thống.
Tấn Trọng Bắc: Vậy tôi rất mong đợi.
Trong lúc đó quan hệ của Khương Hiểu và Tấn Trọng Bắc thật kì diệu, cũng vừa là thầy vừa là bạn. Duyên phận ngắn ngủi của 《 Thịnh thế thiên hạ 》năm đó, ngược lại thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ sau này.
Tấn Trọng Bắc đi xuống từ trên lầu, Tấn Thù Ngôn còn ở trong phòng khách. Mấy ngày nay tâm tình tiểu nha đầu vẫn rầu rĩ không vui, công việc đều dừng lại.
“Ngôn Ngôn___”
“Anh____”
Tấn Trọng Bắc đi đến bên cạnh cô, “Đang làm gì?”
Tấn Thù Ngôn không giấu diếm, đây là cô làm tin vắn vì Chu Tu Lâm, tất cả bên trên đều là tin tức của Chu Tu Lâm.
Tấn Trọng Bắc cảm thán, “Nha đầu ngốc.”
Tấn Thù Ngôn rũ đầu xuống, nước mắt tí tách rơi xuống. “Anh, em thật sự rất khó chịu. Em vẫn cho là anh ấy vội vàng sự nghiệp mới không yêu đương. Nhưng đâu nghĩ đến anh ấy cũng có con rồi. Trước kia chị Trình Ảnh cổ vũ em, bày tỏ với anh ấy sớm một chút, em nên sớm một chút có phái sẽ có hi vọng hay không hả?”
Tấn Trọng Bắc ôm lấy vai cô, “Ngôn Ngôn, em còn nhỏ, rất nhiều việc em vẫn còn không hiểu.”
Tấn Thù Ngôn lắc đầu, “Em hiểu, em và anh Chu là không thể rồi.”
Tấn Trọng Bắc vỗ vỗ cô, “Nha đầu ngốc. Chỉ có thể nói em và Chu Tu Lâm không có duyên phận.”
Tấn Thù Ngôn khóc hu hu, thảm thương như vậy giống như khi còn bé đã đánh mất món đồ chơi yêu thích. “Trước em còn tưởng rằng anh ấy và trợ lí Khương Hiểu của anh ấy có mờ ám.”
Tấn Trọng Bắc sững sờ, “Em nhận biết Khương Hiểu?”
Tấn Thù Ngôn khụt khà khụt khịt, “Lần trước từng gặp mặt.”
Tấn Thù Ngôn liếm liếm khóe miệng, “Trò chuyện gì?”
Tấn Thù Ngôn oan ức nói: “Tùy tiện nói vài câu, bây giờ cô ấy cũng không phải là trợ lí của anh Chu. Nói cái gì nữa cũng không có ích.”
Tấn Trọng Bắc xoa xoa đầu của cô, “Đừng khó chịu, anh rút thời gian đi chơi vài ngày cùng em. Cha và dì Lương Nguyệt thấy được sẽ đau lòng.”
Tấn Thù Ngôn không tình nguyện đáp lại một tiếng. “Anh, anh có cảm thấy Khương Hiểu rất giống mẹ khi tuổi còn trẻ không?”
Tấn Trọng Bắc nhíu mày, “Hả? Nói như thế nào?”
Tấn Thù Ngôn cắn khóe môi, “Chính là mẹ lúc tuổi còn trẻ. Chao ôi, anh có biết, khuôn mặt mẹ không phải từng xúc động sao? Trước em thấy ảnh chụp của mẹ lúc tuổi còn trẻ, cảm thấy Khương Hiểu có chút giống mẹ. Nhưng mà, Khương Hiểu lại có chút giống Hạ Lam.”
Mi tâm Tấn Trọng Bắc nhăn lại, “Rất nhiều người làng giải trí lớn lên giống nhau.”
“Đúng vậy. Tiếc là Khương Hiểu không làm diễn viên, nếu không có thể tìm cô ấy diễn mẹ lúc tuổi còn trẻ.”
Tấn Trọng Bắc không nói gì nữa, thúc giục cô nhanh đi rửa mặt.
Buổi chiều, Tưởng Cần đến phòng làm việc, cho anh kí giấy tờ xong, hỏi: “Chu tổng, người xem đến video chưa?”
“Video gì?” Chu Tu Lâm rất ít chơi Weibo, đương nhiên sẽ không biết.
“Chu tiểu thư và phu nhân lúc tuổi còn trẻ, không ngờ phu nhân hát dễ nghe như vậy.” Tưởng Cần cảm khái, lại nhìn vẻ mặt của Chu Tu Lâm, anh ta kinh ngạc, “Chu tổng, ngài sẽ không chưa từng nghe phu nhân hát qua chứ?”
Chu Tu Lâm chỉ nghe qua Khương Hiểu hát đồng ca. Anh mở Weibo, đây là tôi đăng kí khi Weibo vừa mới thịnh hành mấy năm, 0 chú ý, 6 cái fan, đoán chứng là Weibo bố trí fan giả. Tìm tên của Chu Nhất Nghiên, lại tìm được video. Nghe xong một lần từ đầu đến cuối, khóe miệng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nổi lên ý cười không ý thức được. Bây giờ rốt cuộc cũng biết, nhà hí kịch nhỏ trong nhà hát hoàn mỹ dễ nghe di truyền ai rồi.
Đáng tiếc, hơn ba năm rồi, dường như cô chưa từng đứng đứng đắn đắn hát qua ở trước mặt anh.
Chu Tu Lâm cười khẽ, cầm điện thoại di động ra, gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Khương Hiểu vội vàng sứt đầu mẻ trán, nhận điện thoại của anh.
Chu Tu Lâm: “Chu phu nhân, em định lúc nào hát vì anh một bài hát?”
Khương Hiểu biết anh nhất định xem qua video rồi, cô híp mắt nhìn bó hoa foget me not* màu tím trong bình hoa kia. Chợt nghĩ tới một bài thơ___ở góc vắng lặng, nó vì anh nói với em. (Từ Chí Ma《 Forget me not 》)
*Hoa fogot me not: Cây “Forget Me Not” còn gọi là cây hoa Thủy Chung, hoa Đôm Đốm Tím, hoa Lưu Ly, hoa Bâng Khuâng hay hoa Lỗ Bì. Forget me not có hoa màu xanh, trắng, tím, hoặc vàng, nhưng phổ biến là màu xanh hay tím violet đặc trưng (ở Đà Lạt). Forget me not thường được cắm chung hoặc làm nền cho các loại hoa khác, đem lại cảm giác trữ tình và êm dịu. Tiếng Anh gọi là forget me not có nghĩa là: xin đừng quên tôi. Biết tên rồi thì không một ai là không chú ý đến hoa. Hoa đã trở thành nguồn thơ, nguồn gợi cảm của bao người về tình bạn, tình yêu nam nữ, tình cảm của anh em.
Khương Hiểu ngậm khóe miệng, ngâm hát nhàn nhạt:
Thích anh
Đôi mắt cảm động lòng người tiếng hát lại càng mê người
Mong có thể vuốt ve anh nữa
Khuôn mặt đáng yêu kia tay trong tay nói những lời mơ mộng
Giống như em và anh ngày hôm qua
Là tiếng Quảng Đông, Chu Tu Lâm cũng không hiểu ý nghĩa lời bài hát, chỉ là anh biết cô hát rất êm tai. “Rất êm tai, tuy nhiên anh nghe không hiểu. Bài hát này tên là gì?”
Khương Hiểu liếm liếm khóe miệng, tim đập bùm bùm, thật sự kì lạ, rõ ràng bọn họ đều là vợ chồng, tại sao tim cô còn có thể đập rộn lên.” 《 Thích anh 》
“Hả?”
“《 Thích anh 》, tên bài hát.”
Chu Tu Lâm cười: “Cảm ơn sự yêu thích của em.” Anh cất tiếng nói. “Rốt cuộc em có bao nhiêu bí mật anh không biết? Tình yêu____”
Một nơi khác của điện thoại, Khương Hiểu im lặng trong phút chốc, ngâm nga một bài hát, “Em có rất nhiều bí mật nhỏ, sẽ không nói cho anh, sẽ không nói cho anh…”
Chu Tu Lâm nở nụ cười, đây là một bài hát Chu Tư Mộ thích hát, thường phe phẩy cái đuôi nhỏ ở nhà, tới tới lui lui cũng là bài hát này, anh hắng hắng cổ họng, “Trợ lí Khương, hôm này thuận tiện cùng đi đón Chu Tư Mộ không?”
Khương Hiểu thu hồi vẻ mặt, “Chờ em mười phút, em còn có chút việc.”
Chu Tu Lâm đáp lại một tiếng, “Chỗ cũ không gặp không về.”
Khương Hiểu: “…” Sao có loại cảm giác bỏ trốn.
Chu Tu Lâm tự mình mở một chiếc xe khác không thường mở ra, hai người xuất phát đi nhà trẻ. Khương Hiểu đi xuống đón Tiểu Đậu Nha.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà trẻ, lần trước là khi chọn lựa nhà trẻ đến tham quan.
Hôm nay bọn họ tới hơi muộn, phần lớn trẻ con đều được đón đi.
Khương Hiểu đi vào, xuyên thấu qua dải tường thủy tinh, nhìn thấy Tiểu Đậu Nha ngồi cùng một chỗ với một cô bé, Tiểu Đậu Nha đang cầm sách ra vẻ thông thạo, cô bé nghe chăm chú.
Khương Hiểu chào hỏi với cô giáo một tiếng, nhẹ nhàng đi vào. Đi vào nghe được giọng nói trong trẻo của con cô.
“Nòng nọc nhỏ vừa thấy được ếch bốn chân, sợ tới mức oa oa khóc lớn. Ếch mẹ và nó không giống nhau chút nào! Nhất định không phải là mẹ của bọn nó. Nghĩ sai rồi, nghĩ sai rồi. Nòng nọc nhỏ bơi a bơi. Không tìm được mẹ làm sao bây giờ? Bọn nó đau lòng mà hát lên____trên đời chỉ có mẹ tốt, con của mẹ như một vật báu…” Tay nhỏ của cậu còn chỉ vào chữ trên sách, giống như những chữ này cậu đều đã thật sự nhận biết. Rõ ràng không biết được mấy chữ. Rốt cuộc ai cho nó tự tin?
Khương Hiểu khẽ ho nhẹ một tiếng.
Hai bạn nhỏ quay đầu lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tư Mộ tràn đầy kinh ngạc, “Đóa Đóa, mình tìm được mẹ mình rồi.”
Bạn nhỏ gọi là Đóa Đóa kia xấu hổ nhìn Khương Hiểu, “Chu Tư Mộ, chúc mừng cậu.”
Khương Hiểu: “…”
Chu Tư Mộ ôm chân của cô, “Mẹ, con tìm mẹ rất lâu rất lâu, con thật sự rất nhớ mẹ.”
Khương Hiểu: “Bảo bối, cuối cùng mẹ tìm được con, chúng ta về nhà đi.”
Chu Tư Mộ gật cái đầu nhỏ, “Đóa Đóa, mình đi trước. Chờ mình học câu chuyện mới, nói tiếp cho cậu nghe.”
Bạn nhỏ Đóa Đóa phối hợp ừ một tiếng.
Khương Hiểu cười, “Vậy chúng ta đi về trước, sau này có thời gian đến nhà chúng ta làm khách có được không?”
Đóa Đóa khéo léo: “Cô, cháu hỏi mẹ cháu mới có thể nói cho cô biết.”
“Được nha.” Khương Hiểu sờ sờ đuôi sam của bé, cô bé thật đáng yêu. Chu Tu Lâm nói qua, anh muốn một đứa con gái.
Chu Tư Mộ nắm tay cô, dọc đường hoạt bát, “Mẹ, sao mẹ tới đón con?”
Khương Hiểu cười: “Hôm nay mẹ tan ca sớm.”
Chu Tư Mộ nâng đầu nhỏ, “Con thích mẹ tới đón con.”
Khóe miệng Khương Hiểu lộ ra ý cười, “Công việc mẹ không vội vàng sẽ đón con.” Khi còn bé, vô số lần cô từng tưởng tượng, có một ngày, mẹ cô có thể tới đón cô, cho dù một lần cũng được, cuối cùng cô cả đời này, cũng không có cơ hội như vậy.
Sau khi lên xe, Tiểu Đậu Nha lại lời ngon tiếng ngọt mấy câu với Chu Tu Lâm, “Ba, cô giáo nói trẻ em phải chia nuôi (chia sẻ)*.”
Chu Tu Lâm hỏi: “Con muốn chia nuôi (chia sẻ)* cái gì?”
Tiểu Đậu Nha toét góc miệng, “Con muốn cho mỗi bạn nhỏ chia nuôi* một xe lửa Thomas, chúng con có thể lái xe cùng nhau rồi.”
Chu Tu Lâm liếc mắt nhìn cậu, “Là con muốn đi. Còn nữa, cô giáo các con nói chính là chia sẻ, không phải là chia nuôi.”
*Ở đây chia nuôi theo âm Hán Việt là phân dưỡng, chia sẻ là phân hưởng. Mình nghĩ là hai từ hỏi giống nhau nên bạn nhỏ Chu Tư Mộ của chúng ta đã nhầm lẫn.
Khương Hiểu hé miệng cười, nói với Chu Tu Lâm: “Năng lực ngôn ngữ của Tiểu Đậu Nha dường như rất tốt, đi học mấy ngày, cảm thấy lại không giống nhau.”
Tiểu Đậu Nha chợt kéo tay Khương Hiểu, “Mẹ___”
“Ừ?”
“Sau này mẹ đến nhà trẻ không được gọi con Tiểu Đậu Nha nữa.”
Khương Hiểu khó hiểu.
“Trong khay của lớp học chúng con trồng một chậu mầm đậu*, con không muốn làm mầm đậu. Bạn nhỏ sẽ cười nhạo con.” Cậu nháy đôi mắt mình, giọng nói mềm nhũn.
*Đậu Nha là mầm đậu đó ^.^
Khương Hiểu buồn cười, “Được, mẹ chỉ gọi ở trong nhà. Bảo đảm không để bạn nhỏ khác biết.” Tiểu tử thối cũng biết xấu hổ. Tên Tiểu Đậu Nha làm sao! Rõ ràng rất đáng yêu!
Tiểu Đậu Nha vui mừng bắt đầu ngâm nga hát, chỉ chốc lát sau còn nói thêm, “Mẹ, Đóa Đóa nói thứ bảy cậu ấy muốn đi chơi nhà bà ngoại, bà cậu ấy dinendian.lơqid]on sẽ mua cho cậu ấy gà con. Cậu ấy nói về đưa con một con gà con. Hình như nhà bà ngoại chơi rất vui. Mẹ, con cũng muốn đi chơi trong nhà bà, mà sao dường như con chưa từng thấy qua bà ngoại của con? Bà của con đi đâu vậy?”
Nụ cười trên mặt Khương Hiểu liền ngưng trệ trong nháy mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đậu Nha: Ba, mẹ ăn cơm chung với ai?
Chu Tu Lâm: Mẹ….Đồng nghiệp.
Tiểu Đậu Nha: Là chú hay là cô?
Chu Tu Lâm: ….Chú.
Tiểu Đậu Nha: Ba, ba phải cẩn thận rồi. Mẹ con xinh đẹp như thế, ngộ nhỡ chú muốn theo đuổi mẹ làm thế nào?
Chu Tu Lâm: Chuyện con lo lắng cũng thật nhiều.
******
Hơn một tháng vừa qua, bởi vì thời gian dài với máy tính, xương cổ lại bắt đầu khó chịu.
Hai giờ không phải bất ngờ, giữ gìn đổi mới mỗi ngày thôi.
Các cô gái, các bạn cũng ít chơi điện thoại chút, bình thường làm tập thể dục phần cổ nhiều. Bệnh xương cổ thực sự rất dễ gặp nạn rồi.
Chương có 88 cái bao lì xì, chị Mạn đưa các bạn vào mùa đông ấm áp~
Một đêm kia, khi nửa đêm Chu Tư Mộ vẫn bị cha cậu lén cho đổi vị trí, mà còn là chuyển dời đến phòng trẻ bên cạnh. Cũng bắt đầu từ ngày đó, Chu Tu Lâm muốn hoàn toàn chặt đứt “Thói quen xấu” của cậu và ba mẹ cậu khi đi ngủ. Không có cách nào, ai bảo tuổi cậu còn nhỏ, không có năng lực phản kháng.
Hôm sau, việc vui của làng giải trí lia lịa. Tám giờ sáng, điện ảnh và truyền hình Tinh Mỹ tuyên bố thông tin, Mạc Dĩ Hằng đính hôn với bạn gái ngoài giới, hơn nữa còn kèm trên một tấm ảnh cưới. Fan của Triệu Hân Nhiên dieenndkdanleeequhydonn nổi giận, một nhóm đến cơ quan của Tinh Mỹ mắng chửi rộng rãi kẻ bạc tình Mạc Dĩ Hằng này, một nhóm đi Weibo của Triệu Hân Nhiên an ủi cô, để cho cô cố gắng.
Vài năm nay, Triệu Hân Nhiên quay mấy bộ phim truyền hình có tỉ lệ người xem TV cao, điện ảnh cũng là ít mà hoàn mỹ, diễn xuất trực tuyến, bắt được không ít fan. Hơn nữa ngày thường tốt bụng khiêm tốn, cũng nói chuyện yêu đương một hồi với Mạc Dĩ Hằng, rốt cuộc kết quả như thế này. Ngay cả quần chúng ăn dưa rối rít đứng bên phía cô, cảm thấy Mạc Dĩ Hằng đùa giỡn tình cảm của Triệu Hân Nhiên.
Không bao lâu, Triệu Hân Nhiên chủ động phát một cái Weibo.
【Khi cùng Mạc tiên sinh yêu nhau hai bên đều là chân tâm thật ý, không thể đi đến cuối cùng, là duyên phận chưa tới. Chúc Mạc tiên sinh hạnh phúc! Hơn nữa cũng mong ước mình tìm được hạnh phúc】
Triệu Hân Nhiên thật sự quá thông minh. Chia tay không làm được người yêu, nhưng vẫn có thể làm bạn bè. Cô không có bối cảnh, mai sau tuổi tác phát triển, dù sao vẫn muốn tiếp tục phấn đấu ở sự nghiệp diễn xuất. Bây giờ cô làm như vậy, về sau Mạc Dĩ Hằng cũng tâm còn thương mến với cô. Không thể không nói, trí tuệ tình cảm của Triệu Hân Nhiên so sánh với mấy năm trước, dường như thật sự biến thành một người khác.
Mà lúc này, Khương Hiểu lại nhận được một cái tin tức, là Triệu Hân Nhiên gửi tới.
“Khương Hiểu, lấy một thời gian chúng ta gặp mặt một lần đi, chị muốn nói vài lời với em.” Một câu nói, có thể thấy được đau khổ trong lòng.
Khương Hiểu lại nhìn cái Weibo kia đã không có cảm giác gì. Thật thật giả giả, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.
Sau đó vào lúc 10:10 giờ sáng, Weibo Tống Văn Dịch công bố tình cảm với Chu Nhất Nghiên.
【Gặp em thật vui mừng, quãng đời còn lại đều là em @ Chu Nhất Nghiên】trích dẫn Chu Nhất Nghiên.
Trong phút chốc, Weibo bùng nổ.
Mặc dù trước đó sớm tuôn ra tin tức, cũng không chống đỡ được chính miệng người trong cuộc chứng minh đến lại thêm mãnh liệt.
Phòng công tác sớm chờ cái thời điểm này rồi.
“Bình luận qua 10 vạn, kích qua 30 vạn rồi. Trời ạ….”
“Sao tôi không vào được…”
Theo trích dẫn của Weibo này, lượng bình luận càng ngày càng cao.
Khương Hiểu vuốt trán. Tống Văn Dịch kiên trì, cô sẽ không phản đối. Cô cũng chúc mừng cậu ta và Chu Nhất Nghiên từ trong lòng. Rất lâu, cô nói một câu, “Phòng công tác gửi chúc phúc.”
“Được. Chỉ là xem chừng phải đợi một lát, Weibo tê liệt rồi.”
Mọi người không khỏi bật cười, “Đau lòng anh trai kĩ thuật.”
Tuy là hai người công bố yêu nhau, nhưng fan của Tống Văn Dịch cũng rất không thừa nhận*. Nhiều fan chạy đến Weibo của Chu Nhất Nghiên nhắn lại, hi vọng bọn họ sớm chia tay một chút.
*Nguyên văn của nó là “mãi trướng” (买账), nhưng theo Baidu, từ này thể hiện sự tôn trọng, thừa nhận hoặc không chịu được sức mạnh của người khác nên mình để vậy cho dễ hiểu
Một vài fan điên cuồng của Tống Văn Dịch thành lập “Liên minh phản đối tình yêu của Tống Chu”, bắt đầu tiến hành đào chuyện xấu của Chu Nhất Nghiên, ví dụ như trung học thành tích cô ta trung bình, điểm thi dieendaanleequuydonn vào trường cao đẳng bình thường, đâu có là học bá gì, đi du học nước ngoài.
Liên minh còn truyền đến một đoạn video của Chu Nhất Nghiên tham gia thi hát lớp 11, video dài đến mười phút.
Nửa đoạn video trước Chu Nhất Nghiên biểu diễn《 Thành toàn 》, đoạn sau là《Tonight i feel close to you》của cô và Lâm Vu, hai nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng, tết tóc đuôi ngựa, âm thanh tốt đẹp, không kém chuẩn âm chút nào.
Trước sau đối lập rõ nét, chủ đề đã bị kéo sai lệch trong phút chốc.
【Hai nữ sinh phía sau thật xinh đẹp! 】
【Hát thật dễ nhe! 】
【Cô bé thật đáng yêu! Hâm mộ tình bạn như vậy! 】
…..
Sau đó có người trả lời: Lợi hại! Đây là sân hoa khóa XX của viện y đại học B!
Có người trả lời: Học tỷ trung học! Trước đây từng tình cờ gặp ở trường! Nói một câu, người hai vị học tỷ siêu đẹp. Ca hát nghe hay bất ngờ.
Khi Khương Hiểu thấy, cái video kia đã có một vạn lượng chuyển đi. Có thể tưởng tượng ra, Chu Nhất Nghiên chắc phải nổi giận rồi. Ngày tốt của cô ta, lại bị cô và Lâm Vu đoạt danh tiếng. Khương Hiểu chỉ cảm thấy thái dương nhảy dựng, là duyên hay nợ hả!
Rất nhiều người nhìn thấy video này, ngay cả Tấn Trọng Bắc đều đã gửi tin đến cho cô, hỏi cô: Khương Hiểu, có phải cô cân nhắc chuyển đường diễn rồi hả?
Khương Hiểu trả lời với một nét mặt không biết làm sao: Thầy Tấn, anh về?
Đoạn thời gian trước Tấn Trọng Bắc vội vàng quay một bộ phim điện ảnh tặng quà, trên mạng nói anh ta đã hơ khô thẻ tre rồi.
Tấn Trọng Bắc: Đúng vậy. Hôm nay thật náo nhiệt. Có cơ hội tôi muốn mời cô hát ca khúc chủ đề rồi.
Khương Hiểu: Thầy Tấn, tôi đây trình độ nghiệp dư sao có thể hát ca khúc chủ đề.
Tấn Trọng Bắc: Khương Hiểu, khi nào thì cô mời ăn lẩu?
Bữa ăn lẩu này là lúc trước cô khách khí nói một câu, không ngờ anh ta còn nhớ.
Khương Hiểu có chút xấu hổ, “Cuối tuần tôi muốn đi Ảnh Thị Thành, chờ tôi trở lại sẽ hẹn anh?”
Tấn Trọng Bắc: Có thể.
Khương Hiểu: Bên kia thư viện thành phố mở một quán lẩu, là một ông chủ Trùng Khánh mở, mùi vị rất chính thống.
Tấn Trọng Bắc: Vậy tôi rất mong đợi.
Trong lúc đó quan hệ của Khương Hiểu và Tấn Trọng Bắc thật kì diệu, cũng vừa là thầy vừa là bạn. Duyên phận ngắn ngủi của 《 Thịnh thế thiên hạ 》năm đó, ngược lại thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ sau này.
Tấn Trọng Bắc đi xuống từ trên lầu, Tấn Thù Ngôn còn ở trong phòng khách. Mấy ngày nay tâm tình tiểu nha đầu vẫn rầu rĩ không vui, công việc đều dừng lại.
“Ngôn Ngôn___”
“Anh____”
Tấn Trọng Bắc đi đến bên cạnh cô, “Đang làm gì?”
Tấn Thù Ngôn không giấu diếm, đây là cô làm tin vắn vì Chu Tu Lâm, tất cả bên trên đều là tin tức của Chu Tu Lâm.
Tấn Trọng Bắc cảm thán, “Nha đầu ngốc.”
Tấn Thù Ngôn rũ đầu xuống, nước mắt tí tách rơi xuống. “Anh, em thật sự rất khó chịu. Em vẫn cho là anh ấy vội vàng sự nghiệp mới không yêu đương. Nhưng đâu nghĩ đến anh ấy cũng có con rồi. Trước kia chị Trình Ảnh cổ vũ em, bày tỏ với anh ấy sớm một chút, em nên sớm một chút có phái sẽ có hi vọng hay không hả?”
Tấn Trọng Bắc ôm lấy vai cô, “Ngôn Ngôn, em còn nhỏ, rất nhiều việc em vẫn còn không hiểu.”
Tấn Thù Ngôn lắc đầu, “Em hiểu, em và anh Chu là không thể rồi.”
Tấn Trọng Bắc vỗ vỗ cô, “Nha đầu ngốc. Chỉ có thể nói em và Chu Tu Lâm không có duyên phận.”
Tấn Thù Ngôn khóc hu hu, thảm thương như vậy giống như khi còn bé đã đánh mất món đồ chơi yêu thích. “Trước em còn tưởng rằng anh ấy và trợ lí Khương Hiểu của anh ấy có mờ ám.”
Tấn Trọng Bắc sững sờ, “Em nhận biết Khương Hiểu?”
Tấn Thù Ngôn khụt khà khụt khịt, “Lần trước từng gặp mặt.”
Tấn Thù Ngôn liếm liếm khóe miệng, “Trò chuyện gì?”
Tấn Thù Ngôn oan ức nói: “Tùy tiện nói vài câu, bây giờ cô ấy cũng không phải là trợ lí của anh Chu. Nói cái gì nữa cũng không có ích.”
Tấn Trọng Bắc xoa xoa đầu của cô, “Đừng khó chịu, anh rút thời gian đi chơi vài ngày cùng em. Cha và dì Lương Nguyệt thấy được sẽ đau lòng.”
Tấn Thù Ngôn không tình nguyện đáp lại một tiếng. “Anh, anh có cảm thấy Khương Hiểu rất giống mẹ khi tuổi còn trẻ không?”
Tấn Trọng Bắc nhíu mày, “Hả? Nói như thế nào?”
Tấn Thù Ngôn cắn khóe môi, “Chính là mẹ lúc tuổi còn trẻ. Chao ôi, anh có biết, khuôn mặt mẹ không phải từng xúc động sao? Trước em thấy ảnh chụp của mẹ lúc tuổi còn trẻ, cảm thấy Khương Hiểu có chút giống mẹ. Nhưng mà, Khương Hiểu lại có chút giống Hạ Lam.”
Mi tâm Tấn Trọng Bắc nhăn lại, “Rất nhiều người làng giải trí lớn lên giống nhau.”
“Đúng vậy. Tiếc là Khương Hiểu không làm diễn viên, nếu không có thể tìm cô ấy diễn mẹ lúc tuổi còn trẻ.”
Tấn Trọng Bắc không nói gì nữa, thúc giục cô nhanh đi rửa mặt.
Buổi chiều, Tưởng Cần đến phòng làm việc, cho anh kí giấy tờ xong, hỏi: “Chu tổng, người xem đến video chưa?”
“Video gì?” Chu Tu Lâm rất ít chơi Weibo, đương nhiên sẽ không biết.
“Chu tiểu thư và phu nhân lúc tuổi còn trẻ, không ngờ phu nhân hát dễ nghe như vậy.” Tưởng Cần cảm khái, lại nhìn vẻ mặt của Chu Tu Lâm, anh ta kinh ngạc, “Chu tổng, ngài sẽ không chưa từng nghe phu nhân hát qua chứ?”
Chu Tu Lâm chỉ nghe qua Khương Hiểu hát đồng ca. Anh mở Weibo, đây là tôi đăng kí khi Weibo vừa mới thịnh hành mấy năm, 0 chú ý, 6 cái fan, đoán chứng là Weibo bố trí fan giả. Tìm tên của Chu Nhất Nghiên, lại tìm được video. Nghe xong một lần từ đầu đến cuối, khóe miệng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nổi lên ý cười không ý thức được. Bây giờ rốt cuộc cũng biết, nhà hí kịch nhỏ trong nhà hát hoàn mỹ dễ nghe di truyền ai rồi.
Đáng tiếc, hơn ba năm rồi, dường như cô chưa từng đứng đứng đắn đắn hát qua ở trước mặt anh.
Chu Tu Lâm cười khẽ, cầm điện thoại di động ra, gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Khương Hiểu vội vàng sứt đầu mẻ trán, nhận điện thoại của anh.
Chu Tu Lâm: “Chu phu nhân, em định lúc nào hát vì anh một bài hát?”
Khương Hiểu biết anh nhất định xem qua video rồi, cô híp mắt nhìn bó hoa foget me not* màu tím trong bình hoa kia. Chợt nghĩ tới một bài thơ___ở góc vắng lặng, nó vì anh nói với em. (Từ Chí Ma《 Forget me not 》)
*Hoa fogot me not: Cây “Forget Me Not” còn gọi là cây hoa Thủy Chung, hoa Đôm Đốm Tím, hoa Lưu Ly, hoa Bâng Khuâng hay hoa Lỗ Bì. Forget me not có hoa màu xanh, trắng, tím, hoặc vàng, nhưng phổ biến là màu xanh hay tím violet đặc trưng (ở Đà Lạt). Forget me not thường được cắm chung hoặc làm nền cho các loại hoa khác, đem lại cảm giác trữ tình và êm dịu. Tiếng Anh gọi là forget me not có nghĩa là: xin đừng quên tôi. Biết tên rồi thì không một ai là không chú ý đến hoa. Hoa đã trở thành nguồn thơ, nguồn gợi cảm của bao người về tình bạn, tình yêu nam nữ, tình cảm của anh em.
Khương Hiểu ngậm khóe miệng, ngâm hát nhàn nhạt:
Thích anh
Đôi mắt cảm động lòng người tiếng hát lại càng mê người
Mong có thể vuốt ve anh nữa
Khuôn mặt đáng yêu kia tay trong tay nói những lời mơ mộng
Giống như em và anh ngày hôm qua
Là tiếng Quảng Đông, Chu Tu Lâm cũng không hiểu ý nghĩa lời bài hát, chỉ là anh biết cô hát rất êm tai. “Rất êm tai, tuy nhiên anh nghe không hiểu. Bài hát này tên là gì?”
Khương Hiểu liếm liếm khóe miệng, tim đập bùm bùm, thật sự kì lạ, rõ ràng bọn họ đều là vợ chồng, tại sao tim cô còn có thể đập rộn lên.” 《 Thích anh 》
“Hả?”
“《 Thích anh 》, tên bài hát.”
Chu Tu Lâm cười: “Cảm ơn sự yêu thích của em.” Anh cất tiếng nói. “Rốt cuộc em có bao nhiêu bí mật anh không biết? Tình yêu____”
Một nơi khác của điện thoại, Khương Hiểu im lặng trong phút chốc, ngâm nga một bài hát, “Em có rất nhiều bí mật nhỏ, sẽ không nói cho anh, sẽ không nói cho anh…”
Chu Tu Lâm nở nụ cười, đây là một bài hát Chu Tư Mộ thích hát, thường phe phẩy cái đuôi nhỏ ở nhà, tới tới lui lui cũng là bài hát này, anh hắng hắng cổ họng, “Trợ lí Khương, hôm này thuận tiện cùng đi đón Chu Tư Mộ không?”
Khương Hiểu thu hồi vẻ mặt, “Chờ em mười phút, em còn có chút việc.”
Chu Tu Lâm đáp lại một tiếng, “Chỗ cũ không gặp không về.”
Khương Hiểu: “…” Sao có loại cảm giác bỏ trốn.
Chu Tu Lâm tự mình mở một chiếc xe khác không thường mở ra, hai người xuất phát đi nhà trẻ. Khương Hiểu đi xuống đón Tiểu Đậu Nha.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà trẻ, lần trước là khi chọn lựa nhà trẻ đến tham quan.
Hôm nay bọn họ tới hơi muộn, phần lớn trẻ con đều được đón đi.
Khương Hiểu đi vào, xuyên thấu qua dải tường thủy tinh, nhìn thấy Tiểu Đậu Nha ngồi cùng một chỗ với một cô bé, Tiểu Đậu Nha đang cầm sách ra vẻ thông thạo, cô bé nghe chăm chú.
Khương Hiểu chào hỏi với cô giáo một tiếng, nhẹ nhàng đi vào. Đi vào nghe được giọng nói trong trẻo của con cô.
“Nòng nọc nhỏ vừa thấy được ếch bốn chân, sợ tới mức oa oa khóc lớn. Ếch mẹ và nó không giống nhau chút nào! Nhất định không phải là mẹ của bọn nó. Nghĩ sai rồi, nghĩ sai rồi. Nòng nọc nhỏ bơi a bơi. Không tìm được mẹ làm sao bây giờ? Bọn nó đau lòng mà hát lên____trên đời chỉ có mẹ tốt, con của mẹ như một vật báu…” Tay nhỏ của cậu còn chỉ vào chữ trên sách, giống như những chữ này cậu đều đã thật sự nhận biết. Rõ ràng không biết được mấy chữ. Rốt cuộc ai cho nó tự tin?
Khương Hiểu khẽ ho nhẹ một tiếng.
Hai bạn nhỏ quay đầu lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tư Mộ tràn đầy kinh ngạc, “Đóa Đóa, mình tìm được mẹ mình rồi.”
Bạn nhỏ gọi là Đóa Đóa kia xấu hổ nhìn Khương Hiểu, “Chu Tư Mộ, chúc mừng cậu.”
Khương Hiểu: “…”
Chu Tư Mộ ôm chân của cô, “Mẹ, con tìm mẹ rất lâu rất lâu, con thật sự rất nhớ mẹ.”
Khương Hiểu: “Bảo bối, cuối cùng mẹ tìm được con, chúng ta về nhà đi.”
Chu Tư Mộ gật cái đầu nhỏ, “Đóa Đóa, mình đi trước. Chờ mình học câu chuyện mới, nói tiếp cho cậu nghe.”
Bạn nhỏ Đóa Đóa phối hợp ừ một tiếng.
Khương Hiểu cười, “Vậy chúng ta đi về trước, sau này có thời gian đến nhà chúng ta làm khách có được không?”
Đóa Đóa khéo léo: “Cô, cháu hỏi mẹ cháu mới có thể nói cho cô biết.”
“Được nha.” Khương Hiểu sờ sờ đuôi sam của bé, cô bé thật đáng yêu. Chu Tu Lâm nói qua, anh muốn một đứa con gái.
Chu Tư Mộ nắm tay cô, dọc đường hoạt bát, “Mẹ, sao mẹ tới đón con?”
Khương Hiểu cười: “Hôm nay mẹ tan ca sớm.”
Chu Tư Mộ nâng đầu nhỏ, “Con thích mẹ tới đón con.”
Khóe miệng Khương Hiểu lộ ra ý cười, “Công việc mẹ không vội vàng sẽ đón con.” Khi còn bé, vô số lần cô từng tưởng tượng, có một ngày, mẹ cô có thể tới đón cô, cho dù một lần cũng được, cuối cùng cô cả đời này, cũng không có cơ hội như vậy.
Sau khi lên xe, Tiểu Đậu Nha lại lời ngon tiếng ngọt mấy câu với Chu Tu Lâm, “Ba, cô giáo nói trẻ em phải chia nuôi (chia sẻ)*.”
Chu Tu Lâm hỏi: “Con muốn chia nuôi (chia sẻ)* cái gì?”
Tiểu Đậu Nha toét góc miệng, “Con muốn cho mỗi bạn nhỏ chia nuôi* một xe lửa Thomas, chúng con có thể lái xe cùng nhau rồi.”
Chu Tu Lâm liếc mắt nhìn cậu, “Là con muốn đi. Còn nữa, cô giáo các con nói chính là chia sẻ, không phải là chia nuôi.”
*Ở đây chia nuôi theo âm Hán Việt là phân dưỡng, chia sẻ là phân hưởng. Mình nghĩ là hai từ hỏi giống nhau nên bạn nhỏ Chu Tư Mộ của chúng ta đã nhầm lẫn.
Khương Hiểu hé miệng cười, nói với Chu Tu Lâm: “Năng lực ngôn ngữ của Tiểu Đậu Nha dường như rất tốt, đi học mấy ngày, cảm thấy lại không giống nhau.”
Tiểu Đậu Nha chợt kéo tay Khương Hiểu, “Mẹ___”
“Ừ?”
“Sau này mẹ đến nhà trẻ không được gọi con Tiểu Đậu Nha nữa.”
Khương Hiểu khó hiểu.
“Trong khay của lớp học chúng con trồng một chậu mầm đậu*, con không muốn làm mầm đậu. Bạn nhỏ sẽ cười nhạo con.” Cậu nháy đôi mắt mình, giọng nói mềm nhũn.
*Đậu Nha là mầm đậu đó ^.^
Khương Hiểu buồn cười, “Được, mẹ chỉ gọi ở trong nhà. Bảo đảm không để bạn nhỏ khác biết.” Tiểu tử thối cũng biết xấu hổ. Tên Tiểu Đậu Nha làm sao! Rõ ràng rất đáng yêu!
Tiểu Đậu Nha vui mừng bắt đầu ngâm nga hát, chỉ chốc lát sau còn nói thêm, “Mẹ, Đóa Đóa nói thứ bảy cậu ấy muốn đi chơi nhà bà ngoại, bà cậu ấy dinendian.lơqid]on sẽ mua cho cậu ấy gà con. Cậu ấy nói về đưa con một con gà con. Hình như nhà bà ngoại chơi rất vui. Mẹ, con cũng muốn đi chơi trong nhà bà, mà sao dường như con chưa từng thấy qua bà ngoại của con? Bà của con đi đâu vậy?”
Nụ cười trên mặt Khương Hiểu liền ngưng trệ trong nháy mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đậu Nha: Ba, mẹ ăn cơm chung với ai?
Chu Tu Lâm: Mẹ….Đồng nghiệp.
Tiểu Đậu Nha: Là chú hay là cô?
Chu Tu Lâm: ….Chú.
Tiểu Đậu Nha: Ba, ba phải cẩn thận rồi. Mẹ con xinh đẹp như thế, ngộ nhỡ chú muốn theo đuổi mẹ làm thế nào?
Chu Tu Lâm: Chuyện con lo lắng cũng thật nhiều.
******
Hơn một tháng vừa qua, bởi vì thời gian dài với máy tính, xương cổ lại bắt đầu khó chịu.
Hai giờ không phải bất ngờ, giữ gìn đổi mới mỗi ngày thôi.
Các cô gái, các bạn cũng ít chơi điện thoại chút, bình thường làm tập thể dục phần cổ nhiều. Bệnh xương cổ thực sự rất dễ gặp nạn rồi.
Chương có 88 cái bao lì xì, chị Mạn đưa các bạn vào mùa đông ấm áp~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook